Mang tang tử – Chương 43-45

    Thuộc truyện: Mang tang tử

    Chương 43

    Khi Pháp Lý Bố rời đi, thân là Mang Tang Tử, Lục Bất Phá trực tiếp tiễn ông tận sân bay, bất quá thật mất mặt mà, bởi hắn đã khóc. Tuy chỉ mới tiếp xúc cùng Pha-ra-ông trong khoảng thời gian ngắn, nhưng đối với một người lẻ loi một mình xuyên qua đến thế giới khác như hắn mà nói, Pha-ra-ông chính là một vị trưởng bối hiền lành. Ai lại đem hồn châu quý giá như vậy cho một người xa lạ vừa mới gặp mặt chứ? Dù thế nào đi chăng nữa đó cũng không phải là hắn. Phi thuyền của Hàn Cát nhân không chậm chạp giống như lúc đến, lần này cửa khoang thuyền rất nhanh đóng lại, rồi biến mất tại không trung mờ mịt.

    Sờ chiếc hộp trong tay, Pháp Lý Bố đứng ở bên cửa sổ nhìn thiếu niên đang khóc vẫy tay với mình nói lời từ biệt. Ông chưa bao giờ có loại cảm giác này, cho dù ông đi đến nơi nào, cho tới tận bây giờ, cũng chưa từng có người vì ông rời đi mà quyến luyến không nỡ. Rất nhanh sau đó, ông đã không còn nhìn thấy người thiếu niên kia, Pháp Lý Bố vẫn đứng ở bên cửa sổ, thẳng đến khi tùy tùng gọi, ông mới lấy lại tinh thần, ôm chiếc hộp vào phòng nghỉ. Tiểu Phá, ta chờ mong lần gặp mặt tiếp theo với con, đến lúc đó, con còn có thể cho ta thêm sự kinh hỉ nào nữa?

    Với hai tròng mắt đỏ hoe trở về phòng ngủ, Lục Bất Phá rầu rĩ nằm trên chiếc ghế salon đơn trong phòng. Hiên Viên Chiến ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa qua một ly ca-cao, Lục Bất Phá lặng yên tiếp nhận, một hơi uống sạch.

    “Không cho chê cười ta!”

    “Được.”

    “Ta không phải không nỡ để Pha-ra-ông rời đi, ta chỉ có chút thương cảm mà thôi.”

    “Ừm.”

    “Giữa trưa ta muốn ăn cơm, ta khỏe nhiều rồi.”

    “… Ừ.” Thực sự rất tiếc.

    Lại nằm một hồi, Lục Bất Phá đột nhiên thốt ra một câu: “Ta muốn về nhà.” Ngữ điệu mang theo giọng mũi. Sau đó hắn cố sức chà xát mặt, đem nước mắt cọ đi, tiếp theo kiên định nói: “Hiên Viên Chiến, ta nhất định phải nghĩ biện pháp về nhà.”

    “Ừ.” Hiên Viên Chiến nhếch miệng, bỏ thêm câu, “Ta và ngươi cùng nhau trở về.”

    Lục Bất Phá nở nụ cười, nhấc chân đạp một cước: “Ngươi theo ta về nhà làm gì, nhà của ta không có giường vừa với ngươi.”

    “Ta chính là hộ vệ của ngươi, hộ vệ bên người.” Hiên Viên Chiến cầm ly đứng dậy, tấm lưng kia khiến người ta nảy sinh cảm giác không thể cự tuyệt. Lục Bất Phá hai tay ôm đầu gối, giễu cợt cười vài tiếng, lẩm bẩm: “Đại ngốc.”

    Pha-ra-ông đi rồi, Lục Bất Phá cũng không nhàn hơn được chút nào. Hắn vẫn chưa xếp xong một ngàn ngôi sao may mắn muốn tặng cho Mật Nhi, còn có một đống đôi mắt người trông mong theo sát hắn, hắn làm sao có thể rảnh được chứ. Ăn cơm trưa xong, đem những đôi mắt trông mong kia nhốt ngoài thư phòng, Lục Bất Phá chuyên tâm ở trong đó xếp sao. Một người ngồi bên cạnh hắn giúp hắn cắt giấy.

    “Tiểu Phá, lời bài hát đó chừng nào ngươi viết?” Người hỗ trợ nhịn không được hỏi.

    Lục Bất Phá nhín chút thời gian liếc mắt một cách kiêu ngạo: “Ta bây giờ làm gì có thời gian chứ. Hơn nữa cái kia cần có công cụ đặc thù, dùng bút bình thường viết xuống không có cảm giác.”

    Hiên Viên Chiến nhãn tình sáng lên: “Muốn công cụ gì?”

    “Giấy và bút lông, chỗ các ngươi có sao?” Từ tay Hiên Viên Chiến đoạt lấy tờ giấy đã được cắt tốt, Lục Bất Phá nhanh tay xếp một ngôi sao bỏ vào trong bình thủy tinh. Hắn cảm thấy mình càng ngày càng dung túng gia khỏa này, vốn tính không thèm để ý đến hắn, nhưng thấy đối phương yên lặng giúp mình cắt giấy hồi lâu, hắn không cam lòng mà nói: “Chờ xếp xong sao cho Mật Nhi, ta sẽ nói với Âu Dương bá bá. Có vài thứ phải dùng những công cụ cổ điển viết xuống mới có hương vị.”

    Hiên Viên Chiến lập tức nói: “Có thể viết trước trên sổ của ta không?” Buổi sáng sau khi rời giường, người nào đó ra ngoài mua hai quyển sổ tinh xảo, còn rất nhỏ mọn bỏ vào trong ngăn kéo khóa lại.

    “Được, đợi sau khi ta xếp xong sao đã.”

    “Ừ.”

    Hiên Viên Chiến ánh mắt sáng ngời, động tác cắt giấy càng nhanh hơn.

    Vội cả một buổi chiều, một ngàn ngôi sao cuối cùng cũng xếp xong. Lục Bất Phá cũng không kịp nghỉ ngơi, mang theo Hiên Viên Chiến cùng sao thẳng đến bệnh viện. Bất quá khi tới bệnh viện, hắn phát hiện có một người so với bọn hắn đến sớm hơn.

    “Thượng Quan trưởng phòng?” Kinh ngạc mà nhìn người trong phòng, Lục Bất Phá đi lên phía trước.

    Thượng Quan Nông đang ngồi bên giường bệnh vội vàng đứng lên, nói: “Mang Tang Tử tiên sinh bảo ta gọi ngài là Tiểu Phá, vậy có phải ngài nên gọi tên ta hay không?”

    Lục Bất Phá nở nụ cười: “A, Thượng Quan Nông, sao ngươi lại đến đây?”

    Thượng Quan Nông nâng quang điện bản trên tay lên, nụ cười trên mặt làm người ta liên tưởng đến làn gió xuân mát mẻ.”Ta muốn lưu lại truyện cổ tích ‘Cô bé quàng khăn đỏ’, nhưng có một số chi tiết không rõ, cho nên đến bệnh viện quấy rầy Mật Nhi.”

    “Mang Tang Tử Tiểu Phá ca ca, Thượng Quan trưởng phòng tặng cho em nè.” Quách Mật Nhi lập tức cầm lấy một cái hộp hình lục giác đựng đầy các loại bảo thạch đủ màu sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng ngượng ngùng. Tựa hồ muốn biểu đạt, Thượng Quan trưởng phòng không phải tới quấy rầy nàng, mà là tới thăm nàng.

    Lục Bất Phá tò mò nói: “Ngươi trực tiếp đến hỏi ta thì tốt rồi a, hoặc là hỏi Biệt Lâm, gia khỏa kia nhất định đã ghi lại.”

    Thượng Quan Nông cười cười: “Gia gia nói ngươi hôm nay bề bộn nhiều việc. Biệt Lâm sử dụng tốc kí, có nhiều chỗ ta xem không hiểu. Bất quá hôm nay ta tới nơi này là chính xác, trí nhớ Mật Nhi phi thường tốt. Chúng ta tán gẫu rất vui.”

    Lục Bất Phá ở trong lòng không nhịn được rung động. Nhìn người ta xem, thật là hiểu chuyện a. Hoàn toàn không giống những người kia, chỉ mong sao làm hắn phiền chết. Người bên cạnh đang cầm bình thủy tinh trên tay sắc mặt càng ngày càng âm trầm, Lục Bất Phá hai tay đưa tới trước mặt Quách Mật Nhi: “Mật Nhi, một ngàn ngôi sao hạnh phúc. Ta đã ước nguyện, hy vọng em sau này sẽ kiện kiện khang khang*, càng ngày càng xinh đẹp.” [*Nói đơn giản là khỏe mạnh á, nhưng nó vần nên mình để luôn]

    “Mang Tang Tử Tiểu Phá ca ca…” Đôi mắt to của Quách Mật Nhi trong nháy mắt đã trào ra nước mắt, khóe miệng mếu mếu, dường như sắp khóc thành tiếng. Lục Bất Phá bước lên phía trước ôm nàng, nhẹ giọng trấn an: “Mật Nhi là cô gái dũng cảm nhất. Ta biết em rất cảm động, bất quá không thể đem nước mắt cùng nước mũi bôi lên trên người của ta nga, bằng không lúc trở về ta thực sự rất mất mặt.”

    Các bạn đang đọc truyện đam mỹ tương lai tại đam mỹ hoàn DMH dammydmh.com

    “Mang Tang Tử Tiểu Phá ca ca…” Quách Mật Nhi ngẩng đầu, nhẫn xuống nước mắt, “Em sẽ sớm đứng lên được!”

    “Hảo! Muội muội của ta sao có thể bị chút khó khăn như vậy đánh bại chứ.” Lau nước mắt cho Mật Nhi, Lục Bất Phá đem bình thủy tinh đặt trên đầu giường của nàng. Ánh mắt của nàng sáng lên, không dứt khỏi chiếc bình được.

    “Mật Nhi, mẹ đâu?” Trấn an tiểu mỹ nữ xong, Lục Bất Phá hỏi.

    “Mẹ tới chỗ bác sỹ rồi.” Đặt quà của Thượng Quan trưởng phòng đưa cho và bình thủy tinh để cùng một chỗ, Quách Mật Nhi mặt mày hớn hở, vẫn còn trầm tẩm trong niềm hạnh phúc.

    Lục Bất Phá gật gật đầu, rồi mới hỏi Thượng Quan Nông: “Ngươi hôm nay không có việc sao?”

    Thượng Quan Nông nói: “Pha-ra-ông hôm nay quay về Hàn Cát, bộ phận ngoại giao tạm thời không có chuyện gì. Chờ nhận được tin của Hàn Cát báo đoàn người của Pha-ra-ông an toàn trở về, bộ phận ngoại giao sẽ viết báo cáo về buổi gặp mặt của Liên bang cùng Hàn Cát nộp cho Ủy ban, Chủ tịch quốc hội sẽ thông báo trước toàn dân. Tài liệu hầu như đã chuẩn bị xong, chỉ chờ phúc đáp.”

    “Vậy nếu như không có người tới thăm, bộ phận ngoại giao sẽ tương đối an nhàn có phải không?”

    “Liên bang hàng năm đều cử vài nhóm du học sinh đến Hàn Cát cùng Thủy Xuyên tinh trao đổi học tập, còn để hỗ trợ tìm hiểu lẫn nhau. Hàng năm, ước chừng có hai tháng thì bộ phận ngoại giao tương đối an nhàn.”

    “Nga, như vậy a. Thế tối hôm qua Pha-ra-ông mời chúng ta đi Hàn Cát, ngoại giao sẽ an bài hành trình sao?”

    “Đúng vậy. Pha-ra-ông của Hàn Cát sẽ không tùy tiện mời, nếu ông mời, mặc dù là lấy tư cách cá nhân, cũng đại biểu cho tầng lớp cấp cao cùng nữ vương của Hàn Cát tinh. Đối với lời mời của ông, chúng ta không những phải chuẩn bị chu đáo mà còn phải báo cáo cho ủy ban. Đến lúc đó bốn người chúng ta cùng Tiểu Phá đi Hàn Cát, không chỉ đại diện cho tứ đại gia tộc cùng ngài, mà còn đại biểu cả liên bang. Hơn nữa Tứ gia tộc chưa từng nhận được lời mời, huống hồ được mời cùng lúc thế này, lần này viếng thăm này sẽ có ý nghĩa vô cùng trọng đại, bởi vậy phải đặc biệt chuẩn bị.”

    Lục Bất Phá vui cực kỳ: “Nói như thế chúng ta nhất định sẽ đi Hàn Cát tinh?”

    Thượng Quan Nông cười nói: “Đương nhiên sẽ đi. Bất quá đã sắp đến tháng mười, các ngành của Liên bang đều phải tiến hành tổng kết cuối năm. Đây cũng là thời điểm lạnh nhất trong năm ở Tu Chuyên tinh, nếu muốn đi, thì phải sắp xếp đến tháng tư năm sau.”

    “A! Đã sắp hết năm rồi sao, ta hầu như quên mất.” Hiện tại đã cuối tháng chín, qua tháng mười là đến năm mới. Luôn quen với chuyện một năm có mười hai tháng như Lục Bất Phá bỗng cảm thấy một năm ở Mang Tà tinh quả thật rất ngắn.

    “Ta có một ít tư liệu liên quan đến lễ nghi, thói quen cùng với đời sống xã hội của Hàn Cát, nếu Tiểu Phá có hứng thú, ta có thể đưa cho ngươi, để chuẩn bị trước.”

    “Vậy rất cảm tạ.” Lục Bất Phá rất là vui sướng, “Ta đang muốn hỏi ngươi có hay không. Pha-ra-ông lần này đến làm ta cảm thấy bản thân không hiểu rõ Hàn Cát, nếu muốn đi, nhất định phải chuẩn bị chu đáo, bằng không đến lúc đó làm ra chuyện gì thất thố thì rất mất mặt.”

    “Thất thố?” Thượng Quan Nông không hiểu từ đó nghĩa là gì.

    “A, chính là làm ra hành vi thực sự mất mặt”

    Thượng Quan Nông ghi nhớ ở quang điện bản, quay đầu dè dặt hỏi: “Tiểu Phá có thể dạy ta xếp sao hạnh phúc không? Ta muốn xếp cho bà nội cùng mẹ.”

    Thật là một người hiếu thuận. Lục Bất Phá gật đầu không do dự, cầm tờ giấy để trên bàn, xé ra hai tờ, bắt tay dạy Thượng Quan Nông xếp sao. Bất đồng với những yêu cầu của người khác, nguyện vọng của Thượng Quan Nông không những không làm cho hắn khó xử, ngược lại khiến hắn có xúc động muốn đem hết thảy đều dạy cho người này. Chẳng lẽ đây chính là chỗ bất đồng của người làm ngoại giao sao?

    Đứng phía sau Lục Bất Phá, bán khuôn mặt nào đó nom có chút vặn vẹo, Hiên Viên Chiến trừng mắt nhìn hai người kia đang dựa sát vào cùng một chỗ, mặt cách thật sự rất gần, bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh. Quách Mật Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, sợ tới mức rùng mình, vội vàng cúi đầu. Không hề biết bộ dáng của mình hù dọa tiểu bằng hữu, Hiên Viên Chiến rất muốn đem Lục Bất Phá lôi ra khỏi phòng bệnh, làm cho hắn rời xa Thượng Quan Nông.

    Thượng Quan Nông rất thông minh, rất nhanh đã học xong. Không tiếp tục yêu cầu khác, dưới sự trợ giúp của Lục Bất Phá hoàn thành bản ghi chép nguyên tác câu chuyện cổ tích《 Cô bé quàng khăn đỏ 》xong, hắn liền ly khai, đem phòng bệnh lưu cho Lục Bất Phá và Charlie King vừa mới trở về. Đó chính là một trong những nguyên nhân Lục Bất Phá thích Thượng Quan Nông, không những lịch sự, mà còn vô cùng suy nghĩ cho người khác. Tỷ như lúc này, bộ dáng hắn ôm Charlie King làm nũng không hề muốn người khác nhìn thấy.

    “Charlie King, ngày hôm qua ta vẽ cho Pha-ra-ông một bức họa, ngươi không có mặt ở đó, nên không thấy được.”

    “Biệt Lâm có đưa cho ta băng ghi hình. Tiểu Phá thật lợi hại.”

    “Chờ Mật Nhi xuất viện, ta cũng sẽ vẽ cho nàng một bức, làm quà tặng mừng xuất viện.”

    “Như vậy rất phiền toái, hơn nữa lại rất mệt, hôm qua Tiểu Phá đã dùng rất nhiều thời gian để vẽ. Sao ngươi đưa cho Mật Nhi là quà tốt nhất rồi.”

    Với Lục Bất Phá, Charlie King đã không hề xem đối phương là Mang Tang Tử tôn kính mà xem như đứa con thương yêu chính mình. Nếu đứa con đầu của nàng còn thì chắc bây giờ cũng lớn bằng Tiểu Phá.

    Ở bệnh viện bồi Mật Nhi cùng Charlie King ăn cơm tối, Lục Bất Phá mới cùng Hiên Viên Chiến trở về nhà trọ. Tiến vào phòng ngủ, Lục Bất Phá liền mất hứng xoay người, đối với người theo hắn vào nói: “Rốt cuộc ngươi xảy ra chuyện gì? Nếu không muốn cùng ta đến bệnh viện, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Ngươi coi ngươi kìa, suốt từ lúc ở trong bệnh viện, mặt mũi đều hầm hầm, giống như Mật Nhi là kẻ thù của ngươi vậy.”

    Hiên Viên Chiến gắt gao mím môi, sắc mặt âm trầm. Thấy hắn như vậy, cơn nóng giận của Lục Bất Phá bùng nổ. “Bắt đầu từ ngày mai ngươi không cần cùng ta đến bệnh viện!” Nói xong, hắn quay đầu đi vào toilet. Kết quả hắn mới vừa nhấc chân, đã bị một lực mạnh ôm lấy, rồi trần nhà xuất hiện, hắn đã bị quăng lên giường.

    “Hiên Viên Chiến! Ngươi muốn đánh nhau có phải hay không!” Lục Bất Phá bị đè trên giường ra sức giãy giụa.

    Hiên Viên Chiến cũng không dám dùng lực, sợ làm bị thương Lục Bất Phá, chỉ đè người kia không cho nhúc nhích. Nghẹn ức lửa giận cả buổi trưa làm cho thanh âm của hắn có chút khàn khàn.”Không cho ngươi gặp lại Thượng Quan Nông!”

    “Dựa vào cái gì!”

    “Ta chán ghét hắn.” Chưa từng chán ghét qua người nào như thế.

    Lục Bất Phá hừ lạnh: “Ngươi chán ghét Thượng Quan Nông? Nên không cho ta gặp hắn? Ngươi dựa vào cái gì mà ghét người ta. Người ta không đi trêu chọc ngươi. Hai ngày này ngươi cho là ta mù sao, người ta đối với ngươi khách khí như vậy, thế mà ngươi lại bày cái mặt lư ra. Ta thắc mắc hôm nay ngươi bị cái gì, thì ra là giận chó đánh mèo. Ngươi chán ghét Thượng Quan Nông là chuyện của ngươi, ta rất thích hắn, sao không gặp lại hắn chứ?”

    Câu “Ta rất thích hắn” tựa như sét đánh bên tai vang vào trong đầu Hiên Viên Chiến. Bán khuôn mặt hắn nhăn lại, lực đạo trong tay tăng mạnh: “Hắn có cái gì tốt! Thích trang điểm, đối với Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân thì nịnh nọt, tổn hại đến tôn nghiêm của Mang Tà nhân.”

    “Hiên Viên Chiến! Trước giờ ta không biết thì ra phẩm chất của ngươi lại như vậy!” Lục Bất Phá mắng, “Thích nói xấu sau lưng người khác. Người ta mặc đồ, ngươi nói người ta trang điểm; người ta cử chỉ thích đáng, ngươi nói người ta nịnh nọt. Nếu tất cả Mang Tà nhân đều như ngươi một cái đầu gỗ khó chịu, sớm đã bị người ta hợp lại tiêu diệt.”

    “Ta nói rồi, ta ghét nhất là loại người giả vờ thanh cao. Hôm nay ở trong phòng bệnh, Thượng Quan Nông rõ ràng có rất nhiều điều muốn hỏi ta, nhưng hắn không hỏi. Hắn nhìn ra ta có chuyện muốn nói với Charlie King, liền rời đi. Từ lúc tới đây đến giờ, lần đầu tiên ta thấy có người biết tiến biết lùi như vậy. Các ngươi đều giống nhau, mỗi ngày đều đuổi theo sau mông ta đòi cái này cái kia. Ngươi lại nói người ta tổn hại tôn nghiêm Mang Tà. Hừ! Làm Mang Tà mất mặt không phải là Thượng Quan Nông, mà là các ngươi! Ngay cả Pha-ra-ông đều đã nhìn ra, vậy mà ngươi lại dẫm vào vết xe đổ.”

    Hiên Viên Chiến sắp mất đi lý trí, gia khỏa kia có gì tốt chứ! Tiểu Phá lại thích hắn! Hắn sao có thể so với mình được chứ, một cái chiến trường cũng chưa từng đi, chỉ biết trang điểm hưởng thụ!

    “Ta không thích hắn! Ngươi không được gặp hắn!”

    “Ngươi có biết đây không phải là chuyện của ngươi hay không, đừng có quản ta! Ta không có bán mình cho ngươi!” Ra sức đẩy Hiên Viên Chiến ra, Lục Bất Phá giận đến nghiên răng nghiến lợi, “Nói cho ngươi biết, Hiên Viên Chiến, ngươi đừng có mà được một chút thuốc màu thì mở cả phường nhuộm*, cho ngươi một chút ánh mặt trời ngươi liền rực rỡ*. Lục Bất Phá ta gặp ai không nên gặp ai còn chưa tới phiên ngươi quản đâu. Ta đánh không lại ngươi, nhưng ngươi đừng cho là ta sẽ sợ ngươi. Không muốn làm ta khó chịu, ngươi lập tức cút đi cho ta!” [ *Hai câu đều đồng nghĩa với câu được voi đòi hai Bà Trưng á]

    Bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến căng thẳng mà nhìn Lục Bất Phá, hắn sắp khống chế không được chính mình. Tiểu Phá thích Thượng Quan Nông, Tiểu Phá thích Thượng Quan Nông… Phẫn nộ chiếm đầy đầu óc đang từ từ ăn mòn lý trí.

    “Ta không thích hắn!” Vẫn là một câu kia, Hiên Viên Chiến rời phòng trước khi chính mình mất lý trí, ra khỏi nhà trọ, lên phi hành khí của hắn. Sau khi hắn rời đi, cửa phòng ngủ của hắn cùng Lục Bất Phá bị người đá mạnh một cước, làm chấn động tâm can đang run rẩy của tổ ba người ở phòng tị nạn.

    “Tức chết ta, tức chết ta, đúng là tên gia khỏa không nói lý lẽ mà! Hỗn đản! Đại hỗn đản!” Lục Bất Phá ở trong phòng trút giận vào gối đầu, tâm tình tốt đẹp lúc ở bệnh viện hồi chiều hoàn toàn mất sạch, chỉ còn lại sự phẫn nộ do bị chọc tức đến sắp phát điên.

    “Ngươi vĩnh viễn cũng đừng có trở về! Ta không bao giờ… muốn gặp ngươi nữa!” Rống to trong phòng, Lục Bất Phá đem gối đầu của Hiên Viên Chiến quăng đến bên cửa sổ. Hắn không hiểu tại sao, không thể nào cùng Hiên Viên Chiến hòa bình sống chung bình yên vượt qua một tuần!

    Điều khiển phi hành khí loạn chuyển không có mục đích, Hiên Viên Chiến cũng không biết mình muốn làm gì. Đúng lúc này, thông tấn khí vang lên, là gia gia Hiên Viên Tri Xuân.

    “Hiên Viên thượng tá, lập tức đến văn phòng ủy ban.”

    Hiên Viên Chiến bẻ lái, hướng đến ủy ban. Đêm nay hắn không quay về, chờ Lục Bất Phá hết giận sẽ trở về.

    Tiến đến văn phòng, lửa giận (lửa dấm chua) của Hiên Viên Chiến nháy mắt liền biến mất, không khí trầm nặng bên trong phòng làm cho hắn lập tức khôi phục thành Hiên Viên thượng tá bình tĩnh. Bước đến trước mặt các chư vị quan lớn, hành quân lễ. [ *Sợ các nàng quên, () là lời tác giả a]

    “Hiên Viên Chiến phụng mệnh tiến đến!”

    “Hiên Viên thượng tá, nếu không phải sự việc nghiêm trọng, vượt qua sự kiểm soát của chúng ta, ta sẽ không đem người rời khỏi bên người Mang Tang Tử tiên sinh.” Hiên Viên Tri Xuân trầm thanh nói, gương mặt vốn nghiêm túc càng tăng thêm nhiều phần ngưng trọng.”Viện trưởng Tư Không Vũ cùng nhóm nghiên cứu đã mất tích tại phụ cận phía đông khu 28, ở bắc bộ rừng rậm An Bác Liệt thuộc Âu Mễ Già tinh. Chúng ta đã phái ba tiểu đội tìm kiếm, cùng với 60 người đi tìm trước đó, trong đó còn có 5 cơ giáp chiến sĩ, nhưng toàn bộ đều mất tích.”

    Vừa nghe đến có cơ giáp chiến sĩ, Hiên Viên Chiến lập tức nhìn về phía Trọng trang sư sư trưởng Tang Sâm cũng có mặt ở đây. Trên gương mặt suy sụp của Tang Sâm để lộ nét nghiêm túc hiếm thấy, hắn nói: “Ba tiểu đội tìm kiếm khi đến phụ cận khu 28 đã mất liên lạc với tổng bộ. Âu Mễ Già tinh có rừng rậm trải rộng, chúng ta đối với địa hình nơi đó chưa quen thuộc, không loại trừ khả năng có ‘Phản loạn giả’, dân bản xứ hay kẻ thù ở tinh cầu khác tồn tại. Hiên Viên thượng tá, ta lệnh cho ngươi dẫn ba chiến sĩ cơ giáp thuộc đội đặc nhiệm, phối hợp với quân bộ cùng Hiến chương cục đi đến Âu Mễ Già tinh tìm tất cả những người mất tích.”

    Hiên Viên Chiến chần chờ hai giây, tiếp theo hành quân lễ: “Vâng!”

    Hiên Viên Tri Xuân lập tức nói: “Ngươi thân là đội trưởng đội đặc nhiệm, ngươi tự mình chọn lựa người đi theo. Quân bộ phái tới hai mươi tinh anh của Lục quân, Hiến chương cục điều tới ba mươi bộ đội đặc chủng cảnh vệ, năm mươi người này toàn bộ đều nghe theo ngươi chỉ huy. Cho phép các ngươi mang theo vũ khí laser hạng nặng.”

    “Vâng!”

    Bạch Thiện nói tiếp: “Còn nhiệm vụ hộ vệ cho Tiểu Phá, sau khi chúng ta thảo luận quyết định sẽ do ngươi tự mình chọn người thích hợp từ đội đặc nhiệm tạm thời thay ngươi thực hiện chức trách, chờ sau khi ngươi trở về, ngươi vẫn tiếp tục đảm đương chức vụ thị vệ bên người của Tiểu Phá.”

    “Vâng!” Hai người mời vừa cãi vã, bây giờ đã chuyển thành lo lắng, Hiên Viên Chiến chào theo nghi thức quân đội, trầm thanh nói, “Ta có một điều thỉnh cầu!”

    “Ngươi nói.”

    “Xin đừng cho Tiểu Phá biết ta đi chấp hành nhiệm vụ.” Hiên Viên Chiến trầm ngâm một lát, trong sự khó hiểu của mọi người, nói, “Nói với hắn ta cần bình tĩnh vài ngày, nên quay về đội đặc nhiệm.”

    Hiên Viên Tri Xuân lập tức quát: “Ngươi lại làm cho Tiểu Phá tức giận?”

    Hiên Viên Chiến im lặng coi như trả lời, nhưng vừa nghĩ tới tình huống hiện tại đó là cách tốt nhất, Hiên Viên Tri Xuân dằn xuống ý định quở trách cháu nội, thô thanh nói: “Chúng ta cũng tính toán giấu hắn việc này, có vài điều chúng ta cũng không hy vọng hắn biết.”

    “Tạ ơn Nguyên soái!”

    Thấy cháu nội cư nhiên lại xin lỗi mình, Hiên Viên Tri Xuân cao thấp nhìn tôn tử vài lần, cảm thấy đối phương có lẽ do người khác giả trang. Bất quá thời điểm hiện tại không phải lúc thích hợp để đoán, hắn nói: “Bây giờ ngươi trở về đội đặc nhiệm đi. Hai tiếng sau sẽ xuất phát.”

    “Vâng!”

    Trước khi Hiên Viên Chiến rời đi, Hiên Viên Tri Xuân nói với phía sau: “Đừng để quân đội lại phái người đến Âu Mễ Già tinh.” Phải bình an mà trở về.

    “Vâng!”

    Không quay lại mà trả lời, Hiên Viên Chiến nhanh ly khai.

    “Chủ tịch quốc hội, Nguyên soái, ta xin cùng Hiên Viên thượng tá đang đi đến Âu Mễ Già tinh.” Tư Không Vô Nghiệp đứng lên nói, Tư Không Vũ chính là gia gia của hắn.

    Hiên Viên Tri Xuân lập tức nói: “Ngươi là trưởng phòng tình báo, lúc này chúng ta rất cần các tin tức. Nhiệm vụ lần này phi thường nguy hiểm, không cần phải tạo thêm tổn thất không cần thiết.”

    Tư Không Vô Nghiệp còn muốn nói, nhưng vừa nghĩ tới chính mình không hề có kinh nghiệm tác chiến, nên im lặng ngồi lại. Trên phương diện này, trong Tứ gia tộc chỉ có Hiên Viên Chiến là người đủ tư cách đi.

    Bên trong phòng họp đột nhiên lặng im, hồi lâu sau, Bạch Thiện nói: “Chuyện này cần phải giấu Tiểu Phá.”

    “Đúng.”

    Điều khiển phi hành khí trở về nhà trọ dạo một vòng, xuyên qua cửa sổ chưa kéo rèm cửa, nhìn người tựa hồ vẫn đang tức giận ngồi trên giường. Hiên Viên Chiến ở trong lòng nói rất nhiều câu xin lỗi. Cuộc tranh chấp vừa rồi là do hắn sai. Chờ hắn bình an trở về, Tiểu Phá muốn trừng phạt hắn sao cũng được. Lại nhìn hai lần nữa, Hiên Viên Chiến mới lái phi hành khí rời đi, đến quân doanh của đội đặc nhiệm.

    Hai giờ sau, một chiếc phi thuyền cỡ trung chở năm mươi bốn người, cùng bốn cơ giáp quang não tinh nhuệ nhất của liên bang, cùng với các loại vũ khí tiên tiến nhất của quân đội ở sân bay đặc biệt cất cánh, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.

    Đem gối đầu của Hiên Viên Chiến trở thành mặt chính chủ mà đập a đập chà a chà, lúc ấy là rạng sáng khoảng ba giờ, hắn tức giận mà nói: “Hiên Viên Chiến! Ngươi thật tính không trở lại đúng không! Vậy không cần trở về nữa!” Phẫn nộ đóng cảm ứng đèn, Lục Bất Phá kéo chăn bịt kín đầu, thề ngày mai sau khi Hiên Viên Chiến trở về, hắn sẽ biến mông tên kia thành máy luôn!

    Chương 44

    Mang đầy một bụng hỏa ngủ suốt một đêm, khi Lục Bất Phá tỉnh lại trong ngực vẫn cảm thấy rầu rĩ, cực kỳ không thoải mái. Động tác đầu tiên khi mở mắt là quay đầu nhìn, phát hiện ra giường bên cạnh trống không, gối đầu bị hắn nện biến hình cong cong vẹo vẹo vẫn nằm y nguyên trên tấm chăn, Lục Bất Phá “Vút” một cái liền ngồi dậy. Gia khỏa này thực sự cả đêm không trở về! Được lắm! Có khí phách!

    Phẫn nộ rời giường, nhanh chóng rửa mặt trong toilet xong, Lục Bất Phá vẻ mặt hầm hầm ra khỏi phòng ngủ. Khi hắn thấy một nam nhân cao lớn đứng nghiêm túc trước cửa phòng mình, hắn lập tức sửng sốt, trong lòng có dự cảm bất hảo.

    Tổ ba người đang ở phòng khách lầu hai đợi Lục Bất Phá rời giường lập tức đứng lên, Biệt Lâm lắp bắp nói: “Tiểu, Mang Tang Tử tiên sinh, ngài, a, đi lên.”

    Lục Bất Phá tay phải vẫn đang bảo trì tư thế vươn tay mở cửa, hắn nhíu mắt, tuyệt đối có thể đè Biệt Lâm thành muỗi, Biệt Lâm khẽ run, lại lắp bắp mà nói: “Tiểu, Tiểu Phá, đây là trung úy Trát Khố Đạt, từ hôm nay trở đi, hắn sẽ đảm nhiệm vị trí hộ vệ của ngươi.” Lục Bất Phá liền biến sắc, tổ ba người lui từng bước về phía sau, không dám lên tiếng.

    Dùng tư thế quân đội đứng nghiêm trước cửa, cúi chào nói: “Đội trưởng tiểu đội thân vệ đội đặc nhiệm Trát Khố Đạt tuân lệnh bảo hộ an toàn của Mang Tang Tử tiên sinh.”

    Lúc này biểu tình Lục Bất Phá muốn bao nhiêu lạnh lùng liền có bấy nhiêu, lửa giận phảng phất trên người thế nhưng bị dập tắt trong nháy mắt, biến thành hàn khí đủ để đông chết người. Hắn ngửa đầu đánh giá người trước mặt, nhãn cầu trái bằng máy, cổ có ba phần bằng máy, tay phải có bốn ngón cũng bằng máy, không biết nam nhân này còn có chỗ nào bằng máy nữa hay không, không cần hỏi, hắn cũng biết chắc chắn gia khỏa này cùng một giuộc với tên hỗn đãn nào đó.

    “Hiên Viên Chiến đâu?”

    Trát Khố Đạt không chớp mắt, nhìn thẳng phía trước, bảo trì quân tư: “Đội trưởng đã trở về đội đặc nhiệm, một giờ trước đã dẫn đội viên đi vào trong rừng đặc huấn.”

    Trát Khố Đạt ở trong lòng nén giận đội trưởng, tại sao không mang theo hắn cùng đi Âu Mễ Già tinh. Thật vất vả có được cơ hội tiếp xúc gần gũi với Mang Tang Tử tiên sinh, lại bảo hắn nói dối với ngài ấy

    “Tuy ngươi tạm thay mặt ta làm nhiệm vụ, nhưng ngươi không được ngủ cùng phòng với Mang Tang Tử tiên sinh.”

    “Mang Tang Tử tiên sinh mỗi ngày muốn uống ít nhất ba chén ca-cao, khi đưa cơm nước tới, nhất định phải có sự đồng ý của hắn mới được vào phòng.”

    “Không được cùng Mang Tang Tử tiên sinh nói nhiều, có nghi vấn gì, chờ ta trở lại ngươi hãy trực tiếp hỏi ta, không được phép quấy rầy hắn.”

    “Mang Tang Tử tiên sinh nếu hỏi ta đi đâu, ngươi hãy nói ta mang đội đi đặc huấn.”

    Nhớ đến lời đội trưởng lập đi lập lại mấy lần với hắn, Trát Khố Đạt trong lòng rất muốn nhìn kỹ Mang Tang Tử tiên sinh nhưng chỉ dám bức bách hai mắt mình nhìn thẳng.

    Lục Bất Phá nắm chặt tay nắm cửa, gia khỏa này đúng là ăn gan hùm mật gấu mà, thật sự dám chống đối hắn! Trong lòng bị lửa giận hừng hực thiêu đốt, hắn đóng sầm cửa trước mặt Trát Khố Đạt, Lục Bất Phá vọt tới trên giường tiến vào trong ổ chăn. Ngủ!

    Giật mình nhìn mũi mình suýt đụng vào cửa, Trát Khố Đạt quay đầu mắt đầy nghi hoặc cùng khẩn trương nhìn tổ ba người, có phải Mang Tang Tử tiên sinh không thích bộ dạng hắn hay không? Nhưng mà bộ phận máy móc trên người hắn ít hơn nhiều so với đội trưởng mà.

    Biệt Lâm nhón chân bước tới, ghé vào trên cửa nghe ngóng, nhưng bên trong phòng hoàn toàn không có động tĩnh gì, hắn lại nhẹ nhàng lui trở về đến, nhỏ giọng đối với Trầm Dương nói: “Ngươi đi tìm tổ trưởng.”

    Trầm Dương gật gật đầu, xoay người chạy trốn.

    Rồi Biệt Lâm mới ngoắc ngoắc ý muốn Trát Khố Đạt lại gần, dán vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: “Tối hôm qua Mang Tang Tử tiên sinh cùng Hiên Viên thượng tá cãi nhau, Hiên Viên thượng tá cả đêm không trở về. Hiện tại hắn lại phái ngươi đến đây, Mang Tang Tử tiên sinh thực sự rất tức giận.”

    “À.” Thì ra là như vậy, vừa nghe không phải là vấn đề của mình, trái tim treo lơ lửng cả buổi sáng của Trát Khố Đạt mới trở về chỗ cũ.

    “Trát Khố Đạt trung úy, chẳng lẽ Hiên Viên thượng tá thực sự tính không đảm nhiệm vị trí cận vệ của Mang Tang Tử tiên sinh nữa sao?” Biệt Lâm cùng La Bác rất là buồn bực, nếu như vậy chắc chắn Ủy ban cùng Quân đội sẽ không đồng ý.

    Trát Khố Đạt trên mặt hiện lên nét khó xử, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ tiếp nhận mệnh lệnh của đội trưởng cùng quân đội.”

    “Ai, cái này phiền toái rồi” Biệt Lâm lấy khủy tay huých huých La Bác, La Bác hiểu rõ. Hắn nói tiếp: “Mang Tang Tử tiên sinh nhanh giận cũng nhanh quên, hắn không phải không vừa lòng ngươi, ngươi ở chỗ này chờ hắn, chừng nào hắn hết giận sẽ không sao nữa. Mang Tang Tử tiên sinh không có điểm kiêng kỵ, nếu hắn cho ngươi gọi hắn Tiểu Phá, ngươi nên kêu hắn Tiểu Phá. Trên cơ bản hắn là một người ở chung rất tốt.” Nói rõ những hạng mục cần chú ý xong, Biệt Lâm vỗ vỗ vai Trát Khố Đạt, cho hắn đừng lo lắng.

    “Trước khi đội trưởng trở về ta sẽ bảo vệ Mang Tang Tử tiên sinh an toàn.” Trát Khố Đạt đi đến cạnh cửa đứng gác, tẫn trách nhiệm vụ hộ vệ của mình. Có thể đảm nhiệm vị trí hộ vệ của Mang Tang Tử tiên sinh, hắn vô cùng vinh hạnh. Bất quá, Mang Tang Tử tiên sinh tức giận như thế, sau khi đội trưởng trở về, hắn có chịu tha thứ cho đội trưởng không?

    Ít lâu sau, Charlie King nhận được tin liền lập tức trở về nhà trọ. Trầm Dương đã kể cho nàng chuyện gì xảy ra, đối với việc Hiên Viên thượng tá đột nhiên trở về đội đặc nhiệm, còn phái những người khác đến bảo vệ Tiểu Phá, nàng rất khiếp sợ, trong lòng nảy sinh nghi vấn. Đây tuyệt đối không phải chuyện Hiên Viên thượng tá sẽ làm ra, lại càng không đúng là quyết định của Ủy ban cùng Quân đội.

    Lên lầu, sau khi chào hỏi Trát Khố Đạt trung úy, Charlie King gõ gõ cửa phòng Lục Bất Phá: “Tiểu Phá, là ta, ta có thể vào không?”

    “Vào đi.”

    Charlie King đẩy cửa đi vào, đóng cửa. Người trên giường trùm kín chăn, nếu không lầm, thì mới vừa rồi nàng nghe thấy tiếng người này đang khóc. Đi đến bên giường ngồi xuống, nàng vỗ vỗ người nằm trong chăn.

    “Tiểu Phá, ngươi cùng Hiên Viên thượng tá đã xảy ra chuyện gì?”

    “Hắn bị điên, ai biết hắn xảy ra chuyện gì.”

    Người nói mang theo giọng mũi vẫn nằm trong chăn.

    “Ta nghe Trầm Dương nói, tối hôm qua các ngươi cãi nhau?”

    “Hắn không nói lý.”

    Lục Bất Phá không giải thích lý do hai người khắc khẩu, hắn không muốn liên lụy người khác, Hiên Viên Chiến căn bản là không có việc gì nên kiếm chuyện.

    Charlie King chậm rãi xốc chăn, người bên trong hai mắt phiếm hồng, trên lông mi còn vương vệt nước mắt chưa kịp lau. Nàng an ủi: “Tiểu Phá, La Bác đã đi tìm Hiên Viên thượng tá, chờ hắn trở về, ngươi cùng hắn hảo hảo nói chuyện, đem hiểu lầm cởi bỏ. Ngươi vẫn hy vọng hắn đảm nhiệm vị trí cận vệ của ngươi đúng không?”

    “Ai hiếm lạ hắn? Ta không cần cận vệ, ai cũng không muốn! Đừng để ta gặp lại hắn nữa!”

    Biết hắn đang nói lẫy, Charlie King chỉ cười cười. Lục Bất Phá trong lòng khó chịu cực kỳ, có cảm giác bị phản bội lẫn vứt bỏ. Tên gia khỏa kia không phải nói muốn vĩnh viễn làm cận vệ của hắn hay sao? Hắn không phải quân nhân đã nói được thì tuyệt đối sẽ làm được hay sao? Thì ra cũng chỉ mạnh miệng, lại là tên hỗn đản lòng dạ hẹp hòi.

    Thấy Lục Bất Phá khóc, trong lòng Charlie King thực sự mất hứng, Hiên Viên thượng tá lần này làm hơi quá đáng. Mặc kệ hắn cùng Tiểu Phá đã xảy ra tranh chấp gì, đều không nên làm trái mệnh lệnh của quân đội, tự tiện tạm rời khỏi cương vị công tác. Lau nước mắt cho Lục Bất Phá, nàng ôn nhu nói: “Chuyện này ta nhất định sẽ bắt Hiên Viên thượng tá giải thích rõ ràng.”

    “Charlie King.” Nhịn không được ôm lấy thắt lưng Charlie King, Lục Bất Phá chôn mặt trong lòng nàng, “Có phải một ngày nào đó ngươi cũng không để ý đến ta nữa?”

    “Tuyệt đối sẽ không!” Charlie King vuốt mái tóc dài của hắn, làm hắn an tâm, “Tiểu Phá với ta mà nói ngươi không chỉ là Mang Tang Tử tiên sinh, mà còn là người nhà quan trọng nhất.”

    “Charlie King, cũng chỉ có người là tốt nhất.” Nước mắt lại trào ra, Lục Bất Phá thề tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Hiên Viên Chiến, hắn cùng với tên hỗn đản này hoàn toàn nhất đao lưỡng đoạn*! [ *Ly dị á. Ách các nàng bình tĩnh… là cắt đứt quan hệ]

    Ghé vào trong lòng Charlie King tìm kiếm nguồn an ủi, Lục Bất Phá dần dần bình tĩnh lại. Không có Hiên Viên Chiến, hắn vẫn có thể sống. Khi hắn ngẩng đầu lên, trừ bỏ ánh mắt có hơi phiếm hồng, đã không còn nhìn thấy nước mắt.

    “Charlie King, thực xin lỗi, đã làm ngươi lo lắng.”

    “Không được nói xin lỗi, Tiểu Phá có việc nếu không cho ta biết, mới làm cho ta lo lắng.” Charlie King giặt khăn lông ướt lau mặt cho Lục Bất Phá.

    “Charlie King, ngươi quay về bệnh viện đi. Ta không sao. Buổi chiều ta đi bệnh viện thăm Mật Nhi.” Cảm nhận tình thương dịu dàng của mẹ từ Charlie King, Lục Bất Phá không còn vì một tên gia khỏa hỗn đản nào đó mà tức giận.

    “Ngươi không nên đi. Mấy ngày nay ngươi đã mệt lắm rồi, chỗ mẫn cảm trên người cũng chưa khá hơn, vẫn là hảo hảo nghỉ ngơi đi.”

    Hắn không muốn tiếp tục ngốc ở chỗ của Hiên Viên Chiến. Lục Bất Phá khẽ nhếch khóe miệng, xem như cười.”Ta muốn đi, Mật Nhi là em gái của ta, ta mỗi ngày phải đi thăm nàng.”

    Ngẫm lại có lẽ ở bệnh viện Tiểu Phá sẽ dễ chịu hơn, Charlie King cũng không miễn cưỡng.

    Sau khi Charlie King rời đi, Lục Bất Phá thay quần áo xong, xuất môn hướng Trát Khố Đạt xin lỗi vì hành vi thất thố của mình, thiếu chút nữa đã đem Trát Khố Đạt hù chết. Mang Tang Tử tiên sinh xin lỗi hắn, sau khi đội trưởng trở về nhất định sẽ đánh hắn cho xem! Thân là đội trưởng đội thân vệ của đội trưởng Hiên Viên Chiến, chiều cao 2m44, có một phần huyết thống của dân bản xứ Thiết Đạt nhân, Trát Khố Đạt lại bị Lục Bất Phá dọa sợ tới mức không ngừng cúi đầu khom lưng, chỉ kém quỳ trên mặt đất hô cứu mạng. Nếu đội viên của đội đặc nhiệm nhìn thấy cái dạng này của hắn, tuyệt đối sẽ không tin đây chính là đội trưởng Trát Khố Đạt có thể một mình đấu với Vọng Uy dũng sĩ mà họ từng quen biết.

    Sau khi dùng qua điểm tâm (sức ăn của Lục Bất Phá rõ ràng đã ít hơn), Lục Bất Phá tự giam mình trong thư phòng. Trên bàn để tập thơ vốn hắn muốn đưa cho Hiên Viên Chiến. Càng nhìn càng tức, hắn đem vài tờ đã viết tốt kéo xuống xé thành từng mảnh nhỏ, rồi đem nguyên quyển notebook ném vào thùng rác. Ngồi tại chỗ ngẩn người, mắt Lục Bất Phá lại đỏ lên, cho dù trong khoảnh khắc phát hiện mình xuyên không, hắn cũng không khó chịu như vậy.

    “Cốc cốc cốc”

    “Tiểu Phá, Thượng Quan trưởng phòng đến.”

    Vội vàng lau lau nước mắt, hít sau vài hơi, Lục Bất Phá đứng dậy mở cửa, đối với người đang đứng đối diện ngoài cửa bày ra nụ cười vô cùng hài lòng.

    “Thượng Quan Nông, hôm nay ngươi lại trốn việc.”

    Thượng Quan Nông hơi sửng sốt lúc Lục Bất Phá đi ra, nhưng hắn không hỏi đối phương đã xảy ra chuyện gì, hắn cười lắc lắc thứ gì đó trong tay: “Ta vội tới để đưa tư liệu về Hàn Cát tinh cho Mang Tang Tử tiên sinh, sao có thể tính là trốn việc được chứ?”

    Né người để Thượng Quan Nông tiến vào, Lục Bất Phá đóng cửa lại.”Ngươi không ở trong phòng làm việc, có bị thủ trưởng hỏi không?”

    “Ta đã nói với bộ trưởng. Vừa nghe ta muốn tới đưa tài liệu cho Tiểu Phá, bộ trưởng liền thúc giục ta nhanh tới đây.” Đem tài liệu sửa sang cả đêm qua giao cho Tiểu Phá, không biết bản thân là mồi lửa dẫn tới trận chiến đêm qua, Thượng Quan Nông không vì nguyên nhân tối hôm qua ngủ không đủ giấc mà lộ ra bất kỳ tia mệt mỏi nào. Hắn tao nhã vừa đi đến bàn học, vừa liếc nhìn quyển notebook bị ném trong thùng rác. Hơi ngạc nhiên, hắn xoay người nhặt lên.

    “Đừng nhặt!” Lục Bất Phá xông lên ôm lấy cánh tay Thượng Quan Nông đang vươn ra, trên mặt hiện lên tia xấu hổ, “Chỉ là quyển vở vô dụng, nên bỏ thôi.”

    Thượng Quan Nông nhặt lên, mà thực sự lo lắng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Có thể nói cho ta biết không?”

    Cái mũi Lục Bất Phá đột nhiên lên men, hắn buông tay, nột nột nói: “Không, không có gì.”

    Thượng Quan Nông nhìn sâu vào mắt hắn một hồi, rồi đem người kéo đến ngồi trên ghế xong, mới ngồi xổm trước người Lục Bất Phá, làm cho hắn nhìn thẳng chính mình.”Ta không thấy Chiến đâu, thay vào đó lại thấy trung úy Trát Khố Đạt. Ngươi cùng Chiến đã xảy ra chuyện gì?”

    Bị người dễ dàng phát hiện, lại nhìn thấy sự lo lắng trên mặt Thượng Quan Nông, Lục Bất Phá hút hút cái mũi: “Ta có thể cùng hắn như thế nào. Chính là do hắn phát hỏa bậy bạ, còn cả đêm qua không về. Buổi sáng ta rời giường mới được cho biết cận vệ của ta đã đổi người khác.”

    Thượng Quan Nông khẽ cau mày, sau khi suy nghĩ, hắn nói: “Ta với Chiến từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nên hiểu hắn. Đây không phải là sự tình hắn có thể làm ra, nhất định có nguyên nhân. Ta đi tìm hắn.”

    Lục Bất Phá trong lòng cảm động, giữ chặt Thượng Quan Nông: “Đừng. Hắn không làm cận vệ của ta, ta cũng không thèm hắn làm đâu. Ta xem Trát Đạt kia cũng rất tốt, đổi hắn thì đổi hắn.”

    Thượng Quan Nông cười cười: “Là Trát Khố Đạt trung úy. Hắn là đội trưởng đội thân vệ của Chiến. Nếu quả thật Chiến tính không làm cận vệ của ngươi, hắn cũng sẽ không phái Trát Khố Đạt trung úy đến bảo hộ ngươi. Nhiệm vụ của đội thân vệ chính là bảo vệ đội trưởng đội đặc nhiệm ân toàn trong lúc chiến đấu, nếu Chiến trở về, sao lại phái Trát Khố Đạt đến? Hơn nữa cho dù Chiến đơn phương quyết định không làm cận vệ của ngươi nữa, quân đội cùng ủy ban cũng sẽ biết, bọn họ không tới đây tìm ngươi sao?”

    Nghe Thượng Quan Nông nói như thế, lý trí bị cơn nóng giận che mờ lập tức trở nên lãnh tĩnh lại. Hắn lắc đầu: “Không có. Chủ tịch quốc hội cùng Hiên Viên bá bá đều tới tìm ta.” Đúng vậy, theo lý mà nói nếu Hiên Viên Chiến phạm vào sai lầm lớn như thế, Hiên Viên bá bá đã sớm nhéo lỗ tai hắn lôi đến trước mặt mình nhận lỗi, sao lại chẳng quan tâm chứ?

    Thượng Quan Nông tiếp tục nói: “Chiến là một quân nhân phi thường vĩ đại, người cùng tuổi hắn trong tứ đại gia tộc đều không thể so được với hắn. Thời điểm chúng ta vẫn còn học tại trường, hắn đã chiến đấu vì Liên bang. Hắn là một quân nhân, tuyệt đối sẽ không vì chuyện tư mà cãi quân lệnh. Cho dù hắn không thích chuyện đó, chỉ cần đó là mệnh lệnh, hắn nhất định sẽ chấp hành. Tiểu Phá, ta đi tìm Chiến hỏi rõ ràng, chuyện này nhất định có nguyên nhân.”

    “Thượng Quan Nông, cám ơn ngươi.” Nghĩ đến Hiên Viên Chiến khó chịu với người tốt như thế, còn cùng hắn cãi nhau, cơn giận của Lục Bất Phá lại bùng lên.

    Thượng Quan Nông cười nói: “Ta thực rất hâm mộ tình hữu nghị giữa Tiểu Phá và Chiến, cho nên không muốn thấy các người sinh ra hiểu lầm. Tiểu Phá, nếu có thời gian, có thể dạy ta vẽ tranh không? Ta đã chuẩn bị tốt băng gạc, thuốc màu cùng bàn chải.”

    Ngay cả nhờ vả mà cũng khách khí như vậy. Lập tức đem tên hỗn đãn Hiên Viên Chiến nào đó quăng ra khỏi đầu, Lục Bất Phá gật đầu cười: “Không thành vấn đề! Thời gian của ta có rất nhiều, chỉ xem thời gian của ngươi thôi.”

    Thượng Quan Nông trên mặt chính là vẻ kinh hỉ: “Tiểu Phá, cám ơn ngươi.”

    “Đều là người một nhà, đừng khách khí, đừng khách khí.” Hắn quyết định rồi, hắn nhất định cùng Thượng Quan Nông kết bạn! Tức chết tên hỗn đản!

    Nét cười trên mặt Thượng Quan Nông trở nên có chút mê mẩn, hắn có thể học vẽ tranh, học một điều tốt đẹp như vậy, đêm nay hắn nhất định không ngủ được.

    Chương 45

    Đứng ngồi không yên chờ tin tức Thượng Quan Nông, đồng thời Lục Bất Phá đem mỗ hỗn đản nào đó thóa mạ mấy lần trong đầu. Cái tên chết tiệt không tuân thủ lời hứa, tốt nhất nên lập tức ló ra trước mặt hắn, bằng không sau này cũng đừng xuất hiện nữa! Lục Bất Phá không chờ được Thượng Quan Nông mà chờ được La Bác. La Bác giống như kẻ trộm cùng Trầm Dương, Biệt Lâm đột nhiên tiến vào thư phòng, nhỏ giọng nói: “Tiểu Phá, doanh trại của đội đặc nhiệm không cho phép người ngoài tiến vào, ta nói tới tìm Hiên Viên thượng tá, bọn họ cũng không để ta đi vào, chỉ nói Hiên Viên thượng tá mang đội đi đặc huấn.”

    Hắn còn chưa nói xong, sắc mặt của Lục Bất Phá liền thay đổi, trước khi hắn phát hỏa, La Bác nói nhanh: “Nhưng mà ta phát hiện ra chỗ rất kỳ lạ.”

    “Cái gì? Có phải hắn không muốn gặp ta không? Ai hiếm lạ!” Lục Bất Phá không thèm quan tâm, không muốn thừa nhận suy đoán này làm mũi mình đã lên men.

    “Tiểu Phá, ngươi đừng nóng giận, trước hãy nghe ta nói.” La Bác vẻ mặt bí mật, “Ta phát hiện cơ giáp của Hiên Viên thượng tá không có ở đấy.”

    “Thì sao?” Lục Bất Phá xoay đầu lại, vẻ mặt nghi vấn, “Cơ giáp là cái gì?”

    Biệt Lâm lập tức lấy ra quang điện bản, điều chỉnh ra hình ảnh của cơ giáp, Lục Bất Phá há to miệng, bị chấn động suýt hôn mê. Đây không phải là những thứ chỉ có trong manga thôi sao?

    La Bác giải thích: “Cơ giáp của Hiên Viên thượng tá gọi là ‘Quang Vinh’, đó là cơ giáp lớn nhất của Liên bang.”

    Biệt Lâm lập tức chỉnh ra hình ảnh của “Quang Vinh”, cằm Lục Bất Phá lúc này đã chễm chệ nằm trên mặt đất. Màu đen tinh khiết, toàn thân phát ra hàn quang, cỗ máy to lớn này làm Lục Bất Phá nghĩ ngay đến “Transformers” Megatron*, nhưng “nó” nhìn qua còn lớn hơn Megatron! Lục Bất Phá choáng váng hồ hồ, hắn nghiêm trọng hoài nghi đây chỉ là mô hình.

    La Bác tiếp tục nói chỗ hắn cảm thấy kỳ quái.”Cơ giáp chiến sĩ trừ phi có nhiệm vụ tác chiến, bình thường sẽ không rời khỏi doanh địa. Nhưng khi ở đó, ta không thấy ‘Quang Vinh’. ‘Quang Vinh’ là cơ giáp của Hiên Viên thượng tá, chỉ nghe theo mệnh lệnh của thượng tá. Nó không ở doanh địa, điều này chỉ có thể nói rõ rằng Hiên Viên thượng tá tự mình mang nó ly khai.”

    Có nghĩa gì? Lục Bất Phá chìm trong mông lung khó hiểu. Trầm Dương xen mồm nói: ” ‘Quang Vinh’ chính là cơ giáp lớn nhất ở liên bang, cao 35 m, năng lực tác chiến tựa như Hiên Viên thượng tá, đó là liên bang đệ nhất cơ giáp. Nó không ở doanh địa, điều này cho thấy Hiên Viên thượng tá căn bản không ở Bắc Đàn.”

    “Tại sao?” Đại não Lục Bất Phá hoàn toàn mất đi khả năng tự hỏi, một con robot bự như vậy mà lại là tọa kỵ của tên hỗ đản nào đó sao? Hắn không thể tin được.

    La Bác nói: “Trừ phi gặp phải sự tình vô cùng nan giải, bằng không liên bang cùng quân đội chắc chắn sẽ không điều động cơ giáp chiến sĩ, cho dù cần đi chăng nữa, cũng không có khả năng tùy tiện điều động ‘Quang Vinh’. Nếu đúng là Hiên Viên thượng tá mang đội vào trong rừng đặc huấn, càng không thể có thể mang theo ‘Quang Vinh’, như vậy sẽ phá hư thảm thực vật trong rừng, quấy nhiễu đến động vật. Điều quan trọng nhất, Hiên Viên thượng tá không có khả năng mang ‘Quang Vinh’ đi đặc huấn. Cơ giáp Chiến sĩ chỉ đặc huấn ở tại doanh địa của Trọng trang sư cùng doanh địa của đội đặc nhiệm, bởi năng lực tấn công của cơ giáp Chiến sĩ rất mạnh, chúng đều có sân riêng để huấn luyện.”

    Trầm Dương bổ sung: “Bắc Đàn chính là trung tâm của liên bang, không có khả năng xuất hiện tình huống khẩn cấp cần cơ giáp Chiến sĩ ra mặt giải quyết. Cho nên chúng ta có thể khẳng định ‘Quang Vinh’ không ở trong doanh địa thì nhất định đã ly khai Bắc Đàn, nói như vậy Hiên Viên thượng tá chắc chắn không còn ở Bắc Đàn, hắn không phải mang đội đi đặc huấn, mà là đi chấp hành nhiệm vụ bí mật nào đó.”

    Biệt Lâm bổ sung: “Như vậy là có thể giải thích tại sao Hiên Viên thượng tá điều Trát Khố Đạt trung úy đến đây làm thiếp thân hộ vệ cho Tiểu Phá, mà chủ tịch quốc hội cùng Hiên Viên nguyên soái lại không chút phản ứng chút nào. Trát Khố Đạt trung úy là đội trưởng đội thân vệ của Hiên Viên thượng tá, nhiệm vụ của hắn chính là phòng ngừa có người đánh lén khi Hiên Viên thượng tá cùng địch nhân đối mặt, bảo hộ an toàn của hắn. Hiên Viên thượng tá đem hắn điều đến đây, để bảo đảm an toàn cho Tiểu Phá, chẳng sợ làm như vậy có thể mang đến nguy hiểm cho bản thân. Bởi vì theo ta biết, thời điểm Hiên Viên thượng tá ra ngoài chấp hành nhiệm, Trát Khố Đạt trung úy nhất định sẽ đồng hành.”

    Lục Bất Phá nói không rõ cảm giác trong lòng mình lúc này, hắn vẫn oán Hiên Viên Chiến, nhưng loại oán này cùng ban nãy hoàn toàn bất đồng.”Ai thèm hắn bảo vệ chứ, hắn nghĩ đem Trát Khố Đạt phái tới, ta sẽ không tức giận sao?” Lập tức hắn lại lo lắng hỏi: “Các ngươi có biết Hiên Viên Chiến đang chấp hành nhiệm vụ gì không?” Cái thứ to con kia không thấy đâu, như vậy nhiệm vụ lần này hẳn rất nguy hiểm, thực sự nguy hiểm. Trái tim Lục Bất Phá như bị nhéo mạnh một cái.

    Tổ ba người đồng thời lắc đầu: “Nếu không phải chiến tranh nổ ra, nhiệm vụ mà Hiên Viên thượng tá chấp hành đều là tối cơ mật, lần này hắn mang ‘Quang Vinh’ cùng đi, kia nhất định là nhiệm vụ siêu cấp cơ mật, chúng ta điều tra không được, cũng không thể đi thăm dò.”

    Lục Bất Phá đứng lên: “Ta đi tìm chủ tịch quốc hội cùng Hiên Viên bá bá!”

    “Tiểu Phá!” Biệt Lâm giữ chặt hắn, “Chủ tịch quốc hội cùng Hiên Viên nguyên soái chưa tới tìm ngươi có nghĩa là bọn họ sẽ không nói cho ngươi biết. Mặc kệ là nhiệm vụ gian nan khó khăn đến nhường nào, Hiên Viên thượng tá nhất định sẽ bình an trở về, ta tin không lâu nữa hắn sẽ trở lại. Không bằng Tiểu Phá làm như không biết, kiên nhẫn chờ đợi.”

    “Ta chờ không được, Hiên Viên Chiến nợ ta một lời giải thích!” Bỏ tay Biệt Lâm ra, Lục Bất Phá chạy ra khỏi thư phòng, gia khỏa kia là cận vệ của hắn, hắn là chủ nhân của tên kia! Đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ cũng nên nói cho hắn biết một tiếng đi. Đùng một cái vô thanh vô tức đã không thấy tăm hơi đâu, còn phái một người hắn không biết tới bảo hộ hắn, gia khỏa kia rốt cuộc đem hắn trở thành cái gì đây?

    Chạy ra khỏi nhà trọ, mới phát hiện mình không biết phải đi đâu, hắn cũng không lái được phi hành khí. Vừa lúc này có một chiếc phi hành khí đáp xuống trước mặt hắn, Lục Bất Phá chạy nhanh tới. Sau khi phi hành khí ổn định, cửa liền mở ra, Lục Bất Phá cũng không cần biết đó là phi hành khí của ai, hắn nhào về phía trước nói: “Mang ta đi tìm chủ tịch quốc hội.”

    “Tiểu Phá?”

    Vừa thấy là người quen, Lục Bất Phá vui vẻ.”Thượng Quan Nông, đúng lúc, phiền ngươi dẫn ta đi tìm chủ tịch quốc hội, Hiên Viên bá bá cũng được.”

    Thượng Quan Nông đóng cửa phi hành, mới từ quân doanh của đội đặc nhiệm trở về nên hắn hiểu ngay: “Tiểu Phá đã biết Chiến không còn ở Bắc Đàn phải không?”

    “Ừm!” Lục Bất Phá ngồi vào vị trí bên cạnh Thượng Quan Nông, “Ngươi có tra được gì không?”

    Thượng Quan Nông không khởi động phi hành khí, mà nói: “Điều ta biết có lẽ cũng không sai biệt lắm với điều Tiểu Phá biết.” Nhưng hắn tựa hồ còn có tin khác, do dự vài giây, mới nói: “Mấy ngày nay ông nội của ta đến khuya mới trở về, nhìn dáng vẻ của ông, tựa hồ đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng. Đối với chuyện cơ mật của liên bang, cho dù là thân nhân cũng không được tùy tiện tiết lộ. Tiểu Phá nếu muốn đi hỏi chủ tịch quốc hội cùng Hiên Viên nguyên soái, ta nghĩ bọn họ sẽ không nói cho ngươi biết.”

    Nhưng sau đó, Thượng Quan Nông lại khởi động phi hành khí, đối với người nào đó đang mang vẻ mặt thất vọng cười nói: “Nhưng vẫn là phải thử một chút, chủ tịch quốc hội cùng Hiên Viên nguyên soái nhất định sẽ không nói, chúng ta đi tìm những người khác.”

    Lục Bất Phá cảm kích nói: “Cám ơn ngươi, Thượng Quan Nông.”

    “Ta có tư cách cùng Mang Tang Tử tiên sinh làm bằng hữu không?” Thượng Quan Nông vươn tay phải, Lục Bất Phá lập tức cầm lấy, lớn tiếng nói: “Tư cách rất lớn. Ta sau này có thể gọi ngươi Thượng Quan không?”

    “Đương nhiên có thể, ta rất vui khi ngươi gọi ta như thế.” Thu hồi tay, Thượng Quan Nông kéo cần điều khiển xuống, phi hành khí chậm rãi bay lên, “Tiểu Phá, ngồi vững.”

    “OK.”

    Phi hành khí “vù” bay đi ra ngoài, tổ ba người nhìn từ cửa sổ lầu hai nhận ra đó là phi hành khí của Thượng Quan trưởng phòng, đối với người đang lo lắng phía sau nói: “Trát Khố Đạt trung úy, ngài vẫn là ở chỗ này chờ đi. Cho dù có là Hiên Viên thượng tá ở đây, hắn cũng không ngăn được khi Tiểu Phá có chuyện muốn làm. Có Thượng Quan trưởng phòng hộ tống, Tiểu Phá không sẽ không gặp nguy hiểm.”

    “Nhưng mà đội trưởng bảo ta khi Mang Tang Tử tiên sinh ra ngoài nhất định phải theo sát hắn một tấc cũng không rời.” Trát Khố Đạt gấp đến độ xoay vòng vòng, nghĩ đến nếu sau khi đội trưởng trở về biết hắn không hoàn thành nhiệm vụ được giao, hắn nhịn không được run run.

    “Yên tâm yên tâm, chúng ta sẽ không nói đâu.” Biệt Lâm thấu hiểu vỗ vỗ bả vai Trát Khố Đạt, “Chờ Hiên Viên thượng tá trở lại, hắn không có thời gian hỏi tới chuyện này đâu.”

    “Ừ.” Hai người kia gật đầu.

    “Tại sao?” Trát Khố Đạt lập tức hỏi.

    Tổ ba người trăm miệng một lời: “Bởi vì việc đầu tiên Hiên Viên thượng tá trở về là làm sao bình ổn lửa giận của Tiểu Phá, hắn không có thời gian cùng tinh lực đi quản ngươi có hay không một tấc cũng không rời theo sát Tiểu Phá.”

    Trát Khố Đạt mồm chữ o mắt chữ a, không thể ngờ rằng đội trưởng của hắn có thể đem nguyên soái làm tức chết đi được lại sợ Mang Tang Tử tiên sinh. Nhưng sự thật chính là như vậy, hắn rất nhanh sẽ biết a.

    Đang bận rộn ở văn phòng, Âu Dương Long kinh ngạc nhìn Thượng Quan Nông và Mang Tang Tử tiên sinh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Mặc dù chỉ kinh ngạc vài giây, nhưng hắn ngây người sửng sốt một lát sau mới mở miệng: “Mang Tang Tử tiên sinh? Ngươi sao vậy?” Tiến lên đóng cửa lại, phòng ngừa có người đột nhiên tiến vào, Âu Dương Long tiếp đón hai người ngồi xuống.

    Hai người đi theo mật đạo tới nên cũng không khiến người khác chú ý, Thượng Quan Nông sau khi ngồi xuống liền nói thẳng ý đồ đến đây: “Long, ta cùng Tiểu Phá vì chuyện của Chiến mà đến.”

    “Chiến? Hắn xảy ra chuyện gì?” Rót cho mỗi người một chén ca-cao, Âu Dương Long ngồi xuống phía đối diện.

    Lục Bất Phá mở miệng: “Âu Dương Long, ngươi có biết Hiên Viên Chiến đi đâu không?”

    Âu Dương Long không trả lời ngay, mà nhìn về phía Thượng Quan Nông, ánh mắt dò hỏi. Thượng Quan Nông nói: “Chiến ly khai Bắc Đàn, hắn phái đội trưởng đội thân vệ đến làm hộ vệ cho Tiểu Phá. Tiểu Phá muốn đi tìm chủ tịch quốc hội cùng Hiên Viên nguyên soái, nhưng ta tin bọn họ sẽ không nói. Ngươi là trưởng phòng Pháp vụ, không biết ngươi có nghe được tin gì không.”

    Âu Dương Long yên lặng vài giây, mới mở miệng: “Nếu Chiến đi khỏi Bắc Đàn, điều đó nghĩa là hắn đang đi chấp hành nhiệm vụ. Nông, cho dù ta có biết cái gì cũng không thể lộ ra, đây là chuyện cơ mật của liên bang.”

    Lục Bất Phá bực mình, Thượng Quan Nông đè lại tay hắn ý bảo không cần lo lắng, vẫn cười trứ nói: “Long, đây không phải là câu trả lời ta muốn nghe.”

    Ánh mắt của Âu Dương Long luôn làm cho người đối diện cảm thấy không thoải mái, mặc dù là kẻ lớn mật như Lục Bất Phá bị hắn nhìn qua cũng có cảm giác như có rắn bò khắp người, không phải sợ, mà là cảm giác của bản năng. Bất quá, dù đối mặt trực tiếp với Âu Dương Long như vậy, Thượng Quan Nông vẫn một bộ quý công tử tao nhã, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng.

    Nhìn chăm chú Thượng Quan Nông nhìn một hồi, âm trầm trong mắt Âu Dương Long tiêu tan một chút, hắn mở miệng: “Chỗ tình báo gần đây đột nhiên bề bộn nhiều việc. Gia khỏa Tư Không kia tựa hồ tâm tình không được tốt, trong vòng ba ngày qua đã bắt hơn mười tên ‘Phản loạn’. Buổi tối sau hôm Hàn Cát nhân rời đi, chủ tịch quốc hội cùng quan lớn các bộ mở hội nghị họp kín, nhất là các thủ trưởng trong quân đội đều có mặt, trong đó còn có sư trưởng trọng trang sư Tang Sâm.”

    Lục Bất Phá nghe không hiểu ý tứ trong đó, nhưng Thượng Quan Nông đã rõ ràng, sắc mặt trở nên ngưng trọng: “Đã xảy ra chuyện gì?” Chuyện cần trọng trang sư ra mặt, có nghĩa rằng chuyện này phi thường nghiêm trọng.

    Âu Dương Long lắc đầu: “Cụ thể thì ta không biết. Nhưng ba ngày nay bao gồm cả đêm qua, tổng cộng có ba chiếc phi thuyền cất cánh từ sân bay đặc biệt của quân đội, mà trước đó, cũng có một chiếc phi thuyền cỡ trung từ sân bay quân đội bay đi. Ta đoán tất cả đều đến cùng một nơi, cũng là địa phương Chiến đến.”

    Thượng Quan Nông lập tức hỏi: “Gần nhất, chỗ pháp vụ có nhận được mệnh lệnh thời chiến không?”

    “Không có. Ta đoán Chiến chấp hành chính là nhiệm vụ của liên bang chứ không phải quân vụ.” Âu Dương Long nói xong liền lập tức giải thích, “Chỗ cảnh vệ Hiến chương cục mấy ngày nay rõ ràng có nhân viên bị điều động, nếu là quân vụ sẽ không dùng đến cục Hiến chương.”

    Sắc mặt Thượng Quan Nông càng thêm trầm nặng, không phải quân vụ lại cần dùng đến Chiến, kia đã nói lên tính chất sự tình đã vượt qua dự đoán của hắn. Tuy rằng có nhiều chỗ nghe không hiểu lắm, nhưng vừa thấy sắc mặt Thượng Quan Nông, Lục Bất Phá cũng biết sự việc không đơn giản.

    Lúc này Âu Dương Long nói: “Gia khỏa Tư Không Vô Nghiệp kia nhất định biết rõ.”

    Thượng Quan Nông lập tức đứng lên: “Ta đi tìm hắn.”

    Ánh mắt Âu Dương Long hiện lên ánh sáng lạnh, nói: “Gia khỏa kia chắc chắn sẽ không thẳng thắn nói cho ngươi biết, ta giúp ngươi hỏi hắn.” Nói xong hắn lấy qua thông tấn khí, Thượng Quan Nông cảm kích cười cười đối với, ngồi trở về.

    Tín hiệu phát ra nửa ngày, hình ảnh Tư Không Vô Nghiệp ngồi trong văn phòng hiện ra, gương mặt có chút tiều tụy, tựa hồ đã không nghỉ ngơi tốt nhiều ngày nay. Vừa xuất hiện, hắn đã nói: “Âu Dương trưởng phòng, có chuyện gì khiến ngươi trong thời gian làm việc tới quấy rầy ta? Ta hiện tại đang bề bộn nhiều việc.”

    Âu Dương Long khinh thường hừ một tiếng, nói: “Xem bộ dáng Tư Không trưởng phòng xem ra đang gặp phiền toái vô cùng khó giải quyết, có cần bộ phận pháp vụ ta hỗ trợ không? Ngươi không cần khách khí, tuy rằng biết gia khỏa ngươi tương đối vô dụng, nhưng ta sẽ không vì vậy mà cười nhạo ngươi đâu.”

    Truyền đến hình ảnh Tư Không Vô Nghiệp cười lạnh: “Lĩnh vực Âu Dương trưởng phòng am hiểu quá mức huyết tinh, vẫn đừng nên tới chỗ tình báo của ta làm ô nhiễm. Bất quá Âu Dương trưởng phòng giống như đã quên, rất nhiều phạm nhân chỗ pháp vụ các ngươi xử lý đều là do bộ phận tình báo của ta bắt được. Âu Dương trưởng phòng tới tìm ta chẳng lẽ lại có người nào đó không bắt được?”

    Âu Dương Long không bị chọc giận, mà là âm trầm cười hai tiếng, làm cho Lục Bất Phá nhịn không được chà xát cánh tay.”Kiểu tóc luôn hoàn mỹ của Tư Không trưởng phòng hôm nay tựa như có chút hỗn độn, ta đối với chuyện có thể làm cho Tư Không trưởng phòng mất bình tĩnh như thế cảm thấy lòng phi thường tốt hiếm thấy.”

    “Long.” Thượng Quan Nông nhịn không được ra tiếng, rồi hắn lấy ra thông tấn khí của mình bấm số của Tư Không Vô Nghiệp, lập tức, Tư Không Vô Nghiệp phát hiện Thượng Quan Nông, hắn mặt nhăn nhíu mày: “Thượng Quan, sao ngươi lại tới đây?”

    Thượng Quan Nông đi thẳng vào vấn đề nói: “Ta tới hỏi Long có biết Chiến ở đâu không?”

    Tư Không Vô Nghiệp ánh mắt chợt lóe, bởi vì không có cùng Lục Bất Phá liên thông thông tấn khí, cho nên hắn không nhìn thấy Lục Bất Phá, nhưng Lục Bất Phá lại có thể thấy hắn, cũng nhìn thấy trầm tư hiện lên trong mắt hắn.

    “Vậy Âu Dương trưởng phòng tìm ta cũng vì chuyện của Chiến?” Tư Không Vô Nghiệp chuyển hướng Âu Dương Long, Âu Dương Long phủi hạ khóe miệng, “Thật ra ta chỉ thay Mang Tang Tử tiên sinh tìm ngươi. Hắn muốn biết Chiến đi đâu?”

    “Mang Tang Tử tiên sinh ở chỗ của ngươi?” Tư Không Vô Nghiệp đột nhiên yên lặng một hồi, rồi mới nói, “Ta không biết Chiến đi nơi nào.”

    Lục Bất Phá khẩn trương, không có mang thông tấn khí của chính mình, ngay khi hắn gấp đến độ không biết nên nói sao cùng Tư Không Vô Nghiệp đối thoại, Thượng Quan Nông nói: “Tư Không trưởng phòng, ta vốn tính toán cùng Tiểu Phá tự mình đi tìm ngươi, nhưng Long nói ngươi nhất định sẽ không nói, không nghĩ tới hắn đã đoán đúng. Tuy rằng đây là liên bang cơ mật, nhưng Tiểu Phá là Mang Tang Tử tiên sinh, hắn có quyền biết.”

    Tư Không Vô Nghiệp nặng nề rút điếu tùng vụ, không nói gì. Âu Dương Long nhìn về phía Thượng Quan Nông, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói: “Tư Không trưởng phòng luôn luôn vâng theo liên bang hiến pháp, bất quá không loại bỏ trường hợp Tư Không trưởng phòng vì mặt mũi của mình nên cự tuyệt tiết lộ, ngươi xem mặt mũi hắn phờ phạc, rõ ràng là bộ dáng phiền toái quấn thân a.”

    “Âu Dương Long, câm cái miệng của ngươi lại, ngươi châm chọc ta chỉ thêm lộ rõ bộ mặt vô năng của ngươi. Chiến đi đâu ta không biết, thật xin lỗi Tiểu Phá, ta bề bộn nhiều việc, nếu có tin tức của hắn, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Tựa hồ đang rất vội, Tư Không Vô Nghiệp cắt đứt thông tấn khí.

    Ánh mắt Âu Dương Long mị hạ, cũng cắt đứt thông tấn khí của mình.

    Thượng Quan Nông mở miệng: “Long, cám ơn ngươi. Tư Không bên kia ta còn tự mình đi một chuyến.”

    “Không cần.” Chính là Lục Bất Phá lên tiếng, hắn đứng lên, biểu tình bình tĩnh, “Thượng Quan, phiền toái ngươi đưa ta trở về.”

    Thượng Quan Nông đứng lên, muốn nói điều gì, nhưng hắn chỉ gật gật đầu: “Được, ta đưa ngươi trở về.”

    “Mang Tang Tử tiên sinh, tên gia khỏa Chiến kia có kinh nghiệm tác chiến đầy mình, mặc kệ là nhiệm vụ gian nan cỡ nào, hắn cũng không xảy ra vẫn đề gì đâu.” Âu Dương Long đứng dậy nói, không chỉ nói cho Lục Bất Phá nghe, cũng là nói cho Thượng Quan Nông hình như đang thực sự lo lắng cho Hiên Viên Chiến nghe.

    Lục Bất Phá mỉm cười với hắn: “Không phải đã bảo ngươi gọi ta là Tiểu Phá sao? Các ngươi đều lớn hơn so với ta, gọi ta tiên sinh ta sẽ không quen.”

    Âu Dương Long nhíu mày, khóe miệng gợi lên: “Thứ cho ta lỡ lời. Tiểu Phá.”

    Lục Bất Phá cười nói: “Hôm nay cám ơn ngươi, ta đi về trước, nếu ngươi có tin tức gì mới, xin ngươi nói cho ta biết.”

    “Ta không phải Tư Không Vô Nghiệp.” Gật đầu, Âu Dương Long mở cửa, đưa hai người đến lối vào thông đạo bí mật, khi Thượng Quan Nông sắp tiến vào phi hành khí, hắn đè lại vai đối phương thấp giọng nói: “Không cần đi tìm gia khỏa kia, ta giúp ngươi hỏi thăm tin tức của Chiến.” [Hắc hắc]

    “Ừ.” Ứng thanh, Thượng Quan Nông tiến vào phi hành khí. Rất nhanh, phi hành khí biến mất ở bên trong thông đạo bí mật.

    Trở về văn phòng, Âu Dương Long đóng cửa, bấm số Tư Không Vô Nghiệp, lần này đối phương rất nhanh đã nhận máy. Âu Dương Long còn chưa mở miệng, Tư Không Vô Nghiệp liền hỏi: “Nông cùng Tiểu Phá đã đi chưa?”

    “Đi rồi. Ngươi có thể nói sao?” Âu Dương Long châm một điếu tùng vụ, hắn không lấy ra trước mặt Thượng Quan Nông, Tư Không Vô Nghiệp đồng dạng như thế.

    Không có vẻ đối chọi gay gắt như vừa rồi, Tư Không Vô Nghiệp có chút trầm buồn. Hắn dụi điếu tùng vụ trên tay, khàn khàn nói: “Ông nội của ta cùng nhóm nghiên cứu của ông mất tích ở Âu Mễ Già tinh.”

    Động tác trên tay Âu Dương Long đình chỉ, ngồi thẳng: “Chuyện xảy ra khi nào?”

    “Một tuần trước.” Tư Không Vô Nghiệp nhấn mạnh khẩu khí, “Chúng ta đã phái ra ba đội tìm kiếm, bọn họ đến địa điểm mất tích cũng mất liên lạc cùng tổng bộ. Cho nên Ủy ban cùng quân đội mới quyết định phái Chiến mang đội đi Âu Mễ Già tinh tìm kiếm, tối hôm qua Chiến dẫn theo năm mươi người đi đến Âu Mễ Già tinh, một giờ trước, hắn cùng với mười người khác mất liên lạc với quân đội.”

    Điếu tùng vụ trên tay Âu Dương Long rớt xuống, sắc mặt hắn dị thường trầm nặng. Một lúc lâu, hắn mở miệng: “Ta sẽ giữ bí mật.”

    “Ừ. Ta có chuyện, vậy đi.” Tư Không Vô Nghiệp cắt đứt thông tấn khí, Âu Dương Long vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, không thể tin Hiên Viên Chiến sẽ xảy ra chuyện.

    Thuộc truyện: Mang tang tử