Mạt thế trọng sinh chi trọng hoạch tân sinh – Chương 52-54

    Thuộc truyện: Mạt thế trọng sinh chi trọng hoạch tân sinh

    Chương 52: Kiếm chuyện

    Tiêu Tử Nhiên cũng nghe thấy tiếng súng vang lên, hắn gần như từ chỗ ngồi bắn dậy, cả giận nói: “Tên ngu nào nổ súng?”

    Tả Lực lập tức lắc đầu: “Không phải là người của chúng ta, lão đại đặc biệt căn dặn không được tùy tiện nổ súng, huống hồ trong xe tiên phong toàn bộ đều là dị năng giả.” Mặc dù đội ngũ của bọn không phải ai cũng là dị năng giả, nhưng bằng vào sự ăn ý trong hợp tác và tố chất quân sự của bọn họ, cho dù là người thường cũng có sức chiến đấu rất cao.

    Không lâu sau, chiếc xe đi đầu giảm tốc độ, những người phía sau biết, đây là muốn dừng xe.

    Sở Thiên cùng Toàn Hiểu Vũ cũng xuống xe, vừa lúc gặp đám người Tiêu Tử Nhiên từ phía sau đuổi kịp, liền đồng loạt đi về phía trước.

    “Chuyện gì đã xảy ra?” Tiêu Tử Nhiên liếc mắt một cái liền thấy được Âu Dương Cảnh đứng ở bên cạnh chiếc xe đầu tiên, lập tức mở miệng hỏi.

    Âu Dương Cảnh nâng nâng cằm, ý bảo bọn họ nhìn đằng trước. Trên mặt cũng không che giấu được lửa giận.

    Phía trước năm trăm mét có một đám người và đàn tang thi nhỏ đang chiến đấu. Mấy dị năng giả đang chiếu đấu với tang thi, nhưng có một nhóm người chỉ trốn ở trong xe không ngừng nổ súng vào đám tang thi.

    Tiếng súng càng mãnh liệt, tang thi tụ lại càng nhiều, dần dần lâm vào vòng vây của tang thi. Chiếc xe việt dã kia thấy không ổn lập tức tăng tốc vọt qua bên này, hiển nhiên bọn họ cũng thấy bên này có người.

    “Chết tiệt!” Âu Dương Cảnh mắng chửi một câu, “Khốn nạn vương bát đản!” Những người đó rõ ràng là muốn họa thủy đông dẫn a!

    “Đội trưởng Âu Dương, cho người làm nổ lốp xe của họ!” Tiêu Tử Nhiên không chút do dự quyết định, hắn mới không thèm để tâm sống chết của những người đó: “Những người khác chuẩn bị, trừ bỏ lái xe toàn bộ xuống xe, dị năng giả cũng được, dùng súng cũng được, một khi tiến vào tầm bắn, mặc kệ là người hay tang thi đều bắn chết hết cho tôi!”

    Người bên Tiêu Tử Nhiên toàn thể chấp hành, đều tự mình tìm một vị trí tốt, chuẩn bị chiến đấu. Người bên Âu Dương Cảnh cũng xuống xe, chỉ là trước khi chấp hành mệnh lệnh, tất cả đều nhìn Âu Dương Cảnh thấy hắn gật đầu cũng nhanh chóng tiến vào vị trí của mình.

    Tay súng bắn tỉa phản ứng nhanh nhất, gần như khi Âu Dương Cảnh gật đầu đạn của hắn liền bay vụt ra ngoài.

    Thân xe việt dã kia ngay tức khắc lệch đi, chạy lên ven đường.

    “Phốc!” Lại một tiếng súng vang lên, viên đạn thứ hai phá không mà đi, lốp xe trước còn lại cũng bị bắn trúng. Xe việt dã cuối cùng cũng chấm dứt cuộc hành quân, dừng lại bất động.

    Mắt thấy dị năng giả bảo hộ đằng sau chiếc xe việt dã đã bị đàn tang thi nuốt gần hết, tang thi càng ngày càng nhiều, người trong xe việt dã tựa hồ nóng nảy, cầm một mảnh vải đưa ra ngoài cửa sổ dùng sức múa may, giống như đang xin viện trợ.

    “Không cần để ý tới. Tang thi tiến vào tầm bắn thì nổ súng, đừng cố kỵ bọn họ.” Tiêu Tử Nhiên lạnh lùng nói, ý là không cần giết những người đó, nhưng cũng không cần tận lực né tránh bọn họ, coi bọn họ như không khí, chỉ cần giết tang thi, nếu trong quá trình có ngộ thương hay ngộ sát, thực xin lỗi, liên quan gì đến chúng ta?

    Tay súng bắn tỉa nghe vậy, lại một súng xóa sạch mảnh vải đang múa may của bọn họ, tỏ vẻ cự tuyệt.

    Người trong xe tựa hồ cũng không biết làm sao, mở cửa xe, tổng cộng sáu người, hình như lúc này mới tính chính diện nghênh địch.

    “Chúng ta trước bất động, nếu bọn họ muốn đánh, cứ để bọn họ đánh một hồi, tay súng bắn tỉa có thể hiệp trợ bắn chết tang thi.” Lúc này đây là mệnh lệnh của họ Âu Dương Cảnh.

    Tên bác sĩ cũng không có dị nghị gì. Vốn mục đích của bọn họ không phải là giết người, mà là giết tang thi, tang thi vốn là những người đó dụ tới, để bọn họ đi đối phó cũng là hợp tình hợp lý.

    Bởi vì đám dị năng giả trước mặt, trên cơ bản đều là cấp 1 cấp 2, công kích đều là viễn trình trong bán kính hai ba trăm mét, nhóm tang thi còn chưa tiến vào cự li nhắm bắn, hiện tại có thể đánh xa như vậy cũng chỉ có súng ngắm.

    Vì thế, hai tay súng bắn tỉa bên Âu Dương Cảnh đều tiến vào trạng thái chiến đấu, bắt đầu viễn trình bắn chết tang thi lại gần.

    Lão Ô cũng gia nhập hàng ngũ ngắm bắn, ở trong đội của Tiêu Tử Nhiên, trừ bỏ Sở Thiên và Bạch Minh Hi ra thì hắn là người duy nhất từng trải qua huấn luyện súng ống, những người khác ở phương diện này đều là gà mờ, bao gồm tên bác sĩ.

    Sáu người bên kia cũng không chậm trễ, có người cư nhiên từ trong xe lôi hỏa tiễn Nga* ra bắn, oanh tạc đàn tang thi.

    Dị năng giả trước chiếc xe việt dã đã bị đàn tang thi bao phủ, bọn họ cũng không cố kỵ, hỏa tiễn từng cái từng cái bay về phía đàn tang thi.

    Bên này mấy người Tiêu Tử Nhiên trợn mắt há hốc mồm, có hỏa lực như vậy, sao không chịu lấy ra sớm?

    Phần kinh ngạc hơn vẫn còn ở phía sau, khi đám tang thi tới gần, cỏ dại trên mặt đất bên kia bỗng nhiên bắt đầu sinh trưởng càng dài càng cao, càng thô, sau đó giống như nhánh cây vậy bện thành lưới, đem nhóm tang thi chắn ở phía sau tấm lưới, rồi sau đó, người cầm hỏa tiễn từng pháo từng pháo ầm ầm bắn ra, nổ nát rất nhiều tang thi, số lượng tang thi bắt đầu giảm đi cấp tốc.

    Tiêu Tử Nhiên và Âu Dương Cảnh hai mặt nhìn nhau, hai người đều câm nín. Có sức chiến đấu như vậy, còn chạy để làm gì? Chạy để làm gì! Bộ dạng ban đầu chật vật là có ý gì?

    Kỳ thật giờ phút này, trong lòng Tiêu Tử Nhiên khiếp sợ hơn Âu Dương Cảnh, Âu Dương Cảnh chỉ là kinh ngạc về sự tương phản quá lớn của bọn họ mà thôi.

    Mà Tiêu Tử Nhiên kinh ngạc vì có một dị năng giả cũng là mộc hệ dị năng, người khác có thể nhìn không ra, nhưng mà là một dị năng giả đồng hệ, Tiêu Tử Nhiên liếc mắt một cái đã nhìn ra, thực lực người kia quả thực mạnh hơn hắn nhiều!

    Loại phát hiện này khiến Tiêu Tử Nhiên rất khó chịu, hắn cho rằng bản thân đã đủ cường, không ngờ tới còn phát hiện ra một người mạnh hơn mình, hơn nữa, song phương gặp nhau còn rất không thoải mái.

    Người khác không nhìn thấy, nhưng mà Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ liếc mắt một cái đã nhìn ra. Tên mộc hệ kia mạnh hơn tên bác sĩ, tên bác sĩ đã ngưng trệ ở sơ kỳ cấp 3 quá lâu rồi, hơn nữa hắn thường phải xử lý sự vụ của đoàn thể, thời gian đi ra ngoài rèn luyện cũng ít hơn, lại không có tinh hạch để gia tăng thực lực, hơn nữa ở trong S thị lâu không thấy một đối thủ nào cường đại, khiến cho hắn trì trệ có một đoạn thời gian.

    Toàn Hiểu Vũ và Sở Thiên nhìn nhau, không thể tiếp tục như vậy được! Song phương đều đọc được ý nghĩ trong mắt đối phương. Người khác mạnh hơn mình, nói thế nào cũng không phải là chuyện tốt gì.

    Cho nên, hai người một ánh mắt, coi như là câu thông hoàn tất, Sở Thiên lập tức đi gặp tên bác sĩ.

    Những tinh hạch này trong hai tháng đã trữ không ít hàng, đã được Lí Nam tinh lọc, trước khi xuất phát, Toàn Hiểu Vũ phân cho bọn họ mỗi người một chút, dùng làm dự trữ. Không ngờ tới lại dùng tới nhanh như vậy.

    “Cái gì vậy?” Tiêu Tử Nhiên trừng mắt thấp giọng hỏi, hắn đương nhiên biết Sở Thiên thần thần bí bí như vậy đương nhiên đó là chuyện mà hắn (Sở Thiên) không muốn người khác nghe được.

    Sở Thiên tới gần bên tai Tiêu Tử Nhiên dùng thanh âm cực thấp, phổ cập cho tên bác sĩ cách sử dụng và công dụng của tinh hạch.

    Từ ngữ cực ít nhưng lại khiến tên bác sĩ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn. Cư nhiên còn có vật như vậy?

    Ngay sau đó, Tiêu Tử Nhiên nghĩ tới một vấn đề: “Các người còn biết cái gì nữa? Các người rốt cuộc còn giấu bao nhiêu chuyện mà tôi không biết?” Hắn quả thật còn chưa đủ lý giải bốn người Sở Thiên, chỉ là trước đây hắn cảm thấy, điều đó không quan trọng.

    Mãi đến ngày hôm nay, hắn mới phát hiện hắn thật sự không thể giải thích bốn người này! Trên người bọn họ đến tột cùng còn có bao nhiêu bí mật? Từ hôm nay trở đi, vấn đề này hình như trở nên có chút quan trọng.

    “Anh quản nhiều như vậy làm gì? Bí mật của chúng tôi từ đầu đến cuối cũng là của chúng tôi! Cũng sẽ không hại anh! Có thời gian rảnh hỏi tôi, không bằng anh cầm bí mật này đi làm một cuộc giao dịch với đội trưởng Âu Dương đi. Cái này là thứ anh giỏi nhất mà.” Sở Thiên nói.

    Quả thật, một khi đã biết đội ngũ bên mình đối với tinh hạch có nhu cầu, liền đương nhiên giấu không được những người khác, so với việc bị người ta phát hiện, không bằng thừa dịp hiện tại đi làm chút giao dịch, còn có thể trao đổi chút gì đó.

    Đầu óc của Tiêu Tử Nhiên suy nghĩ cực kỳ nhanh, Sở Thiên vừa nói xong, hắn lập tức lĩnh hội được ý nghĩ bên trong, vung tay lên, gấp rút đi tìm Âu Dương Cảnh.

    Tình hình chiến đấu phía trước vẫn đang kịch liệt, nhưng mà tang thi đã ít hơn phân nửa, đoạn, những người khác cũng là dị năng giả đều xuất chiêu, băng hệ, hai hỏa hệ, thổ hệ, lôi hệ, sáu người, cư nhiên tất cả đều là dị năng.

    Nhưng mà rất rõ ràng, mạnh nhất trong bọn họ, vẫn là mộc hệ dị năng giả kia.

    Mãi đến khi đánh không sai biệt lắm, cửa xe của chiếc xe việt dã kia lần nữa mở ra, một người chậm rì rì bước xuống.

    Đ*t! Lại còn một người.

    Âu Dương Cảnh cùng Tiêu Tử Nhiên đồng thời kinh ngạc, trước đó bọn họ cho rằng sáu người kia là toàn bộ, trong nhất thời xem nhẹ chiếc xe kia.

    Người xuống xe chậm rì rì, thoạt nhìn rất tao nhã. Bởi vì khoảng cách quá xa, thấy không rõ tướng mạo, nhưng mà có thể nhìn thấy mái tóc hắn được cắt tỉa gọn gàng, hợp thời, một thân quần áo thời thượng trước mạt thế, hai tay cắm trong túi quần, lửng thững đi dạo phía sau sáu người. Trên mặt còn đeo kính râm, giày thoạt nhìn còn rất sạch, cách xa xa tất cả mọi người bên này đều có thể cảm nhận một khí chất trang nhã không nhầm vào đâu được!

    Chương 53: Trang x Nam

    “Tôi phắc! Đây là muốn biểu diễn cái gì vậy!” Bạch Minh Hi líu lưỡi. Nếu như trước mạt thế, nam nhân như vậy tại đại học vườn trường S thị khắp nơi đều có, không chút ngạc nhiên.

    Thế nhưng sau mạt thế, cho dù là bốn người bọn họ có chút ưa sạch sẽ, cũng không thể bảo đảm bản thân thời thời khắc khắc đều có thể sạch sẽ như vậy.

    Người này là ai a?!

    Mọi người suy đoán, bên tên bác sĩ còn đang cùng Âu Dương Cảnh làm buôn bán, mới đạt thành nhận thức chung, bỗng nhiên phát hiện xung quanh yên lặng đến đáng sợ, ngay cả nhóm súng bắn tỉa cũng ngừng xạ kích.

    Tên bác sĩ kinh ngạc uốn éo đầu liền trong thấy trang x nam đứng xa xa, rồi cũng câm nín như những người còn lại.

    Sở Thiên vào lúc này cười ha ha, hắn chỉ vào tên bác sĩ nói: “Có phục không? Tôi hỏi anh có phục hay không? Có một người so với anh còn có thể trang x hơn.” Nói xong liền cười ngã lên trên người Toàn Hiểu Vũ.

    Vốn đang tốt, nhưng nghe Sở Thiên nói như vậy, Toàn Hiểu Vũ cũng nhịn không được cười, nhưng mà không có khoa trương như Sở Thiên, khóe miệng chỉ hơi hơi cong, cũng không phát ra âm thanh gì.

    Tiêu Tử Nhiên ngẩn ra, sau đó tức giận đến mức khóe miệng giật giật, cũng chỉ có Sở Thiên dám nói chuyện với hắn như vậy. Đối với Sở Thiên hắn cũng không có cách gì, vì thế dứt khoát không để ý đến hắn.

    Những người khác cảm thấy buồn như nhưng không dám cười đều mạnh mẽ chịu đựng.

    Nhưng mà bởi vậy, bầu không khí khẩn trương liền thoải mái đi không ít.

    Chiến cuộc bên kia trên cơ bản đã định, chỉ thấy cái tên trang x kia như đang dạo sân vắng đi qua bên này.

    Mọi người trầm tĩnh lại, nhanh chóng đi vào trạng thái đề phòng.

    Ai cũng không cho rằng đối phương qua đây mang theo ý tốt, vừa rồi người của mình mới bắn lủng lốp xe của người ta.

