Home Đam Mỹ Lưu Luyến Ngàn Năm – Chương 77: Trở về

    Lưu Luyến Ngàn Năm – Chương 77: Trở về

    Thuộc truyện: Lưu Luyến Ngàn Năm

    Cuối cùng Salazar cũng đồng ý với Harry.

    So với việc không biết mình tỉnh lại lúc nào còn không bằng đi ngàn năm sau nhìn xem, vì phòng ngừa những tên ngu ngốc hủy diệt Hogwarts mà anh yêu.

    Vì thế, Salazar đồng ý Harry.

    “Chuẩn bị mọi thứ cho tốt, chúng ta còn có thể chống đỡ ba bốn tháng.” Ba bốn tháng, chắc cũng đủ để họ chuẩn bị.

    “Nếu cậu dưa theo ý của Godric, không làm gì mà cứ nghỉ ngơi, thì chống đỡ một năm cũng không vấn đề gì.” Nhưng thực hiển nhiên, đây là chuyện không thể nào.

    Họ phải làm rất nhiều chuyện, kể cả sắp xếp những chuyện sau này cho Hogwarts, tuyển hiệu trưởng tiếp theo, còn cả trận pháp phòng ngự của Hogwarts nữa.

    Trong trường học đã truyền tin đồn Salazar không ở Hogwarts, Salazar biết chuyện này nhưng cũng không đi ra ngoài làm rõ lời đồn.

    “Cứ để họ cho là vậy đi.” Salazar thản nhiên nói.

    Để hợp lý, những ngày tiếp theo anh sẽ không xuất hiện ở Hogwarts nữa.

    “Hóa ra, trên “Hogwarts – một lịch sử” nói Salazar rời khỏi là chuyện này?” Harry khi thấy phản ứng của Salazar với lời đồn này, mơ hồ nói.

    “Cái gì?” Rowena nhìn Harry, có chút kinh ngạc.

    “Trong “Hogwarts – một lịch sử” ghi lại một chuyện khi mới thành lập trường, ở trên nói vì Godric Gryffindor kiên trì tuyển phù thủy Muggle mà Salazar Slytherin hết sức khó chịu, cãi nhau một trận rồi rời khỏi Hogwarts.” Harry đơn giản nói, “Khi đó con và Sev còn lo chuyện này kia, hiện tại xem ra, cãi nhau là thật, nhưng nguyên nhân thì hoàn toàn bị xuyên tạc.”

    Rowena và Helga nhìn nhau vài giây, cười phá lên.

    “Godric và Salazar quả thật thường xuyên cãi nhau.” Rowena vừa cười vừa nói, “Đến nay chúng ta vẫn không biết vì sao Salazar bình tĩnh như vậy chỉ cần đụng tới Godric là hoàn toàn không để ý tới hình tượng, nhưng Harry con phải biết, rời nhà gì đó, khá hợp với tên ngốc Godric chứ không hợp với Salazar.”

    Harry gãi đầu, không nói chuyện.

    “Được rồi, đừng để ý chuyện đó, hiểu chưa?” Rowena sờ sờ đầu Harry.

    “Ơ dạ…” Harry gật gật đầu.

    Bây giờ nghĩ lại, quả thật cậu không cần bối rối nhiều vậy.

    Cậu và Severus vốn sợ mình đến sẽ thay đổi quỹ đạo vận mệnh nơi này, nhưng nhiều năm như vậy, đến hôm nay Harry mới phát hiện, chính mình dường như chỉ dẫn theo vận mệnh, làm những chuyện này căn bản là phát triển theo quỹ đạo lịch sử.

    Đến tột cùng là vì lịch sử ghi lại như vậy nên cậu mới làm thế, hay là vì cậu làm vậy mà lịch sử mới ghi lại thế, cái này giống như một câu hỏi tuần hoàn từ trước tới nay “gà có trước hay trứng có trước” làm người ta khó có thể tìm được đáp án.

    Nếu không tìm thấy đáp án, vậy thì đừng để ý quá nhiều, dù sao cho tới nay chuyện cậu sợ hãi không xảy ra, lịch sử vẫn phát triển theo quỹ đạo cậu biết – được rồi, dù rất nhiều sự thật chẳng hợp với lịch sử gì cả.

    Vì thế, đối với Harry hiện tại mà nói, cậu chỉ cần đợi mọi chuyện kết thúc là tốt rồi.

    Chỉ rất ít người biết kế hoạch của đám Salazar.

    Những người này luôn luôn quan hệ tốt với bốn người, sau khi bốn người họ rời khỏi, chắc giới phù thủy cần họ chống đỡ một thời gian.

    Vốn bốn người tranh cãi không ngừng, chậm chạp quyết định địa chỉ ngủ say, sau đó, Salazar thiết lập địa điểm ở chỗ sâu trong Rừng Cấm.

    Họ muốn vẫn luôn làm bạn với Hogwarts.

    Cuối cùng, họ chọn chỗ sâu trong Rừng Cấm.

    Nơi đó họ sắp xếp hàng loạt, rồi khế ước giữa Hogwarts và sinh vật huyền bí trong Rừng Cấm, nên họ cho rằng đó là nơi tốt nhất.

    Chỉ cần Hogwarts bất diệt, Rừng Cấm sẽ không gặp chuyện gì.

    Nếu Hogwarts diệt vong…

    Vậy, có lẽ họ cũng không cần phải tỉnh lại.

    Harry nghẹn họng nhìn đám người Salazar thiết lập một loạt phòng hộ ở gần chỗ sâu trong, quay đầu nhìn Snape, “Năm đó khi em tiến vào, sao lại không chết nhỉ?” Snape cười cười, sờ sờ đầu Harry, không nói gì.

    Godric tìm con đường dành riêng cho Herpo đi từ gần chỗ sâu trong tới phòng chứa, tiện cho Herpo giúp họ Full việc thay tinh thạch trên trận pháp.

    Cùng lúc đó, họ cần học phát âm tiếng Anh ngàn năm sau, dù sao tiếng Anh cổ khác nhau rất lớn với tiếng Anh hiện đại, vì thế, Harry và Snape lại thêm một nhiệm vụ, chính là giúp họ có thể nắm giữ tiếng Anh hiện đại sớm nhất có thể.

    Dạy những học trò kia pháp thuật hắc ám đã đủ khiến Harry bất đắc dĩ, không ngờ lại có một ngày cần họ dạy bốn nhà sáng lập Hogwarts. Harry căn bản không thả lỏng trong quá trình giảng dạy, làm đám người Rowena tức giận.

    May mắn là so với Harry, tốc độ học tập của bốn nhà sáng lập khiến người ta phải giận dữ.

    Không đến nửa tháng, Harry liền giải phóng.

    Khi đó, bốn nhà sáng lập đã hoàn toàn có thể lưu loát sử dụng tiếng Anh hiện đại nói chuyện với họ, làm Harry vẻ mặt cầu xin nhìn Severus mong an ủi.

    Không thể nào, cậu từ nhỏ tới lớn sống ở thế giới ngàn năm sau thi thoảng ngữ pháp sẽ sai lầm, thậm chí còn có thể viết sai một từ, nhưng ba ba cậu trong một thời gian ngắn ngủi nắm giữ tiếng Anh hiện đại, hơn nữa không sai từ sai câu, thật sự làm người ta muốn khóc.

    Hơn một tháng sau, gia tộc Black đổi chủ, Ellis ở giới phù thủy đã trở thành tộc trưởng gia tộc Black, cùng lúc đó, hôn lễ của cậu và Gelanne Prince cử hành cùng ngày với ngày cậu trở thành gia chủ.

    “Sev, không ngờ gia tộc Prince và gia tộc Black lại có mối quan hệ này.” Hôn lễ hôm nay, Harry ngạc nhiên nhìn Severus.

    Severus liếc mắt một cái, “Ý em là gì?”

    “Cái kia…” Harry không được tự nhiên nhìn nhìn Severus, “Nể mặt Prince và Black đã từng tốt như vậy, sau khi anh trở về đừng giận ba đỡ đầu của em, chú ấy để em giải quyết có được không?”

    “Hừ?” Snape nhìn Harry, không nói.

    “Em cam đoan, em có thể giải quyết được Sirius, thật đó.” Harry giơ hai tay cam đoan.

    Snape nhìn Harry một hồi lâu, thậm chí Harry còn cho rằng anh không thể đáp ứng, vì theo sự hiểu biết của mình, muốn Sev ở chung hòa bình với ba đỡ đầu quả thực không có khả năng.

    Thậm chí họ không thể làm đến mức không nói lời nào.

    Vì hành vi của đối phương luôn làm họ không vừa mắt nhau, một từ thôi cũng có thể làm họ cãi nhau.

    Ngay lúc Harry thất vọng, giọng Snape thản nhiên vang lên bên tai Harry, “Ta chỉ có thể nói, ta sẽ cố.”

    “Thế là đủ rồi.” Harry ôm cổ Snape, “Bên Sirius em sẽ nói chuyện với chú.”

    “Harry.” Cách đó không xa, Ellis đã đi tới.

    “Ellis.” Harry vui vẻ vẫy tay với Ellis, “Chúc em hạnh phúc,” cậu nói.

    “Cám ơn anh, Harry.” Ellis cười nói, “Em nghe nói hai người phải trở về?”

    “Ừ.” Harry gật gật đầu, có chút buồn.

    “Em đã nói với Gelanne rồi.” Ellis cười nói, “Đợi khi hai người bọn em mất đi, chúng em sẽ phong ấn pháp thuật lên bức ảnh, vậy, bức ảnh chúng em có thể nói chuyện với mọi người đúng không?”

    Harry lau lau nước mắt, “Được, cứ thế nhé.”

    Nói như vậy, chờ anh trở lại ngàn năm sau, chúng ta sẽ gặp lại.

    Chẳng sợ khi đó hai người đã trở thành bức ảnh.

    Hôn lễ qua đi, trận pháp ở chỗ sâu trong Rừng Cấm cũng hoàn thiện khá tốt rồi.

    Một ngày nào đó, Salazar gọi Harry tới.

    “Ba ba?” Harry nghi hoặc nhìn anh.

    “Harry, cái này cho con.” Salazar đưa một thứ cho Harry.

    “Đây là?” Salazar đưa cho Harry một cái huy chương, Harry nhìn huy chương kia, có chút quen mắt.

    “Tín vật của tôc trưởng gia tộc Slytherin, từ hôm nay trở đi, con chính là tộc trưởng gia tộc Slytherin, không có tộc huy này, dù là ba cũng không thể mở ra biệt thự Slytherin hiện tại.”

    “Ba ba, cái này…” Harry sợ tới mức gần như không dám chạm vào cái huy chương kia.

    “Harry, con cầm đi.” Salazar vỗ vỗ Harry để cậu yên tâm.

    “Slytherin trải qua lần “dọn dẹp” trước đó, người còn lại đều làm theo lời ba ba, ba ba đã sắp xếp cho họ, gia tộc Slytherin không nên tiếp tuc tồn tại.”

    Sau khi suy nghĩ kỹ lắm Salazar mới sắp xếp, may mắn là không giống gia tộc Gryffindor, gia tộc Slytherin các tộc nhân vô cùng nghe sắp xếp của Salazar.

    “Nhưng…” Dường như Harry còn muốn nói gì, nhưng Salazar đã quyết định, không thể thay đổi.

    “Cầm nó đi, ngàn năm sau mở lại biệt thự Slytherin, để nó ngủ say một thời gian.” Tương lai giới phù thủy, nếu gia tộc Gryffindor ngã xuống, Slytherin còn tồn tại chỉ biết sẽ trở thành mục tiêu của công chúng, gia tộc Slytherin phải tạm thời phong bế.

    Cuối cùng, Harry vẫn nhận huy chương.

    Trở thành tộc trưởng Slytherin một cách đầy bất ngờ, khiến Harry có loại cảm giác không chân thật.

    Nhưng không đợi cậu thích ứng, Rowena tuyên bố đã đến giờ rồi.

    Họ đến chỗ sâu trong Rừng Cấm, nằm trong trận pháp trước đó đã chuẩn bị tốt, vì được pháp lực dẫn dắt trận pháp lập tức khởi động.

    Pháp lực mạnh mẽ quay chung quanh bốn người, bao bốn người lại, từ xa nhìn lại, pháp lực màu xanh nhạt hình thành một thứ hình chữ nhật, bao lấy họ, rất kín kẽ.

    Khi luồng sáng tan đi, chung quanh yên lặng, một đồ vật như hình lập thể bao lấy đám người Salazar, trên mặt đất tinh thạch tản ra ánh sáng nhạt, nhẹ nhàng, hiền hòa.

    “Chúng ta cũng nên đi.” Harry nhìn Dyers và Madtyna.

    Đúng vậy, lần trở về này, họ phải dẫn Dyers và Madtyna trở về.

    Chỉ có như vậy, thức tỉnh Salazar và Godric trúng lời nguyền mới không xuất hiện mạo hiểm gì.

    Mặc dù có chút áy náy với Nelson, nhưng…

    Khi giao Nelson cho Ellis, Dyers và Madtyna đúng là rất buồn, nhưng Nelson nhỏ lại hiểu chuyện như vậy… thậm chí chủ động bảo Dyers nhanh chóng rời đi, đừng làm chậm thời gian.

    Nhưng, cũng bởi vậy, Harry rốt cuộc xác định, Voldemort không thể là đời sau của ba ba.

    Sau khi Dyers cùng đến ngàn năm sau, vậy không gian này, “hậu duệ Slytherin” cũng chỉ còn lại một mình em gái Salazar.

    “Ừ…” Dyers và Madtyna gật gật đầu.

    Snape ôm chặt Harry.

    Không bao lâu, chuyện họ dự cảm đã xảy ra.

    Trận pháp bên kia lại nổi lên vầng sáng, bao phủ bốn người.

    Luồng sáng tan đi, trên mặt đất không còn ai cả.

    ***

    Ngàn năm sau…

    “Vậy, hy vọng mọi người trong lúc nghỉ hè chú ý tuân thủ…” Dumbledore đang phát biểu trên bữa tiệc cuối năm.

    “Ầm rầm!” Một tiếng vang thật lớn cắt ngang lời cụ.

    “Chuyện gì vậy?” Các học trò đều hoảng sợ.

    Nhưng tiếng nổ chỉ vang trong nháy mắt, rồi toàn bộ trường học lại yên lặng xuống.

    Sau đó, vì tiếng nổ trước đó, Dumbledore cau mày.

    Biệt thự Malfoy…

    “Cưng à, làm sao vậy?” Narcissa đang rót trà cho Lucius, bỗng nhiên thấy Lucius không ổn.

    “Cissy, em có cảm giác gì không?” Lucius cau mày.

    “Sao vậy?” Narcissa kỳ quái nhìn anh.

    Có lẽ vì bản thân Narcissa không phải là tộc trưởng, cô không cảm giác được biệt thự dao động pháp thuật.

    “Có chỗ nào đó truyền ra một dao động pháp lực kỳ quái…”

    Ở hành lang bức ảnh biệt thự Malfoy, có một bức ảnh, vốn là trống rỗng, chậm rãi xuất hiện một phù thủy xinh đẹp.

    Biệt thự Prince.

    “Rốt cuộc trở lại rồi.” Alves Prince nhìn bức họa trống bắt đầu tản ra luồng sáng, cười ha hả.

    Rừng Cấm.

    Luồng sáng chiếu rọi toàn bộ chỗ sâu trong Rừng Cấm, khiến nhóm sinh vật Rừng Cấm bất an.

    Một con rắn lớn nằm trên mặt đất, chăm chú nhìn luồng sáng kia.

    [Harry… Mọi người cũng nên trở lại rồi…]

    Thuộc truyện: Lưu Luyến Ngàn Năm