Mạt thế trọng sinh chi thiếu gia – Chương 62

    Thuộc truyện: Mạt thế trọng sinh chi thiếu gia

    Hai người còn nói chuyện trong chốc lát, nếu quyết định phải đi, có rất nhiều chuyện phải thương nghị, cũng phải thông báo cho các huynh đệ một tiếng. Tiêu Táp hôn Bạch Cảnh một hơi: “Chúng ta cùng đi.”

    Bạch Cảnh lắc đầu, hắn mới không đi, hắn bây giờ có chuyện quan trọng hơn: “Không được, ngươi nói cho bọn họ là được rồi, đúng rồi, chỗ này của ta còn có máy điện báo và dụng cụ liên lạc, nếu có nhu cầu, ta lấy ra hỏi thăm thêm tình huống bên ngoài, không biết tình huống quanh L tỉnh như thế nào?”

    Tiêu Táp suy xét một lát, trải qua sự việc xe trượt tuyết, hắn đối với việc tiểu Cảnh có thể lấy ra các đồ vật cổ quái đã sớm hết ngạc nhiên, tỏ vẻ bình tĩnh, gật đầu nói: “Ân, cũng tốt, liên hệ với bên ngoài không thể đứt đoạn, chỗ nào có chuyện trọng đại phát sinh, sớm biết thì sớm làm tốt chuẩn bị.”

    Hai người đắn đo một hơi, Tiêu Táp xoay người đi ra ngoài, Bạch Cảnh lấy ra máy điện báo và dụng cụ liên lạc để ở trên bàn, tiếp đó lắc mình tiến vào không gian, nhìn biến hóa của không gian, áp lực cũng không thể cản được vui mừng trong lòng.

    Không khí tươi mát xông vào mũi, còn mang theo mùi cỏ xanh thản nhiên không u ám, nặng nề như thế giới bên ngoài, chung quanh tựa hồ đều tản ra một loại hương vị sinh cơ bừng bừng.

    Kỳ thật không gian biến hóa không lớn chính là lại nhiều thêm tám mẫu đất, nước suối, nước biển, suối nhỏ, nhà ở vẫn ở đó như cũ, chẳng qua gà vịt lại nhiều thêm rất nhiều, con cua, hải sản béo béo nhìn khiến người ta chảy nước dãi dài ba thước, mà cây ăn quả trong không gian cũng bắt đầu kết quả, ánh màu tiên diễm, kia còn tốt hơn so với mua trên đường, Bạch Cảnh đứng ở dưới cây ăn quả, trong lòng vừa động, một không gian nhận(lưỡi dao không gian) lướt qua, ngay sau đó một quả táo thật lớn rơi xuống, Bạch Cảnh không chút khách khí, tiếp được quả táo cắn một hơi, đã lâu chưa ăn hoa quả như vậy cả người đều cảm thấy sảng khoái.

    Tám mẫu đất là kéo dài từ quanh thân ra ngoài, thời điểm hắn quy hoạch lúc trước, bởi vì góp nhặt rất nhiều vật tư, đất tuy rằng gieo trồng không ít thực vật thế nhưng thoạt nhìn cũng không chật chội, lúc này tầm nhìn càng thêm trống trải, Bạch Cảnh sớm đã nghĩ tốt, nếu không gian thăng cấp, hắn nhất định phải trồng thêm rau dưa và lương thực, còn muốn mở rộng diện tích nước biển.

    Trong lòng có một suy đoán không biết là có chính xác hay không, tóm lại phải thử qua mới biết được, hắn nhớ rõ lúc ấy thu nạp nước biển, lấy vào không ít, chính là khi vào trong không gian, hắn như thế nào cũng nghĩ không rõ, tại sao nước biển lại thiếu đi nhiều như vậy, nếu hắn đoán chính xác, nước biển giống như nước suối lấy mãi không hết, vậy hắn nhặt được bảo vật rồi.

    Bất quá mặc kệ nghĩ như thế nào, sự tình chung quy phải làm từng bước một, Bạch Cảnh cũng không có ngốc bao lâu, hắn sợ Tiêu Táp đột nhiên đi vào, chỉ nhìn chung quanh một lần, đi dạo một vòng, lại lăn trong biệt thự vài vòng, lúc này mới lưu luyến không rời mà đi ra ngoài, trong lòng có chút do dự, chuyện không gian có muốn nói cho Tiêu Táp biết hay không, bằng không lừa gạt y như vậy, tục ngữ nói, khi ngươi nói dối một lần, sau đó sẽ dùng vô số lời nói dối để che dấu, mãi cho đến một ngày nào đó bị vạch trần….

    Bạch Cảnh rất sầu, đối với tâm tư của Tiêu Táo hắn nhìn thấy, bản thân hắn cũng không phải không có ý, nhưng sau khi nói ra, phải giải thích như thế nào, nghĩ nghĩ, vẫn là để ở một bên trước, dù sao đến lúc đó lại nói, nếu lại không được việc, Tiêu Táp cũng không làm khó gì hắn, cùng lắm là đem hắn ăn kiền mạt tịnh thôi, hắn lúc này còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đó.

    Nói, tiểu Cảnh a, ngươi thảm, nhớ rõ lúc mới sống lại, ngươi chính là thề son, thề sắt muốn phản công, hiện tại lại nhận mệnh làm chuẩn bị, trong tư tưởng ngăn chặn khái niệm phản công, ngươi còn lăn lộn như thế nào a…

    Ra không gian, bọn Tiêu Táo còn đang họp, Bạch Cảnh cũng không nhàn rỗi, kêu Vương Học Binh ra phía trước đại sảnh, vung tay lên, lấy ra toàn bàn ghế dựa, sau đó trực tiếp lấy ra máy phát điện, lại lấy ra hai mươi xe trượt tuyết.

    Vương Học Binh nháy mắt ngốc lăng, nhìn xe trượt tuyết không nói ra lời, trước Tiêu Táp nói chạy đi, bọn họ còn sầu không có xe trượt tuyết, hắn là cận vệ của thiếu gia, cận vệ a, vì cái lông gì, thiếu gia mua mấy thứ này hắn lại không biết, nguyên bản còn tưởng là ván trượt, mọi người đang lo lắng làm như thế nào, không nghĩ tới cái này lại là xe trượt tuyết chạy bằng điện, thực xa xỉ, đời này hắn còn chưa chơi đùa qua.

    Bạch Cảnh lại lấy ra hai thùng dầu ma-dút, nhướn mày nhìn Vương Học Binh: “Cầm lấy nạp điện, nếu không không dùng được, cho các ngươi thời gian một ngày học tập, a, đúng rồi, nhớ rõ mở điện cho phòng ở.” Thời tiết rất lạnh, nơi này nguyên là nông gia nhạc, hệ thống điều hòa sưởi hơi thực đầy đủ, khi có điều kiện, Bạch Cảnh chưa bao giờ ủy khuất chính mình.

    Vương Học Binh mộc mộc bắt đầu làm việc, trang bị máy phát điện, ngay cả gió lạnh bay vào khe hở cửa sổ, tựa hồ cũng bởi vì bận rộn mà không thấy rét lạnh, trong lòng không đau khổ không vui, chỉ cảm thấy rất mẹ nó, hắn sụp hố, bọn họ một đường này đi tới, không có vị thiếu gia chiều chuộng này, không có thanh âm xoi mói của Bạch Cảnh, tự nhiên sẽ không có hoàn cảnh thoải mái, chân chính thể nghiệm một phen cái gì gọi là loạn thế, trên đường đừng nói là dùng điện, chính là ăn cơm, uống nước đều trở thành một loại xa xỉ, nhìn mọi người nơi khác vì sinh tồn mà đau khổ giãy giụa, lại nhìn thiếu gia hưởng lạc thế này, hắn thật sự, nói không nên lời cảm giác trong lòng, duy nhất may mắn chính là, thiếu gia tốt, mọi người cũng sẽ tốt, chất lượng sinh hoạt khẳng định không tưởng được thẳng tắp bay lên….

    Vả lại mặc kệ Vương Học Binh nhiều rối rắm, bận bịu xong, thấy Tiêu Táp bên kia chưa xong, Bạch Cảnh đi một chuyến vào phòng bếp, nghĩ nghĩ, trong gạo cho vào một chén nhỏ nước suối không gian, hắn hiện nay chỉ có thể làm được như thế, có thể khai phá được dị năng hay không phải dựa vào vận khí của bọn họ, không thể khai phá,vậy tiếp tục chờ, hắn là người ích kỷ, ít nhất sau khi thuộc hạ có vài người là dị năng cấp hai, hắn mới có thể suy xét để tất cả mọi người khai phá dị năng.

    Về phần Tiêu Táp mà nói, Bạch Cảnh quyết định, về sau mỗi ngày đều uy nước suối, Vương Học Binh và Tào Lỗi tiến giai mỗi người chỉ dùng hai khối tinh hạch, có lẽ hắn có thể cho rằng nước suối đối với việc tấn chức dị năng có tác dụng trực hệ, Tiêu Táp càng lợi hại, đội ngũ của bọn họ mới càng thêm vững chắc, hắn cũng không muốn làm ra chuyện loạn thất bát tao gì, đặc biệt lại gặp phải người bên ngoài rình rập.

    Sau khi xong, Bạch Cảnh mới đi đến phòng họp của bọn họ, trừ bỏ những huynh đệ thủ hạ của Tiêu Táp, Tào Lỗi, Tần Dịch và Dương Sùng Huy cũng ở Dư Nhạc từ khi tiến giai, mỗi ngày đều rèn luyện dị năng, lần trước ăn thiệt một lần, cả người hắn giống như thay đổi, không lại hi hi ha ha, trong lòng tựa hồ ngoan tâm hơn nhiều lại càng hăm hở cố gắng tiến lên.

    Bạch Cảnh đối với việc này thực vừa lòng, cũng đánh giá Dư Nhạc cao lên một bậc, trước kia coi Dư Nhạc là thành viên hậu bị, hiện tại hắn quyết định nhét Dư Nhạc vào giữa thành viên dự bị, có thể chân chính trở thành một thành viên của bọn họ hay không phải xem bản lĩnh của Dư Nhạc.

    “Ngươi đã đến rồi.” Tiêu Táp thấy Bạch Cảnh, vẫy vẫy tay, ý bảo hắn ngồi bên người.

    Bạch Cảnh cười nhạt cũng không già mồm cãi láo, thấy bộ dáng nhận mệnh của mọi người, mặt mày ủ ê, liếc Tiêu Táp một cái lại nhìn nhìn mọi người: “Đây là làm sao?”

    Lưu Uy vội hỏi: “Cái kia, Cảnh thiếu, chúng ta sẽ không trượt tuyết đi được, tiểu Manh tuổi còn nhỏ, ngươi xem…”

    “Đi a, hiện tại tuyết rơi rất an toàn, nghĩ muốn lưu lại liền chờ ở nơi này đến lúc trời quang, còn muốn chạy đi cùng mọi người, này có gì cần phải do dự.” Bạch Cảnh không cho là đúng mà nói, mọi người nghe lại một phen lau mồ hôi lạnh, lưu lại, gặp quỷ đi thôi, thật không có đại gia hỏa lưu lại cùng, nói không chừng ngày nào đó liền biến thành dân chạy nạn ven đường.

    Tiêu Táp buồn cười, tiểu Cảnh miệng lưỡi bén nhọn, chỉ cần không phải nhằm vào hắn, kỳ thật hắn vẫn rất thích, thản nhiên nói: “Hắn không phải là ý tứ đó, việc ở lâu vài ngày lại đi, chúng ta hiện tại bàn bạc, ta chỉ sợ thời tiết sẽ càng ngày càng lạnh, tốt nhất là mau chóng rời đi.”

    Trong lòng Bạch Cảnh hiểu rõ, nguyên lai là nơi đó Tiêu Táp nói không thông, cho nên mới tưởng đường cong cứu quốc, hừ, Lưu Uy đúng là cầu sai người, hắn khẳng định cùng Tiêu Táp một lòng.

    “Đi, đều không cần nói nữa, ngày mai nghỉ ngơi một ngày, các ngươi học dùng trượt tuyết, sáng sớm ngày hôm sau xuất phát, cứ quyết định như vậy.” Tiêu Táp giải quyết dứt khoát, tiếp quay đầu về phía Bạch Cảnh: “Máy điện báo và dụng cụ liên lạc đâu?”

    “Ở trong phòng, muốn ta đi lấy lại đây không?”

    “Không cần, Chu Tập ngươi đi, về sau chuyện bên ngoài liền giao cho ngươi và Tào Lỗi xử lý, mặt khác, mỗi người trên người đều mang dụng cụ liên lạc, có tình huống liền báo lại.”

    “Vâng!” Mắt thấy mọi chuyện đã xong, mọi người giữ vững tinh thần, trong lòng hiểu rõ, Táp ca là vì tốt cho mọi người, chẳng qua khó có dịp nghỉ ngơi, chung quy là có chút tham luyến yên lặng của hiện tại, kỳ thật làm sao bọn họ không biết, tuyết rơi đầy khắp nơi chỉ sợ tiến đến lại là một hồi khó khăn.

    Chu Tập và Tào Lỗi vội đi trước, chẳng được bao lâu, thanh âm máy phát điện vang lên, mọi người nhu nhu lỗ tai, không nghe lầm chứ, bất quá nhớ tới dị năng không gian của Cảnh thiếu lại cảm thấy không gì là không có khả năng.

    Bạch Cảnh thực an nhàn, thấy tầm mắt Tiêu Táp dời đến, xem xét chung quanh, cắm ổ điện trên cao, theo tiếng vang khởi động của điều hòa, lúc này mới cười trả lời: “Thời tiết lạnh, ngày sau phải đi, hai ngày này tận lực để mọi người thoải mái một chút, sau đó toàn bộ giữ vững tinh thần, sớm yên ổn một chút, cần gì phải tham luyến yên lặng nhất thời này, hiện giờ trời giá rét mà đông lạnh, tang thi hoạt động ít, vừa lúc có thể cho chúng ta nghỉ ngơi dưỡng sức thành lập căn cứ, đem thời gian lãng phí tại đây, các ngươi có biết xấu hổ không?”

    Tiêu Táp nhướn mày, hơi kinh ngạc, không nghĩ tới tiểu Cảnh còn có tài ăn nói này.

    Cảm thụ hơi ấm tỏa ra trong hệ thống sưởi, nhìn mọi người sức lực sung túc, Bạch Cảnh đột nhiên cảm thấy, trông mơ giải khát, kỳ thật cũng không phải không có đạo lý.

    Vương Học Binh đem điện chuẩn bị tốt, cấp điện cho xe trượt tuyết, mọi người ăn cơm xong, sắc trời đã đen, trong viện đèn đuốc sáng trưng, mọi người nguyên tưởng tượng trước luyện tập, sau khi thấy xe trượt tuyết, tất cả mọi người giống như Vương Học Binh, ánh mắt nhìn thẳng, ngay cả tiểu Manh cũng hưng phấn lên, lôi kéo Lý Dực nói: “Ba ba, ta cũng muốn chơi.”

    “Con ngoan, kia không phải trò đùa.” Lý Dực yên lặng không gì để nói, sờ sờ đầu con trai, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác, đi theo Táp ca, bọn họ giống như nhà giàu mới nổi, có Bạch Cảnh thì bọn họ trở thành vương công quý tộc, nguyên bản lo lắng trong lòng nháy mắt biến thành hư không, xe trượt tuyết Bạch Cảnh mua thực tốt, tất cả đều là từ nước ngoài chuyển đến, mà đằng sau không những tải được người, phía trước còn có kính chắn gió, có thứ đồ chơi này, bọn họ còn do dự cái gì, nói không chừng một ngày là có thể đến nơi đã định.

    Đêm đó, Bạch Cảnh lưu lại gác đêm, mọi người ngủ rất sớm, đều muốn mai dậy sớm một chút làm chuẩn bị, Tiêu Táp cũng bị hắn đuổi đi ngủ, chính mình hôn mê mấy ngày này, thấy mệt mỏi thật sâu đáy mắt của Tiêu Táp, Bạch Cảnh nghĩ cũng biết, Tiêu Táp khẳng định không có hảo hảo nghỉ ngơi qua.

    Thuộc truyện: Mạt thế trọng sinh chi thiếu gia