Home Đam Mỹ Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành – Chương 51: Bán nhà với giá trên trời

    Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành – Chương 51: Bán nhà với giá trên trời

    Thuộc truyện: Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

    Kusami: Chúc mọi người Valentine trắng vui vẻ nhé! 

    Khúc Phàm cùng Thước Nhạc trầm mặc, dựa theo ý của Lí Sáng, thì tức đang hy vọng bọn họ bán lại tòa tứ hợp viện tại Hậu Hải kia cho hắn. Khúc Phàm nhìn Thước Nhạc, tòa viện kia do ông ngoại Thước Nhạc để lại cho cậu, tất nhiên sẽ do Thước Nhạc quyết định, hắn luôn tôn trọng ý kiến của Thước Nhạc.

    Tòa nhà tứ hợp viện kia có chút khó trông coi, bởi vì là tứ hợp viện do ông ngoại để lại, Thước Nhạc sẽ không muốn bán, nhưng hiện tại tòa tứ hợp viện này đã đủ dùng, mấy năm nay lục tục tu sửa vài thứ, cũng không thể cho thuê, cứ vậy bị bỏ hoang. Trước đây Khúc ba muốn mua tứ hợp viện, Thước Nhạc còn từng nói qua để họ ở lại trong đó, nhưng Khúc ba không đồng ý. Thước Nhạc cũng hiểu được ý của Khúc ba, không nhắc lại nữa. Hiện tại, tòa viện kia bỏ không, hàng nằm còn cần bỏ ra tiền để giữ gìn, dù sao không có người ở nên càng dễ hư hỏng.

    Khi sinh Phi Phi, hai người họ cũng muốn mua trước cho đám nhỏ vài mảnh đất, nhưng hai năm qua đi, ý tưởng này cũng dần biến mấy. Dựa vào điều kiện hiện tại của họ, việc đó không gấp. Bởi vậy, tòa tứ hợp viện Hậu Hải kia vẫn bỏ trống. Hiện tại, Lí Sáng nói vậy, Thước Nhạc cũng có chút lay chuyển. Tình hình hiện tại của bọn họ không giống như lúc trước, con đường tương lai của họ rất rộng mở, không cần giữ lại tòa nhà kia, mấy ngày qua mua nhiều nguyên liệu, cũng rất phí tiền, đến khi mọi người đều tu luyện thì tiền không thể thiếu.

    Lí Sáng hơi cười, “A, tôi biết chỗ kia do Dương lão tiên sinh lưu lại, bảo mấy cậu từ bỏ vật mình yêu thích thì hơi quá đáng, nhưng cha tôi năm nay về hưu, muốn về kinh định cư, tuy nói cấp trên đã sắp xếp chỗ ở, nhưng hy vọng cậu có thể hiểu được tấm lòng muốn báo hiệu với cha mẹ, nơi cấp trên sắp xếp không tiện lắm. Hơn nữa lão gia tử nhà chúng ta cũng có chút cổ hủ. Nhìn đi nhìn lại thì cũng chỉ có tứ hợp viện là thích hợp nhất, nhưng hiện tại muốn tìm được một tứ hợp viện tốt chút lại quá khó.”

    Thước Nhạc nghĩ nghĩ, “Được rồi, chỉ cần đưa ra mức giá thích hợp, tứ hợp viện sẽ chuyển nhượng lại cho Lí tiên sinh.”

    Lí Sáng vui vẻ nói, “Thật quá tốt, nhưng tối mới chỉ nhìn chỗ tòa viện kia từ bên ngoài, không biết bác sĩ Thước khi nào thì tiện, tôi muốn qua xem bên trong một chút, như vậy cũng tiện đánh giá giá cả của tứ hợp viện hơn.”

    Thước Nhạc gật đầu, nói với hắn, “Hiện tại còn thời gian, nếu Lí tiên sinh không có việc gì, hiện tại có thể qua xem.”

    Lí Sáng vô cùng vui vẻ nói có thời gian. Diện tích cùng kết cấu của tòa viện kia hắn đã xem qua bản vẽ, tứ hợp viện trong kinh cũng có bản vẽ thiết kế, bình thường tứ hợp viện lớn đều được phân cho những quan viên có phẩm hàm, quy mô cũng được định chế, thậm chí có vài nơi còn được lưu lại cho con cháu. Tuy nhiên, những nơi như vậy không bị chia làm nhiều viện nhỏ thì cũng đã bị phá bỏ hoặc di dời linh tinh. Có vài tứ hợp viện được bảo trì hoàn hảo, tuy rằng trải qua nhiều lần tu sửa, nhưng vẫn giữ được kết cấu ban đầu. Hai nơi mà Thước Nhạc có đều như vậy. Hai nơi này đều có quyền tài sản rõ ràng, kết cấu hoàn hảo, thật sự hiếm thấy. Bởi vì thuộc khu vực bảo hộ, phòng ở hai nơi đều có tư liệu được lưu tại Cục quản lý bất động sản, dựa vào năng lực của Lí Sáng, thực dễ dàng có được tư liệu đầy đủ.

    Nói thật, hắn càng ưng ý với tòa nhà mà bọn Thước Nhạc đang ở, diện tích vào khoảng sáu nghìn mét vuông, thật sự khí thế, hơn nữa, vị trí địa lý cũng tốt, chẳng những nằm ở trung tâm thành phố, còn có được cảm giác thanh tĩnh yên ả. Huống chi, tòa tứ hợp viện này trong vòng trăm năm tới không thể phá bỏ, trở thành điểm đặc sắc của Yến Kinh. Nhưng thành thị phải không ngừng phát triển, một vài nơi nhỏ bé, hoặc quá cũ nát thì sẽ phải dỡ bỏ hoặc dời đi nơi khác. Nơi này lại không có loại nguy cơ ấy, ngược lại còn được bảo hộ. Hơn nữa, vừa vào trong viện hắn liền quan sát, tuy rằng chỉ nhìn thấy một chút quang cảnh đã có lỗi giác đang đắm chìm trong lịch sử. Trong lòng hắn rất thích, nhưng nhìn tới hai vị nam chủ nhân của nơi này, chỉ có thể thầm thở dài.

    Nhiều thế hệ nhà bọn họ làm quân nhân, mạng lưới quan hệ cũng rộng lớn, tuy rằng e ngại thủ tục giữ bí mật, những tư liệu về Cục Đặc vụ rất ít lộ ra, nhưng bọn họ cũng biết được một vài chuyện cơ mật, cho nên đối với Cục Đặc vụ lại càng cần cẩn thận hơn. Những người này không thể trêu vào, thậm chí những người biết về tình huống nơi này, đều trăm phương nghìn kế muốn bước vào trong vòng luẩn quẩn ấy. Có lẽ, hắn cũng có chút cơ hội.

    Lái xe đi, ba người đi vào ngõ Nha Nhi, tứ hợp viện nơi này tuy rằng không có người ở, những vào cuối tuần thím Ngô cùng thím Lâm cũng tới dọn dẹp, cho nên trong nhà vô cùng sạch, cây cối trong viện cũng tươi tốt.

    Lí Sáng xem phòng ở, cũng vô cùng vừa lòng, tòa tứ hợp viện này còn tốt hơn so với tưởng tượng của hắn, mua xong thì có thể vào ở ngay. Những vật bài trí trong ngoài đều không cần thay đổi, cho dù tìm người đến thiết kế cũng không thể bằng hiện tại, “Giờ tôi đã cảm thấy may mắn vì mặt dày tới cửa tìm đó, tòa nhà này thật sự khiến người ta hài lòng mà haha…”

    Ba người ngồi trong nhà chính, Lí Sáng uống một ngụm trà, “Hiện tại, giá cả tứ hợp viện dao động từ ba đến mười vạn một mét vuông, nhưng những tòa nhà vẹn toàn như nhà các cậu đây sẽ không thể tính theo giá này. Trước đó một tòa nhà quan rộng bảy nghìn mét vuông mua với giá bốn triệu, nhưng mấy năm nay giá cả tăng lên, tòa nhà tại Hậu Hải này rộng hơn hai nghìn năm trăm mét vuông, tôi ra giá ba triều năm nghìn vạn.”

    Thước Nhạc hơi nhíu mày chút, tứ hợp viện kia của họ mặc dù được giữ gìn tốt, nhưng dù cho bán thì cũng không được giá này. Giá này có chút cao. Khúc Phàm liếc mắt nhìn Thước Nhạc, cũng biết giá này có chút cao.

    Nhìn ra tâm sự của hai người, “Tôi sở dĩ ra giá này, còn có một thỉnh cầu, hy vọng khi chuyển nhượng tòa nhà này sẽ để lại gia cụ cho tôi.” Hắn vào tòa tứ hợp viện này liền chú ý tới cách sắp xếp gia cụ trong này, chẳng những mang đậm phong cách cổ xưa mà còn được chế tạo từ những tài liệu trân quý. Trong tứ hợp viện cũng được bài đặt khác nhau, những nơi khác hắn không rõ, nhưng trong căn phòng này có gỗ hoa cúc lê thì hắn biết rõ. “Đương nhiên tôi sẽ tìm người định giá cụ thể.” Những căn phòng phòng khóa lại chưa xem qua, nhưng những nơi xem qua đều có gia cụ cực quý.

    Nghe thấy lời Lí Sáng, Thước Nhạc gật đầu, những gia cụ này thật ra không tốn tiền mấy, vật liệu đều lấy từ không gian, phí gia công cũng dùng vật liệu đổi lấy. Lại nói, mấy năm nay những đồ dùng này vẫn coi như rất tốt, bởi tay nghề của nghệ nhân cũng không tồi; nhưng hiện tại Thước Nhạc đã có chút không hài lòng, trong truyền thừa có đầy đủ tri thức, cộng với thần thức mạnh mẽ của cậu, chỉ cần cho cậu thời gian, cậu có thể làm ra những đồ vật còn tốt hơn. Đây cũng là điều mà Thước Nhạc thích nhất, cậu không chút hứng thú đối với những công pháp có uy lực cường đại, lại rất quan tâm tới những cách thức chế tác thủ công.

    “Được rồi, vậy Lý tiên sinh tìm người tới định giá đi.”

    Hiệu suất của Lí Sáng rất cao, buổi chiều đã tìm được người tới định giá gia cụ. Những gia cụ trong viện trước cùng nhà giữa là từ gỗ hoa lê, phía sau là gỗ cây tử đàn, những loại khác tạo thành từ gỗ lim, hồng toan cũng không ít, những đồ trang trí bằng gỗ về cơ bản đều được làm từ gỗ lim. Nơi này quả thực chính là triển lãm gia cụ giả cổ.

    Vài ngày sau tiến hành thủ tục sang tên, Lí Sáng vừa vui sướng vừa đau lòng, tòa nhà này tính từ trong ra ngoài hắn tốn tận bốn triệu, mà theo lời những chuyên gia hắn mang đến kia, người ta đã bớ nửa giá của giá cả của những gia cụ trong nhà.

    “Khúc Phàm, Thước Nhạc, chúng ta cũng coi như bạn bè, việc này tiến hành thuận lợi, lòng tôi cũng nhẹ bớt một mối lo. Cuối tuần này, đến câu lạc bộ của tôi, để tôi chiêu đãi các cậu một chút. Sau này cũng thường xuyên qua lại hơn.”

    Khúc Phàm gật đầu, không từ chối. Tuy nói bọn họ không có hảo cảm với đám công tử quyền quý, nhưng tính cách Lí Sáng này không tồi, ít nhất, người này đủ thông minh, cầm được thì cũng buông được, cũng đáng giá kết giao.

    “Được, cuối tuần này chúng tôi không có việc gì, cũng nên giải trí chút. Đến lúc đó còn làm phiền Lí thiếu.”

    “Đừng khách khí.”

    Thuộc truyện: Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành