Mạt thế trọng sinh chi trọng hoạch tân sinh – Chương 37-42

    1059

    Thuộc truyện: Mạt thế trọng sinh chi trọng hoạch tân sinh

    Chương 37: Tỏ tình

    Sắc mặt Toàn Hiểu Vũ cực kỳ khó coi, cậu một mực cố nén xúc động muốn đánh người. “Anh là?” Sở Thiên cố ý ôm sát Toàn Hiểu Vũ, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi, hơn nữa hơi bước về phía trước một bước, dùng thân thể của mình ngăn ra khoảng cách giữa Toàn Hiểu Vũ và Gia Luân Hủ. Động tác này của hắn không phải bảo hộ, mà là khiêu khích.

    Quả nhiên, bất luận giống đực nào đối với khiêu khích đều rất nhạy cảm, Gia Luân Hủ chỉ cảm thấy da đầu tê rần, tự động tiến vào trạng thái đề phòng. Hắn đối với cách làm của Sở Thiên rất bất mãn, hai tháng gần đây, hắn đã quen với việc ra lệnh, thân là dị năng giả lại khiến hắn cảm thấy bản thân cần phải áp đảo người thường, gặp phải loại khiêu khích như vậy, vừa tức giận lại vừa hưng phấn. Đối thủ quá yếu sẽ làm cho người ta cảm thấy mất hết hứng thú, không phải sao?

    “Tôi là bạn trai Hiểu Vũ, anh là ai?” Gia Luân Hủ khoanh hai tay, mày nhíu lại, khí thế bức người nói. Sở Thiên lộ ra biểu tình kinh ngạc, sau đó quay đầu nhìn Toàn Hiểu Vũ, nháy mắt ra hiệu, ý tứ kia là: ánh mắt của cậu thật sự không được tốt lắm a!

    Toàn Hiểu Vũ tràn ngập phẫn nộ, nhất thời được Sở Thiên làm tan biến một nửa. Cậu biết, người này cố tình chọc cho cậu vui, tâm trạng không khỏi cảm kích, cảm xúc cũng ổn định rất nhiều. Bản thân tuyệt đối không thể mất bình tĩnh, ai mất bình tĩnh trước người đó thua trước! “Thực xin lỗi vị tiên sinh này.” Toàn Hiểu Vũ lạnh lùng nói: “Là, bạn trai ‘trước’, cảm ơn.”

    Sau đó cậu ngoảnh đầu lại dùng giọng nói đầy áy náy nói với Sở Thiên: “Thật có lỗi, trước kia mắt bị mù, não cũng bị chó ăn. Gần đây mới tìm được não trở về, các anh không để ý chứ?” Sở Thiên nhanh chóng lắc đầu, làm như có thật đáp: “Không sao, không sao, đời người ai có thể đảm bảo không bị chó cắn chứ?” Nói xong thì uốn éo thân người cách Gia Luân Hủ xa một chút vẻ mặt thì giả cười đáp: “Thật ngại quá, anh đang cản đường.” Nói xong thì mang theo Toàn Hiểu Vũ xoay người rời đi, trở lại đội ngũ của mình. Bỏ lại Gia Luân Hủ vẻ mặt giận dữ và Tạ Minh Hiên mộng bức*. (Mộng bức: choáng váng, chết lặng, bị sốc bởi hiện tượng hay những gì đã xảy ra.)

    Vừa trở về với đội ngũ của mình, Lí Nam liền đi tới, nó lo lắng hỏi: “Anh Hiểu Vũ người kia là ai? Anh quen biết sao? Hắn thoạt nhìn không quá thân thiện.” Toàn Hiểu Vũ cười khổ một chút, ngay cả Lí Nam cũng nhìn ra cậu và Gia Luân Hủ không quá thích hợp sao? Lí Nam là đứa nhỏ, có một số việc, thật sự là không có cách nào để nói với nó, cho nên, Toàn Hiểu Vũ chỉ cười khổ lắc lắc đầu.

    Sở Thiên lại kéo cậu qua một bên, chung quanh không có người nào hắn mới nói: “Cậu muốn tìm người nghe chuyện xưa của cậu không?” Nói xong, hắn lại đưa tay chỉ chỉ bản thân. Toàn Hiểu Vũ bị hắn chọc cười, đúng vậy, là nên tìm một người nói hết ra. Rất nhiều chuyện, cậu cũng vẫn giấu ở trong lòng, lúc trước khi cha mẹ còn sống, cậu còn có đối tượng để dốc bầu tâm sự. Sau khi cha mẹ qua đời, cậu càng thêm quái gở, ngay cả một người nói chuyện cũng không có. Nghĩ đến hai tháng ở chung với nhau từng chút từng chút, có lẽ, Sở Thiên chính là một đối tượng tốt để nói hết mọi tâm sự đi! Toàn Hiểu Vũ dựa vào tường, chậm rãi ngồi xuống trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu gối, trong đầu thì tổ chức lại lời nói. Sở Thiên cũng học theo bộ dáng của cậu, ngồi xuống bên người cậu, hai người dính sát vào nhau.

    “Tôi từ nhỏ không thích nói chuyện, không có bạn bè. Thế nhưng, tôi có cha mẹ yêu thương tôi, một gia đình ấm áp. Tôi thực ra vẫn rất tự ti, cảm thấy bản thân và những người khác không giống nhau, cũng không thông minh, tôi cảm thấy bản thân vẫn luôn tạo ra thêm nhiều phiền phức cho cha mẹ. Nhưng mà cha mẹ tôi chưa bao giờ cảm thấy tôi phiền toái, bọn họ vẫn cổ vũ tôi. Chính là…..” Nói đến đây, Toàn Hiểu Vũ tạm dừng thật lâu.

    “Chính là bọn họ lại đột nhiên rời đi. Tai nạn máy bay, rất đột ngột, đột ngột đến một chút cảm giác chân thật cũng không có, trong khoảng thời gian rất dài, tôi vẫn không thể chấp nhận được.”

    “Người kia tên Gia Luân Hủ, rất lâu trước đó gặp được hắn, tôi vẫn cho là sự kinh hỉ mà ông trời đã ban cho tôi.” “Lần đầu tiên gặp mặt, là trong lễ tang của cha mẹ tôi. Cái thời điểm đó, tôi kiên quyết không chấp nhận sự thật là cha mẹ đã qua đời. Tôi không muốn bi thương lại càng không muốn khóc, bởi vì cảm thấy, nếu tôi khóc, bọn họ sẽ không trở về.”

    “Trong nhà những người gọi là người thân, vây quanh tôi, chỉ trích tôi máu lạnh, mắng tôi bạch nhãn lang, không xứng kế thừa tài sản của cha mẹ.” Toàn Hiểu Vũ cười một cái: “Kỳ thật, bọn họ rất nhiều người, tôi căn bản không nhận ra ai với ai, tôi ở nhà, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua bọn họ, không biết vì cái gì cha mẹ vừa qua đời, bọn họ lại đột nhiên xông ra.”

    “Sau đó, tôi nghe rất nhiều chuyện về tranh chấp tài sản. Thật ra, tôi một chút cũng không quan tâm, thật sự. Tôi không cần tiền, không cần cửa tiệm, không cần nhà, tôi chỉ cần cha mẹ có thể trở về, tôi cái gì cũng không cần. Nếu, cha mẹ cũng không còn, mấy thứ đó, đối với tôi cũng không có giá trị gì hết.”

    “Bọn họ rất ồn, thật sự rất ồn, ồn đến đầu của tôi như muốn nổ tung. Trong lòng tôi nghĩ, bọn họ vì cái gì không thể im miệng lại, vì cái gì không thể im lặng một chút chứ? Cho nên tôi hỏi bác Lí, nga—–” Toàn Hiểu Vũ giải thích một chút: “Bác Lí chính là cha của Tiểu Nam, lão bằng hữu tốt nhất của cha tôi khi còn sống.”

    “Tôi hỏi bác Lí, làm sao mới có thể đem bọn họ đuổi đi. Bác Lí nói bọn họ muốn đoạt tài sản mà cha mẹ tôi để lại, chúng ta và bọn họ lên tòa án. Tôi cảm thấy rất phiền liền nói với luật sư, tôi chỉ muốn căn nhà mà cha mẹ và tôi đang ở, những cái khác đều không cần.” Nói xong, cậu lại tự giễu, hỏi Sở Thiên: “Tôi có phải rất ngu không?”

    Sở Thiên lắc đầu: “Đám người tầm thường vĩnh viễn sẽ không hiểu, một đoạn tình cảm trân quý, còn quan trọng hơn những thứ tài sản đó. Bọn họ muốn tranh đoạt, cậu thì bố thí, không có gì ghê gớm.” Hắn đưa tay xoa xoa đầu Toàn Hiểu Vũ. Toàn Hiểu Vũ sửng sốt một chút, cười, tiếp tục nói: “Tôi lúc ấy thật sự không nghĩ nhiều như vậy, chỉ hy vọng những người đó biến khỏi cuộc sống của tôi, tôi muốn ở nhà, im lặng chờ cha mẹ trở về. Thật ra, tôi tuy rằng không thừa nhận, nhưng mà trong tiềm thức, tôi biết, cha mẹ sẽ không bao giờ trở về. Cho nên tôi rất khó chịu.”

    “Tôi rời khỏi nhà tang lễ, tìm khắp ngõ ngách, tựa như hiện tại, lẳng lặng ngồi. Sau đó, liền gặp Gia Luân Hủ.”

    “Lần đầu tiên trông thấy hắn, hắn cho tôi một cái khăn tay, xoay người, ngược ánh sáng, nói với tôi, cậu khóc. Cái thời điểm đó trông thấy hắn, cảm thấy người này như tràn ngập sự ấm áp của ánh mặt trời, trên người hắn có thứ mà tôi cả đời này cũng khó mà có được. Một lần kia, ấn tượng khắc sâu.”

    “Sau đó, tôi chỉ cần ra ngoài thì sẽ gặp hắn. Tôi bình thường tự mình xoay sở sinh hoạt không tốt hắn sẽ tới giúp đỡ. Lâu ngày cứ vậy mà ở chung với nhau.” Toàn Hiểu Vũ lắc đầu, giọng đầy mỉa mai nói: “Hiện tại nghĩ đến, cái thời điểm đó, não đúng là bị chó ăn mà.” Cậu nhìn Sở Thiên một cái rồi nói tiếp: “Loại tiếp cận rõ ràng như vậy, cái thời điểm đó lại không chút nào phát hiện ra. Chậm rãi yêu hắn, sau đó thì càng ngu.”

    “Bi thương che khuất tâm trí của cậu, yêu đương che đi hai mắt của cậu.” Sở Thiên cười nói. “Cảm ơn anh thay tôi tìm được một cái cớ hoàn mỹ cho sự ngu dại của bản thân tôi.” Toàn Hiểu Vũ đỡ trán, nói, cảm thấy thoải mái hơn. “Không cần cảm ơn.” Sở Thiên nhíu mày nói: “Cậu có thể tiếp tục.” Hắn duỗi tay ra, làm một cái động tác mời. Tâm tình lúc này của Toàn Hiểu Vũ thoải mái hơn nói tiếp: “Sau này, cũng không có gì cả, nội dung cẩu huyết. Trước mạt thế, tôi phát hiện, hắn tiếp cận tôi vì để lừa tiền lừa nhà. Chỉ là không biết hắn làm sao lại biết được tình huống của tôi, có lẽ là đám thân thích có dã tâm kia, ai biết được. Tiếp sau đó, tôi còn chưa kịp khổ sở, mạt thế đã tới. Sau đó vội vàng giết tang thi sinh tồn, từ sớm đã đem người này vứt sau đầu, không nghĩ tới, hôm nay lại gặp lại.”

    “Kỳ thật, tôi hồi tưởng lại rất nhiều chi tiết tràn đầy lỗ hổng. Ví dụ như, hắn chưa bao giờ đề cập đến gia đình hắn, cũng không nói qua quá khứ của hắn. Trong một tuần sẽ luôn có hai ba buổi tối hắn không về nhà, nói là tăng ca. Nhưng mà, tôi thậm chí ngay cả hắn đi làm ở nơi nào cũng không biết. Anh nói xem, lúc trước tôi sao có thể ngu đến như vậy chứ?”

    Thực ra, đối với Toàn Hiểu Vũ mà nói, những chuyện đó đã là quá khứ, trong kiếp trước, cậu thường xuyên hồi tưởng lại một vài chi tiết, chậm rãi phát hiện lỗ hổng trong đó, hôm nay đột nhiên nói ra, cư nhiên cảm thấy rõ ràng ở trước mắt. Quả nhiên là chôn trong lòng lâu lắm rồi, tất cả đau lòng khổ sở, cho tới bây giờ cũng chưa kịp phát tiết. Cho đến ngày hôm nay, tuy rằng cậu khổ sở, nhưng có thể bình tĩnh nói ra.

    Cứ như một khối u ác tính phát triển trong lòng cậu, người bình thường không dám đụng vào nó, dù sao đụng vào sẽ cảm thấy rất đau. Nhưng mà khi bạn thực sự hạ quyết tâm muốn loại bỏ nó, lại phát hiện đem nó vứt đi là thoải mái như thế nào.

    “Bởi vì ——-” Sở Thiên hơi hơi nghiêng người một cái, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Toàn Hiểu Vũ: “Bởi vì cậu là một người đơn thuần, cho nên khi cậu tin một người sẽ biến thành một thằng khờ.”

    “Nhưng mà —– tôi vẫn rất thích loại người khờ như cậu.” Mặt của Sở Thiên đột nhiên phóng đại trước mắt Toàn Hiểu Vũ: “Thật sự. Nếu cậu không bài xích đàn ông, cậu có muốn làm thằng khờ của tôi không?” Thanh âm của hắn đột nhiên trở nên trầm thấp mà từ tính, thoáng cái đầy ma lực. Một Sở Thiên như thế Toàn Hiểu Vũ trước giờ chưa từng thấy qua, bất thình lình tỏ tình khiến Toàn Hiểu Vũ bị dọa sợ, cậu có vẻ rất bối rối, luống cuống tay chân muốn đứng lên, lại bị Sở Thiên một phen đè lại.

    Sở Thiên này có vẻ hơi bá đạo, hoàn toàn không giống như bộ dáng ôn hòa như nước của ngày thường: “Tôi không ép cậu đồng ý, nhưng mà cậu nhất định phải nhớ cho kỹ, sau đó còn phải nghiêm túc suy nghĩ.” Ánh mắt hắn có hơi hung hăng. Toàn Hiểu Vũ có chút lờ mờ, cậu chưa từng gặp qua Sở Thiên như vậy, nhưng mà cậu thấy, trong mắt Sở Thiên là sự nghiêm túc. Cậu vùng vẫy vài cái, Sở Thiên lại đè chặt cậu lại, hình như sợ cậu chạy trốn vậy. Trong lòng Sở Thiên biết tính cách của Toàn Hiểu Vũ tìm được thời cơ thích hợp sẽ lập tức đả xà tùy côn, nếu không tên đầu gỗ này cả đời cũng khó có thể mà thông suốt được.

    Chương 38: Diễn thuyết

    “Vì cái gì?” Loại tỏ tình này quá đột ngột, tuy rằng Toàn Hiểu Vũ vẫn cho rằng Sở Thiên là một người không tồi, nhưng mà cậu cũng biết, không phải toàn bộ đàn ông trên trái đất này đều cong, cho nên cậu cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến phương diện này.

    “Vì cái gì sao?” Sở Thiên nghiêng đầu suy tư nói: “Có lẽ chính tôi cũng muốn biết vì sao, nên hy vọng cậu có thể cho tôi một cơ hội để tìm hiểu.” Sở Thiên cười.

    “Tôi muốn biết, vì cái gì, tôi trước đó thực ra có rất nhiều cơ hội để rời khỏi đây, nhưng vẫn muốn ở lại trong khu biệt thự, tôi muốn biết, vì cái gì luôn muốn ở cùng cậu, hơn nữa còn đi điều tra cậu ý đồ muốn hiểu thêm về cậu; tôi rất muốn biết, vì cái gì vào thời điểm cậu nguy hiểm nhất, tôi sẽ không kịp suy nghĩ liền thay cậu đỡ lấy một kích trí mạng. Cậu biết không? Con người đó không giống tôi. Tôi của trước đây cho rằng mình sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn như vậy.”

    Giọng nói của hắn từ tốn, thanh âm trầm thấp, tuy rằng cười, nhưng mày lại hơi nhíu lại, còn rất nghiêm túc tự hỏi, bộ dáng lại như tâm tình khoái trá. “Kỳ thực, tôi ban nãy đã luôn tự hỏi vấn đề này.” Ánh mắt Sở Thiên nhìn thẳng vào Toàn Hiểu Vũ: “Khi tên đàn ông đó nói là bạn trai cậu, khi tôi phát hiện cậu để tâm người đó, tôi liền cảm thấy, trong lòng đặc biệt khó chịu, rất muốn đánh người đó một trận, có lẽ cũng muốn đánh cậu một trận.” Con ngươi hắn nghiêng qua một bên suy nghĩ nói: “Cho nên —– tôi cảm thấy, cậu hẳn nên đáp ứng tôi, giúp tôi hiểu rõ mấy vấn đề này.”

    Tay Sở Thiên dùng sức đè Toàn Hiểu Vũ không hề giảm, thậm chí có chút áp sát, Sở Thiên hiện tại bày ra sự bá đạo trước nay chưa từng có. Có lẽ, đây mới là bộ mặt thật của hắn? Đầu óc của Toàn Hiểu Vũ nhất thời choáng váng, hai tháng trước ở chung từng chút từng chút giống như từng thước phim hiện rõ trong đầu cậu. Sở Thiên của hiện tại thật xa lạ. Trong lúc nhất thời cậu cũng không biết nên phản ứng như thế nào.

    “Tôi…..” Toàn Hiểu Vũ cúi đầu, nửa ngày nói không ra lời. Sở Thiên lại buông lỏng tay, giống như thoáng cái khôi phục lại bộ dáng của trước đây, hắn lười biếng duỗi thắt lưng một cái. Sau đó đột nhiên kề sát bên tai Toàn Hiểu Vũ, thấp giọng nói: “Tôi không ép cậu, nhưng cậu thiếu tôi một mạng, phải nghiêm túc tự hỏi nha.”

    Còn nói không phải ép buộc cậu! Cái gì thiếu hắn một mạng vân vân! Còn nói không phải! Sắc mặt của Toàn Hiểu Vũ bỗng chốc nghẹn đến đỏ bừng, một nửa là vì giận, một nửa là bởi vì Sở Thiên đột nhiên cúi xuống ghé vào lỗ tai cậu nói chuyện, hơi thở ấm áp phun bên tai, cảm giác thật kỳ lạ! Sở Thiên đạt được mục đích thấy tốt thì thu tay lại. Hắn vỗ vỗ quần áo đứng lên: “Tôi đi tìm tên bác sĩ bàn bạc công việc. Người đó nếu còn đến quấy rầy cậu, cứ việc ra tay đánh, dù sao cãi nhau thì cậu muôn đời cũng không thắng nổi. Đánh mạnh tay cũng không sao, tôi và tên bác sĩ sẽ giải quyết tốt hậu quả.”

    “Ừ.” Toàn Hiểu Vũ vẫn đang giữ nguyên tư thế cúi đầu ôm đầu gối, hàm hàm hồ hồ đáp một tiếng, cũng không biết đến tột cùng nghe lọt được bao nhiêu. Đám người Lão Ô biết hai người này khẳng định có chuyện muốn nói, tự giác tránh đi, cho bọn họ một chút không gian, còn canh gác xung quanh đề phòng những người khác tùy tiện tới gần. Đối với phản ứng của bọn họ, Tiêu Tử Nhiên rất vừa lòng gật đầu, huấn luyện hơn hai tháng cũng không uổng phí.

    “Nói đi, anh nghĩ như thế nào?” Sở Thiên và Tiêu Tử Nhiên nói chuyện, từ trước tới nay luôn nói thẳng không thích nói quanh co. Tiêu Tử Nhiên nhìn Sở Thiên một lúc lâu không nói gì. Người trước mắt này, đã dần dần bắt đầu không che giấu nữa, hắn chậm rãi bày ra thực lực của chính mình. Liền ngay cả người trong đoàn đội cũng bất tri bất giác ngầm thừa nhận địa vị lãnh đạo của Sở Thiên, nhưng nguyên bản Tiêu Tử Nhiên hắn mới là lãnh đạo tuyệt đối.

    Sở Thiên chẳng tránh đi cái nhìn của Tiêu Tử Nhiên, vẫn đang nhìn thẳng vào con mắt hắn. Tiêu Tử Nhiên theo thói quen bĩu môi, cuối cùng thôi không quan sát Sở Thiên, nói: “Căn cứ vào tin tức mà cậu nghe được, đám học sinh và cư dân tôi không để ý. Chủ yếu là hai đám người còn lại. Vốn tôi tính toán trên dọc đường có thể chậm rãi lôi kéo một đội ngũ, tốt nhất toàn bộ đều là dị năng giả. Cậu cảm thấy, hai đám người kia, có thể kéo bọn họ gia nhập không?”

    Sở Thiên lắc đầu: “Tôi cũng đoán được anh sẽ nghĩ như vậy. Nhưng mà, tôi cũng đoán, bên kia —–” Cằm Sở Thiên hướng về phía đám người Gia Luân Hủ: “Bọn họ phỏng chừng cũng có cùng suy nghĩ với chúng ta! Bất quá —– vừa mới bị tôi phá hỏng.” Sở Thiên cười có chút hư hỏng nói: “Cho nên, mặc kệ là anh đánh chủ ý lên người bọn họ, hay đám người bọn họ đánh chủ ý bảo chúng ta nhập bọn, tất cả đều không thành!”

    Tiêu Tử Nhiên nhìn thấy ánh mắt của Sở Thiên có chút ghét bỏ: “Cậu quá ngây thơ. Chỉ là một bạn trai trước. Nói, cậu từ khi nào lại có ý với nhóc mặt than kia? Tôi sao lại nhìn không ra? Thả dây dài câu cá lớn?” Tâm hồn bát quái của tên bác sĩ đột nhiên bùng cháy. Sở Thiên căn bản lười để ý hắn: “À, anh không hiểu được ý của tôi. Chúng ta chỉ cần dị năng giả nghe lời, nhưng chúng ta không cần lão đại của bọn họ.” Trong nháy mắt Tiêu Tử Nhiên hiểu được ý tứ của Sở Thiên. Thật ra cùng với lúc trước diệt trừ Chính ca, thu nhận thủ hạ của hắn, là cùng một đạo lý.

    “Ha —–” Tiêu Tử Nhiên vuốt cằm, suy tư tính khả thi của chuyện này. Qua một hồi lâu, hắn mới hỏi: “Không phải cậu đã nghĩ tốt phải làm như thế nào rồi sao?”

    Sở Thiên cười không nói. Tiêu Tử Nhiên vuốt vuốt cằm: Được rồi, tùy cậu, muốn tôi làm cái gì cứ việc nói, tôi sẽ phối hợp.” Kỳ thật, tên bác sĩ có nhiều lúc vẫn thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề. Đối với hắn mà nói, chỉ có máu tung bay tứ tung mới là cảnh đẹp nhất. Nhưng mà, Sở Thiên cũng không phải là người quá thích sử dụng bạo lực. Một khi đã như vậy, hắn liền mỏi mắt mong chờ, nhìn xem cái tên gia hỏa thích che giấu sự xảo quyệt của bản thân này, có thể làm được cái gì.

    “Vậy —- những tên kia thì sao?” Tiêu Tử Nhiên nhìn thoáng qua đám người tự xưng là quân nhân xuất ngũ. Đối với những người đó, Tiêu Tử Nhiên vẫn cảm thấy rất muốn có được, thoạt nhìn cũng rất lợi hại, thật sự là một trợ lực tốt trong chiến đấu a! Sở Thiên lắc đầu: “Bọn họ rõ ràng trước mạt thế là một đoàn thể có ký kết ngầm, cũng không phải là tổ hợp lâm thời. Nhưng mà, tôi thấy bọn họ càng như là lính đánh thuê, nếu anh muốn có được sức chiến đấu của bọn họ, chưa hẳn là không có cách.”

    “Cậu nói —– thuê?” Lính đánh thuê sao? Thế nhưng Sở Thiên làm sao nhìn ra được lai lịch của bọn họ, người này, giấu thật sâu nha! Tiêu Tử Nhiên có ý nghĩ sâu xa nhìn Sở Thiên một cái. Sở Thiên từ sớm đã quen với mấy động tác kỳ lạ của tên bác sĩ nên không đếm xỉa nói: “Đúng. Nhưng mà, mạt thế đã tới, bọn họ muốn nhất định không phải tiền. Về phần là cái gì —— tự anh suy nghĩ đi.”

    “Cái gì bảo tôi tự mình suy nghĩ? Hóa ra một đường kề vai sát cánh cùng nhau chiến đấu với cậu không có chút ưu đãi gì sao?” Còn làm cái kiểu này cho hắn xem! Tên bác sĩ giận. Sở Thiên cười lạnh một tiếng: “Mỗi người phụ trách một thứ. Bằng không, chức lão đại của anh đưa cho tôi đi?” Tiêu Tử Nhiên lần nữa bĩu môi, tính toán chi li như thế làm gì? Sau đó hắn không kiên nhẫn phất tay, ý bảo Sở Thiên có thể lăn. Sở Thiên cũng không muốn thấy mặt tên bác sĩ, hắn còn có chuyện phải làm, rất nhiều chuyện phải làm.

    Ngày hôm sau, trong thánh đường một mảnh hòa thuận. Đêm hôm qua, có sóng tang thi triều nhỏ tập kích thánh đường. Mấy đám người này lại không phân biệt gì toàn bộ đều đi ra ngoài chặn đánh. Một trận chiến không lớn không nhỏ khiến mọi người thấy được sức mạnh của đoàn kết. Trời sáng, Lôi Sư mang theo người đi tìm tên bác sĩ. Lôi Sư chính trực tráng niên lại thức tỉnh lôi hệ dị năng, làm cho khuôn mặt hắn vốn chính trực cương nghị, lại thêm vài phần oai hùng. Lúc này đây, Gia Luân Hủ cùng người của hắn đều không xuất hiện.

    Lôi Sư nói chuyện lại thì không chút dài dòng, hắn vô cùng thành khẩn mời tên bác sĩ gia nhập vào đoàn đội của hắn. “Tôi là Lôi Sư, đội trưởng tiểu đội Lôi gia. Tối hôm qua nhìn thấy thực lực của các vị, không biết các vị có từng nghĩ tới, gia nhập vào đoàn đội để bản thân càng thêm lớn mạnh không?” Tiêu Tử Nhiên nghiêm túc gật đầu: “Có! Tôi từ ngày hôm qua đã có suy xét, nói thế nào cũng phải mời các vị đến gia nhập cùng chúng tôi. Không nghĩ tới, các vị lại chủ động đến đây, thực đáng mừng.” Lôi Sư bị hắn nói đến nghẹn lại, hắn mang theo thành ý đến đàm phán, chỉ là không nghĩ tới người này hoàn toàn không theo lẽ thường. Hắn thanh thanh cổ họng, cường điệu nói: “Chúng tôi đến là để mời các vị gia nhập vào đội ngũ của chúng tôi.”

    “Vâng, đúng, các vị đến gia nhập vào đội của chúng tôi.” Tiêu Tử Nhiên vẫn nghiêm túc gật đầu, nét mặt không hề có nửa phần ý muốn đùa giỡn. Cái này có chút càn quấy a, Lôi Sư không vui nhăn mày lại: “Chúng tôi mang theo thành ý mà đến, nếu ngài tiếp tục như vậy, cũng không có cách nào để tiếp tục nói.” Tiêu Tử Nhiên rốt cục cười: “Thành ý của ngài thật lớn, không nói hai lời đã bắt đầu nghĩ muốn hợp nhất đội chúng tôi, xin hỏi, thành ý của ngài là cái gì? Ngài tính lấy cái gì để đả động chúng tôi?” Vẻ mặt hắn khinh thường, biểu tình trào phúng.

    Lôi Sư bị châm chọc khiêu khích nhưng lại không hề nổi giận, còn nghiêm túc nói: “Ngài cũng là thủ lĩnh của một đội, ngài hẳn hiểu được, trong mạt thế, nhân loại của chúng ta chỉ có thể đoàn kết lại với nhau mới có nhiều cơ hội sống sót. Đặc biệt chúng ta thân là dị năng giả, trời cao ban tặng dị năng cho chúng ta đồng thời cũng giao phó trách nhiệm lớn lao cho chúng ta, từ trong tay chúng ta xây dựng một thế giới mới, để người thường có được sự che chở, khiến nhân loại có thể sinh sôi nảy nở, đây mới là chuyện chúng ta phải làm. Về phần vinh nhục được mất của cá nhân so với ích lợi của nhân loại thì nhỏ bé không đáng kể.”

    Lôi Sư cao giọng nói, trong thánh đường có công năng khuếch thanh, tuy rằng tất cả mọi người đều cách nhau một khoảng cách nhất định, nhưng mà từ khi giọng nói của Lôi Sư vang lên, trên cơ bản tất cả mọi người đều nghe rõ hắn đang nói cái gì.

    “Ngài hỏi tôi, lấy cái gì để đả động các vị. Tôi muốn nói, đó là trách nhiệm! Trách nhiệm bảo vệ nhân loại! Người thường cũng tốt, dị năng giả cũng thế, chỉ cần còn sống, chưa biến thành quái vật, đều gánh vác sứ mệnh chịu trách nhiệm về tương lai của nhân loại.” Ánh mắt Lôi Sư từ trên người Tiêu Tử Nhiên dời đi chuyển về nơi có nhiều người: “Tất cả mọi người suy nghĩ một chút, chúng ta làm thế nào đi được đến nơi này. Bằng vào đơn đả độc đấu sao? Các người suy nghĩ một chút, người muốn dựa vào năng lực của bản thân lưu vong trong mạt thế, còn có mấy người sống sót? Người hiện tại đứng ở chỗ này, có người nào mà không phải dựa vào sức mạnh của đoàn đội, mọi người tổ hợp cùng một chỗ, đoàn kết với nhau, mới có thể đi đến đây? Có ai không phải? Không phải có thể đứng ra!”

    Lôi Sư nhìn bốn phía đối diện với những ánh mắt đang nhìn hắn. Toàn Hiểu Vũ vốn ngồi xổm ở một góc sáng sủa, nghĩ về Sở Thiên. Liền nghe được lời nói quen thuộc, cậu sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được —- ở đây cũng không phải cảnh tượng của kiếp trước. Không, chính xác mà nói, vẫn là chỗ của kiếp trước, vẫn là cái tên lão đại đó, vẫn nói những lời nói đó, làm cùng một động tác đó, thật giống như trong trí nhớ của Toàn Hiểu Vũ. Nhưng mà, đối tượng nói chuyện lại không giống nhau.

    Chương 39: Tiến triển

    Thời điểm này của kiếp trước, người thường rất nhiều. Cũng không có đám người của Gia Luân Hủ ở đây, mà trong những thuộc hạ hiện tại của Lôi Sư, cái thời điểm kia, có rất nhiều người đều ở tại thánh đường ngẫu nhiên gặp được sau đó gia nhập, mà không phải giống như hiện tại, bọn họ đã sớm là người trong đội của Lôi Sư.

    Trong trí nhớ, có một vài nội dung trùng khít, có một vài nội dung thay đổi, những thay đổi này, làm cho Toàn Hiểu Vũ hoảng hốt, dần dần thanh tỉnh.

    “Không ai đứng ra sao? Cho nên, đơn đả độc đấu là tuyệt đối không được! Chúng ta cần chính là tin tưởng và nương tựa vào nhau. Bởi vậy tôi hy vọng, mọi người có thể cùng nhau đánh trận chiến này, gia nhập vào đội ngũ của chúng tôi, cũng có người trong lòng không phục, hỏi, vì cái gì phải gia nhập vào đội ngũ của chúng tôi, phục tùng quy tắc của chúng tôi? Tôi biết, rất nhiều người, trong lòng đều nghĩ như vậy?”

    Lôi Sư hỏi lại một câu, sau đó tự hỏi tự trả lời: “Có lẽ tất cả mọi người đều phát hiện, sau mạt thế, có một bộ phận người có được dị năng. Tôi cho rằng, dị năng giả, chính là người đảm nhiệm sứ mệnh phục hưng trọng đại nhân loại! Số lượng dị năng giả và năng lực, quyết định thực lực của đoàn đội. Tôi trước giới thiệu một chút Lôi gia tiểu đội của chúng tôi đi. Có lẽ, ở đây có một vài người đối với chúng tôi đã có chút hiểu biết.”

    Xem ra nói nửa ngày, trọng điểm là đây a. Tiêu Tử Nhiên và Sở Thiên liếc nhìn nhau.

    Sở Thiên tiếp cận Tiêu Tử Nhiên, sau đó thấp giọng nói: “Nhìn người ta, học hỏi nhiều một chút.”

    Tiêu Tử Nhiên cực kỳ khinh thường: “Loại chuyện dối trá như vậy phải do cậu làm mới đúng.”

    Sở Thiên từ chối cho ý kiến nhún vai. Sau đó suy nghĩ một chút, đi tới một góc sáng sủa, đem Toàn Hiểu Vũ kéo trở về.

    Đúng nghĩa là kéo về. Chính là bất chấp tất cả, trực tiếp kéo người về.

    Toàn Hiểu Vũ vẻ mặt không hiểu, tuy rằng lấy năng lực hiện tại của cậu muốn quật Sở Thiên rất dễ dàng, nhưng cậu không làm như vậy. Cứ để Sở Thiên kéo tới phía sau Tiêu Tử Nhiên đứng ở đó. Sau đó ——-

    Sau đó Sở Thiên liền công khai như vậy! Công khai từ phía sau ôm lấy cổ cậu, đem sức nặng thân thể dựa trên người cậu!

    “Anh —–” Hai gò má Toàn Hiểu Vũ nóng cháy.

    “Người kia nói nhảm nhiều lắm, tôi cũng đứng đến mỏi muốn chết, cho tôi mượn dựa một hồi.” Sở Thiên không chút lưu tâm nói.

    Toàn Hiểu Vũ nhất thời câm nín, lại không dám lộn xộn, toàn thân cứng còng. Trong lòng Sở Thiên hơi bất mãn, đây là loại phản ứng gì? Cứ như thấy quỷ vậy. Trong lòng mất hứng, đem cằm tựa trên vai Toàn Hiểu Vũ, miệng thì ở bên tai người ta nói: “Tôi muốn thu hồi lời nói ngày hôm qua.”

    Thân thể Toàn Hiểu Vũ chấn động. Đột nhiên trong lòng dâng lên một loại cảm giác mất mác.

    Sở Thiên lại tiếp tục nói: “Tôi không nên để cậu tự mình suy xét. Tính tình của cậu như vậy, tôi nghĩ không hơn một năm cũng nghĩ không thông. Chúng ta cũng không biết có thể sống qua một năm hay không. Mặc kệ, tôi đơn phương quyết định, chúng ta từ hôm nay trở đi sẽ ở cùng nhau. Tôi mặc kệ cậu nghĩ gì, không đồng ý tôi sẽ dùng tinh thần lực ảnh hưởng cậu.”

    Loại ngữ điệu bá đạo cùng uy hiếp khiến Toàn Hiểu Vũ không khỏi trợn mắt há hốc mồm, cậu thật sự rất muốn quay đầu nhìn xem khuôn mặt của Sở Thiên, sau đó hỏi hắn: Anh có còn là Sở Thiên mà tôi quen biết không?

    Thế nhưng cậu không hề động, trong tiềm thức, tựa hồ ngầm đồng ý cho hành vi của Sở Thiên, thân thể tựa hồ cũng thoáng thả lỏng.

    Sở Thiên lúc này mới thỏa mãn gật đầu, không tiếp tục đùa giỡn lưu manh.

    Lúc này có một tầm mắt, chặt chẽ khóa trên người bọn họ. Là đến từ Gia Luân Hủ cách đó không xa.

    Sở Thiên liền cảm giác được, thế nhưng khinh thường lựa chọn trực tiếp coi nhẹ hắn. Mà trong đầu Toàn Hiểu Vũ loạn cào cào, Sở Thiên lại gắt gao tựa ở phía sau cậu, nào có hơi sức đâu mà cảnh giác tầm mắt của người khác.

    Lúc này diễn thuyết của Lôi Sư đã đi tới phần gay cấn.

    Trước tiên hắn nói người sống sót hẳn nên có trách nhiệm tiếp đó là tầm quan trọng của đoàn kết. Từ đó miêu tả nhân tố quyết định là dị năng giả, cuối cùng, bắt đầu triển lãm sức mạnh của hắn —– dị năng của hắn, dị năng giả trong đoàn đội của hắn, dị năng giả tụ tập lại cùng một chỗ sau đó phô diễn thực lực. Quan trọng nhất, bọn họ có vật tư.

    Đương nhiên Ôn Đồng cũng dưới cái nhìn của Lôi Sư, đem thức ăn chất thành đống đột nhiên đặt ở trung tâm đám người, cơ hồ mọi người đều sợ ngây người.

    Đống thức ăn này như một cái núi nhỏ! Hình ảnh đó quả thật rung động lòng người.

    Trong mạt thế, còn có cái gì quý hơn thức ăn?

    Nhưng mà Ôn Đồng chỉ đang triển lãm, sau đó liền thần tốc thu hồi tất cả thức ăn. Nhưng mà rung động trong nháy mắt kia vẫn làm cho rất nhiều người ở đây dại ra.

    Lôi Sư đối với hiệu quả như vậy phi thường hài lòng. Hắn lại ra hiệu, trong đội ngũ có vị thiếu niên là dị năng giả hệ trị liệu, cười hì hì đứng dậy.

    Hắn vẽ một đường vết thương trên tay trái của mình, máu tươi chảy ra. Sau đó hắn đặt tay phải lên vết thương, ngay tức khắc một đạo bạch quang lóe lên, khi hắn gỡ tay ra, miệng vết thương biến mất.

    Hiệu quả lần này không rung động như Ôn Đồng. Bởi vì đám học sinh và đám cư dân lân cận, đã sớm được Lôi gia tiểu đội trợ giúp, rất nhiều người đã thấy qua loại năng lực này. Mà dị năng giả hệ không gian, mọi người chỉ được nghe nói, khi một núi nhỏ thức ăn đột nhiên xuất hiên rồi lại tức khắc biến mất, mọi người mới tự mình cảm nhận cái loại rung động này.

    Sở Thiên và Tiêu Tử nhiên cũng chú ý tới, đám lính đánh thuê kia, khi trông thấy năng lực của Ôn Đồng, chỉ chấn kinh một chút, sau đó người đàn ông thoạt nhìn là đầu lĩnh trong đám bọn họ, đã đem ánh mắt chặt chẽ tập trung trên người của Ôn Đồng, nhìn cũng không thèm nhìn đống vật tư kia lần hai.

    Xem ra, những người đó hình như không hề thiếu vật tư a! Tiêu Tử Nhiên và Sở Thiên lại đối mặt, dùng ánh mắt trao đổi một chút thông tin.

    Khi dị năng giả hệ trị liệu lên sàn, người đàn ông kia, quả nhiên cũng chú ý tới cái dị năng giả đó, từ đó về sau, ánh mắt của hắn, liền một mực đảo qua đảo lại trên người Ôn Đông và thiếu niên dị năng giả hệ trị liệu.

    Lúc này, Bạch Minh Hi khinh thường bĩu môi, thầm nghĩ, chỉ là một đống đồ nhỏ như lông mao, thứ trong không gian lão tử lấy ra đủ đè chết các người!

    Rồi sau đó lại thần kinh hề hề ngồi xổm xuống, đè thấp giọng nói với Lí Nam: “Tiểu Nam, người kia không lợi hại bằng em, bạch quang của hắn không sáng bằng em, em còn có thể vá miệng vết thương lớn như cái động kìa!” Nói xong còn khoa tay múa chân một chút miêu tả miệng vết thương của Sở Thiên.

    Lực chú ý của Lí Nam cũng không ở bên này, nó thấy hành động giữa Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ, nó cảm thấy là lạ, anh Hiểu Vũ hình như bị khi dễ.

    Chính là, anh Thiên lại không giống là một người sẽ khi dễ anh Hiểu Vũ, ngày hôm qua, anh ấy còn cứu mạng của anh Hiểu Vũ! Miệng vết thương và máu kia cũng không phải giả!

    Nhưng nó càng nhìn hai người bọn họ càng cảm thấy kỳ quái, nó rất muốn đi qua hỏi một chút, nhưng lại cảm thấy hình như không nên đi tới hỏi.

    Thật sự rối rắm!

    Vừa lúc Bạch Minh Hi nói chuyện với nó, nó liền hỏi: “Anh Tiểu Bạch, anh Thiên….. Sẽ không khi dễ anh Hiểu Vũ đi?” Nó lo lắng nói.

    “A.” Bạch Minh Hi liếc nhìn hai người không được tự nhiên bên kia một cái. Hắn coi như là trúc mã kiêm tử đảng cho Sở Thiên, vẫn có thể nhìn ra một chút tâm tư của Sở Thiên.

    Chỉ là, hắn vẫn cho rằng Sở Thiên đối với Toàn Hiểu Vũ chỉ là cảm thấy hứng thú mà thôi. Hắn không nghĩ tới chính là, Sở Thiên cư nhiên sẽ đánh cực mạng sống của mình đi cứu Toàn Hiểu Vũ.

    Lúc ấy hắn sợ quá chừng, đó không phải là hành động của Sở Thiên hắn quen biết sẽ làm. Cho nên khi Sở Thiên làm như vậy, hắn liền đoán được gì đó, trong lòng bắt đầu đánh giá tầm quan trọng của Toàn Hiểu Vũ đối với Sở Thiên lại lần nữa.

    Quả nhiên, Sở Thiên cái tên này, sau khi xác định tâm ý của mình, liền lập tức hành động. Kỳ thật, đây mới là phong cách của Sở Thiên chân chính. Không thèm để ý gì cả, một chút cũng không quan trọng, nếu đã xem trọng, thì nhất định phải giành tới tay. Không thể kéo dài, không buông tha bất luận cơ hội nào. Đây mới là Sở Thiên thực sự.

    “Đương nhiên sẽ không. Em nghĩ xem Thiên Thiên có từng khi dễ người nào chưa? Huống hồ quan hệ giữa hai người bọn họ tốt như vậy, Thiên Thiên sao lại có thể khi dễ Hiểu Vũ chứ?” Bạch Minh Hi mặt không đỏ khí không suyễn nghiêm trang nói dối.

    Lí Nam có chút hoài nghi nhìn hắn một cái: “Nhưng mà, em cảm thấy hôm nay bọn họ rất kỳ quái…..”

    “Ai u!” Bạch Minh Hi dùng sức vỗ bả vai của Lí Nam: “Sẽ không, có lẽ chỉ là ầm ĩ một chút vân vân, giữa bạn bè điều đó là bình thường mà thôi! Em xem, mỗi ngày Thiên Thiên đều mắng anh. Không có việc gì, đừng động bọn họ, em nhìn cái người tên Lôi Sư kia kìa, diễn thuyết rất phấn kích! Con nít không cần lo cho người lớn.”

    Nói xong, Bạch Minh Hi còn cưỡng chế vặn cái đầu đang nhìn về phía Toàn Hiểu Vũ của Lí Nam về.

    “Nhưng mà —–” Nhưng mà anh Hiểu Vũ chưa bao giờ cùng người ta cãi nhau a!

    “Không nhưng mà gì hết!” Bạch Minh Hi nghiêm túc ra hiệu chớ lên tiếng, tỏ ý bảo Lí Nam nhìn bên Lôi Sư. Lí Nam bất đắc dĩ, đành phải tạm thơi bỏ qua Toàn Hiểu Vũ và Sở Thiên.

    Bên này, diễn thuyết của Lôi Sư đã đến phần kết thúc: “Tiểu đội Lôi gia của chúng tôi, có tinh thần cứu vớt mọi người, có dị năng giả có sức chiến đấu mạnh mẽ, có dị năng giả không gian mang theo lượng lớn vật tư, có dị năng giả hệ trị liệu giúp cứu mạng mọi người, còn có thủy hệ dị năng giả có thể cung cấp nguồn nước sạch. Xin hỏi các vị, đoàn thể của các vị có thể mạnh hơn chúng tôi không? Và chúng tôi đối với người thường không có dị năng, đối xử bình đẳng, hơn nữa còn cung cấp vật tư và sự bảo hộ. Đoàn đội của các vị ai có thể cam đoan làm được?”

    Nói xong những điều này, Lôi Sư xoay người, đối với Tiêu Tử Nhiên nói: “Những lý do này, đã đủ thuyết phục cậu gia nhập vào đội của chúng tôi chưa?”

    Còn chưa đợi Tiêu Tử Nhiên trả lời trong đám học trò và cư dân lâm thời tổ hợp đã có rất nhiều người nhấc tay ồn ào: “Gia nhập! Chúng tôi nguyện ý gia nhập!”

    “Tôi cũng nguyện ý!”

    “Tôi cũng vậy, tôi cũng muốn.”

    Lúc này những người nói cơ bản đều là người thường. Trong nhóm tổ hợp cư dân cũng có mấy dị năng giả, bọn họ hai mắt nhìn nhau, có hơi lưỡng lự.

    Tiêu Tử Nhiên cười lạnh liên tục, hai tay vẫn khoanh trước ngực thả xuống, hai tay “ba ba ba” dùng sức vỗ tay: “Lôi đội trưởng nói thật hay! Vài vị dị năng giả biểu diễn cũng thực sự rất đặc sắc! Sau mạt thế, tôi đã rất lâu không được xem một màn trình diễn xuất sắc như vậy, cảm ơn các vị.”

    Tiếp theo, đề tài câu chuyện lại chuyển: “Thế nhưng, cái mà các người nói có liên quan gì đến chúng tôi? Dù sao tôi nghe cũng không hiểu. Cho nên tôi nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ hiểu rõ một chuyện, chính là —— đâu có liên quan gì đến tôi a?” Hắn còn làm một vẻ mặt mờ mịt khó hiểu.

    “Cậu —–” Lúc này đây, Lôi Sư thật sự tức giận. Người này ngay cả chút mặt mũi cũng không cho! Sau mạt thế từ khi hắn có được lôi hệ dị năng đến nay, cũng chưa từng gặp qua người nào dám không cho hắn mặt mũi.

    Tiêu Tử Nhiên chìa tay ra, làm một động tác ngừng, đánh gãy lời Lôi Sư muốn nói: “Lôi đội trưởng, anh xem, nhiều người muốn tham gia như vậy, tha thiết hy vọng ngài để ý đến bọn họ kìa! Chúng tôi cũng đã mệt lắm rồi, muốn đi chuẩn bị chút thức ăn. Nếu không Lôi đội trưởng đến chỗ chúng tôi ăn chút gì đó?”

    Tiêu Tử Nhiên lách mình ra hiệu mời.

    Sở Thiên tiếp lời: “Lôi đội trưởng có thể là đang khát đi, chúng ta đi lấy hai bình nước tới đi.” Đây là châm chọc Lôi Sư nói nhiều. Nói xong thì nâng nâng cằm, ý bảo Bạch Minh Hi đem nước tới.

    Bạch Minh Hi và Sở Thiên ăn ý không gì sánh kịp, trong nháy mắt liền từ trong ba lô lấy ra hai bình nước, nhiệt tình chạy tới.

    “Đừng!” Tiêu Tử Nhiên đưa tay ra cản, đẩy Bạch Minh Hi qua một bên: “Nước của cậu có sạch không hả? Lôi đội trưởng có thủy hệ dị năng giả làm sạch nước, để ý chút này của cậu sao? Mau đem đi!” Tiêu Tử Nhiên đuổi Bạch Minh Hi giống như đuổi ruồi bọ vậy.

    “Ha!” Bạch Minh Hi vẻ mặt vô tội, quả nhiên lại cầm nước chạy về, thực ra, trong lòng đã sớm nhạc khai liễu hoa*. (Rất vui mừng.)

    “Các người được lắm!” Lôi Sư cực kỳ tức giận, oán hận vung tay, mang theo người xoay người rời đi. Lôi Sư vừa đi, những người tỏ vẻ muốn gia nhập lập tức tiến tới vây quanh hắn.

    Tiêu Tử Nhiên mặt dày phất phất tay: “Đi thông thả a, Lôi đội trưởng!”

    Chương 40: Hôn môi

    Bên kia vừa quay đầu cũng không quản đám người đó tâm tình hỏng bét, Tiêu Tử Nhiên triệu tập nhân mã của mình, chuẩn bị họp nội bộ.

    Tiêu Tử Nhiên nói đại khái một chút rồi để đội ngũ nghỉ ngơi trong thánh đường vài ngày, nhưng vẫn như trước không để cho ai có lời phản đối, hoàn toàn không có học theo lão đại người ta giả bộ làm người lương thiện.

    Sau đó thì lập kế hoạch cho lộ tuyến tương lai. Mãi cho đến cuối cùng mới nói: “Các người đều một đường từ trong khu biệt thự theo tôi đến đây, chúng ta mang theo vật tư có bao nhiêu, trong lòng các vị cũng rõ ràng. Chúng ta không có dị năng giả hệ không gian, một đường lên Bắc, trừ bỏ các loại nguy hiểm cần phải tránh, còn cần tự cấp tự túc, vừa đi vừa thu gom vật tư.”

    Hắn dừng một chút, ngón trỏ thon dài chỉ chỉ chỗ phía sau Lôi Sư: “Bên kia mở ra điều kiện hậu đãi, người muốn rời khỏi, hiện tại có thể đi. Nhưng mà nhớ kỹ…. ”

    Ánh mắt Tiêu Tử Nhiên nhất thời trở nên âm trầm: “Hiện tại đi, tôi không cản. Chỉ là, một khi quyết định ở lại, không nên để tôi phát hiện ra ai có dị động gì. Thủ đoạn của tôi các người đều biết.”

    Ngay sau đó, ngữ khí của hắn lại trở nên lười biếng: “Tôi cũng không phải là đại thiện nhân, tôi không biết cái gì là trách nhiệm, nơi này không có cái gì gọi là dân chủ, càng không có cái gì bảo hộ! Tôi chỉ cần tuyệt đối phục tùng, cho dù là chết. Vẫn là câu nói đó, tôi không nuôi người vô dụng.”

    Hắn nhìn mọi người một chút, đương nhiên, trong đám người này không bao gồm bốn người Sở Thiên. Bốn người này không phải người mà hắn có thể khống chế được, hiện tại mọi người chỉ đang kết bọn, sớm hay muộn gì cũng mỗi người đi một ngả, tên bác sĩ từ sớm đã có giác ngộ.

    “Tiêu lão đại, không cần phải nói, tôi đi theo ngài.” Lão Ô là người đầu tiên biểu lộ lập trường. Trong mạt thế này, hắn không có dị năng, chút bản lĩnh của hắn trước mạt thế còn có chỗ dùng nhưng hiện tại xuất hiện càng nhiều các dị năng giả có thực lực mạnh, chút bản lĩnh đó đã nhỏ bé không đáng kể. Nhưng mà hắn cũng không cam tâm, mặc dù làm người bình thường, hắn cũng không thể để bản thân sống uất ức.

    Lão Ô tin tưởng mắt nhìn người của bản thân, muốn ở trong nơi có nhiều dị năng giả sống được yên ổn, đi theo tên bác sĩ khẳng định không sai. Cái tên Lôi Sư kia, ở trong mắt hắn, chẳng qua là một Chính ca khác mà thôi. Hiện tại thoạt nhìn quyền thế rất mạnh, nhưng có thể đi bao xa, ai biết được?

    “Tiêu lão đại, tôi cũng đi theo ngài.” Thủy hệ dị năng giả Triệu Bất Phàm cũng ngay lập tức tỏ rõ lập trường. Hắn từ bệnh viện đã theo tên bác sĩ đi tới đây, ít nhiều gì cũng thăm dò được một chút tính tình của tên bác sĩ.

    Tên bác sĩ quả thật không phải một người tốt gì, nhưng mà không phải người tùy hứng làm bậy. Hắn có năng lực có ý tưởng, còn có Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ trợ lực, hai ngày này còn xuất hiện một dị năng giả hệ trị liệu luôn ẩn nấp là Lí Nam, đội ngũ này chưa hẳn là kém hơn so với Lôi Sư.

    Huống hồ cùng sống chung với những người này hơn hai tháng, đám ô hợp của Lôi Sư sao có thể so được.

    Hơn nữa, nghe giọng điệu của Lôi Sư kia, dị năng giả còn phải phụ trách bảo vệ người thường, còn muốn mỗi ngày vì nhiều người như vậy cung cấp nguồn nước sạch, phải dốc hết sức mình còn không được oán giận, oán giận thì trái với lý niệm của đoàn đội, Triệu Bất Phàm tự nhận mình không phải thánh nhân, vẫn là đi theo tên bác sĩ vẫn đáng tin hơn.

    Còn có những người khác, tuy rằng không nói gì, nhưng mà ý nghĩ muốn ở lại vẫn thể hiện khác rõ ràng. Chỉ có một nhà ba người cô gái, hai mặt nhìn nhau, châm chước, một hồi lại như muốn nói ra suy nghĩ của mình.

    “Nói đi, tôi nói, hiện tại muốn chạy thì nhanh chân lên.” Tiêu Tử Nhiên là một người khôn khéo, liếc mắt một cái liền nhìn ra bộ dạng phân vân của họ.

    Cha mẹ của cô gái không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Tử Nhiên, người cha kia cúi đầu thưa dạ nói: “Tiêu lão đại, tôi…. chúng tôi chỉ là người thường, tuổi tác lớn, còn mang theo một cô con gái. Đối với đội ngũ không có tác dụng gì. Vừa rồi Lôi đội trưởng nói, sẽ đối xử bình đẳng bảo vệ người thường…. chúng tôi…. chúng tôi muốn….”

    “Được!” Tiêu Tử Nhiên không chút do dự gật đầu, sau đó nói với lão Ô: “Phân một phần vật tư cho bọn họ, để bọn họ đi.”

    Lão Ô gật đầu, lập tức chấp hành mệnh lệnh, đi lấy các vật tư thích hợp lại đây. “Cha mẹ, các người nói cái gì vậy!” Cô gái cũng nóng nảy, nàng căn bản không muốn rời khỏi đoàn thể này, cha mẹ nàng đột nhiên quyết định khiến nàng rất kinh ngạc.

    Mẹ của nàng lập tức đè tay nàng lại, một mặt cản trở nàng tiếp tục nói, một mặt cúi đầu khom lưng cung kính cảm ơn Tiêu Tử Nhiên.

    Tiêu Tử Nhiên không thèm quan tâm đến bọn họ, quay đầu hỏi những người khác: “Còn có ai nữa không? Khẩn trương lên, đừng lãng phí thời gian.”

    “Cha mẹ, vì cái gì phải rời đi, nơi này tốt lắm, chúng ta vẫn….” Cô gái rất sốt ruột, ý đồ khuyên bảo cha mẹ, nhưng lập tức bị cha mẹ nàng ngăn trở.

    Có thể nhìn ra, cô gái này bình thường rất nghe nời cha mẹ nàng, cha mẹ cũng rất yêu thương nàng, đem nàng bảo vệ tốt lắm. Dưới sự ngăn cản của cha mẹ, nàng cũng có vẻ không thể làm sao được, cuối cùng vẫn khuất phục với quyết định của cha mẹ, không hề lên tiếng.

    Vốn, từ trong biệt thự rời khỏi, là quyết định của cha mẹ nàng, cha mẹ nàng chung quy cảm thấy ánh mắt của những người đàn ông kia nhìn nàng không đúng, thời điểm có tên bác sĩ không ai dám làm càn, bọn họ sợ hãi tên bác sĩ đi rồi những người đó sẽ làm những chuyện không tốt đối với con gái của bọn họ.

    Cho nên khi tên bác sĩ nói phải rời đi, bọn họ liền quyết định đi theo tên bác sĩ rời đi. Chỉ là cùng lúc đó, bọn họ cũng đã sớm lập kế hoạch một khi tìm được cơ hội, liền thoát ly khỏi đội ngũ của tên bác sĩ. Dù sao bọn họ cũng không thể tin tưởng tên bác sĩ, từng nhìn thấy tên bác sĩ không chút do dự giết người, nên cho rằng tên bác sĩ không phải là người tốt gì.

    Trước mắt, là một cơ hội tốt nhất.

    Lôi Sư nói nguyên tắc bảo hộ người thường rất đả động bọn họ.

    Huống hồ, bọn Lôi Sư có không gian dị năng giả, có vật tư, hiện tại lại có nhiều người nguyện ý gia nhập vào đội ngũ của Lôi Sư. Nhiều người thường như vậy, bọn họ xen lẫn bên trong nhận được sự bảo hộ của các dị năng giả, so với đi theo một tên bác sĩ hỉ nộ vô thường an toàn hơn nhiều.

    Ý kiến của con gái, bọn họ từ trước đến giờ luôn xem nhẹ, bọn họ tin tưởng bản thân có thể bảo vệ được con gái vô tri, cũng tin tưởng tuyệt đối sẽ không sai.

    Vì thế, bọn họ cầm mọi thứ vật tư tức khắc rời khỏi. Chỉ có cô gái còn đang lưu luyến không rời quay đầu nhìn, có lẽ cũng chỉ có nàng cho rằng, đội hữu của mình không phải là kẻ xấu, hơn nữa là bọn họ có năng lực bảo vệ cả nhà nàng đi.

    Một nhà ba người rời đi, cũng không có làm lung lay đến quyết định cũng những người khác, không ai có ý định muốn rời đi. Tiêu Tử Nhiên lúc này mới gật đầu, bắt đầu bố trí nhiệm vụ cho mỗi người.

    Mặc kệ những người trong thánh đường nghĩ gì, tang thi triều nhỏ ngày hôm qua là đang nhắc nhở bọn họ, thánh đường cũng không phải nơi tuyệt đối an toàn.

    Cho nên, Tiêu Tử Nhiên bảo Lão Ô mang theo Tiếu Minh, Triệu Bất Phàm, Lâm Tự Cường, chia làm hai tổ, thay phiên nhau trực đêm, chặt chẽ chú ý động tĩnh bên ngoài thánh đường, phát hiện có gì không ổn lập tức cảnh báo.

    Mã Tĩnh Tĩnh và Lục Khiết thì phụ trách chỉnh đốn vật tư và nội vụ, bảo vệ tốt phần đất của mình. Tên bác sĩ phụ trách xử lý chuyện giao tiếp trong thánh đường, chính là khuyên cha xứ rời khỏi nơi này.

    Vốn chuyện giao tiếp và khuyên cha xứ là của Sở Thiên, nhưng mà Sở Thiên không muốn để tên bác sĩ cướp nhiệm vụ tuần tra bên ngoài, lấy cớ là hắn và Toàn Hiểu Vũ đã hợp tác hơn hai tháng đã thành thói quen, sợ tên bác sĩ không phối hợp tốt với Toàn Hiểu Vũ cho nên để hắn đi là thích hợp nhất.

    Tên bác sĩ cũng không có biện pháp, Sở Thiên hiện tại có chút lòng dạ của Tư Mã Chiêu* a! Tấm tắc! Đành phải đổi nhiệm vụ với hắn vậy.

    Bình thường Sở Thiên bọn họ ra ngoài, đều mang theo Bạch Minh Hi và Lí Nam, lúc này cũng tìm được một cái cớ, để hai người bọn họ ở lại trong thánh đường. Lí Nam vẫn nghe lời như trước, không có ý kiến gì. Nhưng mà Bạch Minh Hi nhìn Sở Thiên, ủy khuất giống như oán phụ.

    Đương nhiên, Sở Thiên không thèm đếm xỉa hắn.

    “Ô ô, Tiểu Nam, Thiên Thiên không cần anh nữa.” Bạch Minh Hi nửa ngồi chồm hổm, đem khuôn mặt chôn trên vai của Lí Nam giả khóc.

    Lí Nam dở khóc dở cười, chỉ có thể an ủi hắn.

    Toàn Hiểu Vũ nói không nên lời cảm giác trong nội tâm, hai ngày Sở Thiên như biến thành một người khác, đáng sợ chính là, bản thân lại không chán ghét và bài xích Sở Thiên này.

    Cho nên khi Sở Thiên cường ngạnh yêu cầu tên bác sĩ an bài cho mình và hắn ra ngoài, cậu không có phản đối, chỉ là vẫn trầm mặc cam chịu. Khi xuất phát, Sở Thiên phụ trách lái xe, Toàn Hiểu Vũ ngồi ở ghế phó lái im lặng không nói.

    Sở Thiên quay đầu nhìn cậu một cái: “Mất hứng? Bởi vì tôi tự chủ trương?”

    “Không có.” Toàn Hiểu Vũ lắc đầu, nhìn Sở Thiên một cái, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tôi chỉ là đang tiếp thu yêu cầu của anh, nghiêm túc suy nghĩ.”

    Sở Thiên sửng sốt một chút, sau đó “xì” cười ra tiếng, hắn đưa tay nhu nhu đầu Toàn Hiểu Vũ, động tác mang theo vài phần ôn nhu: “Không phải đã nói rồi sao, thu hồi lời hôm qua, không cho cậu suy nghĩ, tôi đã quyết định rồi.”

    Toàn Hiểu Vũ vẫn lắc đầu nghiêm túc nói: “Vẫn phải suy nghĩ kỹ càng.”

    “Ha?” Tay Sở Thiên từ trên đầu Toàn Hiểu Vũ trượt tới sau gáy cậu, nhẹ nhàng kéo khiến cậu nhìn thẳng vào mắt hắn: “Kia, cậu nghiêm túc nói, cậu nghĩ như thế nào?”

    Toàn Hiểu Vũ không nhìn hắn, hơi cúi đầu, lông mi dài run run, đợi một hồi mới nói: “Tôi không ghét những chuyện anh làm.” Sở Thiên thấy cậu như vậy, trong lòng như bị mèo cào, ngứa, ma xui quỷ khiến, liền chòm người qua, ở khóe mắt của Toàn Hiểu Vũ, hôn xuống.

    Lần này Toàn Hiểu Vũ có chút kinh hãi, nhưng cũng không có phản kháng, thoáng giãy giụa, cách Sở Thiên xa một chút, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không bao giờ quay đầu lại nữa.

    Trong lòng Sở Thiên hơi có chút mất mác, hỏi một câu: “Chán ghét đến như vậy sao?”

    Toàn Hiểu Vũ vẫn duy trì động tác nhìn ra ngoài cửa sổ, không quay đầu lại, rất lâu cũng không đáp lời. Sở Thiên có chút thất vọng giẫm chân ga, xe lại từ từ rời khỏi thánh đường.

    Hai người trầm mặc đi một đoạn đường, Toàn Hiểu Vũ lại đột nhiên nói: “Không chán ghét.”

    Sở Thiên ngẩn ra, sau đó trong lòng đột nhiên tốt lên, xe thoáng cái đánh bay một tang thi chạy như điên tới, nhanh chóng phóng về phía trước.

    Chương 41: Nguy hiểm

    Trên đường đi thông ra vùng ngoại thành, rất nhiều chiếc xe bị bỏ hoang chồng chất ở hai bên đường.

    Ven đường kiến trúc linh tinh, tất cả đều có vẻ lụn bại tĩnh mịnh. Thỉnh thoảng, có thể nhìn thấy thi thể hư thối nằm dọc đường, ruồi bọ vo ve vờn quanh thi thể, nhìn không ra là người hay tang thi.

    Ở giữa đường từng được người miễn cưỡng thanh lý, khoảng cách vừa đủ để một chiếc xe việt dã đi qua, nếu là xe tải, muốn từ nơi này đi ra thì có chút khó khăn.

    Trên đường, có vài tang thi lẻ tẻ du đãng, chúng nó thoạt nhìn đều có chút suy yếu, đại khái, là bởi vì rất lâu không có ‘thức ăn’ tươi mới đi.

    Sở Thiên lái xe, chen qua một đoạn đường chật chội bất kham này. Sau đó chạy về phía trước 3 kimomet, đường đi mới dần rộng rãi.

    Nơi này đã ra khỏi thành chạy đến giao lộ cao tốc, qua trạm thu phí, trước trạm rất lớn, trước kia là mười hai làn xe, hiện tại tuy rằng cũng có rất nhiều xe bỏ hoang, nhưng mà bởi vì diện tích đủ lớn, cho nên có vẻ rộng rãi hơn rất nhiều.

    Sở Thiên ngừng ở trước trạm thu phí, hắn chọn một nơi rộng lớn, để khi có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, có thể quay đầu chạy trốn.

    “Có gì đó không đúng!” Sau khi Sở Thiên dừng xe, vuốt cằm nói. Ánh mắt hắn xuyên thấu qua cửa xe, không ngừng dò xét bên ngoài.

    “Đúng vậy!” Toàn Hiểu Vũ đưa tay đè ngực mình một cái, cảm giác tim đập nhanh. Cái loại trực giác dự cảm này lại trở lại! Chỉ có một lần duy nhất không nhạy chính là một lần trên cao tốc đối phó mèo biến dị. Cũng là một lần duy nhất kia, Sở Thiên….

    Toàn Hiểu Vũ lắc đầu, cảnh cáo bản thân không nên ở loại thời điểm này suy nghĩ miên man.

    “Chúng ta xuống xe nhìn thử xem đi!” Sở Thiên nói, ở trong xe nhìn nửa ngày, cũng không phát hiện điều gì khác thường, nhưng mà, hắn là dị năng giả hệ tinh thần, tuy rằng dự cảm của hắn không có mãnh liệt như Toàn Hiểu Vũ, nhưng chung quy không quá mức sai lệch.

    Huống chi, Toàn Hiểu Vũ cũng nói cảm giác của em ấy và hắn giống nhau.

    Nhiệm vụ ngày hôm nay của bọn họ chính là tra xét tình huống dọc đường, hơn nữa xác định tính an toàn của con đường ra khỏi thành.

    Toàn Hiểu Vũ gật đầu, hai người đồng loạt xuống xe, lưng đối lưng, một trái một phải, duy trì tính cảnh giác cao.

    Hai người cẩn thận đi về phía trước, xuống xe, bọn họ mới hiểu được, cái loại cảm giác nguy hiểm quỷ dị kia là từ đâu tới. Một khu vực lớn như vậy, có nhiều xe bỏ hoang như vậy, lại không hề trông thấy tang thi!

    Hôm nay mặt trời cũng không phải quá gắt, theo lý đám tang thi sẽ không vì tránh né mặt trời mà ẩn nấu.

    Nghĩ tới nghĩ lui, nguyên nhân có thể chỉ có một!

    Toàn Hiểu Vũ và Sở Thiên nhìn nhau một cái, hai người đồng thời nhớ tới cùng một loại tình trạng — trên đường cao tốc đi tới thánh đường cũng không có tang thi, bởi vì bọn họ xông vào địa bàn của mèo biến dị!

    Như thế nơi này có phải cũng là cùng một loại tình huống không?

    Toàn Hiểu Vũ do dự một chút, ngừng bước chân lại.

    “Sở Thiên.” Toàn Hiểu Vũ nhẹ nhàng gọi tên của hắn, Sở Thiên nghe tiếng lập tức dừng lại, hắn lui về bên cạnh Toàn Hiểu Vũ, tiếp tục cảnh giác quan sát xung quanh, nhẹ giọng hỏi: ”Làm sao vậy?”

    “Tim em đập rất nhanh rất lợi hại, không thể tiếp tục đi nữa. Em sợ….” Toàn Hiểu Vũ tạm dừng một chút, hít sâu một hơi: “Em sợ nơi đó có thứ gì, có lẽ, so với năm con mèo biến dị kia còn lợi hại hơn.”

    Sở Thiên đối với phán đoán của Toàn Hiểu Vũ hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ, vì thế quyết định thật nhanh: “Chúng ta trở về.”

    Nói xong, hai người chậm rãi lui trở về bên cạnh xe. Lúc lên xe, hai người mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

    Cái này thật phiền phức! Nơi này là con đường tất yếu phải đi qua khi ra khỏi thành, nếu ở đây là địa bàn của thứ gì lợi hại, chỉ dựa vào sức của mười một người bọn họ thật sự rất khó từ nơi này xông ra!

    Sở Thiên nhíu chặt mày, xem ra, vô luận thế nào cũng phải cùng những người đó nói chuyện kết minh* (Kết thành liên minh). Bằng không, đến lúc đó ai cũng không thể ra khỏi thành phố.

    “Không sao, nhất định sẽ có cách, chúng ta trở về tìm tên bác sĩ thương lượng.” Không nghĩ tới lần này Toàn Hiểu Vũ lại lên tiếng trước.

    Câu nói mang theo chút an ủi này ngay cả Sở Thiên cũng không nghĩ tới, lại phát ra từ miệng của Toàn Hiểu Vũ. Hắn sửng sốt một giây, sau đó vùng mày giãn ra, cười.

    Em ấy, đang nỗ lực trấn an hắn sao? Xem ra, đây là một hiện tượng rất tốt nha!

    Đây chỉ là do Toàn Hiểu Vũ đột ngột thốt ra, chỉ vì nhìn thấy bộ dáng chau mày của Sở Thiên, không tự giác đã nói như thế. Sau khi nói xong lại phát hiện miệng của mình, thực ra cũng không phải ngu đến như vậy.

    “Được.” Sở Thiên cười với Toàn Hiểu Vũ một cái, lập tức khởi động xe.

    Không đợi hắn thuận lợi quay đầu xe, trong trạm thu phí bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều bóng đen, vèo vèo vèo chạy tới chỗ bọn họ.

    “Nguy rồi!” Toàn Hiểu Vũ khẽ rống lên một tiếng: “Mau rời khỏi.”

    Bóng đen xuất hiện trong nháy mắt, hai người rất nhanh liền thấy rõ bộ dáng của chúng nó, nhanh chóng phán đoán, chúng nó toàn bộ đều là tang thi cấp 2.

    Tang thi cấp 2 cũng không hề đáng sợ, đáng sợ chính là số lượng của chúng nó, chi chít xông tới trước mặt, nhìn ra thì có đến một trăm con.

    Một trăm con đến đều là tang thi cấp 2, đồng thời đều chạy về cùng một mục tiêu, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta da đầu run run. Huống hồ, phía sau chúng nó, tựa hồ còn có rất nhiều tang thi đang chạy ra, đồng loạt đuổi theo bọn họ.

    Sở Thiên quay đầu xe, cái gì cũng không thèm nhìn, chỉ điên cuồng nhấn ga, lái xe chạy như bay rời khỏi chỗ này.

    “Gặp quỷ, sao lại nhiều như vậy, ban nãy sao lại một bóng cũng không thấy.” Sở Thiên hung hăng vỗ cái vô-lăng, ảo não nói.

    Toàn Hiểu Vũ lắc đầu, nói: “Đáng sợ nhất không phải cái này. Tang thi cấp 2 tuy rằng bắt đầu biết né tránh nguy hiểm, nhưng mà chúng nó kỳ thực vẫn chưa đủ trí tuệ, chúng nó cũng không biết tận lực che giấu. Còn có chính là ——”

    “Chính là toàn bộ đều là tang thi cấp 2, ngay cả một con tang thi cấp 1 cũng không có!” Sở Thiên tiếp lời: “Vì sao lại đột nhiên thoáng cái xuất hiện nhiều tang thi cấp 2 như vậy!”

    “Cho nên mới đáng sợ a.” Ở trong xe việt dã đang chạy băng băng trên đường, Toàn Hiểu Vũ quay đầu lại nhìn về phía sau một chút.

    Xuyên qua cửa kính xe, bên ngoài đều lã những tang thi rậm rạp, tang thi bám chặt không chịu buông tha, trên mặt đất cuộn lên một trận khói bụi, mặc dù trải qua mạt thế ba năm, nhưng khi nhìn thấy toàn thân đều nổi da gà.

    “Sở Thiên nhanh thêm một chút nữa.” Có vài con chạy rất nhanh, tựa hồ đã lâu không được trông thấy máu thịt tươi ngon, hiện tại hưng phấn tru lên từng đợt. Vốn có khoảng cách hơn một ngàn mét, cũng bị chúng nó rút ngắn còn mấy trăm mét.

    “Anh sẽ tận lực.” Trên trán Sở Thiên toát ra một tầng mồ hôi, nếu như bị vây ở đây, chỉ bằng hắn và Toàn Hiểu Vũ hai người căn bản không thể thoát ra khỏi đây!

    Rất nhanh, ô tô liền chạy đến đoạn đường chật hẹp lúc trước, mới vừa tiến vào hơn hai trăm mét, phía trước truyền đến tiến ô tô gầm rú, lờ mờ có thể nhìn thấy là hai chiến ô tô, cũng dùng tốc độ rất nhanh chạy về hướng bên này.

    Bất đắc dĩ, Sở Thiên chỉ có thể phanh lại. Con đường nơi này chỉ cho phép một chiếc xe đi qua, không chỗ tránh được, nếu không phanh lại, song phương đều dùng tốc độ nhanh như vậy tông vào nhau nhất định xe hủy nhân vong.

    Đúng là nhà dột còn gặp mưa to*! (QT là ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ).

    Người lái xe chạy bên kia cũng phát hiện bọn họ, tuy rằng giảm tốc độ nhưng cũng không có ngừng lại. Không chỉ không có ngừng, còn liên tục ấn kèn, như đang thúc giục Sở Thiên bọn họ chuyển xe đi ra ngoài.

    “Phắc!” Sở Thiên tức giận mắng một tiếng!

    Tiếng kèn kia làm cho tang thi đằng sau càng thêm phấn kích!

    “Không có cách nào khác, chúng ta xuống xe.” Toàn Hiểu Vũ cũng nhìn thấy cục diện tiến thoái lưỡng nan, nếu muốn dựa vào xe lao ra là rất khó.

    Sở Thiên nhanh chóng nhìn xung quanh, sau đó chỉ vào tòa nhà bên phải nói: “Chúng ta trước tiên trốn vào đó, sau đó nghĩ cách tiếp!”

    “Được!”

    Hai người đều thuộc phái hành động lưu loát, nhảy xuống xe, vứt bỏ chiếc giữa đường trở mình nhảy lên, vượt qua toàn bộ chướng ngại vật, chảy thẳng đến tòa nhà mà Sở Thiên đã chọn.

    Về phần những người đó, thời khắc nguy cấp như vậy, ai còn rảnh rỗi để ý bản thân ngăn trở lối đi, xém hại chết người của mình a!

    Từ lúc Toàn Hiểu Vũ và Sở Thiên bỏ xe, người của hai chiếc xe kia cũng phát giác có gì đó không đúng.

    Thứ gì đã khiến hai người đó thà rằng bỏ xe mà chạy cũng không chịu lùi xe lại?

    Bọn họ rốt cục cũng dừng xe lại, có người thần tốc kéo cửa kính xe xuống, chìa đầu ra ngoài nhìn.

    Thà không nhìn thì thôi, khi vừa nhìn thì lập tức bị đám tang thi chạy như điên cách đó không xa dọa sợ đến mức oa oa kêu to.

    Bọn họ cuối cùng cũng bắt đầu nhảy xuống xe, học theo Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ, chạy về phía tòa nhà kia.

    Lúc này Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ đã chạy tới dưới lầu tòa nhà kia.

    Tòa nhà này đại khái có năm tầng, khoảng một trăm mét vuông. Vừa nhìn liền biết đây là tòa nhà tư nhân.

    Lầu một bị sửa thành mặt tiền cửa hàng, là một tiệm sửa và rửa xe ô tô, hiện tại đã bị bỏ hoang, cửa chính rộng mở, các loại linh kiện ô tô tán loạn khắp nơi, nếu nhìn kỹ, còn có thể phát hiện trong đó còn có vết máu khô biến thành màu đen.

    Tốc độ của Toàn Hiểu Vũ nhanh hơn Sở Thiên, cho nên, sau khi bay qua đống xe bỏ hoang, cậu liền kéo tay Sở Thiên mang theo hắn chạy vào tòa nhà.

    Vào tiệm sửa chữa, bọn họ phát hiện cổng chính đã không thể nào đóng lại, may mắn là phía sau có một cửa nhỏ, mở ra chính là thang gác đi thông lên lầu.

    Hai người trở ra, liền tính toán lập tức đem cửa khóa chết rồi lại chạy lên lầu, nhưng một thanh âm hô lên.

    “Chờ một chút hai cậu trai! Hãy để chúng tôi cùng vào trong.” Một người đàn ông mặc áo đen chạy tới cửa, thấy bọn họ muốn đóng cửa lo lắng hô to.

    Sở Thiên nhận ra hắn, là một trong những lính đánh thuê kia, xem ra, trong hai chiếc xe kia, thì có một chiếc là của đám người bọn họ, mà người này, rõ ràng là dị năng giả hệ tốc độ cho nên mới có thể trong thời gian ngắn như thế liền đuổi tới nơi này.

    Như vậy một chiếc xe khác hẳn là người trong đội của Lôi Sư sao?

    Trong lúc suy tư, ngươi nọ đã chạy tới trước mặt. Loại tình huống này, cường liệt muốn khóa cửa đem những người này nhốt ở bên ngoài khẳng định là không thực tế.

    Cho nên, Sở Thiên lập tức nói: “Cậu tốt nhất nói với đồng bạn của cậu nhanh một chút, phía sau toàn bộ đều là tang thi cấp 2! Nếu các người quá chậm, để tang thi chạy tới, vậy thật xin lỗi, đừng trách chúng ta ra tay đuổi người.”

    Người nọ gật đầu, nói rằng: “Trước khi đám tang thi kia xông đến tôi sẽ đem cánh cửa này khóa chết, mặc kệ người có đến đủ hết hay không. Nhưng mà, tôi tin tưởng đội hữu của tôi sẽ chạy rất nhanh.”

    Sở Thiên gật đầu, bọn họ thoạt nhìn như đã từng trải qua huấn luyện, bản thân không cần nhiều lời.

    Cho nên, hắn lập tức quay đầu, kéo tay của Toàn Hiểu Vũ, hai người liền chạy lên lầu.

    Chương 42: Thăng cấp

    Tới lầu ba, Toàn Hiểu Vũ liền túm Sở Thiên không hề chạy lên trên.

    Sở Thiên dừng lại, nhìn cậu một cái.

    Toàn Hiểu Vũ giải thích: “Độ cao của mái nhà, em chỉ có thể tự mình nhảy xuống. Nếu mang theo anh, độ cao tầng ba là thích hợp nhất.”

    Tòa nhà này độc lập, cũng không có hàng xóm, vì để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra, vạn nhất bị nhốt ở bên trong, bọn họ cũng chỉ có thể đập cửa sổ rời khỏi, chung quanh đều trống không, không có tòa nhà khác làm điểm tựa, độ cao tầng bốn tầng năm, nếu cậu muốn mang theo Sở Thiên nhảy xuống, muốn an toàn chạm đất thì có chút khó khăn.

    Hai người cùng chung chiến đấu hơn hai tháng, loại ăn ý này đương nhiên không cần nhiều lời, Sở Thiên rất nhanh hiểu được ý tứ của cậu.

    Lầu ba có ba bốn gian phòng, bọn họ tùy ý mở một gian phòng, tiến vào, sau đó đem cửa khóa chết.

    Đây là một gian phòng rất bình thường, hai mươi mét vuông, trống rỗng, không có ai cũng không có tang thi.

    Hai người cũng không dám thả lỏng vào lúc này, tuy rằng bên ngoài khóa cứng, Sở Thiên vẫn ở bên sườn cửa chú ý động tĩnh ngoài cửa.

    Mà Toàn Hiểu Vũ thì lập tức chạy tới bên cửa sổ, quan sát tình hình bên ngoài.

    Vừa nhìn cậu mới hiểu được, vì sao hai chiếc xe thà rằng mạo hiểm điên cuồng ấn kèn cũng không chịu giảm tốc độ.

    Thì ra, phía sau bọn họ cũng có một sóng tang thi lớn!

    “Bọn họ cũng bị tang thi truy đuổi, rất nhiều, cấp 1 cấp 2 trộn lẫn.” Toàn Hiểu Vũ nói với Sở Thiên.

    Sở Thiên rất nhanh đi tới bên cạnh cậu, nhìn thoáng ra bên ngoài, đàn tang thi đuổi theo hai người bọn họ nhanh hơn một chút, cách nơi này không đến năm trăm mét, đám tang thi đuổi theo hai chiếc cũng tàm tạm, còn hơn một ngàn mét nữa mới tới.

    Những người đó thoạt nhìn tất cả đều là dị năng giả, tốc độ chạy trối chết không chậm, cách nơi này cũng chỉ còn khoảng một trăm mét.

    “Xem ra, bọn họ hẳn nên chạy nhanh lên.” Sở Thiên không có tình cảm gì nói.

    “Nhưng mà em lo lắng chính là mặc dù trốn ở chỗ này, cũng không nhất định chống đỡ được chúng nó. Số lượng chúng nó thật sự quá nhiều.” Toàn Hiểu Vũ có chút lo âu nói, nhiều tang thi cấp 2 như vậy, còn gặp phải một cái tang thi triều, kiếp trước cậu không phải chưa từng đối mặt, nhưng mà cái thời điểm đó bọn họ có nhiều người, dị năng giả cũng nhiều.

    Mặc dù là như thế nhưng cũng đã trải qua một trận chiến gian khổ và hy sinh mới đánh thắng. Hiện tại nơi này chỉ có hai người bọn họ, và mấy dị năng giả khác thoạt nhìn không phải rất đáng tin cậy.

    Muốn đột phá vòng vây của nhiều tang thi như thế, quá khó khăn.

    Cảm nhận được sự lo lắng của Toàn Hiểu Vũ, Sở Thiên đi qua ôm lấy bờ vai của cậu, ngón tay dùng sức nhéo nhéo tay cậu: “Liều mạng một phen thử xem. May mắn, hôm nay không bảo Tiểu Bạch và Tiểu Nam cùng đi.”

    Đối với loại cục diện này, Sở Thiên cũng không có bao nhiêu lòng tin, làm tốt công tác chuẩn bị liều mạng.

    Trong lòng bàn tay truyền đến độ ấm của Sở Thiên, làm Toàn Hiểu Vũ đang lo lắng liền bình tĩnh lại. Cậu nhớ tới không gian của mình.

    Kỳ thật, cậu đã rất lâu không vào không gian rồi. Vẫn chỉ trộm thả chút vật tư thu thập được vào trong, lại không có cơ hội để lấy ra dùng.

    Sau này thường xuyên ở cùng với Sở Thiên và Bạch Minh Hi, thời gian riêng tư ít đi nên không có vào không gian để xem thử.

    Hiện tại trong loại tình huống này, vấn đề cậu lo lắng căn bản không phải là cái việc bị bại lộ hay không bại lộ, cậu lo lắng chính là, rốt cuộc có thể đem Sở Thiên cùng vào hay không!

    Dù sao, cậu cho tới bây giờ cũng chưa từng thử qua đem người khác vào trong không gian. Thậm chí không có mang theo vật sống gì vào bên trong. Cậu chỉ biết là, dị năng giả không gian bình thường không thể để bất cứ vật sống nào.

    Đây mới là thứ cậu lo lắng nhất. Cho nên, không đến vạn bất đắc dĩ, cậu cũng không muốn sử dụng không gian. Nhỡ đâu, cậu có thể vào, Sở Thiên lại không thể thì làm sao bây giờ? Nhỡ đâu, Sở Thiên đi vào được nhưng lại xảy ra vấn đề thì phải làm sao?

    Vô luận có hậu quả gì cũng đều khiến cho người ta rất khó để tiếp nhận.

    “Bọn họ vào được.” Sở Thiên nhìn bên ngoài nói. Hắn nói chính là người trong hai chiếc xe.

    Đám lính đánh thuê kia quả thật là tới đủ, bọn họ và tốc độ dị năng giả chờ cửa, tổng cộng có năm người, thống nhất mặc trang phục màu đen.

    Nhưng mà đám người đó cũng có chút thú vị, sau khi người của bọn họ tập trung đông đủ, cũng không có khóa cửa, hình như còn đang chờ đám người phía sau.

    Lúc này, mặc kệ là Toàn Hiểu Vũ hay Sở Thiên, đều thấy rõ năm người còn lại kia là ai.

    Là Gia Luân Hủ, Ôn Đồng, dị năng giả hệ trị liệu, còn có hai người khác, Toàn Hiểu Vũ cũng không biết họ, dù sao không phải người trong đội ngũ của Lôi Sư ở kiếp trước.

    Mà hiện tại Sở Thiên cũng là một dị năng giả hệ tinh thần hậu kỳ cấp 2. Kỳ thật Sở Thiên đã sớm vào hậu kỳ cấp 2, nhưng vẫn chậm chạp không chịu đột phá, trong lòng hắn sốt ruột cũng từng đi thử các đề nghị của Toàn Hiểu Vũ, nhưng cũng không hề có tác dụng gì, cuối cùng cũng chỉ có thể buông tha việc cưỡng chế đột phá, thuận theo tự nhiên.

    Toàn Hiểu Vũ cũng không biết nguyên nhân mà Sở Thiên gặp phải bình cảnh là ở chỗ nào, cậu đã đem toàn bộ phương thức đột phá bình cảnh cậu biết ở kiếp trước nói ra hết, cũng để Sở Thiên thử qua, nhưng vẫn không được.

    Tuy rằng, dị năng giả cấp 2 gặp tang thi cấp hai vẫn có ưu thế cấp bậc áp chế, nhưng không chịu nổi số lượng tang thi nhiều a.

    Toàn Hiểu Vũ đẩy cửa sổ ra, bắt đầu chuẩn bị chiến đấu. Hỏa hệ dị năng của cậu đối với Sở Thiên đã không còn là bí mật gì nữa, hai tháng chiến đấu dã ngoại cũng đủ để cậu thăng dị năng lên cấp hai.

    Trong lòng Toàn Hiểu Vũ lặng lẽ tính toán khoảng cách của nhóm tang thi, một khi chúng nó tiến vào phạm vi công kích, cậu sẽ phóng ra hỏa cầu.

    Mà lúc này Sở Thiên đã tiến vào trạng thái khống chế, hắn thao túng hai tang thi cấp 2, điên cuồng cắn giết tang thi cấp 1.

    Chỉ có thể thông qua loại cấp bậc áp chế này, trước tiên giảm bớt số lượng tang thi.

    Bất qua, nhóm tang thi cũng sắp đi vào phạm vi công kích của Toàn Hiểu Vũ, Toàn Hiểu Vũ nhìn thấy một màn khiến cậu vô cùng quen thuộc.

    Ôn Đồng chạy cuối cùng, cách tang thi không đến một trăm mét ngã sấp xuống, thiếu niên dị năng giả hệ trị liệu ở phía trước hắn, theo bản năng đưa tay kéo hắn, lại bị hắn kéo xuống.

    Bởi vì chuyện xảy ra bất ngờ khiến cho thiếu niên trở mình té ngã, trực tiếp lăn ra phía sau Ôn Đồng. Ôn Đồng lúc này mới đứng lên, vừa chạy vừa kêu cứu.

    Gia Luân Hủ và hai dị năng giả khác nghe tiếng lập tức quay đầu cứu viện.

    Quả nhiên, Gia Luân Hủ trước tiên chạy tới trước mặt Ôn Đồng nhưng mà hắn cũng không muốn bỏ qua thiếu niên kia, sau khi giúp Ôn Đồng, vẫn đang tính toán nghĩ cách cứu viện thiếu niên.

    Nhưng mà, thiếu niên kia sau khi bị ngã xuống đã bị thương, một hồi lâu cũng không đứng lên, mà tang thi lại gần trong gang tấc.

    Gia Luân Hủ phóng ra một thổ hệ dị năng ý đồ ngăn cản bước chân của đám tang thi, nhưng mà cũng chỉ cản được chúng nó khoảng mười giây, tường đất liền sụp đổ.

    Thiếu niên vẫn không hề đứng lên, Gia Luân Hủ không dám tới gần chút nữa, nếu tới gần, ngay cả hắn cũng không thể trốn thoát.

    Cho nên, hắn cuối cùng quyết định quay đầu, từ bỏ thiếu niên chạy về phía tòa nhà.

    Thiếu niên tuyệt vọng giơ tay, nhưng nhóm đồng bạn của hắn không để ý hắn.

    Một màn này, đánh mạnh vào lòng Toàn Hiểu Vũ.

    Giống như bi kịch ở kiếp trước một lần nữa tái diễn, nội tâm Toàn Hiểu Vũ tràn ngập lửa giận và thương xót đối với quá khứ của bản thân.

    Hiện tại, loại thương xót này hóa thành đồng tình đối với thiếu niên.

    Cho nên trong nháy mắt, hỏa cầu lập tức bảy ra ngoài, nổ tung trong đám tang thi, giống như một quả lựu đạn nhỏ.

    Ngay sau đó, hỏa cầu liên tiếp mang theo hỏa diễm trùng trùng điệp điệp văng lên, đám tang thi tức thì nổ tung, giống như biểu diễn pháo hoa vậy, tia lửa văng khắp nơi.

    Sóng công kích này tất cả đều tập trung ở phía sau thiếu niên, vì hắn tranh thủ chút thời gian.

    Thiếu niên rốt cục cũng đứng lên, gian nan chạy chậm về phía trước, Toàn Hiểu Vũ đã nhìn ra, chân phải hắn tựa hồ bị thương.

    Không chút do dự, bằng vào tốc độ và năng lực của bản thân, Toàn Hiểu Vũ trực tiếp từ cửa sổ nhảy xuống, trong tay cầm đao vũ sĩ đã ra khỏi vỏ.

    Rất nhanh, Toàn Hiểu Vũ chạy đến bên người thiếu niên, thiếu niên còn chưa kịp kinh ngạc, đã bị Toàn Hiểu Vũ một phen kéo, kéo, dùng tốc độ nhanh nhất trở về lầu một của tòa nhà.

    Sau khi Toàn Hiểu Vũ đưa thiếu niên gặp đồng bạn của hắn, từ bên ngoài, trực tiếp nhảy trở về lầu ba.

    Toàn bộ quá trình, chỉ vẻn vẹn một phút đồng hồ.

    Vừa trở lại lầu ba, cậu liền trông thấy Sở Thiên đau đớn ngã khụy một bên.

    Toàn Hiểu Vũ kinh hãi, Sở Thiên ban nãy rõ ràng còn rất tốt, hơn nữa cậu biết năng lực của Sở Thiên, khống chế mấy tang thi cấp 2 cũng không đến mức như bây giờ.

    Trong lúc nhất thời cũng bất chấp tất cả, nhanh chóng ôm Sở Thiên vào trong lòng.

    Mà Sở Thiên lúc này nhắm hai mắt lại, từng giọt mồ hôi lớn từ trên trán hắn tuôn ra, này rõ ràng là đang dùng tinh thần lực cùng người khác giao chiến.

    Tinh thần lực? Là người? Hay là tang thi? Trong lòng Toàn Hiểu Vũ cả kinh, nhưng giờ phút này vội cũng không thể giúp được gì.

    Thì ra, ngay tại thời điểm Toàn Hiểu Vũ sử dụng hỏa cầu, Sở Thiên liền phát hiện hỏa hệ dị năng của cậu thăng cấp, dường như cũng là chuyện trong nháy mắt.

    Hắn không biết trong nháy mắt đó Toàn Hiểu Vũ đã trải qua cái gì, chỉ là hắn còn chưa kịp chúc mừng Toàn Hiểu Vũ, đầu Sở Thiên liền truyền đến một trận đau nhức.

    Hắn lập tức hiểu được, mình bị người ta công kích.

    Cho nên, Sở Thiên nhanh chóng thu liễm tâm thần, toàn lực đối phó cổ lực lượng này. Bởi vậy khi Toàn Hiểu Vũ nhảy ra ngoài cửa sổ đi cứu người, hắn cũng không kịp ngăn cản.

    Luồng tinh thần lực tập kích hắn, phi thường cường đại, thuần túy, tựa hồ còn mang theo hận ý sâu sắc đối với nhân loại.

    Sở Thiên đoán, này có thể không phải tinh thần lực của nhân loại, dưới công kích của luồng tinh thần lực này, bản thân lại không thể đánh trả, chỉ có thể đau khổ chống cự. Nhưng mà, trong lúc kháng cự, hắn vẫn phân ra một chút tinh thần lực, theo cổ lực lượng này, đi tìm nguồn phát của nó.

    Tình trạng của Sở Thiên thoạt nhìn cực kỳ không dễ nhìn, tang thi bên ngoài cũng đã cách tòa nhà không đến trăm mét.

    Sau đó lại tới thêm mười người, cũng đã phân biệt ở lầu hai và lầu bốn thành lập vòng công kích mang tính phòng ngự, thổ hệ hỏa hệ băng hệ, cư nhiên còn có một mộc hệ dị năng giả, bọn họ đồng thời phát động công kích đối với đám tang thi.

    Toàn Hiểu Vũ cũng buông Sở Thiên ra, từ lầu ba phóng liên tiếp các hỏa cầu với sức công kích như bom.

    Lúc này mới đóng chặt cửa sổ lại ôm Sở Thiên lần nữa.

    Những dị năng giả này cấp bậc cũng không cao, cao nhất cũng chỉ là cấp 2, một thổ hệ cấp 2, một băng hệ cấp 2. Còn lại đều là cấp 1.

    Đối mặt với số lượng tang thi cấp 2 nhiều như vậy. Nơi này rất khó có thể giữ được.

    Cho nên, Toàn Hiểu Vũ quyết định trước tiên trợ giúp Sở Thiên, bên ngoài thì để những người đó tự mình đối phó.

    Nếu cuối cùng thật sự không thủ được, cậu cũng chỉ có thể sử dụng hạ sách —— không gian!

    Làm tốt quyết định, Toàn Hiểu Vũ ôm Sở Thiên, từ trong không gian lấy ra một thứ. Giống như đã bị cậu quên mất từ rất lâu, vừa rồi mới nhớ tới thứ này!

    Thuộc truyện: Mạt thế trọng sinh chi trọng hoạch tân sinh