Home Đam Mỹ Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung – Chương 76

    Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung – Chương 76

    Thuộc truyện: Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

    Sau khi Viên Tuệ khóc xong liền bình tĩnh trở lại, bà nhẹ nhàng vuốt mặt Diệp Chi Châu, lau nước mắt đứng dậy, bước nhanh đi đến trước mặt Đào Đông hung hăng cho bà ta một bạt tai, “Tiện nhân!”

    Cái tát này cực ngoan, hai má Đào Đông nhanh chóng sưng đỏ lên, làn da bảo dưỡng rất không tồi bị móng tay cùng nhẫn cắt qua, chảy ra vài vết máu. Đào Đông muốn biện giải, nhưng miệng lại bị ngăn chặn, chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô hàm hồ. Bà ta không ngờ tới, mười mấy năm qua, khuôn mặt nhiễm độc của Trâu Tình lại có khả năng khôi phục!

    “Đau không?” Thân Đình Uy chờ Viên Tuệ rời đi mới nghiêng người, vươn ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Diệp Chi Châu nhưng lại thu tay về rất nhanh, từ trong ngực lấy ra một bình thuốc mỡ tinh xảo, cẩn thận giúp cậu bôi lên mặt, “Cho nên tên của ngươi là Trâu Tình? Lúc trước người đính hôn với ta chính là ngươi?”

    Thuốc mỡ bôi lên mặt lạnh lạnh hết sức thoải mái, Diệp Chi Châu thu hồi tay đang lục lọi trong không gian, gật gật đầu với y, sau đó thu hồi ánh mắt xem cuộc vui chuyển về Trâu Khánh, dùng tinh thần lực quấn quanh tiếng nói, kể lại rõ ràng chuyện năm đó.

    Trâu Khánh càng nghe càng khiếp sợ, sau khi biết rõ sự thật, khiếp sợ biến thành phẫn nộ, ông ta đi đến trước mặt Đào Đông, cả giận nói, “Lẫn lộn huyết mạch đích thứ, Đào Đông, ngươi nhất định là phát rồ rồi! Phu nhân nói đúng, quả thật ta đã nạp được một tiểu thiếp tốt!”

    Trong mắt Đào Đông ngậm lệ nhìn ông ta, liều mạng lắc đầu, ý đồ kích thích thương tiếc của ông ta, Viên Tuệ thấy thế nhịn không được lại quăng thêm một cái tát.

    “Người đâu! Kéo Đào di nương nhốt ở từ đường!” Trâu Khánh chán ghét quay đầu không nhìn bà ta nữa, đi trở về bên người Diệp Chi Châu, do dự một chút, vươn tay vỗ nhẹ nhẹ bờ vai của cậu, nói rằng, “Thanh ….. Tình Tình, mấy năm nay ủy khuất con, yên tâm, phụ thân sẽ làm chủ cho con, về sau trong nhà sẽ không có Đào di nương nữa.”

    Đào di nương đang bị người hầu kéo ra bên ngoài nghe vậy hoảng sợ ô ô hai tiếng, điên cuồng giãy dụa, Viên Tuệ thấy thế cười lạnh, tiến lên giúp người hầu một phen, ném bà ta ra khỏi đại môn chính sảnh.

    Diệp Chi Châu thấy thế cố ý tạm dừng một chút rồi nói, “Đa tạ phụ thân …… Đào di nương đã ….. Vậy Trâu Thanh chân chính ở nông thôn kia ….. Phụ thân chuẩn bị làm thế nào?”

    Trâu Khánh nghe vậy nhíu mày, trên mặt hiện lên một tia khó xử. Việc Đào di nương làm quả thật là tội ác tày trời, nhưng dù sao Trâu Thanh cũng là con của ông ta, vả lại năm đó chuyện đổi hài tử phát sinh khi đối phương còn nhỏ, cũng không có ác ý …..

    “Còn làm thế nào nữa, trước đó nó có viết thư nói cuộc sống nông thôn tương đối tự tại, một khi đã như vậy, cứ để nó ở đó luôn đi.” Viên Tuệ mặt lạnh đi tới, ngồi vào bên cạnh Diệp Chi Châu giữ chặt tay cậu, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh, “Hơn nữa nó cũng đã đến tuổi phải lập gia đình, sau khi khôi phục thân phận thứ tử cho nó thì tìm một nhà khấm khá gả đi, mấy năm qua trong nhà vẫn luôn coi nó là con trai trưởng mà nuôi, cũng không tính là bạc đãi nó.”