    “Chuẩn bị chiến đấu.” Âu Dương Cảnh ra lệnh, đối phương có chiến lực mạnh mẽ, người này lại tự tin tràn đây như thế, khiến hắn nắm không rõ nội tình bên trong, không thể không tập trung tinh thần để ứng phó.

    Đạn trong súng của mọi người đã lên nòng, dị năng giả cũng làm tốt chuẩn bị tùy thời chiến đấu.

    Người của Âu Dương Cảnh coi như bình tĩnh, người bên tên bác sĩ hoặc ít hoặc nhiều có chút khẩn trương. Cùng nhau tác chiến đánh tang thi lâu rồi tất cả mọi người đều đã quen, nhưng mà chống lại nhân loại, vẫn là lần đầu tiên. Huống hồ đối phương toàn bộ đều là dị năng giả, mà bên mình người thường chiếm đa số.

    Rất nhanh, tang thi bên kia đã bị giải quyết sạch sẽ. Chổ còn lại một vài con lẻ tẻ không đủ gây sợ hãi, chạy tới gần, thuận tay liền có thể giải quyết.

    Sáu người kia sau khi giải quyết xong tang thi liền nhanh chóng đi theo sau cái thanh niên trang x kia, dần dần hình thành tư thế chúng tinh phủng nguyệt*, chậm rãi đi về phía mọi người.

    Bất quá bọn họ giống như không có dự định muốn đánh nhau, cho nên, bầu không khí tuy rằng khẩn trương, nhưng không ai làm loạn.

    “Bọn họ giống như có quân đội chính phủ làm bối cảnh.” Sở Thiên cẩn thận quan sát chiếc xe và vũ khí của bọn họ rồi sau đó đưa ra kết luận.

    Âu Dương Cảnh cũng gật đầu, hắn đối với quân chính phủ hết sức quen thuộc, Sở Thiên nhắc tới, hắn cũng đã nhìn ra.

    “Quân chính phủ? Không phải hai tháng trước bọn họ đã rút quân hết rồi sao? Huống hồ ——” Cái thanh niên trang x kia nhìn thế nào cũng không giống quân nhân a! Nói là nghệ sĩ thì giống.

    Âu Dương Cảnh lắc đầu, nói: “Nghe nói, sau khi mạt thế bùng nổ, lãnh đạo tối cao của chính phủ mất đi lực khống chế các nơi, những người có thực lực mạnh, gần như đều tự ôm binh, tự mình thành lập khu an toàn, có ý muốn chiếm địa vi vương.”

    Hắn ngừng lại một chút, nói: “Chúng ta lần này đi Bắc, chính là vì đi tìm một khu an toàn nào đó giống như vậy.” Đương nhiên, hắn cũng không nói cụ thể là tìm kiếm người nào, cùng với mục đích tìm kiếm, nhưng mà hắn đã xác định rõ tin tức mà hắn muốn tiết lộ.

    Tiêu Tử Nhiên và Sở Thiên là người thông minh, vừa nghe liền hiểu được. Ý của Âu Dương Cảnh chính là những người đó có thể chính là đến từ những khu an toàn có binh lực hùng mạnh, khu an toàn sau này, những người vốn có quân chính phủ làm bối cảnh cũng trở nên phức tạp, khẳng định khác biệt rất lớn so với trước mạt thế.

    Có một vài người cũng rất dứt khoát tự lập vi vương, dã tâm cũng cấp tốc bành trướng, tóm lại, mạt thế đến, thế đạo rối loạn. Có quân chính phủ làm bối cảnh cũng không nhất định đáng tin cậy.

    Về phần những người đó vì cái gì lại đến đây, rất khó suy đoán. Căn cứ vào những thông tin trước đó của Toàn Hiểu Vũ, S thị sắp chịu cảnh hủy diệt, theo lý thuyết, những người có quân chính phủ làm bối cảnh hẳn nên sớm biết hơn nữa còn biết nhiều hơn mới đúng, lúc này chạy tới S thị làm gì?

    “Này! Các người! Vừa rồi thiếu chút nữa hại chết chúng tôi, hiện tại mà nói, món nợ này tính sao đây!” Cái thanh niên trang x kia đứng cách mọi người một trăm mét ngừng lại, sau đó tháo kính râm xuống, ngẩng cao đầu, con mắt hơi liếc xuống phía dưới, nhìn mọi người bằng nửa con mắt, như con chim công cao ngạo nói.

    Lúc này, mọi người đã có thể thấy rõ khuôn mặt của bảy người kia. Bộ dạng của thanh niên trang x quả là rất bình thường, mắt một mí con ngươi nhỏ, sóng mũi không cao không thấp, chỉnh thể cả khuôn mặt không có điểm nhấn gì, nhưng mà da dẻ lại rất trắng, trắng cực kỳ, trắng đến độ nhìn như không thấy mạch máu.

    Chủ yếu là trang phục trang x của tên đó giúp hắn kéo khí chất cao lên không ít. Hơn nữa còn có sáu gã dị năng giả ở phía sau tạo thành thế chúng tinh phủng nguyệt* làm phụ trợ, tư thế lại có hơi cao cao tại thượng.

    Một lát sau thì thấy, nam nhân cầm hỏa tiễn Nga trong sáu gã dị năng giả, vẫn đang đưa nòng súng chỉa về phía bọn họ.

    “Các người dẫn tang thi tới, cản trở đường đi của chúng tôi, lãng phí thời gian ra thành của chúng tôi, nha, còn có lang phí không ít đạn của chúng tôi. Nói thử xem, các người sẽ bồi thường như thế nào?” Trang x mà thôi, Tiêu Tử Nhiên cũng có thể vậy, cho nên hắn cũng đồng dạng ngẩng cao đầu kiêu căng nói.

    Cái thanh niên trang x kia cười lạnh một tiếng, người cầm hỏa tiễn cũng không có khai hỏa, nhưng mà đột nhiên có năm nhánh cây xuất hiện, bay vụt về phía Tiêu Tử Nhiên.

    Tiêu Tử Nhiên tránh cũng không tránh, hai cái nhánh cây đồng dạng bay ra, nhưng mà tốc độ nhanh hơn. Hắn đã dựa theo phương pháp mà Sở Thiên nói, đem tinh hạch nắm trong lòng bàn tay, âm thầm thúc giục.

    Nhánh cây chỉ có hai cái số lượng không nhiều nhưng khí thế như rồng, trong nháy mắt triền đấu với năm cái nhánh cây khác, khó lòng tách ra.

    Năm dị năng giả của đối phương sửng sốt hiển như kinh ngạc đối phương có đồng hệ dị năng giả, hơn nữa bên mình lại không chiếm thế thượng phong, vì vậy cũng muốn động thủ.

    Nào biết rằng, cái tên cầm hỏa tiễn kia đột nhiên xoay người, trong nháy mắt đem nòng súng nhắm ngay mặt của thanh niên trang x.

    Biến cố bất ngờ khiến mọi người cảm thấy ngạc nhiên, không hề chuẩn bị gì cả, nhất thời đứng yên tại chỗ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

    Chỉ có thanh niên trang x kia bị hỏa tiễn ngắm nên giận dữ hét: “Tạ Tiến! Cậu mẹ nó điên rồi sao? Cậu đang làm cái gì!”

    Cái người tên là Tạ Tiến kia, lúc này hai mắt trống rỗng, đối với tức giận của thanh niên trang x không hề có phản ứng, chỉ là đứng ở nơi đó bảo trì tư thế không nhúc nhích.

    Thanh niên trang x muốn đi tới dùng nhánh cây tát vào miệng hắn một cái, rồi lại không dám, những người khác cũng vậy, bởi vì ngón tay Tạ Tiến đang đặt trên cò súng, chỉ cần ngón tay nhẹ nhàng đè xuống, đạn hỏa tiễn lập tức sẽ bay ra tạc mặt thanh niên trang x.

    Thanh niên trang x vừa tức vừa vội, nhất thời không còn khí thế như vừa rồi.

    “Lão Tạ, cậu làm sao thế? Phát điên cái gì? Mau bỏ súng xuống!” Đội hữu của Tạ Tiến cũng khẩn trương quát. Tuy rằng, bọn họ ngày thường phải chịu tính cách của thiếu gia trung nhị kia, thế nhưng hắn cũng là đối tượng mà bọn họ phải bảo vệ nha, cũng không thể để cảm xúc nắm quyền kiểm soát.

    “Lão Chu, tôi thấy tình hình của lão Tạ không đúng.” Người bên cạnh nhẹ nhàng đẩy đẩy người vừa nói chuyện.

    “Vô nghĩa! Hắn sẽ có thể nhắm súng vào người nhà sao?” Lão Chu phẫn nộ quát, hắn cũng sắp phát điên rồi, không có nghe được ý nghĩa bên trong câu nói của đồng đội. Vị thiếu gia trước mặt này nếu có chuyện gì không hay xảy ra, cho dù mấy người bọn họ có thể chạy trốn, thế nhưng người nhà của bọn họ trong căn cứ thì sao? Làm sao bây giờ?

    “Không phải, tôi nói, cậu xem ánh mắt của lão Tạ, giống như….. giống như….. bị người ta khống chế vậy.” Lời này nói xong, người nói chuyện cũng đánh cái rùng mình. Bị khống chế? Loại ý nghĩ này thật khủng khiếp! Nếu trong những người đối diện, có một người có thể khống chế người khác, như vậy, đầu tiên phát động vũ lực khiêu khích bọn họ, bọn họ còn có thể sống sót rời khỏi sao? Chỉ cần làm cho bọn họ tàn sát lẫn nhau, đối phương có thể không cần tốn một người nào liền có thể đoạt được thắng lợi.

    Tiêu Tử Nhiên cùng dị năng giả mộc hệ của đối phương chiến đấu, song phương đều chuyên tâm cho trận đấu, đánh giá nhánh cây trong không trung, ai cũng không có cách nào có thể làm tổn thương đối phương nửa phần. Hai người cũng không chú ý tình hình bên ngoài, song phương đều đem tấm lưng giao cho đồng đội của mình.

    Trơ mắt nhìn tình huống, không chỉ có những người đó lờ mờ, Âu Dương Cảnh và người của hắn cũng lờ mờ theo. Chỉ có người trong đội của Tiêu Tử Nhiên, ai nấy đều hết sức bình tĩnh.

    Khi Âu Dương Cảnh đang tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, bọn họ tự hỏi là: “Dị năng của Sở Thiên hình như mạnh mẽ hơn a!

