Mạt thế trọng sinh chi trọng hoạch tân sinh – Chương 61-63

    Thuộc truyện: Mạt thế trọng sinh chi trọng hoạch tân sinh

    Chương 61: Thú Ngữ

    Nhìn thấy Lí Nam chạy tới, hai nhóc con kia nhanh chân chạy trốn càng thích ý, tính chui dưới chân mọi người, giống như mấy đứa trẻ con bướng bỉnh trốn cha mẹ vậy.

    Hai nhóc kia thông linh không thể tưởng nổi, giống như có thể nghe hiểu câu nói của Lí Nam vậy, ở bên cạnh những người lớn khác tìm kiếm che chở.

    Lí Nam dở khóc dở cười mà bắt chúng nó khắp nơi: “Anh bác sĩ nói, các ngươi không thể tiếp tục ăn nữa, béo quá sẽ ảnh hưởng hành động của các ngươi. Nếu các ngươi không nghe lời sẽ phạt các ngươi mấy ngày này đều phải ở chỗ anh bác sĩ ngủ.”

    Hai nhóc con kia nghe vậy, quả nhiên “meo meo” chui ra, chủ động chạy tới trước mặt Lí Nam, làm nũng lăn qua lăn lại, đủ loại bán manh.

    Phản ứng của hai nhóc này đối với tên bác sĩ giống như phiên bản thu nhỏ của Bạch Minh Hi.

    Kỳ thật, không phải chúng nó thật sự thông linh đến độ có thể hoàn toàn nghe hiểu tiếng người, dù sao người thú có khác biệt, chúng nó thông minh cũng là vì thông qua thần sắc và giọng nói của con người tiến hành phán đoán, do đó cảm nhận được cảm xúc của con người, theo vào một ít động tác làm mẫu, do đó có thể hiểu được ý đồ của con người.

    Bất quá, chúng nó giờ phút này, quả thật có thể hoàn toàn hiểu được ý tứ trong lời nói của Lí Nam, đơn giản là vì Lí Nam vừa có được một dị năng mới —— thú ngữ.

    Thú ngữ, hệ dị năng hiếm có, nó cũng không phải chỉ mang ý nghĩa ngôn ngữ bình thường, có thể xem như tinh thần hệ nhưng tính chất lại không quá giống nhau. Dị năng giả có được loại dị năng này, có thể tự động cùng tất cả các loài thú sản sinh ra sự gắn kết, không cần dùng chung ngôn ngữ, thông qua tinh thần truyền lại tin tức, đồng dạng thông qua tinh thần tiếp thu phản hồi của các loài thú.

    Toàn Hiểu Vũ nói, dị năng giả hệ này, được gọi là thuần thú sư.

    Thuần thú sư luôn có hảo cảm của dị thú, có thể thông qua câu thông giành được tín nhiệm của dị thú từ đó nhận được sự giúp đỡ, hoặc là thông qua giao dịch đạt được sự trợ giúp. Càng mạnh hơn một chút, chính là có thể không chế dị thú, nhưng mà tình huống như vậy rất ít.

    Nói đến khi có được dị năng này, thời gian không thể không trở lại mười ngày trước.

    Ngày ấy khổ chiến qua đi, mọi người lại lần nữa tiếp tục hành trình. Trong lòng mọi người đều mệt mỏi mà thương cảm.

    Tình cảm giữa Ngữ Ngưng và Đại Hoa làm cho mọi người rung động, từ đoạn đối thoại đứt quãng của ba người Sở Thiên, mọi người tự động não bổ những chuyện đã xảy ra. Mặc dù có chút không khớp, nhưng mà không sai biệt lắm.

    Thời điểm Lí Nam tỉnh dậy, trời đã tối rồi, mọi người qua loa hạ trại, chuẩn bị vượt qua đêm đầu tiên ngủ ngoài trời.

    Dọc theo đường đi, Toàn Hiểu Vũ vẫn luôn ôm lấy Lí Nam không buông tay. Thời điểm Lí Nam tỉnh lại, Toàn Hiểu Vũ đang ôm nó, dựa vào lốp xe ngồi trên cỏ, trên bầu trời đầy ấp ánh sao.

    “Tỉnh rồi, uống miếng nước đi.” Rất nhanh, Toàn Hiểu Vũ liền đem bình nước tới bên miệng Lí Nam. Xem ra, cậu vẫn luôn chú ý đến tình trạng của Lí Nam.

    Một tháng trước, Toàn Hiểu Vũ bắt đầu len lén đem nước uống của bốn người đổi thành nước trong con suối kia. Loại nước này ngoại trừ bổ sung thể lực bình thường ra, Toàn Hiểu Vũ tạm thời chưa phát hiện nó có công năng gì khác.

    Ánh mắt Lí Nam mờ mịt, hoàn cảnh lạ lẫm chung quanh làm nó ngốc lăng hồi lâu, chỉ máy móc nuốt từng ngụm từng ngụm nước mà Toàn Hiểu Vũ đút cho.

    Thật lâu sau đó, nó mới hoàn toàn nhớ ra, hôm nay đã xảy ra chuyện gì.

    Chị Ngữ Ngưng….. đã chết…….

    Đau xót qua đi, hiện tại nó bắt đầu mù tịt. Trong lòng có chút áp lực, thế nhưng cũng rốt cuộc không thể giống ban ngày vậy đau khóc thành tiếng.

    Hai mắt nó vô thần nhìn chằm chằm bầu trời, trầm mặc. Toàn Hiểu Vũ cũng không có quấy rầy nó, hai người một lớn một nhỏ, nhìn lên những ngôi sao lấp lánh tên bầu trời.

    “Chị Ngữ Ngưng đã biến thành ngôi sao nhỏ trên bầu trời.” Qua thật lâu, Lí Nam đột nhiên mở miệng nói. Đó là cách nói thiện ý mà người lớn luôn lừa gạt bọn nhỏ, người chết đi, sẽ biến thành ngôi sao trên bầu trời, tiếp tục bảo vệ người mà họ yêu thương.

    Lí Nam đã sớm qua cái tuổi tin vào cách nói này, nhưng mà lúc này đây, nó vui lòng ngoan cố tin tưởng.

    “Ừm.” Toàn Hiểu Vũ gật đầu: “Chi ấy đi đến một nơi khác tốt đẹp hơn nơi này, từ nay về sau, chị ấy sẽ giống như bầu trời đêm vậy, dùng ánh mắt ôn nhu dịu dàng nhìn chúng ta, bảo vệ chúng ta.” Nguyện, thiên đường không có tổn thương.

    “Về sau khi em nhớ chị ấy, sẽ nhìn lên những ngôi sao trên trời.” Lí Nam cười, trong mắt lại hơi ẩm ướt.

    “Chị ấy từ trước đến giờ vẫn luôn ở cạnh bên em.” Toàn Hiểu Vũ nhẹ nhàng nói xong câu đó, rồi lấy ra một khỏa tinh hạch một khỏa thú hạch, lần lượt để vào trong lòng bàn tay Lí Nam: “Đây là của Ngữ Ngưng, đây là của Đại Hoa, hai khỏa tinh hạch này là món quà cuối cùng của hai người họ dành tặng em.”

    Trong đầu Lí Nam hiện lên hình ảnh cuối cùng Ngữ Ngưng để lại cho nó —— Nàng chỉ chỉ vào đầu mình, nói, tặng cho em!

    Lập tức, nó lại ngẩn ra: “Đại…… Đại Hoa?”

    Cái thời điểm kia, Lí Nam đã bất tỉnh, không biết được chuyện Đại Hoa đi theo Ngữ Ngưng.

    “Đúng, Đại Hoa sợ Ngữ Ngưng cô đơn, cũng biến thành một ngôi sao nhỏ đi theo làm bạn với chị ấy.” Toàn Hiểu Vũ ôn nhu đáp, nhưng mà cậu cũng nhanh chóng đổi đề tài: “Đại Hoa cũng sợ Tiểu Nam cô đơn, cho nên, nó tặng món quá quý giá nhất của nó cho Tiểu Nam.”

    Đề tài vừa chuyển, Sở Thiên liền đúng lúc xuất hiện, trong lòng ngực hắn đang ôm hai con mèo con còn chưa mở mắt.

    Các bạn đang đọc truyện đam mỹ trọng sinh tại đam mỹ hoàn DMH dammydmh.com

    Chẳng qua, nói chúng nó là mèo cũng không hoàn toàn chính xác, mới vừa rồi thời điểm nghỉ ngơi, tên bác sĩ trông thấy chúng nó câu đầu tiên đã nói: “Máu lai, không phải mèo.”

    Vì thế hắn và Sở Thiên nghiên cứu nửa ngày, cho ra kết luận là cha của chúng nó có thể là là một con hổ biến dị. Dù sao đều thuộc họ mèo, hai người cũng không miệt mài theo đuổi, đem kết luận nói cho Toàn Hiểu Vũ nghe rồi thôi.

    Khi Lí Nam tỉnh lại, Sở Thiên liền phát hiện. Nhưng mà hắn cũng không có qua đây quấy rầy hai người. Đó là thời gian cho tình thân, hắn muốn để hai người bọn họ có chút không gian.

    Mãi đến khi Toàn Hiểu Vũ nhắc tới mèo con, tạm thời coi như chúng nó là mèo đi. Lúc này Sở Thiên mới ôm hai nhóc con kia đi qua.

    Từ khi tinh thần lực thăng cấp, thính giác của Sở Thiên cũng trở nên dị thường nhạy bén, có thể ở nơi rất xa, nghe thấy tiếng động nhỏ bé nhất. Cho nên đối thoại của hai người, hắn nghe rất rõ ràng, hắn cũng không có không cố ý lảng tránh, hắn cũng là người tham dự chuyện này.

    “Em xem.” Sở Thiên dịu dàng cười, nhẹ nhàng đem hai con mèo con đang ngủ say bỏ vào lòng Lí Nam.

    Lí Nam có chút sợ, hai cục thịt bé bé ấm áp lại mềm mại, cảm giác thực yếu ớt, nó sợ tới mức cẩn cẩn dực dực ôm lấy, một chút cũng không dám lơ là.

    Sở Thiên buồn cười đưa tay xoa xoa đầu Lí Nam, dịu dàng đến nổi sắp chảy nước.

    Trong nháy mắt kia, Toàn Hiểu Vũ có chút ngốc ngốc. Sở Thiên dịu dàng như vậy, cậu rất thích, đẹp trai cực kỳ, khiến tim người ta, đi theo tiếng cười của hắn, mềm nhũn thành một bãi nước.

    Sở Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu, tầm mắt từ Lí Nam chuyển tới trên mặt Toàn Hiểu Vũ, tiếp tục mỉm cười: “Đẹp không?”

    Đột nhiên bị phát hiện Toàn Hiểu Vũ có chút xấu hổ, nhanh chóng di chuyển tầm mắt, không dám đối mặt với Sở Thiên, hai gò má có một chút đỏ ửng đáng nghi, nhưng mà, cậu vẫn thành thật đáp: “Đẹp.”

    Tươi cười của Sở Thiên lập tức trở nên lớn hơn nữa, hắn thích Toàn Hiểu Vũ thành thật như vậy, này chính là điểm đáng yêu của em ấy, rõ ràng ngượng ngùng, nhưng vẫn thành thật trả lời câu hỏi của hắn.

    Vì thế Sở Thiên đi tới bên cạnh cậu, ở trên trán Toàn Hiểu Vũ dịu dàng hôn xuống nói: “Về sau mỗi ngày đều cho em nhìn, cam đoan em nhìn đến muốn ngừng cũng không ngừng được. Bọn nhóc giao cho em chăm sóc, anh và tên bác sĩ còn có chút chuyện.”

    Bọn nhóc đương nhiên là Lí Nam và hai con mèo con.

    Toàn Hiểu Vũ ngoan ngoãn gật đầu, Sở Thiên liền cười rồi đi.

    Qua một hồi lâu, Lí Nam mới thích ứng với hai nhóc con trong lòng, thân thể không còn cứng ngắc nữa, giọng nói cũng vui vẻ hơn: “Chúng nó rất ngoan nha.”

    “Ừ, chúng nó có thể là con của Đại Hoa, về sau, chúng nó sẽ do em chịu trách nhiệm chăm sóc, Đại Hoa giao phó chúng nó cho em.” Toàn Hiểu Vũ nói.

    “Dạ! “Lí Nam dùng sức gật đầu, hai nhóc kia từ sớm đã khiến trái tim nó mềm nhũn, kết quả trọng trách chăm sóc con của Đại Hoa sau này thuộc về Lí Nam, thoạt nhìn đã có sức sống hơn trước.

    Thấy trạng thái của Lí Nam chuyển biến tốt đẹp, Toàn Hiểu Vũ lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi dưới đáy lòng.

    “Anh Hiểu Vũ.” Qua một hồi lâu, Lí Nam nói: “Em hiện tại có thể hấp thu tinh hạch của chị Ngữ Ngưng và Đại Hoa không?”

    Vừa rồi, Lí Nam đã tinh lọc tinh hạch trong bàn tay rồi, nó cũng đã tự hỏi thật lâu, mới cố lấy dũng khí quyết định này.

    “Thế này, em cũng có thể cùng bọn họ vĩnh viễn bên nhau.”

    Trong giọng nói của Lí Nam có một chút áy náy. Bình thường tinh hạch thường đều sử dụng trong chiến đấu, dùng để bổ sung dị năng bị xói mòn; khi có dị năng đạt tới điên phong thì dùng để trùng cấp.

    Tinh hạch của Ngữ Ngưng và Đại Hoa đều thuộc loại tinh hạch cao cấp, mà dưới sự ảnh hưởng mưa dầm thấm đất trường kỳ của Toàn Hiểu Vũ, Lí Nam đối với tinh hạch có sự nhận thức rất cao.

    Lần chiến đấu này, nó cũng không có cống hiến sức lực gì, nhưng lại nhận được hai khỏa tinh hạch cao cấp nhất, quyết định sử dụng hai quả tinh hạch này, lại vì lý do cá nhân.

    Đứa nhỏ thiện lượng vì thế cảm thấy áy náy, nhưng cũng không có lung lay ý nghĩ của bản thân. Chỉ là trong lòng thề, sau này phải dùng phương pháp khác để bồi thường mọi người.

    “Này vốn là của em, là Ngữ Ngưng và Đại Hoa tặng cho em. Em đương nhiên muốn sử dụng như thế nào cũng được!” Toàn Hiểu Vũ nói.

    Ý nghĩ của mọi người và Toàn Hiểu Vũ đều giống nhau, hơn nữa kết luận và ý nghĩ của Lí Nam hoàn toàn khác nhau.

    Tất cả mọi người ý thức được, nếu không phải Lí Nam và Ngữ Ngưng có quan hệ sâu xa, mọi người đã sớm chết. Cho nên, Toàn Hiểu Vũ nói, hai khỏa tinh hạch này cho Lí Nam, tất cả mọi người đều cảm thấy được đương nhiên.

    Chương 62: Tái ngộ

    Cho nên, khi Lí Nam sử dụng hết tinh hạch lâm vào hôn mê, Toàn Hiểu Vũ bị dọa sợ cực kỳ. Từ trước tới giờ khi sử dụng tinh hạch chưa bao giờ xuất hiện qua tình trạng này.

    Tinh hạch sau khi tinh lọc sẽ không khiến người hấp thụ biến dị, bình thường sau khi sử dụng tinh hạch gặp phải tình trạng hôn mê chính vì —— người thường đạt được dị năng.

    Nhưng mà, Lí Nam vốn là một dị năng giả.

    Toàn Hiểu Vũ biết cái gọi là song hệ dị năng giả của cậu kỳ thật là nhờ sự tồn tại của không gian. Dị năng chân chính của cậu chỉ là hỏa hệ mà thôi. Hơn nữa, cho dù kiếp trước cũng rất ít nghe thấy có song hệ dị năng giả tồn tại.

    Lục Trung Hạ và tên bác sĩ sau khi xem qua Lí Nam đang hôn mê, đều nói Lí Nam không có việc gì, chỉ là hôn mê đồng thời có một chút sốt nhẹ, thế nhưng không có gì đáng ngại.

    Toàn Hiểu Vũ canh Lí Nam một ngày một đêm, đợi khi nó tỉnh lại là lúc phát hiện dị năng mới, người kinh ngạc nhất chính là Toàn Hiểu Vũ.

    Những người khác trái lại bình tĩnh, ở trong mắt bọn họ, Toàn Hiểu Vũ là một song hệ dị năng giả, đã từng thấy qua rồi thì còn gì đáng ngạc nhiên.

    Đối với dị năng mới, sau khi Toàn Hiểu Vũ giải thích cho Lí Nam nghe về tác dụng của dị năng thú ngữ này, Lí Nam lại vô cùng vui sướng.

    Có thể ngự thú liền nghĩ nó có được năng lực chiến đấu, nó sẽ không còn là người trốn ở phía sau mọi người cần người khác bảo vệ. Nó cũng có thể ở thời điểm tất yếu, đi bảo vệ người mà nó muốn bảo vệ!

    Lúc này, nó càng thêm vững tin, đây là món quà tốt nhất mà chị Ngữ Ngưng và Đại Hoa tặng cho nó.

    Thời gian trở lại trước mắt.

    Lí Nam thật vất vả bắt được hai con mèo con liền vội vàng đem chúng nó nhét vào trong xe.

    Trạm đầu tiên trong hành trình của mọi người là J thị đã rất gần, căn cứ vào dự đoán của Âu Dương Cảnh, trước chạng vạng ngày mai có thể đến.

    Đoàn người vội vội vàng vàng chạy mười ngày đường, dọc đường còn phải thu thập một số vật tư cần thiết, tuy rằng không gian của Bạch Minh Hi đã không còn là bí mật nhưng mà đối với kích cỡ và vật tư dự trữ, đều có một phần bảo lưu.