    Trâu Khánh ngẫm lại thấy cũng đúng, liền gật đầu đồng ý đề nghị của bà, “Vậy việc này liền giao cho ngươi đi làm, chuyện hôm nay quá mức trọng đại, cần phải bẩm báo với mẫu thân, cái này ….. Đình Uy ngươi xem ……”

    “Nhạc phụ không cần băn khoăn tới ta.” Thân Đình Uy ước gì có thể một mình cùng Diệp Chi Châu ngốc một chỗ, vội vàng tỏ vẻ không để ý.

    “Ta cùng đi với phu quân.” Viên Tuệ nhớ tới Trâu lão thái thái thiên vị Đào Đông, trong lòng hoài nghi lão thái thái kỳ thật đã biết chuyện tráo hài tử, nghe Trâu Khánh nói như vậy, liền vội vàng đứng dậy đi tới bên cạnh ông ta, “Thân là chủ mẫu, hậu trạch xuất hiện loại chuyện này là lỗi của ta, ta nên đi thỉnh tội với mẫu thân mới đúng.”

    Trâu Khánh không nghĩ tới bà lại thông tình đạt lý như thế, nhịn không được lộ vẻ xúc động, khó có được ôn nhu nắm chặt tay bà vỗ vỗ, cùng Thân Đình Uy cáo từ rồi mang theo Viên Tuệ đi đến viện tử lão phu nhân.

    Trong chính sảnh chỉ còn lại Diệp Chi Châu cùng Thân Đình Uy, chờ người vừa đi, Thân Đình Uy lập tức tiến lên ôm Diệp Chi Châu vào ngực, cúi đầu cọ cọ mặt của cậu, hôn một cái, “Thì ra ngươi xinh đẹp như vậy.”

    Cảm giác sảng khoái khi vạch trần được âm mưu của Diệp Chi Châu liền ầm ầm biến mất, đưa tay véo mặt y, nghiến răng nghiến lợi, “Cho nên ngươi cảm thấy khuôn mặt trước đây của ta rất xấu?”

    Biết đã giẫm phải bom, Thân Đình Uy ngừng một chút, vẻ mặt chính trực nói, “Tình Tình như thế nào đều xinh đẹp cả.”

    “Lời này rất là quen tai.” Xưng hô cũng đổi rất nhanh. Diệp Chi Châu tránh thoát ngực của y, ngoài cười nhưng trong không cười, “Thân tiểu tướng quân, giá trị lợi dụng của ngươi đã hết rồi, chờ ra Trâu phủ thì chúng ta đường ai nấy đi, đừng có ôm hôn chiếm tiện nghi của ta, về sau ta còn muốn lập gia đình đấy.” Thù sờ loạn trước đó cậu vẫn còn nhớ kỹ, muốn ăn thịt hả, không có cửa đâu!

    Mặt Thân Đình Uy biến đen, “Ngươi còn muốn gả cho ai?”

    “Ngươi quản được sao.” Diệp Chi Châu trợn trắng mắt nhìn y, “Bên ngoài có rất nhiều thanh niên tài giỏi, ta muốn gả cho ai thì gả cho người đó.”

    Thân Đình Uy nhìn cậu thật sâu, biểu tình khôi phục lại lạnh lùng như ban đầu, trong ánh mắt cũng không có ôn nhu, bàn tay chậm rãi vuốt mặt của cậu, nhẹ nhàng ấn ấn, “Tình Tình ….. Ngươi chỉ có thể gả cho ta.”

    Diệp Chi Châu không hề sợ bộ dáng phát bệnh này của y, liếc mắt xem thường, đang muốn tiếp tục kích thích vài câu thì sau cổ đột nhiên tê rần, sau đó trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

    Cổ hơi đau, trên người rất nóng, cậu mơ mơ màng màng tỉnh táo lại, sau đó bị một tên lõa nam trước mắt dọa sợ chỉ biết mở to mắt.

    “Tỉnh rồi sao?” Thân Đình Uy cúi đầu hôn hôn ánh mắt của cậu, sau đó tiếp tục thoát quần áo cậu.

    Dưới giường rất mềm mại, ngoại bào trung y trên người đã biến mất, áo lót cũng sắp khó giữ được. Cậu giật giật chân, phát hiện làn da đã tiếp xúc trực tiếp với sàn đang, nhất thời tức giận đến nghiến răng, “Thân tiểu tướng quân, ngươi chuẩn bị cường đoạt dân nam?”

    “Ngươi vốn là phu nhân của ta.” Thân Đình Uy cởi bỏ áo lót của cậu, cúi người đè trên người cậu, nhìn cậu thật sâu, “Tình Tình, ngươi chỉ có thể là của ta, cũng chỉ có thể gả cho ta.”

    Thân thể mềm nhũn không có khí lực gì, hiển nhiên là đã bị hạ dược. Cậu càng thêm sinh khí, cả giận nói, “Ngươi đây là chuẩn bị cường bạo? Ngươi muốn cưỡng gian ta?”

    “Không, ta sẽ chờ ngươi nguyện ý.” Thân Đình Uy vẫn đè trên người cậu như cũ, nhưng cũng chỉ như vậy, “Hiện tại, ngươi chỉ có thể gả cho ta.”

    Cái gì chứ hả? Đây là logic phong kiến bị ai nhìn thấy thân thể cũng chỉ có thể gả cho người đó sao? Diệp Chi Châu vô lực phun tào, một bên ở trong lòng cuồng hô hệ thống một bên cả giận nói, “Chờ ta nguyện ý? Thân thể của ngươi cũng không phải nói như vậy!”

    Hô hấp khả nghi của Thân Đình Uy tạm dừng một chút, cúi đầu hôn cậu, “Ta quả thật muốn ngươi.”

    Cảm giác da thịt dính vào nhau rất thoải mái cũng rất tra tấn người, huống chi trên đùi còn bị một vật nóng hổi đâm vào! Diệp Chi Châu thừa dịp y cúi đầu hôn môi nhắm mắt lại nuốt đan dược do cái gương nhỏ đưa qua, thử thăm dò giật giật ngón tay, phát hiện có khí lực, lập tức bắn ra một tia tinh thần lực bao lấy người trên thân, sau đó thừa dịp thân thể đối phương cứng đờ lập tức xoay người ngồi dậy, phản ngược đặt người ở dưới thân, bỏ vào miệng y một viên thuốc, cười lạnh, “Muốn ta? Vậy chữa khỏi đầu óc ngươi trước đã!” Chọc ghẹo cho đã rồi không làm, có phải là người hay không!

    Viên thuốc vào miệng liền tan ra, thân thể trong nháy mắt không thể cử động. thân thể Thân Đình Uy buộc chặt một chút liền nhanh chóng thả lỏng, ánh mắt rơi xuống vị trí dưới rốn của Diệp Chi Châu, biểu tình chính trực ánh mắt tà ác, “Tình Tình, ngươi có phản ứng.”

    Diệp Chi Châu giận rồi! Cậu là nam nhân, bị người yêu thoát hết đè ở trên người, không phản ứng mới đáng sợ! Dùng sức vỗ ót người yêu một cái, sau đó lấy gối che đi ánh mắt dâm tặc của y, oán hận nói, “Vậy bây giờ ta sẽ đi phản ứng với nam nhân khác! Ngươi nằm ở đây một mình đi!”

    Tình thú đè qua đè lại có thể được, nhưng tuyệt đối không được trèo tường! Thân Đình Uy đen mặt, thân thể buộc chặt lần nữa, thử hoạt động thân thể vô lực nhưng không có kết quả, ngữ khí biến thành nguy hiểm, “Tình Tình, ngươi nên ngoan một chút.”

    Ngoan cái đầu ngươi!

    Diệp Chi Châu đang muốn trào phúng vài câu, ánh mắt trong lơ đãng nhìn thấy miệng vết thương dữ tợn ở thắt lưng đối phương. Cậu nhíu mày nuốt trào phúng bên miệng xuống, tức giận vỗ ngực y, “Thả lỏng chút, miệng vết thương muốn vỡ rồi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đã hơn một năm vết thương trên người ngươi sao vẫn còn mới như vậy?”

    Thân Đình Uy không nói lời nào, dùng hành động tỏ vẻ y không thèm quan tâm đến vết thương.

    Cái tên ngốc này!

    Từ trong không gian lấy kim sang dược thượng phẩm đổ ra, tùy tiện lấy một ít sau đó bôi lên miệng vết thương của y, thuận tiện vỗ đùi y một cái, “Thả lỏng chút, đang bôi thuốc đấy!”

    Thân thể bị người yêu sờ tới sờ lui đánh tới chụp đi, Thân Đình Uy rất không rụt rè buồn hừ một tiếng, cái trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, hầu kết trượt lên trượt xuống, nơi vốn rất có tinh thần lại càng thêm tinh thần.

    Truyện được edit và post duy nhất tại:https://shiye91.wordpress.com/.

    Diệp Chi Châu bôi thuốc xong bị hình ảnh tràn ngập hormone nam tính này kích thích đến mơ màng, đỏ mặt kéo chăn che y lại, loạn thất bát tao mặc lại quần áo cho chính mình, khắc chế xúc động muốn nhào qua xuống, nhìn sang một bên nói rằng, “Ngươi ngủ một giấc xong là miệng vết thương sẽ tốt lên, ta đi trước, tạm biệt!” Nói xong xoay người bỏ chạy.

    Ánh mắt Thân Đình Uy bị che khuất, thân thể không thể động đậy, chỉ có thể nghe tiếng bước chân của cậu dần dần đi xa, ánh mắt bị gối che hiện lên một đạo ám quang. Người yêu nhỏ bé mà mình nhìn trúng hình như rất hoạt bát.

    Có tinh thần lực làm máy quét, Diệp Chi Châu vô cùng thuận lợi chuồn ra khỏi Thân phủ. Nhuyễn cân tán cậu hạ cho Thân Đình Uy chỉ có tác dụng một canh giờ, sau khi xuất phủ cậu lập tức chạy tới mua giấy và bút mực, sau đó ngồi xổm ở ven đường viết một phong thư, tìm tới quý phủ của Dương Đức Hiên lẻn vào từ cửa hông, ném phong thư vào thư phòng Dương Đức Hiên. Làm xong hết tất cả cậu lại vội vàng ra khỏi thành, tìm Dương Kỳ hiện tại vẫn là khất cái trong một ngôi miếu ở ngoài thành.

    Lúc này lão khất cái nhặt được Dương Kỳ vẫn đang chiếu cố hắn chưa chết đi, Diệp Chi Châu xoa dịch dung đan rồi chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ, sau đó nhét đan dược ôn dưỡng thân thể vào trong bánh màn thầu đưa cho lão khất cái, xong xuôi liền xoay người rời đi. Dương Kỳ ăn mặc dơ bẩn đuổi theo cậu nói lời cảm ơn, bị cậu tùy tiện nói một cái tên lừa gạt qua.

    Đêm đó, Dương Đức Hiên mang theo một đội hộ vệ chạy tới ngôi miếu đổ nát, đón lão khất cái cùng Dương Kỳ đi.

    [Tỷ lệ yêu nhau của Dương Kỳ cùng nhân vật chính giảm còn 30%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]

    Diệp Chi Châu ẩn thân bên sườn núi trèo lên, lau mặt, “Giảm rất nhiều, không uổng phí mình tốn công một chuyến …..”

    “Ngươi tốn công cái gì?”

    Phần eo bị siết chặt, thân thể bay lên không, phía sau lưng dán lên một thân thể ấm áp, sau đó trên người bị điểm liên tiếp vài cái, không thể động đậy.

    “Thân Đình Uy!”

    “Ngoan một chút.” Thân Đình Uy ôm cậu vào trong xe ngựa, vươn tay thoát quần áo của cậu.

    Diệp Chi Châu thấy y như âm hồn không tan thì tuyệt vọng, “Ngươi lại muốn làm gì! Còn nữa, sao ngươi tìm được ta thế!” Cậu còn chuẩn bị sau khi thu phục Dương Kỳ sẽ đi gặp Khang Nhuận mà!

