Home Đam Mỹ Lưu Luyến Ngàn Năm – Chương 62: Thiếu niên du lịch trở về

    Lưu Luyến Ngàn Năm – Chương 62: Thiếu niên du lịch trở về

    Thuộc truyện: Lưu Luyến Ngàn Năm

    Vì vài năm này Giáo Hội không tới gây rối nhóm phù thủy nữa nên cuộc sống phù thủy thoải mái hơn trước kia nhiều, dù vẫn bất hòa với Muggle, nhưng thiếu Giáo Hội, họ đã thoải mái hơn hẳn rồi.

    Mấy năm nay, học trò Hogwarts từng đám từng đám tốt nghiệp ra trường, cống hiến rất lớn cho giới phù thủy, ít nhất hiện tại quan hệ giữa Muggle và phù thủy đã cải thiện hơn. Tuy Giáo Hội sốt ruột nhưng lại không có sức lực, chỉ có thể mặc một số phù thủy Muggle, sau khi tốt nghiệp lại xen vào giữa Muggle, không nhận ra mà ảnh hưởng tư tưởng của họ.

    Thay đổi lớn nhất chính là cách Hogwarts không xa, bên cạnh làng Hogsmeade xuất hiện một ngôi làng nhỏ.

    Ngôi làng này tuy nhỏ nhưng địa vị lại không hề thấp hơn Hogsmeade trong giới phù thủy đâu.

    Sở dĩ ngôi làng này cũng quan trọng như Hogsmeade là vì cho tới nay đây là làng đầu tiên phù thủy và Muggle cùng sinh sống.

    Quá khứ không phải không có những ngôi làng như vậy, nhưng đó là lúc Muggle còn không biết thân phận phù thủy.

    Ngôi làng này xuất hiện ba năm trước, chỉ là một ngôi làng quê nhỏ, nhưng ở trong Muggle và phù thủy bình đẳng sống chung, cũng không có xung đột.

    Thay đổi này khiến phù thủy thấy được hy vọng sống chung hòa bình với Muggle sau này.

    Khi ngôi làng này xuất hiện, “giáo dục” mà Giáo Hội tuyên truyền cho Muggle đã hổng, rất nhiều người không hề tin tưởng lời “phù thủy đều là ma quỷ” nữa.

    Hai năm trước, vì được phù thủy bảo vệ nên mãi tới hôm nay vẫn rất yên bình.

    Ra ngoài du lịch hai năm, hiện tại trở về Hogwarts đám người Harry đi tới ngôi làng này, đúng là cảm thấy bầu không khí khác biệt.

    Rõ ràng là ngôi làng có cả Muggle và phù thủy, nhưng những Muggle đó thấy họ mặc áo chùng phù thủy cũng không hề ngạc nhiên, hay là hoảng sợ, những người đó nhìn họ như nhìn người bình thường.

    “Thật sự là khó có được.” Dọc theo đường đi, Harry nhìn người chung quanh có chút ngạc nhiên nói.

    “Không có đá và vũ khí.” Ellis phía sau Harry thản nhiên cười.

    Mấy năm nay Ellis thay đổi rất lớn, cậu không còn là đứa bé vừa nói đã hoảng sợ trước kia, cũng không còn là đứa trẻ không tự tin vào bản thân nữa. Gelanne đưa cậu ra ngoài mấy năm, cũng không biết đã trải qua những gì, cậu trở nên hướng nội, lịch sự, bình tĩnh, cũng… dùng ngôn ngữ của Harry thì là không chơi vui tí nào.

    “Anh trai có thể làm được điều này, thật là giỏi.” Harry kính nể nói.

    Ai có thể ngờ, ngôi làng này xuất hiện, chính là do anh trai Harry, Dyers Slytherin trợ giúp sau lưng chứ?

    Từ khi tốt nghiệp ra ngoài, Dyers vừa du lịch vừa liên hệ với bạn học, Harry không biết họ đã cố gắng những gì, nhưng không thể phủ nhận, phù thủy và Muggle cải thiện mức này, đúng là do anh trai cậu giúp đỡ đằng sau.

    Có điều Harry cảm thấy mình không cần biết cái này, dù sao anh trai cậu làm gì đều có lý do của mình.

    “Anh cũng có thể làm được điều này, chẳng qua anh rất lười mà thôi.” Ellis nhìn Harry, lắc đầu nói.

    Gặp lại Harry mới chỉ vài ngày nhưng cậu cũng hiểu được Harry thay đổi rất lớn.

    Harry đã khôi phục ký ức, nhưng vì có giáo sư Snape cưng chiều lại càng ham chơi, năng lực của cậu rất mạnh, nhưng lại thích chơi hơn.

    Cậu cũng từng nghe thấy Gelanne hỏi qua giáo sư Snape vì sao lại dung túng Harry như vậy, nhưng câu trả lời của giáo sư Snape lại làm cậu bất đắc dĩ.

    Đối phương nói, “Đó là cậu chưa thấy thái độ ba ba cậu ấy đối với cậu ấy là gì đâu.”

    Nói cách khác, Harry trở thành như bây giờ, hoàn toàn là do giáo sư Slytherin dung túng.

    Không chỉ có Ellis, mà ngay cả Gelanne cũng thở dài.

    “Không, không không,” Harry nghe lời của Ellis, khoát tay áo, “Anh không có sức hấp dẫn lớn như vậy, để anh trai làm đi, anh ấy thích hợp trở thành người lãnh đạo hơn á.” Harry cười hì hì nói.

    “Sao lại không tự tin về mình như vậy?”

    “Không phải không tự tin,” Harry nói, “Sắp tới Hogsmeade rồi.” Cậu nhìn phía trước, lập tức vẫy Snape phía sau, “Sev, chúng ta đi Hogsmeade mua vài thứ đi.”

    Snape gật gật đầu với cậu.

    Harry nhảy dựng rồi kéo Ellis tới Hogsmeade, “Chúng ta xem bên kia có thứ mới gì không…”

    Gelanne ở sau họ vỗ trán, có chút không dám tin nhìn Snape, “Giáo sư Snape, không phải Harry đi theo chủ nhiệm một năm sao ạ?”

    Sao vẫn không có dáng vẻ của một quý tộc nào hết vậy?

    Tuy nói không mong Harry lúc nào cũng phải duy trì lịch sự lễ nghi nhưng ít nhất không phải thế này…

    Snape liếc Gelanne một cái, thản nhiên nói, “Trước đó, em ấy đã ở hang sư tử gần năm năm.”

    Gelanne co rút khóe miệng, “Hang sư tử quả nhiên là nơi đáng sợ.”

    Tính cách của Harry chịu ảnh hưởng của những sư tử đó đúng không?

    “Đâu chỉ là đáng sợ.” Snape thản nhiên nói, “Chờ Harry trở về, thế nào cũng không thể tiếp tục để Harry ở Nhà Gryffindor được.”

    Đúng vậy, sau khi trở về.

    Tuy hiện tại đã qua bốn năm, nhưng thân thể Harry vẫn không trưởng thành.

    Tuy cũng có người sau mười lăm tuổi không lớn thêm được nữa nhưng Harry lại khác.

    Salazar và Rowena đã từng tự mình kiểm tra cho Harry, phát hiện xương cốt Harry sinh trưởng vô cùng chậm, mà xương cốt cũng chưa trưởng thành, cực yếu ớt.

    Nếu nói tuy Harry đã mười chín tuổi nhưng vì không cao nên vẫn giữ độ cao trước đó, xương cốt sinh trưởng chậm thì có thể hiểu, nhưng thí nghiệm xương cốt của cậu lại làm mọi người phát hiện xương cốt của cậu vô cùng trẻ, cũng không phải như đã vào bộ dáng trưởng thành.

    Nên họ kết luận, nhất định là ngàn năm trước và ngàn năm sau tồn tại khác biệt thời gian nên Harry mới có thể nhìn vẫn luôn không cao lớn lên được.

    Đợi họ trở về, cơ thể Harry mới có thể trưởng thành, kết luận xong, tất cả mọi người thở ra một hơi.

    Nhưng may mắn chính là, pháp lực Harry cũng không bởi vậy mà ngưng, liên tục tăng trưởng. Hiện tại pháp lực của cậu vô cùng mạnh, dưới sự giáo dục của Salazar, Harry đã có thể khống chế pháp lực mạnh mẽ trong cơ thể mình.

    Snape đã từng đặt câu hỏi về vấn đề này, Godric phân tích chắc là do trong cơ thể Harry có được máu của bản thân và Salazar, hai người họ vốn là người ở thời không này, có máu hai người họ, pháp lực trong cơ thể họ đã bị ảnh hưởng, nên dù cơ thể cậu không tăng trưởng, nhưng pháp lực cũng không đình trệ.

    Nhưng Harry cũng nhận ra, gần đây mức tăng trưởng của pháp lực cậu đã chậm dần, chắc là thân thể hiện tại của cậu đã không chịu nổi pháp lực khổng lồ như thế, nếu pháp lực cứ tiếp tục tăng trưởng, Harry chỉ sợ bắt đầu lo lắng.

    “Sev… Anh Gelanne, hai người nhanh lên.” Harry đã chạy xa không biết khi nào dừng lại, cách không xa ngoắc bọn họ.

    “Hai người đi trước đi.” Gelanne cười nhẹ với Harry nói.

    Harry nhún nhún vai, lần thứ hai chạy xa.

    Gelanne quay đầu lại, đã thấy Snape đang nhìn bóng dáng Harry, đáy mắt có ý cười loáng thoáng.

    Gelanne hiểu ý mỉm cười, “Tuy trước đây là vậy, nhưng giáo sư Snape vẫn thích Harry đúng không ạ?”

    Snape rũ mi mắt xuống, không trả lời không đánh giá với câu nói của Gelanne, chỉ thản nhiên nói, “Vậy mới là cậu ấy chân thật nhất.”

    Gelanne cười khẽ một tiếng, không nói gì, mà đi theo Snape đi về phía trước.

    Bên kia, lâu đài Hogwarts.

    “Không phải nói hôm nay sẽ đến sao?” Bên hồ Đen, Rowena bưng trà, nhưng không có tâm trạng thưởng thức hương vị trong đó, chỉ là nâng lên mà nhìn qua cửa lớn, “Có phải Harry lại ham chơi nên quên thời gian trở về rồi không?”

    “Rất có thể.” Helga hiểu tính Harry nói, “Các cậu làm hư thằng bé.”

    “Nói như cậu không có phần ý.” Godric nhìn Helga, chậc lưỡi lầu bầu.

    “Ừ?” Helga nhìn tới làm Godric co rúm lại một chút, “Godric, cậu vừa mới nói gì?”

    “Mình… Mình chưa nói gì cả.” Godric nhìn trời, rồi lại nhìn Salazar, chính là không nhìn Helga.

    “Hừ.” Helga hừ lạnh một tiếng, không để ý tới anh.

    Nelson được Dyers ôm vào lòng, có chút ngạc nhiên kéo kéo tay áo Dyers, “Ba ba, chúng ta đang chờ ai ạ?”

    “Đang chờ chú Harry.” Dyers sờ sờ đầu Nelson, “Đợi lát nữa con có thể thấy chú ấy rồi.”

    “Dạ…” Nelson gật đầu, nhưng đáy mắt đã có một tia lo lắng.

    “A,” Dường như Dyers biết rõ Nelson đang lo lắng điều gì, anh nhẹ giọng cười cười, an ủi, “Đừng lo, chú Harry sẽ rất thích con.”

    “Thật ạ?” Nelson mở to hai mắt nhìn Dyers.

    “Nel là một đứa trẻ đáng yêu như vậy, sao chú Harry có thể không thích con chứ.”

    Dyers đang nói, chỗ cửa lớn đã có thể nhìn thấy một chấm đen.

    “Ba ba…” Giọng thiếu niên đặc biệt dễ nghe, “Con đã trở về.”

    Chưa thấy người đã thấy tiếng, đợi vài người nhìn sang bên kia đã thấy Harry chạy vội tới.

    “Sao vẫn hấp tấp nóng nảy vậy.” Salazar đứng lên, ổn định Harry vì chạy quá nhanh mà đứng không vững, đáy mắt nhạt nhòa có chút ý cười, “Không hề trưởng thành lên tí nào.”

    “Ba ba…” Harry cười dường như muốn nói gì, nhưng lại vô ý nhìn thấy Nelson trong ngực Dyers, cậu hít một hơi, ngón tay chỉ thẳng vào Nelson, giọng nói trở nên run rẩy không thể tin được.

    “Ma…Malfoy!”

    Thuộc truyện: Lưu Luyến Ngàn Năm