    Toàn Hiểu Vũ ở thời điểm tên bác sĩ vừa bắt đầu chiến đấu, liền nhanh chóng đứng phía sau hắn, phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

    Cho nên khi nhìn thấy tình cảnh quỷ dị trước mặt, cậu quay đầu lại nhìn Sở Thiên, phát hiện Sở Thiên cũng không có nhắm mắt, còn đang cười với cậu, cậu mới an tâm.

    Xem ra, sau khi thăng cấp Sở Thiên quả thật là mạnh lên rất nhiều, khi đối phó người trước mặt cũng không thành vấn đề. Chỉ là khi chưa thăm dò hết tình hình của đối phương, mọi người không muốn giết ai, huống hồ bọn họ có quân chính phủ làm bối cảnh, có thể không cần giết, thì đừng có giết.

    Bạch Minh Hi và Lí Nam cũng không có nhàn rỗi, lúc này hai người một trái một phải, bảo vệ Sở Thiên, cảnh giác nhìn xung quanh.

    Mắt thấy cuộc chiến đằng trước không cần phải quan tâm, Tả Lực lập tức gọi Lão Ô và Triệu Bất Phàm, lại mang theo hai đồng đội của hắn, lui về phía sau canh phòng, miễn cho việc bị người khác đánh lén từ phía sau.

    Chương 54: Viên thiếu

    Lúc này, Sở Thiên ra hiệu với Bạch Minh Hi, Bạch Minh Hi lập tức hiểu ý. Tiến lên vài bước, đứng ở vị trí dễ nhìn thấy nhất trong đội ngũ, lạnh lùng nói: “Này, còn không mau ngừng tay, đạn sẽ bắn xuyên qua mặt của thiếu gia các người đấy.”

    Đối tượng mà cậu nói đương nhiên là mộc hệ dị năng giả đang đánh nhau với tên bác sĩ.

    Sở Thiên hiểu, trước mắt nhìn thế lực của Tiêu Tử Nhiên và đối phương ngang nhau, chẳng qua là do có tinh hạch hỗ trợ, từ khi hắn thăng lên cấp 3, ai cũng hiểu rõ sự chênh lệch giữa cấp 2 và cấp 3. Nếu cứ tiếp tục không chừng mực tiêu hao năng lượng, người thua nhất định là Tiêu Tử Nhiên.

    Cho nên, hắn bảo Bạch Minh Hi lên tiếng vì làm rối loạn tầm nhìn, để đối phương nhìn không ra tình huống bên trong.

    Quả nhiên, đối phương nghe vậy lập tức kinh nghi bất định* (Kinh ngạc cùng khó hiểu). Vừa rồi bọn họ hoài nghi Tạ Tiến có phải đã bị đối phương khống chế hay không, thì đối phương lập tức cử người ra nói như vậy, tựa hồ đang xác minh phỏng đoán của bọn họ.

    Ánh mắt của mọi người tập trung trên người Bạch Minh Hi, thanh niên này chính là dị năng giả có khả năng không chế?

    Từ giọng nói của Bạch Minh Hi, Tạ Tiến kia bỗng nhiên giật giật, nòng súng lại lần nữa quơ quơ nhắm vào khuôn mặt của thanh niên trang x.

    “Viên thiếu, hảo hán không chịu thiệt trước mắt. Không cần tiếp tục gây hấn với bọn họ, nhiệm vụ của chúng ta…..” Lúc này, rốt cuộc có người lặng lẽ ở phía sau thanh niên trang x nhẹ nhàng khuyên.

    Nói gì cũng tại Viên thiếu này, kiêu ngạo quá mức. Sau mạt thế cha hắn thu gom quân lính thành lập một khu an toàn, sau đó lại dần dần mượn sức không ít dị năng giả, mộc hệ dị năng giả Bùi Thiên Hành kia chính là dị năng giả có thực lực cực mạnh.

    Cha hắn cũng rất yêu thương đứa con trai này, trong đám lính có ai giỏi ai là cao thủ đều đưa qua cho tiểu tổ tông này, kết quả tiểu tổ tông này hoành hành trong căn cứ. Có một đống dị năng giả bên người, kèm theo địa vị của cha hắn, thật đúng là không ai dám nghịch ý hắn.

    Vì thế hắn ở trong căn cứ chọc mèo đánh chó, ban đầu là ham thích tìm đủ loại cô gái xinh đẹp, say thì cảm thấy không đủ thích ý, liền đánh chủ ý lên người mỹ thiếu niên. Sau này làm náo loạn căn cứ, cha hắn mới phái hắn ra làm nhiệm vụ.

    Chỉ là đi S tìm một người, S thị cách căn cứ không xa, tính ra không quá nguy hiểm, vì thế cha hắn cho hắn mang theo ba xe dị năng giả, gần như là toàn bộ dị năng giả trong căn cứ đều bị cha hắn phái đi bảo vệ đứa con trai không ra hồn này.

    Ở trong căn cứ kiêu ngạo thì thôi nhưng ra ngoài cũng cứ tiếp tục như vậy, dọc đường gây đủ thứ chuyện. Ba chiếc xe đi chung, bị hắn gây sức ép đến hiện tại chỉ còn sáu người.

    Cũng may, sáu người này là cực mạnh trong đội dị năng giả, nếu không đến lúc đó không biết trở về như thế nào.

    Bên này đám dị năng giả lo âu, bên kia thanh niên trang x đã bắt đầu ồn ào lên: “Bùi Thiên Hành cậu còn không nhanh chóng ngừng tay! Không thấy có người lấy súng chỉa vào người lão tử sao?”

    Này quả thực rất buồn cười nha, ngay cả Bạch Minh Hi cũng phải sửng sốt vài giây, thiếu chút nữa là cười ra tiếng, thế nhưng hắn không quên vai diễn của mình, vì thế cường ngạnh nhịn xuống.

    Tên Bùi Thiên Hành kia nghe thấy tiếng la, quả nhiên tức khắc ngừng tay. Tiêu Tử Nhiên cũng không có mượn cơ hội truy kích, cũng thu về dị năng của mình. Vẻ mặt vân đạm phong kinh, dị năng cũng thu phóng tự nhiên.

    Lúc này, chỉ có Toàn Hiểu Vũ ở phía sau tên bác sĩ biết, thân thể hắn đang run rẩy không ngừng, rõ ràng là đã kiệt sức, lại cố nén khống chế bản thân.

    Cho nên nói, cuối cùng Tiêu Tử Nhiên có thể biến thành vua một cõi cũng không phải chỉ dựa vào vũ lực và sự biến thái, người có tính tự chủ mạnh mẽ, luôn dễ thành công hơn so với những người khác.

    Toàn Hiểu Vũ cẩn thận bảo vệ tên bác sĩ không nói câu nào. Trường hợp này đương nhiên có tên bác sĩ và Sở Thiên phụ trách giải quyết, cậu chỉ cần ở thời điểm họ yêu cầu đi chiến đấu là được.

    Bùi Thiên Hành kia sau khi ngừng tay, lãnh đạm nói với Tiêu Tử Nhiên một câu: “Cũng không tệ lắm.” Liền ngậm miệng không nói, thậm chí không thèm nhìn thanh niên trang x kia một cái.

    Hiển nhiên, hắn đã nhìn ra, dị năng của Tiêu Tử Nhiên không bằng hắn, chỉ cần tiếp qua một khoảng thời gian, Tiêu Tử Nhiên nhất định sẽ bị thua.

    Nghe vậy, trong lòng Tiêu Tử Nhiên quả thực rất tức giận, không phải giận lời nói của đối phương, mà là giận bản thân không đủ mạnh mẽ.

    Thanh niên trang x cũng mặc kệ những cái đó, thấy Bùi Thiên Hành dừng tay liền lập tức la lên: “Này! Các người mau khiến hắn bỏ khẩu hỏa tiễn xuống! Chúng tôi đã ngừng tay rồi! Vừa rồi rõ ràng là các người không đúng trước, hiện tại chúng ta huề nhau, không đánh không được sao?”

    Âu Dương Cảnh quả thật cũng không muốn cùng bọn họ dây dưa với bọn họ, đem sức chiến đấu và thời gian tiêu tốn ở chỗ này, cho nên hắn thử nói với Bạch Minh Hi: “Anh bạn này, nếu không cần thiết thì ngừng tay lại đi. Gấp rút lên đường mới là quan trọng, chúng ta quan trọng nhất chính là trước tiên ra khỏi thành.” Hắn chưa quên lời nhắc nhở của Tả Lực về tang thi triều cực kỳ có tổ chức đó.

    Kỳ thật trong lòng hắn cũng từng nghi ngờ, hắn rất rõ ràng biết đó tuyệt đối không phải do đội của mình động tay chân, cho nên hắn dùng những lời khuyên này để thử thăm dò, hắn muốn biết, Bạch Minh Hi có phải thật sự có thể không chế người khác.

    Nếu thật sự có dị năng giả có thể khống chế người khác ở trong đội ngũ của Tiêu Tử Nhiên, nghĩ đến khả năng này, da đầu hắn cũng run lên, cùng Tiêu Tử Nhiên hợp tác là đám người mình, có phải liền đứng mũi chịu sào không?

    “Được!” Bạch Minh Hi quay đầu lại nhìn Âu Dương Cảnh một cái, liền dứt khoát xoay người về tới bên cạnh Sở Thiên.

    Mọi người đang mù mịt không biết nguyên do, thế nhưng nhìn thấy Bạch Minh Hi trở về đội ngũ của hắn, ánh mắt của cái tên Tạ Tiến đột nhiên khôi phục lại bình thường, phát hiện mình đang cầm hỏa tiễn nhắm ngay mặt của Viên thiếu, liền sợ tới mức lảo đảo vài bước.

    Người bên kia lại hoảng sợ một trận, ngón tay của Tạ Tiến vẫn còn đang ở trên cò súng nha!

    Những người bên này lại ha ha cười, Âu Dương Cảnh thì hơi thất thần.

    “Đội trưởng Âu Dương.” Thanh âm ôn hòa của Sở Thiên đúng lúc vang lên, hắn đi qua bên cạnh Âu Dương Cảnh.

    “Đây, đây.” Âu Dương Cảnh cả kinh, phục hồi tinh thần. Sở Thiên này sao lại chạy tới trước mặt hắn.

    Hắn biết Sở Thiên, hắn là nhân vật số 2 trong đội ngũ của Tiêu Tử Nhiên, Tả Lực nói hắn là một hỏa hệ dị năng giả cường đại.

    Nói thật, đội của Tiêu Tử Nhiên khiến Âu Dương Cảnh kinh diễm. Ngay từ đầu, đội của Tiêu Tử Nhiên đã bộc lộ tính kỷ luật tốt, trước mắt đây là đội ngũ dân thường tự phát tốt nhất mà hắn biết. Khi đó, làm cho hắn cảm thấy mình đã chọn đúng đồng minh.

