Home Đam Mỹ Mạch – Thanh – Chương 66: Sự thật

    Mạch – Thanh – Chương 66: Sự thật

    Thuộc truyện: Mạch – Thanh

    “Đối với ta mà nói phụ hoàng chính là phụ hoàng!”

    —oOo—

    Edit: Miu Miu.

    Beta: Bạch Hồ.

    —oOo—

    “Ngũ hoàng đệ biết không, trong lòng phụ hoàng, ngươi….Ý nghĩa gì?!”

    Ly Khải hỏi, trong mắt loé ra quang mang tà mị.

    “Đứa con, ta là đứa con của phụ hoàng!”

    Tiếu Mạch trả lời không chút do dự.

    “A! Ngũ hoàng đệ cho rằng như vậy sao!”

    Ly Khải cười vui.

    “Chính là trong lòng phụ hoàng, ngũ hoàng đệ tựa hồ không chỉ là hoàng tử mà thôi.”

    “Phụ hoàng chưa từng nói qua ta là hoàng tử của hắn.”

    Tiếu Mạch lơ đểnh nói.

    “Cái gì?”

    Ly Khải kinh ngạc.

    “Ta là đứa con của phụ hoàng, không phải là hoàng tử, phụ hoàng nói với ta như vậy.”

    Đôi mắt trạch lam đối diện với hai mắt hắc kim của Ly Khải.

    “Phải không? Phụ hoàng nói như vậy sao? Bất quá ngũ hoàng đệ tựa hồ hiểu lầm ý tứ của hoàng huynh!”

    Ly Khải như trước cười nói, nhưng ngữ điệu ảm đạm, không thể xem nhẹ.

    Đứa con sao? Ly Khải đột nhiên cảm thấy có chút bi ai, chỉ có ngũ hoàng đệ là đứa con, chúng ta tính là cái gì? Phụ hoàng!

    “Ở trong lòng phụ hoàng, ngươi không chỉ đơn giản là đứa con!”

    “Đại hoàng huynh đến tột cùng muốn nói cái gì?”

    Tiếu mạch nhíu mày không hiểu, có chút phiền toái.

    “Hoàng huynh cũng là trong lúc vô tình mới phát hiện, ánh mắt phụ hoàng nhìn ngươi không giống ánh mắt của một phụ thân đối với đứa con!”

    Ly Khải cười sáng lạn, ngữ khí quỷ dị làm Tiếu Mạch phát lạnh.

    “Cái gì, ý tứ?”

    Tiếu Mạch hạ mi mắt, lông mi thật dài bao trùm ánh mắt màu lam, kẻ khác không rõ tình tự y.

    “Mỗi khi ngũ hoàng đệ không chú ý, ánh mắt phụ hoàng nhìn ngươi giống như là đang nhìn ái nhân vậy. Loại ánh mắt này, phụ hoàng thậm chí chưa từng dùng để nhìn hoàng hậu.”

    Treo lên mỉm cười quỷ dị, Ly Khải đem cự sấm đánh Tiếu Mạch không phòng bị.

    “Đại hoàng huynh nói xong?”

    Đôi mắt trạch lam mở ra, trong ánh mắt màu lam gió êm sóng lặng, không một tia gợn sóng.

    “Nói……..xong rồi thì sao?”

    Ly Khải lặp lại lời Tiếu Mạch. Ly Khải trừng mắt lớn, bất khả tư nghị theo dõi y, phản ứng của Tiếu Mạch không giống như hắn dự kiến.

    Khiếp sợ, sợ hãi, hoài nghi, bi thương, Ly Khải tưởng tượng rất nhiều phản ứng của Tiếu Mạch, duy nhất không có tình huống hiện tại này.

    Ly Khải thẳng tắp nhìn Tiếu Mạch, hi vọng y bất quá là cố làm trấn tĩnh, nhưng Ly Khải lại thất vọng, Tiếu Mạch bình tĩnh nói giống như là ‘hôm nay thời tiết tốt lắm’.

    “Ngũ hoàng đệ chỉ muốn nói có như vậy?!”

    Với phản ứng bình tĩnh của Tiếu Mạch, ngược lại là Ly Khải bị kinh hách.

    “Phụ hoàng hắn thích ngươi, phụ thân sẽ không đối với đứa con loại yêu thích này!”

    “Nga! Ta đã biết, hoàng đệ còn có việc, cáo lui trước.”

    Tiếu Mạch lần thứ hai rời đi, nhưng đồng dạng không thể đạt thành mục đích.

    “Nghe lời hoàng huynh nói xong, ngũ hoàng đệ thật sự không còn lời nào muốn nói sao?”

    Ngăn Tiếu Mạch muốn rời đi lại. Phản ứng bình thường của Tiếu Mạch làm cho Ly Khải phẫn nộ mà xao động. Sau khi bình phục tâm tình, ở trong lòng tính toán.

    Hắn mạo muội nói ra sự thật, sẽ mang đến cái gì? Mà nhìn đến tình tự chân thật của Tiếu Mạch, Ly Khải càng thêm chắc chắn, hắn nhất thời sai lầm sẽ làm nên hậu quả như thế nào?

    “Đại hoàng huynh hy vọng ta nói cái gì?”

    Tiếu Mạch hỏi lại, đôi mắt màu lam mang áp lực sau cảm xúc bình tĩnh lúc nãy.

    “Này……….”

    Ly Khải ngây ngẩn cả người, hắn cảm thấy được chính mình càng nhìn không thấu hoàng đệ này.

    Lúc trước chỉ biết, ngũ hoàng đệ này nhìn không đơn thuần như vẻ bề ngoài, nhưng cũng không thừa nhận y rất có thể cao minh, nhưng qua hôm nay đi, cái nhìn đối với hoàng đệ này sẽ hoàn toàn thay đổi.

    Nhìn không có cái gì phản chiếu trong lam mâu kia, Ly Khải phủ định những ý nghĩ kia đối với Tiếu Mạch.

    Bỗng nhiên ý niệm trong đầu làm cho Ly Khải sợ hãi.

    “Ngươi……….”

    Ly Khải khiếp sợ nhìn Tiếu Mạch, hắn phát giác ý niệm trong đầu rất là hoang đường.

    Chính là, nếu ý nghĩ của hắn là thật, kia……Ly Khải bình tĩnh nhìn Tiếu Mạch, người trước mắt thật đáng sợ.

    “Đại hoàng huynh còn muốn nói cái gì?”

    Ngữ khí Tiếu Mạch có chút không kiên nhẫn, tuy rằng trên mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng nội tâm vẫn là bởi vì Ly Khải mà không thể bình tĩnh.

    “Có thể nào, ngũ hoàng đệ ngươi……..”

    Thanh âm Ly Khải nặng nề, lý trí nói là do hắn đa tâm.

    “Ngươi đã sớm biết được phụ hoàng có cảm tình với ngươi!”

    Chung quy là vẫn hỏi.

    Ly Khải nhìn thấy Tiếu Mạch không nói, hồi lâu thẳng đến khi Ly Khải nghĩ mình có ý nghĩ kì lạ thì………

    “Cùng ngươi có quan hệ gì đâu!”

    Tiếu Mạch cấp cho Ly Khải một cái đáp án gần như khẳng định.

    “A! Cáp! Ha ha ha……”

    Ly Khải thất thanh cười to.

    “Không thể tưởng tượng được, trong các hoàng tử, lòng dạ sâu nhất, tâm cơ nặng nhất cư nhiên là ngươi, là ngũ hoàng tử bị cho rằng vô dụng, ha ha……..”

    Ly Khải cười lớn, biểu tình cũng chật vật.

    “Biết rõ ngươi là đứa con phụ hoàng thích, ngươi thế nhưng, ngươi thế nhưng còn có thể dường như không có việc gì bồi ở bên người hắn!”

    Nhìn thấy quang mang loé lên trong ánh mắt Tiếu Mạch, đột nhiên Ly Khải phát hiện, hoàng đệ vô hại trước mắt thật đáng sợ.

    Khiếp sợ còn hơn khi phát hiện Ly Nhật Diệu có cảm tình đối với Tiếu Mạch. Biết rõ Ly Nhật Diệu có cảm tình với mình, Tiếu Mạch lại không chút nào để ý, Ly Khải kinh ngạc đến nỗi không thể lí giải. Như vậy, đến tột cùng, hai người ai đáng sợ hơn.

    “Như thế nào?”

    Tiếu mạch hỏi lại rất là vô vị.

    “Đối với ta mà nói phụ hoàng chính là phụ hoàng!”

    “Đối với ngươi mà nói, nhưng chính là phụ hoàng không có đem ngươi trở thành đứa con a!”

    Ly Khải đoán không ra Tiếu Mạch muốn hỏi gì.

    “Có sao? Phụ hoàng có nói qua?”

    Tiếu Mạch phản bác Ly Khải.

    “Ngươi nói phụ hoàng thích ta không giống như phụ thân đối với đứa con, phụ hoàng có nói như vậy sao? Không có!”

    Tiếu Mạch tự hỏi tự đáp.

    “Phụ hoàng cho tới bây giờ không nói qua như vậy, hết thảy cũng là do ngươi đoán. Chỉ cần phụ hoàng không có chính miệng nói ra, phụ hoàng vĩnh viễn là phụ hoàng, là phụ thân của ta, là thân nhân tối trọng yếu trên đời này của ta, ai đều không thể thay đổi!”

    Tiếu mạch vô cùng kiên định đáp lại Ly Khải.

    “Không thể thay đổi sao? Ha ha!”

    Ly Khải cười nhạo.

    “Phụ hoàng không phải đang chuẩn bị đem chuyện này thay đổi sao?”

    “Chỉ cần không nói, sẽ không quan hệ! Chỉ cần một ngày không nói, phụ hoàng là phụ hoàng của ta một ngày!”

    Tiếu Mạch không vì lời Ly Khải mà ngôn ngữ dao động.

    “Kia…… Nếu nói toạc ra?”

    Ngữ khí Ly Khải thay đổi.

    “Ngươi muốn làm gì?”

    Tiếu Mạch vội vàng hỏi, trực giác nói cho y biết, lời này của Ly Khải không phải đơn thuần vui đùa.

    “Nếu ta nói với phụ hoàng, ngươi đã sớm biết tình cảm của phụ hoàng đối với ngươi, ngươi nói………. Phụ hoàng sẽ thế nào?!”

    Ly Khải không có hảo ý nói, hắn cũng không biết chính mình vì cái gì muốn làm như vậy, dù việc này nếu nói toạc ra, đối với hắn không có ích gì, nhưng hắn chính là muốn xem bộ dáng của Tiếu Mạch trong chuyện này.

    “Ta sẽ không cho ngươi làm như vậy!”

    Tiếu Mạch quát, biểu tình bình tĩnh bắt đầu xuất hiện kẽ hở, đôi mắt trạch lam nhiễm tức giận cùng kiên quyết.

    “Nga ~ ~ ~”

    Thanh âm Ly Khải kéo dài, giống như châm chọc Tiếu Mạch dựa vào cái gì để ngăn cản hắn.

    “Ta không cho phép bất luận kẻ nào phá hư mối quan hệ của ta cùng phụ hoàng.”

    Thật vất vả, thật vất vả mới có được thân tình, ta không để cho bất luận kẻ nào phá hư, quyết không!

    Thân tình một đời này của Ly Nhật Diệu, có thể nói là động lực để Tiếu Mạch duy trì sinh mệnh này.

    Nếu thân tình này mất đi mà y phải trải qua hai thế hệ mới vất vả có được, hết thảy đối với Tiếu Mạch sẽ không còn ý nghĩa.

    “Không cho phép? Ngũ hoàng đệ ngươi lấy gì ngăn cản ta?!”

    Ly Khải đối Tiếu Mạch khinh thường không chút nào che giấu.

    Tuy rằng phát hiện Tiếu Mạch là người đáng sợ, nhưng mặc kệ như thế nào, trong mắt Ly Khải, Tiếu Mạch chung quy chỉ là một thiếu niên.

    “Nga! Đại hoàng huynh ngươi không phải cảm thấy kì quái, vì cái gì ta không có năng lực lại có thể được thần chi chúc phúc, ngươi không phải cũng nói, nếu ta không có năng lực, tại sao có thể có được khắc ấn!”

    Tiếu Mạch nhìn Ly Khải thản nhiên cười.

    “Ngươi….”

    Tươi cười này của Tiếu Mạch không biết vì sao làm Ly Khải có chút hoảng hốt, không tự giác lui từng bước về phía sau, tâm có cảm giác không ổn.

    “Ngất!”

    Tiếu mạch bỗng nhiên kêu lên.

    “Phanh!”

    Một giây trước, Ly Khải tinh thần còn rạng rỡ trước mắt Tiếu Mạch, đột nhiên té xỉu trên mặt đất.

    “Quả nhiên, người mất đi ý thức năng lực cũng sẽ mất đi hiệu lực.”

    Thời khắc Ly Khải ngã xuống, lập tức cảm nhận được gió mát lướt qua mặt.

    Tiếu Mạch lầm bầm lầu bầu.

    Loan hạ thắt lưng, ngồi xổm bên cạnh Ly Khải.

    “Sau khi ngươi tỉnh lại sẽ quên cuộc nói chuyện hôm nay của chúng ta, quên phụ hoàng có cảm tình với ta, quên….…..hết thảy.”

    Tiếu Mạch lần thứ hai vận dụng năng lực linh ngôn, sửa chữa trí nhớ hắn.

    Thuộc truyện: Mạch – Thanh