Home Đam Mỹ Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung – Chương 74

    Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung – Chương 74

    Thuộc truyện: Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

    Lão thái thái cho rằng y nổi giận, vội trả lời, “Đình Uy, cháu đừng lo lắng, ta đã giúp cháu hưu nó rồi! Về sau cháu muốn cưới tiểu thư thiếu gia nhà nào thì liền cưới nhà đó! Tên thứ tử xung hỉ kia ta sẽ giúp cháu xử lí, cháu cứ an tâm dưỡng thương, thân thể mới quan trọng.”

    Nụ cười trên mặt Thân Đình Uy biến mất, thản nhiên nhìn bà ta, “Ta muốn cưới tiểu thư thiếu gia nhà nào thì liền cưới nhà đó?”

    “Dĩ nhiên!” Thân lão thái thái giống như bị mù hoàn toàn không chú ý tới tôn tử lãnh đạm, cố tự kích động kiêu ngạo nói rằng, “Tôn tử của Thân gia ta, kết duyên với công chúa quận gia đều được cả! Đình Uy cháu yên tâm, nãi nãi nhất định giúp cháu chọn một người xứng đôi với cháu ở mọi phương diện!”

    “Không cần hao tâm tổn trí.” Thân Đình Uy thu hồi tầm mắt, ngoắc gọi một lão ma ma tới, “Đỡ lão phu nhân đi vào, ngài mệt rồi, gần đây cần phải tĩnh dưỡng, đừng để ngài thấy người ngoài.”

    Lão ma ma kính cẩn tiến lên đỡ lấy lão thái thái, đỡ đến vô cùng “chặt chẽ”, lão thái thái chỉ có thể bị động đi theo ma ma vào trong phòng, vừa đi vừa sợ hãi kêu, “Ngươi tên nghịch phó này muốn làm gì? Buông ra! Đình Uy, Trâu Thanh kia cháu nhất định phải bắt lại, ta muốn hảo hảo trừng trị nó!”

    Thân Đình Uy đã đi được vài bước nghe vậy quay đầu lại, lẩm nhẩm tên Trâu Thanh, trả lời, “Nãi nãi, không phải ngài nói ta muốn cưới tiểu thư thiếu gia nhà nào liền cưới nhà đó sao? Vị Trâu Thanh này cũng rất tốt, ta chỉ muốn cưới hắn.” Nói xong quay đầu bước đi, lưu lại lão thái thái ngây dại cùng một đám người hầu bị câu nói của y hù dọa.

    “Đình ……” Thân lão thái thái kinh ngạc, sau đó nổi giận, “Tên yêu quái kia dám hạ tà thuật với Đình Uy! Người đâu! Mau bắt nó lại! Trói đi thiêu chết!”

    Bọn hạ nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lại nghĩ tới lời nói của Thân Đình Uy trước đó, không ai dám động đậy cả. Tuy rằng lão gia và thiếu gia trong một năm có hơn phân nửa thời gian là không ở trong phủ, nhưng đương gia chân chính là ai bọn họ vẫn rõ ràng. Thiếu gia đã nói như thế, vậy Trâu Thanh kia, bọn họ trăm triệu lần cũng không dám động tới nữa.

    “Lão phu nhân.” Lão ma ma đỡ bà ta nhẹ nhàng nắm cổ tay, thanh âm trầm trầm mềm nhẹ, “Người lớn tuổi tối kỵ nhất là cảm xúc kích động, ngài nên nghỉ trưa rồi.”

    Biểu tình kích động của Thân lão thái thái đình chỉ, thật sự an tĩnh đi theo ma ma vào phòng, chỉ là bước chân thoạt nhìn hơi cứng ngắc. Bọn hạ nhân nhìn ra manh mối càng câm như hến, trong lòng ẩn ẩn có dự cảm, bầu trời của Thân phủ muốn thay đổi rồi.

    Dọc theo đường về các lâu, Diệp Chi Châu bỏ hưu thư vào không gian, sau đó trèo lên cây thang, bắt đầu thu thập hành lý cùng một ít ngân lượng của nguyên chủ để dành được. Đang mở rương quần áo trong góc cậu đột nhiên nhớ tới đồ cưới của nguyên chủ đã bị Thân lão thái thái lấy lí do “giúp quản lý” cướp đi, đau đầu xoa trán. Lúc yêu cầu hưu thư lại quên cái này …… Làm sao bây giờ, không lẽ lại đi tìm lão thái thái đòi lại đồ cưới? Nhưng khẳng định hiện giờ người yêu cũng đang ở cùng với lão thái thái ……

    “Sau khi ngươi được gả lại đây thì ở nơi này sao?”

    Đột nhiên ở phía sau vang lên thanh âm dọa cho trái tim của Diệp Chi Châu nhảy dựng lên, cậu hòa hoãn hơi thở rồi đen mặt xoay người, quần áo đang cầm trong tay trực tiếp ném đến người nọ, “Ngươi vẫn là không học được chuyện trước khi đi vào phải gõ cửa đúng không? Đúng vậy, ta gả lại đây liền ở đây, Thân gia các ngươi đối với ta tốt như vậy đó!”

    Thân Đình Uy bắt lấy y phục của cậu, sờ sờ, nhíu mày, “Ngươi bình thường đều mặc cái này?”

    Ánh mắt Diệp Chi Châu rơi xuống quần áo trên tay y, là một cái áo choàng màu xanh bình thường, không hiểu trả lời, “Không mặc cái này chẳng lẽ lại bó chiếu ra ngoài? A đúng rồi, ta căn bản không cần ra ngoài, ta chính là chim hoàng yến ‘quý giá’ do Thân gia các ngươi nuôi mà.” Nói xong tức giận xoay người, tiếp tục lấy quầy áo từ trong rương ra.

    Thân Đình Uy nhìn quanh tiểu các lâu mờ tối một vòng, ánh mắt dừng trên cái chăn đơn mỏng trên giường, sau đó rơi xuống sống lưng gầy yếu của Diệp Chi Châu, nhịn không được tiến lên đưa tay vuốt ve, “Một ngày ba bữa cơm giải quyết như thế nào? Là hạ nhân đưa tới sao?”

    Diệp Chi Châu liếc mắt xem thường, run rẩy đẩy tay y ra, rút túi bố bắt đầu ngốc vụng đóng gói hành lý, không muốn để ý đến y.

    “Không có người hầu hạ ngươi sao?” Thân Đình Uy không để ý cậu lãnh đạm, cứ hễ Diệp Chi Châu đặt vào trong túi một bộ quần áo, y liền lấy ra một bộ, bày vẻ mặt chính trực hỏi vấn đề tư mật, “Vậy bình thường ngươi tắm rửa như thế nào? Ai lấy nước cho ngươi tắm? Ai giúp ngươi giặt đồ lót?”

    Thật đáng giận!

    “Ngươi có ý gì!” Đóng gói hành lý chưa xong còn bị đối phương ném tới vui vẻ, hai người cứ kéo qua kéo lại như vậy. Cậu để hành lý qua một bên ngẩng đầu tức giận trừng y, sau đó lại càng thêm tức giận! Đời này thấp hơn người yêu đã rất ngược đãi rồi, ngay cả khi cãi nhau thì khí thế lại càng yếu đi rất nhiều!

    “Ngươi đang muốn chơi trò 10 vạn câu hỏi tại sao hả? Muốn biết bình thường ta sống như thế nào thì cứ đi hỏi hạ nhân trong phủ của ngươi không phải là sẽ biết hết à?” Vén tóc lên, cậu ngồi vào trên ghế, thở sâu áp chế tính tình bạo tạc không hiểu ra sao này, nghiêm túc nói, “Thân tiểu tướng quân, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ nhà các ngươi hưu tức phụ thì không cho phép mang đồ cưới đi?”

    “Ngươi phải gọi ta là phu quân.” Thân Đình Uy ngồi đối diện với cậu, cầm ấm trà trên bàn, sau đó dừng một chút, lại nhíu mày bỏ xuống, “Ngay cả trà hạ nhân cũng không chuẩn bị cho ngươi sao?”

    Cậu cười nhạo một tiếng, “Trà á, sao ta lại không biết Thân gia các ngươi còn có loại đồ vật tên là trà nhỉ, không phải chỉ có nước thôi sao? Còn là nước lạnh nữa chứ.” Nguyên chủ là người thành thật, cứ như vậy hết bị hạ nhân đến chủ tử Thân gia thay phiên nhau khi dễ, khi xem xong ký ức của nguyên chủ cậu chỉ muốn hỏa thiêu Thân phủ một phen!

    Thân Đình Uy đen mặt, đứng lên lần nữa nhìn rương đồ cưới của cậu, tiếp tục hỏi, “Đồ cưới của ngươi chỉ có nhiêu đây thôi sao? Người nhà của ngươi đối với ngươi không tốt sao?”

    Quả nhiên là mười vạn câu hỏi vì sao!

    “Đồ cưới của ta khá nhiều, đáng tiếc đều bị nãi nãi của ngươi giữ hết. Về phần người nhà của ta …… Ta là bị bắt gả thay, gả thay ngươi hiểu không? Hiện tại ta chỉ muốn thu dọn hành lý về nhà tính sổ với bọn họ! Thân tiểu tướng quân đừng quấy rối nữa được không?”

    “Ta giúp ngươi.” Thân Đình Uy xoay người nhìn cậu, đưa tay vuốt tóc cậu, “Về sau ta sẽ chăm sóc ngươi, đừng sợ.”

    Oán giận của Diệp Chi Châu với Thân gia khi nghe được những lời trên thì giảm bớt, đột nhiên có loại xúc động muốn vứt bỏ mặt mũi nhào vào trong ngực người yêu dùng sức làm nũng. Nhưng nghĩ đến những việc nguyên chủ phải chịu lại cảm thấy nguyên chủ không đáng phải bị như vậy, nghiêm mặt né tránh tay y, trầm mặc một chút rồi nói rằng, “Phải trả lại hết đồ cưới cho ta.”

    “Được.” Thân Đình Uy thu hồi tay, kéo cậu ngồi vào bên cạnh y, nhìn cậu thật sâu, “Còn yêu cầu gì nữa, ngươi cứ nói đi.”

    Diệp Chi Châu tránh đi tầm mắt của y, đứng dậy đi đến bên rương lấy danh sách đồ cưới bên dưới ra để trên bàn, “Những đồ vật có trong tờ giấy này, một món cũng không được thiếu, phải trả lại toàn bộ cho ta.” Sau khi cậu tới Trâu gia nháo loạn còn phải bước vào giang hồ thu phục bốn vị nam chủ, không thể không có tiền được.

    Thân Đình Uy nhận lấy danh sách, mắt cũng không chớp nói, “Đền gấp bội cho ngươi.”

    Diệp Chi Châu nghẹn nghẹn, tên hỗn đản này thật hào phóng, đồ cưới mà Trâu gia chuẩn bị là dựa theo tiêu chuẩn con trai trưởng, giờ lại được gấp bội, quả thực là đáng sợ.

    “Nếu đã nói xong, vậy ta đi đây.” Từ bỏ việc sắp xếp quần áo, cậu cất kỹ trang sức đáng giá cùng ngân lượng, đi thẳng ra bên ngoài. Tuy rằng rất muốn ở chung với người yêu một hồi, nhưng nhân vật chính ở thế giới này rất khó hiểu, cậu luôn cảm thấy không chắc chắn, cho nên việc yêu đương vẫn là về sau rồi hẵng nói …… Dù sao đã biết người yêu là ai, về sau cũng dễ tìm.

    Thân Đình Uy đột nhiên đứng dậy ôm lấy cậu từ phía sau, tay không quy củ sờ tới sờ lui trên người cậu.

    Tâm tình bi thương bởi vì quyết định tạm thời tách ra trong nháy mắt tan thành mây khói, Diệp Chi Châu giận dữ, nhấc chân đạp y, “Ngươi sờ cái gì đấy! Hỗn đản ngươi buông ta ra! Không nghĩ tới ngươi là người như vậy! Ta nhìn lầm ngươi rồi!” Còn tưởng rằng người yêu ở thế giới này là một người chính trực, trăm triệu lần không nghĩ tới, người này vẫn là một tên lưu manh!

    Nói về khí lực, cho dù ca nhi có dùng hết sức cũng không so được với nam nhân bình thường. Cậu giãy dụa hoàn toàn không có hiệu quả, bị Thân Đình Uy vừa ôn nhu vừa cường thế đè xuống sờ soạng từ đầu đến chân một lượt, cho đến khi thân thể cậu như nhũn ra hai má phiếm hồng, ngay cả hơi thở cũng bất ổn.

    Cuối cùng tay y dừng ở vị trí cái mông, sau đó chậm rãi thu tay, Thân Đình Uy nhíu mày bỏ cậu ra, ánh mắt nhìn vào áo cậu.

    Diệp Chi Châu vội vàng đưa tay tóm áo lại lui về phía sau, xấu hổ nói, “Ngươi ngươi ngươi, ngươi có ý gì!” Sờ soạng mà không làm, đốt lửa mà không dập, quả thực không có nhân tính mà!

    Tầm mắt Thân Đình Uy lại chuyển đến khuôn mặt đỏ bừng của cậu, ánh mắt lóe lóe, tiến lên ôm lấy người, cúi đầu thổi khí vào tai cậu, “Trâu Thanh, ngươi cũng không chán ghét ta đụng vào, đúng không?”

    Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.

    Thân thể Diệp Chi Châu mẫn cảm run lên, sau đó xấu hổ và giận dữ giãy dụa. Ca nhi ở thế giới này có thể sinh con, cho nên cậu kiên quyết không thỏa hiệp! Tuyệt đối không thể làm! Dù, dù bị sờ đến rất thích cũng không được! Bàn tay đặt ở sau lưng lại bắt đầu không an phận, thanh âm lành lạnh lại mang theo tia ái muội gợi cảm, hơi thở ấm áp thổi tới vành tai cùng cổ của cậu, làm cho eo cậu tê dại hai chân như nhũn ra.

    Thân thể ca nhi hình như khá mẫn cảm ….. Khí lực giãy giụa của cậu nhỏ đi, đỏ mặt cúi đầu để cằm ở bả vai của đối phương, hai tay yếu ớt nắm chặt áo người yêu. Nếu, nếu nhất định muốn …..

    Tựa hồ là hết sức hài lòng với phản ứng của cậu, ngữ khí Thân Đình Uy càng thêm trầm thấp, nhẹ tay khẽ vuốt lưng của cậu, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói, “Trâu Thanh, nói cho ta biết, ngươi giấu hưu thư ở chỗ nào?”

    “Hưu thư?” Diệp Chi Châu ngẩn người, ngừng giãy dụa.

    Thân Đình Uy hôn lên vành tai khéo léo của cậu, trong mắt hiện lên một tia ám quang, tiếp tục dụ dỗ, “Đúng, hưu thư, ngươi để ở đâu?”

    “Đương nhiên là ở …..”

    “Ừ?”

    “Ở ……”

    “Tiểu Thanh?”

    “Ở chỗ ngươi vĩnh viễn không bao giờ tìm được!” Diệp Chi Châu oán hận đẩy y ra, trừng y một cái rồi xoay người bỏ chạy. Vô sỉ! Dám sử dụng mỹ nam kế! Cho nên đối phương lại đây ma ma chít chít lâu như vậy là muốn lấy lại hưu thư sao? Còn có một trận sờ loạn kia nữa ….. Fuck! Không ngờ cậu còn không có mị lực bằng một bức hưu thư!

    Vẻ mặt “mỉm cười tà mị” của Thân Đình Uy cứng lại, khôi phục về trạng thái mặt lạnh, tiến lên muốn cản cậu lại.

    “Không cho lại đây! Nếu không ta sẽ nhảy xuống dưới!” Tức giận trong lòng của Diệp Chi Châu đã vọt lên tới trời, cố ý đứng ở mép ban công, giận dữ chỉ tay vào y, “Ngay cả tên thật của ta ngươi cũng không biết, còn dám hỏi ta hưu thư ở nơi nào? Ngươi mới là Tiểu Thanh, cả nhà ngươi mới là Tiểu Thanh!” Nói xong bò lên cây thang, hai ba bước liền nhảy xuống dưới đất, chạy ra khỏi các lâu.

    Thân Đình Uy bị một loạt động tác của cậu dọa sợ, muốn xông lên bảo vệ cậu, lại bị đau đớn đột nhiên xuất hiện ở vùng bụng buộc phải dừng lại động tác. Cổ họng nổi lên một mùi máu tươi, y nhíu mày, do dự một chút rồi từ bỏ ý tưởng tiếp tục truy người, nhớ lại những lời đối phương đã nói, huýt còi gọi hộ vệ của mình tới, sau khi phân phó hai câu thì tựa vào trên tường, chờ đau đớn giảm bớt rồi mới nhảy xuống đi đến viện tử của lão thái thái.

    Diệp Chi Châu hầm hừ từ cửa hông ra khỏi Thân phủ, đi về phía Trâu phủ. Hai phủ đệ cách nhau hơi xa, trên đường đi cậu vẫn luôn tức giận, khoảng nửa giờ mới tới được điểm đến. Khi đứng trước đại môn Trâu phủ, cậu đột nhiên bình tĩnh trở lại. Nhân vật chính hiện tại hẳn là vẫn còn dùng thân phận của Trâu Tình trốn ở nông thôn, nếu cậu muốn đâm thủng thân phận hàng giả của hắn, điểm đột phá tốt nhất chính là Viên Tuệ. Nhưng bởi vì chuyện gả thay nên Trâu Khánh đã cấm túc Viên Tuệ, hiện giờ cậu mạo muội tới cửa, có khả năng sẽ giống như kịch bản bị Trâu Khánh cùng Đào Đông đuổi đi, ngay cả mặt của Viên Tuệ cũng không thể thấy được.

    ….. Quá xúc động rồi.

    Bỏ bàn tay đang chuẩn bị gõ cửa xuống, cậu không nhìn tới người đi đường trộm đánh giá cậu, quẹo vào một ngõ nhỏ bên hông tường của Trâu phủ, nhíu mày suy tư. Bây giờ nên làm gì đây, hay là đợi trời tối lẻn vào Trâu phủ đi gặp Viên Tuệ? Nhưng thân thể ca nhi này thật sự quá yếu, tường viện cổ đại lại cao …… Xem ra lại phải sử dụng đại pháp dùng tinh thần lực dỗ ngủ …..

    Trước mắt đột nhiên xuất hiện bóng người, cậu ngẩng đầu, quả nhiên lại gặp được gương mặt tuấn tú lạnh lẽo của Thân Đình Uy.

    “Sao ngươi lại tới đây?” Cậu buồn bã ỉu xìu cúi đầu, gẩy gẩy cái gương nhỏ trong ngực.

    “Cùng ngươi về nhà mẹ đẻ.” Thân Đình Uy thấy cậu như vậy thì mềm lòng, tiến lên dắt cậu vào một chiếc xe ngựa ở đầu hẻm, đưa một bộ quần áo qua, sau đó lại lấy ra một hộp trang điểm, mở ra lấy một cây trâm màu đỏ san hô, ướm thử trên đầu cậu, “Đây là bộ trang sức mà quân phụ ta thích nhất, rất thích hợp với ngươi.”

    Diệp Chi Châu cảm thấy xúc động, nghiêng đầu lầm bầm, “Ta mới không cần ngươi bồi, ngươi hưu ta rồi đó.” Đúng vậy, cậu chính là muốn già mồm cãi láo đấy! Người yêu ngay trước mắt, không già mồm cãi láo thì quá lãng phí!

    Thân Đình Uy trộm hưu thư thất bại trầm mặc một lát, bỏ cây trâm xuống ôm cậu vào trong ngực, vuốt mái tóc lộn xộn của cậu, “Vậy ta tái giá với ngươi, lần trước không tính, ta căn bản không biết sự tồn tại của ngươi.”

    “Ngươi nói không tính thì không tính hả, nói tái giá là tái giá chắc, ta không muốn mất mặt nữa.” Diệp Chi Châu dụi dụi vào ngực y, sờ sờ hoa văn tinh xảo trên y phục của y, tâm đã sớm mềm nhũn, nhưng vẫn mạnh miệng, “Ta không muốn mang trâm cài đầu, ta rõ ràng là nam nhân.”

    Trong mắt Thân Đình Uy hiện lên ý cười bất đắc dĩ, bỏ cây trâm qua một bên, nhẹ nhàng tháo tóc cậu ra dùng lược chải chải, sau đó lưu loát dùng một cái phát quan cố định lại, lúc thu hồi tay còn thuận tiện sờ sờ vành tai của cậu, dùng thái độ lạnh lẽo khen ngợi, “Ngươi như thế nào cũng đều xinh đẹp cả.”

    Kể cả gương mặt bình thường không được dễ nhìn này luôn đúng không …… Trên mặt ra vẻ ghét bỏ, nhưng trong lòng lại vui sướng. Diệp Chi Châu hừ một tiếng nho nhỏ, sau đó vô cùng hào phóng trực tiếp cởi ngoại bào cùng trung y bắt đầu thay quần áo, hoàn toàn quăng sự khác biệt giữa ca nhi và nam nhân qua sau đầu.

    Thân Đình Uy yên lặng chuẩn bị bước chân phải ra khỏi xe ngựa thì thu chân lại, sau đó rất rất cơ trí thu liễm hơi thở cùng cảm giác tồn tại, ánh mắt sâu thẳm bắt đầu nhìn vợ mình thay quần áo, ngón tay không tự giác xoa xoa, tựa hồ là muốn ra tay giúp đỡ.

    Năm phút sau, khí phu chật vật liền biến thành tiểu công tử quý khí.

    Thân Đình Uy lấy một cái ngọc bội đeo lên cho cậu, rốt cục cảm thấy vừa lòng, không để ý cậu kháng cự trực tiếp ôm cậu nhảy xuống xe ngựa.

    Đại môn Trâu phủ không biết từ khi nào đã được mở ra, Trâu Khánh mang theo Đào Đông đứng đợi ở cửa, thấy người xuống từ trên xe ngựa của Thân gia là Thân Đình Uy thì ngẩn người, sắc mặt ngưng trọng hơn rất nhiều, nghiêm mặt tiến lên làm lễ tiếp đón, mang theo tư thế “Ngươi muốn cãi nhau thì chúng ta tùy thời phụng bồi”.

    Thái độ của Thân Đình Uy cũng không tính là thân thiện, đưa tay cho ông ta một cái lễ của vãn bối, sau đó mạnh mẽ kêu ‘nhạc phụ’.

    Biểu tình của Trâu Khánh cứng lại, Đào Đông giả làm trang trí cũng ngây ngốc. Lúc hạ nhân tới thông báo là thấy xe ngựa của Thân phủ đứng trước cửa, bọn họ còn tưởng rằng đối phương đã ổn định lại rồi chuẩn bị tới đây náo loạn, nhưng hôm nay …..

    Diệp Chi Châu bị bọn họ hoàn toàn ngó lơ thấp giọng ho một tiếng đi lên một bước, trước hướng Trâu Khánh hành lễ, gọi một tiếng phụ thân, sau đó nhìn Đào Đông một cái, gật gật đầu xem như chào hỏi, không có mở miệng gọi bà ta.

    Trâu Khánh lúc này mới chú ý tới cậu, phản ứng một hồi mới nhận ra cậu, kinh ngạc nói, “Thanh nhi, ngươi như thế nào sẽ ……”

    “Thanh nhi? Ngươi, ngươi là Trâu Thanh?” Đào Đông nhịn không được sợ hãi kêu ra tiếng, thấy Trâu Khánh nhíu mày nhìn lại, vội vàng bày ra vẻ mặt đau lòng biểu tình thân thiết, tiến lên hai bước vươn tay sờ mặt của cậu, thương tâm nói, “Thanh nhi, ngươi như thế nào lại gầy đến thế ……” Nói xong nhìn Thân Đình Uy bên cạnh, ánh mắt lóe lóe, “Còn nữa, sao ngươi lại cùng Thân tướng quân ……”

    “Đào di nương.” Thân Đình Uy tiến lên ngăn cản tay bà ta, ánh mắt lạnh lùng, “Móng tay của ngươi quá dài, coi chừng làm hắn bị thương.” Nói xong nhìn về phía Trâu Khánh, ánh mắt mang theo bất mãn, “Nhạc phụ đón khách sao lại mang theo di nương? Thật quá thất lễ.”

    Trâu Khánh bị chất vấn, Đào Đông thì lạnh mặt, trong mắt hiện lên một tia oán độc.

    Diệp Chi Châu nghiêng đầu nhìn Thân Đình Uy thật sâu, ở trong lòng dựng ngón cái với y, sau đó dùng lực vỗ tay. Công lực kéo cừu hận cũng quá mạnh mẽ rồi!

    Thuộc truyện: Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung