Mang tang tử – Chương 70-72

    Thuộc truyện: Mang tang tử

    Chương 70

    Hai người yêu đến quên cả thời gian nào đó vừa vặn lúc 13 giờ chạy tới điểm hẹn với phần tử cấp tiến trong rừng Mạch Tạp. Duy Lạp cùng ba gã lạ mặt đã chờ sẵn. Dân bản xứ Thiết Đạt nhân có màu da hơi hồng, thấp hơn Mang Tà nhân, Lục Bất Phá nhận ra trong đó có một người là Thiết Đạt nhân, hắn cùng Hiên Viên Chiến trao đổi ánh mắt, trong lòng lo lắng, chẳng lẽ Thiết Đạt nhân cùng phần tử cấp tiến “Cấu kết” với nhau?

    Người Thiết Đạt kia khi phi hành khí đổ bộ, tiến đến trước mặt Lục Bất Phá hành lễ: “Mang Tang Tử tiên sinh tôn kính, ta tên là Ngả Đức, là người Thiết Đạt.”

    “Người khỏe, Ngả Đức tiên sinh.” Lục Bất Phá học theo đối phương, hai tay giao nhau để trên vai làm lễ nghi chào hỏi. Hai người khác cũng tiến lên ra mắt, tự giới thiệu. Trong đó một người kêu Tổ Mân, người còn lại kêu Trương Kính. Hai người này ở vào độ tuổi khoảng giữa thanh niên và thiếu niên, nhưng trong mắt đều có sự phản nghịch cùng bất tuân. Lục Bất Phá không khỏi xúc động, nhớ năm đó hắn cũng quen biết không ít người như vậy a.

    Tổ Mân và Trương Kính cũng giống tất cả người Mang Tà, rất cao, đều 2m5 trở lên, nhưng gầy, da trắng, có thể do trường kỳ ở trong hoàn cảnh khẩn trương. Lục Bất Phá đối với hai người bọn họ không hề có cảm giác đối địch, mà còn vô cùng bội phục. Hai “Đứa trẻ” này có thể làm cho Liên bang đau đầu như thế, còn tổ kiến một chi “Đồng tử quân*”, quả thật có bản lĩnh ── làm Mang Tang Tử hơi lâu, Lục Bất Phá đều quên bản thân cũng chỉ là trẻ con.[*Nôm na là đội quân nhi đồng ấy mà. Mấy bợn còn nhớ câu phá thân đồng tử hem? Đồng tử là chỉ con trai dưới 16 tuổi á]

    “Mang Tang Tử tiên sinh, ngài nhất định rất khó hiểu tại sao ta lại xuất hiện cùng bọn họ.” Giới thiệu xong, Ngả Đức giải thích, “Kỳ thật, đây là những hài tử đáng thương. Ta nghe lần này Mang Tang Tử tiên sinh nguyện ý đại biểu Liên bang cùng bọn chúng nói chuyện, ta tự nguyện tiến đến trợ giúp. Ta hy vọng Liên bang có thể sớm ngày chấp nhận mấy đứa này, làm cho bọn chúng không còn chịu đựng nỗi khổ phiêu bạc nữa.”

    Tổ Mân mở miệng: “Mang Tang Tử tiên sinh, chúng ta xốn không muốn gặp ngài, đều là Ngả Đức khuyên, chúng ta nên cùng ngài gặp mặt một lần.”

    Trương Kính tiếp: “Chúng ta không tin ngài có thể thuyết phục Liên bang buông tha chúng ta.”

    “Có thể chứ, Mang Tang Tử tiên sinh, có thể.” Duy Lạp đỏ lên mặt nói.

    Lục Bất Phá cười cười: “Mọi người đừng khẩn trương, đừng khẩn trương. Lần này cũng không phải đàm phán thật, ta chỉ muốn thấy và cùng các ngươi hàn huyên một chút thôi, có thể tìm chỗ nào thoải mái để nói chuyện không? Chúng ta ngồi xuống chậm rãi tán gẫu.”

    Ngả Đức cười nói: “Xin Mang Tang Tử tiên sinh đi theo ta.”

    Năm người không đi nơi khác, mà đến nhà của Ngả Đức. Chỗ đó ở sâu trong rừng, Ngả Đức không sống cùng những người Thiết Đạt khác mà ở trong một hốc cây lớn. Tuy nói là hốc cây, nhưng đó hoàn toàn là căn phòng thoải mái. Bên trong cái gì nên có đều có. Lấy cho mọi người ly ca-cao, Ngả Đức lại bưng ra hoa quả đặc biệt ở Mang Tà để chiêu đãi.

    Tất cả đều im lặng uống ca-cao. Lục Bất Phá là người đầu tiên đánh vỡ yên lặng: “Lúc ta nghe nói có ‘Phản loạn’ tồn tại thì rất phản cảm. Nhưng lúc ở hành tinh Omega vô tình gặp được Tạp Nặc, ta mới phát hiện các ngươi cùng chúng ta đều như nhau, tất cả mọi người đều là người một nhà, không có gì khác biệt. Chỉ là hai bên có cách nhìn khác thôi.”

    Tổ Mân hơi có vẻ kích động nói: “Mang Tang Tử tiên sinh, ngài bị Liên bang lừa rồi. Vấn đề giữa chúng ta với Liên bang không chỉ là cách nhìn bất đồng. Liên bang coi chúng ta là ngoại tộc, căn bản không muốn chấp nhận chúng ta.”

    “Nếu các ngươi không cùng Liên bang ngồi xuống hảo hảo nói chuyện, thì làm sao đôi bên hòa giải được.” Lục Bất Phá nghiêm mặt, “Hiện tại Tạp Nặc nguyện ý cùng Liên bang hòa đàm, Liên bang cũng nguyện ý ngồi xuống cùng các ngươi hòa đàm, tại sao không nắm chắc cơ hội lần này? Ta không thiên vị bên nào, ta cũng có chỗ bất mãn với một số quy định của Liên bang. Mà một số quan điểm của các ngươi ta cũng tán thành. Ta đơn thuần hy vọng các ngươi có thể tạm thời buông hận thù, cùng Liên bang nói chuyện. Vậy thôi.”

    Trương Kính lạnh lùng thốt lên: “Thời điểm Liên bang bắt người có xem chúng ta là người một nhà không. Mang Tang Tử tiên sinh, Liên bang không có khả năng thay đổi quan điểm của bọn họ, chúng ta cũng không.”

    Không khí có vẻ căng thẳng, Ngả Đức lập tức lên tiếng: “Tổ Mân, Trương Kính, Mang Tang Tử tiên sinh chịu tới gặp các ngươi cũng đã biểu lộ thành ý, cũng cho thấy Mang Tang Tử tiên sinh quan tâm các ngươi, sao các ngươi không nghe ý kiến của ngài ấy?”

    Duy Lạp gấp đến đỏ mặt: “Mang Tang Tử tiên sinh, có thể trợ giúp, chúng ta.”

    Lục Bất Phá nói: “Ta không thể bảo chứng nhiều, nhưng ta có thể cam đoan các ngươi an toàn, đương nhiên điều kiện tiên quyết là các ngươi có thể cùng Liên bang hòa bình ở chung. Kết quả hòa đàm ra sao, đều trông vào sự cố gắng của song phương. Ta đến gặp các ngươi cũng chỉ hy vọng Tạp Nặc có thể đại biểu nhóm ‘Phản loạn’ cùng Liên bang đàm phán, các ngươi có thể tham dự. Tất cả mọi người đều là Mang Tà nhân, là người một nhà, không nên trở mặt thành địch nhân.”

    Tổ Mân cùng Trương Kính đều không lên tiếng, Ngả Đức lại nhân cơ hội thuyết: “Mang Tang Tử tiên sinh nói rất có đạo lý, các ngươi đừng lo lắng nữa, đi tham dự xem sao. Có lẽ trải qua lần đàm phán này, Liên bang sẽ thay đổi một số quy định của bọn họ.”

    “Đúng, đúng vậy.” Duy Lạp cũng góp lời.

    Lục Bất Phá cười cười: “Tháng sau Liên bang có tổ chức liên hoan, tất cả mọi người đều bận tối mắt tối mũi. Ngày đàm phán có thể sẽ dời lại sau buổi lễ. Trong khoảng thời gian này các ngươi cứ suy nghĩ. Sao không tạm thời buông xuống khúc mắc? Nếu các ngươi nguyện ý, ta vui lòng mời các ngươi tới tham gia buổi liên hoan. Tạp Nặc cùng Duy Lạp đều có thể đến.”

    Duy Lạp đỏ mặt gật gật đầu: “Mang Tang Tử tiên sinh, đang dạy bọn nhỏ, tập luyện tiết mục biểu diễn.”

    Tổ Mân cùng Trương Kính vẫn không nói gì, tựa hồ đang suy nghĩ.

    Duy Lạp thấy thế có chút lo lắng, muốn nói cái gì, Lục Bất Phá kéo hắn, cản lại. Một lát sau, hắn nói: “Liên bang đã đem phụ nữ cùng trẻ em từ trong rừng ở hành tinh Omega đón ra, còn cung cấp dịch vụ y tế, chữa bệnh cho họ. Mọi thứ đều đang tiến triển theo chiều hướng tốt. Ta sẽ không nói cho bất cứ ai các ngươi ở trong này, nếu các ngươi đồng ý, thì đi ra khỏi rừng, đến đường phố nhìn xem đi. Nhất định các ngươi chưa từng hảo hảo nhìn thành phố này, hảo hảo đánh giá Liên bang.”

    Ngả Đức cùng Duy Lạp nhân cơ hội khuyên bảo, Tổ Mân cùng Trương Kính đều bảo trì yên lặng. Lục Bất Phá không nói thêm nữa, cho bọn hắn thời gian suy nghĩ. Ước chừng qua hơn hai tiếng, Tổ Mân cuối cùng mở miệng.

    “Mang Tang Tử tiên sinh, chúng tôi cần cuộc sống bình an. Nhưng nhìn cảnh bạn bè bị Liên bang sát hại làm chúng tôi không cách nào bình tĩnh được. Cảm tạ ngài đã tới gặp, chúng tôi cần thương lượng chuyện này cùng đồng đội. Quả thật Liên bang không mang lại hảo cảm cho nhóm ta, bất quá vì Mang Tang Tử tiên sinh ngài, chúng tôi nguyện ý suy nghĩ.”

    Lục Bất Phá lắc đầu: “Đây không phải là vì ta, mà vì chính các ngươi, là vì toàn bộ Mang Tà. Bất quá các ngươi chịu nghĩ lại ta rất vui. Có chuyện gì cứ việc tới tìm ta. Nếu có gì không tiện thì nói cho Duy Lạp đến liên hệ với ta. Ta nhắc lại, nếu các ngươi không làm ra hành động gì cực đoan, ta có thể cam đoan an toàn của mọi người.”

    Tổ Mân cùng Trương Kính im lặng gật đầu.

    Tạm thời tình huống không tiến triển nhiều lắm, Lục Bất Phá nhìn đồng hồ, nói: “Ta phải đi. Buổi tối còn phải diễn tập. Đêm mùng một này toàn bộ Liên bang đều có thể xem chúng ta biểu diễn, nếu các ngươi muốn làm khách mời, tuyệt đối không thành vấn đề. Chúng ta cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu người.”

    Tổ Mân cùng Trương Kính trong mắt hiện lên nghi hoặc, khách mời là cái gì?

    Lục Bất Phá đứng lên: “Tạp Nặc nói các ngươi đều là nhân tài, nếu có sở trường thì cũng không nên tư tàng nga.”

    “Nhóm chúng tôi sẽ suy nghĩ cẩn thân.” Tổ Mân cùng Trương Kính đứng lên, hai người vươn tay. Lục Bất Phá rất là kinh ngạc, đưa tay cùng bọn họ nắm: “Các ngươi cũng biết?”

    Trương Kính thản nhiên cười cười: “Hành vi của Mang Tang Tử tiên sinh sẽ ảnh hưởng tới mọi người.”

    “Ngàn vạn lần không cần nói như thế, như vậy ta sẽ bị áp lực.” Bắt mạnh tay cùng hai người, rồi chào từ biệt Ngả Đức, Lục Bất Phá rời đi. Ba người nhìn Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến cùng Duy Lạp trên phi hành khí đi khỏi. Lúc những người kia đã mất dạng, Ngả Đức nhìn về phía Tổ Mân cùng Trương Kính, hai người gợi lên khóe môi. [凸(`⌒´メ)凸]

    Bên trong phi hành khí, vẻ mặt Duy Lạp hiện lên nỗi mất mác, Lục Bất Phá vỗ vỗ vai hắn: “Ngươi đã cố gắng hết sức. Hơn nữa lần này chúng ta cũng có thu hoạch a, ít nhất bọn họ chịu suy nghĩ lại.”

    Duy Lạp ngẩng đầu: “Bọn họ cùng ta nói, nguyện ý.”

    Lục Bất Phá cười: “Với bọn họ mà nói, buổi đàm phán lần này còn có ý tứ hàm xúc là muốn nhóm bọn họ buông tha cho rất nhiều thứ, nên người ta lo lắng cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa nghe Tổ Mân nói, hình như Liên bang đã từng sát hại bạn bè của bọn họ phải không.”

    Duy Lạp khổ sở gật gật đầu.

    Lục Bất Phá thở dài, hắn đã sớm nghĩ tới.

    “Không có gì phải buồn.” Lục Bất Phá thoải mái nói, “Điều cần làm là chúng ta phải cố gắng hết mình. Cho dù kết quả như thế nào, chỉ có thể phó mặc cho lão thiên gia.”

    “Lão thiên gia?” Duy Lạp không hiểu.

    “Ha, lão thiên gia chính là người sống trên trời a.”

    Duy Lạp lập tức nói: “Trên trời không có ai, chỉ có mây.”

    “Phốc!” Lục Bất Phá không biết nói cái gì đây.

    Trước đem Duy Lạp đưa trở về, hai người phản hồi chỗ ở, vừa vào nhà Lục Bất Phá liền mệt mỏi nhào vào trên ghế sofa. Toàn bộ hành trình đều bảo trì im lặng, Hiên Viên Chiến rót cho hắn ly ca-cao. Lục Bất Phá cất tiếng hỏi: “Chuyện ngày hôm nay ngươi nghĩ sao?”

    Hiên Viên Chiến nghiêm túc nói: “Phản loạn giả vĩnh viễn là phản loạn giả.”

    “Uy, ngươi rất cực đoan nga.”

    Hiên Viên Chiến trả lời: “Chuyện bọn họ yêu cầu Liên bang không có khả năng đáp ứng, điều Liên bang yêu cầu bọn họ cũng rất khó có khả năng làm được. Ta là quân nhân, những ai mang tới uy hiếp cho Liên bang, đều là địch nhân của ta.”

    Lục Bất Phá đột nhiên có chút đau đầu, rên rỉ nói: “Chẳng lẽ lần đàm phán này sẽ vô bệnh tự tử* sao?”[*Câu gốc là vô tật nhi chung. Tự tử là tự chết á, sợ mọi người hiểu lầm thui.]

    “Những việc có thể làm ngươi đều đã làm.” Hiên Viên Chiến mát xa cho Lục Bất Phá, “Đối với nhóm phản loạn, Liên bang sẽ không nới lỏng cảnh giác.”

    “Ta vẫn hy vọng Liên bang cùng nhóm phản loạn có thể chung sống hòa bình, tất cả là người một nhà. Bản tự đồng căn sinh, tương tiễn hà thái cấp*. Người một nhà đánh nhau, còn không phải làm trò hề cho người hành tinh khác chế giễu sao.” [*= Gà cùng 1 mẹ chớ hoài đá nhau]

    “Còn phải xem thái độ của phản loạn giả.” Hiên Viên Chiến giữ vững lập trường.

    “Hô…“ thở hắt ra, có chút mất mắc với cuốc gặp mặt lần này, Lục Bất Phá xoa bóp bụng, “Đi nấu gì đó cho ta ăn đi, ta đói rồi.” Hiên Viên Chiến rất nghe lời đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn.

    “Ma ma ma ma…”

    Lúc Lục Bất Phá nằm trên ghế sofa ngẩn người, mỗ tiểu quái vật phi thường bất mãn kêu to chạy vào, nhảy lên ghế, chui trong lòng ngực Lục Bất Phá, trong mười tám đôi mắt là nước mắt bị “Vứt bỏ”.

    “Im lặng, Tiểu Cửu, ta đau đầu.” Lục Bất Phá trấn an sờ sờ Tiểu Cửu, “Tình hướng hôm nay không thích hợp mang theo ngươi. Nghe lời, không được quấy.”

    “Ma ma ma…” Chín cái đầu Tiểu Cửu cố hết sức muốn chui chui vào trong lòng ngực Lục Bất Phá. Từ sau khi sinh ra, hắn chưa từng rời xa Lục Bất Phá.

    Lục Bất Phá bất đắc dĩ dỗ: “Được rồi được rồi, sau này chỉ cần có thể mang ngươi theo ta đều mang, đừng khóc nữa ha.” Nói gì thì nói, chứ Tiểu Cửu dính hắn như thế, trong bụng đều rất hưởng thụ.

    Trong đầu thì bị tiếng khóc của Quang Vinh quấn lấy, chứt mất mác mới xuất hiện liền bị “Huyên náo” hòa tan. Tất cả mọi người đều đem hắn làm Mang Tang Tử, nhưng hắn chỉ là một thằng nhóc mới 15 tuổi, chuyện cần làm hắn đều cố hết sức, kết quả hả, thì giao cho mây trên trời đi.

    Ăn buổi chiều cơm, Lục Bất Phá chạy về văn phòng tiếp tục công chuyện còn đang dang dở. Trước mắt, chuyện tối trọng yếu là buổi lễ, nếu bên kia muốn suy nghĩ, vậy làm cho bọn họ hảo hảo suy nghĩ đi. Đến tối, Duy Lạp tới. Tuy rằng Lục Bất Phá không để bụng, nhưng hắn cảm thấy rất có lỗi. Nên bản thân vốn chỉ là một diễn viên khách mời liền nhậm luôn chức trợ lý tạm thời cho Lục Bất Phá, giúp hắn xử lý một ít việc vặt vãnh. Lục Bất Phá cũng không khách khí, nhân lực bên người đang thiếu hụt trầm trọng, hắn liền hào phóng sử dụng Duy Lạp.

    Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngày diễn ra buổi liên hoan cũng dần dần tới gần, Lục Bất Phá bận đến mức từ túi bụi cũng chưa đủ để hình dung, mà là vội đến muốn bay lên. Từ ngày 20 tháng 10, hắn liền trực tiếp dọn vào văn phòng ở. Trong môi trường làm việc khẩn trương, sức ăn của Lục Bất Phá càng ngày càng tăng, một ngày có thể ăn đến sáu bảy bữa, làm cho hắn càng ngày càng hoài nghi có phải mình đang tiến vào giai đoạn cao lên hay không.

    Hiên Viên Chiến tẫn trách đảm đương chức vụ bảo mẫu cho Lục Bất Phá, đôi lúc ngẫu nhiên hắn sẽ nhìn chăm chú tờ lịch. Tháng 10 có 31 ngày, mà đêm trừ tịch – đêm 30. Nhưng Lục Bất Phá hiển nhiên đã quên hắn cùng Hiên Viên Chiến đã ước định, nên sắc mặt Hiên Viên Chiến mấy ngày nay càng ngày càng âm trầm. Bởi không biết vì sao hắn lại cáu kỉnh, nên Lục Bất Phá cũng lười phản ứng.

    Ngày 30 tháng 10, lần diễn tập cuối cùng cũng kết thúc, Lục Bất Phá triệu tập tất cả nhân viên công tác cùng diễn viên để động viên tinh thần. Lúc chấm dứt thì đêm đã khuya. Kéo lê hai chân mệt mỏi trở lại văn phòng, Lục Bất Phá viết cho Thượng Quan Nông cái tin nhắn, rồi mới nói với cái người đang mang sắc mặt thối không thể tả: “Ta đi không nổi, ngươi cõng ta trở về đi.”

    Một con mắt của Hiên Viên Chiến liền tỏa sáng: “Đêm nay trở về?”

    “Đúng vậy a. Ngày mai hảo hảo nghỉ ngơi cả ngày, ngày mốt nữa là xong, cuối cùng ta cũng được thảnh thơi một thời gian ngắn.” Duỗi cái thắt lưng, không nhìn cái mặt tên kia nháy mắt liền thối lại, Lục Bất Phá đi đến vỗ vỗ hắn.

    Hiên Viên Chiến thối mặt xoay người, ngồi xổm xuống: “Hôm nay cuối tháng.”

    “Ừ. Mai là tết rồi.” Ngáp cái, ghé vào trên lưng Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá nhắm mắt lại. Bán khuôn mặt run rẩy, Hiên Viên Chiến đứng lên cước bộ cứng ngắc đi ra ngoài. Người trên lưng lộ ra nụ cười gian.

    Một đường không nói gì trở lại chỗ ở, Hiên Viên Chiến vừa muốn đem Lục Bất Phá ôm vào trong phòng, người đang ngủ đột nhiên mở mắt, cười xấu xa: “Ê, ngươi không tính đón giao thừa hả?”

    Bán khuôn mặt nào đó nháy mắt sững sờ.

    “Thừa dịp tất cả mọi người đang ngủ, chúng ta lén chuồn ra đi ha?”

    Một con mắt mị mị, đem người khiêng lên vai sải bước đi tới chỗ Quang Vinh.

    “Uy, để ta xuống! Gấp cái gì.”

    “Ta rất gấp.”

    “Gấp bằng đi nhà cầu* sao.”[*Ta thật muốn dịch thô bỉ a, mà sợ các bợn không thích( =①ω①=).]

    “Hôm nay ngươi phải tắt thông tấn khí! Không được cùng bất luận kẻ nào liên hệ!”

    Người kia gấp đến độ muốn nổ rụng, đem Lục Bất Phá mang vào bên trong khoang thuyền của Quang Vinh. Cửa khoang nhanh chóng đóng lại, hắn rống lên hai tiếng rồi gặm lấy miệng Lục Bất Phá.

    “Hai người các ngươi không được phép nhìn!” Thừa dịp rống lên một câu, Lục Bất Phá kéo đầu Hiên Viên Chiến xuống, quấn lấy lưỡi hắn mà mút, hỗn đản này bày cái mặt thối cho hắn xem, vì tưởng hắn đã quên nga. Hắn sao có thể quên chứ, đêm trừ tịch – đêm 30 sao lại có thể quên.

    Trong đêm tối, tiếng bước chân trầm nặng của Quang Vinh vang lên khắp quân doanh yên tĩnh, những thành viên đội đặc nhiệm khó hiểu đội trưởng của bọn họ muốn dẫn Mang Tang Tử tiên sinh đi đâu, chẳng lẽ lại có nhiệm vụ bí mật?

    Trong đêm tối, các động vật đang chìm vào giấc ngủ bị mỗ quái vật nào đó đánh thức, phát ra tiếng kêu bất mãn. Mà phía sau, vẫn còn có người chưa nghỉ ngơi.

    “’Hắn’ từ trước đến nay đều cùng một chỗ với Mang Tang Tử, chúng ta không thể xuống tay được.”

    “Nhất định phải bắt lấy ‘Hắn’! ‘Hắn’ vốn thuộc về chúng ta!”

    “Ta sẽ tìm cơ hội tiếp cận ‘Hắn’.”

    “Phải nhanh một chút.”

    “Biết rồi.”

    Chương 71

    “Tìm được Tiểu Phá chưa?”

    “Thông tấn khí của Mang Tang Tử tiên khóa máy rồi.”

    “Vậy ‘Quang Vinh’ đâu?”

    “Thiết bị liên lạc của Quang Vinh cũng trong trạng thái ngưng hoạt động.”

    “Tiểu Cửu và Phượng Hoàng đều không ở trong doanh địa, tối hôm qua, sau khi bọn họ đi khỏi doanh địa vẫn chưa trở về.”

    Sáng sớm, tại tầng 12 tòa cao ốc thuộc tổng bộ Liên bang liền bùng nổ. Tất cả mọi người bao gồm cả chủ tịch quốc hội đều đang tìm kiếm vị Mang Tang Tử tiên sinh “Mất tích” nào đó. Trên tay Thượng Quan Nông cầm tờ giấy Lục Bất Phá lưu cho hắn, mi tâm nhíu lại. Hắn giơ cao tờ giấy, miễn cưỡng cười, nói: “Tiểu Phá nhắn rằng hắn cùng Hiên Viên thượng tá có chút việc tư muốn đi xử lý, tắt thông tấn khí vì hy vọng chúng ta không quấy rầy hắn. Ngày mai là tân niên, chậm nhất sáng mai hắn sẽ trở về. Mọi người yên tâm.”

    Hiên Viên Tri Xuân nghiêm túc nói: “Tiểu Phá là Mang Tang Tử, chúng ta nhất định phải bảo đảm an toàn cho hắn. Mặc kệ là đi xử lý chuyện gì, hắn đều phải mang theo đội bảo vệ, nếu chỉ ra ngoài bình thường cũng nên mang theo ít nhất mười người! Hiên Viên thượng tá thân là đội trưởng đội bảo về, thật là quá thất trách!”(^_^)

    Thượng Quan Nông khuyên nhủ: “Từ sau khi Tiểu Phá từ hành tinh Omega trở về đều bận rộn nhiều việc, hắn cần phải thư giãn. Hiên Viên thượng tá là một quân nhân ưu tú, hắn sẽ không mang sự an toàn của Tiểu Phá làm trò đùa, hơn nữa còn dẫn theo Quang Vinh. Sỡ dĩ không liên lạc với chúng ta, là do Tiểu Phá muốn hảo hảo nghỉ ngơi một chút. Tiểu Phá cần không gian riêng, không nên quấy rầy hắn.”

    Hiên Viên Tri Xuân còn muốn nói, Bạch Thiện ra tiếng: “Đúng là chúng ta nên để cho Tiểu Phá chút không gian riêng. Truyền tin cho Quang Vinh, trước 32 giờ đêm nay, bọn họ phải về đến doanh địa.”

    Chủ tịch quốc hội đã nói như vậy, dù nóng vội thế nào mọi người cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ. Tất cả tán đi, tuy Lục Bất Phá không có mặt, nhưng tổ ba người cùng Duy Lạp cũng không giải đãi, tiếp tục làm việc chuẩn bị buổi liên hoan ngày mai.

    Thừa dịp không ai chú ý, Thượng Quan Nông liếc nhìn tờ giấy kia, không thể nói rõ cảm giác trong lòng lúc này, trầm buồn, khó chịu. Thực hâm mộ mối quan hệ của Chiến cùng Tiểu Phá, thực sự hâm mộ.

    Dù đoán được mình và Hiên Viên Chiến đột nhiên biến mất sẽ làm mọi người xôn xao, bất quá bây giờ Lục Bất Phá không quản nhiều được, trước trấn an mỗ sửu nam đang nghẹn này cái đã rồi tính sau. Rạng sáng, ở trong lòng khoang ngực của “Quang Vinh”, Lục Bất Phá ôm Hiên Viên Chiến, ngủ như chết. Khi hắn tỉnh lại trời đã sáng hẳn. Nhưng đang ở sâu trong rừng nên ánh mặt trời không gay gắt.

    Bận rộn đã lâu, Lục Bất Phá không ngờ mình lại tham luyến sự yên lặng như thế. Nằm bên một cái hồ u lam, hắn lười nhát đến không muốn động đầu ngón tay. Để không ai tìm được, Quang Vinh ở trong rừng trái quẹo phải quẹo, đổi tới đổi lui, che giấu dấu vết do thân thể cao lớn tạo thành. Hiện tại, hắn nép sát dưới một tàng cây tương đối rộng, im lặng ngồi. Tiểu Cửu vui vẻ chạy nhảy chung quanh, nhưng không đi xa “Tầm mắt” của Phượng Hoàng và Quang Vinh. Để mặc bọn nhỏ tự chơi, Lục Bất Phá hưởng thụ giờ phút yên lặng này.

    “Uy, Hiên Viên Chiến, ta đói bụng.” Nằm trên đùi Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá ngáp hai cái. Hiên Viên Chiến lập tức đem đầu Lục Bất Phá ra, đứng dậy đi nướng cá hắn bắt được. Cả tuần nay, Hiên Viên Chiến lo chuẩn bị dụng cụ cùng tài liệu nấu ăn dã ngoại, nếu Lục Bất Phá quên, sẽ trực tiếp đánh người kia bất tỉnh rồi mang lại đây!

    Nhìn dáng người lúi húi nướng cá, Lục Bất Phá nhịn không được nở nụ cười, cảm giác có người quan tâm thật tốt. Chẳng lẽ mấy cái “Tình yêu” mà mẹ cứ ghé vào tai hắn niệm niệm mãi có thật sao? Bằng không sao hắn sẽ cùng một sửu nam vừa già vừa xấu này có quan hệ kiểu này chứ? Không không không, bằng không sao hắn sẽ cùng “Nam nhân” này ở cùng một chỗ chứ? Phải biết rằng hắn trước kia rất thích mỹ nữ gợi cảm nga.

    Nhìn hồi lâu, Lục Bất Phá xúc động nói: “Hiên Viên Chiến, ta thật nhớ cái hồ ở hành tinh Omega kia.”

    “Ngươi muốn đi?” Hiên Viên Chiến xoay mặt.

    Lục Bất Phá cảm thán: “Có chút. Dù sao nơi đó cũng có nhiều kỷ niệm của ngươi và ta. Nếu không tụi mình tìm thời gian đi tới đó lần nữa đi.”

    “Chỉ cần ngươi rảnh là được, ta lúc nào cũng sẵn sàng.” Giọng nói mang hơi hướm oán phu tố cáo.

    “Qua ngày mai hẳn sẽ không có chuyện quá bận. Khoảng ba bốn tháng nữa mới đi Hàn Cát tinh.” Quả thật Lục Bất Phá vô cùng hoài niệm hương vị cá nướng trên hành tinh đó, tươi ngon hơn ở đây nhiều.

    Hiên Viên Chiến không hé răng, hắn bây giờ càng ngày càng nhớ tha thiết cuộc sống trước khi Lục Bất Phá công khai, thời điểm đó chỉ có hai người bọn họ sống cùng một chỗ, mà lúc này đây chuyện của Liên bang phân tán tinh lực của Lục Bất Phá nhiều lắm, nghiêm trọng ảnh hưởng tới “Cuộc sống vợ chồng” của hắn!

    Hiên Viên Chiến tận chức tận trách nướng cá, Lục Bất Phá thích ý nằm trên chiếc giường cỏ mềm mại. Tiểu Cửu đuổi bắt phi trùng chơi đến bất diệc nhạc hồ, Quang Vinh một bên cùng Tiểu Cửu “Nói chuyện”, một bên cùng Lục Bất Phá làm nũng, Phượng Hoàng vẫn lạnh lùng nằm trên tảng đá chú ý Tiểu Cửu. Loại bầu không khí này khiến cho Lục Bất Phá buồn ngủ, nhưng mà bụng đói quá. Miễn cưỡng chống đỡ một hồi, cá nướng chín. Không cần hắn động thủ, Hiên Viên Chiến đem cá lóc thành từng lát để trên dĩa cho người kia dễ ăn.

    Nhét đầy bụng, Lục Bất Phá mới phát hiện Hiên Viên Chiến chưa ăn miếng nào, luôn nhìn hắn, chính xác là nhìn cái miệng nhai nhóp nha nhóp nhép của hắn. Đạp đạp đối phương, cười hỏi: “Sao không ăn? Nhìn ta ăn là có thể no hử?”

    Hiên Viên Chiến nhích đến gần, nghiêm túc mà nói: “Ta muốn.”

    Lục Bất Phá một cước đem hắn đá văng, đồng dạng nghiêm túc nói: “Trước đem dạ dày của ta uy no, chuyện khác nói sau.”

    “Rống!” Người nào đó đã động dục kéo đầu Lục Bất Phá lại gần, một ngụm hôn lên cái miệng toàn mùi cá kia, đêm nay trở về, hắn không biết còn phải đợi bao lâu mới có thể cùng Lục Bất Phá làm loại chuyện tốt đẹp này nữa.

    Lúc này Lục Bất Phá không có đạp Hiên Viên Chiến ra, mà là đem chén đĩa vất tới một bên, vòng tay ôm lấy cổ Hiên Viên Chiến duỗi đầu lưỡi vào. Rạng sáng lần đó hắn quá mệt, nên không có cảm giác lắm.

    Hai người rất nhanh lột sạch lẫn nhau, ở sau trong rừng rậm không người, Lục Bất Phá không bị áp lực. Hai tay ấn cái đầu đang liếm hôn trên ngực mình, chân hắn không ngừng cọ xát nơi càng lúc càng lớn lại cứng giữa hai chân Hiên Viên Chiến, không thèm quan tâm tiếp theo hắn sẽ rất “Thống khổ”. Mỗi một lần tình cảm mãnh liệt, hắn đều có thể cảm thấy mình được người che chở, được người quan tâm. Tại một thế giới xa lạ, có lẽ hết kiếp này hắn cũng không thể trở về được, hắn cần có người trấn an bản thân.

    “Tiểu Phá, Tiểu Phá…”

    Hiên Viên Chiến không nói ba chữ kia, thậm chí thích cũng sẽ không nói, hắn chỉ biết một lần rồi một lần gọi lớn “Tiểu Phá”. Lục Bất Phá trả lời bằng cách dùng chân ôm lấy thắt lưng Hiên Viên Chiến, làm cho hắn thuận tiện nhồi mình.

    “Hiên Viên Chiến, ngươi, hỗn đản…” Bị tiến vào đau làm cho Lục Bất Phá không tự giác chảy nước mắt, mặc kệ Hiên Viên Chiến xấu đến đâu, tính cách nhiều điểm không tốt, đây chính là người duy nhất hắn có thể dựa vào khi ở nơi này.

    “Tiểu Phá, nói.”

    “Cái gì?”

    Há miệng thở dốc, nhẫn đau lúc Hiên Viên Chiến tiến vào.

    “Nói, ba chữ kia.”

    “Dựa vào cái gì, ngươi cũng chưa nói qua.”

    Vẫn chưa toàn bộ tiến vào, liền cường thế luật động.

    “Nói! Ba chữ kia!”

    “Không nói! A!”

    “Tiểu Phá!”

    “Không, a a, không!”

    Ôm chặt Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá ở trên bả vai hắn lưu lại dấu ấn bản thân, ở trên lưng hắn lưu lại dấu móng tay chính mình. Lúc Hiên Viên Chiến từng cái từng cái huých vào thật mạnh, hắn, đầu hàng.

    “Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi… Hỗn đản, hỗn đản…”

    Tiếng kêu tình triều ngày càng lớn vang vọng đến chỗ sâu nhất trong rừng Mạch Tạp. Tiểu Cửu trốn vào trong khoang ngực Quang Vinh, Phượng Hoàng đem đầu chôn trong cánh. Rõ như ban ngày, nhiều đôi mắt nhìn trừng trừng, hai nhân loại trần trụi đang làm hành vi tối nguyên thủy. Không phải vì tạo ra thế hệ tiếp theo, không phải vì chủng tộc, chỉ theo đuổi khoái cảm thuần túy nhất, cái loại cảm giác hai trái tim đập cùng một chỗ.

    Rất lâu sau đó sau khi, đợt tình ái mãnh liệt mới dừng lại. Cửa khoang ngực Quang Vinh mở ra, chỉ thấy Tiểu Cửu nghẹn một bụng nước, quá mót nên lấy tốc độ nhanh nhất vọt tới một tảng đá gần đó giải quyết. Hai người kia vẫn ở nguyên tại chỗ quấn lấy hôn hôn hoàn toàn không đếm xỉa gì tới nó, thân thể vẫn dán cùng một chỗ luyến tiếc rời đi.

    “Ngươi nghĩ chỉ có hai người chúng ta cùng đi như vậy, bọn họ có nghi ngờ không?”

    “Nghi ngờ thì nghi ngờ. Ngươi chỉ có thể cùng ta làm!”

    “Tới một người nữa không bằng giết ta trước.”

    “Rống!”

    Lại hôn không biết bao lâu, hai người mới chậm rãi tách ra. Từ từ rút ra khỏi thân thể Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến trước lau sơ chính mình, rồi rửa sạch cho Lục Bất Phá. Lục Bất Phá hoàn toàn nằm im, thản nhiên hưởng thụ Hiên Viên Chiến hầu hạ.

    “Hiên Viên Chiến, ta lại đói bụng.”

    “Còn muốn ăn cá không?”

    “Ừ. Nhớ nướng khét một chút.”

    “Ừ.”

    Lau người cho Lục Bất Phá sạch sẽ, lại mặc áo ngoài cho hắn, Hiên Viên Chiến đi xuống nước bắt cá. Lục Bất Phá lười biếng nhắm mắt nghỉ ngơi, cứ nghĩ đến ngày mai chắc chắn bận cả ngày, hắn lại thấy đau đầu.

    “Ma! Phốc!” Xa xa truyền đến Tiểu Cửu hô to. Lục Bất Phá nháy mắt thanh tỉnh, vội vàng đứng lên, Phượng Hoàng đã bay đi. Hiên Viên Chiến cũng nghe tiếng Tiểu Cửu kêu, rất nhanh lên bờ hướng Phượng Hoàng bay đi, chạy tới. Quang Vinh đứng lên, chuẩn bị tư thế chiến đấu.

    Còn chưa lại gần, Lục Bất Phá đã thấy Tiểu Cửu đang vội vã hướng hắn chạy tới, trái tim bị dọa mới thoáng đập chậm lại. Ôm Tiểu Cửu bổ nhào vào trong lòng, hai tay siết mạnh, hắn nghĩ Tiểu Cửu đã xảy ra chuyện, hù chết hắn a.

    “Ma ma ma ma…” Tiểu Cửu hiển nhiên bị hù dọa tới rồi, chín cái đuôi gắt gao quấn lấy Lục Bất Phá, trong ánh mắt cũng có lệ.

    “Chớ sợ chớ sợ.” Không hề ngại Tiểu Cửu rất ồn áo, Lục Bất Phá trấn an mà hôn hôn, “Tiểu Cửu, ngươi đi tìm Quang Vinh.”

    “Ma ma ma ma…” Tiểu Cửu không chịu xuống dưới.

    “Ngoan, nghe lời, đến trong khoang của Quang Vinh đi.” Lần lượt hôn chín cái đầu Tiểu Cửu, Lục Bất Phá buông tay. Tiểu Cửu không cam tình nguyện buông hắn xuống, lấy tốc độ Lục Bất Phá chưa từng thấy qua chạy về phía Quang Vinh, bên kia Quang Vinh vươn cánh tay mềm mại, đem Tiểu Cửu ôm vào khoang thuyền. Lục Bất Phá thấy bóng dáng Phượng Hoàng, hắn chạy theo. Chợt nghe Hiên Viên Chiến hô một tiếng: “Đừng lại đây!” Lục Bất Phá lập tức dừng lại.

    Đợi khoảng 20 phút sau, Hiên Viên Chiến đen mặt trở lại, Lục Bất Phá chưa từng thấy qua vẻ mặt này, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

    Hiên Viên Chiến đáp: “Không phải chuyện tốt, ngươi quay về ngực khoang thuyền, ta đi xử lý.”

    Lục Bất Phá trầm tư một lát, xoay người quay về, phỏng chừng là chuyện tương đối đáng sợ, bằng không Hiên Viên Chiến sẽ nói cho hắn biết. Phượng Hoàng chưa trở về, mà bay xung quanh trên cao, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì.

    Ôm Tiểu Cửu ở trong khoang thuyền chờ thật lâu, Hiên Viên Chiến mới trở lại. Bất quá hắn lấy mấy cái túi to liền đi xuống. Tiểu Cửu vẫn một bộ bị dọa. Lục Bất Phá nhịn không được hỏi: “Tiểu Quang, Tiểu Cửu thấy được cái gì?”

    “Thứ đáng sợ.”

    Nói cũng như không. Lục Bất Phá thăm dò nhìn ra ngoài, từ trên cao nhìn xuống, Hiên Viên Chiến ở xa xa đang bận rộn, Phượng Hoàng cũng vội vội vàng vàng. Nhìn hồi lâu, Hiên Viên Chiến tựa hồ xử lý xong, cầm mấy cái túi đi tới.

    Sau khi Hiên Viên Chiến tiến vào, Lục Bất Phá lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

    Hiên Viên Chiến không đem gói to kia mang lên, mà treo trên người Phượng Hoàng. Hắn vốn không muốn nói, nhưng Lục Bất Phá mất hứng, hắn mịt mờ trả lời: “Có người bị giết.”

    Hít! [Tiếng hít sâu vì khinh sợ đó]

    Lục Bất Phá bị dọa thật rồi. Nơi này so với xã hội không tưởng còn không tưởng hơn mà có người bị giết sao?!

    Hiên Viên Chiến bế hắn, hống: “Chuyện này ta sẽ bẩm báo cho quân đội cùng Ủy ban. Ngươi đã đủ vội, không cần lo.”

    Nghĩ tới trong mấy cái túi Hiên Viên Chiến mang về chứa cái gì, mà còn tận mấy cái to, lông tơ trên người Lục Bất Phá toàn bộ dựng thẳng lên. Trách không được Tiểu Cửu sợ thành như vậy.

    “Có thể nhìn ra đã chết bao lâu không?”

    “Thi thể bị xử lý qua, nhìn không ra.”

    “…”

    Vốn là buổi hẹn hò ngọt ngào bởi vì sự kiện này mà bịt kín một tầng bóng đen. Qua một lúc, Lục Bất Phá nói: “Chuyện giết người ở Liên bang cực kỳ hiếm thấy. Chuyện này càng ít người biết càng tốt, miễn cho khủng hoảng cùng phiền toái không cần thiết, cũng không rút dây động rừng. Ta coi như không biết chuyện này. Khi trở về, nói ta muốn thư giãn, ngươi mang ta đến vùng phía bắc hoang dã, đừng cho ai biết chúng ta đến rừng Mạch Tạp.”

    Hiên Viên Chiến ứng thanh. Loại chuyện này hắn tuyệt đối sẽ nghe Lục Bất Phá.

    Đã xảy ra loại sự tình này, Lục Bất Phá cùng Hiên Viên Chiến cũng không còn hưng trí hẹn hò. Thứ Hiên Viên Chiến tìm được chính là một phần “Hài cốt”, hơn nữa thi thể bị xử lý, rất khó nhìn ra người chết thuộc chủng tộc nào. Hai người ở trong khoang thuyền một hồi, Hiên Viên Chiến lại dẫn theo Phượng Hoàng tìm kiếm những phần thi thể khác. 5 giờ chiều, Hiên Viên Chiến mang về ba cái gói to. Ngày còn sáng, bọn họ không thể đi xa, bằng không sẽ có người phát hiện. Cũng không biết hung thủ còn ở phụ cận không, Hiên Viên Chiến đem đống lửa cùng xương cá vùi lấp, che giấu dấu vết bọn họ từng tới đây, bảo Quang đi về phía đông, rồi xuất phát đi vùng hoang dã phía bắc.

    Tâm trạang Lục Bất Phá rất tệ, Hiên Viên Chiến trầm giọng nói: “Liên bang sẽ không dễ dàng bị sụp đổ. Tin tưởng năng lực Liên bang.”

    Lục Bất Phá lắc đầu: “Không phải ta không tin Liên bang, chính là cảm thấy… Hy vọng người đó do sai lầm xông vào rừng bị dã thú giết chết, mà không phải…”

    Hiên Viên Chiến không nói lời an ủi, chỉ ôm chặt Lục Bất Phá, làm cho hắn biết không cần lo lắng.

    Khi bầu trời tối đen, Quang Vinh đi một vòng lớn vùng phía bắc. Rồi mới mở thông tấn khí của Lục Bất Phá, Quang Vinh cũng mở thiết bị liên lạc. lập tức các loại tin nhắn thay nhau ập tới, nội dung chỉ có một: xin Mang Tang Tử tiên sinh tức tốc quay về doanh địa. Lục Bất Phá ngẩng đầu cho Hiên Viên Chiến một nụ cười khổ: “Ta thành tội phạm truy nã rồi sao.”

    Hiên Viên Chiến trả lời như vầy: “Mọi việc ổn định, chúng ta tìm chỗ khác hẹn hò.”

    Chương 72

    Buổi tối, 28 giờ, Lục Bất Phá về tới doanh địa đội đặc nhiệm. Còn chưa kịp từ trên người Quang Vinh xuống, vài lãnh đạo của Liên bang đã đi nhanh tới, thần sắc nghiêm trọng, nhìn mà Lục Bất Phá chột dạ. Chân vừa rơi xuống đất, Lục Bất Phá đầu tiên liền tự kiểm điểm: “Thực xin lỗi. Không nói trước với mọi người một tiếng mà đã tự ý đi chơi. Ta chấp nhận mọi người phê bình.” Trước xin lỗi luôn đúng.

    Vừa định giáo huấn, mọi người chỉ đành đem lời lẽ nghiêm khắc nghẹn trở về, Lục Bất Phá lại nói nhanh: “Ở đây nhiều người như vậy, có gì thì chúng ta vào trong hẳn nói, nếu để người khác nghe được ta sẽ rất mất mặt.”

    “Đến chỗ của ngươi.” Bạch Thiện lên tiếng.

    Đoàn người chậm rãi đi cùng Lục Bất Phá và Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá cảm thấy ai oán, chẳng lẽ sau này mỗi lần hắn xuất môn đều phải báo cáo, đến khi được phê chuẩn mới được đi sao?

    Trừ bỏ sở trưởng sở khoa học Âu Dương Tu ở bên ngoài, các quan lớn của tam bộ cùng ủy ban đều có mặt. Tuy nói trên mặt mỗi người đều treo biểu tình “Dữ tợn”, nhưng Lục Bất Phá ngay cả một tia sợ hãi cũng chẳng có, đều là người một nhà, sợ cái gì chớ. Mông mới vừa tiếp xúc với ghế sofa, Bạch Thiện đã nói: “Tiểu Phá, ngươi là Mang Tang Tử, an toàn của ngươi đối với Liên bang là vô cùng trọng yếu.”

    “Ta biết, ta biết.” Lục Bất Phá nhanh chóng bày ra trạng thái sám hối.

    Hiên Viên Tri Xuân tiếp được: “Lúc ra ngoài, ít nhất ngươi phải dẫn theo mười người bảo vệ. Hiên Viên thượng tá thân làm đội trưởng đội bảo vệ lại phạm cái sai lầm cơ bản nhất!”

    Lục Bất Phá thầm hô không xong. “Đại tướng, chuyện này là ta không đúng. Gần đây ta bận quá, muốn tìm một chỗ yên tĩnh để giảm stress. Là ta không cho Hiên Viên Chiến dẫn theo những người khác, hắn bị ta uy hiếp nên mới làm như vậy. Ta nghĩ mang theo Quang Vinh là đủ rồi.”

    “Quang Vinh chỉ là một cổ cơ giáp, tính linh hoạt không đủ. Thời khắc khẩn cấp nó sẽ phạm sai lầm!” Hiên Viên Tri Xuân trầm mặt, “3 giờ chiều nay, Hiên Viên thượng tá phải trình lên bản kiểm điểm.”

    Không cần nghiêm trọng như thế chứ. Lục Bất Phá vừa định tiếp tục vì Hiên Viên Chiến cầu tình, Hiên Viên Chiến đứng lên, rồi chào theo nghi thức quân đội, lớn tiếng nói: “Rõ!”

    Không rõ Hiên Viên Chiến tại sao muốn gánh vác trách nhiệm, Lục Bất Phá cũng không nói tiếp, còn bảo chứng: “Sau này ta ra ngoài nhất định sẽ chú ý.”

    Cho Lục Bất Phá một tiết giáo dục tư tưởng, làm cho hắn hiểu được an toàn của mình có bao nhiêu trọng yếu, chỉ khi chiếm được sự cam đoan từ Lục Bất Phá, nhóm quan lớn mới ly khai. Người vừa đi, Lục Bất Phá liền kêu rên một tiếng, tê liệt ngã xuống trên ghế sa lon.

    “Ta kháng nghị! Ta kháng nghị! Ta muốn tự do! Ta muốn tự do!”

    Hiên Viên Chiến khom người đem hắn ôm lên, quay về phòng ngủ. “Lo lắng của bọn họ cũng có đạo ký. Sau này mỗi tháng ta sẽ mang ngươi ra ngoài hẹn hò một lần.”

    “Thật sao?!” Lục Bất Phá nháy mắt trở nên tươi tắn, nhưng tiếp thoe có chút lo lắng mà nói, “Ngươi sẽ bị phạt.”

    “Mang Tang Tử cũng cần thời gian cá nhân.” Hiên Viên Chiến không thèm quan tâm.

    “Hắc hắc, Hiên Viên Chiến, ta thích cái tính này của ngươi.” Hung hăng hôn Hiên Viên Chiến một ngụm, Lục Bất Phá đột nhiên cảm thấy Hiên Viên Chiến không đến nỗi xấu.

    Lúc Lục Bất Phá tắm cho mình cùng Tiểu Cửu, Hiên Viên Chiến lái phi hành khí về nhà. Từ khi đảm nhiệm chức cận vệ của Lục Bất Phá, vốn rất ít về nhà. Hắn đến, Hiên Viên lão thái thái cùng biểu tỷ đều ra gặp. Cùng ba đại gia tộc khác giống nhau, tất cả thành viên trong Hiên Viên gia ở cùng một chỗ. Nam nhân đều ở quân bộ, còn hai người nữ nhân ── Hiên Viên thái thái đã về hưu, đường tỷ Hiên Viên Nhã là cô giáo.

    Nam nhân Hiên Viên gia đều không thích nói chuyện, cho nên khi Hiên Viên Chiến trở về, Hiên Viên thái thái cùng Hiên Viên Nhã phá lệ bận rộn. Vội làm sinh động không khí gia đình, vội hỏi Hiên Chiến đã ba tháng chưa trở về gần đây như thế nào. Nghe bà nội cùng Đường tỷ nói xong, Hiên Viên Chiến lấy từ phi hành khí của hắn xuống một cái thùng, cùng phụ thân cùng gia gia vào phòng.

    Hiên Viên Tri Xuân cả đời làm quân nhân, huyết tinh ông trải qua, người thường không thể tưởng tượng được. Cho nên khi ông nhìn thấy thứ trong hộp, liền nói: “Lập tức triệu tập hội nghị quân đội khẩn cấp!”

    Hiên Viên Chiến nói: “Tiểu Phá nói chuyện này càng ít người biết càng tốt, miễn cho rút dây động rừng.” Đang chuẩn bị phát lệnh, Hiên Viên Phá Trận đóng thông tấn khí.

    Hiên Viên Tri Xuân hỏi: “Ngươi cùng Tiểu Phá hôm nay đi đâu?”

    “Rừng Mạch Tạp.” Hiên Viên Chiến không giấu diếm nữa. “Tiểu Phá cần nghỉ ngơi. Ta dẫn hắn đến hồ ‘Hải Gia’ thả lỏng. Những thứ này là khu vực gần hồ phát hiện ra. Để không gây chú ý, chúng con đi vòng đến vùng hoang dã phải bắc.”

    Không khí trong phòng rất nặng nề, phụ thân Hiên Viên Chiến, Hiên Viên Phá Quân mở miệng: “Trước hết để pháp y tiến hành giải phẫu xét nghiệm. Phần thi thể có dấu vết cắn xé, có thể người chết do bị dã thú công kích.”

    Hiên Viên Tri Xuân trầm ngâm một lát mới nói: “Phá Quân, ngươi đi tìm Âu Dương Tu. Như lời Tiểu Phá nói, không thể rút dây động rừng.”

    Hiên Viên Phá Quân lập tức đi. Hiên Viên Chiến đem thùng nâng tới tầng hầm, rồi mới tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ. Sau khi trở lại phòng, chỉ còn gia gia.

    So với cha mình và bác, Hiên Viên Chiến ở chung với gia gia nhiều nhất. Từ lúc hắn còn nhỏ, đã bị gia gia đem theo đến quân doanh, đi khắp nơi huấn luyện. Có thể nói, gia gia có ảnh hưởng sâu sắc với hắn nhất. Hiên Viên Tri Xuân tuy rằng thường thường xử phạt tôn tử, thường thường hướng hắn rít gào, nhưng Hiên Viên Chiến là đứa cháu đích tôn ông kiêu ngạo nhất. Ở trong mắt của ông, không ai bằng đứa cháu này. Đương nhiên, nếu tôn tử của ông vì Hiên Viên gia nối dõi tông đường, ông sẽ càng vừa lòng hơn. Bất quá xem ra trước mắt, Hiên Viên gia có thể sẽ tuyệt hậu. Thân thể không trọn vẹn vượt qua 30%, Hiên Viên Chiến rất khó tạo ra con cháu, hơn nữa Hiên Viên Chiến cũng tỏ vẻ không muốn kết hôn.

    Hai ông cháu đều im lặng, Hiên Viên Tri Xuân cẩn thận cháu nội đã lâu không gặp. Không biết có phải ảo giác của ông không, ông cảm thấy trên người tôn tử của ông có một ít biến hóa, biến hóa này ong nhìn không ra là tốt hay xấu. Bất quá ông có thể khẳng định, thằng nhóc này tâm tình đang tốt lắm, thể hiện bởi bán khuôn mặt không hề nghiêm túc như xưa.[A mới ăn no xong nên vui vẻ ra mặt]

    “Ngươi cùng Tiểu Phá gần nhất còn cãi nhau không?”

    “Không. Chúng con không cãi nhau.”

    Lời này nghe vào lỗ tai Hiên Viên Tri Xuân chính là lời nói dối. Hắn suy nghĩ suy nghĩ, nói: “Tiểu Phá rất tín nhiệm ngươi, phần tín nhiệm này vượt xa với những người khác, ngươi phải tiếp tục duy trì.”

    “Dạ!” Muốn chính là những lời này.

    “Tiểu Phá gần đây thường hay đi cùng tiểu tử Thượng Quan gia, ngươi không thể bị hắn qua mặt.”

    “Không có khả năng!” Tiểu Phá chỉ có thể cùng hắn làm!

    Câu trả lời là Hiên Viên Tri Xuân thực sự vừa lòng, ông vui mừng khi thấy mối quan hệ của cháu nội cùng Tiểu Phá chặt chẽ như vậy, điều này làm cho ông kiêu ngạo.

    “Chuyện ngày hôm nay không thể lại phát sinh, ngày mai ta muốn thấy bản kiểm điểm của ngươi.” Vừa lòng thì vừa lòng, nhưng Hiên Viên Tri Xuân tuyệt đối tôn trọng lẽ công bằng trong công việc.

    “Gia gia.”

    Hiên Viên Chiến gọi như thế, có nghĩa đang cùng người nhà nói chuyện, chứ không phải với cấp trên. Hiên Viên Tri Xuân cũng thu hồi thần tình nghiêm túc, hơi chút hiền lành, nhưng vẫn nghiêm khắc mà nói: “Không cần khinh địch, càng không thể khinh thường. Chuyện an toàn của Tiểu Phá luôn đặt lên hàng đầu, ngươi phải nâng lên 120% tinh thần cảnh giác.”

    “Tiểu Phá cần ở cùng một chỗ với ta.” Hiên Viên Chiến đột nhiên xuất ra như thế, Hiên Viên Tri Xuân lúc này liền sửng sốt. Ông vừa muốn hỏi có ý gì, thì thông tấn khí của mình vang lên.

    “Hiên Viên Tri Xuân nghe.”

    “Hiên Viên, ta là Âu Dương. Ngươi nói Chiến mang thùng đó đưa đến phòng làm việc của ta.”

    “Hảo.”

    Cắt thông tấn khí, Hiên Viên Tri Xuân tạm thời đem cau vừa rồi để trong lòng. “Ngươi đem thùng đưa đến văn phòng Âu Dương Tu đi. Gần đây Liên bang cùng bọn phản loạn đang đàm phán, ngươi phải cẩn thận chú ý Tiêu Phá. Không có chuyện gấp thì đừng về nhà. Nếu có chuyện gấp thì mang Tiểu Phá cùng đi.”

    “Dạ!”

    Hiên Viên Chiến đi rồi. Hiên Viên Tri Xuân ngồi một mình cân nhắc ý tứ câu nói kia. Ông cháu hai người đều không ngờ, lần tiếp theo gặp mặt lại dưới tình huống như vậy.

    Ngày hôm sau ngủ thẳng đến lúc tự nhiên tỉnh, Lục Bất Phá mới phát hiện Hiên Viên Chiến cả đêm đều không trở về. Trong lòng biết hắn đi giải quyết chuyện gì, Lục Bất Phá ăn điểm tâm kiêm cơm trưa, rồi để Cát Liệt đưa hắn đến văn phòng. Tiểu Cửu sau khi bị dọa càng dính Tiểu Phá nhiều hơn. Dọc đường đi cái đuôi đều quấn lấy Lục Bất Phá không buông. Lục Bất Phá hiếm khi không rống lên, để mặc nó dính mình.

    Tiến vào phòng làm việc, Lục Bất Phá thấy được khuôn mặt tươi cười của người nào đó, hắn chột dạ mà cười cười hai tiếng: “Sớm a, Thượng Quan.”

    “Sớm.” Hiện tại đã là 3 giờ chiều. Thượng Quan Nông đem một phần tài liệu giao cho Lục Bất Phá, nói: “Đây là danh sách các tiết mục diễn đêm nay, ngươi xem lại coi có vấn đề gì hay không.”

    “Ngươi đã kiểm tra qua, nên nhất định không thành vấn đề.” Lục Bất Phá cảm thấy nụ cười của Thượng Quan Nông làm hắn không dám ngẩng đầu lên.

    “Mang Tang Tử tiên sinh, giữa trưa, hảo.” Nâng một thùng to đi vào, Duy Lạp vui vẻ hô to, giải cứu Lục Bất Phá.

    “Trong thùng là cái gì vậy?”

    “Là quần áo của bọn nhỏ.” Duy Lạp buông thùng nói, “Thượng Quan trưởng phòng nói, để bọn nhỏ ở trong phòng làm việc của ngài, thay quần áo.” Làm trợ thủ của Lục Bất Phá vài ngày, Duy Lạp không ngại ngùng như lúc đầu.

    “Thượng Quan, ngươi lo lắng rất chu đáo.” Lục Bất Phá chạy nhanh tới nịnh nọt.

    Thượng Quan Nông vẫn giữ nụ cười làm Lục Bất Phá: “Ta là thư ký của ngươi, tự nhiên nên vì ngươi chia sẻ. Tiết mục biểu diễn có vấn đề gì không?”

    Lục Bất Phá lập tức nhìn một lần, liên tục gật đầu: “Tốt lắm, thực sự hoàn mỹ. Cứ như vậy đi.”

    “Ta đây sẽ đem thời gian an bài đi xuống.”

    “Hảo.”

    Thượng Quan Nông vừa đi, Duy Lạp liền đến gần nhỏ giọng nói: “Mang Tang Tử tiên sinh, ngài ngày hôm qua, đi đâu? Thượng Quan trưởng phòng ngày hôm qua, có chút, khổ sở.”

    “A, thực xin lỗi.” Lục Bất Phá vẻ mặt áy náy, “Gần nhất vội điên rồi, ta ngày hôm qua mang Tiểu Cửu đi vùng hoang dã phía bắc chơi, thuận tiện thả lỏng. Ta thực xin lỗi mọi người, rất xin lỗi.”

    Mặt Duy Lạp lập tức đỏ lên, liên tục xua tay: “Không, không phải. Ta, không phải. A, cái kia, Mang Tang Tử tiên sinh, ngài, ngài cùng Thượng Quan trưởng phòng, nói một tiếng thì tốt rồi.”

    “Hảo, ta đi tìm hắn.” Lục Bất Phá lòng đầy áy náy chạy ra khỏi phòng. Duy Lạp đứng một hồi, tiếp tục đi dọn trang phục.

    Tìm được Thượng Quan Nông, cùng hắn bồi nửa ngày không phải, Thượng Quan Nông cuối cùng cũng không nở nụ cười làm Lục Bất Phá chột dạ. Lục Bất Phá lau lau cái trán: “Thượng Quan, lần tới ta nhất định nói cho ngươi biết ta đi na.”

    Thượng Quan Nông cười nói: “Không cần nghiêm trọng như vậy. Chính là ta sẽ lo lắng. An toàn của ngươi đối với chúng ta rất trọng yếu.”

    “Ta biết ta biết. Lần sau không làm như vậy nữa.”

    “Ha hả. Hảo.”

    Cuối cùng cũng không có việc gì. Lục Bất Phá lập tức triệu tập tổ ba người cùng người phụ trách biểu diễn họp. 10 giờ tối nay (khoảng 26 giờ) tiệc tối chính thức bắt đầu, tuy lần này buổi biểu diễn chỉ mời các lãnh đạo của Liên bang, cũng chỉ là một buổi biểu diễn nhỏ, nhưng truyền hình trực tiếp cho toàn bộ Liên bang xem. Sau khi buổi biểu lệ kết thúc, chủ tịch quốc hội Bạch Thiện sẽ thông báo với toàn dân: chính thức thành lập ngày lễ mới của Mang Tà Liên bang. Cho nên ý nghĩa buổi diễn xuất đêm nay vô cùng trọng đại.

    Lục Bất Phá đều nói với mọi người hắn mang Tiểu Cửu đi vùng hoang dã phía bắc “Đông du”*, dù là Thượng Quan Nông hắn cũng nói như thế. Khoảng 7 giờ, Hiên Viên Chiến đến, nhìn không ra một tia khác thường. Tranh thủ lúc bận rộn, Lục Bất Phá nhỏ giọng hỏi: “Sao rồi?” [Đông du là đi về phía đông, tức là vùng phía đông của bắc bộ á]

    “Tối về nói.”

    “Hảo.”

    Hiên Viên Chiến kín miệng làm Lục Bất Phá ý thức được sự tình cũng không đơn giản, hắn làm bộ như không có việc gì tiếp tục vội chuyện của hắn. Vừa khẩn trương vừa chờ đợi, buổi lễ sắp bắt đầu. Thay đổi trang phục diễn xuất, Lục Bất Phá cười thật sau với các nhân viên lẫn diễn viên: “Các huynh đệ tỷ muội, chúng ta sắp lên sân khấu rồi! Cố lên!”

    “Cố lên!”

    Hít sâu vài hơi, Lục Bất Phá chuẩn bị lên sân khấu. Có một vật nhỏ gắt gao quấn lấy cánh tay hắn, một bộ sẵn sàng khóc nháo để đòi theo. Lục Bất Phá lại một lần nữa lừa nói: “Tiểu Cửu, ngươi hậu thuẫn được không?”

    “Ma ma!” Không cần!

    “Tiểu Cửu, nghe lời.”

    “Ma ma ma ma!” Nhanh chóng ôm chặt.

    Tương đối muộn mới lên sân khấu, Duy Lạp ngồi xổm xuống trấn an nói: “Tiểu Cửu, ta mang ngươi, đi chơi.”

    “Ma ma ma ma ma ma…” Không thèm để ý Duy Lạp, Tiểu Cửu sắp mếu.

    “Quên đi, để hắn theo ta đi.” Lục Bất Phá đầu hàng, thời điểm Tiểu Cửu khóc tương đối đáng thương.

    Duy Lạp còn muốn khuyên, Tiểu Cửu quay chín cái đầu hung tợn quay qua “Thu” vài tiếng, còn kém một chút cắn Duy Lạp. Lục Bất Phá sờ sờ đầu Tiểu Cửu: “Được rồi, thua ngươi luôn. Đừng hung Duy Lạp như thế, bằng không đêm nay không cho ngươi ngủ với ta ngủ.”

    “Ma ma ma ma…” Tiểu Cửu dính sát vào Lục Bất Phá, đem chín cái đầu cố sức cọ a cọ.

    Lục Bất Phá bất đắc dĩ trở mình xem thường, gia khỏa này muốn dính đến lúc nào a. Nhìn Tiểu Cửu như vậy, trong mắt Duy Lạp hiện lên vẻ ảo não.

    Thuộc truyện: Mang tang tử