Luận giáo hoàng tìm chết sử – Chương 31-32

    Thuộc truyện: Luận giáo hoàng tìm chết sử

    CHƯƠNG 31

    Mặt biển màu lam nhu hòa như tơ lụa, gió thổi mặt nước lăn tăn, từ trên cao nhìn xuống, nước biển mênh mông, vô bờ vô bến. Một trận gió đánh tới, nước biển cuộn sóng, trận gió đó đang vọt tới bờ, một tầng lại một tầng, phát ra tiếng ‘Ào…ào…’ tuyệt vời.

    Ánh mặt trời sáng sớm ấm áp, chiếu lấp lánh vào mặt biển gợn sóng, giống như khảm một tầng bạc vụn sáng lòe lòe cho một quán mì nước, nhưng cũng giống như dải tơ lụa màu lam được thêu thêm chỉ bạc.

    Chỗ gần bờ đột nhiên chậm rãi hiện ra một bóng người, nàng có mái tóc dài và đôi mắt màu lam lạnh lẽo mỹ lệ, ngũ quan thanh tú lóa mắt, dưới thân là một cái đuôi cá màu xanh đậm cơ hồ hòa thành một thể với nước biển, dưới ánh mặt trời chiếu rọi càng tăng thêm phần mị hoặc.

    “Điện hạ Phillips, thỉnh ngài đừng để Công Tước đại nhân lo lắng, trên đất liền rất nguy hiểm, nhanh cùng thần trở về đi.” Phía sau Phillis, trên mặt biển, một người cá tóc vàng dần dần hiện lên trên mặt nước, trên mặt anh mang theo nôn nóng và lo lắng nhìn Phillis ở đằng trước, khuyên bảo.

    Phillis cũng không xoay đầu lại, từ trong không gian lấy ra một bình dược thủy, uống hết một ngụm, chỉ trong chớp mắt, cái đuôi cá mĩ lệ liền biến thành hai chân thon dài trắng nõn, cũng không để ý đến người phía sau, nàng bình tĩnh lấy quần và áo khoác ra mặc vào, sau đó tiếp tục kiên định đi về phía bờ biển.

    (Editor: dùng ‘nàng’ là vì lúc này Phillis đã đích thực là con gái)

    Người cá tóc vàng vẻ mặt lo âu đi theo sau Phillis, anh không ngờ tiểu điện hạ thế nhưng lại cố chấp khư khư như vậy, nghĩ đến chuyện nếu bản thân trở về một mình, nhớ đến thủ đoạn của Công Tước điện hạ, anh không khỏi rùng mình.

    “Điện hạ, ngài trở về với thần đi.” Trong giọng nói tràn đầy tội nghiệp và khẩn cầu thật sâu.

    Mãi cho đến khi lên đến bờ, Phillis mới quay đầu qua, nhìn Barzel còn đang đứng trong vùng nước cạn, thở dài một hơi, thừa hiểu nếu để Barzel một mình trở về, trừng phạt là điều không thể tránh được, nhưng nàng vẫn thanh lãnh nói: “Ta sẽ không trở về với ngươi.”

    Phillis nhìn về hướng đại lục phía Đông, ánh mắt xa xăm, “Trên đất liền có người ta nhất định phải đi tìm.”

    Nhìn Barzel nháy mắt ảm đạm, nàng vẫn kiên định như cũ nhưng ngữ khí đã dịu xuống, “Ngươi có thể đi cùng ta.”

    Barzel biết một khi điện hạ Phillis đã quyết định, thì sẽ không dễ dàng thay đổi, anh đã chuẩn bị tốt tâm lý trở về nhận trừng phạt, đột nhiên nghe điện hạ Phillis nguyện ý mang theo bản thân cùng đi, Barzel còn hơi do dự, dù sao hành vi như vậy xem như đã làm trái mệnh lệnh của Công Tước đại nhân.

    Nhìn ra Barzel đang do dự, Phillis mở miệng nói: “Ngươi trở về nhận mệnh đi.”

    “Không, điện hạ, con người trên đất liền vừa giảo hoạt vừa nguy hiểm, vẫn để thần đi cùng ngài đi.” Barzel nghĩ đến độ sủng ái của Công Tước đại nhân đối với tiểu điện hạ, cuối cùng quyết định đi cùng Phillis, nếu tiểu điện hạ mà gặp nguy hiểm gì trên lục địa thì, anh cũng không thoát được trách nhiệm.

    “Bản thân tự theo kịp đi.”

    “Vâng.” Barzel vừa đáp ứng thì thấy điện hạ cư nhiên đã đi về phía trước, anh vội vàng hô: “A, điện hạ chờ thần với!”

    Luống cuống tay chân đem đuôi cá biến thành hai chân của nhân loại, mặc xong quần áo, lúc này anh mới dùng tư thế quái dị lắc lắc mông đuổi theo Phillis.

    Quán trọ trấn Rostock.

    Bên ngoài mặt trời đã lên cao, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Lucia. Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào mí mắt cậu, nhíu nhíu mày, Lucia ôm chăn xoay người tính ngủ tiếp, nhưng đột nhiên nhớ ra được chuyện gì, Lucia thình lình mở mắt.

    Trên giường, bên cạnh đã không còn một bóng người, cứng ngắt xoay đầu, quả nhiên thấy được Arnold đang ngồi bên cạnh bàn, Lucia ngồi dậy, giọng nói khàn khàn vừa tỉnh ngủ, “Arnold, giờ là lúc nào rồi?”

    “Anh, hiện tại đã hơn chín giờ.” Arnold quay đầu nhìn Lucia, ôn nhu nói.

    Lucia ảo não nhìn thoáng qua mặt trời đã chiếu rọi bên ngoài, ngủ quá sâu, đến mức không dựa theo đồng hồ sinh học tỉnh lại, nghĩ đến bọn Sandy hẳn đã đợi rất lâu rồi, cậu đứng lên, cầm lấy quần áo đặt bên giường mặc vào, vừa mặc vừa hỏi Arnold, “Dậy rồi sao không đánh thức ta?”

    “Hai ngày này anh vất vả lắm mới ngủ ngon được như vậy, ta muốn anh nghỉ ngơi thêm một lát.”

    Arnold cầm đồ rửa mặt đi đến trước mặt Lucia, khóe miệng cong lên đầy sung sướng nhìn cậu rửa mặt.

    Nhận khăn ấm từ trong tay Arnold, lau mặt, nghe hắn nói, Lucia chỉ có thể bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn, dặn dò: “Lần sau nhớ đánh thức ta dậy.”

    Nhìn vào mắt của Lucia, Arnold không nói gì, hắn không muốn lừa anh, nếu lần sau cũng gặp tình huống này, hắn vẫn sẽ không gọi anh dậy, cho nên chỉ có thể lựa chọn trầm mặc không nói.

    Lucia nhìn bộ dạng của Arnold liền biết hắn không đáng tin, chuyển tầm mắt sang bữa sáng còn tỏa hơi nóng trên bàn, chắc Arnold đã sớm gọi, sau đó, cứ cách một đoạn thời gian lại đun lại một lần, trong lòng có chút cảm động, hiện tại Arnold muốn làm gì cậu cũng không phản đối.

    Chỉ là nghĩ đến chuyện tối qua Arnold làm nũng bán manh chen vào giường của cậu, Lucia vẫn tránh không được đen mặt lại, cũng không phải là phòng không đủ, mà là do hắn nhất định đòi chen lên giường cậu ngủ thì có. Xoay mặt qua nhìn khuôn mặt tươi cười của Arnold, Lucia tỏ vẻ mình vẫn nên rộng lượng tha thứ cho hắn đi, ai biểu từ nhỏ hắn đã thiếu thốn tình cảm cơ chứ, mình là anh trai chỉ có thể hi sinh bản thân một chút.

    “Đã ăn chưa?” Lucia đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi.

    “Anh cứ ăn đi, ta đã ăn rồi.”

    Ngẫm lại Arnold hẳn là đứng một hồi rồi, Lucia cũng không muốn hắn phải bồi mình ăn.

    Arnold tự động ngồi xuống bên cạnh Lucia, khóe miệng mang cười nhìn anh dùng cơm, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho cậu, trên mặt là thỏa mãn và hạnh phúc.

    Chờ Lucia ăn xong bữa sáng, hơi thu thập một chút, sau đó cùng Arnold đi xuống đại sảnh dưới lầu. Trong đại sảnh, cũng giống như hôm qua, trừ ông chủ lữ điếm và bọn Sandy, không còn có vị khách nào khác.

    Nhóm Kỵ Sĩ đang tốp năm tốp ba tụ tập lại một chỗ thấp giọng trò chuyện, vừa thấy Lucia xuống dưới, tất cả đều im bặt lại, đứng lên khom lưng hành lễ, “Thánh Tử đại nhân ngày an!”

    Lucia lạnh nhạt nhìn mọi người, hơi hơi gật đầu, vẻ mặt ôn hòa nói: “Để các vị đợi lâu.”

    Đi đến chỗ Sandy và Jocelyn, hỏi: “Đã chuẩn bị tốt sao?”

    Jocelyn và Sandy nhìn Lucia, cùng lên tiếng: “Đều đã chuẩn bị tốt, xin Thánh Tử đại nhân yên tâm.”

    “Thánh Tử đại nhân, địa chỉ nhà trấn trưởng đã hỏi rõ, giờ có phải là nên xuất phát hay không?” Jocelyn cung kính dò hỏi.

    “Hiện tại sửa sang lại đồ vật rồi đi thôi.” Lucia khẳng định nói.

    Đoàn người nhanh chóng đi qua ngã tư đường trống trải, hơn mười phút, liền đến một căn nhà gạch ngói mộc mạc, xuyên qua con đường đầy hoa trước nhà, Jocelyn tiến đến, nhẹ nhàng gõ cửa, “Trấn trưởng có ở nhà không?”

    Một trận ho khan từ trong phòng truyền ra, sau đó liền nghe thấy tiếng bàn ghế dịch chuyển và tiếng bước chân chậm chạp, ‘két’ một tiếng, cửa được kéo ra từ bên trong, xuất hiện trước mặt bọn Lucia là một ông lão tóc đã trắng xóa, ông chống một cây gậy, trên mặt tràn đầy dấu vết của năm tháng mang theo cơ trí từ cuộc đời của ông.

    “Mấy người là?” Ông lão nhìn bọn Lucia, khàn khàn hỏi.

    Jocelyn lui xuống một bên, Lucia tiến về phía trước một bước, trên mặt mang theo lúm đồng tiền ôn hòa thánh khiết, nói: “Xin chào! Ta là Thánh Tử Giáo Đình Lucia, xin hỏi ngài có phải là trấn trưởng không?”

    Ông lão giương mắt đánh giá kỹ Lucia, ánh sáng trong mắt lấp lóe, Lucia thản nhiên tiếp nhận đánh giá của ông, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ. Sau một hồi lâu, ông lão mới thong thả xoay người đi vào trong nhà, “Mời vào, ta chính là trấn trưởng.”

    Xem từ bên ngoài cũng biết không gian trong nhà cũng chẳng to lớn gì mấy, cho nên Lucia bảo bọn Kỵ Sĩ ở bên ngoài chờ, cậu chỉ mang theo Arnold, Sandy và Jocelyn đi vào. Phòng khách bài trí thập phần đơn giản, chỉ có một bộ bàn ghế và một bàn thờ thần Quang Minh ở chính giữa phòng, trong phòng, cửa sổ đóng chặt, chỉ đốt lên hai cây nến, ánh sáng trong phòng mờ mờ ảo ảo.

    Ông lão dẫn người tới trước bàn, làm một tư thế mời ngồi, cầm ra bốn cái chén, rót trà nóng vào, sau khi cúi người với Lucia, ông mới ngồi xuống mở miệng nói: “Các người là vì chuyện mất tích kia mới đến đi.”

    Lucia vuốt ve miệng chén, nghiêm túc nói: “Không sai, lần này chúng tôi đến là vì điều tra chuyện đó.” Dừng một chút, cậu bổ sung: “Ta đến đây là vì muốn nghe trấn trưởng giới thiệu tình huống một chút.”

    Ánh mắt trấn trưởng nhìn về phía bàn thờ thần Quang Minh cách đó không xa, giọng tang thương kể lại: “Thị trấn nhỏ này của chúng ta có tổng cộng mấy trăm người, nửa tháng trước đã mất tích sáu mươi, chưa biết còn sống hay đã chết nữa. Sau khi phát sinh chuyện này, người bên trong trấn có thể đi thì đều rời đi, họ đều sợ không biết người tiếp theo có phải là mình không, những người còn ở lại đều là một ít người già, phụ nữ nhu nhược hoặc là một số người luyến tiếc rời đi.”

    Thở dài một tiếng, nói đến chuyện này, khuôn mặt già nua của trấn trưởng lập tức phảng phất như già thêm mấy tuổi, ông nghiêng đầu nhìn Lucia nói: “Trấn trưởng trước cũng mất tích ngay lần đầu đi tìm người, sau lần đó, không còn một ai lại dám đi tìm nữa.”

    Nhìn lão trấn trưởng như vậy, trong lòng Lucia cũng không chịu nổi. Sau một khoảng thời gian trầm mặc ngắn ngủi, Lucia mở miệng hỏi: “Ta có nghe ông chủ quán trọ trên trấn nói, trong khoảng thời gian này, khu mộ của thị trấn có điểm không tầm thường, là thật sao? Cụ thể là cái dạng gì?”

    “Là Duke nói phải không, trên trấn chỉ còn quán của anh ta là còn mở cửa hoạt động.” Trấn trưởng sáng tỏ nói. Như hồi tưởng lại, ông chỉnh sửa một chút từ ngữ, sau đó mới lại mở miệng nói: “Chuyện khu mộ, đại khái phát sinh trước chuyện mất tích khoảng hơn mười ngày, sương mù vẫn luôn lượn lờ ở chỗ đó, trừ điểm này ra cũng không có cái gì lạ thường. Sau khi xuất hiện người mất tích, chúng ta cũng từng hoài nghi khu mộ, nhưng tất cả những người đi vào đều đi ra an toàn, chỉ nói bên trong sương mù che mất tầm mắt, khó phân biệt được phương hướng, ngoài ra không có nguy hiểm gì, còn về sương mù, mọi người đều nghĩ đó là do chướng khí trên rừng núi, cho nên không còn để ý nhiều đến đó nữa.”