    Hơn nữa, trong mạt thế, ai cũng không chê vật tư nhiều, cho nên thứ có thể thu gom mọi người đều tận lực góp nhặt.

    Trước mắt sắp tới mục tiêu rồi, hôm nay lại có thu hoạch lớn nên mọi người sớm nghỉ ngơi một chút, dựng lều trại nghỉ ngơi một đêm.

    Đoàn người bên này gặm chút lương khô xem như ăn vặt, người bên kia đã an bài xong, một nồi mì nóng hầm hập đã nấu xong, mùi hương nhẹ nhàng bay xa.

    Vừa ngửi được mùi hương này, mọi người liền nhịn không được cơn thèm ăn, đã thật lâu không có ăn đồ ăn nóng hổi thơm ngào ngạt, mười ngày này, mọi người ăn lương khô ăn đến sắp ói ra luôn rồi.

    Chỉ chốc lát, một nồi lớn cứ thể bị mọi người quét sạch, một chút bã cũng không thừa, thiếu điều đem cái nồi liếm sạch sẽ.

    Tiểu Ngữ và Tiểu Ngưng bị Lí Nam nhốt trong xe ngửi được mùi hương liền nâng vuốt cào cào cửa kính nhưng không ra được. Bám lên cửa kính xe đáng thương hề hề nhìn ra ngoài.

    Toàn Hiểu Vũ giờ phút này đang ngồi trên đỉnh xe nhìn nơi xa xa. Hôm nay không phải cậu phụ trách canh gác, nhưng mà Sở Thiên và tên bác sĩ đi nghị sự, Lí Nam nhốt hai nhóc con kia xong cũng bị Lục Trung Hạ lôi đi nghiên cứu dị năng. Bạch Minh Hi gặp được một người cũng tinh thông máy móc trong đội của Âu Dương Cảnh, lúc này đang cùng nhau nghiên cứu thiết bị truyền tin.

    Chỉ có Toàn Hiểu Vũ rãnh rỗi không có việc gì làm. Dù sao cũng là nhàn rỗi, vì thế bèn lên đỉnh xe hỗ trợ canh gác.

    Đoàn người rượu đủ cơm no xong bắt đầu chỉnh đốn vật tư. Nhưng vào lúc này, Toàn Hiểu Vũ đột nhiên đứng lên, một lát sau, chợt nghe cậu hô một tiếng: “Mọi người chú ý! Có người đến đây.”

    Cậu nói là người không phải tang thi. Quả nhiên, không lâu sau, từ nơi xa có thể nghe được âm thanh nhỏ của xe hơi.

    Mọi người nghe vậy, cấp tốc chỉnh lý tốt mọi thứ, liền yên lặng trở về bên cạnh xe của bản thân. Nhưng lại không sốt ruột lên xe, mười ngày này, bọn họ cũng đã từng gặp qua không ít người, đối với loại chuyện này đã có chút kinh nghiệm.

    Trong lúc nhân loại gặp nhau, chưa nói tới có hữu nghị cỡ nào, nhưng mà dưới tình hình chung cũng sẽ không cố tình tuyên chiến. Trừ phi có một sốt người muốn cố tình cướp đoạt vật tư hoặc là có mục đích khác.

    Mọi người đã ở trong tình cảnh này học được cách bảo vệ bản thân. Biện pháp tốt nhất chính là anh đi đường anh tôi đi đường tôi, không quấy rầy lẫn nhau, gặp được người có thiện ý, có thể trao đổi với nhau một chút tình báo, nhưng, những chuyện đó đều do Tiêu Tử Nhiên và Âu Dương Cảnh làm.

    “Hiểu Vũ, có thể nhìn ra là ai không?” Tả Lực chạy tới, hỏi Toàn Hiểu Vũ, hỏi xong còn ợ một cái, có lẽ vừa rồi đã ăn không ít.

    “Chỉ thấy một đoàn xe, người không ít, những cái khác không thể phán đoán, quá xa.” Toàn Hiểu Vũ từ trên đỉnh xe nhảy xuống, trong lòng ôm lấy thanh kiếm võ sĩ không rời.

    “Hy vọng đừng gặp phải người thích gây chuyện.” Tả Lực nói thầm một câu, sau đó lại hô to với mọi người: “Đoàn người đều tỉnh ngủ chút đí ngộ nhỡ gặp phải kẻ thích gây chuyện, có thể đánh cứ đánh, không đánh được bỏ chạy.”

    Ngoài ra khi Toàn Hiểu Vũ hô lên, thì có người đi thông báo với đám người Tiêu Tử Nhiên đang nghị sự trong xe.

    Toàn Hiểu Vũ nghe vậy cười, hai tay ôm kiếm, tựa người lên xe nhìn chằm chằm đoàn xe đang chạy tới.

    Kỳ thật lúc ban đầu, Tả Lực đều cách Toàn Hiểu Vũ rất xa, ngày đó Toàn Hiểu Vũ một lời không hợp liền động thủ bộ dáng hung tàn kia quả thật khiến hắn chấn động. Sau này phát hiện, cái tên hung tàn này còn là song hệ dị năng, ngày đó tưởng dị năng của Sở Thiên là hỏa cầu, nhưng đó cũng là của tên nhóc này, từ đó về sau, Tả Lực liền tận lực tránh giao tiếp cùng Toàn Hiểu Vũ.

    Nhưng mà thời gian lâu rồi, hắn chậm rãi phát hiện, tên nhóc này căn bản không phải hung tàn như hắn tưởng tượng, thực ra tính tình người này vẫn rất ôn hòa, từ lúc lên đường, cho tới bây giờ chưa từng thấy tên nhóc này phát giận động thủ với ai.

    Có đôi lúc, khi có thể giúp người khác, lúc nào cũng lặng lẽ giúp một tay, giúp người xong cũng không nói, đã tự mình bước đi. Trừ bỏ Sở Thiên, Lí Nam và Bạch Minh Hi, cậu ta rất ít cùng người khác nói chuyện.

