Home Đam Mỹ Lưu Luyến Ngàn Năm – Chương 54: Huyết thống

    Lưu Luyến Ngàn Năm – Chương 54: Huyết thống

    Thuộc truyện: Lưu Luyến Ngàn Năm

    Trừ hồ Đen, Harry phát hiện nơi mình thích nhất là phòng độc dược.

    Đây không phải thói quen trước kia của cậu, mà là thói quen trong lúc cậu mất trí nhớ.

    Quan trọng nhất là, Harry phát hiện mình không hề xa lạ với rất nhiều dược liệu.

    Nếu như nói trước kia Harry giỏi Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám thế nào thì thành tích độc dược chính là ngược lại.

    Cậu có thể múa bút thành văn với thần chú Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mà đọc, nhưng trên lĩnh vực độc dược, cậu hoàn toàn không thể.

    Nên khi cậu phát hiện bản thân mình có thể không cần lật sách và hỏi ai mà có thể nhận ra độc dược mà Snape đặt trong tủ ở phòng làm việc, Harry không thể không nói mình khiếp sợ.

    “Chỉ là tên độc dược mà thôi, không phải ngạc nhiên.” Snape đứng sau Harry, đối với Harry kinh ngạc, trong nháy mắt biết Harry nghĩ gì.

    “Nhưng… Chính là…” Harry chỉ chỉ độc dược đặt trong tủ, lại chỉ chỉ mình, ý rất rõ, biết những độc dược này cũng không lạ, lạ là mình không hề cần nhắc nhở cũng có thể nhận ra chúng rồi.

    “Trong lúc trò mất trí nhớ, rất chăm chỉ.” Vừa nghĩ khi Harry mất trí nhớ luôn luôn cố gắng học mọi thứ mình yêu cầu mà khi Ellis còn ở đây còn vì lời khen của mình mà học hỏi Ellis, mấy ngày này Snape vì lần thứ hai Harry mất trí nhớ mà tâm trạng thoáng lạnh xuống liền trở nên tốt.

    “Con không ngờ, con lại đi học những thứ này.” Harry nhìn mọi thứ trước mắt, có chút không dám tin.

    “Không gì là không thể,” Snape xoa xoa đầu cậu, dù Harry có hơi cứng ngắc nhưng anh vẫn không định buông tay, “Chỉ là, dù tri thức của trò rất tốt nhưng thao tác thực tiễn lại không hề.”

    Chuyện này rất bình thường.

    Harry nghĩ trong lòng.

    “Ngài Slytherin nói, dù trò không có ký ức trong một năm này, nhưng chương trình học của trò vẫn không thể dừng lại.” Snape dắt tay Harry, đi tới trước cái vạc.

    Harry lo lắng cái vạc này sẽ trở thành vật hy sinh khi mình điều chế không thành công.

    “Đừng căng thẳng.” Snape đứng cạnh cậu, “Trong lúc trò mất trí nhớ đã học độc dược khá nhiều, tuy trò không nhớ rõ nhưng ta nghĩ cảm giác kia vẫn tồn tại.”

    “A…” Harry khẽ đáp.

    Không căng thẳng mới là lạ, trước kia tôi luôn làm hỏng độc dược sắp thành trong vạc là vì thầy luôn đột nhiên xuất hiện sau tôi đó.

    Tốt rồi, hiện tại không phải là đột nhiên, mà là thầy vẫn đứng sau tôi, làm sao tôi có thể không căng thẳng chứ!

    “Nhìn kỹ… Cách trò cắt dược liệu không đúng, nhìn ta làm.” Snape gần như cầm tay dạy Harry, dù là xử lý dược liệu hay trình tự quấy.

    Tâm tư Harry thật ra không ở chuyện độc dược thay đổi.

    Cậu nhìn nơi tay hai người giao nhau dần dần ngơ ngẩ, một đoạn ký ức chợt ùa về.

    Cũng là cảnh tượng như vậy, người như vậy, hơn nữa, tư thế như vậy.

    Người đàn ông nắm tay thiếu niên, dạy cậu làm sao cắt được một cây đậu đỏ.

    Khi người nọ buông tay ra, thiếu niên vui vẻ cầm lấy một con dao nhỏ, cắt quanh thân cây đậu.

    Chất lỏng màu đỏ phụt ra, văng lên mặt thiếu niên.

    Thiếu niên vẻ mặt cầu xin nhìn người nọ.

    Người nọ nhìn cậu, dường như không biết làm thế nào mà lắc lắc đầu.

    Anh than thở câu gì đó, sau đó nhẹ nhàng giúp thiếu niên lau chất lỏng trên mặt.

    Thiếu niên ngây ngốc cười, chờ người nọ lau khô, lại nhào vào lòng người nọ.

    Đối với hành vi vô lại của cậu, người đàn ông chỉ vỗ nhẹ đầu cậu, sau đó kéo cậu ra, thiếu niên lúc này mới ngoan ngoãn đứng vững, dựa theo chỉ thị mà cho dược liệu vào vạc theo trình tự.

    Sau đó cậu trợn to mắt nhìn độc dược trong vạc thay đổi.

    Nhìn thiếu niên chỉ lo nhìn vạc thay đổi mà không chú ý động tác, người nọ lại gõ đầu cậu, nắm tay cậu cầm đũa phép, quấy ở trên vạc.

    Vừa khẽ giảng giải ở bên tai cậu.

    Thiếu niên vừa nghiêm túc nghe lời người nọ vừa ngạc nhiên nhìn độc dược trong vạc dần dần thành hình.

    Đợi khi làm xong, thiếu niên nhìn chất lỏng màu xanh biếc kia, lóe ra sự ngạc nhiên giống hệt màu sắc của chất lỏng.

    Cậu tràn ngập sùng bái nhìn người đàn ông.

    Người đàn ông cũng chỉ cất độc dược, đối với hành động Harry kéo tay áo anh đi theo sau cậu, cười nhẹ nhàng.

    Đúng vậy, người nọ nở nụ cười…

    Dù chỉ là thản nhiên, không hề có cảm xúc mãnh liệt nào, nhưng dù là thiếu niên trong trí nhớ hay là Harry nhớ lại ký ức ày, đều vì nụ cười đó mà chìm đắm, quên đi mọi thứ…

    “Tại sao lại ngẩn người rồi?” Cho đến khi giọng Snape vang lên, Harry mới hồi phục tinh thần.

    Độc dược đã Full, nhưng câu Snape vừa nói, cậu không nghe gì cả.

    “Lại ngơ ngẩn?” Snape biết rõ còn hỏi.

    “Con…” Harry há miệng, “Con nhìn thấy một ít hình ảnh.”

    “Ừ?” Snape như không có ý trách cậu, lại có vẻ rất hứng thú về hình ảnh cậu nhìn thấy.

    “Chính là… chúng ta cũng ở trong này học độc dược… con dường như, cũng không hề nghiêm túc…” Thiếu niên trong trí nhớ dường như thích dây dưa Snape hơn, đối với độc dược, sức mạnh học tập không hề lớn.

    “Trò thích lý thuyết hơn, về phần thực hành, ta chỉ có thể nói trò đỡ hơn quá khứ, miễn cướng mới có thể tốt nghiệp vào năm thứ bảy. Nhưng nếu trò vẫn kiên trì ý tưởng năm thứ năm của mình, muốn trở thành một Thần Sáng chỉ sợ thành tích đó khôgn giúp gì được cho trò.”

    Snape đang nói thật, thành tích lý thuyết của Harry quả thật đủ để cậu nhận được một điểm O, nhưng thực hành thì lại làm người ta đau đầu.

    “Con rất hiếu kỳ, con phá hỏng những độc dược đó mà thầy không hề ném con ra khỏi phòng thí nghiệm, hoặc là nấu con thành độc dược.” Điều chế người thành độc dược gì đó, có lẽ trước kia nghe Snape uy hiếp (tác giả: không nhớ rõ trong nguyên tác giáo sư có uy hiếp vậy không, tạm thời coi là có) sẽ không tự chủ được mà run rẩy, lo lắng một ngày nào đó mình thật sự sẽ bị điều chế thành độc dược.

    Nhưng rồi sau đó, Hermione khinh bỉ nhìn họ, nói với họ điều chế con người thành độc dược là độc dược cấp cao, cần pháp thuật hắc ám vô cùng tà ác mới có thể Full, Snape là một giáo sư, thầy ấy không thể tùy tiện điều chế người ta thành độc dược, họ mới thoáng yên tâm.

    Đến hiện tại, Harry nói những lời này cũng chỉ là coi nó là một lời nói đùa thôi.

    “Ban đầu là vì mệnh lệnh của ngài Slytherin.” Ngài Slytherin cũng không để ý lắm chuyện con nuôi mình học không giỏi độc dược, nhưng vì ngàn năm trước, độc dược là một lớp cực kỳ quan trọng. Dù sao ngàn năm trước có thể gặp phù thủy chiến đấu với Muggle ở bất kỳ chỗ nào, ai cũng không biết này nào đó chống lại Muggle là mình. Trên cơ bản, dù là phù thủy bình tường cũng cần giữ một ít độc dược bên người, để cam đoan khi mình bị thương ngoài ý muốn thì có thể chữa trị đúng lúc.

    Nên Salazar mới có thể bảo Snape phụ đạo Harry.

    Dù khi đó thật sự Harry học độc dược không giỏi, vì ngài Slytheirn yêu cầu, Snape cũng không làm gì Harry.

    “Ban đầu?” Harry nghi hoặc nhìn Snape, “Vậy sau thì sao? Sau đó là vì sao?”

    Snape nhìn bộ dáng Harry, vươn tay xoa hai má cậu.

    Harry vì động tác này mà cơ thể có chút cứng ngắc.

    Đây là lần thứ hai Snape làm hành động ái muội như vậy với cậu.

    Nhưng, trong lòng Harry lại bay lên cảm giác quen thuộc và vui sướng.

    “Sau đó thì…” Sape chậm rãi tới gần cậu, sau đó ngay khi Harry ngẩn người hôn má cậu một cái, “Vì luyến tiếc…”

    Về sau, làm sao anh có thể bỏ Harry ra khỏi phòng làm việc của mình chứ?

    Sao lại có thể bỏ Harry điều chế thành độc dược chứ?

    Mặt Harry lại đỏ một lần nữa.

    ***

    Ngàn năm sau.

    Vì Kẻ Được Chọn biến mất, mâu thuẫn giữa Gryffindor và Slytherin dần dần giảm bớt.

    Không phải vì hai bên buông tha đối phương, chủ yếu là vì… đầu sỏ Gryffindor mất tích, mà đầu sỏ Slytherin không tìm thấy người để đấu mà thôi.

    Không có người dẫn đầu, những người khác đương nhiên yên lặng lại.

    Draco khi tới thư viện gặp Hermione và Ron.

    Cậu thấy Ron và Hermione đứng ở một góc trong thư viện, liền núp ở cạnh giá sách bên người họ, nơi này giá sách khuất nhất, phần lớn là ghi lại đề thi trước kia, cơ bản không có người đến.

    Draco biết nghe lén người khác nói chuyện thật không quý tộc nhưng cậu thật sự không tin Kẻ Được Chọn mất tích, có lẽ cậu có thể nghe được tin gì đó từ bạn Kẻ Được Chọn chăng.

    Mà trên thực tế, đúng là cậu nghe được, nhưng tin tức đó lại càng làm cậu khiếp sợ hơn tin Harry mất tích nhiều.

    “Hermione, gần đây sao cậu luôn tìm những tài liệu này?” Ron liếc tư liệu trên mặt bàn của Hermione, “Giờ là lúc đọc cái này sao?”

    “A, mình chỉ là cảm thấy thực khiếp sợ, lịch sử ghi lại rất có thể là giả.” Hermione hiếm khi hiền hòa giải thích cho Ron, làm Ron có chút kinh nghiệm. Quá khứ đều là cậu tự quyết định mà Hermione đọc sách, Hermione bị làm phiền tính tình sẽ rất nóng nảy, nên nói vậy Ron đều là tự quyết định không chờ mong Hermione sẽ trả lời.

    Nhưng nếu Hermione muốn nói, vậy cậu thừa dịp này hỏi một câu.

    “Cậu đang nói tới việc nào?” Có thể làm Hermione để ý, chắc sẽ không phải là chuyện nhỏ.

    “Gia phả Slytherin.” Hermione cầm một quyển làm Ron rụt lại, quyển sách kia rất cũ kỹ, thậm chí là rách tung tóe, thật sự Hermione lại đào được quyển sách này từ góc nào, “Trên đó ghi lại từ đời thứ nhất gia tộc Slytherin cho đến khi gia tộc Slytherin bị tan, mình tìm được vợ của Salazar Slytherin, vợ của ngài ấy sinh một đứa bé rồi mất. Sau đó, đứa bé kia cũng không kế thừa gia tộc Slytherin, ngược lại mất đi quyền thừa kế, cho nên sau đó rất ít miêu tả về hắn, đơn giản mà nói thì đứa bé kia cũng chết sớm, không hề để lại con nối dòng.” Hermione chỉ vào tư liệu nói.

    “Vậy thì sao?” Ron gãi gãi đầu.

    “Ron, vợ của Salazar Slytherin là người trong tộc, mà con của ngài ấy không để lại con nối dòng, cậu không biết điều này nói lên cái gì sao?” Hermione nhìn Ron, lắc đầu.

    Ron không kịp phản ứng, nhưng Draco nấp sau giá sách đã mở to mắt.

    “Mình vẫn chưa hiểu.” Ron gãi đầu.

    “Ron,” Hermione thở dài, “Vợ Salazar Slytheirn là người trong tộc, nên ngài ấy chảy dòng máu gia tộc Slytherin, mà con Salazar Slytherin không để lại con nối dòng, nói cách khác, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy tuyên bố đứa nhỏ gia tộc Gaunts là đời sau của Salazar Slytherin căn bản không phải là thật.”

    Ron rốt cuộc hiểu được tính nghiêm trọng, mà Draco sau giá sách, đã rơi mồ hôi lạnh liên tục.

    Thuộc truyện: Lưu Luyến Ngàn Năm