Home Đam Mỹ Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung – Chương 136

    Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung – Chương 136

    Thuộc truyện: Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

    [Kiểm tra cho thấy có năng lượng dị thường dao động, xin kí chủ chú ý! Xin kí chủ chú ý!]

    Thủy tinh châu vẫn rung lên, cửa ghế lô môn đột nhiên bị gõ, Thường Diệu mang vẻ mặt xin lỗi đẩy cửa đi vào, “Xin lỗi, đã tới chậm. Đúng rồi, anh ở ngoài cửa đụng phải bọn họ, hình như là bạn của em.”

    “Ha ha.” Tiêu Thụy ló đầu ra phất phất tay, sau đó che miệng ngáp một cái, “Coi như tới kịp, Tiểu Diệp, rốt cuộc là chuyện gì mà cần phải giáp mặt mới nói được vậy, anh với Gia Hòa vừa đến tỉnh bên, nhận được tin tức lại vội vàng chạy về.”

    Diệp Chi Châu nghe vậy biểu tình biến đổi, “Nhận được tin tức? Tin tức của ai?”

    “Tin tức của em.” Tiêu Thụy vò tóc, tùy tiện chọn một vị trí ngồi xuống rồi theo thói quen tựa vào người Văn Giai Hòa, lấy điện thoại ra cho cậu nhìn, “Em nhìn đi, gửi hơn chục tin nhắn thúc anh cùng Giai Hòa trở về, anh gọi điện cho em nhưng cứ báo là máy bận, gọi Cố Nghị cũng thế, Giai Hòa lo lắng hai người có chuyện, ra sức thúc anh trở về, kết quả bên em không có chuyện gì, còn vui tươi hớn hở ăn uống nữa chứ.”

    Văn Giai Hòa kéo hắn một cái, hướng Diệp Chi Châu cười cười, “Không có việc gì là tốt rồi, tình huống hội đổ thạch thế nào rồi? Có gặp được thạch đầu tốt không, còn có vị họ Tần em nói ……”

    “Giai Hòa.” Diệp Chi Châu ngắt lời hắn, nhìn về phía Thường Diệu sau khi vào cửa liền an tĩnh ngồi ở một bên, nắm chặt thủy tinh châu, “Thường Diệu, Tần Bách đâu? Hiện tại mọi người đều đến rồi, chỉ còn mình hắn ta thôi.”

    “Hắn đi toilet, lát nữa sẽ đến.” Biểu tình Thường Diệu như thường trả lời, còn tri kỷ rót trà cho mọi người.

    [Kiểm tra cho thấy có năng lượng dị thường dao động …… Hồn kỳ có dị thường! Hồn kỳ có dị thường! Đang kiểm tra …… Kiểm tra thất bại …..]

    “Đừng uống!” Diệp Chi Châu phất tay ném ly trà Thời Giản Văn bưng lên ra ngoài, tinh thần lực điên cuồng bắn ra sau đó thực chất hóa thành nhà giam bao Thường Diệu lại, đi qua cầm lấy một viên hoàn hồn đan nhét vào trong miệng hắn, biểu tình triệt để lạnh xuống, “Tưởng Tố Tố, cút khỏi thân thể Thường Diệu mau!”

    Biểu tình Thường Diệu đại biến, vươn tay muốn đụng vào nhà giam vây quanh bên người nhưng không có kết quả, đột nhiên thân thể run lên, ngã oặt trên mặt đất.

    “Đây là làm sao vậy?!” Vũ Khải Ân là người đầu tiên nhảy dựng lên.

    [Hồn kỳ dị thường biến mất, đang xác nhận trạng thái hồn kỳ ….. Không có khác thường.]

    Diệp Chi Châu nhẹ nhàng thở ra, ngồi xổm người xuống đút cho Thường Diệu đã ngất đi một viên thanh tâm đan.

    Vũ Khải Ân còn đang gào to, Thời Giản Văn bị nước trà tưới cho một thân nghi hoặc nhíu mày, Tiêu Thụy cùng Văn Giai Hòa như là hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, Ân Liệt vẫn là bộ dáng vô cảm, nhưng tay lại bảo hộ đặt ở sau lưng ghế của Vũ Khải Ân.

    “Nhìn đi.” Cố Nghị đưa tư liệu về Tưởng Tố Tố mà Diệp Chi Châu đã điều tra ngày hôm qua cho mọi người, tiến lên đi đến bên cạnh Diệp Chi Châu trấn an vuốt vuốt sau cổ cậu, “Không có việc gì đi?” Tinh thần lực của y quá yếu, không thể giúp đỡ gì nhiều, đối với chuyện này y cảm thấy vô cùng thất bại cùng bất đắc dĩ.

    Diệp Chi Châu tùy tiện gật gật đầu, chuyên chú nhìn tình huống của Thường Diệu, thuận tiện dùng tinh thần lực vây quanh toàn bộ ghế lô.

    Vài giây sau, mí mắt Thường Diệu giật giật, tỉnh lại.

    “Cảm giác thế nào?”

    “Anh đây là ……” Thường Diệu mê mang nhìn Diệp Chi Châu bên cạnh, sau khi sửng sốt đột nhiên ngồi dậy, vươn tay đè bả vai Diệp Chi Châu vội vàng nói, “Chạy mau! Mục tiêu của bọn họ là em! Anh, anh nghe được dì cùng Tiểu Bách nói chuyện, bọn họ không thích hợp, em chạy mau đi!”

    Ánh mắt Cố Nghị biến đổi, tiến lên kéo hắn đến trước mặt mình, lớn tiếng hỏi, “Cái gì mục tiêu là Tiểu Châu hả? Nói cho rõ ràng!”

    Thường Diệu không thèm để ý y thất lễ, vội vàng nói rằng, “Tối hôm qua tôi muốn đi tìm Tiểu Bách hỏi hắn vì sao lại muốn gạt tôi, kết quả phát hiện dì cũng ở đó, sau đó không biết bọn họ đã làm gì khiến tôi hôn mê bất tỉnh, lúc ý thức hôn mê tôi nghe được bọn họ nói đến Tiểu Châu, còn nói có thể hành động, tóm lại mọi người mau đi đi, trên người bọn họ rất cổ quái!”

    [Tỷ lệ yêu nhau của Thường Diệu cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ năm, chúc mừng kí chủ, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

    [Kiểm tra cho thấy có vô số năng lượng dị thường dao động, xin kí chủ chú ý! Xin kí chủ chú ý!]

    “Đi không được rồi.” Thủy tinh châu lần thứ hai rung lên mãnh liệt, Diệp Chi Châu đứng lên nhìn quanh người trong ghế lô, cong khóe miệng cười cười, “Khó trách vẫn luôn cảm thấy không thích hợp, còn nghi hoặc sao lần này hồn kỳ lại không nháo loạn làm thiêu thân nữa, thì ra ngay từ đầu mục tiêu của đối phương chính là em, mọi người cũng chỉ là mồi câu đánh lừa em thôi.” Là từ khi kịch bản bắt đầu thay đổi lần thứ nhất sao? Lần thứ hai, hay là lần thứ ba? Thông Thiên bị lừa, cậu cũng bị lừa. Cậu bị đối phương từng bước dẫn vào cái bẫy ở tỉnh Y, thẳng đến hiện tại bị buộc ở trong ghế lô phong kín này.

    Chỉ trách cậu không sớm nhìn ra sau lưng Tần Bách có người, cũng đúng, nếu mục đích mở hậu cung là cướp tinh thần lực, vậy nhóm nam chủ chưa thức tỉnh sao có thể so được với cậu có tinh thần lực cấp 3S chứ. Từ lúc hồn kỳ dùng Thời Giản Hoa giả danh người yêu thì cậu hẳn là nên cảnh giác mới đúng, mục đích của hồn kỳ ở thế giới này không phải là muốn nhân vật chính thu hậu cung, mà là muốn giết chết cậu. Không chừng Tưởng Tố Tố đã sớm đoán trước được biến số là cậu, sau đó từng chút từng chút một lập bẫy.

    Dị năng, tinh thần lực, Tưởng Tố Tố cùng Tần Bách, những cái này cũng chỉ là công cụ hồn kỳ gây sức ép ra để giết cậu thôi, thật sơ suất.

    “Tiểu Diệp em đang nói gì vậy, anh không hiểu” Tiêu Thụy vẫn mơ hồ, Văn Giai Hòa thì nghe ra trong lời nói của Diệp Chi Châu không thích hợp, biểu tình trở nên nghiêm túc.

