Home Đam Mỹ Lung Linh Ảnh – Chương 13

    Lung Linh Ảnh – Chương 13

    Thuộc truyện: Lung Linh Ảnh

    Uất Dương Sa hơi nhíu mày, cong lưng, toàn thân phát ra tiếng tí tách có chút đáng sợ.

    Thời điểm thân thể lần nữa đứng thẳng, đã cao hơn nhiều so với lúc nãy.

    Vốn không cao hơn Vân Dịch bao nhiêu, nhìn thẳng là được, giờ nhìn một cái, đã cao hơn y nửa cái đầu.

    Hắn vỗ một hồi dọc theo đường viền khuôn mặt, lại lấy khăn vải thấm nước lau nơi bả vai cùng lưng, dấu răng cùng vết cào liền hiện ra.

    Dấu răng tương đối sâu, tạo thành một lớp vẩy mỏng, mấy vết cào trên lưng cơ bản đã lành, chỉ còn lại một ít dấu vết trắng nhợt.

    Vân Dịch nhìn dấu vết mình cố ý lưu lại, như có điều suy nghĩ.

    Uất Dương Sa sờ một bên mép mặt nạ, nhìn thấy Vân dịch ngắm lưng hắn đến ngẩn người, liền nhe răng cười một tiếng.

    “Ngày đó cởi trang phục bị đồng bạn cùng phòng thấy, còn hỏi ta nữ nhân nào hoang dã đến vậy, ta bảo hắn bị mèo cào, hắn còn không tin.”

    Vân Dịch ném cho hắn một cái liếc mắt, “Ngươi mới là mèo.”

    Uất Dương Sa khẽ mỉm cười, cưng chiều bóp bóp khuôn mặt trắng mềm của y.

    Lại đợi hơn một nén nhang, giống như lột da mặt, Uất Dương Sa cúi đầu dè dặt vạch ra một xíu.

    Đến khi xé xuống toàn bộ mặt nạ, hắn cẩn thận để trên bàn.

    Vân Dịch còn chưa làm xong chuẩn bị tinh thần nhìn gương mặt thật của hắn, Uất Dương Sa xoa xoa mặt, ngẩng đầu nhìn y.

    Chỉ nghe thấy rõ ràng tim nhảy lên một cái, không thể không thừa nhận, đây là một gương mặt khá là ưa nhìn.

    Mày kiếm mắt sáng, con ngươi đen bóng, sống mũi cao thẳng, đôi môi đẹp đẽ không dày không mỏng.

    Khóe miệng câu lên nụ cười nhạt, đầy ý phong lưu, như tắm mưa xuân.

    Tướng mạo như vậy, nơi nào còn cần phải lén lén lút lút, không thiếu người nguyện ý gửi gắm thân mình.

    Uất Dương Sa đi tới mấy bước, sửa lại một chút tóc mai, nhớ tới đây là lần đầu tiên trực diện đối mặt, có chút lo lắng.

    “Ngươi thích không?” Bộ dạng trẻ trung tỏ vẻ mắc cỡ.

    Vân Dịch thấy mình điên rồi mới thấy hắn- một nam nhân cao lớn so với mình còn đáng yêu hơn.

    Uất Dương Sa thấy y không trả lời ngay, lại có chút mất mát hỏi, “Không thích?”

    Vân Dịch cố gắng trấn định ho khan một tiếng, kéo hắn ngồi trên ghế, rồi ngồi lên đùi hắn.

    “…Cũng tạm, dĩ nhiên so với ta vẫn còn kém chút nữa.”

    Lời này không thật lòng, Uất Dương Sa cũng không truy cứu, cười cười lộ ra hàm răng trắng, khiến Vân Dịch chói cả mắt.

    Liền dứt khoát nhào tới hôn hắn, tránh cho nói nhiều sai nhiều.

    “Shhhh——–” Chỗ rách khóe miệng lại vỡ ra.

    “Đau không?” Vân Dịch nhìn một cái, hình như là cắn hơi mạnh.

    Uất Dương Sa lắc đầu một cái, môi nhẹ nhàng chạm lên gò má y.

    “Ngươi cắn đều không đau.”

    Thanh âm trong trẻo dễ nghe, làm Vân Dịch loạn đỏ cả mặt.

    Không muốn để hắn thấy bộ dáng này, lập tức vùi đầu vào bờ vai rộng rãi của hắn.

    “Tới…thao ta…”

    Đôi tay đang ôm người của Uất Dương Sa đột nhiên căng thẳng, gậy th*t dưới thân không có chút định lực nào mà đứng lên.

    Vân Dịch tự nhiên rõ ràng tình trạng thân thể hắn, cặp mắt phượng khiêu một cái, eo mềm nhũn, xé cổ áo, đem bộ ngực non non mềm mềm hoàn toàn lộ ra.

    Yết hầu Uất Dương Sa động một cái, bỗng nhiên nhào tới hôn y, đầu lưỡi vội vàng khuấy động bên trong miệng y.

    Vân Dịch một bên điều chỉnh hô chỉnh hô hấp, một bên dùng hạ thân mềm mại cách vải vóc mài mài hạ thân người đối diện.

    Động tác Uất Dương Sa trở nên thô lỗ chưa từng có, vừa gặm vừa mút một đường, lưu lại từng vết đỏ thẫm trên da thịt trắng nõn của đối phương.

    Vân Dịch hưởng thụ hừ nhẹ, mật dịch chảy ra trong khe hở ngày càng lan rộng ướt đẫm.

    Buông tha núm vú đã bị gặm đến lấp lánh nước, từ màu phấn nhạt biến thành đỏ bừng, hắn hết sức hài lòng chuyển sang phục vụ bên còn lại.

    Bàn tay vuốt ve dọc theo đường cong cơ thể nắn bóp một cái, sờ đến bên mép thịt huyệt, một mảnh lầy lội khiến hắn càng thêm kích động.

    Ngón tay mới chạm đến bên ngoài khe hở, thịt non bên trong đã mau chóng hút lấy mời mọc dẫn đường.

    Vân Dịch mềm nhũn rên hừ hừ, bên trong thật ngứa, muốn có cái gì mài một cái, khát vọng đã lâu khiến bụng dưới cứng đau.

    Mặc dù chỉ là một ngón tay, cũng hơn không có gì.

    Cắm vào một cái, tầng tầng lớp lớp thịt huyệt liền ăn liền nuốt, thịt mềm ướt loạn thành một đoàn.

    Khuấy động thêm cái nữa, thịt non liền bao chặt mấp máy xoa bóp ngón tay.

    Trán Uất Dương Sa nổi lên gân xanh.

    Vân Dịch lúc này hoàn toàn chìm trong dục vọng, chỉ muốn hắn chen vào nhanh một chút, căn bản không để ý tới những thứ khác. Phía dưới của y cũng đã đứng thẳng, đầu nấm e ấp rỉ ra dịch thể trong suốt. Y mê man dùng tay vuốt vuốt, càng thấy khó chịu, bên trong ngứa không được gãi, bên ngoài cũng không đến được.

    Uất Dương Sa dùng những giọt ý chí sau cùng giúp y mở rộng, ba ngón tay gấp gáp ra ra vào vào.

    Vân Dịch không chịu nổi, cảm giác muốn phát tiết tràn ngập trong từng ngóc ngách trên cơ thể.

    Y nhúc nhích mông, cảm giác được ngón tay đang rời đi liền bất mãn hừ hừ.

    “Thật là ngứa…a…mau…đi vào… Ngứa…” Uất Dương Sa xé tung chiếc quần còn sót lại trên người, dương v*t lớn bằng cả cánh tay bật ra.

    Trụ thể căng cứng tím đỏ nổi đầy gân xanh, chóp đỉnh quy đầu đỏ bừng nóng hổi, chỉ thấy Vân Dịch nuốt nước miếng một cái.

    Trước kia chưa thấy qua to nhỏ, giờ được diện kiến, y thầm nghĩ quả nhiên to dài hùng vĩ như trong cảm giác.

    “To quá…” Trong đầu Vân Dịch vọt qua suy nghĩ muốn bị hắn nắm trong tay bị hung hăng thao làm.

    Nghĩ vậy y liều mạng đỡ gậy th*t nhắm tới khe hở, nhưng mà cả miệng huyệt cùng quy đầu đều trơn nhẵn vô cùng, trượt tới trượt lui không lọt, ngược lại thịt mềm bên ngoài bị đụng tới phấn khích vô cùng.

    Thật vất vả chui lọt, Vân Dịch hạ eo xuống, dương cụ phá mở thịt huyệt, từng chút từng chút chen vào sau bên trong.

    “Cẩn thận bị thương…Ngô…” Uất Dương Sa vừa muốn ngăn cản, liền bị tầng tầng thịt non kẹp một cái hút một cái, lập tức không nói nên lời.

    Vân Dịch thành công nuốt vào toàn bộ, miệng huyệt co quắp chảy ra mật dịch, nhỏ xuống lùm cỏ rậm rạp của hắn.

    Có chút khó chịu nhíu mày, hẳn là chưa làm xong khuếch trương, đột nhiên phải ăn thứ lớn như vậy nói không đau là giả, nhưng trong đau đớn lại mang khoái cảm thoải mái khiến y muốn ngừng cũng không được.

    Không đợi y giục Uất Dương Sa, tầng tầng lớp lớp thịt mềm đều bị cản phá bởi cây gậy bự nóng cứng, đến khi hai trái trứng nặng trĩu vỗ đến bên ngoài âm bộ.

    Còn chưa kịp lĩnh hội kết quả của trọng lực, quy đầu liền mài qua chỗ mẫn cảm một cái, rồi lao đến bên hoa tâm.

    Tư thế lần này khiến đồ vật đi vào cực sâu, kết hợp với trọng lượng cơ thể, khiến Vân Dịch cảm giác bụng sắp bị đâm thủng.

    Lực eo của Uất Dương Sa thuộc loại kinh người, đụng đụng khiến toàn thân Vân Dịch lắc lư, giống như cưỡi một thân tuấn mã hừng hực khí thế.

    Kịch liệt thô bạo thao làm khiến Vân Dịch vừa đau vừa sướng, tường thịt bên trong điên cuồng kẹp thắt cự vật trong cơ thể, lại làm cho Uất Dương Sa càng mãnh liệt cắm rút hơn nữa.

    Cả người Vân Dịch xụi lơ, hoàn toàn mất hết khí hết, nếu không phải có Uất Dương Sa đỡ y, đoán chừng đã tựa như không xương mà nhũn nhẹo ngã xuống.

    “…Đến tận bên trong…thao đến tận cùng bên trong…a…a…ngô…”

    Uất Dương Sa càng vọt lên sâu hơn, quy đầu cắm vào hoa tâm mài mài, hông eo quấn quýt, “Nơi này sao…”

    “Đừng…đừng đi ra…” Sợ hắn rời đi, Vân Dịch cố gắng ngồi thật sâu, kẹp eo thật chặt, phóng đãng luận động.

    Uất Dương Sa dứt khoát đỡ eo y nâng lên, nhàn nhạt rút ra một chút, rồi trong chớp mắt quy đầu xông thẳng qua miệng tử cung, quy đầu hoàn toàn lọt vào không nói, ngay cả trụ thể cũng nhét vào một đoạn.

    Vân Dịch phát ra một tiếng thét cao vút, thanh âm đã mang theo nức nở, khóe mắt đóng chặt chảy xuống từng giọt nước mắt sinh lí.

    “Không được…a…ta không chịu nổi…” Tim đập đến sắp nổ tung, Vân Dịch không thở được, có ảo giác sắp chết đến nơi.

    Uất Dương Sa tăng nhanh tốc độ, người ngồi trên thoải mái đến không thốt nên lời, chân thon dài duỗi một cái, cùng nhau lên đỉnh.

    Vân Dịch duy trì tư thế lúc cao trào, thật lâu cũng chưa hồi thần.

    Uất Dương Sa cũng có chút mệt, thở dốc, cây thịt chôn bên trong tử cung bắn mấy phát vẫn chưa muốn rút ra.

    Vân Dịch ôm hắn thật chặt, vất vả mãi mới chờ qua dư âm cao trào, lúc này từ chỗ sâu trong bụng dưới còn đang tê dại đột nhiên khuấy động một cái, liền cảm giác có gì đó không kiềm được mà tuôn trào.

    Còn chưa kịp phản ứng, Uất Dương Sa liền cảm thấy quy đầu được tưới lên một dòng chất lỏng ấm áp, d*m thủy trong suốt từ vị trí giao hợp chảy ra, nháy mắt ướt thành một bãi, nhìn qua thật giống như đi tiểu.

    Vân Dịch ngơ ngác, không nghĩ tới lại đúng như trong sách nói có thể thoải mái đến phun nước. Phải là thân thể thiên phú dị bẩm đạt cực khoái mới có thể triều phun, vốn tưởng rằng những lần hoan ái trước đây đã quá mĩ mãn, hôm nay mới hiểu cái gì gọi là lạc thú khôn cùng.

    Uất Dương Sa rõ ràng không rõ tình hình, Vân Dịch lười biếng nghiêng đầu bên tai hắn giải thích.

    Sau đó lại được cuồng liệt hôn môi.

    Chờ đến khi hai người tỉnh táo lại, Uất Dương Sa mới rút ra dương v*t nửa mềm nửa cứng.

    Bởi vì lần đầu Vân Dịch chảy máu rất nhiều, vậy nên những lần sau đó hắn đều làm tình cực kì cẩn thận không muốn làm y bị thương, hôm nay lúc vừa mới đi vào Vân Dịch rõ ràng rất đau, liền lo lắng đi kiểm tra.

    Có thể là đã làm nhiều lần trước đó, chỗ này không còn vô cùng nhỏ hẹp như trước. Âm môi bởi ma sát quá độ mà sưng lên, thịt non phủ đầy màu sắc sau hoan ái, khe hở vốn đóng chặt bị thao mở không ngậm lại được, mấp máy vẻ đáng thương vô cùng.

    Sờ một cái bên trong xác nhận thật không bị thương xong, Uất Dương Sa mới an tâm, cúi người đặt lên trán Vân Dịch một nụ hôn.

    Cả người Vân Dịch phủ một lớp mồ hôi mỏng, hạ thân ngổn ngang các loại dịch thể nhớp đặc, trong đầu tranh đấu dữ dội xem nên tắm rửa hay trực tiếp ngủ luôn, cuối cùng niềm yêu thích sạch sẽ chiếm thượng phong.

    Y lười nhác hôn Uất Dương Sa một cái, “Ôm ta đi suối nước nóng tắm một chút, chân ta mềm nhũn không nhúc nhích nổi.”

    Nhìn bộ dạng muốn ngủ lập tức của y, Uất Dương Sa toét miệng cười, rón rén bọc lấy y đem tới hậu viện.

    Thuộc truyện: Lung Linh Ảnh