    Tiếp đó đoàn người liền phát hiện, cái tên thoạt nhìn phi thường khó ở chung này, đại khái cũng chỉ là không biết cách giao tiếp và ở chung với nhiều người mà thôi, trên thực tế, thái độ làm người vẫn rất ôn hòa.

    Ngày đó như thế, đại khái là bởi vì người nọ thiếu chút nữa hại chết Sở Thiên, mới làm cậu ta bạo phát đi. Nói đi phải nói lại, đám người kia quả thật rất đáng ghét, giống như con gián khiến người chán ghét vậy.

    Vì thế, Tả Lực bắt đầu thoải mái tích cực tiếp xúc với Toàn Hiểu Vũ. Toàn Hiểu Vũ trái lại không cảm thấy gì, nhưng mà gần nhất ánh mắt Sở Thiên nhìn Tả Lực lại rất kỳ lạ, nhưng mà, thần kinh thô như Tả Lực, lại không cảm thấy có cái gì không ổn.

    Mọi người rất cảnh giác, trộm đem vũ khí đặt ở nơi thuận tay. Trong đội có hai cô gái tuy rằng bận rộn thu dọn chén bát sau bữa cơm, nhưng cũng rất cảnh giác đứng trong khu vực mà nhóm đồng đội có thể tùy thời bảo vệ.

    Ước chừng qua mười phút, chiếc xe dẫn đầu của đoàn xe kia đã mơ hồ thấy được bóng dáng.

    Tiêu Tử Nhiên, Sở Thiên và Âu Dương Cảnh cũng đã từ trong xe đi ra. Lúc này đều đi tới bên cạnh Toàn Hiểu Vũ.

    Đoàn xe kia nhân số không ít, hơn nữa thoạt nhìn phong trần mệt mỏi. Từ chiếc xe dẫn đầu có thể nhìn ra, bụi đất gần như che kín thân xe, đen đen vàng vàng đến độ nhìn không ra màu sắc ban đầu.

    Thân xe cũng lắc lắc lư lư, bộ dáng như chịu đủ sự tàn phá của bão kinh phong sương.

    Đối phương khi đến gần, phát hiện bên này có người, vì thế cả đội người liền thẳng tiến bên này.

    Người trong đội ngũ nhìn thấy tình cảnh như vậy, bộ dáng thoạt nhìn là thờ ơ, nên ngồi thì ngồi, nên đứng thì đứng, nên nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi.

    Nhưng mà, phía sau loại không chút để ý này, mỗi người đều đang tích trữ lực lượng, đề phòng.

    Đội người kia rất nhanh sẽ đến gần, ngừng lại tại cách đó không xa, vài người từ trong xe nhảy ra.

    Mấy người kia mặt mày rạng rỡ, đoàn người bên này cũng sửng sốt —— Này! Đều là người quen a!

    Trông thấy bọn họ, tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc mười ngày trước trận đấu gian khổ cách tử thần quá gần kia, hiện tại hồi tưởng lại vẫn nhớ rõ như in.

    Lúc đó bọn họ chạy trước, y theo tốc độ của những người đó, khẳng định không thể tránh được tang thi triều vây đánh của Ngữ Ngưng, vốn tưởng rằng bọn họ sẽ toàn quân bị diệt, không nghĩ tới, bọn họ vậy mà có thể chống được tới khi Ngữ Ngưng đuổi đàn tang thi đi.

    Bởi vậy, đối với sự xuất hiện của bọn họ, tất cả mọi người kinh ngạc cực kỳ.

    Đúng vậy! Vài người từ trong xe nhảy xuống, chính là Lôi Sư, Gia Luân Hủ, Ôn Đồng và Viên Thiệu Hoa.

    Xem ra, hai đám người này cùng đi với nhau.

    Mấy người xuống xe kia, lập tức đi tới đám người Tiêu Tử Nhiên, căn bản không thèm đếm xỉa tới những người khác trong đội.

    Tất cả mọi người đều là người quen cũ, rất rõ ràng ai là người quyết định ở đây.

    Mấy người qua đây, trên cơ bản đều là sắc mặt không tốt. Tiêu Tử Nhiên nội tâm chán ghét nhìn mấy người này, nhưng lại không thể xốc lại tinh thần ứng phó. Sau đó vừa lặng lẽ cảm thán trong lòng con gián quả nhiên không dễ dàng bị đánh chết như vậy, vừa tự hỏi tỉ lệ mình có thể đạp chết bọn họ là bao nhiêu.

    Quả nhiên, Gia Luân Hủ vừa mở miệng là chỉ trích, chỉ trích bọn họ lúc trước tự mình chạy trốn không thông báo cho bọn hắn, thiết nhân đạo vân vân.

    Viên Thiệu Hoa đương nhiên cũng lòng đầy căm phẫn, trận chiến ấy, trong tay hắn còn sót lại sáu dị năng giả lại chết thêm ba, J thị ngay trước mắt, cho dù cha hắn có thương hắn hơn đi nữa, chỉ sợ khó có thể công đạo, bởi vậy, hắn đương nhiên đem bút trướng này tính trên người đám người Tiêu Tử Nhiên.

    Tiêu Tử Nhiên cười lạnh vài tiếng, toàn bộ đám người này thối lắm, cực kỳ không kiên nhẫn mà phất tay, giống như đang đuổi ruồi bọ vậy: “Các người sống chết ra sao liên quan gì đến chúng tôi? Đội trưởng Lôi không phải muốn làm chúa cứu thế sao? Một khi đã như vậy, hy sinh vài người không phải là điều nên làm à? Nói đi phải nói lại, những người khác đều chết hết nhưng tại sao các người còn có mặt mũi sống tiếp? Không phải nói nhất định phải cứu người sao? Các người biết không? Trông thấy các người làm đầu tôi nhức như sắp nổ tung vậy.” Lời này nói xong không chút để tâm thể diện, trực tiếp xé rách da mặt.

    Trong ánh mắt Gia Luân Hủ cất giấu cực độ hung ác, vốn, bọn họ chỉ muốn mượn cơ hội này bắt chẹt một chút vật tư. Bởi vì bọn họ còn có sự tồn tại của người thường cho nên tốc độ tiêu hao vật tư của bọn họ cực nhanh.

    Lần chiến đấu kia, dị năng giả của bọn họ chết hết hai phần ba, trái lại đám người thường trốn sau dị năng giả lại còn sống đến một nửa.

    Vì thi hành lý niệm của Lôi Sư, dọc đường bọn họ lại thu lưu không ít người, mà người thường chiếm đa số. Vật tư trong không gian của Ôn Đồng, chỉ đủ để chống đỡ thêm vài ngày.

    Hôm nay, bọn họ từ xa đã ngửi được mùi thức ăn bên này, vốn là chạy đến vì thức ăn. Nhưng khi đến gần rồi mới biết hóa ra là oan gia ngõ hẹp.

    Chương 63: Chiến lược đã thay đổi toàn bộ

    Nếu đã xảo trá không được, liền suy nghĩ xem có thể mạnh bạo cướp đoạt hay không. Chỉ là, nếu như đổi thành ngày trước, dị năng giả của họ không bị tổn hại, bọn họ có thể còn đủ khí phách, hiện tại, cũng không cần phải do dự ngập ngừng như thế này.

    Mà Viên Thiệu Hoa thì nhớ kỹ trong đội của đối phương có người có thể khống chế người khác, tuy rằng có chút nghi ngờ, nhưng cũng không có can đảm đi thử thêm lần nữa.

    Bởi vậy mặc kệ Ôn Đồng xúi giục như thế nào, chung quy hắn cũng không chịu xuất đầu. Hắn tuy rằng là hoàn khố*?(Công tử bột), nhưng không đồng nghĩa là hắn khờ.

    Vì thế tràng diện trong nháy mắt căng thẳng, lúc này, có một người đi tới cười với Tiêu Tử Nhiên, nói: “Đã lâu không gặp, luận bàn một chút đi, xem thử anh có tiến bộ hay không.” Thái độ tuy rằng khách khí, thế nhưng trong lời nói là chứa đựng sự kiêu ngạo, “Xem thử anh có tiến bộ hay không” Quả thực rất khinh người.

    Người có thể nói với Tiêu Tử Nhiên như vậy, đương nhiên là mộc hệ dị năng giả mà mười ngày trước đã từng giao đấu với Tiêu Tử Nhiên —— Bùi Thiên Hành.

    Mười ngày trước Tiêu Tử Nhiên dựa vào tinh hạch miễn cưỡng đánh ngang tay với Bùi Thiên Hành, mười ngày sau, đồng dạng nhờ tinh hạch, tốc độ thăng cấp của Tiêu Tử Nhiên rất nhanh, hắn mới vừa lên tới cấp 3 hậu kỳ, nghe thấy lời đề nghị này, nhất thời cũng nóng lòng muốn thử.

    Cho nên, lời của Bùi Thiên Hành vừa kết thúc, chỉ thấy ba nhánh cây trực diện vọt tới hướng của hắn.

    Phản ứng của Bùi Thiên Hành rất nhanh, cũng phóng ra bốn nhánh cây cản lại, trong số đó, còn có một nhánh nương theo khe hở đánh úp Tiêu Tử Nhiên.

    Hai người bất thình lình động thủ, khiến người chung quanh bất ngờ không kịp phòng ngự, thậm chí Lôi Sư còn chưa kịp ngăn cản.

    Viên Thiệu Hoa há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không lên tiếng, trong vài ngày này, hắn đã phát hiện ra, Bùi Thiên Hành này càng ngày càng không chịu khống chế của hắn. Mà cố tình Bùi Thiên Hành lại có thực lực cường đại, ở bên ngoài căn cứ hắn không dám tùy tiện chọc giận Bùi Thiên Hành,

    Vì thế mấy người bọn họ hai mặt nhìn nhau —— đánh hay không đánh?

    Tên bác sĩ gần đây cũng càng ngày càng tùy hứng! Sở Thiên đau đầu xoa xoa trán. Trước kia khi Sở Thiên mặc kệ mọi chuyện, tên bác sĩ vẫn vui lòng động não, nhưng mà gần đây hắn ta làm việc luôn có một luồng cảm xúc như bị kích thích, thật giống bộ dạng của Toàn Hiểu Vũ khi bị người ta chọc cho nóng nảy.

    Bên này vừa động thủ, mọi người đều bắt đầu khẩn trương, nhóm dị năng giả của tiểu đội Lôi sư nhất thời tụ tập lại một chỗ. Dị năng giả bên này cũng vậy, tức thì hình thành cảnh tượng hai quân đối chọi nhau, giống như chạm vào là nổ ngay.

    Dựa theo suy nghĩ của Sở Thiên là không muốn đánh nhau, hắn không hề muốn đem sức chiến đấu lãng phí ở chỗ này.

    Nhưng mà, tiểu đội Lôi gia có người đột nhiên hô to: “Đánh tới! Bọn họ muốn cướp vật tư, mọi người cùng lên a!”

    Nói xong, lập tức liền có mấy hỏa cầu mang theo băng nhận bay tới Tả Lực cách bọn họ gần nhất.

    Phản ứng của Tả Lực một chút cũng không chậm, một cái lắc mình tránh đi, phản thủ một cái lôi kích, liền xông lên đánh trực diện tên đã hô to kia.

    Tên đó là một khuôn mặt xa lạ, cũng không phải người trong thánh đường, có lẽ là sau này ở dọc đường gia nhập vào tiểu đội Lôi gia.

    Bọn họ vốn là ngửi được mùi thức ăn nên chạy tới, thấy đám người Lôi Sư và đối phương ma ma chít chít nửa ngày cũng chưa có kết quả, đã sớm tâm sinh ác ý.

    Hắn mang theo người của mình gia nhập tiểu đội này chỉ mới ba ngày, vốn có tâm tư muốn xài ké vật tư, làm gì mà chú ý nhiều như thế.

    Mắt thấy Tiêu Tử Nhiên đột nhiên ra tay, vì thế dứt khoát mượn cơ hội sinh sự, đối phương cùng lắm chỉ có hơn hai mươi người, người bên mình cộng thêm người thường cũng có năm sáu mươi người, hắn thật sự không rõ đám người Lôi Sư tại sao phải nói nhiều như vậy.

