Mang tang tử – Chương 52-54

    Thuộc truyện: Mang tang tử

    Chương 52

    Đến khi trong rừng tối sầm xuống, vốn vẫn cho là mình bị vô tình vứt bỏ, Biệt Lâm cuối cùng thấy được phía trước xuất hiện thứ to con. Hưng phấn nhảy dựng lên từ trên mặt đất, hắn huy phất tay: “Tiểu Phá! Nơi này!”

    “Quang Vinh” bước đi đến trước mặt Biệt Lâm, ngực khoang thuyền mở ra, nhô đầu ra chính là Hiên Viên Chiến. Theo cánh tay cùng chân “Quang Vinh” leo xuống dưới, Hiên Viên Chiến vừa tiếp đất thì chạy lại hướng Tạp Nặc đang chờ. Hai người cuối cùng đã trở lại, người nào đó đang tức giận mới hơi thả lỏng lại, Biệt Lâm lập tức ôm lấy bảo bối của mình – “trích lời” cùng máy ảnh, chuẩn bị tốt tư thế xuất phát.

    “Hiên Viên Chiến, Trọng trang sư đội trưởng đội đặc nhiệm.” Đi đến trước mặt Tạp Nặc dừng lại, Hiên Viên Chiến mặc chỉnh tề lãnh túc tự giới thiệu. Tuy rằng trên quân trang đã bẩn, còn tổn hại, nhưng chút đó không thể che dấu cái loại khí chất quân nhân trời sinh trên người Hiên Viên Chiến.

    Tạp Nặc đáp bằng Mang Tà lễ, nói: “Tạp Nặc, người ‘bị đuổi đi’. Chúng ta đã nghe danh Hiên Viên thượng tá từ lâu.” Bọn họ bị liên bang cho là “Phản loạn”, cho tới bây giờ chỉ thừa nhận mình là người “bị đuổi đi”.

    Hiên Viên Chiến đơn giản vuốt cằm một cái, nói: “Mang Tang Tử tiên sinh có chuyện muốn nói cùng các ngươi. Hắn hiện tại có chút không thoải mái, để tiện nên đến doanh địa các ngươi; nếu các ngươi thấy không tiện, thì ở chỗ này nghỉ ngơi và hồi phục, sáng mai các ngươi phái đại biểu lại đây nói chuyện.”

    Tạp Nặc khiếp sợ nhìn Hiên Viên Chiến, mấy người đằng sau hắn cũng đồng dạng khiếp sợ, bọn họ nghe được cái gì?! “Mang, Mang Tang Tử, ngài nói là, Mang Tang Tử, tiên sinh?”

    “Đúng vậy!”

    Thật lâu sau đó cũng không thể tìm lại ngôn ngữ, “Mang Tang Tử” ── tổ tiên đến từ cố hương ── thiếu niên tóc dài khác bọn họn rõ ràng là Mang Tang Tử! Trong mắt Tạp Nặc đột nhiên nảy lên nhiệt lệ, hắn kích động mà nói năng lộn xộn: “Đúng vậy Mang Tang Tử, đúng là Mang Tang Tử tiên sinh! Chúng ta gặp được Mang Tang Tử tiên sinh…” Tựa như đã trải qua vô vàn khổ cực, môi Tạp Nặc đều phát run.

    Hiên Viên Chiến nghiêm túc nói: “Vậy đi doanh địa các ngươi đi. Ta lấy nhân cách của ta cam đoan, chỉ cần các ngươi không làm loạn, ta sẽ không làm một chuyện gì.”

    “Không, không, chúng ta tin tưởng Mang Tang Tử tiên sinh.” Tạp Nặc quay đầu, mượn cơ hội lau nước mắt, lớn tiếng nói, “Mang Tang Tử tiên sinh ở trong này! Vì Mang Tang Tử tiên sinh dẫn đường!”

    “Dạ!”

    Mọi người khó nén kích động lập tức lấy vũ khí xoay người đi sâu vào trong rừng, chủ yếu dựa theo những truyền thuyết mơ hồ lưu truyền tới nay, vậy mà hôm nay lại chân thật xuất hiện trước mặt bọn họ, không một Mang Tà nhân nào đang nghe đến “Mang Tang Tử” còn có thể gắng giữ tĩnh táo. Chỉ có mình Lục Bất Phá là không rõ ràng địa vị của mình trong lòng Mang Tà nhân.

    Hiên Viên Chiến ý bảo Biệt Lâm đuổi theo, chim khổng lồ ba đầu bất mãn ngửa đầu đối với Hiên Viên Chiến kêu một tiếng, tựa hồ đang trách hắn đã quên mình. Hiên Viên Chiến sờ sờ đầu nó, trong mắt hiện lên ánh sáng: “Từ giờ trở đi, ta không còn là chủ nhân của ngươi nữa.”

    “Nha ô…” Chim khổng lồ phẫn nộ rồi, hơn nữa rất thương tâm.

    “Từ giờ trở đi, chủ nhân của ngươi kêu Lục Bất Phá, cũng là Mang Tang Tử, nhớ kỹ.”

    “Nha ô?” Đang muốn mổ loạn, con vật lập tức dừng lại, Hiên Viên Chiến chỉa chỉa hướng ngực khoang thuyền, “Chủ nhân của ngươi là hắn, không phải ta.”

    “Nha ô…” Chim khổng lồ tựa hồ khinh thường, chủ nhân nó nhận thức phải cường đại.

    Hiên Viên Chiến vỗ vỗ: “Hắn so với ta lợi hại hơn.” Nói xong, cũng không trông nom con chim đang ngốc sững sờ ở nơi nào, hắn trèo lên “Quang Vinh” tiến vào ngực khoang thuyền, ngực khoang thuyền liền đóng lại.

    Cái người lùn chỉ có một cái đầu mà lợi hại hơn so với Tiểu Chiến sao? Mang theo nghi vấn, chim khổng lồ đã bị phục tùng nhảy dựng lên theo sát bên người “Quang Vinh”, đầy bụng tò mò.

    Bên trong ngực khoang thuyền, Lục Bất Phá đã hoàn toàn vô lực, mệt mỏi nằm trên một cái ghế ngủ mê mang. Ngồi ở bên cạnh hắn, tròng mắt Hiên Viên Chiến lòe lòe, cỡi chim ba đầu khổng lồ trong rừng tìm kiếm những người mất tích, lại mơ hồ nghe được có người đang gọi. Hắn cho là mình nghe lầm, Tiểu Phá sao lại đến đây? Rồi hắn nghe được tiếng ô đặt biệt của “Quang Vinh”, không chút nghĩ ngợi điều khiển chim ba đầu bay về nơi phát ra tiếng kêu, nghĩ đến có thể là Tiểu Phá, dục vọng ngủ đông từ lâu không chịu khống chế mà xông ra.

    Khi chim ba đầu nhảy vào rừng rậm, khi hình ảnh thiếu niên tóc dài đứng trước “Quang Vinh” đập vào mắt hắn trước tiên, chuyện duy nhất hắn muốn chính là cùng người kia “làm”!

    Nếu như nói trước kia hắn còn chưa xác định, vậy hiện tại hắn đã chuẩn bị kỹ càng. Hắn không thể bảo chứng liên bang vĩnh viễn sẽ không biết chuyện hắn cùng Tiểu Phá, cũng không thể cam đoan chuyện Tiểu Phá có thể bình thường bắn ra tinh tử có thể giấu diếm được liên bang, nhưng, một khi liên bang muốn làm tổn thương Tiểu Phá, hắn sẽ lập tức thoát ly liên bang mang Tiểu Phá đi khỏi.

    “Ô…”

    Sờ sờ vách khoang thuyền, Hiên Viên Chiến cảm tạ hảo huynh đệ của mình.

    “Quang Vinh” bất đồng với những cơ giáp chiến sĩ khác, tuy rằng hắn cũng chịu sự không chế của quang não, nhưng hắn đã có ý thức cùng lối suy nghĩ của mình. Những cơ giáp chiến sĩ khác, nhất định phải được người điều khiển khống chế thông qua quang não, những phản ứng bọn họ làm ra nhìn như tự chủ nhưng thật ra đều dựa trên bản năng phản ứng của người điều khiển thông qua quang não truyền cho cơ giáp chiến sĩ. Các loại âm thanh gầm gú bọn họ phát ra cũng là từ quang não chỉ huy dụng cụ tạo âm phát ra.

    Cơ giáp chiến sĩ của đội đặc nhiệm tiên tiến hơn so với cơ giáp chiến sĩ bình thường một chút, bọn họ đều là cơ giáp bán trí năng hóa. Khi người điều khiển vì một số nguyên nhân không thể chỉ huy cơ giáp chiến sĩ lúc tác Chiến, “Quang não” của bọn họ sẽ tự phân tích tình huống trước mắt, chỉ huy cơ giáp tác chiến. Nhưng điều này cần kỹ thuật cực cao, đặc biệt là khoáng thạch “lam tinh” vô cùng trân quý*, đồng thời còn cần người điều khiển có thể hoàn toàn khống chế loại cơ giáp bán trí năng này ── điều này yêu cầu người điều khiển phải có thể lực cùng tâm lực tuyệt đối, nếu năng lực tinh thần của hắn không thể cùng năng lượng sóng của cơ giáp bán trí năng dung hợp, cho dù đó là cơ giáp chiến sĩ bán trí năng cũng chỉ là một khối sắt vụn. Điều này giải thích tại sao đội đặc nhiệm chỉ có 500 người. Chỉ những người tinh anh trong tinh anh này mới có thể đảm nhiệm.

    Quang não của “Quang Vinh” mang lại năng lượng cho cơ thể khổng lồ của hắn, nhưng không thể khống chế lối suy nghĩ của hắn, hơn nữa cho dù quang não mất đi tác dụng, quang hạt trong cơ thể vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ bổ sung năng lượng, chỉ nhiều hơn một cái quang não khống chế, làm tăng phản ứng cùng tính linh hoạt của “Quang Vinh”. Đó cũng là lý do tại sao “Quang Vinh” có thể tiến vào rừng dưới tình huống bị quấy nhiễu. Không ai biết điểm này, còn cho rằng “Quang Vinh” là cơ giáp siêu trí năng. Hiên Viên Chiến che giấu chuyện này với liên bang, thậm chí là gia gia cùng gia tộc. Mục đích của hắn thực sự đơn thuần, bảo hộ bạn bè hắn.

    “Ô ô…” Lo lắng.

    Chuyện lần này có thể sẽ khiến cho người khác hoài nghi? Bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến vô cùng nghiêm túc.

    “Ô…”

    “Vậy cùng bọn họ nói là tinh thần lực của ta làm cho ‘Quang Vinh’ đột biến.” Lục Bất Phá đang ngủ đột nhiên mở to mắt. Bên trong khoang thuyền lập tức tối sầm, đem hắn đánh thức, “Quang Vinh” núp vào.

    “Đi ra, tránh được lần đầu tránh không khỏi mười lăm.” Lục Bất Phá ngáp một cái, miệt mài quá độ làm cả người hắn rã rời. Ngoắc ngoắc ngón tay, bảo Hiên Viên Chiến giúp mình mát xa, hắn ách trứ cổ họng nói: “‘Quang Vinh’ là cơ giáp, ai tin cơ giáp có có lối suy nghĩ chứ? Lần này hành động của ‘Quang Vinh’ quả thật sẽ làm người ta hoài nghi. Bất quá chỉ cần đổ lên trên người của ta là ổn.”

    Ngực khoang thuyền sáng lên, “Quang Vinh” cũng không né tránh.

    “Ô ô ô…”

    “Ít nịnh nọt. Nếu không phải ngươi lên cơn điên đập phi thuyền, cũng sẽ không khiến cho người khác hoài nghi. Ngươi nói ngươi đi, không có việc gì đập phi thuyền làm cái giề?” Lục Bất Phá bắt đầu tính sổ, “Còn ngươi nữa, có chim không cỡi trở về? Còn chạy trốn vô tung?”

    “Ô…”

    Mấy phút sau, vẫn là người có trái tim hoàn toàn không kiên quyết, Lục Bất Phá sờ sờ hắn: “Ta biết ngươi chịu ủy khuất, được rồi được rồi, cũng không phải ta la ngươi, sau này gặp chuyện như vậy không cần phải xúc động vậy nữa. Ngươi muốn tìm ta cũng đừng có đi đập phi thuyền. Cơ giáp không có người điều khiển mà có ý thức, chủ động công kích, còn có thể nghe hiểu lời người khác nói, sau khi trở về sở nghiên cứu mà không phái người đến đem ngươi hủy đi nghiên cứu mới là lạ.”

    “Ô… Ô!” Đầu tiên là ủy khuất, tiếp theo chính là bạo động.

    Lục Bất Phá bật cười: “Ngươi đánh bọn họ ta cùng Hiên Viên Chiến giúp bên nào?” Khẽ sờ khoang thuyền vách tường, giống như làn da “Quang Vinh”, hắn giống như thích động tác này.

    “Ô!” Vui!

    “Đừng cao hứng quá sớm, cục diện rối rắm này ngươi tính sao xử lý?” Vuốt ve biến thành gõ.

    “Ô…”

    Lục Bất Phá nhíu mi: “Chuyện này ta cũng có trách nhiệm. Ta không có ý thức tình huống lại nghiêm trọng như vậy, sau khi tỉnh lại cũng không có che giấu.”

    Hiên Viên Chiến nói: ” ‘Quang Vinh’ không phải do sở nghiên cứu chế ra, tất cả mọi người đều biết hắn bất đồng với những cơ giáp khác. Đầu cùng những người trong đội đều nhận biết ‘Quang Vinh’ rất thông minh. Chuyện lần này, bọn họ khi trở về sẽ không báo với quân bộ.”

    “Nhưng mà còn có những người khác ở đây.” Lục Bất Phá suy nghĩ sâu xa, “Chỉ cần đem chuyện lần này lừa cho qua là được. ‘Quang Vinh’ trước kia đều rất bình thường, sau khi gặp ta mới bị vậy, đổ lên trên người của ta là xong.”

    “Ô…”

    “Ngươi phải giả bộ bình thường trước mặt người khác đó!” Lục Bất Phá rất muốn đánh cái tiểu hài tử xấu xa này một chút mà.

    “Ô…”

    “Không cho phép tranh luận!”

    “Ô!”

    Đem “người” không nghe lời giáo huấn xong, Lục Bất Phá nói với Hiên Viên Chiến: “Khi Pha-ra-ông đi không phải có cho ta một chuỗi hồn châu sao? Việc này chỉ có ngươi biết ta biết, sau khi trở về đem chuyện này nói ra. Cứ nói tinh thần lực của hồn châu dắt ‘Quang Vinh’ tới, rồi ta trên đường té xỉu, tinh thần lực đột nhiên biến mất, quấy nhiễu quang não của ‘Quang Vinh’, sau đó hắn đột biến.”

    “Ô…”

    “Câm miệng! Không cho phép nghe lén!”

    Trấn an mà sờ sờ “Quang Vinh” rất muốn xen mồm, bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến phá lệ nghiêm túc: “Nếu liên bang biết ngươi có thể chấp nhận tinh thần lực của Hàn Cát nhân, trên người của ngươi còn có hồn châu, có thể sẽ đưa tới phiền toái.”

    “Ô…”

    Lục Bất Phá trở mình xem thường, gia khỏa này căn bản là không trông mong gì được. “Ta bây giờ chưa muốn cùng liên bang quyết liệt, ngươi muốn bị trục xuất lắm sao?”

    “Ô ô…”

    Hiên Viên Chiến trầm thanh: ” ‘Quang Vinh’, nghe lời!”

    “Ô…” Ủy khuất.

    Dùng mủi chân sờ sờ Quang Vinh, Lục Bất Phá mặc kệ hắn, tiếp tục cùng Hiên Viên Chiến thương lượng: “Đó cũng là do không có biện pháp. Dù sao hiện tại ta đã là người cao giọng* đến không thể cao hơn nữa ở liên bang, cũng không sợ cao thêm nữa. Ít nhất hơn nửa năm ở chung này, ta cảm thấy nhóm Bạch Thiện chủ tịch quốc hội cũng không tồi. Nhiều lắm thì bọn họ cũng chỉ nâng cấp ta thành nhân vật quốc bảo thôi, phiền toái ta vài lần, rồi cũng êm. Pha-ra-ông khi cho ta hồn châu cũng không nói không thể nói cho người khác biết, này với ông mà nói đây gần như là một lễ vật. Cho nên đối với Hàn Cát nhân bên kia cũng không có cái gì ảnh hưởng.” [*Có tiếng nói lớn, có thân phận.]

    Hiên Viên Chiến lo lắng nửa ngày, gật gật đầu. Một bên nghe lén, một bên xen mồm, một bên thong thả theo phản loạn, bề ngoài của “Quang Vinh” nhìn xem không khác những cơ giáp chiến sĩ khác, trừ việc làm nhức đầu hơn rất nhiều. Nhưng trên khắp thiên hà, sợ khó có thể có cái cơ giáp chân trong chân ngoài thứ hai giống vậy.

    Chuyện này trước hết tính như vậy đi, chờ trở lại Bắc Đàn, hắn tính sau. Lại muốn biết Hiên Viên Chiến kia sao lại tìm được chính mình, Lục Bất Phá thuận miệng hỏi: “Con chim kia ngươi tính xử lý sao? Ngươi khi dễ động vật thành nghiện, cẩn thận bị người ta khiếu nại.”

    Hiên Viên Chiến không sao cả mà nhếch khóe miệng, thản nhiên nói: “Con chim kia thật sự thông minh. Ta cứu nó một mạng nó nguyện ý bị ta khống chế. Ngươi không lái được phi hành khí, sau này có thể cỡi nó.”

    Hiên Viên Chiến tùy ý nói, mà Lục Bất Phá lại cọ ngồi dậy: “Con chim là cho ta?!”

    “Đúng.” Đem người ấn trở về, Hiên Viên Chiến nói, “Nằm xuống.”

    “Hiên Viên Chiến, con chim kia, là để cho ta cỡi sao?” Lục Bất Phá hạnh phúc muốn chết, cỡi chim a, hắn ngay cả đà điểu cũng chưa cỡi qua, trực tiếp vượt cấp đến cỡi chim!

    Thấy hắn vui như thế, bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến cũng nhu hòa chút: “Tọa kỵ của người Thủy Xuyên chính là thần thú của bọn họ. Ta nghĩ bắt cho ngươi một con thích hợp, ở biên giới Bắc Đàn không có, cho dù bắt được liên bang cũng sẽ không cho phép. Vừa lúc ở nơi này tìm được. Ta đã thử qua, tốc độ rất nhanh, hơn nữa cũng rất nghe lời.”

    Lục Bất Phá hai giây chung sau thì mất mác mà nói: “Ta cũng không nhìn ra con chim kia làm sao nghe lời.” Cũng không chịu nhìn hắn.

    “Ô ô!” Mất hứng!

    Lục Bất Phá “phốc xuy” cười ra tiếng, thật là một gia khỏa cùng Hiên Viên Chiến giống nhau. Nhanh sờ sờ vách khoang thuyền, hắn trấn an: “Đúng vậy, ngươi rất nghe lời, được rồi đi.”

    “Ô ô…” Bất mãn.

    “Ha hả, đúng vậy đúng vậy đúng vậy, ngươi nghe lời nhất, rất nghe lời. So với con chim kia nghe lời hơn.”

    “Ô…”

    “Kia không được. Ta mỗi ngày mang ngươi chạy trên đường, thông tấn khí văn phòng của Bạch Thiện chủ tịch quốc hội tuyệt đối sẽ bị người đánh nổ.”

    “Ô!”

    “Không được! Sau khi trở về ngươi cùng Hiên Viên Chiến thành thật quay về quân doanh ngốc ở đó đi.” Đề hắn ngồi trên “Quang Vinh” đi dạo phố? Vậy Liên bang mỗi ngày sẽ chi bao nhiêu tiền để sửa đường đây.

    “Tiểu Phá!” Hiên Viên Chiến gầm nhẹ, “Sau khi trở về ta sẽ cùng ngươi ở chung một chỗ! Ta là hộ vệ của ngươi, bên người!”

    “Ô!” Hắn cùng với Tiểu Chiến Tiểu Phá ở cùng một chỗ!

    “Phòng của ta, ta muốn ở một mình!”

    “Không được!”

    “Ô!”

    “Chuyện này ta đã định!”

    “Bác bỏ!”

    “Ô ô!”

    Không thể không nói mà, người nào dưỡng ra sủng vật đó, nga không, này không phải sủng vật, là bạn bè. Đã tìm được một vị bạn bè khác, “Quang Vinh” bắt đầu dung hợp tính cách hai người Tiểu Chiến cùng Tiểu Phá, cuối cùng sẽ thay đổi thành cái gì dạng không rõ ràng lắm, nhưng có một chút, tuyệt đối có thể khẳng định, thì phải là ── cố chấp.

    Hai người ở trong ngực khoang thuyền làm ầm đến bất diệc nhạc hồ, nhưng không đợi bọn họ tranh cãi ra kết quả, đã tới doanh địa của bọn Tạp Nặc, Lục Bất Phá cũng chỉ có thể tạm thời buông tha tranh chấp, mặc quần áo tử tế, mang giầy vào chờ ra khỏi khoang thuyền. Khi hắn bị Hiên Viên Chiến bồng lên đi ra ngoài, hắn kinh ngạc mà nhìn những người “phản loạn” cầm những bó đuốc nghênh đón, có lẽ gọi bọn họ là người “bị đuổi” thích hợp hơn ── nam nữ lão ấu, quần áo của mỗi người đều rất đơn giản, thậm chí thô ráp. Đại đa số bọn họ thân thể đều không trọn vẹn, không có các bộ phận bằng máy, mà những người có bộ phận bằng máy, thì so với Hiên Viên Chiến lỗi thời hơn nhiều.

    Nhưng trên mặt mỗi người đều mang hy vọng cùng kích động, nhẹ giọng gọi: “Mang Tang Tử tiên sinh, đúng là Mang Tang Tử tiên sinh…” Lục Bất Phá chưa bao giờ có loại cảm giác này, thật giống như nhóm dân chúng nghèo khổ bị oan khuất cuối cùng đã đợi được thanh thiên đại lão gia đến làm chủ. Nói không rõ cảm giác trong lòng, nhưng Lục Bất Phá có chút không được tự nhiên, hắn, hắn kỳ thật chỉ là một Tiểu Phá con.

    “Các ngươi hảo.” Giãy giụa mà theo trên người Hiên Viên Chiến xuống dưới, Lục Bất Phá cố nhẫn đau ở cái mỗ vị trí nào đó, hữu hảo mà tự giới thiệu, “Ta gọi là, ân, Mang Tang Tử, còn có một tên gọi Lục Bất Phá. Nếu không ngại, các ngươi có thể gọi ta Tiểu Phá.”

    “Mang Tang Tử tiên sinh…” Trong đám người đi ra một vị lão phụ nhân, lão lệ tung hoành đi đến trước mặt hắn, cung kính nắm tay phải của hắn, dán trên trán của mình. Lục Bất Phá toàn thân cứng ngắc, không phải khẩn trương, mà do, nghi lễ như vậy đối với hắn mà nói rất rất trầm nặng.

    “Mang Tang Tử tiên sinh…” Buông tay Lục Bất Phá, ngón tay lão phụ nhân chỉ người phía sau nàng nói, “Xin người, hãy giúp… giúp bọn nhỏ này đi.”

    “Bà cụ, ngài đừng như vậy, ” Không thể đành lòng nhìn lão nhân gia khóc, cái mũi Lục Bất Phá lên men, đưa tay lau nước mắt cho lão nhân gia, hắn bảo trì mỉm cười, “Có thể đến giúp các ngươi, ta nhất định sẽ giúp. Tạm thời giúp không được, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp. Chúng ta đều là Mang Tà nhân, có chuyện gì không thể ngồi xuống hảo hảo nói chuyện chứ?”

    Lão phụ nhân vừa nghe, ngược lại khóc càng thương tâm. Trong đám nữ nhân cùng con nít cũng có người bắt đầu khóc. Trường hợp này biến thành Lục Bất Phá vô cùng khổ sở, nếu hắn cùng Hiên Viên Chiến bị trục xuất, có phải hay không cũng sẽ thảm như thế?

    “Ô!”

    Ngửa đầu nhìn “Quang Vinh” một cái, Lục Bất Phá nói trong lòng: ngoan, ta biết ngươi sẽ không để cho ta đây thảm vậy mà.

    “Ô!”

    Tạp Nặc lúc này ra tiếng: “Bà nội, Mang Tang Tử tiên sinh còn chưa có ăn cơm đâu.”

    “A, thực xin lỗi, ta quá thất lễ. Mang Tang Tử tiên sinh mời mời!” Lão phụ nhân vội vàng dẫn đường.

    Lục Bất Phá bán treo trên người Hiên Viên Chiến tập tễnh bước đi, hắn cũng muốn đi đường bình thường, nhưng mông đau quá. Chỗ ở của những người phản loạn đơn giản vô cùng, là một hốc cây, lều cỏ, tốt hơn một chút là phòng che bằng da thú, bất quá số lượng rất ít. “Quang Vinh” qua lớn, căn bản không thể tiến vào, chỉ có thể lưu ở bên ngoài.

    Nhưng Lục Bất Phá vừa mới đi được hai bước, chợt nghe phái sau truyền đến tiến gào thét “Ô ô…”. Vì biểu hiện ra mình là cơ giáp bình thường, “Quang Vinh” dùng tín hiệu sóng, ở trong đầu Lục Bất Phá khóc to.

    Không được khóc! Lục Bất Phá bảo trì mỉm cười mà trong lòng cả giận nói.

    Ô… Tiếng khóc có xu thế lớn dần.

    “Mang Tang Tử tiên sinh bị thương sao?” Lúc này Tạp Nặc lo lắng hỏi.

    Lục Bất Phá có chút ngượng ngùng mà cười cười: “Vừa rồi không cẩn thận sái lưng, cho nên đi đường có chút không tiện. Không có việc gì.”

    Hắn vừa nói xong, Hiên Viên Chiến lập tức ôm lấy hắn, đứng đắn mà nói: “Vẫn là ta ôm ngươi đi.”

    Thấy những người khác không có biểu tình khác thường, Lục Bất Phá hơi có vẻ miễn cưỡng mà nói: “Vậy phiền toái Hiên Viên thượng tá.”

    Từ khi nào mà hai người này lại khách khí như thế? Biệt Lâm đầy bụng nghi hoặc, bất quá nghĩ đến đây là doanh địa nhóm phản loạn, hắn đem nghi vấn nuốt trở vào, có lẽ Tiểu Phá cùng Hiên Viên thượng tá là muốn làm giảm sự phòng bị của những người đó đi.

    Hiên Viên Chiến ôm Lục Bất Phá đi nhanh về phía trước, tiếng khóc trong đầu Lục Bất Phá càng lúc càng lớn, hắn không thể không nhỏ giọng hỏi: “Hiên Viên Chiến, cái kia, ‘Quang Vinh’ …” Chẳng lẽ Hiên Viên Chiến không nghe được?

    “Mỗi lần thế, hắn đều vậy, quen là được rồi.” Hiên Viên Chiến không chịu ảnh hưởng tiếp tục đi.

    “A? Ngươi làm hộ vệ của ta hơn nữa năm, vậy hắn cũng khóc đủ chừng ấy sao?” Lục Bất Phá đột nhiên đồng tình với “Quang Vinh”.

    “Hắn khóc một buổi tối là im lặng.” Hiên Viên Chiến phi thường nhẫn tâm giải thích.

    Lục Bất Phá lướt qua bả vai Hiên Viên Chiến nhìn “Quang Vinh”, không đành lòng, nhưng đây là doanh địa của những người phản loạn, hắn không thể để cho “Quang Vinh” tiến vào; nhưng cũng không thể bảo mọi người quay quanh bên chân “Quang Vinh” tán chuyện phiếm đi.

    Ngoan, nói chuyện và ăn cơm xong chúng ta sẽ trở lại, nghe lời.

    Oa oa oa oa…

    Lại khóc ta liền hủy ngươi đi làm phi thuyền!

    Ô…

    Không còn nghe thấy tiếng khóc của “Quang Vinh”, Lục Bất Phá vừa lòng quay đầu, không có nhìn đến chim khổng lồ ba đầu đi theo bọn họ vẫn luôn khinh thường, thân thể cứng ngắc chốc lát.

    Vừa rồi… ánh mắt người này thật đáng sợ! Chim khổng lồ ba đầu phát run, bắt đầu có chút tin tưởng lời Tiểu Chiến nói, người này so với hắn còn lợi hại hơn.

    Chương 53

    Sắc mặt âm trầm ngồi bên cạnh đống lửa, đây là lần thứ hai kể từ khi xuyên việt Lục Bất Phá có cảm giác hối hận đến như thế. Nếu biết đêm nay có cơ hội được ăn thịt nướng thì có đánh chết hắn cũng tuyệt đối không cùng Hiên Viên Chiến làm!

    Thịt loại động vật nào đó đang được nướng trên đống lửa, Lục Bất Phá thèm sắp chết luôn rồi, nhưng lại không dám ăn. Tạp Nặc có chút bất an nhìn Mang Tang Tử tiên sinh, nghĩ rằng hắn bởi vì bọn họ ăn thịt mà bất mãn, giải thích: “Mang Tang Tử tiên sinh, đây là ‘Tuyền điểu’. bọn ta sinh hoạt trường kì trong rừng rậm, thịt tuyền điểu có thể giúp bọn ta chống lại âm khí và không khí ẩm ướt trong rừng rậm”

    “Ân” Lục Bất Phá rất muốn hỏi hương vị như thế nào, đem nước miếng đã muốn chảy xuống khóe miệng nuốt vào.

    Có người chìa tay ra, Tạp Nặc đưa tuyền điểu đã được nướng chín qua, đối phương cầm lấy rồi thổi thổi, dùng chủy thủ cắt xuống một miếng nhỏ, đút tới bên miệng Lục Bất Phá, “Nếm thử xem, nơi này thấp khí nặng, ngươi ăn chút đi”

    Trợn mắt liếc Hiên Viên Chiến một cái, Lục Bất Phá há mồm cắn xuống, hắn chỉ có thể ăn chút xíu! Toàn bộ kẻ phản loạn đều khẩn trương dán mắt nhìn phản ứng của Mang Tang Tử tiên sinh, Biệt Lâm sống chết không chịu ăn, hắn không cách nào chịu được việc giết động vật kiểu này lẫn hành vi ăn thịt bọn chúng.

    Nhai nửa ngày mới chịu tiếc nuối nuốt xuống, Lục Bất Phá gật gật đầu: “Hương vị không tệ, nếu có thêm tý muối mùi vị sẽ càng ngon hơn nữa”

    Vừa thấy Mang Tang Tử tiên sinh thích ăn, mọi người vô cùng kích động. Đạt Á – mẫu thân Tạp Nặc nói: “Chúng ta quanh năm cư ngụ trong rừng sâu, rất khó tìm được muối, dụng cụ sinh hoạt nhu yếu của chúng ta đều do bọn nhỏ đi ra ngoài tìm về, nhưng…” Đạt Á thở dài, thương cảm nói, “Rất nhiều trẻ em đều bị xem như ‘Kẻ phản loạn’, bị bắt đi”

    Lục Bất Phá cau mày, “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, sao các ngươi lại bị gọi là ‘Kẻ phản loạn’?”

    “Bởi vì chúng ta không thể tiếp thụ hiến pháp Liên bang” Tạp Nặc nghiêm mặt nói, “Chúng ta tôn trọng phần lớn bộ phận trong hiến pháp Liên bang, nhưng có vài chế độ chúng ta không cách nào chấp nhận được”

    “Đặc biệt là áp chế tình cảm giữa người với người, chúng ta không đồng ý. Không cho phép bản thân tồn tại dục vọng, điều kiện tiên quyết để kết hợp là dựa vào ưu khuyết điểm của gene. Thậm chí dùng cả thuốc và thủ đoạn tâm lý áp chế tính dục của chúng ta”

    “Trẻ nhỏ phải là kết tinh của tình ái, nhưng…Mục đích kết hợp duy nhất của nam nữ chỉ để đào tạo ra đời sau có gene khỏe mạnh nhất. Áp chế dục vọng và tình cảm của con người. Người có thân thể tàn khuyết quá 30% sẽ không bị cưỡng chế kết hôn, nhưng bọn họ cũng mất đi quyền lợi được lựa chọn người trong lòng mình. Cho dù người hắn yêu nguyện ý tiếp nhận hắn, cũng sẽ vấp phải sự phản đối từ gia tộc”

    “Con chúng ta từ nhỏ đã bị hiến pháp và quy tắc giáo dục, tuổi thơ của bọn chúng lẽ ra phải luôn tốt đẹp và hạnh phúc, bọn chúng có quyền tiếp xúc âm nhạc, vũ đạo, hội họa, có quyền quyết định sau này mình sẽ trở thành quân nhân hay nghệ thuật gia. Không nên tước đoạt tuổi thơ và niềm vui của trẻ nhỏ”

    “Nhân loại không nên lạm sát động vật, nhưng vì sinh tồn, giết động vật có ích đối với thân thể chúng ta là điều hợp lý. Thịt nhân tạo và thịt luộc căn bản vô pháp cung cấp đủ dinh dưỡng, thậm chí không thể giúp chúng ta sinh tồn tại nơi rừng sâu không có ánh sáng thế này”

    “Dùng hiến pháp áp chế hầu hết yêu cầu hợp lý của nhân loại, không phục hiến pháp lập tức bị trục xuất hoặc lưu vong, thậm chí bị bọn họ định tội là ‘Kẻ phản loạn’. Hiến chương cục bắt rất nhiều người của chúng ta, còn có trẻ em vị thành niên nữa. Con cái của ‘Kẻ phản loạn’ cũng là ‘Kẻ phản loạn’, chúng nó có tội tình gì? Chúng nó vô tội!”

    Tạp Nặc càng nói càng kích động, những người có mặt cũng đều rất kích động. Đạt Á lệ rơi đầy mặt nói: “Chúng ta thì không quan trọng. Nhưng mà bọn nhỏ…Chúng nó còn bé như vậy, chúng nó không đáng bị đối đãi kiểu đó”

    Lục Bất Phá nhìn qua, em bé mới được mấy tháng, trẻ nhỏ chỉ vài tuổi, còn có nhi đồng mười mấy tuổi, trên người bọn chúng đều bị khiếm khuyết, nhưng không có cơ giới giáp. Gương mặt bọn trẻ rất trắng, nguyên nhân là do sống trong rừng rậm quanh năm không thể thấy ánh mặt trời. Cũng rất gầy, miễn cưỡng coi như rắn chắc. Tuy nhiên ánh mắt bọn chúng đều rất hồn nhiên, hiếu kì nhìn lại hắn, mặc dù sinh hoạt trong hoàn cảnh gian khổ như vậy, nhưng bọn chúng dường như rất vui vẻ.

    “Các ngươi…” Lục Bất Phá vội vàng nuốt miếng thịt trong miệng xuống, “Các ngươi làm cách nào để đào tạo ra thế hệ sau? Nơi này cũng có máy ấ p?” [*Incubator, xem hình minh h ọ a bên d ướ i ]

    Trên mặt Tạp Nặc và những người khác lộ ra vẻ tự hào: “Đứa nhỏ của chúng ta chính là kết tinh của tình ái. Chúng nó sinh trưởng trong tử cung người mẹ, bú sữa mẹ”

    Lục Bất Phá, Biệt Lâm và Hiên Viên Chiến đều sững sốt, Biệt Lâm lập tức nói: “Không thể nào! Làm sao các ngươi có được công năng sinh dục chứ?”

    Tạp Nặc nói: “Chúng ta bảo vệ sự cân bằng của thiên nhiên, chúng ta cũng tiếp nhận quà tặng từ thiên nhiên. Tỷ lệ sinh nở cùng tỷ lệ sống sót của chúng ta tuy rằng rất thấp, nhưng có rất nhiều trẻ con đều lớn lên khỏe mạnh. Mặc dù không cách nào tránh khỏi việc bộ phận nào đó bị tổn hại, cũng có những đứa trẻ vì thế mà chết đi, nhưng quả thật chúng ta có thể thông qua thân thể chính mình tiến hành sinh dục. Đây là quyền lợi mà thiên nhiên trao cho nhân loại, đó là điều không thể tước đoạt”

    “Có phải các ngươi sau khi ăn thứ gì đó trong rừng rậm liền có khả năng sinh sản đời sau không?” Lục Bất Phá chỉ có thể nghĩ như thế.

    Tạp Nặc lắc lắc đầu: “Chúng ta chẳng qua là dưới tình huống tự nhiên nhất, tìm kiếm bạn đời yêu thích của chính mình, kết hợp cùng bọn họ. Người mẹ dùng tử cung của nàng làm lồng ấp đứa nhỏ, rừng sâu cung cấp hết thảy chất dinh dưỡng và năng lượng cần thiết cho chúng ta. Cứ như vậy sinh hạ trẻ nhỏ một cách tự nhiên. Không có ‘Khống dục châm’, không có ‘Thuốc dẫn tinh’, cái gì cũng không có. Chúng ta hoàn toàn chiếu theo phương thức sinh hoạt của tổ tiên mà sống, bất đồng duy nhất chính là, cách sống của chúng ta trái với hiến pháp”

    Lục Bất Phá ưu tư trong lòng gật gật đầu: “Hiến pháp Liên bang quả thật có chút không hợp tình người, thậm chí có chỗ rất biến thái”

    “Mang Tang Tử tiên sinh!” Nhóm “Kẻ phản loạn” kinh ngạc vạn phần.

    “Tiểu Phá!” Biệt Lâm cũng thật kinh hoảng, sao tiểu Phá có thể ngang nhiên phản đối hiến pháp.

    Lục Bất Phá liếc xéo Hiên Viên Chiến một cái, sâu kín nói: “Hôn nhân chỉ để bồi dưỡng đời sau một cách hợp lý, hành động nào cũng vì mục đích sinh dục sinh dục, không khác gì động vật. Động vật còn có thể giao phối, nhưng bọn hắn ngay cả giao phối cũng không có, chỉ biết sau khi tinh tử và trứng thành thục lấy ra dung hợp dung hợp, rồi mới đặt vào máy ấp. Cuộc sống của bọn hắn không có ái tình, chỉ có nhân giống”

    “Mang Tang Tử tiên sinh!” Tạp Nặc và Đạt Á bật khóc, sau những gian khổ dài đăng đẳng, cuối cùng cũng có người hiểu được bọn họ rồi, mà người này lại còn là Mang Tang Tử tiên sinh tôn quý nhất.

    “Tiểu Phá…” Biệt Lâm tái mặt, tiểu Phá sẽ không ủng hộ kẻ phản loạn chứ.

    Nửa gương mặt Hiên Viên Chiến hơi co rút, xê dịch về phía Lục Bất Phá, kề sát vào hắn.

    “Còn nữa, mục đích duy nhất của ăn cơm chỉ để lấp đầy bụng, căn bản không để ý tới sắc hương vị. Món gì cũng hết luộc rồi hầm, hầm rồi luộc. Bất kể là thịt nhân tạo hay thịt luộc cũng đều khiến người ta nuốt không trôi. Sô pha, ghế dựa và giường thì cứng ngắc, một chút cũng không thoải mái. Cấm hưởng thụ, nhưng chỗ ở con người cũng phải làm sao cho thoải mái chút chứ”

    “Mang Tang Tử tiên sinh…” Giống như đã tìm được đấng cứu thế, nhóm kẻ phản loạn cùng bật khóc.

    “Tiểu Phá…” Biệt Lâm cũng sắp khóc.

    “Ân, các ngươi không nói ta quên mất. Sao không soạn vài truyện cổ tích kể cho bọn nhỏ nghe. Chỉ nói với bọn nó phải kiên cường, kiên cường, bọn nhỏ cũng cần có một tuổi thơ vui vẻ a. Nên để bọn nó học được sự kiên cường, học đoàn kết hợp tác, học tính dũng cảm từ trong khoát hoạt. Chứ không phải dùng phương pháp quân sự tiến hành quản lý cưỡng ép. Việc đó có khác gì Tư Ba Đạt đâu”

    “Mang Tang Tử tiên sinh…Ô ô ô…” Không ít người ủy khuất khóc thành tiếng.

    “Tiểu Phá…” Biệt Lâm cũng khóc, này phải làm sao đây.

    Hiên Viên Chiến thủy chung bảo trì trầm mặc, bất quá sau khi Lục Bất Phá ăn xong rồi, hắn tận tráchcắt một miếng thịt nướng khác cho Lục Bất Phá.

    Vì nghĩ cho cái mông mình, Lục Bất Phá lắc lắc đầu, sau đó hắn nói: “Bất quá việc gì cũng có tính hai mặt. Dục vọng bình thường của con người cần phải được thỏa mãn đầy đủ, nhưng tục ngữ nói ‘Lòng tham không đáy rắn nuốt voi’. Dục vọng con người rất khó chân chính được đáp ứng đủ chỉ trong một ngày. Ta hôm nay vì nhu cầu thân thể mà ăn động vật, ngày mai có thể vì da lông đẹp đẽ, răng nanh tinh xảo hay một bộ phận có công hiệu đặc thù nào đó của động vật mà tiến hành cái gọi là giết chóc một cách hợp lý. Không có mua bán cũng chưa có giết chóc, nhưng lòng tham của con người một khi đã quyết định phát động sát giới thì sẽ khó mà kết thúc được”

    Những người đang thút thít sững sờ, nước mắt Biệt Lâm ngừng rơi.

    “Ta muốn có sô pha, ghế dựa và giường mềm mại, nhưng khi ta có được những thứ này rồi, ta lại tiếp tục muốn phòng tắm của ta thoải mái hơn chút nữa, phòng bếp của ta hiện đại thêm chút nữa. Cứ thế nhu cầu của ta càng lúc càng nhiều. Vì để thỏa mãn những nhu cầu này, có thể chúng ta nhất thiết phải phá hư rừng rậm, mù quáng mà khai thác tài nguyên, chỉ vì thỏa mãn yêu cầu về vật chất cùng với tinh thần hưởng thụ càng ngày càng cao của chúng ta”

    “Mang Tang Tử tiên sinh…” Huyết sắc trên mặt Tạp Nặc và Đạt Á thối lui.

    “Tiểu Phá…” Biệt Lâm kích động lần nữa rơi lệ.

    “Ái tình đúng là tốt đẹp, nhưng nhân loại có thể tự khống chế được dục vọng của chính mình hay không? Hôm nay ta cảm thấy A là một mỹ nữ, ta yêu nàng, cùng nàng tiến hành giao lưu thể xác cùng tâm hồn tốt đẹp; nhưng rồi ngày mai ta lại cảm thấy B cũng là một mỹ nữ, lại muốn cùng nàng tiến hành giao lưu thể xác và tâm linh; hoặc ta chỉ thuần túy yêu thích giao lưu thể xác thôi, lợi dụng danh nghĩa tình yêu phát sinh quan hệ thân mật với nhiều mỹ nữ. Lạm tình, lạm giao như thế có lẽ cũng sẽ phát sinh”

    Bán gương mặt của Hiên Viên Chiến nháy mắt âm trầm, ở phía sau dán sát vào mông Lục Bất Phá, nơi này là của hắn! Lục Bất Phá quay đầu lại liếc hắn một cái, tiếp tục nói với kẻ phản loạn đang bị đả kích nặng, á khẩu không nói nên lời: “Chúng ta theo đuổi phương pháp nhân giống nguyên thủy cho đời sau, việc này có đảm bảo được nhân khẩu chúng ta tăng trưởng đúng hay không? Lúc chiến tranh nổ ra, chúng ta có đủ dũng sĩ đầu nhập chiến tranh mà không bị tinh cầu có nhân khẩu đông đảo tiêu diệt hay không? Đứa nhỏ là kết tinh của tình yêu, nhưng nhu cầu sinh sản của nhân loại khiến tình yêu và hiện thực phát sinh mâu thuẫn, chúng ta là cần kết tinh hay tương lai nhân loại?”

    Toàn bộ doanh địa yên lặng, chỉ có tiếng kêu của côn trùng đêm xung quanh hòa cùng tiếng lách tách phát ra từ đống lửa. Vào lúc kẻ phản loạn cho rằng Mang Tang Tử tiên sinh nguyện ý giúp đỡ bọn họ, thì đột nhiên kết quả lại nghịch chuyển, bọn họ vẫn bị vứt đi như trước.

    Nhìn thấy vài gương mặt trở nên thất vọng thương tâm, Lục Bất Phá mỉm cười: “Nhưng, sự việc chính là mâu thuẫn như thế. Hiến pháp Liên bang tiến hành có một mặt không hợp tình hợp lý, nhân loại cần phải theo đuổi cuộc sống hoàn mỹ, cần có khí lực khỏe mạnh cho bản thân, điều kiện tiên quyết là để bảo vệ vinh dự quốc gia mình, làm hết khả năng để thỏa mãn quyền lợi nhân loại mà một người đáng được hưởng, mặt khác, khi chúng ta tự do theo đuổi quyền lợi mà chúng ta đáng được hưởng, có thể tự do này sẽ đưa đến nguy cơ cho Liên bang, sẽ khiến chúng ta trở lại quá khứ lần nữa, vì thỏa mãn ham muốn cá nhân, chúng ta không thèm quan tâm mà hủy diệt quê hương của mình, khiến nơi này không còn là chỗ sinh sống được nữa, chúng ta lại bắt đầu chuyến lữ hành dài đăng đẳng qua các hành tinh, cho đến khi chúng ta tìm thấy Mang Tà tinh thứ hai mới thôi”

    Vẻ nghi hoặc hiện trên mặt mỗi người, Biệt Lâm cũng có chút hồ đồ, không rõ Lục Bất Phá đến tột cùng là đứng về phe nào. Tựa hồ hắn vừa đồng ý, lại vừa không đồng ý cách làm của hai phía. Biệt Lâm đột nhiên nghĩ đến gì đó, lập tức mở “Mang Tang Tử trích lời” của mình ra, lấy bút, đồng thời mở hình chiếu từ máy thu thập ra.

    “Ta cảm thấy đây là vấn đề về ‘Giới hạn’. Cầm lấy một con tuyền điểu đã nướng chín từ trên đống lửa, Lục Bất Phá ngửi ngửi, vẻ mặt thõa mãn, “Chúng ta ăn thịt động vật là để cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng không thể thiếu cho cơ thể, cũng đồng dạng là bắt giết động vật. Ta lấy ví dụ: nếu mỗi ngày giết hai con tuyền điểu là đủ để bổ sung năng lượng, thì ta tuyệt đối không giết nhiều hơn; nhưng ta lại cảm thấy lông vũ tuyền điểu rất đẹp, dùng làm đồ trang sức thật tuyệt, mà phải cần ba con tuyền điểu mới đủ lông mao để làm đồ trang sức ta thích, thế là mỗi ngày ta giết ba con tuyền điểu, dư ra một con ăn không hết, đành phải ném đi; sau ta lại phát hiện rất nhiều người thích món trang sức này, ta phát hiện nó có thể mang tiền về cho ta, ta liền giết sáu con tuyền điểu mỗi ngày, để giúp cuộc sống của ta càng trở nên tốt hơn”

    Xoay tuyền điểu nướng chỉ nhỏ hơn gà một chút trong tay, Lục Bất Phá mỉm cười: “Cứ thế, dục vọng của ta sẽ càng ngày càng cao, tuyền điểu chết cũng càng lúc càng nhiều, rốt cuộc đến một ngày, cả khu rừng này sẽ không còn một con tuyền điểu nào”

    Tất cả mọi người lâm vào trầm tư, bọn họ chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

    Đem tuyền điểu thả trở về, Lục Bất Phá nói tiếp: “Nhưng có người lập ra một bộ pháp luật. Mỗi ngày chúng ta chỉ được giết ba con tuyền điểu, lấy thịt ăn, còn lông vũ làm thành trang sức, người làm trái pháp luật sẽ nhận hình phạt, hơn nữa còn là trọng hình, như vậy hành vi của chúng ta bị ràng buộc, thì trước lúc giết tuyền điểu sẽ suy nghĩ cân nhắc. Nếu không có ai cảm thấy hứng thú với vật trang sức tuyền điểu, hoặc giả bọn họ cho rằng ăn thịt tuyền điểu giúp mình khỏe mạnh càng trọng yếu hơn so với dùng lông vũ của chúng làm đồ trang sức, như vậy không có mua bán cũng không có giết chóc, chúng ta tự nhiên sẽ không giết nhiều tuyền điểu nữa”

    “Nhưng như thế lại nảy sinh một vấn đề. Nếu pháp luật yêu cầu bất cứ ai cũng không được giết tuyền điểu, không được dùng lông vũ của nó làm đồ trang sức, người phạm pháp sẽ bị xử cực hình, không chút suy xét rằng thịt tuyền điểu đối với sự khỏe mạnh của thân thể chúng ta là phi thường trọng yếu, tước đoạt quyền lợi sinh tồn phát triển khỏe mạnh của chúng ta, vậy thì pháp luật đó đương nhiên bất hợp lý, cần tiến hành sữa đổi. Việc này cũng giống như vấn đề ‘Giới hạn’”

    “Không có tự do tuyệt đối, cũng không có đúng sai tuyệt đối. Tất cả mọi chuyện đều cần một ‘Giới hạn’. Không được vượt quá ‘Giới hạn’ này, cũng không thể bởi vì sợ vượt qua ‘Giới hạn’ này mà đem mọi thứ tuyệt đối hóa. Mậu thuẫn giữa nhận thức của các ngươi và hiến pháp Liên bang ở ngay cái ‘Giới hạn’ này. Ta chẳng thể nói các ngươi sai, ta cũng chẳng thể nói hiến pháp sai, bởi vì yêu cầu của các ngươi là hợp lý, mà sự lo nghĩ của Liên bang cũng hợp lý”

    Tạp Nặc nhịn không được nói: “Mang Tang Tử tiên sinh, ý của ngài là gì?”

    “Ý của ta?” Lục Bất Phá thở dài, “Hiếp pháp Liên bang được chấp hành mấy trăm năm rồi, rất nhiều quan niệm đã thâm căn cố đế. Muốn cải cách, không phải là chuyện một sớm một chiều. Yêu cầu của các ngươi rất hợp lý, ta vô cùng không thích hai người chỉ vì sinh sản mà đến với nhau, có khác chi động vật chứ, chúng ta là người, mặc dù cũng là động vật, nhưng chúng ta có tư tưởng, có thể khống chế dục vọng của mình. Giữa Liên bang và các người cần ngồi xuống hảo hảo bàn bạc, Liên bang có chỗ cần cải tiến; các ngươi cũng vậy, có điểm cần sửa đổi. Các ngươi dám nói trong cuộc sống của các ngươi chưa từng xuất hiện những chuyện như bội tình bạc nghĩa, lạm sát động vật hay không?”

    Sau khi Lục Bất Phá đem “Bội tình bạc nghĩa” gì đó giải thích một lần, Tạp Nặc và Đạt Á trầm mặc, loại tình huống này không phải là chưa từng xảy ra.

    “Không có loại chế độ nào là hoàn mỹ tuyệt đối cả, cũng chẳng có loại tự do nào là tự do tuyệt đối. Liên bang không muốn giẫm vào vết xe đổ của quá khứ, các ngươi thì muốn được hưởng thụ quyền lợi chính đáng của mình. Hai bên đều có đạo lý, đây chẳng qua là bất đồng về giá trị quan, nhân sinh quan, thế giới quan, ta không có biện pháp tốt nào để hóa giải mâu thuẫn giữa các ngươi. Ta chỉ biết cung cấp cho các ngươi cơ hội, để các ngươi cùng Liên bang có thể bình tâm tĩnh khí khai thông, giúp Liên bang hiểu rõ tư tưởng các ngươi, để Liên bang xem xét cách làm của các ngươi”

    “Chế độ tuyệt đối, hoàn mỹ, tất cả mọi người đều có thể chấp nhận là không tồn tại, cũng không có khả năng tồn tại. Điểm này các ngươi phải hiểu rõ, bất kể chính phủ như thế nào, chế độ như thế nào đều không thể cho các ngươi tự do tuyệt đối. Đôi khi bỏ qua không có nghĩa là ủy khuất, tranh thủ cũng không có nghĩa là phản loạn. Tạp Nặc, nếu các ngươi nguyện ý, lần này trở về ta sẽ cùng Ủy ban thảo luận chuyện giữa các ngươi và bọn hắn”

    “Các ngươi là Mang Tà nhân, là một phần tử của Liên bang. Chuyện gì cũng sẽ đàm phán được. Nếu như Ủy ban đồng ý, các ngươi có thể cử vài vị đại biểu tiến thêm một bước đám phán cùng Liên bang, ta đảm bảo các ngươi an toàn. Kể cả những người bị bắt, ta sẽ tranh thủ bảo Hiến chương cục thả bọn họ. Ta không hy vọng nhìn thấy nội bộ Liên bang nảy sinh bất cứ mâu thuẫn nào tổn hại đến sự ổn định của Liên bang. Tất cả đều là người một nhà, có gì không thể nói được? Chúng ta phải đoàn kết hợp tác nhất trí đối ngoại mới đúng”

    Nói một hơi nhiều như thế, Lục Bất Phá cũng mệt mỏi. Không chỉ tinh thần mỏi mệt, thân thể càng rã rời. Không để cho Tạp Nặc ra quyết định ngay, hắn duỗi lưng một cái, vịn Hiên Viên Chiến đứng dậy: “Các ngươi cứ từ từ suy nghĩ, ta không vội. Đúng rồi, không phải các ngươi nói đã phát hiện vài người mất tích sao? Sẵn tiện dẫn ta đi xem thử”

    Tạp Nặc thần sắc nghiêm túc đứng dậy nói: “Ta dẫn ngài đi ngay. Lời ngài nói chúng ta sẽ suy nghĩ cân nhắc kỹ càng”

    Lục Bất Phá vỗ vỗ hắn: “Đều là người một nhà, không cần lo lắng, hảo hảo suy nghĩ. Cuối cùng rồi cũng sẽ có biện pháp giải quyết thôi”

    Tạp Nặc gật gật đầu, xoay người dẫn Lục Bất Phá đi xem những người mất tích kia, Hiên Viên Chiến và Biệt Lâm cũng đi theo, sau khi bọn hắn đã đi xa, trên mặt Đạt Á nở nụ cười.

    Chương 54

    Theo Tạp Nặc đến trước cửa một gian phòng da thú, Tạp Nặc đẩy cửa ra, Biệt Lâm vào trước, Lục Bất Phá chính giữa, Hiên Viên Chiến đi sau cùng. Lúc Biệt Lâm vừa nhìn thấy ba người bị trói trong phòng liền sửng sốt, lập tức quay đầu lại nói: “Tiểu Phá! Bọn hắn chính là người thuộc tiểu tổ của Tư Không viện trưởng!”

    Một trong ba người nhận ra Biệt Lâm, kích động giãy dụa: “Biệt Lâm!”

    Sau khi ra hiệu cho Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá tránh sang một bên, Hiên Viên Chiến móc dao găm tiến lên, cắt bỏ dây thừng trên thân ba người. Ba người lập tức lao vào Biệt Lâm nói: “Biệt Lâm! Các ngươi đến tìm chúng ta đấy sao? Chúng ta bị mất liên lạc với viện trưởng!”

    Tình huống còn gay go hơn so với tưởng tượng, Lục Bất Phá vừa nghe xong sắc mặt ngưng trọng. Biệt Lâm sau khi nhìn thoáng qua hắn, nói: “Các ngươi không cần lo lắng, Ủy ban cùng quân bộ đã phái đội tìm kiếm đi tìm các ngươi”

    “Nhưng mà…” Bọn hắn nhìn nhìn Tạp Nặc, nuốt xuống lời muốn nói, Lục Bất Phá lên tiếng: “Muốn nói gì thì nói đi, đều là người một nhà cả”

    Ba người nghi hoặc nhìn về phía Lục Bất Phá, Biệt Lâm giải thích: “Đây là Mang Tang Tử tiên sinh, là hắn dẫn chúng ta tìm được ba ngươi”

    “Mang Tang Tử tiên sinh…” Vẻ mặt ba người lập tức đại biến, “Mang Tang Tử tiên sinh?!”

    “A, là ta” Đã quá quen với phản ứng của đối phương khi nghe đến tên mình, bạn tốt Lục Bất Phá vẫy vẫy tay chào hỏi: “Các ngươi khỏe”

    Ba người hóa đá.

    Sau khi trải qua một loạt phản ứng kinh hoàng, kích động, mừng rỡ rồi bình tĩnh lại, ba người bắt đầu kể tình hình của bọn hắn cho Lục Bất Phá. Sau khi Tư Không Vũ dẫn dắt tiểu đội nghiên cứu tiến vào cánh rừng rậm này liền mất liên lạc với bên ngoài, bởi vì tất cả máy dò cùng thông tấn khí đều bị gián đoạn, bọn hắn đành phải tiếp tục xuôi theo hướng Nam. Kết quả trên đường gặp phải mãnh thú, do tránh né sự tấn công của mãnh thú nên nên bọn hắn bị phân tán ra. Ba người này sau khi an toàn cố gắng đi tìm viện trưởng, lại không cẩn thật lọt vào doanh địa của “Kẻ phản loạn”, trở thành tù binh.

    Lục Bất Phá nghe xong nói: “Để tìm các ngươi, trước sau có ba đội ngũ cũng bị lạc trong rừng rậm. Hiện tại đại bộ đội đang ở bên ngoài tìm họ, đã tìm được một số người. Nơi này chỉ có ba người chúng ta vào được. Các ngươi tạm ở lại đây trước, đám người Tạp Nặc sẽ không tổn thương các ngươi, các ngươi cũng không cần chạy loạn. Ta và Hiên Viên Chiến sẽ tiếp tục đi tìm nhóm người viện trưởng.”

    “Tiểu Phá, ta thì sao?” Biệt Lâm hỏi ngay.

    “Ngươi cũng ở lại, càng đi sâu vào rừng càng không an toàn, ‘Quang Vinh’ không cho ngươi vô, ngươi treo trên cánh tay nó sẽ rất dễ bị phi điểu tấn công. Ngươi ở lại xem thử đám người Tạp Nặc có chỗ nào cần giúp không. Chờ sau khi ta và Hiên Viên Chiến trở về, chúng ta thương lượng tiếp làm sao để ra ngoài.”

    “Nhưng ta muốn đi theo ngươi” Biệt Lâm giơ giơ “Mang Tang Tử trích lời” của mình lên.

    “Sau này còn nhiều thời gian, đâu mất mác gì” Nói xong, Lục Bất Phá ghé sát vào lỗ tai Biệt Lâm, nói khẽ: “Ta lo bọn hắn ở trong này sẽ chạy loạn hoặc phát sinh xung đột với đám người Tạp Nặc, ngươi ở đây trông chừng bọn hắn, thuận tiện dàn xếp điều hòa không khí. Không nên cứng nhắc như thế, tùy cơ ứng biến một chút. Đều là người một nhà, đừng xem họ như ‘Kẻ phản loạn’. La Bặc và Trầm Dương không có đây, ta chỉ có thể giao nhiệm vụ gian khổ này lại cho ngươi mà thôi”

    Biệt Lâm lập tức vỗ ngực cam đoan: “Tiểu Phá yên tâm! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

    “Tốt!” Dễ dàng lừa Biệt Lâm chịu ở lại chỗ này, Lục Bất Phá đứng lên, “Đêm nay đến đây thôi. Nghỉ ngơi cho thật tốt rồi sáng mai ta và Hiên Viên Chiến sẽ đi tìm giáo sư Tư Không. Bất quá ta hy vọng các ngươi đừng xem người nơi này như ngoại tộc, các ngươi đều là Mang Tà nhân, có khó khăn gì hãy nói với họ, họ có khó khăn gì các ngươi cũng nên giúp đỡ một chút, tất cả đều là người một nhà”

    Thấy bọn hắn tuy trong lòng vẫn còn lo nghĩ, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng, Lục Bất Phá đã mỏi mệt sắp không chịu nổi tùy ý để Hiên Viên Chiến đỡ ra khỏi phòng. Người quen với Biệt Lâm lập tức hỏi: “Mang Tang Tử tiên sinh làm sao vậy?”

    “Tiểu Phá hắn bị trật lưng, cho nên đi lại có chút bất tiện” Mặc dù không thể đi cùng, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ gian khổ sắp tới, Biệt Lâm cảm thấy trách nhiệm của mình rất nặng.

    “Biệt Lâm, sao ngươi lại gọi Mang Tang Tử tiên sinh là…‘Tiểu Phá’?” Người kia khó hiểu hỏi, xưng hô thế này thì quá tùy tiện đi.

    Biệt Lâm tự hào ưỡn ngực ngẩng đầu: “Tên khác của Mang Tang Tử tiên sinh là ‘Lục Bất Phá’. Hắn xem ta như người một nhà, nên cho phép ta gọi hắn “Tiểu Phá’ ”

    “Wow!” Ba người hâm mộ không ngớt, Biệt Lâm lại càng hãnh diện.

    Xa xa nhìn thấy tiểu Phá và tiểu Chiến đã trở lại, “Quang Vinh” khóc ròng hơn nửa ngày trời lập tức mở rộng khoang ngực. Bảo đám người Tạp Nặc đến tiễn bọn hắn trở về, Hiên Viên Chiến ôm ngang Lục Bất Phá sải bước về phía “Quang Vinh”. Trèo lên thân thể nó tiến vào khoang ngực, khoang ngực lập tức đóng kín. Không buông Lục Bất Phá xuống, Hiên Viên Chiến ngồi trên một cái ghế dựa, đem người ôm trên đùi.

    “Hiên Viên Chiến, ta mệt chết đi” Cuộn trong lòng ngực hắn, Lục Bất Phá thấp giọng nói.

    “Ngủ đi” Hiên Viên Chiến ôm chặt hắn.

    Lục Bất Phá nhắm mắt lại, khoang ngực tối sầm, “Quang Vinh rất tự giác điều chỉnh ánh sáng đến cường độ thích hợp để ngủ. Cự điểu ba đầu nằm xuống cạnh chân “Quang Vinh”, chuẩn bị ngủ, cách đó không xa lửa trại dùng xua đuổi dã thú ban đêm trong doanh trại của nhóm người Tạp Nặc cũng đã nổi lên.

    Một lát sau, Hiên Viên Chiến nghe thấy người trong lòng ngực nhẹ giọng hỏi: “Hiên Viên Chiến, ‘Mang Tang Tử’ đối với các ngươi mà nói, thật sự có ý nghĩa khác biệt như vậy sao?” Ngay từ đầu hắn cảm thấy rất đắc ý, nhưng hiện tại có chút bất an.

    Hiên Viên Chiến trầm mặc một hồi, mở miệng: “Phải”

    “Hiên Viên Chiến, ngươi biết mà, ta căn bản không phải Mang Tang Tử, ta chỉ là Lục Bất Phá, một đứa trẻ vô tư mười lăm tuổi mà thôi” Lục Bất Phá vùi mặt vào ngực Hiên Viên Chiến, ánh mắt mà đám người Tạp Nặc nhìn hắn khiến nỗi bất an của hắn càng lúc càng sâu.

    Hiên Viên Chiến lại trầm mặc, năm phút sau, hắn mở miệng: “Ngươi đã làm rất tốt, từ đầu đến giờ đều rất tốt”

    “Nhưng ta sợ lắm, bọn họ ôm hy vọng đối với ta như vậy, thậm chí còn ký thác nguyện vọng lên ta. Nếu ta làm không được, bọn họ nhất định sẽ phi thường phi thường thất vọng, nhưng ta tự biết bản thân mình, ta kỳ thực chỉ là một tiểu tử nghịch ngợm, bởi vì bị lão mẹ độc hại nên hiểu biết nhiều hơn người bình thường một chút thôi, những đạo lý lớn ta vừa giải thích lúc nãy căn bản không phải do ta nói, tất cả đều là của người khác nói, cũng có những điều do lão mẹ ta nói”

    Hiên Viên Chiến lại trầm mặc, thêm năm phút trôi qua, hắn lên tiếng: “Nếu có một ngày ngươi không muốn làm ‘Mang Tang Tử’ nữa, chỉ muốn làm ‘Lục Bất Phá’, ta sẽ dẫn ngươi rời đi”

    Lục Bất Phá chấn động cả người, ngẩng đầu, trên gương mặt hiếm khi lộ vẻ yếu đuối là sự kinh ngạc xen lẫn chút vui sướng.

    “Ô ô…” Nó cũng muốn đi cùng tiểu Phá và tiểu Chiến.

    Sờ sờ bệ điều khiển biểu đạt sự cảm kích đối với “Quang Vinh”, Lục Bất Phá hỏi: “Ngươi không chê cười ta trốn tránh sao?”

    Bán gương mặt nghiêm túc: “Sao lại phải cười nhạo? Ngươi đã làm rất tốt rồi. Nhưng không thể chỉ vì ngươi là ‘Mang Tang Tử’ mà bắt ngươi gánh trách nhiệm ngươi không tất yếu phải gánh. Tiểu Phá, ta chỉ làm những việc bản thân cho là đúng”

    “Ô!” Tiểu Chiến và tiểu Phá cho rằng đúng thì nhất định đúng!

    Lại vuốt ve bệ điểu khiển, Lục Bất Phá mỉm cười: “Kiểu suy nghĩ này của hai người các ngươi là phi thường nguy hiểm, coi chừng bị Tư Không Vô Nghiệp cùng Âu Dương Long quy thành ‘Kẻ phản loạn’ bắt lại đấy”

    Bán gương mặt khinh thường.

    “Ô!” Bạo tẩu*.[*từ ngữ hình dung máy móc mất khống chế, làm ra những hành vi cuồng bạo như dã thú, từ này bắt nguồn từ một số anime như Kidou Keisatsu Patlabor (Cảnh sát cơ động Patlabor), Shinseiki Evangelion (Tân phúc âm sáng thế) và game The King of fighter 97 (Sinh tử chiến)]

    Yếu ớt ló đầu ra bị “Quang Vinh” ô ô đuổi trở vào, Lục Bất Phá hít sâu một hơi, duỗi cái lưng mỏi: “Tốt! Ta cũng muốn học tập các ngươi, chỉ làm những chuyện mình cho là đúng. Nếu như có một ngày ta cảm thấy mình chống đỡ không nổi hoặc giả không cách nào làm tiếp ‘Mang Tang Tử’ mà họ hy vọng được nữa, cả ba chúng ta cùng nhau chạy thoát thân đi”

    “Ân”

    “Ô!”

    “Ba!” Đây chính là âm thanh Lục Bất Phá hôn lên mặt Hiên Viên Chiến, ngay khi “Quang Vinh” ủy khuất phát ra tiếng “Ô ô”, hắn lập tức thật ôn nhu sờ sờ bệ điều khiển, rồi lại vuốt ve vách khoang, “Quang Vinh” cao hứng, thỏa mãn.

    Mười phút sau, Lục Bất Phá ngủ thiếp đi trong lòng Hiên Viên Chiến, lưng ghế dựa hạ xuống, Hiên Viên Chiến nằm ngửa, cũng nhắm mắt lại. Quang Vinh cũng hơn nửa ngày không phát ra bất cứ âm thanh nào nữa. Tại nơi rừng sâu tràn đầy quấy nhiễu, hai người một cơ giáp cộng thêm một con cự điểu ba đầu bên ngoài, say giấc nồng. Nhưng trong đại bản doanh phía ngoài rừng rậm, đầu tóc Tang Sâm đã sắp bị hắn nhổ sạch.

    “Sư trưởng! Mang Tang Tử tiên sinh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ! Đài quan sát vẫn chưa nhìn thấy đạn tín hiệu màu đỏ của hắn!”

    Bị Ủy ban cùng quân bộ hạ tử lệnh phải tìm cho được Lục Bất Phá, Tang Sâm túm tóc mình, rút “Tùng Vụ”*, vành mắt thâm đen. “Đợi thêm mười phút nữa, nếu mười phút sau vẫn không phát hiện đạn tín hiệu đỏ, ta sẽ đích thân dẫn đội tiến vào rừng tìm kiếm”[*thuốc lá]

    “Vâng!”

    “A!”

    Lục Bất Phá từ trong mộng bừng tỉnh, Hiên Viên Chiến gần như nháy mắt thanh tỉnh, bên trong khoang thuyền cũng sáng lên.

    “Tiểu Phá!” Cho rằng hắn gặp ác mộng, Hiên Viên Chiến khẩn trương gọi hắn.

    “Ô ô…”

    “Thôi xong rồi!” Lục Bất Phá giãy dụa từ trên người Hiên Viên Chiến nhảy xuống, “Hiện tại mấy giờ? Ta quên bắn đạn tín hiệu đỏ báo cho Tang đại thúc biết ta rất an toàn mất rồi. Bọn họ nhất định sốt ruột chết đi!”

    Hiên Viên Chiến ôm ngang eo hắn đặt lên một cái ghế dựa khác: “Ta đi”

    Khoang ngực lập tức mở ra, Hiên Viên Chiến lấy súng tín hiệu, ra bên ngoài khoang thuyền.

    Trong doanh địa, Tang Sâm đứng trước đội tìm kiếm đặc biệt, sắc mặt trầm trọng chưa từng thấy: “Ban đêm đi vào rừng sâu sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, các ngươi sợ không?”

    “Không sợ!”

    “Tốt! Cho dù có bị lạc trong rừng rậm, chúng ta cũng nhất định phải tìm được Mang Tang Tử tiên sinh!”

    “Rõ! Trưởng quan!”

    “Chuẩn bị xuất phát!”

    Đoàn người sải bước tiến về phía rừng rậm.

    Lúc này, trên bầu trời xa xa xuất hiện một viên đạn tín hiệu đỏ, người trên đài quan sát lập tức hô to: “Tang sư trưởng! Đạn tín hiệu! Đạn tín hiệu màu đỏ!”

    Tang Sâm chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn, bỏ ba lô xuống vọt ngay tới đài quan sát. Chốc lát sau, lại có thêm một viên đạn tín hiệu ba màu đỏ, lục, vàng cũng bay lên cùng vị trí, Tang Sâm đã xông lên tới đài quan sát, tùng vụ trong miệng rớt xuống. Cát Liệt ngồi trong khoang ngực cơ giáp chiến sĩ cũng nhìn thấy, hắn hét lớn: “Là đội trưởng! Là đội trưởng!”

    Những cơ giáp chiến sĩ khác cũng thấy, Trát Khố Đạt kích động quát: “Tiểu Phá và đội trưởng ở cùng một chỗ! Tiểu Phá và đội trưởng ở cùng một chỗ!”

    “Tiểu Phá, ngươi cũng thiếu suy nghĩ quá đi!” Tang Sâm ngồi bệt xuống đất, hai giây sau, hắn bắt đầu cười mỉm, sau đó tiếng cười trở nên lớn dần, tiểu Phá tìm được Chiến rồi, tìm được rồi…

    “A!!!” Cả doanh địa sôi nổi hẳn lên, đội tìm kiếm đặc biệt chuẩn bị tiến vào rừng sâu ôm nhau hoan hô. Mang Tang Tử tiên sinh quả nhiên đã tìm được Hiên Viên thượng tá rồi! Mang Tang Tử tiên sinh quả nhiên không hổ là Mang Tang Tử tiên sinh!

    Các đội viên đội hành động đặc biệt vừa khóc vừa la, không gì so với việc đội trưởng và tiểu Phá mất tích lại khiến bọn hắn lo lắng đến như vậy. Tiểu Phá tìm được đội trưởng, còn có “Quang Vinh” bên cạnh bọn họ nữa, cứ thế sẽ rất nhanh thôi là bọn hắn có thể gặp lại đội trưởng rồi. Thật tốt quá! Thật tốt quá!

    Trong lúc mọi người đang hoan hô, trên bầu trời đêm xa xa dâng lên một viên đạn tín hiệu màu tím không mấy sáng. Người trên đài quan sát kêu lên, Tư Không Vô Nghiệp vẫn đứng trên đài quan sát sững sờ, sau đó hắn kích động hô to: “Là gia gia! Đó là đạn tín hiệu của gia gia!” Màu tím, màu sắc mà Tư Không Vũ yêu thích nhất.

    Tang Sâm lập tức từ trên mặt đất bò dậy, cả doanh địa nháy mắt yên tĩnh lại.

    “Là gia gia! Là gia gia!” Tư Không Vô Nghiêp túm lấy Tang Sâm, không cách nào bình tĩnh được nữa, “Tang sư trưởng, ta muốn đi vào rừng! Xin ngài cho phép ta đi tìm gia gia ta!”

    Tang Sâm nghiêm túc nói: “Ta không thể đồng ý. Quá nguy hiểm”

    Tư Không Vô Nghiệp vẫn muốn tiếp tục khẩn cầu, sau lưng lại bị vỗ mạnh một cái, quay đầu nhìn lại, là Âu Dương Long. Trong miệng ngậm tùng vụ chưa được châm, Âu Dương Long mỉa mai nói: “Đây là trưởng phòng Tư Không mà ta quen biết sao?”

    Tư Không Vô Nghiệp lập tức tĩnh táo lại, hắn buông Tang Sâm ra, cúi đầu, lúc ngẩng lên, đã trở lại là một Tư Không Vô Nghiệp nham hiểm: “Thật xin lỗi, Tang sư trưởng, vừa rồi ta xúc động quá. Vào lúc này mà tiến vào rừng sâu sẽ khiến đội viên đội tìm kiếm gặp phải nguy hiểm không cần thiết”

    Tang Sâm đè vai hắn, nói: “Chúng ta thấy được thì tiểu Phá và Chiến nhất định cũng sẽ thấy. Hãy tin tưởng bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ tìm được Tư Không viện trưởng”

    Tư Không Vô Nghiệp gật gật đầu, nhìn về nơi đạn tín hiệu màu đỏ vừa mới phát. Tiểu Phá, Chiến, trông cậy vào các ngươi!

    Đứng trên vai “Quang Vinh”, bán gương mặt Hiên Viên Chiến ngưng trọng nhìn về nơi vừa phát ra đạn tín hiệu màu tím. Sau đó hắn trượt xuống chui vào khoang ngực, nói với người vẫn chưa ngủ đủ: “Tiểu Phá, phía Tây nam xuất hiện một viên đạn tín hiệu, rất có khả năng là nhân viên bị mất tích phát ra. Ta cưỡi điểu qua đó xem thử”

    “Ta đi với ngươi” Lục Bất Phá lập tức hết buồn ngủ.

    “Ô…” Nó cũng đi.

    Hiên Viên Chiến nghĩ ngợi, gật đầu: “Được, ngươi ngồi trên ‘Quang Vinh’, ta cưỡi phi điểu đi trước tìm vị trí chuẩn xác”

    Lục Bất Phá lập tức bắt lấy hắn: “Không được! Vạn nhất ta tìm không thấy ngươi hay ngươi tìm không gặp ta thì phải làm sao?”

    “Sẽ không” Nắm chặt tay Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến mạnh bạo kề sát qua hôn hắn, đối phương lập tức hôn trả lại. Hai người dây dưa thắm thiết một hồi, Hiên Viên Chiến lui ra: “Ngươi và ‘Quang Vinh’ đi về hướng Tây Nam. Cách mỗi canh giờ ta sẽ phóng ra một viên đạn tín hiệu màu đỏ, độ cao của ‘Quang Vinh’ tuyệt đối có thể nhìn thấy. Cự ly giữa ta và các ngươi chỉ cách nhau một km, ‘Quang Vinh’ sẽ cảm ứng được ta”

    “Không được, ta không yên tâm” Lục Bất Phá vẫn nắm lấy Hiên Viên Chiến, hắn đã nếm quá đủ tư vị chờ đợi như thế này rồi.

    “Tiểu Phá” Hiên Viên Chiến bao lấy tay hắn, “Ta sẽ tìm được ngươi, nhất định”

    “Ô!” Nó sẽ tìm được tiểu Chiến.

    Biết rằng mình đang tùy hứng, lãng phí thời gian, Lục Bất Phá buông tay nhưng ngay sau đó lập tức ôm chặt Hiên Viên Chiến, “Nếu ngươi lại đi lạc, trở về ta liền kéo Thượng Quan Nông lên giường!”

    “Ngươi chỉ có thể cùng ta làm!” Gắt gao ôm lại đối phương, Hiên Viên Chiến rống giận.

    “Ô ô!”

    “Người lớn nói chuyện con nít không được xen vào!” Buông Hiên Viên Chiến ra, lại nhịn không được hung hăng hôn hắn một trận, Lục Bất Phá mới chịu thả tay, “Ngươi đi đi, ta và ‘Quang Vinh’ theo ngay phía sau”

    “Ân” Sờ lên gương mặt Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến nhanh chóng ra khỏi khoang ngực, thuận theo thân mình ‘Quanh Vinh’ trượt xuống, Điểu ba đầu tựa hồ biết đã xảy ra chuyện, cũng tỉnh táo đứng lên.

    Dạng chân ngồi trên lưng cự điểu ba đầu, Hiên Viên Chiến ngước lên: “Ta sẽ tìm được ngươi, yên tâm!”

    “Ân” Nhoài ra bên ngoài khoang, Lục Bất Phá nhìn cự điểu ba đầu vỗ cánh, vào lúc cự điểu bay đi, hắn hô to: “Ta đặt tên cho ngươi nha, gọi là ‘Phượng hoàng’!”

    “Nha ô…” Cự điểu ba đầu dường như rất thích cái tên này, đôi cánh khổng lồ phát ra tiếng gió “Vù vù”, bay lên. Lượn quanh đỉnh đầu “Quang Vinh” một vòng, bay theo phương hướng Hiên Viên Chiến hạ lệnh.

    Lục Bất Phá móc dao găm ra, lưu lại một câu trên cây đại thụ mà “Quang Vinh” đang dựa vào: Biệt Lâm, chúng ta đi tìm người, ngươi ở tại chỗ đợi lệnh. Rồi mới bảo “Quang Vinh” đóng khoang ngực. Trong bóng đêm, cơ giáp chiến sĩ cực lớn hướng về nơi cự điểu bay đi bắt đầu nện bước, trong rừng sâu phát ra tiếng bước chân trầm đục cùng với âm thanh “Lắc rắc” của cây cối bị giẫm gãy.

    Lục Bất Phá trừng mắt nhìn một mảng tối đen như mực phía trước, lần đầu tiên vì sự bất lực của bản thân mà ủ rũ, nếu mình có thể làm được chút gì đó thì tốt rồi, nếu có thể làm được chút gì đó thì tốt biết bao.

    “Ô…”

    “Quang Vinh, ngươi nói gì?”

    Tim Lục Bất Phá đập thình thịch.

    “Ô ô…”

    Sau khi sững sốt một giây, Lục Bất Phá từ trên ghế nhảy dựng lên, “Phải làm sao! Ta nên làm gì đây!”

    “Ô ô ô…”

    Hai tay bất ổn cầm qua “Cái mũ” cơ hồ chưa từng được sử dụng treo trên vách khoang, Lục Bất Phá liếm liếm môi: “Đội cái này lên đầu?”

    “Ô”

    Lục Bất Phá nhìn nhìn, lập tức đem cái mũ kim loại nhìn có vẻ là công nghệ cao kia đội lên đầu, sau đó hỏi: “Kế tiếp làm gì?”

    “Ô…”

    “Được” Lại liếm liếm môi, Lục Bất Phá đặt hai tay lên một nơi có hai khối màu xanh biếc lớn cỡ bàn tay trên bệ điều khiển, sau đó chợt nghe vài tiếng “Tích tích”, hai khối lớn bằng bàn tay kia lõm xuống, hai tay Lục Bất Phá được cố định vững vàng ở nơi đó.

    “Ô…”

    “Được” Lục Bất Phá nhắm hai mắt lại, thả lỏng chính mình.

    “Ô ô…”

    Nghĩ đến Hiên Viên Chiến? Được, hắn nghĩ. Nghĩ đến bán gương mặt của Hiên Viên Chiến, nhớ đến đôi tay Hiên Viên Chiến vừa mới ôm hắn, nhớ đến…Lục Bất Phá trong lòng khẽ động, dường như hắn thấy được Hiên Viên Chiến, thấy được Hiên Viên Chiến cưỡi trên lưng “Phượng hoàng”, bay lượn giữa bầu trời trên cánh rừng tăm tối.

    “Ô ô…” Cao hứng.

    Vừa nghe như thế, Lục Bất Phá hít sâu mấy hơi càng không ngừng làm cho mình thả lỏng rơi vào suy tưởng. Hiên Viên Chiến, Hiên Viên Chiến…Nhịp chân của “Quang Vinh” rẽ phải một chút, sải bước về phía trước, tại một cự ly cách bọn hắn thật xa trên không trung, “Phượng hoàng” đang chở Hiên Viên Chiến tìm kiếm địa điểm vừa mới phát ra đạn tín hiệu màu tím.

    Khối màu xanh biếc dưới hai tay Lục Bất Phá phát ra bạch quang nhàn nhạt, còn máy cảm ứng của vật kỳ thực chẳng thể coi là mũ đội trên đầu hắn cũng hơi phát ra bạch quang. Trên bệ điều khiển đối diện cái ghế dựa khác bên cạnh hắn, nơi dụng cụ vẫn rơi vào trạng thái thất khống từ đầu đến giờ đột nhiên phát ra âm thanh “Đích đích đích”.

    “Tang sư trưởng! Tang sư trưởng! Tang sư trưởng!”

    Người trong buồng chỉ huy sợ hãi kêu lên, Tang Sâm lập tức vọt qua. Chỉ thấy bọn hắn kinh ngạc chỉ vào màn hình, ngón tay phát run: “Tang sư trưởng! ‘Quang Vinh’ có phản ứng rồi! Quang não của ‘Quang Vinh’ có phản ứng rồi! Nó đang bắt liên lạc cùng chúng ta!”

    Chân Tang Sâm lại mềm nhũn, mắng một câu: “Tiểu tử thối!”

    Cùng lúc đó, bên trong phòng hội nghị trưởng quan của Ủy ban tối cao Liên bang tại Bắc Đàn ánh đèn sáng rực, một đám người canh giữ trước màn hình kinh hãi dán mắt vào màn hình.

    “Là tín hiệu của ‘Quang Vinh’! Đó là tín hiệu của ‘Quang Vinh’!” Hiên Viên Tri Xuân là người đầu tiên la lên.

    “Thăm dò vị trí chính xác của bọn ‘Quang Vinh’ ngay tức khắc! Còn có tình hình của Hiên Viên thượng tá và tiểu Phá nữa!” Bạch Thiện lập tức hạ lệnh.

    Liên lạc viên mau chóng truyền tín hiệu liên lạc vào, rất nhanh quang não của ‘Quang Vinh’ cũng truyền hồi đáp lại.

    “Hướng Tây Nam phát hiện tín hiệu của người mất tích, Hiên Viên thượng tá cưỡi ‘Phượng hoàng’ đi trước truy tìm vị trí chính xác. Mang Tang Tử tiên sinh ở trong khoang ngực. Tình hình bọn họ rất tốt. Báo cáo hoàn tất”

    “Có tìm được những người mất tích khác không?”

    “Đã tìm được thành viên trong tiểu tổ của Tư Không viện trưởng, trước mắt do Biệt Lâm chiếu cố. Tình hình cụ thể xin chờ đến khi Mang Tang Tử tiên sinh có thời gian sẽ hồi báo cùng Ủy ban. Báo cáo hoàn tất”

    “Tiểu Phá như thế nào?” Hiên Viên Tri Xuân gần như rống hỏi.

    “Mang Tang Tử tiên sinh đang lợi dụng tinh thần lực của hắn dẫn dắt ta làm việc bình thường, hiện tại hắn không thể phân tâm. Báo cáo hoàn tất”

    Toàn trường nháy mắt an tĩnh lại, một lát sau, Bạch Thiện đằng hắng cổ họng, khàn giọng hỏi: “Vậy chúng ta hãy chờ tin tức của tiểu Phá”

    “Vì để tiết kiệm năng lượng, ‘Quang Vinh’ hiện tại tạm đóng máy cảm ứng, một giờ sau ta sẽ khôi phục lại như thường. Báo cáo hoàn tất”

    “Được, được rồi” Bạch Thiện không ngừng nhìn vào tín hiệu gián đoạn của ‘Quang Vinh’.

    Doanh địa tại Âu Mễ Già Tinh cũng đồng thời thu được những tin tức này, ai nấy đều lo lắng chờ đợi một giờ trôi qua, tất cả mọi người chưa từng được chợp mắt cảm thấy một giờ sao lại trôi qua chậm như thế.

    “Tiểu Phá…Không ngờ hắn cũng có thần lực” Giọng nói Bạch Thiện còn muốn khàn hơn lúc nãy nữa.

    Hiên Viên Tri Xuân đột nhiên chẳng biết tại sao hơi thẳng lưng: “Hắn là Mang Tang Tử”. Thế mà cháu trai của mình lại được làm hộ vệ bên người hắn! Duy nhất!

    Toàn trường lại yên lặng một hồi, sau đó vẫn là Bạch Thiện lên tiếng: “Ta có phương án muốn đệ trình cùng Ủy ban. Thành lập một đội hộ vệ đặc biệt, bảo hộ an toàn cho tiểu Phá, do Hiên Viên thượng tá chỉ huy”

    “Ta đồng ý” Hiên Viên Tri Xuân là người đầu tiên giơ tay.

    “Ta đồng ý” Thượng Quan Tùng Phong.

    “Ta đồng ý” Âu Dương Tu.

    “Ta đồng ý” Tư Không Lục.

    Tất cả mọi người đều giơ tay.

    Bạch Thiên ra tổng kết sau cùng: “Toàn bộ 20 phiếu thông qua, nghị quyết lần này sẽ có hiệu lực sau khi tiểu Phá trở về Bắc Đàn”

    “Ô ô…”

    Không dám quấy rầy tiểu Phá, ‘Quang Vinh’ trốn vào một góc ủy khuất vẽ vòng vòng. Tại sao nó phải nói những lời đó chứ, nó chỉ thích gọi tiểu Phá tiểu Chiến chứ không thích gọi “Mang Tang Tử tiên sinh” và “Hiên Viên thượng tá” a. Nó cũng không thích nói “Báo cáo hoàn tất”, nó không thích những lời đó đâu.

    “Nếu ngươi muốn bị khoa học gia điên cuồng hủy đi làm thí nghiệm thì ngươi cứ việc gọi chúng ta là tiểu Phá tiểu Chiến đi”. Đột nhiên một giọng nói chui vào sóng não nó, “Quang Vinh” sợ hết hồn, sau đó “Ô ô” kêu lên.

    “Im lặng, ta không thể phân tâm, ngoan, trở về ca ca sẽ mua kẹo cho ngươi ăn” Lục Bất Phá không thể nói chuyện dùng sóng não truyền đạt.

    “Ô ô…” Nó không muốn gọi tiểu Phá tiểu Chiến một cách xa lạ như vậy.

    Một dòng nước ấm chảy qua lòng Lục Bất Phá, tiếp tục dùng sóng não nói: “Đây là bí mật giữa ba người chúng ta, chỉ ba chúng ta mới có thể biết. Ba người chúng ta có chung một bí mật không tốt sao? Vì sao nhất định phải đi nói cho người khác biết?”

    “Ô…” Do dự.

    “Ngoan, bất kể ta có bao nhiêu người một nhà, ‘Quang Vinh’ và Hiên Viên Chiến là khác biệt nhất. Chúng ta không phải người một nhà, chúng ta là người thân”

    “Ô ô…Ô!”

    “Tốt, chờ ta trở về sẽ đặt cho ngươi một cái tên êm tai, so với ‘Phượng hoàng còn dễ nghe hơn”

    “OK OK, đặt ngay bây giờ” Vừa dùng tinh thần lực đi theo Hiên Viên Chiến, lại vừa phải vỗ về một đứa nhóc nũng nịu, Lục Bất Phá cho tới bây giờ chưa từng mệt mỏi đến thế.

    “Ô…”

    “Không được hối! Ta đang suy nghĩ đây!”

    “Hảo! Gọi là ‘Tiểu tử nghịch ngợm’ đi”

    “Ô!” Không chịu!

    “Tiểu Phá hài nhi!”

    “Ô!” Không thích!

    “Vậy thì ‘Tiểu Vinh’ hoặc ‘Vinh Vinh’ hoặc ‘Tiểu Quang’?”

    “Ô…”

    “Tiểu Quang, hiện giờ có thể để cho ta chuyên tâm được chưa”

    “Ô ô…” Khoan khoái. Tiểu Phá, tiểu Chiến, tiểu Quang!

    Thuộc truyện: Mang tang tử