    Thời Giản Văn cởi áo khoác đã ướt ra, nhìn Cố Nghị vô thức che chở cho Diệp Chi Châu, dừng một chút rồi hỏi, “Những kẻ dị năng kia ….. đến rồi đúng không? Mục tiêu của bọn họ không phải là chúng tôi, mà là Tiểu Diệp?”

    Diệp Chi Châu gật gật đầu xem như trả lời, sau đó trấn an vỗ vai người yêu, nhìn về cửa ghế lô vẫn đóng, thản nhiên nói, “Nếu đã đến rồi thì vào đi, ở bên ngoài nghe lén thì khó coi quá.”

    Tay nắm cửa bị xoay xoay, sau đó cửa bị đẩy ra, lộ ra vẻ mặt mỉm cười của Tần Bách cùng một người phụ nữ trung niên tướng mạo ôn hòa đứng sau Tần Bách.

    “Hương vị thật mê người.” Người phụ nữ trung niên dẫn đầu vào cửa, ánh mắt tham lam đảo qua đại não của Diệp Chi Châu, cười đến thân thiết nhưng lại khiến người ta mao cốt tủng nhiên, “Thật muốn mở đại não của cậu ra nhìn xem bên trong cấu tạo như thế nào.”

    Tần Bách cũng vào cửa, sau đó một đám người từ hành lang xông ra, bao vây toàn bộ ghế lô lại.

    [Kiểm tra cho thấy có vô số năng lượng dị thường dao động, có muốn mở ra hệ thống bảo hộ không?]

    Diệp Chi Châu vuốt thủy tinh châu, ở trong lòng hỏi, “Có thể ưu tiên bảo hộ cho mấy nam chủ không?”

    Hệ thống trầm mặc một hồi, màn ảnh hiện ra, [Có thể.]

    “Vậy bảo hộ tốt bọn họ.” Cậu hoàn toàn không để ý tới tinh thần lực của người phụ nữ trung niên kia đang rục rịch trong không khí cùng những lực lượng của dị năng giả vây tới đây, nghiêng đầu nhìn về Cố Nghị, “Nếu em rời khỏi thế giới này …..”

    “Chờ anh.” Cố Nghị nắm chặt tay cậu, “Thế giới kế tiếp, anh đi tìm em.”

    Diệp Chi Châu nắm chặt tay y, mỉm cười, “Được.”

    Có mẹ cùng tổ chức làm chỗ tựa lưng, Tần Bách rốt cục xé rách ngụy trang vô hại, lộ ra tươi cười đắc ý, “Diệp Chi Châu, không nghĩ tới đúng không, mày muốn gạt tao, lại bị tao lừa ngược lại, thế nào, cảm giác bị người đào bẫy như thế nào?”

    “Nhóc con đừng có sủa bậy.” Diệp Chi Châu hoàn toàn không có hảo cảm với nhân vật chính, lạnh lùng đâm một câu rồi quay đầu nhìn Thời Giản Văn, “Bây giờ anh còn thấy Tần Bách là người tốt không?”

    Biểu tình Thời Giản Văn ngưng trọng lắc đầu, lấy điện thoại ra muốn báo cảnh sát.

    [Tỷ lệ yêu nhau của Thời Giản Văn cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ sáu, chúc mừng kí chủ. Đang kiểm tra trạng thái Full nhiệm vụ …… Kiểm tra hoàn tất, nhiệm vụ đã Full. Đang mở thông đạo đưa linh hồn lên ….. Mở ra hoàn tất, có muốn tiến vào thế giới kế tiếp không?]

    Ở trong lòng chọn từ chối, cậu vừa lòng tắt đi nhắc nhở hệ thống, hướng Thời Giản Văn khoát tay, “Vô dụng thôi, bọn họ nếu dám vây lại đây, tự nhiên là đã chuẩn bị đầy đủ.”

    Truyện được edit và post duy nhất tại:https://shiye91.wordpress.com/.

    Giọng nói của cậu quanh quẩn trong ghế lô an tĩnh, ánh mắt nhóm nam chủ đề phòng nhìn chằm chằm nhóm dị năng giả vây lại đây, chậm rãi tập trung lại bên người Diệp Chi Châu. Thường Diệu muốn tiến lên cùng Tần Bách tranh luận, Vũ Khải Ân rục rịch muốn đánh lộn, Tiêu Thụy cũng nắm chặt nắm tay, Diệp Chi Châu thấy thế vội ôn ngôn trấn an bọn họ vài câu, sau đó nhìn về phía Tưởng Tố Tố vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, “Cảm thấy tinh thần lực của tôi rất mê người sao?” Nói xong lại nhìn thoáng qua Tần Bách còn muốn nói thêm vài câu tuyên ngôn thắng lợi, mỉm cười, “Nhưng mấy người lấy không được, hảo tâm nhắc nhở, tôi không phải là người, mà là yêu.” Nhiệm vụ đã Full, nếu nhân vật chính tìm đường chết, vậy cậu sẽ đưa nhân vật chính một phần đại lễ. Về phần quy tắc thiên đạo …… Cậu tin tưởng Thông Thiên sẽ bảo vệ cậu không bị thiên đạo gạt bỏ, cho nên tình huống nghiêm trọng nhất cùng lắm là bị thiên đạo đuổi đi khỏi thế giới này ….. Đuổi thì cứ đuổi đi, dù sao đã cùng người yêu tạm biệt, cậu có thể đi tới thế giới kế tiếp chờ người yêu rồi.

    Biểu tình đắc ý của Tần Bách cương cứng, nhíu mày, “Hồn thị của tao thấy mày rõ ràng là ……”

    “Ai nói cho mày biết linh hồn là người, thân thể không thể là yêu hả?” Diệp Chi Châu cười lạnh, đầu tiên là thực chất hóa toàn bộ tinh thần lực đã sớm trải ra trong ghế lô, sau đó thuấn di đến phía sau nhân vật chính, hạ giọng nói rằng, “Muốn tách biển tinh thần lực của tôi, chỉ có nhiêu đây người thì không đủ đâu.” Nói xong trực tiếp xuyên tiểu đao được thực chất hóa vào đầu của hắn, phanh một tiếng, tiểu đao từ có biến thành không, chuyển hóa thành tinh thần lực mãnh liệt đi tới sâu bên trong đại não của nhân vật chính.

    “A ——!” Tần Bách đau đớn kêu lên một tiếng, lập tức ngã xuống.

    Tưởng Tố Tố không nghĩ tới động tác của cậu lại nhanh như vậy, sửng sốt một chút liền đại biến, hét lên một tiếng muốn nhào tới, những dị năng giả chung quanh thấy thế cũng nhao nhao bắt đầu hướng Diệp Chi Châu công kích.

    Tinh thần lực xa lạ, dị năng vô số ….. Đủ loại lực lượng pha tạp quay chung quanh thân thể, đại não đã bắt đầu hôn mê, Diệp Chi Châu mỉm cười với người yêu đang muốn ngăn Tưởng Tố Tố, không thu liễm tinh thần lực nữa, thuấn di đến sau lưng Tưởng Tố Tố, “Tư vị bị tróc tinh thần lực cũng không tốt đâu, bà cũng trải nghiệm thử đi.” Nói xong ngón tay điểm lên trán Tưởng Tố Tố, phá tan lưới phòng hộ của Tưởng Tố Tố mới vừa tạo ra, thực chất hóa tinh thần lực đang ở trong đầu đối phương, thô lỗ tìm kiếm biển tinh thần lực của đối phương rồi bạo lực xâm nhập, “Cấp S, luyện đến cấp bậc này chắc cũng không dễ dàng đúng không, nhưng thật đáng tiếc …..”

    “Không!” Tưởng Tố Tố ôm đầu hét ra tiếng, lung tung múa may cánh tay, biểu tình điên cuồng vặn vẹo, “Không, làm sao mày có thể mạnh hơn tao được, a!”

    [Quy tắc đã bị phá vỡ …… Kiểm tra cho thấy có vô số năng lượng dị thường dao động, thông đạo đưa linh hồn lên đã mở ra, xin kí chủ mau chóng rời đi.]

    Tưởng Tố Tố muốn dùng tia tinh thần lực cuối cùng phản công lại, những dị năng giả thấy hai boss lớn nhỏ cư nhiên bị khống chế trong nháy mắt, trong tình trạng kinh hoảng liền bị nhóm nam chủ đánh tới áp chế lại.

    Ý thức đã cảm giác được lực lượng xua đuổi của thiên đạo, Diệp Chi Châu nuốt vào một viên thanh tâm đan duy trì thanh tỉnh, hướng Cố Nghị vươn tay, “Xin lỗi.”

    Cố Nghị lắc đầu ôm lấy cậu, sờ tóc của cậu, “Là anh quá yếu …..”

    [Cảnh cáo! Cảnh cáo! Kiểm tra cho thấy linh hồn kí chủ phát sinh dao động, mở ra hình thức cưỡng chế đưa linh hồn lên, chuẩn bị đưa lên ….. Đang kết hợp thế giới nhiệm vụ ….. ]

    “Thế giới này không thể cùng anh.” Diệp Chi Châu ôm lấy y, nhịn xuống khó chịu khi linh hồn bị kéo đi, bạo lực áp chế Tưởng Tố Tố muốn phản công, sau đó hủy đi năng lượng của bà ta cùng những dị năng giả, thân thể chậm rãi trượt xuống, “Đông Phương ….. Em thấy hơi mệt …..”

    [Kết hợp hoàn tất, bắt đầu đưa linh hồn lên ….. Đưa lên hoàn tất.]

    Crack một tiếng, thủy tinh châu vỡ vụn thành bột phấn rồi biến mất.

    Trong ngực trống không, quần áo rơi xuống. Cố Nghị ôm thân thể cún con bị quần áo che khuất ra, cúi đầu hôn hôn, sau đó nhìn về phía Tưởng Tố Tố té trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, hít sâu áp chế dục vọng giết người, hướng Thời Giản Văn nói rằng, “Gọi điện thoại cho B thị bên kia, sau đó báo cảnh sát, nói chúng ta đụng phải phần tử khủng bố bắt cóc.”

    Thời Giản Văn trừng lớn mắt nhìn cún con trong ngực của y, không dám tin, “Tiểu Diệp sao lại, sao lại biến thành …..”

    Tinh thần lực thực chất hóa trong phòng đã biến mất, những dị năng giả trước đó còn thế tới rào rạt toàn bộ ngã trên mặt đất. Vũ Khải Ân nhìn người nằm trên đất, lại nhìn Cố Nghị ôm cún con, sợ hãi kêu lên, “Đã xảy ra chuyện gì?! Những người này làm sao vậy? Tiểu Diệp sao, sao lại …..”

    “Không có Tiểu Diệp.” Cố Nghị lạnh lùng nhìn hắn, cắn chặt răng lặp lại, “Không có Tiểu Diệp, cho tới bây giờ mọi người chưa từng gặp một người tên là Diệp Chi Châu ….. Còn nữa, thế giới này không có dị năng cùng dị năng giả, hiểu chưa?”

    Nhóm nam chủ bị ánh mắt của y chấn trụ, an tĩnh lại.

    “Đừng phụ lòng trả giá của em ấy.” Nói xong câu đó y nhặt quần áo Diệp Chi Châu lên, mở cửa rời đi. Là do y quá yếu, yếu đến mức không có cách nào bảo hộ được người mình yêu, yếu đến mức chỉ có thể trơ mắt nhìn người yêu rời đi.

    “Thiên đạo chết tiệt!”

    Sấm sét ẩn hiện trên không trung, y ngẩng đầu nhìn lại, hốc mắt đỏ ngầu, “Một ngày nào đó …… Một ngày nào đó.”

    Bầu trời vốn trong xanh nhanh chóng bị mây đen bao phủ, sau vài tiếng sấm rền mưa to liền trút xuống, Cố Nghị ôm chặt thân thể cún con đang dần lạnh đi, cúi đầu thở sâu, nhanh chóng rời đi.

    Nhóm nam chủ ăn ý không nhắc tới Diệp Chi Châu, từng người trở về quỹ đạo cuộc sống của mình.

    Tưởng Tố Tố cùng Tần Bách sau khi tỉnh dậy biến thành kẻ ngốc, những dị năng giả cũng không tốt hơn bao nhiêu, có kẻ bị điên, có kẻ bị ngốc, cũng có kẻ bị hôn mê bất tỉnh. Dưới động tác của Cố Nghị, toàn bộ bọn họ đều lấy thân phận phần tử khủng bố bị tống vào tù, cả đời không được đi ra.

    Mấy tháng sau, toàn bộ tinh thần lực trong đầu nhóm nam chủ vốn nên sắp thức tỉnh đều biến mất. Cố Nghị đã nhận ra biến hóa này, cầm ảnh chụp Diệp Chi Châu nhìn nhiều lần, tự gạt bỏ lực lượng đã thức tỉnh của mình đi.

    Trong một buổi chiều thường ngày, tấm ảnh cuối cùng của Diệp Chi Châu trong tay Cố Nghị hóa thành điểm sáng biến mất, y ngồi thật lâu, sau đó che trán, “Em ấy đã sửa lại cân bằng bị hồn kỳ phá hư, ông lại muốn gạt bỏ dấu vết từng tồn tại của em ấy ….. A, thiên đạo, thiên đạo …..”

    Lại vài năm đi qua, tung tích dư nghiệt của tổ chức dị năng không còn tìm thấy được nữa. Tinh thần lực giả không tồn tại, toàn bộ dị năng giả biến mất, trật tự ở thế giới này bị hồn kỳ phá hư rốt cục triệt để trở lại quỹ đạo.

    Xa xa truyền đến một tiếng sấm vang rầu rĩ, Cố Nghị nhẹ nhàng sờ sờ mô hình cún con định chế trên bàn, cong môi lộ ra một nụ cười lạnh, “Đừng hòng lấy đi ký ức của tôi, đừng hòng.”

    Trong một ghế lô ở khách sạn trung tâm thành phố, Vũ Khải Ân say chuếnh choáng đặt ly rượu xuống, cào tóc, “Kỳ quái, sao tôi lại quen biết mọi người được nhỉ? Như thế nào lại không nhớ gì cả ……”

    “Em uống say.” Ân Liệt lấy ly rượu của hắn, đưa qua đi một ly nước pha mật ong.

    Thường Diệu cũng uống một hớp rượu, nghi hoặc nhíu mày, “Tôi cũng không nhớ gì cả ….. Học trưởng, anh còn nhớ em là như thế nào đi tới phòng làm việc của anh phỏng vấn không? Em nghĩ không ra.”

    Thời Giản Văn nhíu mày lắc đầu, “Anh cũng …..”

    “Ha ha, mọi người đều ngốc rồi, chỉ có tôi là còn nhớ, lúc ấy chúng ta là ……” Tiêu Thụy nói đến một nửa thì dừng lại, sau đó quay đầu ôm lấy Văn Giai Hòa, “Tôi không nhớ rõ, nhưng Giai Hòa khẳng định nhớ rõ, trí nhớ của Giai Hòa nhà tôi là tốt nhất.”

    Văn Giai Hòa đỡ hắn, hướng mọi người xin lỗi lắc đầu, “Kỳ thật tôi cũng …..”

    “Mọi người say hết rồi.” Ân Liệt đẩy đẩy mắt kính, thản nhiên nói rằng, “Mấy năm trước ở hội đổ thạch tỉnh Y, mọi người gặp nhau ở đó.”

    “A a, đúng đúng đúng, em cùng thầy đi du lịch tới đó.” Vũ Khải Ân lại gào to, bưng ly rượu lên uống, lau miệng xong ngây ngô cười nói, “Lúc ấy Tiểu Diệp …… Ừm? Tiểu Diệp là ai ….. A! Tôi nhớ ra rồi, lúc ấy chúng ta đều đang xem một thổ hào giải thạch, sau đó, hức, sau đó liền nhận thức.”

    Một đám ma men nghe vậy sôi nổi phụ họa, kích động trao đổi về cuộc hành trình đổ thạch kích thích lần đó.

    Ân Liệt nhìn bọn họ một lượt, vừa mới chuẩn bị cải chính giải thích lại cho bọn họ, đột nhiên đầu óc mạc danh kỳ diệu lờ mờ trong một giây, sau khi hoàn hồn hắn nghi hoặc xoa mắt, đứng dậy đỡ lấy Vũ Khải Ân, “Mọi người đều say cả rồi, giải tán thôi, để tôi gọi xe cho mọi người.”

    Bên ngoài đột nhiên nổi mưa to, xóa đi rất nhiều đồ vật vốn không nên tồn tại trên thế gian này.

    [Đã bị quấy nhiễu, linh hồn đưa lên thất bại ….. Mở ra hệ thống bảo hộ, tạm thời tiến vào hôn mê.]

    Thuộc truyện: Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung