Home Đam Mỹ Lưu Luyến Ngàn Năm – Chương 41: Thư máu

    Lưu Luyến Ngàn Năm – Chương 41: Thư máu

    Thuộc truyện: Lưu Luyến Ngàn Năm

    Sau khi tỉnh lại, Harry phát hiện mình đang được ôm rất ấm áp.

    Cậu cọ cọ cảm thấy cái ôm rất quen thuộc, nỉ non một câu, “Ba ba.”

    Người ôm cậu hừ lạnh một tiếng, Harry bị thanh âm quen thuộc đó làm tỉnh lại.

    Mở mắt ra, gương mặt Snape gần ngay trước mắt làm Harry gần như nhảy dựng lên.

    “Sev…” Cậu gọi một tiếng, sau đó chợt nhớ mình hẳn đang giận, vì thế cậu quay đầu sang một bên, cố giãy dụa xuống dưới.

    “Harry.” Snape đến gần cậu, ôm chặt hơn nữa, “Ta thật xin lỗi.” Anh khàn khàn nói.

    Harry sửng sốt, không dám tin nhìn Snape.

    “Ta thật xin lỗi, Harry.” Anh cọ trán Harry, để Harry không né được, “Ta không nên mắng trò.”

    Harry mếu máo nhưng không chịu để ý tới anh.

    “Về sau sẽ không, được không?” Snape khẽ nói bên tai cậu.

    Harry tiếp tục lắc đầu, chính là không chịu nhìn Snape một cái.

    “Hử?” Snape nhấn âm cuối, “Hay là, Harry muốn đánh ta trút giận?”

    Anh đưa đũa phép vào trong tay Harry, “Ta biết gần đây trò học rất nhiều pháp thuật, nếu không thử dùng trên người ta?”

    Harry xem lại pháp thuật mình học gần đây, phát hiện toàn là pháp thuật tà ác, cậu không muốn sử dụng lên người Severus, vì thế cậu lắc lắc đầu.

    “Đừng giận nữa được không?” Snape nói nhỏ bên tai cậu, làm Harry rụt đầu vì hơi thở ấm áp.

    “Sev.” Harry rốt cuộc đồng ý quay đầu lại, cậu nhìn Snape bĩu môi, “Con không thích thầy tới gần cô ta.”

    “Hử?” Snape như nở nụ cười, ít nhất Harry thấy khóe miệng anh giương lên một chút độ cong, “Vì sao chứ? Trò biết không, cô ta là khách của Hogwarts, hơn nữa cô ta có kiến thức về độc dược, một bậc thầy độc dược sẽ không từ bỏ cơ hội tiếp xúc với tri thức độc dược.”

    “Nhưng con không thích đó.” Harry lớn tiếng, “Sau khi cô ta tới thầy không để ý tới con nữa, con không tìm thấy thầy đâu cả.”

    “Vậy thì hôm nào ta đi nói chuyện với cô ta sẽ mang theo trò?”

    “Không cần.” Harry từ chối.

    “Ừ?”

    “Con không thích cô ta.” Harry nói, “Mắt cô ta nhìn Sev không tốt.” Snape ngẩn ra, chợt nhớ tới sư tổ đã từng nói Harry là một đứa trẻ thực mẫn cảm, nên ánh mắt và thái độ của Roxanne đã sớm làm Harry đề phòng nhất thời cảm thấy hành vi trước đó của mình có chút dư thừa. Tuy Harry mất trí nhớ và tâm trí có hơi trẻ con, nhưng Harry mẫn cảm về rất nhiều chuyện, dù không có anh ngăn trở, Roxanne tìm được Harry nhưng cũng không chắc có thể làm việc theo kế hoạch cô ta đã định được.

    Phải biết Harry rất không khách sáo với người mình ghét.

    Thảo nào xà tổ còn cảnh cáo anh.

    “Tôi không mong sẽ thấy Harry khóc, nếu lần này chỉ là ngoài ý muốn thì tôi cũng không để tâm.” Khi đó, Salazar ôm Harry, lạnh lùng nhìn anh, “Một gia tộc Black tôi còn không để vào mắt, nếu tình huống hôm nay lại xảy ra thì thầy không cần phải gặp lại Harry nữa.”

    Đúng rồi, một gia tộc Black hai người họ không thể nào để vào mắt được, dù bên trong Slytherin có mâu thuẫn nhưng đối với gia tộc Black, nếu có lý do phát động chiến tranh để thâu tóm gia tộc kia thì, phần lớn thành viên gia tộc Slytherin tuyệt đối tán thành, ngoại trừ một số có liên hệ với gia tộc Black không hy vọng chuyện này xảy ra.

    Salazar không mong Harry bị ủy khuất, nên anh cảnh cáo Snape không được làm như thế nữa.

    Snape không hề khó chịu, dù sao đối phương cũng muốn tốt cho Harry.

    “Được.” Nghĩ đến đây, Snape sờ sờ đầu Harry, “Vậy về sau ta và trò cùng rời xa cô ta.” Bất tri bất giác anh lại dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con, nếu để nhóm học trò giáo sư Hogwarts thấy được chắc sẽ giật mình chăng? Dù sao không ai có thể nghĩ lão dơi già đầy dầu sẽ lấy giọng điệu ôn hòa như thế mà nói chuyện mà?

    Harry nghi ngờ nhìn Snape, không nghĩ ra vì sao hôm nay Snape dễ nói chuyện như vậy.

    “Được không?” Snape nhìn cậu ngẩn người, hỏi.

    Harry lắc lắc đầu, “Thầy không trách con sao?”

    “Trách trò cái gì?” Snape hỏi lại.

    Harry muốn nói gì nhưng cuối cùng vẫn không nói.

    Snape ôm cậu, “Được rồi, đừng giận nữa, Harry muốn ta làm sao đây?”

    “Làm sao cũng được ạ?” Harry nhìn Severus hỏi.

    “Ừ.”

    “Vậy…” Tròng mắt Harry đảo, “Con không thích cô ta, về sau Sev sẽ không gặp cô ta được không?”

    Snape bật cười, “Được.”

    Đáp án này làm Harry kinh ngạc, “Không phải Sev thích nói chuyện với cô ta sao?” Cậu nói hơi chua.

    “Đồ ngốc.” Snape cười khẽ, nỉ non một câu, “Cô ta không quan trọng như em.”

    “Dạ?” Harry không nghe rõ.

    “Không có gì.” Snape lắc đầu.

    Harry không nghe câu nói sau cũng không quan trọng, quan trọng là… kể từ ngày đó Snape thật sự bắt đầu cùng cậu, chỉ cần cậu đi tìm người, không thể không thấy người. Tuy đối phương vẫn lạnh lùng nhưng không biết vì sao, Harry cảm thấy Sev đối xử với mình khác trước, làm cậu cảm thấy thỏa mãn một cách khó hiểu.

    Mà Harry cũng không gặp lại Roxanne, đương nhiên làm cậu quên đi chuyện gần đây, vui vui vẻ vẻ hưởng thụ “thế giới hai người” với Sev nhà cậu.

    Nhưng họ rời xa lại làm lửa giận trong lòng Roxanne càng cao.

    “Chết tiệt.” Mấy ngày nay Roxanne cũng không thấy Snape, cũng không thấy Harry, dù cô nghĩ cách lấy được thời gian biểu của Harry định ngăn lại khi Harry tan học nhưng không biết vì sao, cô ta luôn có thể không thấy được Harry, hơn nữa là có khi chạm phải Salazar rất ít khi gặp trong lâu đài.

    Mà mỗi lần đối phương gặp cô ta sẽ mang theo ánh mắt lạnh băng cảnh cáo, làm cho cô ta sợ nổi da gà.

    Dường như mọi động tác của mình đều bị ông ta nhìn thấy, mình làm nhiều việc như vậy nhưng người trước mắt lại ở một bên cười lạnh như xem trò vui.

    Nhất là có đôi khi chạm phải tộc trưởng Gryffindor.

    Người kia bình thường cười hì hì trêu đùa với trẻ con vừa thấy cô đã làm cô ta cảm thấy nụ cười kia đang cất giấu cái gì đó, như đang cảnh cáo, lại như đang cười nhạo cô ta, hay là chờ cô ta bị chê cười chẳng hạn?

    Nói ngắn lại, mỗi lần Roxanne muốn đi đón người nhưng đều bị những ánh mắt đó nhìn xem làm người ta chán ghét.

    “Chú cảm thấy, có phải họ đã nhận ra gì không?” Hôm nay, khi Roxanne bớt thời gian về nhà Black, đi tới phòng Cygnus.

    “Hay là, thật ra anh ta đã sớm biết chúng ta đang chuẩn bị làm gì.” Cygnus lạnh mặt nói, “Xanne, nếu con cảm thấy có áp lực thì không cần ép mình.”

    Tuy mượn sức bậc thầy độc dược là quan trọng nhưng Cygnus biết Roxanne quan trọng cỡ nào với Black, dù từ bỏ kế hoạch lần này sẽ làm kế hoạch về sau của họ thay đổi rất lớn nhưng vẫn còn tốt hơn việc Slytherin ra tay với Roxanne nhiều.

    Tuy ông ta có một đứa con trai rất xuất sắc nhưng tất cả mọi người biết, người ông ta coi trọng nhất thật ra là Roxanne, vì cô ta đủ điên cuồng, đối xử với người khác đủ ngoan quyết, con ông ta tuy xuất sắc nhưng vẫn còn kém xa Roxanne.

    Nếu có thể, chờ lợi dụng xong bậc thầy độc dược kia có lẽ có thể để Roxanne kết hôn với con ông ta, nói vậy, gia tộc Black hẳn có thể đi một hướng huy hoàng hơn.

    Cygnus nghĩ vậy, có người gõ cửa.

    “Tiến vào.”

    Một người hầu đi đến, thấy Roxanne ở đó cũng không kiêng kị, cúi đầu với hai người.

    “Có chuyện gì?” Cygnus nhìn người tới như có hơi lo lắng, lạnh lùng hỏi han.

    “Tộc trưởng, mẹ của cậu chủ nhỏ đã xảy ra chuyện.”

    Từ khi Ellis đến Hogwarts, đối xử của mẹ thằng bé tốt hơn trước kia một chút, dù sao Cygnus biết nếu muốn để Ellis ngoan ngoãn nghe lời vậy mẹ thằng bé mới là trọng điểm.

    “Xảy ra chuyện gì?” Cygnus nhíu mày.

    “Có người đến bên kia…” Người tới ấp úng không biết nên nói gì, Cygnus không kiên nhẫn đẩy hắn ra, quyết định tự mình xem.

    Roxanne đi theo sau ông ta, trong lòng có dự cảm xấu.

    Chỗ ở mẹ Ellis, ở nơi khá hẻo lánh trong biệt thự, không chỉ vì sau khi cô ta trở thành Squib mà địa vị dần dần thấp đi, mà là vì phu nhân Black đương nhiệm không thích người phụ nữ này.

    Nếu không phải Ellis đi tới Hogwarts, Cygnus muốn khống chế Ellis thì bản thân ông ta cũng không biết Ellis và mẹ thằng bé rốt cuộc đang ở đâu.

    Khi Cygnus đi tới nơi đã không còn kịp nữa, người phụ nữ kia đã chết, mà đầu sỏ gây tội là vài người cùng thế hệ với ông ta tuy năng lực không cao nhưng tự cao tự đại trong gia tộc.

    “Tôi nghĩ, có lẽ các cậu có thể cho tôi một giải thích vừa lòng?” Cygnus nhìn người phụ nữ đầy người là máu, quần áo người phụ nữ kia đã bị rách một nửa nhưng chưa kịp xé hết, chắc là được một nửa thì tự cô ta dùng pháp lực còn sót lại đánh vào trung tâm pháp lực làm trung tâm tự bạo rồi.

    Không ngờ người phụ nữ này trở thành Squib mà trong trung tâm pháp lực vẫn còn, có thể làm cô ta tự bạo.

    Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là người đàn bà này đã chết, vậy muốn khống chế tên nhóc con kia sẽ rắc rối.

    “Em… Chúng em… Anh họ, là ả không tốt, nếu chúng em không cẩn thận một chút, ngay cả chúng em cũng chết luôn.” Ba người ném tội lỗi sang người chết, dù sao nơi này bình thường không có mấy người tới, mà nhân vật chính đã chết, sao họ có thể không tự biên tự diễn chứ?

    “Các cậu cho rằng, tôi là tên ngu?” Cygnus nhìn ba người trước mắt, nheo mắt lại.

    “Anh họ, chúng em không nói dối.” Bọn họ một mực khăng khăng.

    “Thật sao?” Cygnus cười lạnh, “Xanne, ba người này giao cho con, làm gì thì con biết đó.”

    “Xanne đã biết.”

    Roxanne vung tay lên liền có vài người áo đen xuất hiện chung quanh bọn họ, không đợi mấy tên kia nói gì đã mang người đi.

    “Xanne, đừng cho tên nhóc con kia biết chuyện này.” Cygnus nheo mắt lại, chỉ cần thằng bé không biết chuyện này thì mình vẫn có thể khống chế nó trong lòng bàn tay.

    “Con hiểu, con sẽ đi làm.” Người biết chuyện hôm nay, một tên cũng không giữ được.

    Nhưng họ tính toán kỹ thế nào thì họ cũng không biết, một con cú gầy yếu đã bay tới lâu đài Hogwarts, mang theo một bức thư máu giao cho Ellis đang tiếp nhận khảo nghiệm của Gelanne.

    Thuộc truyện: Lưu Luyến Ngàn Năm