Home Đam Mỹ Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung – Chương 118

    Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung – Chương 118

    Thuộc truyện: Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

    Giọng nói của Thông Thiên vừa vang lên, tất cả mọi người đều im lặng, bao gồm luôn cả Vinh Quảng Yến đứng ở ngoài đình.

    “Quốc, quốc sư ……” Vinh Quảng Yến nhìn chung quanh, cẩn thận hỏi, “Vừa nãy …. Là ai đang nói chuyện thế?”

    Diệp Chi Châu từ kinh sợ hoàn hồn lại, vội đưa tay đè cái gương nhỏ trong ngực, kéo khóe miệng hướng hắn miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, “Không, không có người nào nói chuyện hết, tiểu quốc sư ngươi chắc là nghe lầm, ừm, tuyệt đối là nghe lầm …..”

    Vinh Quảng Yến nhìn cậu thật sâu, trên khuôn mặt trẻ con mang theo vẻ nghiêm túc, “Tam điện hạ, ta không có mù.”

    “…..” Ngươi không có mù, nhưng ta hy vọng ngươi lãng tai!

    “Quảng Yến.” Sa Ương kéo tay Diệp Chi Châu nhét vào trong ngực của mình, nghiêng đầu nhìn qua, “Vừa rồi ta cùng Tam điện hạ uống trà chơi cờ, hiểu chưa?”

    Biểu tình Vinh Quảng Yến biến đổi, vội cúi đầu kính cẩn hành lễ, quy củ nói, “Quảng Yến đã hiểu.” Nói xong xoay người, tiếp tục làm cây cột nhỏ ở ngoài đình.

    Diệp Chi Châu nhìn mà trợn mắt há mồm, kéo lấy y phục của y hạ giọng hỏi, “Sao hắn lại nghe lời ngươi như vậy? Không phải ngươi mê man nhiều năm mới tỉnh sao? Hắn như thế nào…..”

    “Mười bốn năm.” Sa Ương ôm cậu vào lòng, sờ tóc của cậu, “Ta đến nơi này đã mười bốn năm, trước lúc ngươi xuất hiện ta vẫn luôn mê man, chỉ có thể lấy phương thức báo mộng để nắm rõ tình huống trong cung. Quảng Yến là ta nhìn lớn lên, yên tâm, hắn rất nghe lời.”

    Hiện tại Diệp Chi Châu có chút sợ y sờ đầu của mình, cẩn thận nghiêng đầu nói, “Mười bốn năm, đó không phải là năm Sa Ương tỉnh lại một lần kia sao? Khoan đã! Lần này ngươi tự mình đầu thai sao?”

    “Luân hồi đã chấm dứt, quy tắc thiên đạo không cho phép ta tự tiện xông vào ba nghìn tiểu thế giới, bất đắc dĩ, ta chỉ có thể mượn dùng thân thể người khác. Sa Ương chân chính đã chết ở mười bốn năm trước rồi.” Y nói tới đây thì híp mắt, cong môi lộ ra nụ cười lạnh, “Hắn là bị Sa Nguyệt hại chết, ta mượn dùng thân thể hắn, tự nhiên phải giải quyết nhân quả của hắn …… Tiểu Châu, ngươi muốn tự cứu mình, có thể, ta đồng ý với ngươi, nhưng chuyện hồn kỳ quá mức trọng đại, để ta giúp ngươi, được không?”

    “Ngươi, ngươi cũng biết?” Hôm nay số lần kinh ngạc rất nhiều, Diệp Chi Châu cảm thấy hiện tại mình đã trở nên siêu cấp bình tĩnh, “Còn có Sa Nguyệt hại chết Sa Ương là chuyện gì? Đúng rồi, vì sao thân thể Sa Ương vẫn luôn mê man nhưng lại không già, là do ngươi làm?”