    Sau đó hắn lại trông thấy, tên dị năng giả hệ trị liệu của tiểu đội Lôi gia, đầu phục Tiêu Tử Nhiên, tiền căn hậu quả hắn cũng từ chỗ Tả Lực biết được, sau đó chính là mộc hệ và hỏa hệ cường đại. Đáng sợ nhất, là cư nhiên còn có một người có khả năng khống chế, điều này làm cho Âu Dương Cảnh hưng phấn lại mang theo chúng kiêng dè.

    Hưng phấn vì loại năng lực kỳ quái này khi đối phó với nhân loại gần như không thể địch nổi, kiêng dè vì người có loại năng lực này lại không phải là người của hắn. Hiện tại bọn họ là đồng minh, là đứng chung một chiến tuyến, nhưng nếu trong một ngày nào đó ở tương lại loại tình huống này lại xoay chuyển thì sao?

    “Đội trưởng Âu Dương không cần suy nghĩ nhiều, chúng tôi làm việc đều có nguyên tắc và điểm mấu chốt, sẽ không làm điều gì bất lợi cho bạn bè. Đội trưởng Âu Dương cứ yên tâm đi.” Sở Thiên mỉm cười, một đôi mắt đen kịt nhìn thẳng vào Âu Dương Cảnh, thâm thúy đến nhìn thấu lòng người.

    Âu Dương Cảnh nhất thời cảm thấy tiểu tâm tư này của hắn không có che giấu tốt, xấu hổ cười: “Đương nhiên đương nhiên, chúng ta là đồng minh mà.” Thật ra hắn không quá giỏi ứng phó loại tình hình này, vì quá xấu hổ nên không biết mình đã nói những lời vô nghĩa gì.

    Sở Thiên cười nhẹ, cũng không có nói gì thêm, chỉ là đi về bên cạnh Tiêu Tử Nhiên nói: “Xuất phát đi, đừng lãng phí thời gian.” Nếu tiếp tục đứng đây, trời tối sẽ không dễ ra khỏi thành phố.

    Những người ở đối diện vẫn còn đang loạn thành một đoàn, cái thanh niên trang x kia vẻ mặt không phục ồn ào lên. Những dị năng giả này chỉ biết khuyên hắn ta.

    Ban đầu hắn làm càn, bọn họ còn có thể ứng phó đi theo hắn. Hiện tại đá trúng tấm sắt, bọn họ cũng biết đám người kia không dễ trêu chọc, cuối cùng chỉ có thể khuyên can vị đại thiếu gia này. Miễn cho sáu người còn sót lại, cuối cùng phải chịu hắn gây sức ép.

    Tiêu Tử Nhiên gật đầu, đang muốn hạ lệnh toàn bộ thành viên lên xe xuất phát thì phía sau lại truyền đến một trận rối loạn.

    Tiêu Tử Nhiên cùng Âu Dương Cảnh nhìn nhau một cái không hẹn mà nhíu mày.

    Không bao lâu sao, lão Ô chạy trở về.

    “Là những người trong thánh đường, chậm trễ lâu như vậy, bọn họ cũng đuổi theo kịp rồi, đám người ồn ào nói chúng ta cản đường, không được đi đầu. Bọn tôi sợ phía sau rối loạn đằng trước lại có chuyện, nên vẫn luôn ngăn bọn họ lại, kết quả bọn họ càng nháo nhào hơn, thiếu chút nữa là đánh nhau. Hiện tại Tả Lực đang ngăn bọn họ!” Lão Ô báo cáo.

    Những ở đằng sau chỉ vì thấy đội ngũ đi đầu đứng ở đây nửa ngày cũng không chịu nhúc nhích, cho rằng phía trước có thứ tốt gì đó, liền muốn chạy lên xem, bọn họ càng ngăn cản, đám người nọ lại càng ầm ĩ, mắt thấy sắp ngăn không được, Tả Lực khẩn trương bảo lão Ô trở về báo cáo.

    “Đi! Chúng ta đi xem thử.” Âu Dương Cảnh tức giận, nói. Những người này thật không chịu ngồi yên mà, khi ở thánh đường, Âu Dương Cảnh đã cực kỳ chướng mắt bọn họ.

    “Không cần.” Tiêu Tử Nhiên phất tay cản lại, ngăn cản Âu Dương Cảnh. Sau đó nói với lão Ô: “Cho bọn họ tới, thích tới bao nhiêu thì tới bây nhiêu, bảo người của chúng ta toàn bộ lên xe, chuẩn bị xuất phát.”

    Chuyện đằng trước đã giải quyết xong, quản mấy người ở phía sau làm cái gì? Còn tự hạ thấp địa vị đi gặp bọn họ? Tạm biệt không tiễn!

    Khả năng xử lý sự việc của Âu Dương Cảnh hiển nhiên thua kém Tiêu Tử Nhiên, vừa nghe vậy cũng nhất thời cảm thấy mình thiếu đi phong phạm người lãnh đạo, vì thế nghe lời vung tay lên bảo người của mình toàn bộ lên xe.

    Lão Ô cũng xoay người chạy đi, truyền đạt mệnh lệnh.

    Đúng lúc này, Sở Thiên đột nhiên nói một câu:” Không tốt! Nó tới đây!”

    Thuộc truyện: Mạt thế trọng sinh chi trọng hoạch tân sinh