Mạt thế trọng sinh chi thiếu gia – Chương 119

    Thuộc truyện: Mạt thế trọng sinh chi thiếu gia

    “Tiểu Cảnh, Tiêu….Táp.” Bạch Kính Thành rối rắm gọi tên Tiêu Táp, chỉ chỉ mấy người bên người, bắt đầu trước là một vị nam nhân trung niên có khuôn mặt nghiêm cẩn, khoảng trên dưới bốn mươi tuổi,: “Mau tới gặp chú Tống của ngươi, hắn chính là tam gia Tống gia, biết người đã đến kinh đô, hôm nay chính là cố ý buông việc trong tay chạy tới nhìn ngươi.”

    Bạch Cảnh đối với cái này không ngoài ý muốn, tin tức dị năng giả cấp 5 đã thả ra, thế lực khắp nơi đều sẽ có dị động, chính là không nghĩ tới, tốc độ nhanh nhất dĩ nhiên là Tống gia.

    “Chào chú Tống.” Bạch Cảnh cười nhạt lên tiếng chào hỏi, thái độ không tính là cung kính lại nhiều thêm một phần tùy ý, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, đối với Tống gia, mặc kệ mục đích của bọn họ như thế nào , chỉ cần không tổn hại lợi ích của mình, Bạch Cảnh sẽ đều đưa ra thiện ý lớn nhất, từ xưa đọc mộc khó thành lâm(một cây không nên rừng: một người không thể làm việc lớn chăng?), hắn sẽ không cuồng vọng cho rằng có Bạch Kính Thành và Trương Thu Thành là có thể vô tư.

    “Tốt! Qủa nhiên hổ phụ vô khuyển tử, tiểu Cảnh tuổi nhỏ làm việc lớn, Bạch Canh sinh được đứa con giỏi thật giống ngươi, nhanh, đừng đứng đều ngồi đi, còn có vị kia….Tiêu Táp, ngươi cũng nhanh ngồi, sớm nghe Trương huynh đệ nhắc đến ngươi, hôm nay vừa thấy thật danh bất hư truyền, hậu sinh khả úy….” Tống Kỳ Thịnh nhiệt tình hàn huyên, từ lúc bọn họ mới vào cửa, hắn liền gắt gao nhìn thẳng Tiêu Táp, con ngươi co rút lại một chút, vô ý rời ánh mắt, cười càng thêm chân thành.

    Khóe môi Bạch Cảnh co rút, quả nhiên người không thể nhìn tướng mạo, Tống Kỳ Thịnh thoạt nhìn trang trọng nghiêm cẩn, vừa mở miệng liền lộ đuôi, không nói trắng ra cũng không quá cao điệu, hắn và Bạch kính Thành giống chỗ nào, hắn sửa còn không được sao.

    “Cửu ngưỡng đại danh.” Tiêu Táp chắp tay cùng Bạch Cảnh lần lượt ngồi vào vị trí, hắn nói kính trọng danh tiếng Tống Kỳ Thịnh đã lâu đây chính là sự thật, trước mặt thế Tống gia khó lường, tên Tống Kỳ Thịnh khiến một đám hắc đạo nghe tin mà sợ mất mật, hiện giờ phong thủy luân chuyển, cục trưởng cục công an nói huynh đệ với lão đại xã hội đen, nếu hắn nhớ không lầm, Trương Thu Thành dường như còn là nghi phạm đặc biệt lớn.

    Tống Kỳ Thịnh khụ một tiếng, không thể không biết xấu hổ: “Hôm nay ta mang theo rượu cất 82 năm, Tiêu huynh đệ nên hãnh diện.”

    Tiêu Táp cong cong khóe môi: “Rất vinh hạnh.”

    Sau đó Bạch Kính Thành lại giới thiệu tiếp, người này thoạt nhìn tuổi không lớn, trên dưới 20 có vài phần tương tự Tống Kỳ Thịnh: “Vị này là lão tứ Tống gia, hiện tại ở tổ dị năng 2, các ngươi bằng tuổi nhau, về sau có thể qua lại nhiều hơn.”

    “Xin chào các ngươi, ta là Tống Dịch, về sau xin chỉ giáo nhiều.” Tống ịch đứng lên, thực thận trọng nói.

    Tống Kỳ Thịnh cười ngắt lời, chỉ chỉ Tống Dịch: “Cháu trai ta.”

    Bạch Cảnh nhìn hai người một cái, có cảm giác thật quỷ dị, hai người này tính cách đặt sai đi, Tống Kỳ Thịnh nhìn nghiêm cẩn kiềm chế bản thân kết quả thực không còn gì để nói, Bạch Cảnh thực khẳng định, cái gia hỏa cười tủm tỉm này tuyệt đối là kẻ nham hiểm, , Tống Dịch thì bộ dạng mi thanh mục tú, quan trọng nhất là có khuôn mặt baby xứng với biểu tình nghiêm túc của hắn thật khôi hài, thoạt nhìn cực không hợp.

    “Xin chào.” Bạch Cảnh nhịn cười, gật đầu.

    Tống Dịch nhếch môi, thực biết chỗ thiếu hụt của mình, nghiêm mặt, cố gắng điều chỉnh biểu tình, quay đầu nhìn về phía Tiêu Táp: “Hy vọng về sau có cơ hội hợp tác, ta là dị năng giả cấp 4, ta muốn luận bàn với ngươi.”

    Trên mặt Tống Dịch tràn ngập chiến ý, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng.

    Bạch Cảnh không vui rồi, dị năng giả cấp 4 thì làm soa, trừng mắt nhìn Tống Dịch một cái, Tiêu Táp là của hắn.

    Tống Kỳ Thịnh cười tủm tỉm mà ba phải: “Tuổi trẻ thật tốt nga, ngươi xem bọn nó tinh thần phấn chấn như vậy.”

    Bạch Cảnh hắc tuyến, tinh thần phấn chấn em gái ngươi!

    Tiêu Táp liếc nhìn Tống Dịch một cái, cực kỳ lãnh đạm nói: “Ngươi quá yếu, tu luyện tốt lại đến, ta không khi dễ trẻ con.”

    Bạch Cảnh cao gứng, mặt mày hớn hở, phiêu phiêu mắt nhìn Tống Dịch, đắc ý nói: “Muốn luận bàn với a Táp, đánh thắng ta lại nói.”

    Tống Dịch trầm mặc một hồi cũng không có kiên trì: “Sân huấn luyện số 3 căn cứ, ngươi rảnh thì báo cho ta biết.”

    Bạch Cảnh gừ một tiếng, xem như đáp ứng một màn này, không vì cái gì khác liền vì hôm nay Tống gia cử ra hai nhân vật quan trọng, phần tâm tư này đáng kết giao, cũng khó trách bọn hắn có thể sừng sững tại mạt thế không ngã.

    Bạch Kính Thành nói tiếp: “Vị này chính là Triệu Hạo Võ, đương nhiệm khoa trưởng khoa cảnh vệ.”

    “Vị này chính là Hạ Dũng, hiện tại đang làm việc tại bệnh viện trung tâm, các ngươi là người quen, ta không giới thiếu nhiều.” Sau đó lại chỉ một vị nữa: “Hắn là Nguyên Quốc Thanh…”

    Bạch Kính Thành giới thiệu tổng cộng bảy người, Bạch Cảnh nhất nhất ghi tạc trong lòng, trừ bỏ Tống gia ra, Triệu Hạo Võ là người Tề gia, khoa cảnh vệ là phạm vi thế lực của Tề gia, Hạ Dũng, Vương Triều Văn lại là người của Bạch Kính Thành, hai người này có thể yên tâm sử dụng, mặt khác, Nguyên Quốc Thanh và Thôi Hạo Đông hai người họ phân biệt thuộc hai thế lực khác, về phần bên Chu gia kia lại không có một người tới.

    Còn lại không ít gương mặt mới, Bạch Kính Thành không giới thiệu, Bạch Cảnh cũng không hỏi, trừ bỏ Tống gia phái trực hệ, còn laijddeeuf là người có phân lượng khong nặng không nhẹ tại căn cứ, phỏng chừng là muốn thăm dò, đứng xem về sau lại tính toán tiếp, Bạch Cảnh đối với cái này cũng không thèm để ý, bất quá người kính ta một phân, ta mời người một trượng thôi, bọn họ tuy rằng mới đến kinh đô, nhưng cũng không cần vội vàng lấy lòng ai.

    Một bữa cơm này khách và chủ cùng vui, rau xanh tuy rằng không nhiều, thức ăn cũng không phong phú như trước mạt thế nhưng đối với đám người miệng đều nhạt mà nói cũng là một hồi thịnh yến, ăn đến miệng đầy dầu mỡ.

    Bạch Cảnh che mặt, nhìn người khác chậm rãi lại nhìn một nhà lang thôn hổ yết, đột nhiên thấy thực dọa người.

    Tiêu Tasop mặt không đổi sắc, tùy ý ăn vài miếng, ghét bỏ tay nghề không tốt như tiểu Cảnh, rau dưa cũng không mới mẻ như trong không gian của tiểu ảnh.

    Tống Kỳ Thịnh thỉnh thoảng nhìn lướt qua Tiêu Táp.

    Rượu đỏ 82 năm là thứ tốt, một kẻ có tâm, một người có ý, Tống Kỳ Thịnh và Tiêu Táp thành lập quan hệ tốt đẹp, Bạch Kính Thành vui như mở cờ.

    Sau khi cơm no rượu say, tất cả mọi người lưu luyến không rời mà tạm biệt, Bạch Kính Thành dặn dò vài câu rồi rới đi trước.

    Tống Dịch trước khi đi còn không quên nhắc nhở Bạch Cảnh, ngàn vạn lần đừng quên ước hẹn sân huấn luyện.

    Khóe môi Bạch Cảnh giật giật, trên mặt đầy hắc tuyến, tên này có bao nhiêu ham thích đánh nhau a…..

    Không bao lâu, tất cả mọi người tản đi gần hết, Trương Thu Thành và đám thuộc hạ rất nhanh quen thuộc với đám người Dương Lâm, kề vai sát cánh tìm hoạt động, phải biết, khu giải trí chính là đại phương tốt.

    Từng người rời đi, Tiêu Táp dắt Bạch Cảnh chậm rì rì đi dạo trên đường cái.

    Khu tây thuộc laoji khu vực cao tầng của căn cứ, ban đêm đèn đường thực sáng, lúc này kinh đô như chia làm hai nửa, một nửa như vực sâu, một nửa như thiên đường.

    Trở lại biệt thự, đêm đã khuya, sau khi về phòng, Tiêu Táp khóa cửa phòng, thuận tay lập một kết giới, trầm mặc mà ngưng mắt nhìn Bạch Cảnh.

    “Ngươi làm gì?” Bạch Cảnh giật mình một cái, một dự cảm không tốt nhanh chóng nảy sinh.

    “Ngươi nói xem ta làm gì.” Ánh mắt Tiêu Táp bắt đầu u ám, một phen đẩy ngã người yêu lên giường.

    “Ngươi không phải đã quên rồi sao?” Bạch Cảnh khóc không ra nước mắt, nhận mệnh mà rõ đêm nay trốn không thoát, hắn chỉ biết Tiêu Táp sẽ thu rồi tính sổ sau.

    “Trước hết để cho ngươi thả lỏng, thả lỏng.” Tiêu Táp đương nhiên trả lời, cắn môi người yêu, móng vuốt bắt đầu giở trò.

    “Đi không gian.” Bạch Cảnh cắn chặt môi, ít nhất không gian có nước suối, có thể giảm bớt mệt nhọc.

    Tiêu Táp đối với cái này cũng không dị nghị, đi không gian càng tốt, miễn cho thể lực tiểu Cảnh không đủ thừa nhận, Bạch Cảnh thực thông minh tự đào hố chôn mình.

    Không khí thanh tân đập vào mặt, cảnh tướng nháy mắt chuyển hoán, hai người xuất hiện trên một mặt cỏ xanh mướt.

    Còn không đợi Bạch Cảnh nói chuyện, Tiêu Táp liền ngăn chặn cái miệng của hắn, dùng một loại tốc độ cực nhanh thoát hết quần áo của Bạch Cảnh, lấy ra cự vật của chính mình, để ở hai mảnh mông mượt mà kia của hắn.

    “Vương bát đản…Chậm một chút….” Bạch Cảnh hoảng sợ, cúc hoa bên dưới căng thẳng cũng có cảm giác một vật nóng cháy tiến vào.

    “Không phải là a Táp sao? Ngươi mới gọi là cái gì, gọi lại một nữa!” Tiêu Táp dùng sức đỉnh, cả người một trận sảng khoái, hai tây đỡ phần eo Bạch Cảnh, mạnh mẽ va chạm phần dưới hắn.

    “A Táp, a Táp, đi đi, ngươi hỗn đản.”

    “Ngô…Qúa nhanh…”

    Cùng với tiếng rên rỉ thở dốc, tất cả âm thanh ở đây đều bao phủ *** nồng đậm.

    Đêm, còn rất dài.

    Ngày hôm sau, Bạch Cảnh eo mỏi lưng đau, cảm nhận miinfh đã được thanh lý qua, trong lòng mới thấy tốt hơn ít, đang định rời giường, một bàn tay đặt trên lưng hắn, Bạch Cảnh dùng sức đá một cái, giận dữ: “Lăn.” Ngày hôm qua hắn ngay cả cầu xin tha thứ cũng nói, cổ họng khàn khàn, hỗn đản này cũng không buông tha hắn.

    Tiêu Táp chậc chậc lưỡi, lấy ra cự vật: “Ta muốn.”

    Bạch Cảnh chán nản, quần áo còn chưa kịp mặc muốn trốn.

    Tiêu Táp chặn ngang đem người ôm lấy, Bạch Cảnh lảo đảo một cái, đặt mông ngồi trên đùi Tiêu Táp, đưa dê vào miệng sói.

    Vì thế, lại là một trận “ba ba ba!”

    “Nha nha nha…” Bạch Cảnh rơi lệ đầy mặt.

    “Tiểu Cảnh ngoan, một lần cuối cùng.” Tiêu Táp nhẹ giọng dỗ dành.

    “Lúc trước ngươi cũng nói một lần cuối cùng.” Bạch Cảnh lên án.

    “Lần này là thật.”

    “Ngươi là tên hỗn đản.”

    “Đúng, ta là hỗn đản, hỗn đản yêu ngươi.”

    “Ngươi lưu manh.”

    “Ta chỉ đùa giỡn lưu manh với ngươi.”

    “A, đừng chạm nơi đó….”

    “Nơi này, đúng hay không….”

    Lại là một trận rên rỉ, Tiêu Táp trừu sáp rất có tiết tấu. Sáp cho đến chỗ sâu nhất. Theo chất lỏng ấm áp phun ra, Bạch Cảnh mệt không dậy nổi một tia khí lực, Tiêu Táp đem người ôm lên: “Tiểu Cảnh ngoan, chúng ta đi tắm rửa.”

    Bạch Cảnh miễn cưỡng liếc y một cái, sửa đúng: “Là ta đi tắm rửa.”

    Tiêu Táp cười khẽ: “Sẽ không lại làm ngươi.”

    Bạch Cảnh lườm y một cái, thực hiển nhiên không tin cái danh dự của y.

    Tiêu Táp cũng không nói nhiều, diện tích không gian không lớn(?), rất nhanh ôm Bạch Cảnh đến ven bờ nước.

    “Để ta xuống dưới.” Bạch Cảnh giãy dụa một cái, Tiêu Táp cũng không tiếp tục kiên trì, tuy rằng rất muốn cùng tắm với tiểu Cảnh, nhưng vì tương lai tính phúc của mình mà suy nghĩ, hắn quyết định vẫn nhịn, hắn hiện nay còn không định tự khảo nghiệm tính tự chủ của mình.

    Chìm vào trong dòng nước mát, Bạch Cảnh cảm thấy cả người đều sảng khoái, mệt mỏi biến thành hư không, lô chân lông như đang hô hấp, tẩy rửa mỗi chỗ kinh mạch trong thân thể.

    =================

    Thuộc truyện: Mạt thế trọng sinh chi thiếu gia