    “Không phải.” Sa Ương thích cậu dùng ánh mắt nghiêm túc như thế nhìn mình, biểu tình ôn nhu hơn rất nhiều, “Mê man nhưng không già là bởi vì hắn trúng độc, không già chỉ là ở mặt ngoài, kỳ thật trong cơ thể hắn đã sớm vỡ nát. Nếu không phải hắn thật sự chống đỡ không nổi, ta cũng sẽ không tới đây sớm như vậy …… Thân thể thích hợp rất khó tìm, ta không muốn bỏ qua ngươi.”

    Diệp Chi Châu nghe vậy liền nóng nảy, vội gọi Thông Thiên mở công năng quét hình điên cuồng quét qua y một lần, gấp giọng hỏi, “Vậy hiện tại thân thể ngươi như thế nào? Vẫn còn độc sao?”

    “Yên tâm, khối thân thể này đã được ta cải tạo qua, sẽ vẫn luôn cùng ngươi.” Y đưa tay đè cái gương nhỏ lại, sau đó nghiêng đầu nhìn thoáng qua Vinh Quảng Yến, lại cúi đầu nhìn cái gương nhỏ trong tay, ngữ khí trở nên lạnh buốt, “Hơn nữa thân thể này hiện tại cũng không già.”

    Sống lưng Vinh Quảng Yến cứng đờ, cái gương nhỏ sợ hãi run rẩy.

    “Ngươi đừng hù dọa bọn họ!” Diệp Chi Châu bao che cho cái gương nhỏ, nghĩa chính ngôn từ, “Thông Thiên cùng Quảng Yến vẫn còn là tiểu hài tử, ngươi ăn dấm bậy gì thế!” Nói xong liền nhớ hình như dấm này là do mình khơi mào, lại không được tự nhiên động động, cúi đầu nhìn cái gương nhỏ, nói sang chuyện khác, “Thông Thiên, mày có thể nói chuyện đúng không?”

    Cái gương nhỏ an tĩnh một hồi, sau đó một giọng trẻ con non nớt vang lên, “Có thể.”

    Diệp Chi Châu vừa không thích ứng lại có chút kinh hỉ gõ gõ nó, cố ý hung dữ nói, “Vậy mày làm chi vẫn luôn dùng màn ảnh cùng tao giao lưu!”

    Thanh âm non nớt biến mất, màn ảnh hiện ra, [Tôi cho rằng kí chủ sẽ yêu thích hình thái hệ thống trí năng ….. Hơn nữa như vậy sẽ có sức thuyết phục hơn.]

    Diệp Chi Châu trừng mắt với màn ảnh, nhưng lại không thể phản bác. Nếu lúc ban đầu buộc định vào hệ thống mà đối phương dùng giọng nói trẻ con này, vậy có khả năng cậu sẽ tưởng mình đang tham gia một chương trình thực tế nào đó, chứ sẽ không thành thành thật thật cần cù đi làm nhiệm vụ đâu …..

    Sa Ương vô cùng không thích Diệp Chi Châu bỏ mình qua một bên và nói chuyện với người khác, vươn tay ôm mặt của cậu lạnh lẽo nói, “Cứu thế quan trọng hơn, Tiểu Châu, nói cho ta biết hồn kỳ thế giới này đang ở trên người ai, ta giúp ngươi.”

    Diệp Chi Châu bị ngữ khí lạnh buốt của y làm cho sửng sốt, ngay sau đó liền vui mừng, hai mắt sáng lấp lánh nhìn y nói rằng, “Nếu ngươi biết hồn kỳ, vậy khẳng định ngươi biết nó rốt cuộc là gì đúng không! Ta tò mò đã lâu rồi, ngươi mau nói cho ta biết đi! Còn có ngươi, thân phận của ngươi là gì vậy, vì sao có thể đi theo ta tới khắp nơi thế?”

    Sa Ương nhìn cậu thật sâu, lắc đầu, “Quy tắc có hạn, không thể nói.”

    Màn ảnh cũng hiện lên chữ viết, [Quyền hạn kí chủ không đủ, không thể lấy ra tư liệu.]

    “…..” Loại tình huống “Mọi người đều biết chỉ có ta là không biết” này cậu thật sự không bao giờ muốn gặp nữa! Rõ ràng cậu mới là người làm nhiệm vụ mà!

    Cố gắng sống chết moi ra tin tức nhưng không có kết quả, cậu căm giận từ trên đùi Sa Ương leo xuống, nhìn y mấy lần, sau đó từ trong không gian lấy giấy bút ra ghi vài cái tên cùng nội dung kịch bản đưa cho y, nghiêm mặt nói, “Cái kia ….. Ngươi thật sự không nhìn thấy Thông Thiên sao?”

    Chữ viết trên màn ảnh biến đổi, [Hệ thống có cơ chế giữ bí mật.]

    “Sớm hay muộn cũng sẽ nhìn thấy thôi.” Sa Ương tiếp nhận danh sách, suy nghĩ vài giây, hỏi, “Hồn kỳ của Quảng Yến đã lấy được, còn có thêm Lãnh Dạ nữa sao? Hắn là ám vệ?”

    Diệp Chi Châu gật đầu, “Ừ, hồn kỳ của hắn cũng là đột nhiên lấy được ….. Quân phụ nói Lãnh Hãn cho ta một nhóm ám vệ làm của hồi môn …… A không đúng, quân phụ nói sai rồi, ta là đi cưới, không phải là của hồi môn.” Cậu cười đắc ý nhìn người yêu, ngửa đầu nói, “Đời này chính là ta cưới ngươi!”

    Sa Ương cười đưa tay nhéo nhéo vành tai cậu, “Nhưng ở trên giường vẫn luôn là ta cưới ngươi.”

    Diệp Chi Châu tức giận, đỏ mặt đẩy y, “Nói chính sự, đừng đùa giỡn lưu manh! Trong nhóm ám vệ Lãnh Hãn đưa qua hẳn là có Lãnh Dạ, chờ người tới đây ta sẽ xác định một chút.”

    “Không cần phải xác định, cũng không cần quản việc lấy hồn kỳ.” Sa Ương nghe theo cậu nói chính sự, ngón tay xẹt qua mấy cái tên, chỉ chỉ vào tên của Nguyễn Vạn Hòa, Liễu Quân cùng Ứng Quỳnh, “Giải quyết bọn họ trước đã.”

    Diệp Chi Châu sáp tới nhìn, sau đó hỏi, “Giải quyết như thế nào? Liễu Quân này ta có biện pháp, tuy rằng hắn mở thanh lâu nhưng kỳ thật lại hướng tới cuộc sống nhất sinh nhất thế nhất song nhân, chỉ cần ta ở trước mặt hắn tố giác nhân vật chính hoa tâm là được. Về phần Nguyễn Vạn Hòa ….. tạm thời ta chuẩn bị tiếp cận hắn thử trước đã. Ứng Quỳnh thì dùng cách đi đường vòng, hắn là điển hình của tính cách lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, yêu nhân vật chính hoàn toàn là do nãi nãi của hắn của nói, lát nữa ta đi tìm quân phụ nói chuyện, nhìn xem có biện pháp nào đi trước nãi nãi hắn một bước, để người nhà của hắn đính ước cho hắn một mối nhân duyên tốt khác không.”

    Truyện được edit và post duy nhất tại:https://shiye91.wordpress.com/.

    Đây là lần đầu tiên Sa Ương nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc cân nhắc làm nhiệm vụ của cậu, trong lòng vừa cảm thấy khá mới lạ, lại cảm thấy vui mừng, nhịn không được duỗi cánh tay ôm cậu vào ngực nhẹ nhàng xoa xoa, nói rằng, “Không cần phiền toái như vậy, Liễu Quân vốn đã có người thương, người nọ là lão bản thanh lâu tiền nhiệm, giữa hai người có chút hiểu lầm, cởi bỏ là tốt thôi. Về phần Ứng Quỳnh cùng Nguyễn Vạn Hòa, bọn họ đã có mệnh định chi nhân, gặp phải Lãnh Mị Nhi hoàn toàn là do hồn kỳ quấy phá, chỉ cần tìm ra dây tơ hồng của bọn họ đang ở trên người ai là có thể lấy được hồn kỳ.”

