Mạt thế trọng sinh chi thiếu gia – Chương 102

    Thuộc truyện: Mạt thế trọng sinh chi thiếu gia

    Lại nói Ngô Quốc An lúc này, trong lòng thật hoảng loạn, mắt thấy Tiêu Táp tiếp nhận đội ngũ của Từ Phong, hắn cũng bối rối đi theo, hận không thể cho mình một bạt tai, rõ ràng là hắn gặp Táp ca trước lại để Từ Phong đoạt trước, điều này làm sao khiến hắn chịu nổi, mà Từ Phong còn do hắn mang đến.

    Ngô Quốc An thở sâu, nện bước trầm trọng trên đường, hôm nay Tiêu Táp ra oai phủ đầu cho hắn một ấn tượng không hề nhỏ, lúc này hắn mới biết, nguyên lai miếng thịt bò ngày hôm qua là viên đạn bọc đường, thực lực kinh sợ hôm nay mới là bữa ăn chính, lần ra tay này của Táp ca thật đúng là vừa đủ. Nhưng mặc dù biết rất rõ ràng như thế, hắ vẫn bị trấn trụ thật mạnh, thuyết phục, trong lòng bội phục sát đất, chính là ngay sau đó, hắn lại bắt đầu sợ hãi….

    Đừng nhìn hiện tại hắn đi theo Táp ca, trong lòng Ngô Quốc An rất rõ ràng, so với Từ Phong, Táp ca căn bản sẽ không coi hắn là người một nhà, trong lòng có chút chua sót, nhưng hắn cũng hiểu được, tình huống hiện giờ không thể oán người khác, là tâm trí chính mình không kiên định, tất cả đều muốn như ý, lập trường không vững mới tạo thành loại cục diện này, bất quá cũng may hiện tại tỉnh ngộ đúng lúc, Táp ca có thể ra oai phủ đầu với hắn liền chứng minh không có ý buông tha hắn, chỉ cần biểu hiện tốt, không lo Táp ca sẽ không trọng dụng.

    Bước đi dưới chân Ngô Quốc An nhanh hơn, đại não nhanh chóng vận chuyển, hồi tưởng thái độ mấy ngày qua của Táp ca, còn có những lời đã nói, trong lòng ẩn ẩn có thể đại khái hình dáng một thứ.

    Hiện tại kinh đô giới nghiêm, Táp ca nói muốn đi vậy khẳng định có phương pháp, liên tưởng đến xuất thân của Cảnh thiếu còn có một ít tin vỉa hè nghe được từ trước, Ngô Quốc An có thể khẳng định, Táp ca ở kinh đô có kẻ thù, hoặc là nói Cảnh thiếu ở kinh đô có kẻ thù, mà kẻ thù kia còn là đại nhân vật. Nếu không phải, Ngô Quốc An cũng không tưởng tượng ra, Táp ca và Cảnh thiếu không thiếu vật tư, không thiếu thực lực, mặc dù chẳng biết tại sao chỉ có hai người đi, nhưng bọn hắn lên đường bình an, không có chút chật vật, sinh tồn đến hiện tại, rõ ràng có đủ bản lĩnh tự bảo vệ mình vì sao còn muốn chiêu binh mãi mã.

    Trên đường đến căn cứ K thị hắn nhìn ra, Táp ca chính là bất động thanh sắc khống chế đội ngũ, nếu nói động tác này của Táp ca không có dụng ý, Ngô Quốc An như thế nào cũng không tin, bằng không, hắn cũng không sáng sớm liền đi tìm Từ Phong, nguyên tưởng là tăng thêm lợi thế của mình trước mặt Táp ca, không nghĩ tới hắn đoán đúng mở đầu lại không đoán trúng kết cục….

    Lần này có thể gặp Táp ca, hắn kích động là thật, trên đường khóc lóc thương tâm kể lể là thật, muốn tiếp tục đi theo Táp ca là thật, chính là hết thảy bên trong mọi thứ, hắn cũng sẽ lo lắng cũng sẽ sợ hãi, Táp ca và Cảnh thiếu dù sao cũng chỉ có hai người, vẫn là thứ khiến người nhìn vào liền nghĩ là thịt béo, nếu không có đủ thực lực, cái đó và việc rõ ràng đẻ người đến cướp có gì khác nhau.

    Dong binh đoàn Liệp Báo sở dĩ không có hành động còn không phải là vì chưa thăm dò chi tiết Táp ca sao, cho nên hắn do dự, chần chừ, ôm thái độ ba phải thế nào cũng được, lưu lại bên người Táp ca mãi đến vừa rồi nghe thấy đối thoại của Táp ca và Từ Phong, thấy Táp ca thi triển thực lực, lúc này mới giật mình hiểu được, chính mình trước đó sai bao nhiêu, mà những cái tư tâm nhỏ của hắn sao mà buồn cười….

    Bất quá may mắn hiện còn kịp, biết mục đích của Táp ca cũng biết ở kinh đô Cảnh thiếu có kẻ thù, Ngô Quốc An cảm thấy đã đến lúc hắn nguyện trung thành, lúc này đây hắn sẽ đưa ra thành ý của chính mình quy phục Táp ca!

    Ngô Quốc An sắp xếp suy nghĩ, lập tức cũng không chậm trễ, vội vàng đi đến tổng bộ dong binh đoàn Liệp Báo….

    Hiện tại dong binh đoàn Liệp Báo cũng không có không khí tốt như trước, theo số lượng vật tư ngày càng ít, uy vọng phó đoàn trưởng lại cao hơn đoàn trưởng, mâu thuẫn cứ tự nhiên như vậy mà sinh ra, hiện tại binh đoàn chia làm hai phái, đội trưởng bên kia bắt tay với căn cứ, phó đoàn trưởng lại một thân thực lực vượt qua thử thách, hai người ai cũng không làm gì được ai, một đoàn đội dong binh lớn, vô luận là thiếu thực lực hay là thiếu bối cảnh cũng không có cách nào tiếp tục sinh tồn.

    Cho nên hai người cứ việc nhìn nhau không vừa mắt nhưng cũng không có ai rời đi, bởi vì, trừ bỏ căn cứ K thị ra, bọn họ đã không còn nơi nào để đi!

    Nếu Tiêu Táp chưa có đến căn cứ K thị, có lẽ dong binh đoàn Liệp Báo sẽ cứ thế như vậy, nhưng hiện tại tình huống không giống, trực giác Ngô Quốc An đã cảm thấy thời cơ, nếu như có địa phương càng tốt hơn, càng nên đi, hắn không tin dong binh đoàn sẽ không động tâm, hắn rất tự tin có thể thuyết phục Lý Hủ….

    Sau khi thu phục được dong binh đoàn Liệp Báo, chính hắn sẽ đưa ra thành ý với Táp ca.

    Nói với hai bên, Từ Phong và Lý Nhiên sau khi rời đi, trên đường đi mới thấy mình rất được chú ý, thực vật thơm ngào ngạt trong tay, hấp dẫn dục vọng tham lam của con người, như bị ánh mắt của sói đói nhìn, tâm tình hưng phấn nhanh lạnh xuống, đuổi một người lại đến một người, che che dấu dấu mới trở lại nơi ở.

    Phòng ở tám mươi thước vuông, có mời ba ngưới, không gian có vẻ đặc biệt nhỏ hẹp, Lý Nhiên vừa vào cửa liền vui vẻ kêu lớn: “Chúng ta đã về rồi, có tin tức tốt a!”

    Từ Phong tuyên bố tiếp: “Táp ca đã đáp ứng thu lưu chúng ta.”

    Lý Nhiên đem thức ăn đặt trên bàn, rõ ràng có cơm, có rau dưa, có thịt, có bánh mỳ, còn có vò dưa muối, có thể nói là phong phú tới cực điểm, quay đầu mới phát hiện trong lòng im lặng, thế nhưng không có một người đáp lại, mà ngay cả Hiểu Hiểu cũng trầm mặc, mở to hai mắt nhìn bọn họ giống như cố gắng lưu trữ một ít ký ức gì đó.

    “Di? Các ngươi sao vậy?” Lý Nhiên có chút không biết làm sao, rõ ràng là chuyện vui, bọn họ làm sao lại có biểu tình như vậy.

    Từ Phong ngẩn người, nhất thời có chút trợn mắt, đi theo Táp ca chính là chính hắn quyết định cũng là đường ra tốt nhất hiện nay, trước đó không nói với tất cả mọi người, chẳng lẽ bọn họ không đồng ý?

    Từ Phong gãi gãi đầu, cái này có chút khó làm, hắn đã cam đoan với Táp ca rồi, chần chừ nói: “Táp ca rất tốt, là lão đại của ta trước kia, về sau theo hắn hỗn tuyệt đối không lo ăn uống.”

    Từ Phong tận tình khuyên bảo, khuyên nữa khuyên nữa, bằng không hắn thật không biết thế nào mới tốt, thoát ly đội hữu, hắn rất luyến tiếc nhưng nếu đánh mất lần cơ hội này, hắn không có khả năng nhìn thấy Táp ca lần thứ hai.

    Lý Nhiên cũng có chút thương tâm, hắn luyến tiếc tất cả mọi người nhưng hắn càng muốn biết tin tức của anh trai, trừ bỏ Cảnh thiếu ra, hắn hiện tại không có biện pháp nào khác: “Đi theo Táp ca không tốt sao? Các ngươi như thế nào đều không vui?”

    Chu Hoa miễn cưỡng cười cười, nhìn nhìn hai chân tàn phế của mình, có lẽ ở trong đội ngũ này cũng chỉ có hắn là vô dụng nhất đi, ngay cả đứng lên cũng không làm được, Từ Phong và Lý Nhiên muốn rời đi đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý, trừ bỏ chúc may mắn ra, bọn họ còn có thể nói gì.

    “Chúng ta đương nhiên vui vẻ, chúc mừng các ngươi.” Vệ Bân Nghĩa nắm chặt tay người yêu, không tiếng động an ủi, bất cứ chỗ nào, mình cũng sẽ không rời bỏ hắn.

    “Ngươi đây là nói cái gì?” Từ Phong lúc này liền nổi giận: “Phải đi đương nhiên là chúng ta cùng đi, cái gì gọi là chúc mừng chúng ta, lão Từ ta…”

    Từ Phong còn chưa nói xong, Tang Mẫn nhanh chóng xông tới, một phen kéo áo hắn: “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói mọi người cùng nhau đi? Không có dị năng cũng được?”

    Từ Phong rốt cuộc là nam nhân, tiếp xúc với Tang Mẫn gần gũi như vậy nhịn không được đỏ mặt lên, vội vàng giải cứu áo của chính mình, lúc này mới phản ứng lại, nàng nói cái gì đó, vỗ cho chính mình một bàn tay, Từ Phong ảo não mà hồi tưởng lại, hôm nay lúc Ngô Quốc An tìm đến hắn, chỉ nói Táp ca ở trong căn cứ, sau đó hắn liền vội vã đi theo, cái gì cũng không nói rõ ràng, mọi người lại như thế nào không đồng ý.

    Lý Nhiên nở nụ cười, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nguyên lai là nháo một trận lại là nhầm lẫn, đều trách hắn chưa nói rõ ràng, vội vàng giải thích: “Các ngươi yên tâm, Phong ca đã nói với Táp ca hết rồi, về sau chúng ta liền đi theo Táp ca lăn lộn, mỗi ngày đều sẽ có cơm ăn, hôm nay ta mang về chính là vật tư hằng ngày, về sau mỗi ngày đều có.”

    “Sẽ có chuyện tốt như vậy?” Người nói chuyện là Lưu Thúc, vị này là ông lão cả đời vất vả, đối với loại bánh có nhân từ trên trời rớt xuống này có vẻ hoài nghi.

    “Yên tâm đi, những thứ này là vật tư hằng ngày, Táp ca nói, nếu muốn càng tốt hơn, chúng ta phải cố gắng làm cống hiến.”

    “Làm cống hiến gì?”

    “Còn có cái gì càng tốt hơn?”

    “Ngươi nói là sự thật?”

    “Táp ca ngươi là tên ngốc đi, thật sự là người hào phóng như vậy?”

    “Cút, không cho phép nói bậy về Táp ca.”

    Trong phòng mồm năm miệng mười, không khí nháy mắt trở nên gần gũi, đồ ăn trên bàn lúc này cũng không ai khách khí, sau khi Lưu Kiến Quốc động đũa, mọi người nhanh chóng tiếp bước, sợ chậm một bước, Hiểu Hiểu thấp bé không đoạt được, mở to ánh mắt ngập nước, miết miết miệng, trên mặt nhóm người lớn là vẻ xấu hổ, một bát đầy đồ ăn được đưa đến trước mặt Hiểu Hiểu, sau khi Hiểu Hiểu giải quyết đồ ăn, mọi người liền tiếp tục tranh đoạt.

    Từ Phong và Lý Nhiên sau khi ăn cơm xong, lúc này tự nhiên không có gia nhập chiến đấu, nhìn biểu tình vui vẻ trên mặt mọi người, hốc mắt đột nhiên có chút ướt át, có bao nhiêu lâu mọi người không có vui vẻ như vậy, mạt thế bùng nổ rõ ràng chưa đến một năm, cảm giác lại như đã qua cả một đời, tất cả hạnh phúc vui vẻ đều đã đi xa, dư lại chỉ có vì sinh tồn mà đau khổ mỏi mệt giãy giụa.

    Trong lòng Từ Phong vô cùng cảm kích Tiêu Táp, không chỉ vì Táp ca có thể dẫn dắt bọn họ sống sót, càng là vì vẻ tươi cười lúc này của bạn bè…

    Tiêu Táp và Bạch Cảnh lúc này cũng không nhàn rỗi, buổi sáng hôm nay ở chỗ báo nguy loạn một hồi, tuy rằng đạt được mục đích nhưng ném một người lớn như vậy không có nghĩa là người khác sẽ từ bỏ ý đồ, gặp người thông minh còn hoàn hảo, sợ là sẽ gặp một ít ngu xuẩn.

    Hai người lần thứ hai đi vào chỗ quản lý của căn cứ K thị, trong đại sảnh có một đám lính đánh thuê đang đứng, ánh mắt không tốt nhìn bọn họ, cũng không biết là dong binh đoàn nào, tuy rằng trên tay không có động tác gì nhưng chỉ nhìn tư thế liền biết, đám người kia nhất định là thế lực đầu tiên đêm qua thám thính bọn họ.

    Về phần nhân viên quản lý căn cứ, mỗi người một sắc mặt khác nhau, xem ánh mắt bọn hắn, đồng tình có, tiếc hận có, vui sướng khi người gặp họa cũng có.

    Bạch Cảnh và Tiêu Táp không nhìn tất cả những thứ này, sau khi tiến vào đại sảnh liền hỏi một người: “Chỗ nào có thể phát điện báo?”

    Sắc mặt người nọ cũng không hẳn là tốt, ngữ khí nói chuyện gây chán ghét: “Các ngươi muốn phát điện báo đi nơi nào? Năm mươi cân gạo.”

    Bạch Cảnh cười lạnh, tăng thêm lực đạo trên tay, hắn cũng không để ý năm mươi cân gạo nhưng hắn không thích thái độ của người này.

    Chương này có vẻ hơi buồn chút, đời thật không dễ sống mà.

    Thuộc truyện: Mạt thế trọng sinh chi thiếu gia