Mạt thế trọng sinh chi thiếu gia – Chương 55

    Thuộc truyện: Mạt thế trọng sinh chi thiếu gia

    Bạch Cảnh không nói chuyện, tức giận vừa mới hạ xuống lại luẩn quẩn trong lòng, xoay người ngồi lại trên giường vận hành nội công, hôm nay sau khi thu ngọc thạch, hắn còn chưa kiểm tra qua, hắn biết không gian dị năng của mình nhanh thăng cấp, nhưng cứ như vậy có một tầng lá chắn, như thế nào cũng không thể đột phá, trong lòng thấy thật đáng ghét nhưng cũng lo lắng, thật không khoa học.

    Chiếc xe lắc lắc tiếp tục đi về phía trước, mưa mặc dù đã ngừng như thời tiết càng ngày càng lạnh, gió lạnh thấu xương, cành cây, lá cây trên đường giống như trong một đêm biến màu vàng, nhánh cây trụi lủi, nhìn lại có vài phần cảm giác như mùa đông khắc nghiệt, một đường chạy ba giờ không gặp qua một bóng người, chung quanh là một mảnh tĩnh mịch và tiêu điều.

    Cũng không bởi vì một đường thông thuận mà cao hứng, nơi này cho dù không phải là thành thị cỡ lớn, nhưng cũng đã từng có cảnh người đến người đi, hiện giờ nhìn nơi chốn tàn Chương, bức tường đổ nát, trong lòng mọi người đều thấy trầm trọng, không khỏi dâng lên cảm giác thỏ tử hồ bi, bọn họ có năng lực tồn tại được bao lâu….

    Dương Sùng Huy và Lưu Tuệ sau khi được Từ Lôi nhiệt tình chiêu đãi, lúc này đã trầm tĩnh lại, hệ thống sưởi trong xe ấm áp, uống nước ấm, chỉ cảm thấy thật lâu thật lâu rồi không được thoải mái như vậy, mấy ngày nay mệt mỏi, làm cho bọn họ tiêu hao tâm lực quá độ, sau khi trầm tĩnh lại, tựa vào trên ghế sa-lon, chỉ chốc lát liền buồn ngủ.

    Bạch Cảnh từ trong điều tức tỉnh lại, thời gian đã đến buổi chiều, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, che lại mất mát trong lòng, hắn có thể cảm giác được, tinh thần lực của mình no đủ, lần này thu ngọc thạch cơ hồ không có tác dụng gì, cấp bậc dị năng của hắn đã viên mãn, chỉ kém một cơ hội tiến giai, chỉ là nói thì dễ dàng, nhiều ngày trôi qua, chân chính tiến giai sao mà gian nan quá, có đôi khi, trong lòng hắn nhịn không được mà oán giận, cho dù chỉ cho hắn thăng đến một giai cũng tốt a, ít nhất như vậy hắn cũng không cố kỵ mà sử dụng kỹ năng, mà không giống bây giờ chỉ có một lần thuấn di.

    “Tỉnh, có đói không?” Tiêu Táp nhẹ giọng hỏi, lười biếng nằm trên giường, một bàn tay còn đặt trên đùi Bạch Cảnh.

    “Làm ngươi thức sao?” Bạch Cảnh lắc đầu, thấy bộ dáng y như vừa tỉnh ngủ, trong lòng nhịn không được tự trách, hắn nhớ rõ Tiêu Táp ngày hôm qua một đêm đều không nghỉ ngơi.

    “Không có, ngủ trong chốc lát là đủ, bên ngoài thời tiết không tốt, cũng không nỡ ngủ.” Tiêu Táp thản nhiên nói, vừa từ trên giường ngồi xuống.

    Bạch Cảnh lúc này mới chú ý tới, ngoài cửa sổ xe bông tuyết phiêu phiêu, thời tiết âm trầm bốn phía nổi lên vẻ lo lắng, nhìn đồng hồ hiện tại mới năm giờ chiều, sắc trời bên ngoài đã tối sầm xuống, gió thổi những mảnh vụn bay đầy trời, nhánh cây bên đường cũng ngã trái ngã phải.

    “Chúng ta đi bao xa rồi?” Bạch Cảnh rất sợ, hắn sợ thời tiết như vậy, qua không lâu nữa xe sẽ không thể đi đường, đến lúc đó liền gặp phải nguy cơ càng lớn.

    Tiêu Táp trầm mặc, thực hiển nhiên, hắn cùng Bạch Cảnh nghĩ đến một tử huyệt.

    Tào Lỗi nghe bọn họ nói chuyện, trên khuôn mặt bất cần đời lại có thêm vài phần trầm trọng, hồi đáp: “Đi một nửa đường rồi, nếu từ đầu nguồn lên đường cao tốc, trong vòng hai ngày có thể đến I tỉnh.”

    “Và?” Bạch Cảnh thản nhiên hỏi, hai mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, hắn biết Tào Lỗi khẳng định còn có chuyện chưa nói.

    “Đường cao tốc nhiều chỗ gãy nứt, núi lớn lở đất, cầu dài qua sông cũng bị chặt đứt.”

    Bạch Cảnh lười nhìn hắn, nói vậy như chưa nói, tóm lại chính là đường cao tốc không thể đi, cầu cũng không thể qua.

    Tào Lỗi không để bụng, quay đầu nhìn về phía Tiêu Táp: “Ngươi có thể khống chế bao nhiêu kim loại?”

    Tiêu Táp nhíu mày, trầm tư trong chốc lát. lắc đầu nói: “Không được, ta có thể khống chế trong phạm vi lớn, nhưng không chế chi tiết thì không tốt.”

    Tào Lỗi thở dài, câm miệng, cùng người thông minh nói chuyện chính là đơn giản như vậy, đôi câu vài lời là có thể hiểu hết được hàm nghĩa trong đó.

    Bạch Cảnh tò mò, trong lòng cũng có chút bất mãn, không biết bọn họ có âm mưu gì.

    Tiêu Táp bật cười giải thích: “Ôtô cũng là kim loại.”

    Đầu óc Bạch Cảnh xoay chuyển, nháy mắt hiểu được, nhưng hắn càng hiểu được Tiêu Táp đã nói không chế chi tiết ra sao, muốn là để Tiêu Táp khống chế xe bay loạn chỉ là chút chuyện nhỏ, nhưng muốn cho chiếc xe không tổn hao gì qua cầu, bình yên đáp xuống đất, đầu tiên, độ cân bằng, tốc độ, trọng lực chính là vấn đề. Cho dù xe này trải qua cải tạo, ai có thể cam đoan, rơi xuống đất không bị trọng lực tác động sẽ không bị hao tổn, huống chi trên xe còn có người, việc phiêu lưu này không thể mạo hiểm a.

    Chỉ là đến nước này, Bạch Cảnh nghĩ tới một vấn đề khác, nhìn thời tiết âm lãnh bên ngoài, trong lòng vừa động: “Đi đường thủy thì sao? Hiện tại thời tiết rét lạnh, chờ trên mặt nước kết băng, lúc đó đi đường thủy khẳng định sẽ nhanh hơn đường cao tốc.”

    Bạch Cảnh càng nghĩ càng cảm thấy chính xác, lại nói tiếp: “Mà chúng ta còn có hai băng hệ dị năng, cho dù tầng băng gãy nứt, có bọn họ cũng đảm bảo an nhiên vô ưu.”

    Tiêu táp cẩn thận suy nghĩ, cũng không có quyết định luôn, không nói đến hiện tại mặt nước không kết băng, chính là sau khi kết băng cũng phải xem xét trình độ rắn chắc của tầng băng, có chịu được việc đánh nhau không, mặt khác còn có tang thi cá, chung quy hắn vẫn thấy không đơn giản như vậy, ngoài ra còn phải đề phòng động vật biến dị, đến lúc đó bọn họ ở trên mặt nước, có thể nói là phải chết không nghi ngờ, nhéo nhéo cái mũi của Bạch Cảnh, cười nói: “Từ từ rồi xem, đúng rồi, đáy nước còn có động vật khác sao? Có thể công kích băng tầng hay không?”

    Bạch Cảnh nghiêng đầu, chân mày cau lại, bĩu môi không nói, hắn biết mình là nhị thế tổ, gặp chuyện không động não, mặc dù có chút thông minh nho nhỏ, nhưng chuyện lớn lại không có cái nhìn đại cục, cho dù đã trải qua đời trước nhưng cũng chỉ là kinh nghiệm, sông lớn và sông nhỏ lại khác nhau, hắn nghĩ quá mức đơn giản, đời trước mặc dù đi ngang qua băng tầng, nhưng trong sông cá nhỏ tôm nhỏ chiếm đa số, làm sao có thể so sánh với cá tôm cua trong sông lớn, lấy ra một con cua lớn, nói không chừng đều khiến mọi người chịu đủ.

    Tiêu Táp cười nhẹ: “Đừng nghĩ nhiều, ta sẽ che chở cho ngươi.” Tiểu Cảnh của hắn vẫn thích hợp với tùy tâm sở dục, trực lai trực vãng hơn, thiếu gia tự nhiên là phải sủng, sự tình động não cứ giao cho chính mình là tốt rồi, mà tiểu Cảnh nói cũng có đạo lý, chính là hiện tại cần quan sát, thời tiết nếu vẫn lạnh hơn, đến Hoàng Giang là có thể suy xét đường đi.

    “Phía trước có nguy hiểm.”

    Bạch Cảnh đang muốn nói chuyện, Dư Nhạc đột nhiên lộ ra biểu tình so với khóc còn khó coi hơn.

    Sắc trời dần tối, phía trước xuất hiện rất nhiều tang thi, một mảnh đông nghìn nghịt, giống như con chữ dày đặc trong quyển sổ, trong đó có mấy tang thi động tác thoạt nhìn nhanh nhẹn hơn.

    Ánh mắt Tần Dịch như đao, nhanh chóng thay đổi đầu xe, lạnh lùng quét mắt về phía Dư Nhạc, đường này là hắn chỉ, mà còn cam đoan tuyệt đối an toàn.

    “Ta cũng không biết, rõ ràng cảm giác không có nguy hiểm.” Dư Nhạc cào tóc, vẻ mặt hấp tấp nóng nảy, xem tình huống nơi này, tang thi tụ tập lại một chỗ, khó trách trên đường không có bất luận nguy hiểm gì, nhưng tang thi sẽ không tự hỏi, chẳng lẽ bọn nó còn có tụ hội.

    “Nhanh chóng lui lại.” Tần Dịch hô to trong bộ đàm, cấp tốc nhấn chân ga, buổi sáng thiếu gia nói chuyện, hắn nghe rất rõ ràng, phụ cận khác thường có thể giả tang thi qua lại, tuy trong lòng chưa chắc chắn, nhưng nhìn một mảnh rậm rạp phía trước cũng không phải bọn họ có thể ứng phó, chỉ bằng chiến thuật sơn hải liền đủ để đem bọn họ bao phủ hết vào bên trong.

    “Đi vào bên trái.” Dư Nhạc vội vàng nói, cái tràn đầy mồ hôi lạnh, đại não truyền đến từng trận co rút đau đớn.

    Ôtô nghiêng trái nghiêng phải, đất rung động kịch liệt, mấy chiếc xe một đường xóc nảy, nhanh chóng chạy về phía đường nhỏ bên trái, xe Tần Dịch nguyên bản ở trước hiện tại lại là chiếc cuối cùng, tang thi phía sau càng ngày càng gần….

    Dương Sùng Huy và Lưu Tuệ cũng bị làm bừng tỉnh, giương mắt nhìn về phía sau xe, đồng tử đột nhiên biến lớn, Lưu Tuệ che miệng mình kinh hô: “Là Vương Khải…”

    Tâm Bạch Cảnh trầm xuống: “Là dị năng giả?”

    Lưu Tuệ vội vàng gật đầu nói: “Ta nhận ra hắn, ngày đó chính là hắn đánh vỡ cửa sắt tòa nhà lớn.”

    Bạch Cảnh híp mắt lại, nhìn hướng xa xa, người nọ hai mắt vô thần, khuôn mặt đen so với tang thi bên cạnh sạch sẽ hơn, không có trạng thái hư thối, không, không đúng, hơn mười tên, tang thi giống như Vương Khải có mười tên.

    “Phốc!” Dư Nhạc đột nhiên phun một ngụm máu tươi, khuôn mặt bởi vì đau đớn mà vặn vẹo, đồng tử co rút lại thế nhưng biến thành màu vàng, phảng phất như có xạ tuyến nhè nhẹ từ trong ánh mắt phóng ra bốn phương tám hướng.

    Tào Lỗi cực kỳ lưu loát đánh một chưởng về phía gáy của Dư Nhạc, thanh âm của Tiêu Táp trầm xuống: “Đường bị ngăn cản, đi bên phải.”

    Tần Dịch không kịp tự hỏi, chỉ nghe mệnh làm việc, vội vàng thay đổi phương hường chạy về bên phải, chiếc xe nguyên bản chạy phía trước cũng vội vàng quay đầu, giống như không muốn sống hướng về bên phải.

    Sắc mặt Bạch Cảnh xanh đen, mâu trung xơ xác chợt lóe, hung hăng nói: “Là bởi vì bọn họ có dị năng giả bậc một.”

    “Ai sẽ biết hành tung của chúng ta?” Từ Lôi không hiểu, bọn họ một đường này đi tới cực kỳ cẩn thận, quyết định lộ tuyến cũng là tùy tâm sở dục, ai có thể mai phục trước.

    Bạch Cảnh quay đầu nhìn về phía Vương Học Binh, Tiêu Táp cũng đưa ánh mắt chăm chú nhìn lại.

    “Ta…” Vương Học Binh chỉ chỉ cái mũi, khó hiểu.

    Từ Lôi nháy mắt hiểu được: “Không ai biết chúng ta muốn đi L tỉnh, đây là nơi tất yếu cần phải qua.” Chính là ta nghĩ không rõ, nếu là người mai phục còn có thể giải thích nhưng một đoàn tang thi lại giải thích thế nào, chẳng lẽ còn có người có thể thao túng tang thi?

    Vương Học Binh há miệng thở dốc, lúc này hắn cũng nhở tới, dường như đích xác mình có nói với người khác, bọn họ có mục đích gì?

    Tào Lỗi thở dài một tiếng, kéo tay người yêu, sợ hắn lại nghĩ nhiều, trong lòng biết thiếu gia sẽ không so đo, vội vàng nói sang chuyện khác: “Bọn họ có tinh thần lực giả.”

    Vương Học Binh lăng lăng nhìn Dư Nhạc hôn mê: “Hắn…”

    Tào Lỗi gật đầu, giải thích: “Trực giác Dư Nhạc phán đoán sai lầm nhất định là có tinh thần lực giả che giấu, trạng thái vừa rồi của hắn như là đã bị công kích.”

    Sắc mặt Vương Học Binh khó coi: “Ngươi nói là, có người đem tang thi dẫn tới nơi này, sau đó tạo thành ảo giác cho Dư Nhạc, để chúng ta bước vào, vô duyên vô cớ vì cái gì phải làm như vậy?”

    “Đuổi theo, thiệt nhiều…” Tần Hạo cố tự trấn định, rất nhanh liền khóc, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, thân thể sợ hãi đến phát run, hắn rốt cuộc cúng chỉ là đứa nhỏ chưa qua 18 tuổi, chiếc xe này của bọn họ mặc dù chạy trước tiên, nhưng chiếc xe phía sau rất nhanh đã bị tang thi đuổi kịp.

    “Câm miệng, không có tiền đồ.” Bạch Cảnh quát lạnh một tiếng, còn chưa kịp hành động, chỉ thấy Tiêu Táp trực tiếp hạ kính xe xuống, gió lạnh thấu xương thổi vào.

    “Phanh!” Một tiếng vang thật lớn.

    “A—” Trên chiếc xe đằng sau truyền đến tiếng kinh hô, một tang thi lấy tốc độ kinh người nhảy lên trên nóc chiếc xe cuối cùng, không ngừng va chạm.

    “Phanh! Phanh! Phanh!” Chiếc xe lảo đảo, nghiêng trái nghiêng phải, tốc độ xe cũng bị ảnh hưởng.

    “Phanh!” Lại một tang thi nhảy lên nóc xe.

    Thuộc truyện: Mạt thế trọng sinh chi thiếu gia