    Diệp Chi Châu ngây ngốc ngửa đầu nhìn y, sau đó hưng phấn nhào qua ôm mặt của y dùng sức hôn một phát, “Ngươi thật lợi hại!” Cảm giác có đùi ôm thật giống như là có bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, loại bánh nóng hầm hập này, quả thực khiến người ta hạnh phúc muốn bay lên!

    “Chỉ là biết được trước nhiều thứ hơn so với ngươi thôi, cũng không lợi hại.” Sa Ương thỏa mãn ôm chặt cậu, ngữ khí biến trầm, ánh mắt lạnh lùng, “Yên tâm, sẽ không để cho ngươi vất vả như trước nữa.”

    Cái gương nhỏ nằm ở trong ngực Diệp Chi Châu run lên, quyết định im lặng giả vờ không tồn tại.

    Sau khi cùng người yêu nói chuyện với nhau một phen, Diệp Chi Châu triệt để thả tâm, sau đó cẩn thận đi ra rừng trúc. Đông Phương Thư …… Tên của người yêu thật là dễ nghe, vừa nãy không gọi nhiều thêm vài tiếng thật sự là quá thua thiệt!

    Đức quý quân ở cửa đại điện lo lắng đi qua đi lại, thấy cậu trở về vội nghênh đón hỏi, “Gặp được quốc sư Sa Ương rồi sao? Y nói như thế nào? Có nói cho ngươi biết rốt cuộc cọc hôn sự này làm sao lại định ra không? Mẫu hoàng ngươi đến tột cùng là nghĩ như thế nào?”

    Diệp Chi Châu bị hắn hỏi liên tục, sau đó 囧. Gặp nhau bàn nhiệm vụ, cư nhiên lại quên hỏi người yêu rốt cuộc y đã nói gì thuyết phục hoàng đế tứ hôn cho bọn họ rồi.

    Đức quý quân thấy cậu không đáp tưởng tình huống không tốt, trong mắt nhiễm tuyệt vọng lần nữa, “Không có cách nào sao ….. Này phải làm sao cho đúng đây!”

    “Quân phụ ngươi đừng hoảng hốt, sự tình đã giải quyết rồi, quốc sư đã biết giới tính chân thực của ta, cùng ta định ra hôn sự này cũng là vì giúp ta che lấp, y là minh hữu, không phải địch nhân.” Diệp Chi Châu thấy thế vội đỡ lấy hắn trấn an, “Hiện giờ ta đã mười bảy, hai vị tỷ tỷ đều đã cưới phu, nếu không có quốc sư Sa Ương giúp ta chắn lúc này, bí mật giới tính của ta sớm hay muộn cũng sẽ bị lộ. Không chừng ngày nào đó mẫu hoàng tâm huyết dâng trào định cho ta một cửa hôn sự khác, tỷ như con của đại thần trong triều hoặc là đương khoa tân quý …..”

    Đức quý quân nhịn không được tưởng tượng theo lời cậu nói, sắc mặt kinh sợ đến trắng bệch, xác nhận hỏi, “Vậy, vậy quốc sư Sa Ương thật sự sẽ không tố giác ngươi?”

    “Sẽ không.” Diệp Chi Châu lắc đầu, sau đó cho hắn thêm một châm dự phòng, “Quân phụ, phỏng chừng cả đời ta là phải cùng Sa Ương ở cùng một chỗ, chỉ có ta cùng y, không có người khác, cũng sẽ không có hài tử. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể an ổn sống ở hoàng thành này.”

    Đức quý quân ngẩn người, ánh mắt lại ảm đạm xuống, hít sâu một hơi kiên định nói, “Chỉ cần ngươi có thể bình an, cái khác chúng ta không bắt buộc ….. Yên nhi, ngươi có trách ta không, là ta làm hại ngươi đời này phải cùng yêu …… Cùng một nam nhân sống cả đời, còn không có được hài tử của mình.”

    “Đương nhiên sẽ không!” Diệp Chi Châu vội vàng lắc đầu, sau đó vừa tiếp tục rót thuốc mê cho hắn vừa đỡ hắn đi vào trong điện.

    Sau ngày đó Diệp Chi Châu cùng Sa Ương cũng không có gặp lại, hôn lễ đang được chuẩn bị, bên cạnh hai người đều có vô số người vây quanh, thật sự tìm không ra cơ hội. Nửa tháng sau, Diệp Chi Châu lấy được chiếu thư phong vương, cùng ngày liền dọn tới vương phủ ngoài cung. Lại qua năm ngày, hôn lễ được tiến hành. Sự tồn tại của Sa Ương chỉ có một nhóm người trong hoàng cung biết được, bên ngoài chỉ cho rằng tam hoàng nữ Lãnh Yên cưới một đứa con mồ côi của một vị đại thần nào đó, cho nên hôn lễ coi như Full thuận lợi.

    Đức quý quân ở hôn lễ khóc không ngừng, người khác đều cho rằng hắn là vì quá vui mừng mà khóc, không có ai thấy được áy náy cùng đau khổ trong lòng hắn.

    Ngày hôm sau, Diệp Chi Châu nuốt một viên thuốc từ trên giường lăn xuống, hung hăng trừng mắt nhìn người yêu, cúi đầu mặc quần áo rửa mặt, “Nói mau! Ngươi rốt cuộc cùng hoàng đế có mưu đồ bí mật gì, nàng ta vì sao lại đồng ý hôn sự của chúng ta!” Vì để biết chuyện này, ngày hôm qua cậu phải ký vô số hiệp ước bất bình đẳng, quá thua thiệt rồi!

    Sa Ương miễn cưỡng tựa vào trên giường, híp mắt tự tại nhớ lại thời gian tuyệt vời tối hôm qua, thản nhiên nói, “Ta có nhược điểm của nàng ta.”

    Diệp Chi Châu bị dáng vẻ “nửa vời” của y kích thích đến căm giận nghiến răng, âm trầm nói, “Người nói chuyện chỉ nói một nửa đều là thái giám! Nói một lần cho xong đi, đừng có kéo dài.”

    “Ngươi biết ta không phải là thái giám mà.” Sa Ương ý vị sâu sa liếc cậu một cái, tiếp tục nói, “Hoàng đế đã sớm chết, hiện tại người ngồi ở ngôi vị hoàng đế kia không phải là Lãnh Hãn, mà là Sa Nguyệt. Muốn tìm nhược điểm của hắn thật sự quá dễ dàng, lúc ấy ta chỉ tùy tiện chọn một việc để nói, hắn liền đồng ý đáp ứng tất cả yêu cầu của ta. Hiện tại ta muốn hắn chết hắn liền chết, ta muốn hắn sống hắn sẽ sống, quyền chủ động ở trên tay chúng ta.”

    Diệp Chi Châu kinh hãi, “Nàng ta là Sa Nguyệt?!”

    Đây là một loại biến chuyển thần kì như thế nào chứ!

    Cậu vội vàng bỏ khăn mặt xuống bước nhanh trở về bên giường, trừng lớn mắt nhìn y, “Vậy cái dáng vẻ cao lớn cùng khuôn mặt của hắn ta là xảy ra chuyện gì?” Thế giới này tuy là nữ tôn, nhưng nam tính vẫn cao hơn so với nữ tính, chẳng qua thiết lập của thế giới này tương đối kỳ ba, người cao hơn ngược lại sẽ có khí lực nhỏ hơn ……

    “Thiên Sơn giáo có một loại bí thuật, đó là súc cốt cải hoán dung mạo.” Sa Ương giữ chặt tay cậu, lần thứ hai cẩn thận đánh giá cậu, đột nhiên cười, “Ta đã từng cảm thấy người lưu luyến tình yêu đều là phế vật bị dục vọng thế tục khống chế, nhưng hiện giờ ta nhìn ngươi, lại chỉ cảm thấy thỏa mãn vui mừng. Nếu có được ngươi, ta tình nguyện làm một phế vật vô tích sự.”

    Súc cốt = làm co rút xương cốt lại.

    Diệp Chi Châu đang phân tích kịch bản bị lời y nói làm ngẩn người, suy nghĩ đứt đoạn, vừa thẹn vừa giận trừng y, “Biện hộ cũng vô dụng, không cho chạm vào ta một tuần, nếu không thiến ngươi!”

    Sa Ương mỉm cười, đưa tay nhéo mũi cậu.

    Sau khi rửa mặt hai người ngồi xe ngựa vào cung, Diệp Chi Châu rốt cục có thể an tĩnh suy nghĩ về kịch bản.

    Trong kịch bản giáo chủ Thiên Sơn giáo thu lưu nhân vật chính không bao lâu liền bị phản đồ giết chết, nhưng từ tình trạng bây giờ, phản đồ giết chết Hạ Thanh kia rất có thể là do Sa Nguyệt giả trang, mục đích là cướp lấy thuật súc cốt dịch dung chỉ truyền cho chưởng môn Thiên Sơn giáo ….. Khó trách trước đó cảm thấy kịch bản có chút quái quái, hiện giờ Lãnh Hãn đổi thành Sa Nguyệt, rất nhiều chuyện đều có thể giải thích được.

    Lãnh Hãn đã từng muốn gạt bỏ lịch sử đen tối là Lãnh Mị Nhi nhưng sau khi nàng ta lớn lên lại nhanh chóng tiếp nhận đối phương; đã từng là một Lãnh Hãn hoa tâm đột nhiên biến thành lãnh đạm, không gọi người nào thị tẩm; thời điểm Lãnh Mị Nhi tiến vào quân doanh quá mức vi diệu, làm một tiểu binh mới tới, nàng ta lại nhanh chóng có quan hệ với Đại tướng quân Ứng Long ….. Cả chuyện giới tính nguyên chủ bị bại lộ nữa, vừa khớp với thời điểm sau khi nguyên chủ ám sát nhân vật chính …..

    Khoan đã, ám vệ của nguyên chủ là do Lãnh Hãn ban thưởng, mà Lãnh Hãn lại là Sa Nguyệt giả mạo ….. Cho nên kỳ thật nguyên chủ vẫn luôn sống dưới giám thị của Sa Nguyệt? Vậy cái gọi là ám vệ được phái đi ám sát thất bại bị nhân vật chính giết chết cũng có khả năng là diễn trò? Còn có đại hoàng nữ cùng nhị hoàng nữ, tất cả ám vệ bên người các nàng cũng đều do Lãnh Hãn ban thưởng …… Hơn nữa những mỹ nhân tiến cung mấy năm gần đây …… nếu Lãnh Hãn là do Sa Nguyệt giả trang, như vậy những mỹ nhân tiến cung đó cũng rất khả nghi ….. Không chừng những mỹ nhân kia kỳ thật cũng là ám vệ? Vậy chẳng phải hiện tại trong hoàng cung khắp nơi đều là tai mắt của Sa Nguyệt sao?

    Đột nhiên cảm thấy phía sau lưng lành lạnh, khó trách trong kịch bản nhân vật chính có thể thuận lợi tiêu diệt những hoàng nữ khác bước lên ngôi vị hoàng đế, thật sự là một trợ thủ quá lợi hại, vả lại còn âm thầm trù tính rất lâu nữa chứ.

    “Đang suy nghĩ gì thế?”

