Home Đam Mỹ Mang Theo Đào bảo Hỗn Dị Thế – Chương 69: Hội chợ

    Mang Theo Đào bảo Hỗn Dị Thế – Chương 69: Hội chợ

    Thuộc truyện: Mang Theo Đào bảo Hỗn Dị Thế

    Trong một biệt thự thuộc Cảnh thành.
    “Thất bại? Sao lại có thể thất bại?”.
    “Bên cạnh Thẩm Hiên có cao thủ bảo vệ, tên kia đã bị chặn lại.”.
    “Chết tiệt, ta bỏ ra tới năm ngàn vạn để thuê hắn ra tay lận đó.”.
    “Thiếu gia, người phía đó hẳn đã có phòng bị, nếu muốn đắc thủ chỉ sợ không dễ dàng.”.
    “Ta biết rồi, thật là tức chết mà, sao tự nhiên Thẩm Hiên lại lọt vào mắt xanh của Huống Ly cơ chứ?.”.
    “Huống Ly đại sư trong giới tinh xe rất có tiếng nói, thiếu gia…theo ta thấy, nếu ngươi và Thẩm Hiên không có thâm cừu đại hận gì to lớn, hay là bỏ qua đi.”.
    Thẩm Diệu Huy cau mày, bỏ qua, bỏ qua làm sao được chứ? Thẩm Hiên còn sống, chả khác nào một quả bom hẹn giờ treo ngay trên đầu của hắn, địa vị của Thẩm Hiên càng cao, hộ vệ bên người cũng ngày càng lợi hại, hiện giờ tài lực của hắn có hạn, trong thời gian ngắn cũng không thể nào thuê thêm một sát thủ nữa, nếu lỡ như để người khác phát hiện ra được điều gì, vậy thì mất nhiều hơn được.
    ……………………….
    Thẩm Hiên làm chút kiểm tra sức khoẻ, không thấy có triệu chứng gì bất thường, liền xuất viện.
    “Lão bản.” Trương Hòa cung kính chào Lục Vinh.
    Lục Vinh nhìn Trương Hòa: “Tra được cái gì chưa?”.
    Trương Hòa trầm ngâm một chút: “Có thể liên quan đến một thành thị cấp S, chính là Cảnh thành.”.
    “Cảnh thành?” Lục Vinh khó hiểu hỏi.
    “Đúng vậy, người thuê tên sát thủ đó hẳn là đang ở Cảnh thành, nhưng đối phương cực kì cẩn thận, ta vẫn chưa tra được là ai.” Trương Hòa nói.
    Lục Vinh: “Người của Cảnh thành sao lại muốn ra tay với A Hiên chứ?”.
    Trương Hòa lắc đầu: “Ta cũng không biết. Bất quá, ta đoán chuyện này có liên quan đến thân thế của Hiên thiếu, Thẩm Quân đã nói qua, năm đó mẹ ruột của Hiên thiếu từng đi qua Cảnh thành.”.
    Hơn nữa, dựa theo lời của Thẩm Quân, năm đó Thẩm Ngọc là đi làm tiểu tam, nếu như người vợ chính thức phát hiện Thẩm Hiên còn sống đến tận bây giờ, có lẽ bà ta sẽ làm chút động tác.
    Lục Vinh suy tư một chút: “Cũng có khả năng này”.
    Trước đây Thẩm Hiên sống trong xóm nghèo, là một thợ mỏ hết sức bình thường, đối phương hẳn là không để bụng, nhưng hiện tại thì khác, Thẩm Hiên đã trở thành con nuôi của Huống Ly, Huống Ly rất coi trọng hắn, xem ra người vợ chính thức đó đã thấy không vừa mắt.
    Lục Vinh nghiêm mặt: “Vốn dĩ A Hiên cũng không muốn tìm hiểu về cha mẹ ruột của hắn, nhưng nhìn tình thế trước mắt, vẫn phải xuất toàn lực ra điều tra chuyện này mới được.”.
    Trương Hòa gật đầu: “Ta sẽ tận lực nghĩ biện pháp.” Có điều chuyện này đã qua nhiều năm, Thẩm Ngọc cũng mất lâu rồi, có quá ít manh mối để hắn có thể điều tra cặn kẽ.
    ……………………….
    Sau khi Thẩm Hiên bị ám sát, Lục Vinh lập tức tăng thêm người bảo vệ, bất quá kẻ đứng sau màn đã mai danh ẩn tích, một chút động tác cũng không có.
    “Tra được chưa?” Lục Vinh hỏi.
    Trương Hoà có chút xin lỗi: “Tiến triển rất chậm, tra được rất ít chuyện.”.
    Lục Vinh thở dài: “Vậy à”.
    “Xin lỗi, lão bản.” Trương Hòa vô cùng áy náy, Lục Vinh rất quan tâm đến kẻ đứng sau vụ ám sát của Thẩm Hiên, nhưng mặc kệ hắn nghĩ ra bao nhiêu biện pháp, việc điều tra vẫn cứ dậm chân tại chỗ, bọn họ đã nhận được quá nhiều ân tình của Lục Vinh, hiện tại lại không giúp đỡ được gì.
    Lục Vinh khoát tay: “Thôi được rồi, tuy những kẻ đó vẫn chưa có hành động gì tiếp theo, nhưng chúng ta cũng không thể thả lỏng cảnh giác.”.
    Trương Hòa gật đầu: “Chuyện này lão bản yên tâm, những người được an bài đến làm hộ vệ cho Hiên thiếu đều rất có kinh nghiệm, sẽ không mất cảnh giác.”.
    Lục Vinh cau mày: “Vậy thì tốt, A Hiên cũng sắp sinh rồi, chúng ta càng phải cẩn thận hơn nữa.”.
    “Lão bản yên tâm, dù đối phương có phái người đến lần nữa cũng không thể nào đắc thủ đâu.” Trương Hòa nói.
    “Lão bản, Đại sư đến.”.
    Lục Vinh gật đầu: “Đại sư hẳn là đến thăm Thẩm Hiên, ta đi xem bọn họ.”.
    ……………………….
    Bên trong đại sảnh.
    “Con vẫn ổn chứ?” Huống Ly ân cần hỏi han Thẩm Hiên.
    “Mọi việc đều tốt, chỉ là hiện giờ con không có cách nào đi làm được.” Thẩm Hiên nói.
    Huống Ly lườm hắn một cái, tức giận: “Mấy ngày nữa là sinh rồi, làm cái gì mà làm! Mấy hạng mục trước kia cũng đã làm xong rồi, mọi người cũng cần vài ngày để nghỉ ngơi.”.
    “Cha nuôi là tốt nhất.” Thẩm Hiên nói.
    Huống Ly khịt khịt mũi: “Sao nhà của các con lại thơm thế này!”.
    “Thơm?” Thẩm Hiên không rõ hỏi.
    Huống Ly gật đầu: “Đúng vậy! Là mùi rượu a! Căn nhà này xảy ra chuyện gì thế? Sao lại nặng mùi rượu như vậy?”.
    Thẩm Hiên lúng túng cười cười, Lục Vinh ngày nào cũng đổ đầy rượu nho vào bể bơi, cho nên biệt thự càng ngày càng nặng mùi rượu, bất quá bọn họ đã ở đây quanh năm, sớm đã không còn chú ý.
    ……………………….
    Thời gian cực nhanh, đảo mắt lại qua thêm hai tháng.
    Lục Vinh chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, đứng ngồi không yên.
    Huống Ly liếc mắt nhìn Lục Vinh: “Ngươi đừng có đi tới đi lui nữa, làm cho người khác tâm phiền ý loạn.”.
    “Xin lỗi, quấy rầy đến Đại sư rồi, ta chính là quá sốt ruột a.” Lục Vinh vội vã bồi tội.
    Huống Ly: “Cũng không phải là ngươi sinh con, ngươi gấp thì có ích lợi gì?”.
    Lục Vinh cười gượng: “Đại sư nói rất đúng.”.
    Huống Ly khẽ hừ một tiếng: “Không có tiền đồ.”.
    Lục Vinh gãi đầu, cũng không có cãi lại.
    “Tại sao người sinh con không phải là ngươi chứ? Hết lần này đến lần khác, người chịu khổ luôn là A Hiên.” Huống Ly bất mãn.
    Lục Vinh: “…”.
    “Việc này đã làm chậm trễ không ít chuyện của A Hiên, nếu không phải tại ngươi, A Hiên đã có thể trở thành tinh xe đại sư rồi.” Huống Ly oán giận nói.
    Lục Vinh xấu hổ cười cười: “Đại sư, ta cũng không phải kẻ không làm nên chuyện, thực ra ta cũng rất biết kiếm tiền mà, dù hắn không trở thành tinh xe đại sư, ta vẫn có thể nuôi nổi hắn.”.
    Huống Ly không vui hừ hừ: “Hừ, kiếm được vài đồng lời thì đã muốn lên tới trời, có tiền thì hay lắm sao?”.
    Lục Vinh cười cười: “Có tiền chưa hẳn là hữu dụng, nhưng không có tiền thì nhất định vô dụng.”.
    “Hai vị, hài tử đã được sinh ra rồi, có muốn kiểm tra đo lường gien luôn không?” Cô y tá ôm đứa bé ra nói.
    “Không cần làm kiểm tra.” Lục Vinh đáp.
    Cô y tá khó hiểu: “Không làm kiểm tra sao? Bệnh viện chúng ta có dịch vụ kiểm tra miễn phí đó.”.
    “Không cần đâu, sau này chúng ta mới đo lường, nó còn quá nhỏ, không cần gấp gáp như vậy.” Lục Vinh nói.
    Cô y tá cảm thấy quái lạ nhìn Lục Vinh, đem đứa nhỏ đã được bọc kín đáo đưa cho hắn  xong liền rời đi.
    Huống Ly biết gien của Thẩm Hiên đã thay đổi, cũng không tán thành chuyện làm kiểm tra cho đứa bé tại bệnh viện.
    Lục Vinh lần đầu tiên ôm em bé, tay chân luống cuống, chỉ lo lỡ làm đứa bé bị ngã.
    Huống Ly nhìn bộ dáng cứng ngắc cả người của Lục Vinh, nói: “Ngươi có biết ôm đứa nhỏ hay không vậy? Ngươi vừa ôm đứa bé liền khóc, có người cha như ngươi thì có ích lợi gì không?”.
    Lục Vinh đỏ mặt: “Ta thật sự là không biết cách ôm, hay là Đại sư ôm đi, ta đi vào thăm Thẩm Hiên cái đã.”.
    Huống Ly không khỏi có chút lúng túng, lúc ông còn trẻ, cũng từng ôm hài tử của mình, nhưng con trai ông lập tức oa oa khóc lớn, dần dần những người khác đều không cho ông ôm nữa.
    “Con của ngươi thì ngươi ôm đi, dù gì sau này cũng phải tập quen, cũng không phải là kêu ngươi sinh em bé, ôm một chút cũng từ chối là sao?”.
    Lục Vinh thầm nghĩ: Đại sư đúng là Đại sư nha, đi đến đâu cũng là bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến người khác. Ông lão này tính khí thật là kém, thích tỏ vẻ sai khiến người khác, trong khi chính mình rõ ràng cũng không có bản lĩnh gì ghê gớm.
    Thẩm Hiên nhìn thấy Lục Vinh ôm hài tử tiến vào, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
    “Đứa bé thế nào rồi?.”.
    Lục Vinh: “Hoàn hảo, chỉ là nó hơi gầy, nhìn giống một con khỉ con vậy, bất quá sau này cho ăn nhiều một chút, rất nhanh sẽ tròn vo.”.
    Huống Ly tức giận trừng mắt nhìn Lục Vinh: “Ngươi nói lung tung cái gì đó!.”.
    Huống Ly quay đầu nhìn Thẩm Hiên, vẻ mặt ôn hoà: “A Hiên, ngươi cứ hảo hảo tịnh dưỡng, qua một khoảng thời gian nữa, ta dẫn ngươi đi tham quan Cảnh thành.”.
    Lục Vinh hỏi Huống Ly: “Đại sư, sao ngài lại dẫn A Hiên đến Cảnh thành vậy?”.
    “Một tháng sau Cảnh thành có tổ chức hội chợ, đến lúc đó có rất nhiều sản phẩm khoa học kĩ thuật sẽ được ra mắt, hầu hết đều là hàng tiên tiến nhất cả nước, nếu bỏ lỡ cơ hội này, phải đợi đến ba năm nữa mới có thể tham dự lại.” Huống Ly nói.
    Thẩm Hiên gật đầu: “Thì ra là vậy”.
    “Ta cũng có thể đi theo sao?” Lục Vinh hỏi.
    Huống Ly gật gật đầu: “Đương nhiên, chỉ cần bỏ ra hai ngàn vạn tiền vé thì ai cũng có thể vào, có điều trình độ của ngươi vô cùng có hạn, dù có đi theo thì cũng xem không hiểu cái gì đâu.”.
    Lục Vinh: “…”.
    Lục Vinh bất mãn nhìn Huống Ly: “Đại sư, dù ta xem không hiểu thì cũng có thể học hỏi thêm kiến thức mà!”.
    Huống Ly gật đầu: “Cũng đúng, đi dạo ở những nơi như thế, dù là kẻ ngốc cũng có thể trở nên thông minh hơn một chút, vé vào cửa của ngươi cứ để ta lo đi.”.
    Lục Vinh: “…”.
    Huống Ly quay đầu nhìn Thẩm Hiên: “Có thể mang bảo bảo (Edt: em bé) theo cùng nha! Qua vài ngày nữa nó cũng đã cứng cáp hơn rồi.”.
    Lục Vinh nhíu mày, thế giới này hoàn cảnh tương đối ác liệt, thế nhưng thể chất của tiểu hài tử so với trái đất tốt hơn rất nhiều, dù là em bé mới sinh cũng có thể đi những chuyến bay đường dài.
    “Đại sư muốn mang bảo bảo đi hội chợ luôn sao?”.
    Huống Ly gật đầu: “Chính xác! Nó chỉ là tiểu hài tử, nếu đi chỉ cần tốn nửa giá vé thôi.”.
    “Nó còn chưa hiểu cái gì mà.” Lục Vinh nói.
    Huống Ly không thèm để ý: “Có quan hệ gì đâu, không phải ngươi cũng không hiểu cái gì sao?”.
    Lục Vinh: “…”.
    ……………………….
    “Thi lão bản, tình hình thế nào rồi?” Lục Vinh hỏi.
    Thi Lâm Nguyên cười cười: “Thể chất cấp S, mặc dù có gien của ngươi kéo chân sau, nhưng đẳng cấp gien của tiểu bảo bảo vẫn cao đến như vậy, xem ra gien bản chất của Hiên thiếu chính là cấp S nha.”.
    Lục Vinh cau mày, người có thể chất cấp S phần lớn đều một bước lên trời, trong tầng lớp bình dân rất khó xuất hiện loại gien đẳng cấp này.
    “Nếu ngươi muốn điều tra thân thế của Thẩm Hiên, có thể bắt đầu từ những người gien cấp S thuộc các gia tộc lớn.”.
    Lục Vinh lắc đầu: “Những đại gia tộc đó quan hệ phức tạp, rất khó để điều tra.” Không chừng hắn còn chưa bắt đầu điều tra đã bị người ta theo dõi rồi.
    “Lão bản, ngươi muốn tham gia hội chợ ở Cảnh thành sao?” Thi Lâm Nguyên hỏi.
    Lục Vinh gật đầu: “Đúng vậy”.
    “Thật là ghen tỵ nha” Thi Lâm Nguyên cười cười nói.
    Lục Vinh liếc mắt nhìn Thi Lâm Nguyên: “Ngươi cũng muốn đi hội chợ sao?”.
    Thi Lâm Nguyên gật đầu: “Ừm. Trong hội chợ có một khu vực dành riêng cho dược tề, rất có thể sẽ xuất hiện dược tề cấp A, cũng không biết mấy năm nay tên ngốc Vệ Quốc Sinh đã lăn lộn ra được thứ thuốc gì rồi.”.
    Lục Vinh nhìn Thi Lâm Nguyên: “Nếu không thì ngươi cứ đi nhìn một chút thử xem”.
    Thi Lâm Nguyên lắc đầu: “Không thể, nếu như bị tóm ta liền thảm.”.
    Lục Vinh gật đầu: “Cũng đúng.”.

    Thuộc truyện: Mang Theo Đào bảo Hỗn Dị Thế