Home Đam Mỹ Lưu Luyến Ngàn Năm – Chương 83: Trên đoàn tàu

    Lưu Luyến Ngàn Năm – Chương 83: Trên đoàn tàu

    Thuộc truyện: Lưu Luyến Ngàn Năm

    Mặc kệ Draco không muốn một Potter vào ở nhà mình ra sao thì cũng không thể thoát khỏi tình huống đã xảy ra này.

    Không thể không nói, đối với Draco, mỗi ngày nhìn ba đỡ đầu nhà mình và Potter “liếc mắt đưa tình” là một chuyện có thể khảo nghiệm tố chất, khổ nỗi đương sự tập mãi thành thói quen không cho cái này là không đúng, mỗi ngày trước mặt cậu làm cậu nhịn không được trợn trắng mắt.

    Đương nhiên, Harry cũng phải hoàn toàn dựa vào mọi người cưng chiều mà trêu đùa Draco.

    Nếu cậu có suy nghĩ ấu trĩ như vậy, chắc Salazar sẽ cau mày kéo cậu về mà dạy dỗ lại mới thả ra cho gặp người.

    Tuy Harry thường thường trêu Draco nhưng Lucius và Narcissa nhận ra, cậu muốn cải thiện mối quan hệ của hai người.

    Nếu là trước đây, có lẽ Lucius sẽ do dự một chút vì thân phận Kẻ Được Chọn của Harry, nhưng hiện tại…

    Nhớ tới người nào đó đang chật vật trong tầng hầm, Lucius lắc lắc đầu. Dù hiện tại có người tới nhà anh, dù gặp được người nào đó ở tầng hầm, chỉ sợ sẽ không nghĩ là người kia đâu.

    Dù sao người nào đó trong tầng hầm hiện tại rất chật vật mà còn có thể nói là gần như điên cuồng.

    Nên với thiện ý mà Kẻ Được Chọn đang biểu hiện với con trai nhà mình, Lucius mang thái độ nhắm mắt cho qua.

    Dù gì so với Chúa tể Hắc ám đã thất thế, Kẻ Được Chọn được tổ tiên và người sáng lập cưng chiều rõ ràng là lựa chọn tốt nhất của nhà Malfoy.

    Quan trọng nhất là, anh đã nhận đến rất nhiều ánh mắt khinh bỉ vì tác phong trong quá khứ, nếu cứ “không nhìn xa” mà ngăn cản con đường Kẻ Được Chọn và con trai mình làm hòa thì chỉ sợ cuộc sống sau này của anh thật sự không cần qua nữa.

    Mà Harry bên này, đương nhiên cậu có biện pháp riêng thu phục Draco rồi.

    Đối với Harry tai họa nhiều năm của Hogwarts mà nói, Draco trước mắt lòng dạ và tâm cơ hiển nhiên không cao bằng những Slytherin ngàn năm trước, dù cậu ta cố gắng thu hết lại suy nghĩ của mình nhưng không có nghĩa Harry không đoán ra.

    Nếu nhìn rõ tâm tư của Draco, đương nhiên Harry có thể bốc thuốc đúng bệnh rồi.

    Ngày cứ thế vượt qua trong cuộc cãi nhau ầm ĩ của hai người.

    Đối với Draco mà nói, những kinh nghiệm trải qua của Harry ở ngàn năm trước hiển nhiên đều mới mẻ làm cậu tò mò – ngoài những chuyện giữa cậu ta và ba đỡ đầu –mỗi khi Harry nói những kinh nghiệm này bằng câu chuyện cho cậu nghe Draco không tự giác mà mê mẩn.

    Đương nhiên, mỗi ngày không thể tránh cậu và Harry cãi nhau ầm ĩ, đối với hai người trước kia vừa thấy mặt nhau đã châm chọc, nói mấy câu đã động tay động chân chỉ đũa phép thì hòa bình thật sự là rất đáng quý, muốn Draco và Harry giống như Harry và Hermione bọn họ quả thực là không thể.

    Snape cũng đã từng nói với Lucius đau đầu không thôi vì hai người mỗi ngày cãi nhau cầm ĩ, “Trừ khi anh tách hai đứa ra, nếu không dù vào bệnh thất cũng như vậy.”

    Được rồi, nếu vài người sáng lập cho phép, vậy cũng không tới lượt đời sau như anh quan tâm.

    Một tháng, quan hệ giữa Harry và Draco cải thiện không ít.

    Trước kia Draco căm thù Harry, không chỉ vì khi Harry nhập học từ chối bàn tay cậu vươn ra, cũng là vì lập trường của gia tộc. Hiện tại nếu họ không có cái gọi là gia tộc, cái gọi là trận doanh, hơn nữa Harry đã từng giải thích chân thành với cậu, ngăn cách này đương nhiên là không tồn tại rồi.

    Đợi đến khai giảng, Harry từ chối theo Snape bọn họ trực tiếp tới trường, ngược lại yêu cầu đi tàu tốc hành đến.

    “Đồ đạc của em, không biết đã bị đóng gói hay là vẫn ở đó nữa.” Harry cau mày nghĩ.

    Vì một năm trước cậu không ở trường học, nên đồ đạc của cậu cũng không biết thế nào.

    Nếu ở lại ký túc xá thì may, nếu bị đóng gói…

    Harry giật giật khóe miệng.

    Cậu không cho là dượng sẽ có lòng tốt giúp cậu mang hành lý về nhà, phải biết chuyện họ gấp nhất khi đón cậu về nhà là ném “mấy thứ kỳ quái” của cậu vào trong gầm cầu thang, tránh cho chúng xuất hiện trước mặt họ.

    “Đến lúc đó mua lại cho em,” Snape nói, “Thật sự muốn ngồi tàu đi?”

    “Các anh chắc là đi họp giáo sư rồi,” Harry biết năm nay cuộc họp giáo sư Hogwarts chắc chắn sẽ rất lâu, cho đến khi học trò tới, “Em ở một mình quá chán, ngồi tàu vẫn thoải mái hơn.”

    “Tàu nhiều người.” Những tên quỷ nhỏ này đùa giỡn trên xe có thể làm hại người bên cạnh.

    “Em ngồi trong toa, tuyệt đối không ra, thật đó.” Harry ôm cổ Snape, “Được chứ, Sev?”

    Draco ở bên cạnh giật giật khóe miệng, bình tĩnh uống nước trái cây của mình.

    Không cần đoán, cậu đã biết cuối cùng ai là người chiến thắng.

    Một tháng này cậu đã gặp qua rất nhiều tình huống giống vậy.

    Quả nhiên, một tiếng sau, Draco và Harry cùng ngồi ở trong toa xe dành riêng cho Malfoy.

    Draco nhớ tới trước khi đi ba đỡ đầu cảnh cáo mình phải chăm sóc tốt Harry thở dài.

    Người kia hoàn toàn không tự giác là mình mang thai, tùy tiện nằm ở chỗ ngồi.

    Tiếng la hét ầm ĩ bên ngoài không hề truyền vào trong toa, Draco cầm một quyển sách chăm chú đọc.

    Đợi khi cửa toa xe được gõ, Draco mới giật mình nhận ra một chuyện.

    Tuy trước đó cậu đã truyền tin bảo Crabbe và Goyle không cần tới đây, nhưng cậu lại quên mất Blaise và Pansy.

    Hai người bạn tốt duy nhất mà cậu có thể thổ lộ tình cảm trong Slytherin vẫn luôn tới toa xe cậu ngồi một chút sau khi tàu mở, xem ra, là họ đến đây.

    Tốt rồi, quá tốt.

    Nếu người ngoài nhìn thấy Kẻ Được Chọn ở toa xe này, sẽ tạo ra oanh động thế nào cậu đã có thể dự đoán được.

    Nhưng cậu lại không thể để Potter về nơi cậu ta thường ngồi, những sư tử lỗ mãng đó, nếu thấy Kẻ Được Chọn mất tích một năm đột nhiên xuất hiện, không nói người khác, chỉ cần mấy tên ngốc bình thường đều tự xưng có quan hệ rất tốt với Kẻ Được Chọn sẽ chạy tới toa xe Potter ngay.

    Người nhiều như vậy xô đẩy chen lấn trong một toa xe, nếu người kia xảy ra chuyện gì, chắc chắn ba đỡ đầu sẽ tìm cậu đầu tiên.

    Khi Draco miên man suy nghĩ, tiếng gõ cửa có quy luật lại vang lên.

    Draco bất đắc dĩ, đành phải đứng lên mở cửa toa.

    “Draco?” Blaise có vẻ thực kinh ngạc, “Cậu… làm sao vậy?”

    “Vào đi.” Draco không nói chuyện mà nghiêng mình nhưng cậu cũng không để cửa toa mở rộng ra, con đường cậu để lại chỉ đủ cho một người đi qua.

    Blaise và Pansy nghi hoặc đi vào.

    Draco gần như đóng lại cửa ngay khi họ vào.

    “Sao vậy, thần thần bí bí, người không biết còn tưởng cậu giấu cô… gái… nào trong này ý…” Một đoạn lời nói vốn đang lưu loát cuối cùng lại đứt quãng, giống như là hộp nhạc đang phát bị vấp vậy.

    Blaise như gặp quỷ, nhìn chằm chằm người nào đó đúng lúc đứng lên duỗi người.

    “Nên nói…” Pansy cảm thấy mình đang nằm mơ, giọng nói cô nàng ngập tràn sắc thái mộng ảo, “Đây là… người đẹp mà cậu giấu?”

    “Hai người… đừng thu hút đám người đó.” Draco có chút đau đầu nói.

    “A?” Họ thu hút đám người?

    “Draco,” Blaise vẫn không thể nào thôi nhìn Harry, “Cậu thử cùng cậu ta đi ra ngoài một vòng xem, mình dám nói phản ứng của mình lúc này đã là bình thường nhất rồi đấy.”

    Kẻ Được Chọn và Malfoy cùng ngồi trong một toa xe… được rồi, nếu tin tức này truyền ra ngoài, chắc những người bên ngoài sẽ lọt tròng mắt mất.

    Ai có thể tin tưởng, hai người đối địch đã nhiều năm, vừa vào học đã không vừa mắt, lại có một ngày hoàn toàn bất ngờ mà… thân mật?

    Này… này hoàn toàn không hợp lý.

    Draco bĩu môi.

    Nếu các cậu biết người kia do ai giao cho cậu, chắc chắn các cậu không thể nào bình tĩnh như vây.

    Blaise và Pansy vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ, cho đến lúc họ ngồi đối diện Harry, cho đến lúc Harry đặt trà trước mặt họ, họ mới tin thật sự mình không nằm mơ.

    “Mày… mày… thật là Harry Potter?” Pansy có chút không dám tin hỏi.

    Harry cười gật gật đầu, tuy cậu rất muốn nói cho họ biết rằng mình đã đổi tên.

    “Mày… tại sao lại ở đây…” Blaise hỏi không chắc chắn lắm, nhưng lập tức nhận thấy được câu hỏi mình có chút bất lịch sự, “Xin lỗi.”

    Đây là vấn đề riêng tư, tuy cậu không chắc chắn nhóm sư tử có hiểu thế nào là “vấn đề riêng tư” hay không, nhưng là Slytherin, họ cần tuân thủ lễ nghi của mình.

    “Không sao.” Harry cười cười, trả lời.

    Cái này, Blaise và Pansy càng khó hiểu.

    Người này, có vẻ khang khác.

    Nhưng khang khác chỗ nào, họ lại không phát hiện được

    Ngay lúc Pansy và Blaise còn đang nghi hoặc, cửa toa xe lại được mở ra.

    Đáng chết, vừa nãy đóng cửa quên khóa lại rồi.

    Draco trách cứ mình.

    Vì toa xe lửa thật rất dễ mở, nên có đôi khi Draco đều sẽ ếm một ít thần chú trên cửa toa xe mình, như vừa nãy Blaise và Pansy cần cậu mở cửa từ trong mới có thể đi vào, đương nhiên, bạn tốt của cậu có lễ phép, đương nhiên sẽ không đẩy cửa xông vào rồi.

    Hơn nữa nói như vậy, toa xe dành riêng cho Malfoy, ngoài cậu chủ Malfoy và vài người bạn, không ai có thể tiến vào cũng không ai dám vào, cậu chủ Draco mới có thể quên ếm thần chú.

    Không nghĩ vì sơ sẩy như vậy, lúc này lại có người mở cửa toa ra.

    “Harry, thật là cậu sao, chừng nào cậu trở về vậy…” Vì lo lắng nhìn bạn bè khi Ron và Hermione nhận được Thần Hộ mệnh của Harry truyền tin tuy rất khó hiểu vì sao Harry không đến toa xe họ thường ngồi, nhưng trên thực tế họ vẫn mau chóng chạy đến.

    “…” Ron nói được một nửa đột nhiên nghẹn ở cổ, cậu ngơ ngác nhìn ba Slytherin ở đây, sửng sốt một chút, trước khi mọi người kip phản ứng, lớn tiếng hét rầm lên, “Malfoy, mày làm gì Harry!”

    Draco đỡ trán thở dài.

    Chết tiệt thật, không muốn làm cho người ta biết Kẻ Được Chọn ở đây cũng không được rồi.

    Thuộc truyện: Lưu Luyến Ngàn Năm