Home Đam Mỹ Mang Thai Con Của Tình Địch, Làm Sao Đây? – Chương 12

    Mang Thai Con Của Tình Địch, Làm Sao Đây? – Chương 12

    Thuộc truyện: Mang Thai Con Của Tình Địch, Làm Sao Đây?

    12.

    Mỗi lần nói chuyện cùng với Sở Tầm là y như rằng bị tức chết. Lục Cảnh Tu tâm mệt thân mệt, đen mặt chờ Sở Tầm ăn cháo uống thuốc xong liền cầm đồ vật đi ra ngoài.

    Chờ đến lúc Lục Cảnh Tu trở lại phòng ngủ, anh mới rầu rĩ nghĩ xem ban đêm phải ngủ ở đâu.

    Chung cư của anh không thường cho người lạ tới, vì vậy phòng khách không hề có chuẩn bị, sopha quá hẹp, ngủ rất khó chịu. Lục Cảnh Tu nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa tìm ra biện pháp. Với cái tình trạng này của Sở Tầm, không thể nào đuổi cậu đi được rồi, chẳng lẽ anh phải ngủ chung với Sở Tầm?

    Cái ý tưởng này vừa ló ra trong đại não đã bị Lục Cảnh Tu bắn rụng. Đáng sợ thật, ngủ chung với một tiểu thụ biết chít chít anh dài 18cm, còn không biết sau này ai sẽ phụ trách ai đâu. Đầu năm nay chuyện xui rầm rầm ập đến, những người cô đơn lẻ loi chỉ có thể dựa vào nhau. Lục Cảnh Tu anh còn đang ở trạng thái tàn phế, Sở Tầm vẫn là đứa nhóc vừa mới thất tình, tâm trạng đang vô cùng đau khổ.

    Nhỡ đâu Sở Tầm trong lòng nghĩ quẩn, làm ra sự tình gì đó quá giới hạn thì anh cũng không thể ngăn cản nha.

    (nghichimte: ảnh não bổ ra chuyện “ban đêm” của ảnh với bạn Sở đó “Д”))

    Lục Cảnh Tu tự tiêu khiển cười cười, thậm chí còn cười lên tiếng. Cuối cùng vẫn không nghĩ ra biện pháp, đành ngồi vào ghế trong phòng ngủ chơi game giết thời gian.

    Nơi Lục Cảnh Tu ngồi cách giường không xa, Sở Tầm có thể nhìn thấy rất rõ Lục Cảnh Tu chơi cái gì. Trên màn hình hiện ra một nơi hoang dã, có không tí người đứng trên quảng trường, chỉ là mỗi người ăn mặc một kiểu.

    Sở Tầm chưa từng chơi trò này, nhưng thoạt nhìn rất thú vị, cậu hỏi: “Đây là game gì?”

    “Ăn gà.” Lục Cảnh Tu đáp đơn giản, màn hình máy tính cũng thay đổi, khung cảnh biến thành một cái bản đồ, màn hình hiện ra vài chỗ đánh dấu.

    Sở Tầm vẫn còn mơ hồ: “Ăn gà?”

    (nghichimte: cho những bạn chưa biết thì game anh Lục chơi là PUBG nhé. Sở dĩ nói là “Ăn gà” là vì khi thắng top 1 sẽ hiện ra dòng chữ “Winner Winner Chicken Dinner”, dịch sang tiếng việt nôm na là “Ăn gà”, “Cơm gà”,…)

    “Là một loại game đấu súng, có thể tổ đội nhiều người, chạy lòng vòng bản đồ sưu tầm vật tư, chém giết địch, sống sót cuối cùng là ăn gà.”

    Tuy còn chưa hiểu “Ăn gà” là ý gì, nhưng loại game đấu súng này cậu vẫn biết.

    Trên màn hình hiện ra nhân vật Lục Cảnh Tu thao tác. Sở Tầm thấy ngón tay Lục Cảnh Tu bay qua bay lại trên bàn phím, liền biết chắc Lục Cảnh Tu là tay già đời trong game này rồi.

    Sở Tầm dõi mắt nhìn một hồi eo cũng có chút mỏi. Cậu chỉ có thể ngồi ngay ngắn lại, không có ai nói chuyện thật chán. Cậu lướt điện thoại, sơ ý bấm vào mục liên hệ, người gọi tới gần đây nhất là “Giám đốc Trường Ngu”. Đây rõ ràng là số điện thoại của Lục Cảnh Tu, chẳng lẽ đây là trò đùa của Lục Cảnh Tu, cho số của anh ta để lừa cậu?

    Nhưng lời nói dối này cũng quá dễ bị phát hiện rồi. Giống như hôm nay Lục Cảnh Tu gọi cho Sở Tầm, vậy không phải đã bại lộ rồi sao? Càng miễn bàn tới nếu ngày mai Sở Tầm gọi cho Giám đốc Trường Ngu, chẳng phải Lục Cảnh Tu vừa mở miệng đã hoàn toàn bại lộ à?

    Sở Tầm nghĩ không ra, lập tức hỏi: “Số điện thoại của Giám đốc Trường Ngu anh cho tôi tại sao lại là của anh?”

    “Giờ cậu mới phát hiện à?” Bản mà Lục Cảnh Tu chơi là bản phát hành thử trong nước, anh không chơi bản được đưa ra thị trường. Những bản đó có chuyên gia phụ trách xem xét, anh chỉ cần chơi thành phẩm cuối cùng để hoàn thiện chúng đến tốt nhất có thể là được rồi.

    Mục đích chơi lần này của Lục Cảnh Tu là sống tạm, anh muốn xem xét vòng bo một chút. Lục Cảnh Tu điều khiển nhân vật đứng ngoài vòng bo, muốn tìm kiếm phương tiện giao thông để chạy vào trong nếu không muốn bị độc chết. Cái này thoạt nhìn thì không quan trọng, nhưng để người chơi có cảm nhận tốt hơn thì cần phải kĩ đến từng chi tiết.

    Anh nhìn chằm chằm màn hình, chạy lòng vòng ở các con đường gần đó tìm xe, cuối cùng thấy được một chiếc xe máy. Lục Cảnh Tu dứt khoát nhấn nút leo lên xe bay thẳng vào bo.

    (Vòng bo là vòng tròn trắng bạn thấy trên bản đồ, sẽ bị thu hẹp lại và bạn phải chạy vào trong vòng đó để được an toàn tạm thời nếu không sẽ mất máu dần dần cho đến chết.)

    Lúc này chỉ cần điều chỉnh phương hướng là được. Ngay lúc này Lục Cảnh Tu muốn trả lời câu hỏi của Sở Tầm lại phát hiện bản thân đã quên mất Sở Tầm hỏi gì.

    Lục Cảnh Tu đành phải hỏi lại lần nữa: “Nãy cậu mới hỏi cái gì?”

    Đối với Lục Cảnh Tu nghiện game như một đứa con nít Sở Tầm cực kì héo lời, cậu kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.

    Trên đường vào bo Lục Cảnh Tu không cẩn thận bị người khác phục kích. Lòng anh lo lắng không yên, vòng bo đã thu rồi mà tên ngu ngốc này còn đi phục kích người ta, rốt cuộc tên này có biết chơi hay không đây?

    Bởi vì đang cưỡi xe máy nên sự bảo vệ không đủ, đối phương có thể lấy mạng anh bất cứ lúc nào. Lục Cảnh Tu sốt ruột tìm một chiếc xe khác, nói với Sở Tầm: “Phiền cậu tra Baidu xem người sáng lập của Trường Ngu là ai.”

    Sở Tầm: “…”

    Sở Tầm lặng thinh nhấp vào thanh tìm kiếm gõ “Người sáng lập của Trường Ngu”, kết quả hiện ra chính là tên của Lục Cảnh Tu.

    Bách khoa trên Baidu hiện ra ảnh thời còn trẻ của Lục Cảnh Tu, hẳn là thời đại học. Phần giới thiệu nói tóm tắt về thành tựu Lục Cảnh Tu đạt được mấy năm nay, bao gồm sáng lập Công ty TNHH Trường Ngu, khai phá các game kinh điển như <<Ý Trời>>, <<Đối Chiến>> đạt được nhiều giải thưởng vinh dự.

    Lúc trước thời Lục Cảnh Tu còn học đại học hay tới nhà Hà Dục chơi, nhưng Sở Tầm từ trước đến nay chưa từng nghe Lục Cảnh Tu nói qua chuyện này. Sau này cả ba cắt đứt liên lạc, việc Lục Cảnh Tu đạt được lượng lớn vinh quang xã hội Sở Tầm càng không có cơ hội biết đến.

    Mấy năm qua, liên hệ duy nhất của bọn họ là Sở Tầm thời đại học cũng có một đoạn thời gian mê luyến <<Ý Trời>>.

    Cậu cuối cùng cũng rõ vì sao giám đốc Trường Ngu sẽ nói giúp cho cậu, không phải Lục Cảnh Tu thì còn ai vào đây nữa? Cậu rất muốn hỏi Lục Cảnh Tu đã nói gì trên Weibo, còn có thể sửa hướng dư luận, những lời “Nick Weibo của anh là gì?” suýt chút buột miệng thốt ra.

    Nhưng cậu yên lặng nhịn xuống.

    Lục Cảnh Tu vẫn còn chăm chú chơi game không hề chớp mắt. Anh vừa tìm được xe mới, thao tác của anh nhanh lẹ, hơn nữa thành thật mà nói thì trình độ bắn tỉa của đối phương chẳng ra gì. Vì thế Lục Cảnh Tu thành công tránh được một kiếp, chạy vào bo an toàn. Người đã bắn tỉa anh tất nhiên là nằm ngoài vòng bo, bị độc chết. Anh nằm sấp xuống cẩn thận di chuyển, bởi vì không ai biết bản thân có bại lộ vị trí của mình trong tầm nhìn của địch hay không.

    Sở Tầm mở Weibo tìm hai chữ “Ý Trời”, kết quả hiện ra là <<Ý Trời>> từ Weibo chính phủ. Sở Tầm tìm kiếm sâu hơn, vào official Weibo tìm giám đốc Trường Ngu, lập tức hiện ra mấy trăm bài viết dài. Tất cả bài viết đều có ID, Sở Tầm nhấn vào, thấy được Weibo của Lục Cảnh Tu.

    Tên Weibo của anh là “Người chế tác <<Ý Trời>>”, không có ghi thêm tên thật của anh.

    Gần đây nhất là một cái Weibo share lại cái tin nóng kia: [Bây giờ hai anh em ôm nhau một chút cũng bị viết thành cái hình ảnh không ra gì. Vậy hiện tại tôi đăng ảnh Sở Tầm nấu cơm ở nhà tôi tức là tuyên bố đánh dấu chủ quyền với Sở Tầm à??? Dời lại thời gian ra mắt vật trang sức, sau này mới cho ra!]

    Phía dưới là ảnh chụp Sở Tầm mặc tạp dề, đi lại trong phòng bếp chuẩn bị nấu cơm, ánh sáng ấm áp chiếu xuống thân ảnh cậu, tạo thành một hình ảnh cao thanh lãnh diễm.

    Sở Tầm cũng không biết Lục Cảnh Tu chụp bức ảnh này khi nào. Đối với ánh mắt của phóng viên cậu vẫn luôn rất nhạy cảm, vậy mà lần này lại không phát hiện ra Lục Cảnh Tu chụp lén.

    Sở Tầm chỉ tới đây làm cơm một lần, cậu khẳng định bức ảnh này được chụp vào giữa trưa. Khi đó quần áo của cậu vẫn chưa thay, vẫn chưa biết tin Hà Dục thích người con gái khác.

    Cái Weibo này cũng bị điên cuồng share, thậm chí còn vượt qua cái tin nóng kia. Rất nhiều lượt share đều đại loại như thế này:

    [Không biết chuyện gì đã xảy ra! Nhưng mà Lục cẩu anh trả vật trang sức sắp ra mắt cho tôi!! Trả lại đây!!!]

    [Không ra mắt vật trang sức nữa? Lục cẩu cậu tỉnh táo một chút cho tôi nhờ. Hiện tại tôi nói cho cậu biết cậu vẫn còn trên bảng phú hào cả nước đó!]

    Thật ra, Sở Tầm rất cảm động. Nhưng tuy cảm động, cậu vẫn muốn cái vật trang sức kia được ra mắt. Thời cậu còn học đại học, những vật trang sức như vậy đều có giới hạn, tiền tiêu vặt của cậu rất ít, mua không nổi.

    Bình luận phía dưới Weibo là một hàng gif người da đen mặt đầy dấu chấm hỏi.

    [???]

    [Lục cẩu anh thoát ế từ khi nào?]

    [Lục cẩu cũng không dễ dàng gì nha, rốt cuộc cũng công khai thoát ế rồi, đờ mờ~]

    [Nếu năm nay Lục cẩu thoát ế tui sẽ livestream nuốt tường!!!]

    Mấy cái trên là một ít ví dụ vui đùa. Tất nhiên trong những bình luận đứng đầu cũng có không ít bình luận ác ý, nhưng tất cả đều bị các nick name đặc sắc trong game kéo xuống.

    Cậu vẫn còn ở trên Weibo hot search, chỉ là tiêu đề đã thay đổi, nói về cậu và Lục Cảnh Tu, còn kèm theo hai chữ huynh đệ.

    Sở Tầm lướt hot search thêm một hồi, biết được chuyện này sẽ không bị hiểu thành mặt khác mới rời khỏi Weibo.

    “Cảm ơn anh.” Sở Tầm chưa bao giờ thật lòng mà nhiệt tình biết ơn Lục Cảnh Tu như vậy. Lần này nếu Lục Cảnh Tu không đứng ra, cậu vẫn có thể tự mình giải thích. Nhưng minh tinh có giải thích thế nào nữa thì scandal vẫn sẽ lưu lại. Nhiều người nói, không phải sự thật thì cũng sẽ bị nói thành sự thật.

    Sở Tầm không muốn công khai triển lãm sinh hoạt cá nhân và tình cảm của bản thân. Cậu là loại minh tinh tương đối ghét phóng viên. Cậu sẽ không nói với phóng viên tin tức gì đáng chú ý, ngược lại lúc nào cũng mang trên mặt biểu cảm vô tình, không thể mạo phạm.

    Trò chơi Lục Cảnh Tu chơi đã tới giai đoạn cuối, không rảnh để ý Sở Tầm, mà Sở Tầm cũng không hề lên tiếng. Cậu hạ âm lượng điện thoại xuống, xem phim điện ảnh trong im lặng. Buổi chiều cậu đi ra ngoài với Hà Dục chưa kịp tổng kết, sợ rằng bản thân lại quên chi tiết quan trọng gì đó nên muốn xem lại một lần.

    Chờ đến lúc Lục Cảnh Tu chơi xong game thì cũng đã hơn 12 giờ đêm. Lúc này anh cũng không xoắn xuýt phải sắp xếp cho Sở Tầm như thế nào nữa, chỉ đơn giản lôi một cái chăn từ trong tủ ra, đi đến sopha phòng khách ngủ.

    Anh không muốn ngủ cùng một phòng với Sở Tầm, cô nam quả nam, làm vậy thì không hay lắm.

    Thời điểm Lục Cảnh Tu ôm chăn đi Sở Tầm có chút ngượng ngùng. Tuy nhà của Lục Cảnh Tu rộng hơn cậu, phòng ngủ cũng vậy, nhưng làm khách mà lại chiếm phòng ngủ của người khác thì không tốt lắm. Vì vậy Sở Tầm nói: “Tôi sẽ đi tới chỗ khác ngủ.”

    Lục Cảnh Tu quay đầu liếc Sở Tầm một cái, trên mặt cậu như có như không đỏ ửng làm anh thở dài một hơi, nghĩ thầm bản thân mình quả thật đang làm từ thiện mà.

    Anh lập tức đi ra ngoài đóng cửa lại, để cậu ta nghỉ ngơi cho tốt đi.

    Sở Tầm chỉ còn cách tiếp tục xem phim. Xem xong thời gian đã trôi qua một lúc lâu, làm cậu có chút khát nước. Sở Tầm cầm lấy ly nước uống, lát sau đã thấy đáy ly.

    Giờ này hẳn Lục Cảnh Tu đã ngủ rồi, Sở Tầm cũng ngại không muốn làm phiền anh. Bàn uống nước của nhà Lục Cảnh Tu đặt ở phòng khách. Sở Tầm nhẹ tay mở cửa phòng ngủ, rón rén cầm ly ra ngoài.

    Đang rót nước, trên sopha sột soạt một tiếng doạ cậu nhảy dựng, thiếu chút nữa nghiêng đổ ly nước.

    Nương theo ánh trăng mờ nhạt, cậu đi tới gần sopha, nhìn thấy cảnh tượng Lục Cảnh Tu co người nằm trên sopha.

    Lục Cảnh Tu cao 1m8, co rúc trên sopha rất khó khăn. Nửa người trên của anh dựa vào một tay vịn, một chân thả xuống đất, cái chân bó thạch cao còn lại gác trên đầu tay vịn kia.

    Bộ dáng nom cực kì tội nghiệp.

    Có lẽ hôm nay cậu không nên tới, Sở Tầm đứng sau sopha mông lung nghĩ. Phòng bếp Lục Cảnh Tu cháy thật ra cũng không gấp như vậy, thân thể cậu đã không thoải mái, còn muốn chạy lại đây làm gì chứ?

    Có lẽ cậu chỉ là một tên ngốc. Chỉ cần có người trò chuyện buổi tối cùng với cậu, cậu sẽ vô cùng vui vẻ, cho dù người nọ có là Lục Cảnh Tu cũng chẳng sao.

    Ban nãy Lục Cảnh Tu nói những lời đó, rất không giống những lời bình thường anh sẽ nói. Anh trẻ tuổi, có nhiều tiền lại còn đẹp trai, sao có thể có những phiền não như thế chứ? Lục Cảnh Tu nói như vậy cũng chỉ để chọc cười cậu thôi.

    Lục Cảnh Tu thật ra là người rất tốt, sao trước đây cậu lại không phát hiện ra chứ?

    Thời điểm Sở Tầm tỉnh lại ngày hôm sau đã là 12 giờ trưa…

    Ban đầu cậu còn mê mang lúc lâu, đột nhiên nhớ ra mình vẫn còn ở trong nhà Lục Cảnh Tu mới điên cuồng chửi rủa đồng hồ sinh học khùng điên của bản thân. Sở Tầm sờ trán, phát hiện mình không còn sốt nữa, tinh thần cũng khá hơn rất nhiều liền rời giường đi ra phòng khách. Lục Cảnh Tu đã dậy từ sớm, đang ngồi trên ghế mây, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng co rúc trên sopha đêm qua.

    Lục Cảnh Tu thấy cậu đi ra, vẫy vẫy tay gọi cậu lại ăn cơm.

    “Cậu ngủ cũng lâu quá đó, người ta ăn trưa còn cậu ăn sáng. Mau ăn đi, chắc là còn ấm.”

    Hộp cơm trên bàn không giống bình thường, nhìn qua tinh xảo hơn hộp cơm khác. Sở Tầm mở nắp ra, phát hiện là hộp giữ ấm, thức ăn bên trong còn nóng hổi.

    “Anh ra ngoài mua?” Sở Tầm nghi ngờ cháo và thuốc hôm qua Lục Cảnh Tu mang tới có từ đâu, nhưng lúc đó bị chuyện Lục Cảnh Tu là giám đốc Trường Ngu doạ sợ, nhất thời quên hỏi.

    Cho đến sáng hôm nay, không, là trưa hôm nay, khi xuất hiện một hộp cơm chứa bữa sáng nóng hầm hập.

    “Tôi như vậy làm sao ra ngoài được.” Bây giờ Lục Cảnh Tu hoàn toàn phải làm việc ở nhà, máy tính không rời tay. Anh xem xong tệp thư cuối cùng mới khép lại máy tính, giúp Sở Tầm để cơm từ trong hộp ra bàn ăn: “Tôi nhờ trợ lý tới tiệm ăn tại nhà kia mua đến, tiện đưa luôn chút tài liệu.”

    Sở Tầm lập tức nhớ tới tài xế lái xe ngày đó.

    “Vậy mấy ngày sau anh tính sao? Luôn làm phiền trợ lý đưa cơm như vậy à?” Sở Tầm hỏi.

    “Cho cậu ta tiền lương cao như vậy không chỉ dùng để lái xe.” Mặt Lục Cảnh Tu không biểu tình. Hiển nhiên là nghĩ tới chuyện mấy ngày sau sẽ bị nhốt ở nhà, không thể không nhờ vả trợ lý liền bực bội: “Không phải tại cậu hết hả? Nếu không phải cậu lái xe không chú ý, tôi cũng đâu có bị đâm gãy chân? Không gãy chân tôi sẽ không phải sai vả trợ lý.”

    (nghichimte: chậc chậc, từ nay tui sẽ gọi cái này là “làm nũng thương hiệu anh Lục” ( ̄ー ̄) )

    Nói tới nói lui một hồi, cuối cùng vẫn là xả trên người Sở Tầm.

    Khó lắm Sở Tầm mới có một lần thiện tâm phát tác, chủ động nói: “Gần đây tôi cũng không bận cái gì, cũng muốn tự nấu cơm ở nhà. Hay là tôi nấu cơm ba bữa cho anh, vậy cũng tiện, có được không?”

    Sở Tầm cầm cái bánh bao lên miệng nhỏ cắn một miếng, chậm rãi hút nước canh bên trong. Hương vị khá ngon, bên trong có tôm bóc vỏ và nấm hương, hành ngâm cũng rất nhiều. Lần sau cậu có thể làm thử xem sao.

    Lục Cảnh Tu bắn tới một ánh mắt hoài nghi: “Buổi sáng cậu có thể dậy sớm hả?”

    Sở Tầm: “…”

    Thuộc truyện: Mang Thai Con Của Tình Địch, Làm Sao Đây?