    Thế nhưng, hắn rất nhanh liền hiểu được lý do!

    Khi hắn nghiêng mình né tránh lôi kích của Tả Lực, còn chưa kịp tuyên bố công kích lần thứ hai, liền cảm thấy được cái đầu đau như búa bổ, sau đó trực tiếp gục xuống.

    Thời điểm hắn ngã xuống, điều duy nhất hắn trông thấy, là khuôn mặt của một người đàn ông thoạt nhìn hết sức nho nhã với đôi mắt lạnh như băng kia.

    Hắn đột nhiên ngã xuống, mà hai người bạn của hắn cũng chịu ảnh hưởng, bọn họ kinh ngạc nhìn phía hắn, thân hình nhất thời bị kiềm hãm, vì thế, hai người kia, một người bị lôi kích của Tả Lực đánh trúng, trong nháy mắt ngã xuống không ngừng co quắp, người còn lại thì trực tiếp bị lính đánh thuê bên cạnh Tả Lực dùng băng tiễn bắn xuyên tim.

    Những người không có sức chiến đấu bên Tiêu Tử Nhiên đã cảnh giác triệt để lui về phía sau xe, lấy súng ống ra, dị năng giả cũng bày tư thế tùy thời chiến đấu.

    Người thường trong tiểu đội Lôi gia vẫn đang mờ mịt, mà dị năng giả khác bị máu tươi kích thích, dưới tình huống không có mệnh lệnh có người nhịn không được cũng ra tay.

    Thời gian dài lưu vong và chiến đấu, làm cho nội tâm bọn họ vẫn luôn bị vây trong trạng thái buộc chặt, một khi có biến động nhỏ liền cho rằng bản thân đang bị đe doạ.

    Bọn họ vừa động liền lập tức bị người của tiểu đội Tiêu Tử Nhiên tàn nhẫn phản kích, nhóm người phản kích có tổ chức hơn nữa không lưu tình chút nào, cứ thế một vòng, tiểu đội Lôi gia lại có hai người ngã xuống.

    Mà người bên tiểu đội Tiêu Tử Nhiên phối hợp với nhau, không có ai bị thương.

    “Dừng tay! Các người mau dừng tay! “Lôi Sư tức khắc hô to, theo tiếng kêu gào của hắn, tiểu đội Lôi gia lại có thêm một đội viên ngã xuống.

    Bên kia tên bác sĩ và Bùi Thiên Hành đang chiến đấu ác liệt, dưới chân hai người bọn họ thực vật điên cuồng sinh trưởng, cuối cùng hình thành nên một quả cầu hình trứng to lớn, đem hai người bọc ở bên trong.

    Hiện tại chỉ có thể nghe được thanh âm đánh nhau truyền đến, không thể nhìn thấy bóng dáng hai người.

    “Lôi đội trưởng, sao anh không động thủ? Gia đội trưởng đâu?” Sở Thiên lạnh lùng hỏi, khóe miệng mang theo dáng cười mỉa mai.

    “Chúng tôi không phải đến để đánh nhau với các người, chúng tôi chỉ là muốn — —” Lôi Sư chịu đựng cơn giận dữ nói, hắn quả thật là không muốn cùng bọn họ đánh nhau, mười ngày này quá mệt mỏi, bọn họ càng cần nữa nghỉ ngơi, hồi sức và bổ sung vật tư, hắn muốn nói rõ ràng nhưng bị Sở Thiên cắt ngang.

    “Không cần giải thích, không muốn nghe, chúng tôi không ai muốn thấy các người, hoặc là đánh nhau, hoặc là lập tức dẫn người cút.” Tên bác sĩ không có mặt, Sở Thiên đành phải tiếp tục diễn theo phong cách của tên bác sĩ.

    “Các người đừng có khinh người quá đáng!” Gia Luân Hủ thanh âm trắc trắc nói, ngầm phóng vài cái gai đất từ dưới lòng bàn chân của đám người Sở Thiên đâm ra. Hắn là muốn đánh nhau, từ lúc ở trong thánh đường, hắn đã nghẹn một bụng khí.

    Bọn họ liên tiếp chịu thiệt dưới tay Tiêu Tử Nhiên và Sở Thiên, mà Toàn Hiểu Vũ lại có thể lạnh nhạt đối với người đã từng là tình nhân là hắn, hơn nữa mỗi ngày cùng tên nhãi ranh Sở Thiên này suốt ngày dính với nhau!

    Hắn từ sớm đã muốn ra tay! Thế nhưng bởi vì Lôi Sư, bởi vì lý niệm của Lôi Sư, hắn cũng không nhịn được cũng phải nhịn, hóa trang bản thân là một người tốt, là chúa cứu thế, cứu tế người thường, toàn thân không vết nhơ!

    Nhưng mà, hôm nay hắn không muốn nhịn! Mười ngày này hắn chịu đủ chuyện Lôi Sư không ngừng thu lưu người thường, chịu đủ chuyện vật tư mà mình vất vả giành được lại bởi vì những người thường kia mà không ngừng tiêu hao, nghèo túng đến độ phải đi van xin người khác trợ giúp vật tư.

    Chính bản thân hắn vài ngày không được ăn no! Đội viên càng ngày càng nhiều, Lôi Sư liền giảm số lượng thức ăn phân phát, mà ngay cả hắn cũng không ngoại lệ.

    Mà Ôn Đồng, từ lúc gặp tên Viên Thiệu Hoa kia, liền đối với hắn xa cách, hăng hái nịnh hót tên nhãi kia. Hắn thấy tên này có giá trị lợi dụng cao nên cũng cường ngạnh ép bản thân phải nhịn xuống.

    Nhịn quá lâu rồi, hắn không muốn nhịn nữa! Cơ hội ngày hôm nay đến thật đúng lúc!