    Lỗ tai đột nhiên bị nhéo, cậu hoàn hồn nhìn về phía người yêu, trong đầu chợt lóe linh quang, nói rằng, “Cái bớt trên người Sa Nguyệt là giả đúng không! Ngươi, không đúng, Sa Ương mới là quốc sư, Sa Nguyệt là giả! Là hắn cùng Lãnh Hãn cấu kết làm hại Sa Ương đúng không? Vì ngôi vị hoàng đế sao?” Cho nên căn bản là không có ba năm trùng nhau gì cả! Sa Ương đã chết vào mười bốn năm trước, sau đó Vinh Quảng Yến liền được sinh ra, thời gian rất vừa vặn!

    “Cái bớt trên người Sa Nguyệt quả thật tồn tại, nhưng chỉ là giống với kí hiệu chân chính trên người Sa Ương mà thôi. Về phần Lãnh Hãn, kỳ thật người mà nàng ta ái mộ chính là Sa Ương, nhưng người có thể giúp nàng ta lại là Sa Nguyệt, giữa ái tình cùng quyền lợi, nàng ta lựa chọn quyền lợi. Cái bớt trên người Quảng Yến là ta làm mờ đi, vì phòng bị Sa Nguyệt lúc ấy đang chưởng khống Minh Nguyệt điện.”

    Diệp Chi Châu nhịn không được kéo kéo tóc, chẳng lẽ từ lúc Sa Nguyệt thông đồng với Lãnh Hãn thì hắn đã bắt đầu thực hiện kế hoạch? Không thì không thể nào giải thích được một quốc sư sống trong Minh Nguyệt điện lại trở thành bằng hữu với giáo chủ Thiên Sơn giáo ở quan ngoại xa xôi.

    [Tỷ lệ yêu nhau của Mục Viêm, Ứng Quỳnh, Ngu Song cùng nhân vật chính tăng lên 100%, xin kí chủ chú ý! Xin kí chủ chú ý!]

    Cậu hoàn hồn, sau đó vội vàng lấy giấy bút từ trong không gian ra bắt đầu vùi đầu viết.

    “Làm sao vậy?” Sa Ương nhíu mày.

    “Hồn kỳ của Mục Viêm, Ứng Quỳnh cùng Ngu Song lại đầy đủ trở về, phỏng chừng Lãnh Mị Nhi đã dưỡng thương xong chuẩn bị đi tòng quân. Ta chuẩn bị lấy hồn kỳ trên người Hạ Ngạn Vân trước đã, ngươi có biện pháp đưa tin cho Thiên Sơn giáo không?”

    “Không cần.” Sa Nguyệt đè tay cậu lại, rút cây bút trong tay cậu đi, “Tin tức ta đã sớm đưa qua, tính thời gian, hiện tại hẳn là đã đến. Bên Mục Viêm tạm thời không cần quản, hồn kỳ của Ứng Quỳnh sẽ nhanh chóng lấy được thôi, về phần Ngu Song, yên tâm, hắn sẽ không có cơ hội cùng Lãnh Mị Nhi gặp mặt.”

    [Tỷ lệ yêu nhau của Hạ Ngạn Vân cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ ba, chúc mừng kí chủ, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

    “……”

    “Như thế nào? Đã lấy được của Hạ Ngạn Vân?”

    Diệp Chi Châu mắt cá chết nhìn y.

    “Như vậy Lãnh Mị Nhi sẽ không có tinh lực đi tòng quân, người Hạ gia đều là tính tình có cừu tất báo.” Sa Ương cong môi, cười đến sủng nịch với cậu, “Ta nói rồi, sẽ không để cho ngươi khổ cực nữa.”

    Diệp Chi Châu nhanh chóng rút mắt cá chết về, chân chó nhào qua, “Kim đại thối, ta sẽ đối tốt với ngươi cả đời!” Cảm giác an tâm nằm làm phế vật này, thật thích quá đi!

    Thuộc truyện: Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung