Home Đam Mỹ Lưu Luyến Ngàn Năm – Chương 7: Cộng hưởng

    Lưu Luyến Ngàn Năm – Chương 7: Cộng hưởng

    Thuộc truyện: Lưu Luyến Ngàn Năm

    Harry đơn thuần rất nhanh được chào đón bởi toàn thể giáo sư và học trò ở Hogwarts, mỗi người đều rất thích đứa nhỏ rất thoải mái khi ở cạnh này. Khi chắc chắn Harry sẽ ở lại Hogwarts, để Harry sớm hòa nhập với tập thể, mỗi ngày Dyers đều mang theo Harry tới lễ đường ăn cơm.

    Snape biết chuyện này, cho dù thời gian đó anh đều trải qua trong hầm. Nhưng cái tên nhóc con khó chơi này lại ‘thích’ chia sẻ niềm vui với anh. ‘Chia sẻ’ chết tiệt, tên nhóc con này không thể chạy tới ổ sư tử nổi điên mà không tìm anh sao, để anh xem sách yên tĩnh một chút không được hả?

    Merlin biết muốn đọc hiểu tiếng Anh cổ là một chuyện vô cùng gian nan, mà sư tổ lại tùy tính viết lên trên bản ghi chép, nghĩ gì thì viết nấy, mà chỗ người ghi chú làm chữ nghĩa trên quyển sách hỗn loạn lên. Đôi khi thậm chí anh đọc được nội dung sư tổ phê bình chú giải rồi biến thành rối tinh rối mù. Mà tên nhóc con này từ đó tới nay làm phiền anh, anh càng không thể đọc được sách…

    Giống như hiện tại:

    “Sev Sev.” Cái tên nhóc kia kéo áo chùng anh muốn dời lực chú ý.

    Snape không thể nhịn được nữa, quay đầu lại trừng nhóc một cái.

    “Sev.” Quỷ nhỏ mắt xanh dường như bị mắt anh dọa, chợt bất an nhìn anh.

    Anh cũng không phải muốn ăn tên nhóc đó, cái vẻ mặt thảm thiết này là xảy ra chuyện gì! Snape nổi gân xanh nghĩ.

    “Cậu Potter, là chuyện trọng đại gì khiến cho cậu nhất định phải quấy rầy giáo sư đáng thương của cậu, tốt nhất cậu cho ta một lý do.” Anh lạnh lùng nói.

    “Sev, nhìn này!” Harry tự động bỏ qua giọng điệu lạnh như băng của Snape, chỉ cần đồng ý nói chuyện với mình cậu đã rất vui rồi, vì thế cậu đưa đồ vật khoe ở trước mặt anh.

    Đó là một cây chổi bay, một cây chổi bay lên trời vô cùng đơn giản. Nhưng cái chổi này lại thành công khiến Harry vui vẻ cả ngày, cũng thành công làm Snape nhìn chằm chằm.

    Merlin biết, tên quỷ nhỏ này mỗi lần cưỡi chổi chính là bắt đầu một chuỗi tai nạn, ngàn năm sau một đám ngu ngốc thích đuổi theo vài quả bóng thì không nói làm gì, vì sao ngàn năm trước cũng vẫn vậy?

    “Anh Dyers cho con đấy.” Harry cười nói, “Khi bọn họ bay trên trời, chơi rất vui nha.”

    Lúc này tốc độ chổi bay vẫn rất chậm, chúng nó chỉ thuần túy chơi Quidditch, trừ cái đó ra cũng không làm gì khác. Tuy rằng có thể coi chổi như rác rưởi, nhưng vì bọn nhỏ sau khi học xong có thể có một số việc gia tăng vui vẻ, cho nên cái môn thể thao mới sinh ra này mới có thể truyền thừa. Đương nhiên, lúc này mọi người cũng không biết, cái mà bọn họ coi như một trò chơi để giải trí lại là trở thành một trận đấu điên cuồng của nhóm phù thủy vào ngàn năm sau.

    Chổi bay lúc này không chú trọng vào tốc độ, dù sao thì thời kỳ này những quả bóng chuyên dụng cho Quidditch cũng bay không nhanh, ngược lại chú trọng về công nghệ hơn.

    Dyers đưa cho Harry là một loại chổi màu vàng, thoạt nhìn cũng rất quý tộc.

    Sau đó Harry còn chưa bay thử đã nghĩ tới Snape, vội vàng muốn anh nhìn xem.

    Tên quỷ nhỏ này ngoại trừ chơi sẽ làm cái quái gì chứ!

    Snape nhìn cây chổi trong tay Harry, dường như muốn trừng cho nó thủng một lỗ vậy. Vì sao cho dù ở niên đại nào, anh cũng không thể thoát khỏi cái loại đồ vật chổi bay tệ hại thế này hả?

    “Sev?” Harry nhìn Severus không nói lời nào, vì thế cậu kéo kéo áo chùng Snape.

    “Trò…” Severus dường như còn muốn nói điều gì, nhưng đột nhiên, toàn Hogwarts rung động.

    Harry giật mình vứt chổi trong tay đi, ôm cổ Snape.

    “Chết tiệt, chuyện gì vậy.” Trong nhất thời, cũng không kịp so đo hành vi của Harry, anh ôm cổ Harry, không để cậu té ngã trên mặt đất rung động.

    Chuyện gì đang xảy ra?

    Ngay sau đó, Hogwarts không chấn động nữa, nhưng một luồng pháp lực khổng lồ nổi lên từ mặt đất, bao phủ toàn bộ Hogwarts.

    [Ở yên đây, không được đi ra ngoài.] Herpo luôn ngủ trên cổ tay Harry bò xuống dưới, khôi phục bộ dáng nguyên bản, dặn dò một câu với Harry rồi đi ra.

    “Herpo bảo chúng ta ở đây đừng đi ra ngoài.” Harry nói trong ngực Snape.

    “Ngoan ngoãn ở yên.” Trước khi không rõ tình hình, Snape quả thật không dám đưa Harry ra ngoài.

    “Nhưng…”

    “… Ba… của trò…” Được rồi, khi nói ra những lời này quả thật khiến anh cảm thấy rất gian nan, “Ngài ấy ở bên kia, không có việc gì.”

    Hogwarts đột nhiên chấn động cùng với pháp thuật dao động, tuyệt đối không phải chuyện tốt gì.

    “Ưm…” Khi luồng pháp thuật kia dao động càng lúc càng lớn, Harry đột nhiên che trán mình, chính xác mà nói, là bịt chặt vết sẹo của mình, tay kia thì nhéo chặt tay Snape, không lâu sau thì móng tay gần như xuyên qua áo chùng đâm vào tay anh.

    “Potter.” Snape giật mình, đỡ cậu.

    “Sev, đau…” Harry hai mắt đẫm lệ mơ màng nhìn Snape, vết sẹo trên trán cậu dần dần sưng lên.

    “Đây là…” Snape hoảng sợ nhìn trán Harry.

    Đây vốn là nơi đặt linh hồn của Chúa tể Hắc ám, nhưng theo lý mà nói thì mảnh linh hồn kia hẳn đã mất rồi mới đúng chứ.

    “Đau…” Dần dần, trên người Harry nổi lên một luồng pháp lực dao động không thuộc về cậu. Dường như cộng hưởng cùng cái gì, luồng pháp lực kia áp pháp lực của Harry, kế tiếp, không khách sáo thổi toàn thân Harry.

    “Hơi thở pháp thuật hắc ám!” Snape hoảng sợ nhìn thay đổi trên người Harry, sau đó nhét Harry vào trên ghế salon, mở tủ độc dược của Godric ra, hiện tại với tình huống này, anh đã không cần được sư tổ cho phép nữa.

    Thuần thục tìm một loạt các độc dược cần thiết, anh mở nắp bình, xác nhận một chút rồi đến cạnh Harry cho cậu uống.

    Nhưng Harry phun hết những độc dược đó ra.

    Hiện tại căn bản cậu không nuốt được bất kỳ đồ vật nào.

    Những độc dược đút vào bị Harry phun ra toàn bộ, mà pháp lực của cậu hình như vì bị pháp lực không thuộc về mình kia trấn áp bắt đầu ẩn ẩn có dấu hiệu bạo động.

    “Chết tiệt, Potter!”

    Đột nhiên, Harry cầm tay Snape, mở mắt, trong đôi mắt kia, không có sự thuần khiết vào khoảng thời gian gần đây, ẩn ẩn hiện lên màu đỏ, bên trong lộ ra một chút dữ tợn, vẻ mặt như vậy, làm Snape ôm cậu hoảng sợ suýt nữa thì bỏ tay ra.

    Snape ngậm miệng lại, hơi kinh hoảng nhìn Harry.

    Màu đỏ này, cực kỳ giống vị kia.

    Ngay khi pháp lực Harry sắp biến mất, cửa hẩm được mở ra.

    “Nhóc ấy thế nào rồi.” Trên mặt còn chưa kịp rút đi phần lạnh như băng, Salazar có hơi vội vàng đi tới, Dyers vẻ mặt vội vàng đi theo sau.

    “Pháp lực bạo động.” Snape trả lời đơn giản, “Ngài biết trò ấy đã xảy ra chuyện?”

    “Ừ,” Salazar vươn tay đón Harry, ôm đứa bé này vào trong ngực, anh không dùng đũa phép – trên thực tế, tại Hogwarts không có người nào từng thấy anh đã dùng đũa phép – trực tiếp niệm thần chú gì đó, rất nhanh, Harry đã bị bao phủ bởi luồng sáng màu lam, “Vừa nãy là pháp lực cộng hưởng.”

    Anh đặt tay lên trên vết sẹo vốn đã nhạt màu giờ đang sưng lên của Harry, Harry co rúm lại một chút, dường như vẫn cảm thấy đau.

    “Là tôi sơ sót.” Anh hít một hơi, “Tôi chỉ nghĩ đến nhỏ máu mình vào trong cơ thể Harry để chữa trị linh hồn bị thương, nhưng không nghĩ máu của tôi sẽ làm Harry và tôi sinh ra một ít liên hệ. Khi tôi dùng pháp thuật hắc ám thì bên này Harry sẽ nhận được cảm ứng. Trên người Harry lực tương tác giữa hai nguyên tố pháp lực hắc bạch cân bằng nhau, nhưng nếu máu của tôi cộng hưởng với pháp lực thì sẽ làm bộ phận thân cận bạch pháp thuật trong cơ thể Harry bị áp chế. Một khi cân bằng bị đánh vỡ, thân thể Harry sẽ không chịu nổi vì không lập tức quen được.”

    “Cho nên vừa nãy là vì máu của ngài trong cơ thể trò ấy và pháp lực của ngài cộng hưởng dẫn đến nguyên tố pháp lực gần pháp thuật hắc ám kia đột nhiên gia tăng khiến pháp lực bạo động?” Snape nhíu mày, “Nhưng, vừa nãy…”

    “Giáo Hội Muggle tới gây rắc rối, có người tiết lộ địa chỉ của Hogwarts, tuy rằng chúng tôi đã dùng thần chú bảo vệ, nhưng bọn họ cũng tìm được biện pháp phá giải. Chấn động vừa nãy của Hogwarts chính là cảnh cáo, rồi trận pháp tầng hầm khởi động để bảo vệ Hogwarts nhiều hơn. Chúng tôi vừa mới ra ngoài để giải quyết chuyện này, nhưng khi tôi vừa dùng pháp thuật đã cảm giác được Harry không ổn, Gody bọn họ còn đang xử lý.” Anh xác định Muggle cũng không nhiều liền yên tâm giao cho bạn tốt còn mình thì đi xem Harry thế nào.

    “Giáo Hội Muggle…” Snape giật mình nhìn bọn họ.

    “Để ‘tiêu diệt’ ác ma.” Dyers cười nhạt nói, “Bọn họ chiêu mộ phù thủy Muggle đến để tiêu diệt phù thủy, nói tới thật sự là buồn cười.”

    Thế giới này cũng không an toàn, Snape biết, nhưng không ngờ ngay cả Hogwarts cũng bị tấn công.

    “Không có việc gì, bọn họ không phá nổi phòng ngự nơi này.” Salazar giống như đang an ủi con cháu, tuy rằng lúc này thoạt nhìn anh còn trẻ hơn cả Snape, “Hiện tại, để tôi kiểm tra cho Harry một chút, tôi cảm giác nhóc ấy gần như cần phải điều trị một lần cho tốt.”

    Xà tổ nổi tiếng về pháp thuật hắc ám cũng tinh thông pháp thuật trị liệu, anh niệm vài câu thần chú rồi nghiêm túc nhìn các loại luồng sáng phản ứng từ trên người Harry, xác định tình huống của cậu.

    Sau đó, anh nhỏ vài giọt máu của mình trên vết sẹo của Harry, niệm thần chú để máu thấm vào trán Harry.

    “Trong lúc này phải chăm sóc đứa bé này thật tốt, thằng bé rất suy yếu.” Không chỉ là linh hồn mà còn là trên thân thể.

    Xuyên qua thời không mang tới tác dụng thương tổn trên thân thể và pháp lực, khi xóa sạch mảnh linh hồn kia thì tác dụng này xảy ra trên linh hồn của Harry. Harry hiện tại, quả thực là rất suy yếu, nếu không cậu cũng sẽ không vì linh hồn hỗn loạn xuất hiện ký ức mơ hồ.

    “Ngài yên tâm.” Snape sẽ không hỏi vì sao xà tổ lại giao tên nhóc con này cho mình, vì dù ghĩ thế nào đi nữa, chuyện ‘xà tổ chăm sóc trẻ con’ vẫn là chuyện làm người ta phải run rẩy khóe miệng.

    Đương nhiên, Salazar không phải không tốt khi kết giao với trẻ con, chỉ là anh cho rằng nếu trước khi tới đây, Snape là giáo sư của Harry thì khẳng định sẽ rất rõ rất nhiều thói quen sinh hoạt của Harry. Nếu chăm sóc chắc chắn sẽ tốt hơn mình, nên mới giao Harry cho Severus.

    Thuộc truyện: Lưu Luyến Ngàn Năm