    “Cẩn thận!” Thanh âm trầm thấp của Toàn Hiểu Vũ vang lên, ôm lấy Lí Nam nhảy một cái, nhảy ra sau xe của đồng đội bên cạnh, đem Lí Nam thả xuống, lại xoay người một cái, mũi kiếm nhắm thẳng Gia Luân Hủ.

    Sở Thiên là dị năng giả hệ tinh thần nhưng không đồng nghĩa thân thủ của hắn không tốt, từ sớm đã phát hiện nguy hiểm hắn xoay người một cái nhảy lên đỉnh xe phía sau, đồng thời phóng ra một công kích.

    Tràng diện hiện tại chân chính mất khống chế!

    Cuối cùng, Lôi Sư và Âu Dương Cảnh không hề động thủ, cũng không thể không gia nhập cuộc chiến.

    Sở Thiên phóng công kích, nhưng không phải nhằm vào Gia Luân Hủ, người vừa ngã xuống kia chính là —— Ôn Đồng! Không gian dị năng giả của đối phương, người chịu trách nhiệm cho hy vọng sinh tồn của mọi người.

    Trước khi Ôn Đồng ngã xuống, còn đang tìm kiếm sự che chở của Viên Thiệu Hoa, còn đang xúi giục Viên Thiệu Hoa ra tay, sau đó, hắn liền mở to hai mắt nhìn, thẳng tắp ngã ngửa về phía sau. Có thể, vào thời điểm kia, hắn còn đang ảo tưởng về một tương lai tốt đẹp đi!

    Sở Thiên tránh thoát công kích nhìn Ôn Đồng đã chết, thanh âm lạnh như băng mà nhẹ nhàng nói một câu: “Không gian dị năng giả chết, vật tư bên trong không gian cũng không tuôn ra nha!”

    Ôn Đồng chết rồi, khiến Viên Thiệu Hoa lập tức hiểu được, cái người đáng sợ kia ra tay! Mấy ngày này hắn vội vàng chạy trốn và nịnh hót của Ôn Đồng, khiến hắn quên nói cho những người đó nghe, trong đội của Tiêu Tử Nhiên có một người đáng sợ có thể không chế người khác.

    Lúc này hắn hiểu được, người kia không chỉ có thể tùy tiện khống chế người khác, còn có thể giết chết một người trong im lặng.

    Co được dãn được là ưu điểm lớn nhất của Viên Thiệu Hoa, cho nên hắn quyết định thật nhanh, lập tức quỳ rạp trên mặt đất hô to: “Tôi đầu hàng tôi đầu hàng đừng đánh tôi, tôi và bọn họ không phải cùng một giuộc! Các người đừng tổn thương tôi!”

    Những người khác đều tìm được đối thủ của mình, đánh nhau kịch liệt chiến ý dày đặc, người rãnh rỗi nhất chỉ có Sở Thiên, hắn lạnh lùng liếc nhìn Viên Thiệu Hoa một cái, quả nhiên không tiếp tục để ý hắn ta nữa, tùy ý hắn ta quỳ rạp trên mặt đất.

    Thậm chí ngay cả hai gã dị năng giả còn lại của Viên Thiệu Hoa cũng len lén lại đây kéo hắn ta rời khỏi chiến cuộc, Sở Thiên cũng không có để ý tới bọn họ.

    Hai người kia từ sớm đã được Bùi Thiên Hành phân phó, nói nếu đánh nhau thì cứ chạy trốn trong đám người thường là được, đừng tham dự bất kỳ cuộc chiến đấu nào, bọn họ ngoan ngoãn làm theo.

    Sau khi bên kia bắt đầu đánh nhau, bọn họ quả nhiên phát hiện, thế công của đối phương tuy rằng mạnh, nhưng không chủ động công kích người thường. Mãi đến khi Viên Thiệu Hoa quỳ ở đó hô to, lại không thể vứt bỏ người kia, bọn họ chỉ đành xuất hiện kéo Viên Thiệu Hoa quay về trong đám người.

    Đám người kỳ thật đã có một chút hỗn loạn, có một số người bắt đầu mờ mịt chạy trốn không mục đích. Có người lái xe bỏ chạy theo một phương hướng không rõ.

    Thế nhưng càng nhiều người thường phát hiện bọn họ không bị công kích thì lựa chọn ở đứng qua một bên quan sát.

    Lúc này, từ nơi xa xa lại xuất hiện một hồi khói bụi cuồn cuộn, rất rõ ràng lại có thêm một đoàn xe chạy về bên này.

    Công kích Toàn Hiểu Vũ đối với Gia Luân Hủ từng bước ép sát, khi đối mặt với khuôn mặt quen thuộc kia, cảm xúc cừu hận chôn sâu dưới đáy lòng từng chút từng chút bị kích phát.

    Khi Gia Luân Hủ bễ nghễ cao cao tại thượng nhìn cậu bằng nửa con mắt, khi ánh mắt lạnh lùng mang theo chế nhạo của Gia Luân Hủ nhìn cậu bị nhấn chìm trong đàn tang thi, khi hắn ở trong thánh đường giả mù sa mưa nhưng trong mắt đầy ác ý, từng cái từng cái hiện lên trong đầu Toàn Hiểu Vũ như những thước phim chiếu chậm.

    Giết hắn! Dùng kiếm đâm thủng trái tim hắn! Dùng máu tươi của hắn để từ biệt với quá khứ!

    Chẳng biết như thế nào, loại ý niệm như vậy chợt sinh sôi trong lòng Toàn Hiểu Vũ.

    Kỳ thật cậu và Gia Luân Hủ đấu với nhau, thoạt nhìn cậu có phần thê thảm, cách đánh gần như không hề phòng ngự, hơn mười lần để gai đất sượt qua người.

    Làn da lần lượt bị cắt qua, máu tươi trong nháy mắt thấm đẫm miệng vết thương. Cả người thoạt nhìn vết thương chằng chịt.

    Thế nhưng Toàn Hiểu Vũ lại không chút để tâm, ý niệm trong lòng điên cuồng sinh sôi, thúc giục cậu từng kiếm nhắm thẳng Gia Luân Hủ mà chém.

    Thuộc truyện: Mạt thế trọng sinh chi trọng hoạch tân sinh