Home Đam Mỹ Lưu Luyến Ngàn Năm – Chương 6: Lời tiên đoán mới

    Lưu Luyến Ngàn Năm – Chương 6: Lời tiên đoán mới

    Thuộc truyện: Lưu Luyến Ngàn Năm

    Khi Dyers dẫn Harry tới lễ đường, chỉ trong hai ba giây lễ đường ngừng lại một cách quỷ dị.

    “Xem ra Dyers và Harry ở cạnh nhau rất khá nha.” Trên dãy giáo sư, Rowena nhìn Dyers để Harry ngồi cạnh mình, cười khẽ nói.

    Salazar nhìn Dyers sắp xếp vị trí cho Harry, gật gật đầu.

    Thủ tịch Slytherin cạnh tranh rất kịch liệt, Dyers dựa vào năng lực của bản thân mình để ngồi lên, Salazar cũng không tham gia vào. Ở thời đại này thủ tịch Slytherin phải gánh trách nhiệm trên lưng mình nhiều hơn so với thời đại kia của Harry, đó không chỉ là tượng trưng cho vinh quang mà còn là trách nhiệm trói buộc lên người. Dyers sắp xếp Harry ở cạnh mình, không thể nghi ngờ là đang tuyên bố với toàn trường mình bảo vệ đứa bé này. Cho dù hiện tại không có vài người biết thân phận của Harry đi nữa.

    “Dyers, có thể nói cho chúng mình biết cậu bé dễ thương bên cạnh cậu là ai chăng?” Một người có quan hệ tương đối tốt với Dyers ngày thường cười khẽ hỏi. Quan hệ giữa anh và Dyers quả thật thân thiết hơn với người khác, cho nên rất nhiều thời điểm mọi người không dám tiếp cận vị thủ tịch không có quá nhiều biểu tình này để tìm hiểu tin tức thì đều do anh hỏi thủ tịch chuyện mà mọi người muốn biết.

    “Các cậu có thể gọi thằng bé là Harry, còn dòng họ…” Anh nhìn ba mình ngồi trên dãy bàn giáo sư, khi được ba gật đầu khẽ một cái mới công bố thân phận của Harry, “Con nuôi của ba mình, em trai của mình, Harry Slytherin.” Về dòng họ ‘Potter’ kia của Harry vẫn tạm thời không công bố thì tốt hơn, dù sao thì hiện tại bên Gryffindor đó cũng có một Potter rồi. Hiện tại tranh đấu nội bộ gia tộc Potter đang rất căng thẳng, cho nên vẫn không cần phải công bố thân phận của Harry, để tránh một số người đánh chú ý tới cậu nhóc.

    “Cái gì? Con nuôi của giáo sư Slytherin?” Tin tức này khiến rất nhiều người phải sửng sốt cả nửa ngày, nhóm Slytherin còn chưa phản ứng gì, ngược lại nhóm Gryffindor bên cạnh họ kêu lên, “Không phải chủ nhiệm chúng ta gạt người sao?”

    Tuy Godric kiêm cả chức hiệu trưởng nhưng bọn họ vẫn cảm thấy gọi là ‘chủ nhiệm’ thì thân mật hơn.

    “Hì hì, nhóm nhóc con,” Godric không đồng ý kêu lên ở chỗ ngồi của mình, “Cái gì gọi là thầy lừa các trò hả, thầy có lừa các trò đâu chứ.”

    “Ôi, thôi đi, chủ nhiệm, thầy là kẻ tái phạm.”

    Có người nói thầm như vậy, nhưng ánh mắt của người đó vẫn nhìn chằm chằm bên dãy bàn Slytherin kia. Cái đứa nhóc được giáo sư Slytherin nhận là con nuôi ấy, sẽ là người thế nào chứ?

    Đương nhiên, không chỉ là Gryffindor, bên Slytherin rõ ràng cũng cảm thấy tò mò với Harry. Khi Harry ngồi ở vị trí chủ dãy nhìn trước mặt mình, đang không xác định mình muốn ăn gì, cảm giác rõ ánh mắt đánh giá từ chung quanh.

    Cảm giác này rất kỳ lạ. Cậu không quen người khác đánh giá mình, nhưng rồi lại cảm thấy chính mình đã quen với việc người khác nhìn và soi xét cậu. Vì thế Harry im lặng không lên tiếng ăn đồ ăn của mình, ung dung bình tĩnh. Và bởi vậy hành động của Harry lại chiếm được cảm tình của nhóm Slytheirn.

    Đứa trẻ thoạt nhìn tuổi còn rất nhỏ – tất cả mọi người không cho rằng Harry đã mười lăm tuổi rồi – nhưng cũng rất thong dong bình tĩnh, rất có tác phong của Slytherin – đương nhiên, ít hôm sau khi bọn họ chứng kiến được một mặt Gryffindor của Harry thì sẽ hối hận về ý tưởng hiện tại ngay thôi.

    “Hửm, không vui khi thấy Harry hòa nhập với tập thể này sao?”

    Trên dãy bàn giáo sư, Godric nhìn Salalzar hỏi, cho dù bạn tốt nhìn qua có vẻ không đổi nhưng anh biết bạn tốt của mình khẳng định có tâm sự.

    “Không phải chuyện này.” Salazar buông dĩa ăn trong tay xuống, “Mình nghĩ, hiện tại công bố sự tồn tại của Harry, không biết là bảo vệ nhóc hay là hại nhóc nữa.”

    “À,” Godric khẽ nở nụ cười, “Sarah, rất ít khi có thể thấy cậu do dự thế này.”

    Anh gọi là ‘Sarah’ chính là nhắc nhở Salazar bọn họ là bạn thân thiết, nếu là bạn thân, có cái gì không thể nói ra chứ.

    “Mình lo những kẻ điên đó sẽ có ý với Harry.” Giống như Dyers lo lắng khi cho thân phận ‘Potter’ ra ánh sáng sẽ làm tầm mắt của người Potter đặt hết lên Harry vậy, Salazar cũng đang lo lắng sau khi công bố thân phận ‘con nuôi’ của Harry sẽ làm bộ tộc Slytherin chú ý. Đó là bộ tộc phù thủy hắc ám, thủ đoạn của người bên trong không phải là thứ mà gia tộc bạch phù thủy có thể so sánh được. Bị gia tộc Slytherin chú ý sẽ càng tệ hơn là bị gia tộc Potter chú ý.

    “Những kẻ đó lại đang rục rịch sao?” Godric bưng ly lên, không cho người khác thấy khóe miệng nhếch nụ cười lạnh của anh.

    Đó là một nụ cười lạnh như băng, làm người ta phải rợn tóc gáy.

    Cho dù rất nhiều học trò biết hiệu trưởng bọn họ không phải tùy tiện như ở bên ngoài, nhưng cũng chưa từng có người nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Godric như vậy.

    Đó là sự độc ác, tàn nhẫn, quyết tiệt của phù thủy hắc ám.

    “Đừng nhúng tay.” Salazar nhìn anh một cái, bắt được khóe miệng cười lạnh đến nhanh đi cũng nhanh của anh, “Lãnh tụ phù thủy Hắc ám và bạch phù thủy đánh nhau, sẽ làm Giáo Hội thừa nước đục thả câu.”

    Thời đại này, không chỉ có mâu thuẫn giữa Muggle và phù thủy, mà càng là mâu thuẫn giữa phù thủy và phù thủy. Nếu mâu thuẫn phù thủy hắc ám và bạch phù thủy diễn ra liên hồi, phù thủy sẽ gặp phải Giáo Hội Muggle dẫn tới bị thương, đến lúc đó, chính là một hồi tai nạn với giới phù thủy.

    “Chuyện của nhà Slytherin đúng là mình không nên nhúng tay.” Godric chống cằm, một tia tính kế xuất hiện trong mắt anh, “Vậy cậu nói xem, nếu họ xuống tay với học trò Hogwarts, thì mình có lý do gì để không ra tay chứ?”

    “Ý cậu là…” Salazar hơi kinh ngạc nhìn anh.

    “Harry còn chưa trưởng thành, trở thành học trò Hogwarts thì sẽ không có ai dị nghị đúng không nào?”

    Cứ như vậy, Harry không chỉ được vài người lớn bọn họ bảo vệ, trở thành học trò của Hogwarts, còn có thể được Hogwarts bảo vệ. Ít nhất thì trong trường Hogwarts, không có bất luận kẻ nào có thể mang Harry đi. Hơn nữa quan trọng nhất là, nhóm phù thủy cực kỳ để ý phù thủy nhỏ, cho nên lúc trước khi Hogwarts thành lập, các gia tộc lớn đề muốn cho họ ký kết khế ước, quyết không để tranh đấu gia tộc lan tràn tới trên người đứa nhỏ. Khi bọn nhỏ còn đang học ở Hogwarts thì Hogwarts cam đoan bọn nhỏ không bị nhóm Muggle hãm hại, mà gia tộc của họ thì cam đoan bọn nhỏ sẽ không bị hãm hại bởi tranh đấu nội bộ hay với các gia tộc khác.

    Harry trở thành học trò Hogwarts, không chỉ có được khế ước bảo vệ của Hogwarts cũng nhận được khế ước bảo vệ của các gia tộc. Nếu gia tộc Slytherin thật sự định ra tay với Harry, gia tộc khác cũng không bàng quan đứng nhìn.

    “Vài ngày gần đây mình đang làm chuyện này, cậu yên tâm đi Sarah, Harry sẽ không sao đâu.”

    Anh nhìn xuống dưới, vừa lúc thấy Harry đang cười rạng rỡ.

    Đó là nụ cười cho dù giờ đến ngay cả nhóm Gryffindor cũng không sáng lạn bằng, còn bao hàm nét hồn nhiên nào đó. Ở thời đại này, trên mặt đưa nhỏ mười lăm tuổi còn có thể xuất hiện nụ cười như vậy, thật sự khiến người khác cười nhạo. Vì chính mình không có, nên cười nhạo những gì người khác có được.

    Bọn họ cũng không biết trước kia Harry là người như thế nào, nhưng ít nhất, hy vọng nhóc ấy có thể giữ vững được nét hồn nhiên này khi mất trí nhớ là được rồi. Cho dù bọn họ đều biết, thời gian Harry mất trí nhớ sẽ không vượt quá một năm, máu Salazar mang theo cả pháp thuật của bản thân, chữa trị linh hồn bị thương trong cơ thể Harry cũng không cần lâu lắm.

    ***

    Giới phù thủy ngàn năm sau.

    Kẻ Được Chọn đã biến mất một tuần rồi, Bộ Pháp thuật đè ép chuyện này xuống dưới, cụ Dumbledore cũng sử dụng lực lượng của Hội Phượng Hoàng, bọn họ phải mau chóng tìm được Harry, nếu không Harry sẽ rất nguy hiểm.

    Bữa tối, dãy bàn giáo sư, Umbridge đang lớn miếng quát mắng Harry, cố gắng hạ thấp Harry vì cái hành vi ‘không tôn trọng giáo viên, không coi ai vào mắt’, mọi người im lặng dùng cơm. Trong khoảng thời gian này tới nay, rất nhiều chính sách của Umbridge đã khiến rất nhiều người khó chịu, nhất là học trò Gryffindor luôn luôn thích náo nhiệt, bọn họ đã không còn chịu nổi cái bầu không khí nặng nề trong sân trường. Hiện tại ngay cả Slytherin cũng càng thêm nặng nề vì rất nhiều chính sách của Umbridge, cũng không cùng đối nghịch với họ nữa. Có lẽ vì chủ nhiệm họ biến mất nên không còn ai che chở bọn họ chăng? Ai biết được, nhóm Gryffindor chỉ biết là, bọn họ chán ghét cái loại không khí trầm lặng này trong vườn trường!

    Trelawney ngồi ở góc, hôm nay được dịp hiếm khi bà xuất hiện ở đây, nhưng vẫn thích ngồi ở trong góc tạo cảm giác thần bí. Đột nhiên, cả người bà run lên, dĩa ăn trên tay rơi xuống. Tiếng dĩa ăn chạm bàn bị chìm trong tiếng ồn của Umbridge, nhưng cụ Dumbledore lại chú ý tới. Cụ nhìn bộ dáng của Umbrige, dường như nghĩ tới điều gì, cụ ếm cho mình một thần chú ảo ảnh, đi đến cạnh Trelawney, thi triển thần chú tĩnh âm quanh hai người.

    Ngay sau đó, giọng nói khàn khàn của Trelawney vang lên bên tai cụ.

    “Quỹ đạo lịch sử lại một lần nữa thay đổi. Đứa nhỏ bị Chúa tể Hắc ám đánh dấu sẽ lại nhận một dấu hiệu khác. Khi ngôi sao này trở về trong luồng sáng của mình, thằng bé sẽ sáng tạo một thế giới mới…”

    Cụ Dumbledore hoảng sợ nghe xong đoạn lời nói này, sau đó khi Trelawney còn chưa phục hồi tinh thần trở về trên chỗ ngồi của mình. Trong lòng cụ nổi sóng ngầm dữ dội thế nào cũng chỉ có mình cụ biết mà thôi.

    Đứa nhỏ bị Chúa tể Hắc ám đánh dấu sẽ lại nhận một dấu hiệu khác…

    Lời nói của Trelawney còn quanh quẩn bên tai, cụ thật không ngờ, Trelawney nhậm chức giáo sư Hogwarts nhiều năm như vậy không đưa ra lời tiên đoán nào mà sau khi Harry vào Hogwarts lại đưa ra hai lời tiên đoán. Một cái là liên quan tới việc Voldemort sống lại, còn một cái khác thì sao?

    Đứa nhỏ bị Chúa tể Hắc ám đánh dấu sẽ lại nhận một dấu hiệu khác.

    Harry?

    Lúc này đây, sẽ là ai đánh dấu Harry chứ?

    ***

    Rừng Cấm.

    Nhóm nhân mã cùng tụ lại một chỗ, nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời cao.

    Rất nhiều người thích nhìn bầu trời đầy sao, cảm thấy như vậy rất đẹp, nhưng với nhân mã mà nói, họ nhìn quỹ đạo vận hành của sao trời và các chấm nhỏ để lấy ra tin tức.

    “Thay đổi.” Có một người nhìn không trung một lúc lâu sau, khẽ nói, “Ngôi sao định mệnh dường như càng sáng hơn.”

    “Có liên quan tới dao động tại chỗ sâu trong Rừng Cấm ngày hôm trước sao?” Có người hỏi.

    “Bên trong đã yên lặng rất nhiều năm, mấy ngày hôm trước có người đi vào bắt đầu nổi lên dao động pháp lực.”

    “Là tương lai thay đổi sao?”

    “Tôi cảm thấy rất có thể.”

    Thuộc truyện: Lưu Luyến Ngàn Năm