    Lucia nghiêm túc lắng nghe, lâu lâu nhíu nhíu mi lại, trực giác nói cho cậu biết chuyện khu mộ kia tuyệt đối không đơn giản như vậy, thừa dịp đang là giữa trưa, mặt trời còn tương đối mạnh, Lucia thỉnh cầu lão trấn trưởng: “Trấn trưởng có thể đưa chúng tôi đến khu mộ một chuyến được không, chúng tôi vừa tới nơi này, không quen thuộc địa hình ở đây.”

    Trấn trưởng nghe Lucia nói, không chút do dự, lập tức đáp ứng: “Các người đến là vì giúp thị trấn nhỏ này của chúng ta, cần cái gì cứ việc nói.”

    “Vậy thật sự quá tốt rồi.” Lucia cười nói, nhìn nếp nhăn trên mặt và mái tóc bạc trắng của trấn trưởng, không khỏi cảm thấy thân thiết, đứng lên, nói: “Chúng ta đi ngay bây giờ, có thể chứ?”

    Trấn trưởng đi tới cái giá treo đồ cạnh cửa, cầm một cái áo bông mặc vào, nói: “Đi thôi, ta mang mọi người đến chỗ khu mộ.”

    Được lão trấn trưởng dẫn đường, bọn Lucia rất nhanh liền đến bên ngoài khu mộ.

    Khu mộ của trấn Rostock tọa lạc trong khu rừng trên một ngọn núi nhỏ, lúc này khu rừng đó đang ở trước mắt bọn Lucia, khắp nơi đều lộ ra vẻ quỷ dị, tuy rằng cũng có sương mù vây quanh, nhưng nơi này không giống với sương mù bao quanh núi Hill, sương mù nơi này là một dạng khí dính nị màu trắng đậm, toàn bộ khu rừng đều bị bao phủ bởi loại khí màu trắng đặc này, ở bên ngoài nhìn vào căn bản không thể thấy rõ bên trong có cái gì.

    “Người trong trấn sau khi qua đời đều được chôn cất ở trong này, rất nhiều, có thể nói toàn bộ khu rừng này có tới mấy ngàn người đã ngủ yên ở đấy.” Trấn trưởng cảm thán nói.

    Nhìn biểu tình ngưng trọng của Lucia, trấn trưởng cũng biết phỏng chừng chuyến đi lần này không đơn giản, “Các người vào đi, ta đi đứng không tiện nên không đi cùng được, các người nhất định phải nhớ trên núi sẽ có một chút cạm bẫy của thợ săn, lúc đi đường nhớ phải cẩn thận.”

    Lucia cười cười trấn an trấn trưởng, nói: “Chúng ta sẽ cẩn thận, bên ngoài gió lớn, trấn trưởng trở về trước đi.”

    Ngoài dự đoán của Lucia, trấn trưởng run run rẩy rẩy hành lễ thật sâu với Lucia, giọng run run khẩn cầu: “Mọi người nhất định phải điều tra rõ chân tướng, trừng phạt đầu sỏ gây nên, cứu thị trấn nhỏ này!”

    Lucia nhìn tư thế trịnh trọng của trấn trưởng, cậu bước lên phía trước nâng ông lão dậy, “Trấn trưởng, chúng ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực, xin ngài yên tâm.” Giọng nói kiên định mang theo lực lượng trấn an người khác.

    Lão trấn trưởng đứng thẳng dậy, nhìn về phương xa, thê lương nói: “Kỳ thật ta cũng không phải hoàn toàn là vì thôn trấn, thực không dám giấu diếm, con trai ta cũng thuộc nhóm đầu tiên đi tìm người mất tích, lần này vừa đi cũng không có trở về a….” Có khả năng là nghĩ đến đứa con, trên mặt đầy khe rãnh của ông lão dày đặc đau xót, trong mắt cũng ngập hơi nước.

    Lucia nghe lão trấn trưởng nói, cảm thấy xót xa cho ông lão già nua này, trên đời đau khổ nhất chính là chuyện người đầu bạc tiễn người đầu xanh, lúc này an ủi cái gì cũng không có tác dụng, cậu chỉ có thể cầm chặt bàn tay của ông lão, không nói câu gì biểu đạt ý nghĩ của mình.

    Sau khi tạm biệt lão trấn trưởng, đoàn người Lucia liền đi lên núi.

    CHƯƠNG 32

    Vào rừng, cảm giác phảng phất như đôi mắt tràn ngập mong chờ của lão trấn trưởng vẫn đang ở phía sau, tâm tình của cả đội đều trở nên trầm xuống.

    Ở bên ngoài nhìn không rõ, lúc đi vào trong, cái loại sương mù màu trắng đặc này mới chính thức biểu hiện ra uy lực của nó, màu trắng đậm đặc quay chung quanh mọi người, cho dù cách nhau nửa mét cũng chỉ có thể vỏn vẹn thấy rõ một cái bóng lờ mờ mà thôi.

    Lucia ở bên trong vòng bảo hộ của mọi người nhìn cái loại tình huống này, mày nhẹ nhàng nhíu lại, khuôn mặt luôn tươi cười cũng đã biến mất, đối với người chung quanh, lớn tiếng nói: “Mọi người tận lực đi gần nhau, chú ý dưới chân.”

    Arnold ở bên cạnh lúc vừa mới đi vào đã cảm giác được khí tức hắc ám như có như không, nhìn sương trắng xung quanh, ánh mắt chợt lóe một tia khinh miệt, cùng lắm chỉ là một pháp trận nho nhỏ mê hoặc người ta mà thôi. Tầm mắt không chút trở ngại nghiêng đầu nhìn Lucia, khóe miệng Arnold giương lên một nụ cười giảo hoạt.

    Arnold di chuyển cước bộ, xê dịch đến bên người Lucia, sau đó rất tự nhiên nắm chặt bàn tay phải của anh trai, “Anh.”

    “Arnold?” Lucia bị Arnold nắm tay, không được tự nhiên giật giật ngón tay, nghi hoặc lên tiếng.

    Biết Lucia nhìn không thấy, Arnold nhìn chằm chằm vào đôi tay nắm chặt lấy nhau của hai người, cười hạnh phúc, trong mắt cũng là một mảnh nhu tình như nước, nhưng ngoài miệng lại giải thích: “Anh, nắm tay thì mới không dễ dàng đi lạc.”

    Giọng của Arnold chui vào trong tai của Lucia lại biến thành cảm xúc sợ hãi mang theo chút hồi ức, cậu cho rằng hắn nhớ tới chuyện bị kẹt trong dãy núi Hill và khoảng thời gian chia lìa sau đó, cho nên vốn định gỡ tay ra, nhưng cuối cùng cậu vẫn để mặc hắn lôi kéo, dù sao bắt tay cũng chẳng mất miếng thịt nào.

    Thấy vẻ mặt bất đắc dĩ mang theo dung túng của anh, Arnold thỏa mãn nắm cái tay hơi lạnh, cùng Lucia kề nhau bước về phía trước.

    Trong rừng núi yên tĩnh đến lạ thường, ngay cả tiếng chim hót cũng không có, chỉ có tiếng ‘Két’ do nhóm Lucia đạp lên lá khô, càng là loại tình huống này thì càng phải cẩn trọng. Dọc đường đi, bọn Lucia đều đi rất cẩn thận, thần kinh đều căng như dây đàn, phải luôn luôn chú ý tới gió thổi cỏ lay bốn phía, cho nên tốc độ tiến lên thật sự không tính là nhanh.

    Không biết đã đi bao lâu, chung quanh vẫn là vài cái cây cao lớn không đổi và các loại thực vật hỗn tạp, từ lúc giữa trưa khi bọn họ đi vào, tính đến giờ đã hơn ba giờ chiều rồi, khu rừng này cũng không lớn, cho dù có đi chậm, hơn ba tiếng cũng đã có thể đi được hơn phân nửa khu rừng này, Lucia híp mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, chậm rãi dừng bước.

    “Mọi người dừng lại nghỉ tại chỗ một lúc đi, nắm chặt thời gian uống nước, ăn chút lương khô.” Lucia nói với mọi người.

    Nghe Thánh Tử đại nhân nói, bọn Kỵ Sĩ cũng dừng bước lại, đi bộ liên tục hơn ba tiếng, hai Pháp Sư có thể lực kém nhất trong đội đã sớm mệt muốn chết, đứng tại chỗ thở hồng hộc.

    Đợi mọi người nghỉ ngơi được một hồi, Lucia mới nói suy đoán của mình ra, “Trước lúc chúng ta vào đây cũng đã thấy ngọn núi này kỳ thật cũng không lớn, nhưng đi lâu như vậy, có cảm giác luôn về lại chỗ cũ, cảnh sắc xung quanh một chút cũng không khác lạ, cho nên ta hoài nghi rất có khả năng hiện tại chúng ta đang bị kẹt ở trong một pháp trận sớm đã được bố trí tốt.”

    Những người khác nghe Lucia nói đều hai mặt nhìn nhau, nghĩ không ra loại ma pháp trận nào mà có hiệu quả như loại này. Ngược lại, Arnold là người đầu tiên lên tiếng tán đồng Lucia: “Ta cảm thấy anh nói rất có lý.” Nói xong còn nhìn Lucia chờ được thưởng, biểu tình y như một con chó lớn muốn được chủ nhân khen thưởng yêu thương.

    Tâm tình của Lucia vốn có chút nôn nóng, nhìn bộ dạng này của Arnold, trong nháy mắt tâm tình cũng tốt hơn nhiều, đây thật đúng là lần đầu tiên sau khi đến đại lục này, Lucia được chứng kiến một mê trận giống như Ngũ Hành Bát Quái của Trung Quốc, nhất thời cậu cũng không có phương pháp giải quyết, thoáng tự hỏi một chút, cuối cùng vẫn nói: “Đợi lát nữa chúng ta chọn một phương hướng để đi, làm dấu hiệu ở ven đường, nghiệm chứng suy đoán của ta.”

    Arnold nhẹ nhàng lôi kéo tay của Lucia, chờ cậu chú ý đến hắn, mới mở miệng nói: “Anh, pháp trận mà ngươi vừa nói khiến ta nghĩ đến một loại ma pháp trận mà trước kia ta từng xem qua trong một quyển sách.”

    Lucia kinh hỉ nhìn Arnold, hỏi: “Thật sự?”

    Arnold nghĩ nghĩ, rồi nghiêm túc gật đầu, “Hiệu quả của ma pháp trận kia rất giống với tình huống hiện tại của chúng ta, nhưng ta cũng không hoàn toàn xác định.”

    “Vậy có biện pháp phá giải không?”

    Arnold nhíu mày, giống như đang cố nhớ lại, sau một lúc lâu mới trả lời: “Anh, trên sách nói cách phá mê trận này phi thường đơn giản, chỉ cần tìm được nguyên tố thạch rải rát ở trong trận, chặt đức năng lực vận hành của nó là xong.” Dừng một chút, hắn vừa khổ não vừa nhìn sương mù dày đặc chung quanh, nói: “Nhưng dưới tình huống này, muốn tìm được nguyên tố thạch là điều vô cùng khó khăn.”

    Lucia nghe vậy lại nhịn không được ý cười, cong khóe miệng lên, lộ ra một cái tươi cười có thể nói là sáng lạn, lúc minh tưởng, khác với người khác chỉ có thể vỏn vẹn cảm ứng được nguyên tố thiên phú của bản thân, cậu trong lúc minh tưởng lại có thể cảm ứng được mọi nguyên tố có trong không khí xung quanh, nhưng cậu chỉ có thể hấp thu được một mình nguyên tố quang hệ mà thôi.

    Loại hiện tượng này, cậu khẳng định có liên quan đến phương pháp tu luyện của mình, còn về phần có thể cảm ứng được nguyên tố khác, hẳn đó chính là tinh thần lực mà trong tiểu thuyết mới có, cái này coi như là bàn tay vàng lớn nhất của cậu ở dị giới này.

    Lucia đứng tại chỗ nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái minh tưởng, cố gắng cảm thụ các loại nguyên tố ma pháp ở trong rừng, may mắn phát hiện ở phía bắc, cách chỗ này không xa, có một đoàn ánh sáng màu vàng nồng đậm.

    Mở to mắt, thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào bản thân, Lucia bình tĩnh ho nhẹ một tiếng, tay chỉ vào phía bắc nói: “Chỗ đó có một khối đất chứa nguyên tố thạch.” Mấy người khác tuy hiếu kỳ Thánh Tử đại nhân làm thế nào mà biết được vị trí của nguyên tố thạch, nhưng Lucia không nói, bọn họ cũng sẽ không tùy tiện hỏi.

    Arnold nhìn khuôn mặt mỉm cười tự tin của Lucia, tay không tự giác nắm chặt lại, xem ra anh cũng có chuyện không để mình biết. Khóe miệng của Arnold cong lên, tạo thành một cái tươi cười thanh nhã, hắn sẽ đợi đến ngày anh nguyện ý nói cho hắn biết.

    Kỳ thật loại trận pháp này còn có một cách đơn giản khác để phá giải, chỉ cần dựa theo một vị trí nhất định mà đi, thì cũng có thể an toàn rời khỏi mê trận, hắn vốn định mờ mịt dẫn họ ra ngoài trong trường hợp anh không thể tìm được nguyên tố thạch, như vậy, hắn có thể nắm tay với anh lâu thêm một chút.

    (Editor: thật không có tiền đồ. Chỉ vì muốn nắm tay lâu hơn một chút với Lucia mà anh khiến bao nhiêu người chịu khổ hơn ba tiếng đồng hồ)

    Sandy đứng ở phía sau Lucia, nhìn cậu và Arnold nói chuyện với nhau, đặc biệt đôi tay đang nắm chặt của hai người, khiến tâm tình của anh có chút ảm đạm, dựa vào thân cây sù sì sau lưng, ở nơi có sương mù vòng quanh thế này, anh có thể mặc kệ mọi thứ, biểu lộ cảm tình thực sự của mình mà không cần lo lắng sẽ bị người khác phát hiện.

    Sương mù màu trắng lúc này càng thêm dày đặc, Lucia chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của mọi người, cậu buông tay Arnold, cởi áo choàng màu trắng ra, hơn ba tiếng đồng hồ trôi qua, cái áo ngoài này đã bị dơ bẩn nhiều. Quần áo cởi ra tự nhiên được Arnold tiếp lấy, sau đó thu vào trong nhẫn không gian.

    “Mọi người cố chờ thêm một lát, chỉ cần tìm được nguyên tố thạch, mê trận này sẽ bị phá.”

    Nghe Lucia nói, những Kỵ Sĩ còn nghỉ ngơi đều lần lượt di chuyển thành vòng tròn, bảo vệ Lucia ở bên trong, giữ nguyên đội hình, sau đó thong thả di động theo hướng ngón tay Lucia vừa chỉ.

    Arnold cũng thừa dịp mọi người bắt đầu tiến lên, lại lần nữa kéo tay Lucia lại, lần này, Lucia chỉ nghiêng đầu liếc hắn một cái, sau đó bình tĩnh tiếp tục đi.

    Trên đường, Lucia lại dùng năng lực mà cậu cho rằng là tinh thần lực, xác nhận vị trí của nguyên tố thạch, cuối cùng mọi người đứng dưới một thân cây, cố nhìn nhưng vẫn chưa nhìn thấy nguyên tố thạch. Sandy dẫn đầu bước về phía trước, dùng kiếm chặt đứt cây cối thấp bé và dây leo linh tinh, nhìn quanh một chút, cuối cùng đi thêm hai bước, nửa ngồi nửa quỳ, nghiêm túc quan sát một hồi lâu, rồi đem kiếm trong tay cắm vào một khối đất trông có vẻ tương đối mới.

    Thân kiếm đại khái cắm không được đến nửa thước thì đã gặp phải trở ngại, mơ hồ có thể nghe tiếng va chạm, Sandy cầm chặt kiếm, ấn mạnh thân kiếm xuống, sau đó từ từ kéo nó lên, chỉ thấy một khối tinh thể tỏa sáng màu vàng nhạt bị nhổ ra.

    Trong nháy mắt khi nguyên tố thạch bị lôi ra, sương mù trong rừng bắt đầu chậm rãi tiêu tán, ánh mặt trời xuyên qua từng lá cây, chiếu loang lổ vào trên người mọi người. Đại khái chỉ mất ba bốn phút, khu rừng liền khôi phục lại diện mạo vốn có, trừ cây cối không thay đổi, trên núi cũng có tốp năm tốp ba phần mộ trải rộng, nếu giờ là đêm khuya, cảnh tượng như vậy phỏng chừng đã làm cho người ta thấy sợ nổi cả da gà.

    Mười mấy người đứng trong rừng, nhất thời không biết nên chạy đi đâu, Lucia phóng Tiểu Bạch từ trong không gian thú sủng ra, ma thú hệ quang mẫm cảm với khí tức hắc ám hơn con người nhiều.

    Tiểu Bạch hiện tại đã sớm không còn là một cục lông mềm mại như lúc trước, giờ này nó đã có bốn chân mạnh mẽ, thân hình thon dài, da lông thuần trắng thánh khiết mĩ lệ, trên trán là cái sừng sáng bóng lấp lánh, chỉ đứng im thôi cũng khiến người khác cảm giác mộng ảo thần thánh. Nếu loại trừ cái đuôi liên tục lắc qua lắc lại phía sau đang hủy mất khí chất của nó.

    “Chủ nhân, chủ nhân.” Ngay khi Tiểu Bạch nhìn thấy Lucia, nó liền chạy tới trước mặt cậu, cúi đầu vươn lưỡi ra, thân mật liếm liếm hai má Lucia, tạo thành một vùng nước bọt ẩm ướt.

    Lucia bất đắc dĩ cười cười, tùy ý nó quậy phá, dù sao lần này là do nhốt nó lâu như vậy, không chờ cậu nâng tay lau mặt, một tấm khăn trắng nõn đã chạm đến mặt cậu. Arnold cầm khăn tay cực kỳ nghiêm túc lau dấu vết trên mặt Lucia, sau khi lau xong, hắn hơi ảo não nhìn vết ửng hồng nhợt nhạt trên mặt anh, tay không tự giác nắm chặt lại.

    Lucia thấy Arnold còn nhìn chằm chằm vào mặt mình, kỳ quái hỏi: “Còn chưa sạch sao?”

    “Không, đã sạch rồi.” Arnold miễn cưỡng xả ra một cái cười nhẹ, nói. Ánh mắt chậm rãi xẹt qua chỗ vết ửng hồng, vẫn còn mùi hương của con Bằng Mã kia, thật muốn khử sạch, đổi thành mùi hương của mình a, Arnold vươn đầu lưỡi ra liếm liếm đôi môi mỏng hồng nhạt.

    Đi ngang qua Arnold, Lucia đến bên cạnh Tiểu Bạch, sờ sờ cổ nó, ngón tay cắm vào bộ lông, chầm chậm gãi, Tiểu Bạch được vuốt lông thoải mái, bốn chân hạ xuống, quỳ rạp trên mặt đất, ngửa cổ lên, để tiện cho động tác của Lucia, hưởng thụ nhắm lại đôi mắt to như cái chuông đồng, cái đuôi lớn phía sau khi có khi không lắc lắc.

    “Ngươi có thể truy tìm được dấu vết của pháp thuật hắc ám, đúng không?” Lucia hỏi ở trong đầu.

    Tiểu Bạch hưởng thụ rầm rì hai tiếng, sau đó mới lười biếng trả lời: “Chủ nhân muốn ta tìm Pháp Sư hắc ám sao? Nơi này có dấu vết của pháp thuật hắc ám.”

    Tay Lucia vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch, “Vậy đứng lên làm việc đi, giúp chủ nhân tìm được tên Pháp Sư hắc ám này, đợi giải quyết xong, ta sẽ sai người chuẩn bị cho ngươi mười cân thịt dê nướng, thế nào?”

    Nhược điểm của cật hóa tuyệt đối là mỹ thực, đồ ăn ngon đối với Tiểu Bạch mà nói là điều không thể kháng cự, nghĩ đến thịt dê nướng màu vàng khô sáng bóng, hương vị cay cay, mùi thơm hấp dẫn, Tiểu Bạch giật mình đứng lên, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, ra vẻ cam đoan: “Chủ nhân yên tâm, việc nhỏ này cứ giao cho ta đi!” Nói xong còn khẽ nâng cằm, nhìn qua tràn đầy tự tin.

    Lucia đình chỉ ý cười đến bên miệng, trái lương tâm nói lời khích lệ: “Ừ, Tiểu Bạch thật sự rất lợi hại.”

    Xoay người nói với mọi người đang nhìn cậu: “Tiểu Bạch có thể truy tìm dấu vết nơi pháp thuật hắc ám từng được sử dụng qua, chúng ta đi theo nó là được.”

    Đoàn người và Tiểu Bạch lại bắt đầu gấp rút lên đường, tuy đường núi gập ghềnh, nhưng trời sinh ma thú có thể thích ứng được hoàn cảnh này, lúc mới bắt đầu, Tiểu Bạch còn thành thành thật thật từng bước chậm rãi dẫn bọn Lucia đi về phía trước, chỉ là đến đoạn sau, tốc độ của nó đột nhiên nhanh hơn, bốn chân quả thực bước đi như bay, phô diễn đầy đủ hình thể trác tuyệt của nó.

    Lucia không thể không lên tiếng giáo dục nó một chút, lúc này Tiểu Bạch mới không cam lòng thả chậm tốc độ, Lucia nhìn cái mông lắc qua lắc lại trước mặt, thầm nghĩ nó nhanh như vậy chắc không phải là do muốn về sớm ăn thịt dê nướng đi.

    Rốt cuộc sau nửa tiếng, bọn họ xuyên qua đống cây cối rậm rạp thác loạn thấy được một khu đất trống nho nhỏ cách đây không xa, Tiểu Bạch đi trước làm gương xông ra ngoài, bọn Lucia cũng theo sát sau đó.

    Mới từ trong rừng cây đi ra, bọn họ liền thấy trên đất trống, có năm người thợ săn đang ngồi trên mặt đất nướng thịt hươu, từng đợt mùi hương của gia vị tẩm thịt bay vào mũi của mọi người.

    Nhưng Lucia lại biết không đơn giản như vậy, bởi vì Tiểu Bạch bình thường đụng tới đồ ăn ngon đã sớm nhào lên, lúc này lại đứng tại chỗ một cách khác thường, trên người đều là cảnh giác. Lucia vẫy vẫy tay gọi Tiểu Bạch, để nó trở về trong đội ngũ, dù sao sức chiến đấu của Bằng Mã vị thành niên thật sự chẳng ra cái gì cả.

    Năm người đang ngồi kia cũng đã phát hiện ra bọn Lucia, họ đứng lên, trong đó một người nhìn qua có vẻ là thủ lĩnh đi lên trước, lễ phép hỏi bọn người Lucia: “Anh em đây cũng bị lạc đường sao?”

    Lucia bất động thanh sắc đánh giá gã thủ lĩnh, khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt thanh tú, nhưng lại có cơ thể to lớn đầy cơ bắp, bên eo còn treo một thanh kiếm lớn, chỉ có điều càng nhìn Lucia càng cảm thấy quen thuộc, liếc mắt nhìn sang Sandy bên cạnh, cả hai đều thấy được nghi hoặc trong mắt đối phương.

    Lucia cẩn thận nhớ lại, phải cảm ơn ông trời đã ban tặng cho cậu trí nhớ không tệ, rốt cuộc cậu cũng biết vì sao người trước mắt này lại nhìn quen mắt như vậy, nhưng biết rồi thì tâm tình đồng thời càng thêm trầm trọng, rất có khả năng người trước mắt này đã không còn là người kia nữa, đã qua hơn nửa tháng, ai cũng không biết Pháp Sư hắc ám đã làm cái gì với gã.

    Thuộc truyện: Luận giáo hoàng tìm chết sử