    Thân Đình Uy không đáp, nhanh chóng dứt khoát cởi sạch y phục của cậu, sau đó ôm cậu vào trong ngực, nghiêm mặt nói rằng, “Như vậy ngươi sẽ không chạy được nữa ….. Hiện giờ tiết trời nóng nực, vừa lúc không cần mặc quần áo.”

    “Ngươi cái tên hỗn ….. Ưm ưm!”

    Hô hấp giao triền, miệng lưỡi tiếp xúc, làn da lõa lồ ở trong không khí bị đối phương ái muội mơn trớn, thân thể của cậu mẫn cảm run lên, nhanh chóng nổi lên phản ứng.

    Hơi thở của Thân Đình Uy trở nên nặng nề, càng dùng sức ôm cậu vào ngực vuốt ve hôn môi cậu.

    Tên hỗn đản này …… Nhiệt độ cơ thể dần dần tăng cao, cậu thỏa hiệp nhắm mắt lại mềm mại nằm trong ngực đối phương. Nháo cũng nháo rồi, chạy cũng chạy rồi, nếu đối phương muốn ….. thì cứ như vậy đi.

    Ngày hôm sau Diệp Chi Châu đương nhiên là dậy trễ, cậu lật lật người, phát hiện thân thể không có khó chịu chút nào cả, chỉ là mệt mỏi không muốn động. Thân thể ca nhi ….. hình như rất thích thú.

    Trong không khí bay một mùi thơm của cháo rau xanh, ngoài cửa mơ mơ hồ hồ truyền đến tiếng nói cố ý đè thấp của Thân Đình Uy. Cậu lại trở mình, thoải mái trên mặt biến mất, mặt không đổi sắc suy nghĩ một hồi, đưa tay chọt cái gương nhỏ đầu giường, “Thông Thiên, tuyệt tự đan đâu, đưa cho tao đi.” Nơi này chung quy chỉ là thế giới nhiệm vụ ngắn ngủi, nếu lưu lại hậu đại, cậu sợ lúc rời đi sẽ trực tiếp hỏng mất.

    Cái gương nhỏ rung lên, đưa qua một viên thuốc. Cậu vươn tay tiếp nhận, nhắm mắt nuốt viên thuốc xuống.

    Cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, tiếng bước chân vang lên, sau đó bên giường trầm xuống, cái trán bị người nhẹ nhàng vuốt ve. Cậu xoay người ôm lấy thắt lưng người yêu, chôn mặt trên người y, nhẹ nhàng cọ cọ, “Xin lỗi ……” Vì bốc đồng mà tước đoạt đi quyền lợi làm phụ thân của ngươi ở thế giới này.

    Nụ cười trên mặt Thân Đình Uy biến mất, vẻ mặt nghiêm túc ôm cậu ngồi xuống, cẩn thận đánh giá ánh mắt của cậu, nhíu mày hỏi, “Sao lại đột nhiên nói xin lỗi ta? Ngươi lại muốn chạy sao? Hay là ngươi còn muốn gả cho người khác?” Nói xong lời cuối cùng ngữ khí đã trở nên âm trầm.

    ….. Đúng là không thể lãng mạn với cái tên này được! Cậu dùng lực đánh y một cái, vén tay áo lên cho y xem, “Nhìn nơi này! Hiện tại ta hoàn toàn không có khả năng sinh con!”

    Dấu hiệu sinh dục vốn đỏ tươi đã biến thành một màu tối đen, giống như là một vết sẹo xấu xí khắc ở trên làn da trắng nõn.

    “Đã xảy ra chuyện gì?” Thân Đình Uy bắt lấy cánh tay của cậu, dùng ngón tay xoa xoa ấn ký kia, mày càng nhăn chặt hơn, trên mặt theo một tia khẩn trương cùng lo lắng, một bên kéo cổ tay cậu qua bắt mạch một bên hỏi, “Chẳng lẽ ngày hôm qua ta thương tổn đến ngươi? Hay là trong thân thể ngươi còn có những loại độc khác?”

    “Không có.” Cậu thu hồi tay, ngữ khí trở nên buồn bã, “Chính là không thể sinh hài tử ….. Không lẽ ngươi rất muốn hài tử? Ta …..” Càng nói  áy náy trong lòng càng thêm nhiều, thanh âm dần dần thấp đi. Thật đáng giận, vì sao thế giới này nam nhân cũng có thể sinh hài tử, nếu người yêu thật sự muốn hài tử thì làm sao đây ……

    Kết quả bắt mạch rất bình thường, Thân Đình Uy rốt cục nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được tâm tình của cậu không đúng, ánh mắt đảo qua cánh tay của cậu, vội vàng ôm cậu vào ngực vỗ vỗ trấn an, suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói, “Không có hài tử càng tốt.”

    Diệp Chi Châu ngửa đầu hồ nghi nhìn y, “Không phải ngươi đang dỗ ta đấy chứ?” Nam nhân ở xã hội phong kiến sẽ cảm thấy không có hài tử thì càng tốt sao?

    “Nếu có hài tử, ánh mắt của ngươi sẽ đặt ở trên người nó nhiều hơn, cùng nó ngủ, đút nó ăn cơm, cùng nó đọc sách ……” Vốn là lời an ủi, Thân Đình Uy càng nói càng cảm thấy có lý, biểu tình càng ngày càng nghiêm túc, ánh mắt càng ngày càng lạnh, cánh tay ôm cậu cũng không tự giác siết chặt, tinh thần lực vẫn luôn không có động tĩnh gì cư nhiên lại có xu thế xuất hiện, trong giọng nói cũng mang theo sát khí, “Sau đó ngươi sẽ vắng vẻ ta, không phản ứng ta ….. Tình Tình, ta không cho ngươi có hài tử!”

    Đầu óc của người yêu quả nhiên không bình thường! Cậu đưa tay vỗ y một cái, trừng mắt, “Ngươi bình tĩnh lại cho ta!”

    Thân Đình Uy trả lời bằng cách đưa tay thoát quần áo cậu.

    “Này, ban ngày ban mặt ngươi lại muốn làm gì!”

    Lột xuống áo lót làm lộ ra làn da còn mang theo dấu vết ái muội bên trong, Thân Đình Uy đưa tay kéo y phục của mình đè người lên, ngữ khí âm trầm, “Sau khi chúng ta làm thì năng lực sinh dục của ngươi đã biến mất, để ngừa vạn nhất, chúng ta nhất định phải làm nhiều thêm mấy lần nữa!”

    Diệp Chi Châu vô lực phun tào, thân thể bị y châm ngòi lại bắt đầu nóng lên, nhịn không được chen chân vào đạp y một cái, “Ngươi đồ cầm thú!”

    Thân Đình Uy bắt lấy chân cậu vuốt ve, cúi người hôn hôn, hàm hồ nói, “Chỉ cầm thú với ngươi.”

    Bên này nói chuyện yêu đương vui vẻ, Trâu Thanh ở nông thôn lại vô cùng không tốt.

    Người hầu bị lấy đi, ba bữa cơm trở nên cẩu thả, viện tử lại xuất hiện ma ma xa lạ canh chừng không cho hắn đi ra. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, cuộc sống của hắn đã triệt để thay đổi.

    “Đám ác phó các ngươi lại dám đối xử với ta như vậy! Ta sẽ nói mẫu thân trị tội các ngươi!”

    Một vị ma ma canh cửa bĩu môi, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, “Còn tưởng mình là con trai trưởng được sủng ái nữa chắc, phi, một thứ tử do di nương sinh ra lại dám giả mạo hài tử của phu nhân chúng ta, không biết xấu hổ!”

    Ma ma quản sự thôn trang đúng lúc lại đây, nghe nói như thế trừng mắt nhìn bà một cái, quát, “Bớt miệng lại, chuyên tâm làm việc đi!”

    Ma ma canh cửa im miệng, không dám nói lung tung nữa.

    Ma ma quản sự thấy thế vừa lòng gật đầu, cầm một thiếp mời đẩy cửa đi vào.

