Mạt thế trọng sinh chi thiếu gia – Chương 78

    Thuộc truyện: Mạt thế trọng sinh chi thiếu gia

    Đột nhiên đồng tử Bạch Cảnh co rụt lại, cố định trong một cửa hàng, một đồ vật hấp dẫn lực chú ý của hắn, theo ánh mắt hắn nhìn qua, sắc mặt Tiêu Táp ngay sau đó liền trầm xuống.

    “Đồ vật này từ chỗ nào tới?” Bạch Cảnh đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hộp gỗ trên quầy, một viên tinh hạch lòe lòe tỏa sáng.

    Ông chủ không chút để ý ngẩng đầu, thấy thân ảnh phía sau Bạch Cảnh, bật người đứng dậy: “Tiêu tướng quân—”

    Bạch Cảnh nhíu mày rất bất mãn chính mình bị lơ, ông chủ giật mình một cái, vội vàng nói: “Đây là một đội ngũ ngày hôm qua gởi bán.”

    “Đội ngũ nào?” Bạch Cảnh thản nhiên hỏi, cầm lấy tinh hạch tinh tế quan sát, đây là một miếng tinh hạch tang thi cấp 1, căn cứ thế nhưng xuất hiện thứ ngoạn ý này, nguy hiểm khẳng định không xa.

    Sắc mặt ông chủ nghiêm chỉnh thực rõ ràng chú ý tới, Tiêu tướng quân rất dung túng thiếu niên, lập tức không dám chậm trễ: “Tiểu đội Hy Vọng hôm qua mới đến căn cứ, nhân số không nhiều lắm, thoạt nhìn rất thảm, trên tay không có nhiều vật tư, tinh hạch này thoạt nhìn rất xinh đẹp, nghe nói là lấy từ trong đầu tang thi, trước kia ta chưa thấy qua cho nên liền cho để cho thuận tiện liền đặt ở nơi này gửi bán, thứ này…”

    Trong mắt ông chủ chợt lóe tinh quang, có thể khiến cho Tiêu tướng quân coi trọng nói không chừng hắn thật nhặt được bảo.

    “Tiểu đội Hy Vọng? Bọn họ từ chõ nào có được tinh hạch?” Bạch Cảnh hi trầm ngâm, không để ý tới ánh mắt tìm tòi của ông chủ, chỉ thầm nghĩ trong lòng, có thể bọn họ có thể mở một cửa hàng, thừa dịp hiện tại mọi người chưa biết tác dụng của tinh hạch mà thu mua bốn phía.

    “Cái này ta cũng không rõ ràng lắm, nghe nói bọn họ tránh được từ Z tỉnh đến, tính toán đi B thị, hiện tại tạm nghỉ ngơi ở căn cứ, hiện đang ở tại khu c.”

    Z tỉnh? Bạch Cảnh ngẩng đầu nhìn Tiêu Táp, không biết mấy ngày nay y có nghe phong thanh gì không?

    Tiêu Táp lắc đầu, hiện tại thông tin không tiện, C thị và Z tỉnh tương phản, trên đường trở về cũng không nghe nói chỗ nào có tang thi lợi hại.

    Bạch Cảnh ngẫm lại cũng không rối rắm, tang thi cấp 1 đối với người khác có thể là nguy hiểm nhưng đối với bọn họ mà nói lại là gãi đúng chỗ ngứa, đang lo không có chỗ nào kiếm tinh hạch đã có người đưa gối đầu đến.

    “Cái này bán thế nào?” Bạch Cảnh thản nhiên hỏi, muỗi nhỏ cũng là thịt, trước cứ mua lại rồi nói, căn cứ tuy hiện tại không tồi nhưng cao giai dị năng giả cũng mới chỉ có vài người như vậy, muốn tăng thực lực căn cứ lên trên diện rộng, tinh hạch ắt không thể thiếu.

    “Ngài xem rồi cho giá đi….” Ông chủ chần chừ chút cực kỳ khiêm tốn nói.

    Bạch Cảnh cười nhạo một tiếng, tà tà xem ông chủ một cái có thể ở nơi này mở tiệm, sinh ý thảm đạm còn sừng sững không ngã khẳng định có vài phần bản lĩnh, đoán không ra tác dụng của tinh hạch, lấy lui để tiến, coi hắn là kẻ ngốc sao?: “Cho ngươi ra giá liền ra đi, ngươi như thế nào lại dong dài như vậy?”

    Ông chủ bị nghẹn một chút, hắn mặc dù chưa từng thấy Bạch Cảnh, nhưng có nghe không ít tin đồn trong căn cứ, có thể làm cho Tiêu tướng quân sủng ái có thừa, khẳng định chính là con nhà giàu trong tin đồn, nghe nói đây là một chủ tùy tính, mọi việc chỉ xem tâm tình không nói lý, hôm nay vừa thấy thật đúng là danh bất hư truyền, vội vàng nói: “Nếu Cảnh thiếu thích, năm cân gạo thế nào? Tiểu đội Hy Vọng cũng không dễ dàng, khi tới nơi này cả người chật vật, nếu không phải khu c có ưu đãi chuyên cung cấp chỗ ở cho dị năng giả, bọn họ….”

    “Được, ấn theo người nói mà làm.” Bạch Cảnh ngắt lời hắn, tùy tay lấy ra một tờ giấy, bá bá viết xuống vài chữ còn ký tên: “Đây, cho ngươi, lấy cái này đi chỗ cho vay vật tư.”

    Ông chủ táp lưỡi, đầu đầy hắc tuyến, một là giật mình quyền lợi của Bạch Cảnh, một tờ giấy là có thể đi chỗ cho vay vật tư lấy đồ, hai là cảm giác không còn gì để nói, hắn đây là nhận được một tờ ký tên không sai đi, chút sinh ý nhỏ thật không dễ dàng, bất quá nghĩ thế lực Cảnh Táp thành, ông chủ quy củ đem lời noi nuốt xuống, trên dưới mà trừng tờ giấy, nhìn không ra một đóa hoa.

    Kỳ thật không gian của Bạch Cảnh có gạo, chính là số lượng không tiện chia ra, hắn là kẻ lười vẫn nên là kẻ lười tốt hơn, tựa như đi ra ngoài mua đồ, trên người có tiền mặt lại thích quẹt thẻ vậy, có thể đơn giản tự nhiên không thích phiền toái nhiều, dù sao đằng sau có Vương Học Binh chống, hóa đơn giao cho người dưới là xong.

    Tiêu Táp sủng nịch cười cười không để ý thần sắc ông chủ, giống như Bạch Cảnh làm gì cũng là lẽ thường phải làm.

    Đem tinh hạch cất đi, Bạch Cảnh lúc này mới đánh giá xung quanh, có chút kinh ngạc liếc ông chủ một cái, trong lòng giật mình hiểu được vì cái gì nơi này sinh ý thảm đạm, cửa hàng lâm thời giao dịch nhiều nhất là củi gạo dầu muối, mà nơi này là đủ loại, nhiều nhất là súng ống đạn dược, cương đao thiết quản, còn có một ít thuốc rượu, linh tinh, có thể xưng là vật phẩm xa xỉ.

    “Ngươi rất là không đơn giản.” Bạch Cảnh cười nhạt tùy ý tán dóc một câu, thuốc rượu nhìn như không có gì nhưng vô luận là tại thời thái bình hay là mạt thế, kia đều là vật chuẩn bị tặng lễ, ông chủ này có thể nhìn xa, không biết lúc trước hỗn nơi nào có thể có nhiều súng ống đạn dược như vậy cũng không dễ dàng.

    Chỉ tiếc người nói vô tâm người nghe hữu ý, tâm ông chủ máy động thật cẩn thận cười theo: “Chút sinh ý nhỏ mà thôi, so ra kém với thành chủ đại nhân.”

    Bạch Cảnh vừa nghe, vui vẻ liếc Tiêu Táp một cái, không nghĩ tới y lại có nhiều thêm một cái danh hào(tên), thản nhiên xem xét ông chủ, cười khẽ một tiếng: “Ngươi khẩn trương như thế làm gì, ta cũng sẽ không ăn ngươi, đi, về sau có tinh hạch ngươi giúp ta lưu lại, đúng rồi còn có ngọc thạch nữa.”

    Ông chủ cười khổ, hắn có thể không khẩn trương sao? Hắn đến Cảnh Táo thành cũng chỉ mới nửa tháng mà thôi, đối mặt với thế lực cường đại, mặc cho ai nghe được lời tán dương tốt cũng chỉ là vẻ bề ngoaig, chỉ sợ bên trong đều là đen ăn đen. Trong lòng nhịn không được thầm kêu may mắn, người lãnh đạo căn cứ giống với trong lời đồn, chỉ chút gia sản nhỏ ấy của chính mình, người ta nói không chừng còn chướng mắt, hại hắn khẩn trương một hồi.

    Sau khi Bạch Cảnh và Tiêu Táp rời đi, lại tùy ý đi dạo một vòng, nội thành giao dịch thực quy phạm, Bạch Cảnh có chút thất vọng nho nhỏ, nguyên còn muốn xem có gặp vận khí đào được bảo hay không, này xem ra hắn không có phúc khí rồi.

    Tiêu Táp buồn cười trong lòng, đối với tâm tư của Bạch Cảnh rõ như trong lòng bàn tay, thấy hắn không hưng trí liền hỏi: “Muốn đi ngoại thành nhìn xem chút không?” Nơi đó người tương đối hỗn độn, , sửa mái nhà dột còn có vài phần khả năng(ý chỉ vớ được đồ tốt với giá rẻ), chẳng qua, trong lòng Tiêu Táp thàm nghĩ, hiện tại tiểu Cảnh cái gì cũng có, không nói đến bọn họ lúc trước chuẩn bị còn ở trên đường bắt được, chỉ bằng mắt nhìn của tiểu Cảnh, hắn không xác định cái gì đối với tiểu Cảnh mới chân chính được coi là hiếm lạ, đào bảo? Có cái gì để đào sao?

    “Không đi.” Bạch Cảnh bĩu môi, dù sao cũng là căn cứ nhà mình, là lúc nào rồi mà còn nghĩ có nhiều thời gian để đi dạo, trải qua mạt thế hắn biết, ngoại thành đơn giản là cấp bậc khu nhà nghèo phân chia sâm nghiêm, thật không có cái gì để tò mò, hắn đã từng là một kẻ đau khổ giãy giụa trong số đó, hiện tại cách cả đời, hắn vẫn không thích nơi đó, hắn hiện tại càng muốn biết, tình huống của tiểu đội Hy Vọng.

    Tiêu Táp gật đầu đồng ý , sau khi rời đi, hai người trực tiếp đi vào văn phòng cao ốc, hiện tại văn phòng cao ốc đã rất quy phạm, mỗi cái ngành, chức vụ còn có binh lính thủ vệ và tiểu đệ vẩy nước quét nhà, vẩy nước quét nhà đều giao cho bọn nhỏ làm đó cũng là Trần Đại Vĩ đề xuất kiến nghị, hắn không muốn trong căn cứ xuất hiện hiện tượng nuôi người rảnh rỗi, cho dù lực lượng thật nhỏ nhưng có thể góp ra một phần công sức, chứng minh giá trị của mình cũng tốt.

    Bạch Cảnh ở chỗ này có một văn phòng trên danh nghĩa, chính là theo tình hình mà nói, hoặc là hắn oa ở trong phòng rèn luyện dị năng hoặc là cùng Tiêu Táp một chỗ, trên danh nghĩa là công xứng với thực, chỉ có thể xem như làm vật bài trí để đó, cho dù nơi đó là ngay cách vách phòng Tiêu Táp.

    Ngay sau đó, Tiêu Táp sai người thông báo cho tiểu đội Hy Vọng lại đây, hắn cũng rất muốn biết chỗ nào xuất hiện tang thi cấp 1, Cảnh Táp thành hiện tại mới đứng vững gót chân, hắn không muốn xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.

    Cũng không lâu lắm, Tiêu Táp và Bạch Cảnh vừa mới ngồi vào chỗ của mình, mặt bàn còn để hạt dưa, đậu phộng, còn có một ít điểm tâm nhỏ cùng với hai chén hồng trà,, Bạch Cảnh một bên cắn hạt dưa một bên nói xấu cùng Tiêu Táp.

    Tiểu đội Hy Vọng còn chưa có tới, Tạ Dân Hàng đã đến trước đưa một phong điện báo, thấy tình huống trong phòng, khóe môi nhịn không được mà co rút, tuy rằng có một đoạn thời gian nhận thức Bạch Cảnh, nhưng mỗi lần nhìn thấy trường hợp an nhàn như thế, hắn vẫn là rất muốn lật bàn, đừng kích thích người khác như vậy có được hay không? thật sự thoải mái không thể tưởng tượng nổi, sinh hoạt đối lập rất rõ ràng, không muốn đỏ mắt cũng không được.

    “Cho ngươi.” Bạch Cảnh không có chút tâm tự giác nào, thuận tay đưa qua ít hạt dưa, sau đó lại lấy ra một chai hồng trà.

    Tạ Dân Hàng im lặng, hắn nghĩ, này có tính là hối lộ không, đã lâu chưa ăn hạt dưa ngay cả mùi vị như thế nào cũng quên, cũng chỉ có vị đại thiếu gia này mới có thể xa xỉ như thế, không chút khách khí mà nhận lấy, tùy ý đem điện báo vứt lên bàn.

    Tiêu Táp liếc một cái, trực tiếp đưa cho Bạch Cảnh: “Thư cầu cứu, ngươi thấy thế nào?”

    Bạch Cảnh nhướng mày, nghĩ không ra ngoài Bạch Kính Thành còn có ai sẽ điện báo cho mình, chính là thư cầu cứu lời này nghe vào trong lỗ tai chung quy có cảm giác mười phần không được tự nhiên, còn có một chút không chân thật, Bạch Kính Thành sẽ gửi thư cầu cứu cho hắn, cho dù là biết rõ tình hình, mà bản thân hắn cũng đánh cái chủ ý này, tính toán cùng Bạch Kính Thành qua lại cùng có lợi, nhưng mà liên tưởng đến đời trước, lại nhìn đến phong thư cầu cứu này trong lòng vẫn là không được tự nhiên.

    “Không thích thì đừng để ý tới.” Tiêu Táp thản nhiên nói, mặc dù hắn không biết Bạch Cảnh và cha hắn có mâu thuẫn gì, nhưng cái này cũng không gây trở ngại, hắn hết thảy đều ủng hộ tiểu Cảnh.

    Bạch Cảnh lắc đầu, đọc nhanh như gió nhanh chóng xem xong điện báo, khe khẽ thở dài, giúp cha hắn cũng chính là giúp chính mình cùng hỗ trợ cùng có lợi lời này quả thực không sai: “Không thể để cho Nghiêm Cương đi B thị, chính là cho dù muốn đi cũng phải tước đi một nửa lực lượng của hắn.” Nếu không Nghiêm Cương và Chu gia liên hợp không chỉ bất lợi với Bạch Kính Thành mà đối với hắn cũng không có chỗ tốt, Bạch Cảnh sẽ không quên, Nghiêm Lượng chết trên tay hắn, nói như vậy lúc này, Nghiêm Cương đã nhận được tin tức.

    Ý tứ của Bạch Kính Thành rất đơn giản, thế lực Chu gia nhất định không thể mở rộng thêm nữa, dù sao giờ Dương tướng quân cũng già rồi không biết còn có thể sống bao lâu, một khi Dương tướng quân suy sụp, kế tiếp chỉ sợ sẽ đến phiên hắn, trong tay có vật tư cũng không có biện pháp, không có người có nắm tay lớn, hoài bích có tội.

    Tiêu Táp trầm mặc một khắc thực hiểu được ý tứ của tiểu Cảnh, chính là Nghiêm Cương và Nghiêm Lượng khác biệt, người ta có tám vạn quân đội chính quy, thật muốn làm khó dễ từ giữa còn phải bàn bạc lại kỹ hơn.

    “Cốc cốc cốc!” Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa đánh gãy suy nghĩ của hai người.

    ‘Tiến vào.” Tiêu Táp thu liễm tâm thần, một binh sĩ mở cửa, thực chính quy chào theo nghi thức quân đội: “Báo cáo, tiểu đội Hy Vọng đã được đưa đến, còn thỉnh tướng quân cho mệnh lệnh.”

    “Bảo họ tiến vào.” Tiêu Táp thản nhiên ní, nhìn Tạ Dân Hàng một cái: “Ngươi đi trước có việc sẽ gọi ngươi, chuyện điện báo không cần truyền ra ngoài.”

    Tạ Dân Hàng gật đầu: “Ta biết.” Quân nhân nơi này của bọn họ đại bộ phận là cấp dưới ngày xưa của Nghiêm Cương, bên nặng bên nhẹ hắn phân được rõ ràng, hiện nay quân đội vừa mới tới căn cứ còn không có căn cơ sâu xa.

    Thuộc truyện: Mạt thế trọng sinh chi thiếu gia