Home Đam Mỹ Mạch – Thanh – Chương 72: Tiệc tối

    Mạch – Thanh – Chương 72: Tiệc tối

    Thuộc truyện: Mạch – Thanh

    Tối nay, Hân Tuyết viên luôn luôn thanh tịnh khó có được náo nhiệt, nguyệt chiếu rọi xuống Ly Nhật Diệu, Tiếu Mạch, thần y Quý Nhàn Hoài, Lam vương gia cùng với hoàng hậu ngồi vây quanh một bàn, hưởng thụ tiệc tối phong phú.

    Chính là thịnh yến này xác nhận hòa thuận vui vẻ, lại không hiểu sao tràn ngập không khí xấu hổ, mà thủ phạm tạo nên bầu không khí kì quái này là diễn viên thần y Quý Nhàn Hoài.

    “Chuẩn đồ đệ a, lão nhân không nói chuyện khác, đồ ăn trong hoàng cung các ngươi thật đúng là mĩ vị, ăn ngon cực kì!”

    Quý Nhàn Hoài một tay cầm bầu rượu, một tay cầm chân gà lớn ăn đến bất diệc nhạc hồ, làm cho ngươi ta bội phục chính là, trong miệng của hắn toàn là đồ ăn, vẫn có thể rút ra khoảng không nói với Tiếu Mạch một đống, càng ngạc nhiên hơn chính là, nói từng chữ dị thường rõ ràng.

    Nguyên bản ngồi bên cạnh Quý Nhàn Hoài là Tiếu Mạch, lúc bắt đầu khai yến không lâu, Tiếu Mạch ngược hướng Quý Nhàn Hoài mà lui ra xa, khi Quý Nhàn Hoài hướng y nói chuyện, Tiếu Mạch càng ngày càng dựa sát vào Ly Nhật Diệu, thẳng đến khi trên người Ly Nhật Diệu không có chỗ thối lui mới dừng lại.

    Vì cái gì Tiếu Mạch phải cách xa Quý Nhàn Hoài? Còn phải nói, Tiếu Mạch tất nhiên là sợ Quý Nhàn Hoài vừa ăn vừa nói không cẩn thận đem miệng đầy thức ăn phun ra, đến lúc đó người hưởng hết những thứ kia chính là Tiếu Mạch ngồi gần hắn nhất.

    “Chuẩn đồ đệ a, các ngươi làm chi mà chỉ nhìn lại không ăn, đồ ăn này ăn thật ngon nha!”

    Nói xong, Quý Nhàn Hoài lại cắn một miệng lớn chân gà, uống một miệng lớn rượu, vô cùng hưởng thụ.

    Lão nhân, ngươi ăn thành như vậy chúng ta như thế nào dám ăn! Liếc mắt trên bàn một cái, món ngon giống như bị cẩu thực, Tiếu Mạch thở dài. Bất đắc dĩ bưng chén nước trái cây uống một ngụm….

    Ai! Miệng ngọt mà không có tư vị làm Tiếu Mạch thêm một tiếng thở dài, nghĩ y là một đại nam nhân hơn ba mươi tuổi, thế nhưng cùng tiểu hài tử uống nước trái cây, ai…………

    Tiếu Mạch bất đắc dĩ lại bất đắc dĩ, không có biện pháp, ai kêu y là yêu tử của phụ thân, tất cả mọi chuyện có thể sinh ra gây hại cho thân thể Tiếu Mạch, Ly Nhật Diệu ra lệnh phải rời xa Tiếu Mạch.

    Kiếp trước, Tiếu Mạch có thể không cố kị dùng rượu làm đồ uống, bây giờ bị Ly Nhật Diệu hạ lệnh không được đụng vào, bất quá hoàn hảo, bản thân Tiếu Mạch cũng không phải thực thích cái loại đồ uống tên là rượu này.

    “Lão nhân ngươi không thể ăn chậm một chút sao? Đồ ăn kia sẽ không biến mất, cẩn thận coi chừng bị nghẹn!”

    Tiếu Mạch hảo tâm nhắc nhở, nghĩ thầm rằng, ở Trì Nhạc Phong như thế nào lại không phát hiện lão nhân ăn khó coi như vậy. Ân….. Không đúng, khi ở trên núi lão nhân không có ăn như cái dạng này, nhưng bây giờ……… Nan, có thể nào là lão nhân cố ý?!

    Tiếu Mạch trong lòng hi vọng y đoán sai, trộm cẩn thận quan sát Quý Nhàn Hoài, liếc mắt một cái…… Thiên! Tiếu Mạch kêu rên, lão nhân thế nhưng thật sự là cố ý!

    Nhìn Quý Nhàn Hoài đáy mắt lóe ra quang mang giảo hoạt, Tiếu Mạch đột nhiên cảm thấy đau đầu. Hắn không sợ sẽ chọc giận phụ thân sao? Ngay cả một chút che giấu cũng không có.

    Quay đầu nhìn Ly Nhật Diệu bên cạnh, phát hiện hắn nhíu mày, tựa hồ không quá cao hứng. Phụ thân sẽ không thực sự tức giận mà lăng trì miệng lão nhân đi! Tiếu Mạch vì sinh mệnh Quý Nhàn Hoài mà lo lắng. Nhưng Tiếu Mạch không biết chính là, từ lúc thấy Quý Nhàn Hoài cho tới bây giờ, chân mày Ly Nhật Diệu không có giãn ra.

    “Thần y nếu thích thì chờ khi thần y rời cung, trẫm liền đem ngự trù làm đồ ăn đêm nay theo thần y trở về, chuyên trách vì thần y mà làm, ngươi xem được không?!”

    Ly Nhật Diệu mở miệng, từ lời hắn nói ra, nghe không ra chút hờn giận, giống như còn chứa điểm lấy lòng, ý tứ hàm xúc, khiến kẻ khác rất là hưởng thụ.

    “Hoàng đế ngươi nói chính là lời thật, ở trong cung mấy ngày nay, cũng chỉ có rượu và thức ăn làm cho lão nhân ta thập phần hưởng thụ, lão nhân ta sợ khi trở lại trên núi ăn không được đồ ăn trên đó thì làm sao bây giờ u!”

    Quý Nhàn Hoài thần tình hưng phấn, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Ly Nhật Diệu.

    “Trẫm là vua của một nước, quân vô hí ngôn, thần y ngài yên tâm!”

    Ly Nhật Diệu hứa hẹn nói.

    “Hảo! Hoàng đế nói chắc như vậy, lão nhân ta khi rời cung sẽ không khách khí mang đầu bếp đi!”

    Quý Nhàn Hoài như là sợ Ly Nhật Diệu đổi ý, vội vàng nói.

    “Như thế là vinh hạnh của ngự trù kia, hơn nữa thần y còn phải chữa trị cho tiểu tử kia của trẫm, không chỉ là một ngự trù, cho dù thần y muốn mang cả trù phòng đi, trẫm cũng tình nguyện!”

    Ly Nhật Diệu cười đáp, hắn đều nói thật tình, ở trong lòng hắn không có cái gì có thể so sánh với sự tồn tại của Tiếu Mạch.

    “Cáp! Chuẩn đồ đệ ngươi có phụ thân thật tốt a, lão nhân ta thật là có chút ghen tị hâm mộ ngươi! Ha ha ha………”

    Lão nhân cười ha ha.

    “Lão nhân, ngươi ăn đồ ăn của ngươi đi! Ngươi không nói không ai nói ngươi câm!”

    Tiếu Mạch hơi giận, có chút chịu không nổi Quý Nhàn Hoài giả ngây giả dại.

    Hảo phụ thân sao? Nếu thật chính là phụ thân nên có bao nhiêu hảo? Tiếu Mạch khô khan nghĩ. Ta đây là đứa con hạnh phúc nhất trên đời đi!

    “Lão cha chuẩn đồ đệ a, lão nhân ta có chút chuyện muốn cùng ngươi thương lượng!”

    Hai ba cái cắn hết chân gà trên tay, Quý Nhàn Hoài nghiêm trang hướng Ly Nhật Diệu nói.

    “Thần y thỉnh giảng!”

    Ánh mắt khẽ biến, trong lòng hiện lên cảm giác không tính là khoái trá, Ly Nhật Diệu bình tĩnh mở miệng.

    “Ha hả! Lão cha chuẩn đồ đệ a, lão nhân nghĩ ngươi hẳn là biết chuyện lão nhân ta muốn thu đứa con ngươi làm đồ đệ đi?!”

    Quý Nhàn Hoài thần tình a dua bật cười nhìn Ly Nhật Diệu, trong mắt hiện lên quang mang nào đó tên là tính kế.

    “A! Trẫm có nghe tiểu tử kia nhắc tới!’

    Ly Nhật Diệu nói xong bưng chén rượu lên uống, khi Quý Nhàn Hoài nói xong, đột nhiên ánh mắt Ly Nhật Diệu biến phẫn nộ cùng tàn nhẫn.

    Tiếu Mạch nghe được lời Quý Nhàn Hoài nói, thân thể không tự giác trở nên cứng ngắc, giờ phút này y không dám quay đầu lại nhìn biểu tình Ly Nhật Diệu, sợ sẽ phát hiện điều gì mà y không muốn.

    “Ha hả! Biết là tốt, hoàng đế a, không phải lão nhân ta nói quá, đứa con của ngươi a thật đúng là cứng đầu, mặc cho lão nhân ta khuyên mãi chính là vẫn chưa đáp ứng làm đồ đệ của lão nhân ta.

    Ngươi nói đi, làm đồ đệ lão nhân ta có gì không tốt, tuy nói hoàng cung này không tồi, nhưng so với Trì Nhạc Phong của lão nhân ta thì dưỡng thân tốt hơn, hơn nữa lão nhân ta là một thân bản lĩnh, khi bái ta làm sư phụ sẽ học được rất nhiều, cũng không cần lo lắng ngày nào đó khi ta chết, sẽ không có ai chữa bệnh cho hắn, ngươi nói chuyện tốt như vậy vì sao hắn không đáp ứng?”

    Quý Nhàn Hoài hướng Ly Nhật Diệu nói, oán giận Tiếu Mạch không biết tốt xấu, lại không phát hiện ở đây ngoài trừ hắn, tất cả mọi người đều biến trầm trọng, cùng với vẻ mặt thật cẩn thận.

    “Thần y nói đúng, nhưng chuyện của tiểu tử kia trẫm luôn luôn không nhúng tay, trẫm muốn tiểu tử kia chính mình quyết định.”

    Nháy mắt áp chế tình tự phản đối trong lòng, Ly Nhật Diệu dùng thái độ hoàn mỹ đối Quý Nhàn Hoài.

    “Nếu chuẩn đồ đệ đáp ứng, hoàng đế ngươi cũng sẽ không phản đối phải không?”

    Quý Nhàn Hoài hai mắt tỏa sáng, đây là mục đích của hắn, hắn muốn Ly Nhật Diệu đồng ý. Nói ‘xạ nhân tiên xạ mã, cầm kẻ trộm trước cầm vương’, thu phục được lão nhân, tiểu nhân còn không tiện tay đến bắt giữ.

    xạ nhân tiên xạ mã, cầm kẻ trộm trước cầm vương: bắn tướng trước phải bắn ngựa, bắt giặc trước phải bắt vua.

    “A!”

    Ly Nhật Diệu cười mà không nói, một ngụm uống xong chén rượu còn sót lại, đôi mắt nhật thực nhìn thẳng Tiếu Mạch, tuy rằng hắn lúc này ánh mắt phi thường ôn nhu, nhưng Tiếu Mạch có cảm giác bị ánh mắt đó xuyên thấu thân thể.

    “Lão nhân, chúng ta đã nói là không bàn về việc này nữa mà! Ngươi như thế nào có thể nói không giữ lời!”

    Tiếu Mạch tức giận, hoảng hốt vô cùng, mấy ngày nay không biết vì sao Tiếu Mạch cảm nhận được, ánh mắt Ly Nhật Diệu nhìn y càng ngày càng nóng bỏng, cũng phát ra không chỗ nào cố kị, thậm chí khi Tiếu Mạch cùng hắn nhìn nhau, không biết là cố ý hay vô tình, hắn thế nhưng không che giấu tình tự của chính mình, điều này làm Tiếu Mạch càng thêm bất an.

    Mà nay Quý Nhàn Hoài nào đó nói năng không cố kị, không biết lại khởi lên phong ba gì.

    “Lão nhân ta nói không giữ lời hồi nào! Lão nhân ta chỉ đáp ứng không cùng ngươi nhắc tới, lại không có đáp ứng sẽ cùng người khác nói, hơn nữa lão nhân ta làm vậy là dự phòng trước thôi! Tránh cho ngươi đáp ứng rồi, lão cha hoàng đế ngươi lại không đồng ý cho ngươi đi, đồ đệ tới tay lão nhân ta không phải sẽ bay mất.”

    Đối Tiếu Mạch chất vấn, Quý Nhàn Hoài cũng bàn ra một bộ đạo lý để phản bác lại Tiếu Mạch.

    “Thần y, cho dù hoàng đệ đồng ý cũng vô dụng, hoàng chất hắn phải đáp ứng người a! Hoàng chất không phải đã cự tuyệt ngài khi ở Trì Nhạc Phong rồi sao?”

    Lam vương gia nói xong, trong lòng oán giận, ai……. Thần y này sao không xem sắc mặt, không phát hiện hoàng đệ mất hứng sao? Ngày thường hoàng đệ tối sủng ái người này, sao có thể phóng hắn một người rời đi, một năm trước nếu không phải thân thể hoàng chất không khỏe, sợ là đời này thần y chưa chắc đã gặp được y.

    “Ngươi biết cái gì?! Cái này gọi là ‘Kim Thành sở tới kiên định’, ngươi như thế nào biết lần này chuẩn đồ đệ không đáp ứng, tục ngữ nói ‘này nhất thời, bỉ nhất thời’, lần trước chuẩn đồ đệ cự tuyệt, ai biết lần này hắn lại đáp ứng. Ngươi nói có phải hay không a chuẩn đồ đệ?”

    Kim Thành sở tới kiên định: chỉ người kiên nhẫn, lòng có nghị lực

    này nhất thời, bỉ nhất thời: tâm tính thất thường, sáng nắng chiều mưa trưa áp thấp.

    Quý Nhàn Hoài đầu tiên là trách cứ Lam vương gia, sau lại vẻ mặt lấy lòng Tiếu Mạch.

    “A! Nga.”

    Tiếu Mạch thuận miệng nói, cúi đầu che giấu xấu hổ, lão nhân ngươi vì sao ở trước mặt phụ thân nói lời này, chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng muốn bức bách ta sao? Các ngươi muốn ta làm như thế nào mới vừa lòng? Trong lòng Tiếu Mạch khởi từng trận chua xót, Tiếu Mạch biết Quý Nhàn Hoài là không lòng dạ nào nói như vậy, lại vẫn như cũ không khỏi trách tội hắn.

    “Hoàng thượng, sắc trời không còn sớm, nô tì thấy nên tan tầm đi! Thanh nhi thân thể không tốt không nên chịu nhiều gió đêm, vẫn là sớm đi nghỉ. Hơn nữa hoàng thượng sáng sớm không phải còn phải vào triều sao?! Đi ngủ quá muộn cũng không hảo. Thần y nếu không chê, bản cung cho ngự trù làm chút thức ăn và rượu đưa đến phòng ngài được không?”

    Phát hiện không khí bắt đầu áp lực, Ly Nhật Diệu lửa giận càng thêm rõ, hoàng hậu vội lên tiếng giảng hòa, nếu còn ở đây, mọi chuyện sẽ không thể vãn hồi như trước.

    “Hảo hảo! Chuẩn đồ đệ thân thể không tốt, bên ngoài lại nhiều gió đêm, vậy phiền toái hoàng hậu ngươi chuẩn bị chút rượu và thức ăn, lão nhân ta còn chưa đủ a!”

    Cầm một chân con gà khác, Quý Nhàn Hoài ly khai trước tiên, không phát giác chính mình lên tiếng mang đến nhiều sóng gió.

    Sau đó Ly Nhật Diệu ôm Tiếu Mạch trở về Diệu Hoa điện, bị Ly Nhật Diệu ôm vào trong ngực, Tiếu Mạch khó được không có giãy giụa, một đường im lặng, cả người cứng ngắc, bị Ly Nhật Diệu ôm quay về Diệu Hoa điện.

    Thuộc truyện: Mạch – Thanh