    Trâu Thanh nghe được tiếng mở cửa trực tiếp ném một chén trà qua, cả giận nói, “Cút! Dám khi nhục ta, chờ ta hồi kinh, ta nhất định ……”

    “Nhị thiếu gia.” Ma ma quản sự nhíu mày né chén trà của hắn ném, đặt thiếp mời lên trên bàn, thản nhiên nói, “Đây là vị hôn phu do phu nhân chọn cho ngài, ngài xem đi, hôn sự đã định ở nửa tháng sau, trong khoảng thời gian này mong ngài tĩnh tâm.”

    Sắc mặt Trâu Thanh đại biến, “Ngươi gọi ta là gì?!”

    “Nhị thiếu gia.” Ma ma quản sự vỗ vỗ ống tay áo dính nước trà, khóe miệng hiện ra nụ cười giả tạo, “Đúng rồi, còn có việc này nữa, sinh mẫu của ngài là Đào di nương bị bệnh nặng đã qua đời vào ngày hôm qua, phu nhân hảo tâm miễn cho ngài hồi kinh bái tế phiền toái, ngài cứ an tâm đợi gả đi là được rồi.”

    “Không có khả năng!” Trâu Thanh hét lên, “Thân thể của nương ta luôn luôn khỏe mạnh, làm sao có thể bị bệnh nặng ….. Không! Không đúng! Ta mới là Tam thiếu gia! Ta mới là Trâu Tình! Không cho ngươi gọi ta là Nhị thiếu gia, ta không cho!” Muốn giải thích nhưng lại bị những chuyện kia làm rối rắm, hắn nhịn không được hét ầm lêm, hất toàn bộ đồ vật trên bàn xuống.

    Ma ma quản sự nghiêng người tránh đi mảnh vỡ, chán ghét nhíu mày, “Hiện tại Tam thiếu gia đang sống rất tốt ở Thân phủ, Thân tiểu tướng quân đang chuẩn bị xin cáo mệnh cho Tam thiếu gia. Hiện tại các tiểu thư ca nhi trong kinh thành ai cũng hâm mộ bọn họ ân ái, một người khi đối phương bị trọng thương gần chết dứt khoát kiên quyết gả đi, một người sau khi thương thế tốt lên liền thề chỉ cưới một mình đối phương …… Về phần ngài, thứ tử chính là thứ tử, cho dù tạm thời đoạt thân phận người khác, cũng không có mệnh hưởng phúc kia! Vòng vòng chuyển chuyển, đồ của người khác, chung quy sẽ không trở thành của mình.”

    Trâu Thanh như bị sét đánh, trong mắt tràn đầy không thể tin, “Ngươi nói cái gì? Tiện nhân kia sống ở Thân phủ rất tốt? Thân gia còn muốn xin cáo mệnh cho hắn? Không đúng! Không phải Thân gia rất chán ghét hắn sao! Thân Đình Uy không phải sắp chết sao!”

    Ma ma nghe vậy dùng sức tát hắn một cái, quát, “Ngươi nói chuyện chú ý một chút cho ta! Tam thiếu gia có thể tùy ý cho ngươi vũ nhục sao! Thân thể của Thân tiểu tướng quân đã sớm dưỡng tốt, đã trả phép bắt đầu vào triều, ngươi bớt nói lung tung đi!”

    “Tại sao lại có thể như vậy …..” Trâu Thanh bị đánh đến ngốc, che mặt ngã ngồi trên ghế, đột nhiên lại hét lên, “Không! Ta mới là Trâu Tình, người gả tới Thân phủ phải là ta, nhận cáo mệnh cũng chỉ có thể là ta! Là ta, tất cả những cái đó đều là của ta!”

    “Kẻ điên!” Ma ma chán ghét liếc hắn một cái, lắc lắc đầu, phất tay áo rời đi.

    Cửa phòng lần thứ hai bị đóng lại khóa trái, Trâu Thanh lại hét lên vài tiếng rồi nằm úp sấp trên bàn, điên cuồng trên mặt dần dần biến mất, dùng sức nắm chặt thiếp mời trên bàn, biểu tình âm trầm, ánh mắt vô cùng đáng sợ, “Trâu Tình, Viên Tuệ, các ngươi chờ đó! Trâu Thanh ta không nhận thua nhanh như vậy đâu!”

    P/s: Oh, hóa ra ẻm biết mình là hàng giả à, cứ tưởng ko biết chứ, quá gian rồi.

    Thuộc truyện: Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung