Mạt thế trọng sinh chi trọng hoạch tân sinh – Chương 70-72

    Thuộc truyện: Mạt thế trọng sinh chi trọng hoạch tân sinh

    Chương 70: Quá độ cần thiết

    “Nếu đã là hiểu lầm, đương nhiên sẽ không tính toán.” Sở Thiên cười, nhưng không ai dám tiếp lời hắn.

    “Kia, không biết vị cao nhân ấy đang ở nơi nào? Tôi có thể cho thuộc hạ giáp mặt nói lời xin lỗi với hắn.”

    Thái Viễn Hàn này tiếp tục vòng vo. Sở Thiên cũng có chút bội phục hắn, nếu cứ tiếp tục như vậy, bản thân sẽ phải ngồi ở đây cả ngày.

    “Ngài đang chỉ dị năng giả hệ tinh thần lực trong đội của chúng tôi đi? Đó chính là một hồi hiểu lầm, tôi chỉ là phát hiện có người muốn công kích bạn trai tôi, nên thuận tiện phản kích lại, bất quá hiện tại hiểu lầm đã được giải, ngài không cần khách khí.” Sở Thiên cười meo meo nói.

    Này chẳng khác là trực tiếp thừa nhận bản thân chính là dị năng giả tinh thần hệ kia. Lúc đó đám người Mục Cửu đều có mặt, từ phản ứng đầu tiên của Sở thiên đã có thể phán đoán ra hắn chính là dị năng giả tinh thần hệ, Thái Viễn Hàn liên tiếp thăm dò chẳng qua là đang xác nhận mà thôi.

    Cho nên, không cần phải cố ý che giấu, đã tới lúc phơi ra sức mạnh rồi.

    Lời này của Sở Thiên khiến Thái Viễn Hàn ngẩn ra, hắn vốn tưởng rằng đối phương sẽ đầu cơ kiếm lợi nói quanh nói co với hắn lại không nghĩ tới Sở Thiên lại thoải mái thừa nhận như thế. Trong lúc nhất thời hắn có chút không quen với loại phương thức trực tiếp này nên nghẹn lời.

    Âu Dương Cảnh nghe vậy cũng trộm nhìn Toàn Hiểu Vũ, lại nhìn Sở Thiên một cái, sau đó ngồi ngay ngắn tiếp tục làm không khí. Tâm trạng cũng không ngừng cảm thán, hiện tại người trẻ tuổi thật đúng là năng nổ a!

    Toàn Hiểu Vũ bị cái từ ‘bạn trai’ kia khiêu khích tiếng lòng, trong lòng không hiểu sao lại có một chút cao hứng nho nhỏ, nhưng trên mặt lại không chút biểu tình.

    Bạch Minh Hi tấm tắc hai tiếng, cho Sở Thiên một ngón tay cái, nói chuyện chính sự cũng có thể chọc ghẹo trai nhà lành, lợi hại.

    Mục Cửu thấy Thái Viễn Hàn nghẹn lời, vì thế rất có nhãn lực lập tức đáp lời, nội dung chủ yếu vẫn là mượn sức, rất tích cực khuyên Sở Thiên mang đội gia nhập đội bảo vệ, còn ở trước mặt Thái Viễn Hàn, lớn mật nói ra hậu đãi.

    Cùng một câu nói, điểm lưu ý của hai đám người hoàn toàn khác nhau.

    Sở Thiên đương nhiên không đồng ý, nhưng cũng không từ chối, chỉ nói lão đại đang hôn mê, chuyện lớn như vậy, bản thân không làm chủ được, còn phải chờ người tỉnh lại rồi mới bàn bạc sau. Trong nháy mắt không chút lưu tình đem trái banh đá cho Tiêu Tử Nhiên.

    Đối phương đương nhiên không có khả năng cứ như thế buông tha, vẫn là Mục Cửu ra mặt, ám chỉ nếu cá nhân Sở Thiên gia nhập cũng có thể, điều kiện hậu đãi không thay đổi.

    Sở Thiên nói ba xạo đánh một vòng thái cực, vẫn cứ không có đồng ý cũng không có từ chối, nhưng tỏ vẻ bản thân sẽ suy sét kỹ càng.

    Thái Viễn Hàn và Mục Cửu đương nhiên biết việc này không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai, mắt thấy hôm nay đã có chút thu hoạch, lúc này mới từ bỏ.

    Mấy người Sở Thiên rốt cục cũng có thể rời đi, người Mục Cửu phái ra đi làm thủ tục đã trở về, vì thế Mục Cửu lại phái thân tín của hắn tiễn đoàn người Sở Thiên đi sắp xếp chỗ ở của bọn họ.

    Đưa mắt nhìn theo mấy người rời đi, khuôn mặt mỉm cười của Thái Viễn Hàn lập tức biến thành lạnh lùng hắn cau mày lại hỏi Mục Cửu: “Cậu thấy những người này như thế nào?”

    “Những người này thực lực không kém, trong đám người bọn họ khẳng định có không ít dị năng giả. Bọn họ từ S thị đường sá xa xôi mà đến lại không chật vật nhếch nhác tí nào, người trong đoàn đội mỗi người tinh thần phấn chấn, mạt thế đến nay, đội ngũ như vậy quá ít. Có thể thấy được thực lực của bọn họ vô cùng mạnh mẽ. Nếu chúng ta có thể thu phục bọn họ đối với ngài tuyệt đối là một trợ lực lớn.” Mục Cửu phân tích tỉ mỉ.

    Thái Viễn Hàn cười lạnh một tiếng, lắc đầu: “Nguyên nhân chính là vì thực lực của bọn họ quá mạnh mẽ, chỉ sợ sẽ không dễ dàng cong lưng làm người. Cậu nhìn thấy tên Sở Thiên ban nãy, nói chuyện khôn khéo cẩn thận, ngoài mặt khiêm tốn hiền lành, kì thực một thân ngông nghênh, tất nhiên sẽ không để bản thân chịu thiệt làm lâu la cho tôi. Huống hồ, người như vậy, quá khó để khống chế.”

    Mục Cửu nghe vậy ngẩn ra, rất có lý, trên mặt cũng lập tức sầu lo: “Kia, chúng ta còn giữ bọn họ không? Có nên….”

    Thái Viễn Hàn lập tức xua tay đánh gãy lời nói Mục Cửu, tiện đường trừng mắt nhìn hắn một cái: “Tôi nói Mục Cửu à, thời gian cậu theo tôi không ngắn nhưng tại sao đầu óc lại không chịu thông minh ra một tí? Bọn họ không chịu cong lưng làm người, nhưng không có nghĩa là không thể lợi dụng! Sở Thiên kia trong sáng ngoài tối ám chỉ mâu thuẫn giữa bọn họ và cha con Viên gia, đây chính là một cơ hội tốt cho chúng ta!”

    Trong giọng nói của hắn tràn ngập vị đạo chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thủ hạ của hắn người có năng lực tuy nhiều, thế nhưng cố tình lại thiếu một nhân vật cấp quân sư có tài trí hơn người, vì vậy mà hắn cảm thấy rất tiếc nuối.

    Hôm nay cái người tên Sở Thiên này không tồi, đáng tiếc……

    “Được rồi. Nói nhiều hơn cậu cũng không hiểu, những người đó cậu hãy chăm sóc đàng hoàng, không thể chậm trễ. Bọn họ là người thông minh sẽ biết nên làm cái gì. Cậu chỉ cần nhớ kỹ, cho dù đám người bọn họ không thể trợ giúp chúng ta điều gì, cũng tuyệt đối không để bọn họ đứng về phía Viên Long! Hiểu chưa?” Thái Viễn Hàn dặn dò nói.

    “Vâng!” Mục Cửu nghiêm, chào theo nghi thức quân đội ngô không ra ngô khoai không ra khoai, có thể thấy được hắn vốn không phải xuất thân quân nhân.

    “Còn có thằng nhóc con Viên gia hiện tại đang ở trong tay chúng ta đúng không?” Thái Viễn Hàn lại hỏi.

    “Phải, thời điểm chúng tôi đi tới chỗ đó, tên ngu kia nhìn thấy xe của căn cứ liền chạy tới tự giới thiệu bản thân. Thật sự là ngu không thể tả.” Ngay cả Mục Cửu cũng khinh thường chỉ số thông minh của Viên Thiệu Hoa.

    Thái Viễn Hàn cười lạnh một trận: “Viên Long anh minh một đời, cuối cùng lại bị thiệt bởi đứa con ngu xuẩn của hắn. Ha ha.”

    Không đợi Mục Cửu đáp lời, hắn lại nói tiếp: “Đem hắn bí mật giam giữ, hắn có giá trị lợi dụng rất lớn. Thuận tiện, cẩn thận hỏi một chút, hắn dẫn người đi làm nhiệm vụ gì, S thị kia đến tột cùng có cái gì có thể khiến Viên Long không tiếc hy sinh cục diện vất vả thành lập ở J thị cũng phải phái người đi tới.”

    “Đã hiểu. Ngài yên tâm, người tôi đã giấu rất kỹ, bảo đảm không ai có thể tìm ra. Thằng nhóc kia có vẻ rất sợ hãi, cam đoan có thể đem chuyện mười tám đời tổ tông nhà hắn moi ra hết.” Mục Cửu tự tin tràn đầy đáp.

    Thái Viễn Hàn gật đầu, lúc này mới phất tay cho Mục Cửu lui ra: “Được rồi, cậu đi làm chuyện của mình đi.”

    Vì thế Mục Cửu lại nghiêm lần nữa, xoay người rời khỏi nhà chính.

    J thị, đội hộ vệ, văn phòng trưởng căn cứ.

    Văn kiện trên bàn bị người phẫn nộ ‘xoát’ một cái quét sạch xuống đất.

    Người đứng báo cáo ở cửa nhất thời run lên, không dám lộn xộn, thậm chí không dám phát ra bất kỳ tiếng vang nào.

    “Các người làm ăn kiểu gì vậy! Thiếu gia sao lại nằm trong tay tên họ Thái kia? Hắn mang theo dị năng giả nhiều như vậy? Bọn họ đều chết sạch hết sao!”

    Viên Long tức giận, hai mắt sung huyết, uy hiếp lớn nhất đời này của hắn chính là con trai hắn. Đó là món quà quý giá nhất mà vợ hắn sau khi khó sinh mà qua đời đã tặng cho hắn. Sau khi vợ qua đời, hắn chưa từng tái giá, cũng không có tâm tư đó, chỉ toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng đứa con, tuy rằng thân phận quân nhân khiến thời gian ở bên con trai không nhiều lắm, nhưng vẫn luôn đặt nó ở đầu quả tim mà yêu thương cưng chiều.

    Kỳ thật hắn cũng biết con trai không nên thân, thế nhưng từ nhỏ đã không nỡ dạy dỗ, không nỡ đánh cũng không nỡ mắng, thì làm sao mà quản giáo?

    Mạt thế đã cho hắn một cơ hội cực lớn, khiến hắn trở thành một trưởng căn cứ quyền khuynh một phương, quyền thế như vậy khiến cho đứa con hoàn khố của hắn càng ngày càng tệ hại hơn, hắn ngoài mặt tỏ vẻ hết cách nhưng kỳ thật ở sâu trong nội tâm lại cảm thấy hiện tại hắn tay cầm quyền lớn, con trai tùy tâm sở dục một ít thì có sao đâu?

    Mãi đến khi sự tình trở nên nghiêm trọng mà ngay cả hắn cũng khó có thể xử lý, lúc này hắn mới bất đắc dĩ để con trai rời khỏi căn cứ. Đem nhóm dị năng giả cực mạnh trong tay đều giao cho con trai, chính vì hy vọng nó có thể bình an đến lúc mình bình định J thị lần nữa.

    Nhưng mà chuyện lại phát triển cực kỳ bất lợi, Thái thị phản công buộc hắn phải dự tính cho tình hình xấu nhất. Vài lần giao chiến người bị đánh tơi bời lại biến thành Viên Long hắn!

    Thái Viễn Hàn một đường công thành chiếm đất, hiện tại, hắn đã lật đổ Viên Long trở thành người đứng đầu căn cứ J thị. Đồng thời quyết đoán tiến hành hàng loạt cải cách, tiến thêm một bước làm suy yếu thế lực Viên Long đồng thời còn thu mua không ít nhân tâm.

    Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Thái gia cũng không thể một ngụm nuốt sạch thế lực của Viên Long, trải qua vài lần giằng co, mới có cục diện cân bằng như lúc này.

    Nhưng mà Viên Thiệu Hoa bất thình lình bị bắt, rất có thể sẽ nhanh chóng phá vỡ thế cân bằng hiện tại.

    Viên Long sao có thể không giận? Một mặt lo lắng con trai, một mặt lo lắng cho cục diện tương lai và quyền thế trong tay mình.

    “Nói! Nói lại tỉ mỉ một lần nữa cho ta, đến tốt cùng đã xảy ra chuyện gì!” Viên Long chỉ vào binh sĩ kia giận dữ hét.

    “Vâng!” Binh sĩ kia nơm nớp lo sợ đáp một tiếng, mới lại nói tiếp:” Căn cứ theo tin tức thăm dò được, có một nhóm người vừa đến J thị, không đúng, hai nhóm người, bọn họ ở chỗ cách ngoại thành không xa đánh nhau. Vừa lúc, đội trưởng đội bảo vệ Mục Cửu của Thái gia đi ngang trong thấy, thiếu gia trốn trong hai đám người kia thấy đó là xe của căn cứ liền tự mình chạy tới chỗ xe của Mục Cửu……”

    Sắc mặt của Viên Long càng ngày càng khó coi, binh sĩ kia sợ tới mức không dám nói thêm gì đi nữa.

    “Nói! Tiếp tục nói! Thiếu gia mang theo rất nhiều dị năng giả! Toàn bộ chết hết rồi sao!” Viên Long lại hung hăng vỗ cái bàn, cái bàn gỗ lim bị hắn vỗ trong nháy mắt xuất hiện một đường nứt nhỏ.

    Binh sĩ càng sợ thêm toàn thân run run cắn răng nói tiếp: “Không…….. Không thấy nhóm dị năng giả đi theo thiếu gia. Thiếu gia đi theo một trong hai nhóm người kia trở về. Nhưng….. Có lẽ dị năng giả đi theo bảo vệ thiếu gia, thực sự….. Thực sự đều chết sạch đi!”

    “Làm sao có thể! ”

    Lại là thanh âm vỗ mạnh lên bàn, binh sĩ kia cảm thấy hai chân như nhũn ra, bụng dưới phát trướng, thực sự sắp bị dọa tiểu ra.

    “Hai mươi dị năng giả mạnh nhất căn cứ! Toàn bộ cấp hai, còn có một mộc hệ dị năng giả cấp ba là Bùi Thiên Hành! Chết! Làm sao mà chết sạch!”

    Viên Long gào thét, trong miệng nói không tin, nhưng lòng đã bắt đầu hoài nghi. Người mà hắn phái đi, nếu không phải trung thành và tận tâm thì có người nhà ở lại trong căn cứ, khả năng bọn họ phản bội rất nhỏ.

    Cho nên, nếu bọn họ không bảo vệ bên cạnh con trai chỉ có hai khả năng, một là gặp phải nguy hiểm bị tách ra, hai là thật sự đã chết sạch!

    Cho dù là bị tách ra, bên cạnh con trai cũng không thể không có lấy một người?

    Trong lòng Viên Long rất hiểu đứa nhỏ nhà mình, cũng biết năng lực gây rắc rối của nó, sau khi cẩn thận suy nghĩ, cái thứ hai có khả năng lớn nhất và cũng là cái mà hắn lo lắng nhất.

    Chương 71: Có cẩu lương

    “Đi! Tìm đám dị năng giả đó cho tôi, tìm ra hết cho tôi! Tôi phải hỏi rõ ràng mọi chuyện!” Viên Long lại vỗ mạnh lên bàn, cuối cùng không có cách nào chỉ có thể nói như vậy.

    Việc đã đến nước này, trước biết rõ ràng chuyện gì xảy ra, sau đó suy nghĩ đối sách cứu con trai mới quan trọng nhất.

    Binh sĩ kia như được đại xá, nghiêm một cái nói: “Vâng!” Sau đó tức tốc xoay người rời đi.

    Người ngoài đi rồi, Viên Long lúc này mới suy sụp ngồi trên ghế, tay đặt ở ấn đường không ngừng xoa.

    Đoàn người Sở Thiên theo người mà Mục Cửu phái ra dàn xếp cho bọn họ rất nhanh đã tới chỗ ở được chỉ định.

    Thái Viễn Hàn đối với bọn họ có chút hào phóng, nhóm bọn họ hơn hai mươi người, trực tiếp cấp cho hai cái biệt thự lớn, đều là loại nhà đơn có sân nhỏ, hai tòa biệt thự mỗi tòa ba tầng rưỡi, liền kề nhau.

    Nơi này còn có thể đúng hạn cung cấp điện nước, trong mạt thế có thể xem là vô cùng xa xỉ.

    Mọi người đối với an bài này đều cực kỳ vừa lòng, ban đầu bọn họ còn tưởng rằng có thể sẽ bị an bài vào ở chen chúc với tòa dân cư vân vân và vân vân.

    Toàn bộ khu vực này đều do các tòa biệt thự đồng dạng tạo thành, thanh lý rất sạch sẽ, bên ngoài còn có một cái cổng, có thủ vệ canh gác, rất an toàn.

    Sự an nhàn yên tĩnh nơi này hoàn toàn đối lập ngoại khu biệt thự.

    Bên trong thành J thị cũng không phải giống như mọi người tưởng tượng phồn vinh phát triển.

    Mọi người dọc đường đi tới, nhìn thấy cửa hàng bên đường đã không còn tồn tại, biến thành đống đổ nát, nhưng bên trong lại chật ních những người quần áo tả tơi, lấy nơi đây làm nhà ở tạm thời.

    Đại đa số người mà mọi người nhìn thấy, bọn họ đều ngồi xổm ở một góc sáng sủa, sắc mặt chết lặng, không có hy vọng.

    Trên đường không có người qua lại, ai cũng chỉ ngồi chồm hổm hoặc đứng ở góc đường, nữ nhân trẻ tuổi chiếm đa số, các nàng có vẻ sạch sẽ hơn đôi chút, hiển nhiên đã tốt hơn nhiều so với những nữ nhân ngoài thành.

    Trong thành thỉnh thoảng có binh sĩ đi tuần, ngẫu nhiên trông thấy có người ẩu đả, binh sĩ sẽ lập tức bắt lấy bọn họ, thậm chí là nổ súng bắn.

    Bởi vì khu biệt thự này rõ ràng là bản xứ tụ cư của nhóm quyền quý J thị hiện tại.

    Quả nhiên, bất kể là thời điểm nào, quyền quý cũng luôn tồn tại.

    Đưa người đến nơi chỉ định, người dẫn đường giao chìa khóa và giấy thông hành cho mọi người, sau khi tận chức tận trách mà tỉ mỉ công đạo một số hạng mục công việc cần chú ý liền đánh cái chào theo nghi thức quân đội với Sở Thiên rồi rời đi.

    Đợi người rời đi, Sở Thiên liền lập tức gọi Lão Ô và Tả Lực đến.

    Hắn nói đại khái một chút về cách phân phối phòng ở và vật tư, để hai người bọn họ đi thu xếp cho mọi người, sau đó đi xử lý những chuyện vụn vặt.

    Hắn trước tiên tìm một cái phòng cho Tiêu Tử Nhiên đang ngủ mê man, đồng thời còn giao trọng trách lâm thời bảo vệ tên bác sĩ cho Âu Dương Cảnh, lúc này mới kéo Toàn Hiểu Vũ, Bạch Minh Hi và Lí Nam vào phòng, dự tính lập một tiểu đội bốn người.

    “Tên bác sĩ không có vấn đề gì đi?” Bạch Minh Hi dẫn đầu mở miệng hỏi.

    Sở Thiên nhìn hắn một cái, có thể là không nghĩ tới vấn đề này lại do Bạch Minh Hi hỏi trước, nhưng mà vẫn trả lời: “Đã để Lục Trung Hạ và Tiểu Nam xem qua, đều bảo là không có vấn đề gì. Bất quá, cho dù mệt cũng không thể mệt thành như vậy, có chút không đúng, chúng ta hai ngày này nên chú ý một chút.”

    Bạch Minh Hi gật gật đầu, cũng không có tiếp tục truy hỏi cái gì. Sở Thiên liền vào chủ đề, nói ra mục đích chủ yếu triệu tập ba người.

    “Chuyện thứ nhất, chính là vấn đề nước uống mà Hiểu Vũ đã đề cập qua với tôi. Nước uống mà bình thường bốn người chúng ta đều uống là nước trong không gian của Hiểu Vũ. Hiệu quả không cần tôi phải nói, mọi người đều rõ ràng, cho dù là bổ sung thể lực hay ở phương diện dị năng, đều có hiệu quả rõ ràng. Về phần có phải có ích đối với việc thăng cấp dị năng hay không, tạm thời chưa thể kết luận, nhưng nói chung không có điểm bất lợi nào.”

    “Cho nên, Hiểu Vũ dự định đem nước uống của mọi người đều đổi thành nước trong không gian. Nhưng không gian của em ấy không thể bị bại lộ, bí mật này chỉ có bốn người chúng ta biết, tuyệt đối không thể có người thứ năm biết!”

    Bạch Minh Hi và Lí Nam nghe vậy cũng nghiêm túc gật đầu.

    “Hiện tại nước uống của mọi người trên cơ bản đều do Triệu Bất Phàm cung cấp, một mình hắn ta cung cấp nước cho nhiều người như vậy quả thật có hơi khó khăn. Tôi đã hỏi qua, mỗi ngày căn cứ sẽ cung cấp cho khu biệt thự mười lăm phút sử dụng nước, cho nên hiện tại mỗi nhà đều có một cái dụng cụ tích trữ nước, chúng ta liền lợi dụng điểm này, mỗi ngày để Tiểu Nam tinh lọc nước uống làm lí do, dẫn theo Hiểu Vũ đi đổi số nước uống đó. Để mọi người cho rằng đó toàn bộ đều là nước đã được tinh lọc. Thuận tiện có thể giảm bớt gánh nặng của Triệu Bất Phàm.”

    Lí Nam mở to hai mắt nhìn, nghiêm túc gật đầu, đây là lần đầu tiên nó tiếp nhận nhiệm vụ chính thức.

    Sở Thiên lại nhìn thoáng qua Toàn Hiểu Vũ, Toàn Hiểu Vũ cũng gật đầu, đổi nước rất dễ dàng, chỉ cần đem nước căn cứ thu vào không gian, sau đó đem nước trong không gian đổ ra là được.

    “Tốt. Chuyện thứ nhất giải quyết xong. Chúng ta nói tiếp chuyện thứ hai.” Sở Thiên ngừng lại một chút, mới tiếp tục nói: “Về không gian của Hiểu Vũ, tôi tính toán thử xem có thể đi vào hay không.”

    Toàn Hiểu Vũ nghe vậy trừng lớn mắt, Sở Thiên trước đó không hề nói với cậu về quyết định này.

    “Tôi suy đoán, là có thể. Làm như vậy là có hai mục đích, nếu có thể đi vào, thứ nhất, tôi có thể cẩn thận nghiên cứu nơi thần kỳ kia, tôi cảm thấy, nơi đó còn có rất nhiều bí mật đang đợi chúng ta tới giải đáp.” Sở Thiên nói tới đây thì cười khẽ nhìn Toàn Hiểu Vũ.

    Trong nháy mắt Toàn Hiểu Vũ cảm thấy chỉ số thông minh của mình phải chịu bạo kích, ý tứ này của Sở Thiên rõ ràng là đang cho rằng cậu không thể lý giải không gian của bản thân, đồng thời cho rằng với chỉ số thông minh của cậu sẽ không thể tìm tòi ra cái gì, cho nên phải đích thân vào xem thử!

    Khóc không ra nước mắt!

    “Thứ hai, tương lai nếu gặp phải nguy hiểm cực đại, có sự tồn tại của không gian, chúng ta cũng có một đường lui.” Sở Thiên tiếp tục nói.

    “Nhưng mà ̣, vạn nhất không được thì sao? Nếu em cưỡng chế mang anh vào không gian, vạn nhất anh có nguy hiểm thì sao?” Toàn Hiểu Vũ vội nói, đây là vấn đề cậu lo lắng nhất, vì lo lắng nên không dám thử.

    Sở Thiên lắc đầu, phân tích nói: “Kỳ thật từ những lời miêu tả của em, tỷ lệ xuất hiện nguy hiểm là cực kỳ thấp, không cần quá lo lắng. Còn nữa, chúng ta nói thế nào cũng phải thử một lần.”

    “Nhưng mà……. ” Toàn Hiểu Vũ lại có một chút rối rắm.

    “Nếu không, để em thử đi?” Lí Nam giơ tay nhìn mấy người lớn nói.

    Bạch Minh Hi tức giận vỗ đầu nó: “Con nít không được nói! Không tới phiên em! Thiên Thiên nói rất đúng, Thiên Thiên đi là thích hợp nhất.”

    Lời nói hùng hồn, trực tiếp khiến Sở Thiên cười ha hả: “Bạch Minh Hi, cậu sao lại không nói để cậu thử? Đáng chết!” Nói xong còn thuận tay cầm lấy gối đầu trên giường đập mặt Bạch Minh Hi.

    “Lăn đi! Coi chừng Tiểu Nam, giúp bọn tôi canh cửa phòng, đừng để người khác vào.”

    “Biết rồi.” Bạch Minh Hi ấu trĩ giả mặt quỷ nói với Sở Thiên rồi nắm tay Lí Nam đi ra cửa.

    Đi tới cửa lại đột nhiên ngoảnh lại: “Nếu như có người hỏi hai người ở bên trong để làm gì, tôi biết trả lời như thế nào?” Lúc hỏi câu này, vẻ mặt Bạch Minh Hi trêu ghẹo.

    “Bọn tôi ở bên trong làm tình.” Sở Thiên nghiêm trang đáp, lý lẽ hùng hồn.

    Bạch Minh Hi lập tức giơ ngón tay cái lên, quay người lại, đi ra ngoài, khóa cửa lại.

    Chỉ có Toàn Hiểu Vũ cảm thấy không khí xung quanh nhất thời tăng lên vài độ — hiện tại, chỉ còn hai người bọn họ.

    Bởi vì hai người sau khi xác định quan hệ một mực trên đường đi, trên cơ bản đều ở cùng với nhiều người, nhiều lắm chính là có đôi khi hai người ở trong cùng chiếc xe, nhưng mà ̣, bên ngoài xe phía trước phía sau cũng đều có những người khác.

    Hiện tại ở trong không gian khép kín như vậy vẫn là lần đầu tiên.

    Toàn Hiểu Vũ vốn cho rằng Sở Thiên nói vậy chỉ vì muốn đấu võ mồm với Bạch Minh Hi. Nào biết đâu rằng, người vừa đi, cánh cửa vừa đóng, Sở Thiên trực tiếp biến thành sói đói bổ nhào lên người cậu, áp đảo cậu trên giường.

    Toàn Hiểu Vũ trừng lớn mắt, còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Sở Thiên chặn môi, nụ hôn nhiệt liệt mà bá đạo.

    Chỉ chốc lát, trong phòng tràn ngập thanh âm hai đôi môi thân mật.

    “Anh…. Anh không phải nói….. Muốn vào không gian hay sao?” Sở Thiên cuối cùng cũng chịu bỏ qua cho Toàn Hiểu Vũ, cậu vừa thở hổn hển vừa nói.

    Tay của Sở Thiên đã sớm không thành thật chui vào quần áo, môi, cũng liên tục chiến đấu bên tai Toàn Hiểu Vũ, hơn nữa còn ác ý vươn đầu lưỡi trên vành tai cậu nhẹ nhàng liếm.

    Toàn Hiểu Vũ hít một ngụm khí lạnh, trong nháy mắt cảm thấy thân thể mình mất không chế không ngừng run rẩy.

    “Chuyện không gian có thể từ từ, nó cũng không biết chạy. Em có biết, anh muốn làm chuyện này đã bao lâu rồi không?” Sở Thiên tà ác nói.

    Toàn Hiểu Vũ đã quen với việc chỉ cần Sở Thiên một mình đối mặt với cậu, sẽ giống như biến thành một người khác vậy.

    “Hiểu Vũ, em thích anh không?” Sở Thiên híp mắt hỏi.

    “Thích.” Toàn Hiểu Vũ lập tức đáp, thứ nhất là nói thật, thứ hai, Sở Thiên hiện tại thoạt nhìn cực kỳ nguy hiểm, cậu cũng không dám trả lời khác nha!

    Sở Thiên vừa lòng cười, vừa hôn vừa dừng ở bên tai Toàn Hiểu Vũ, dẫn tới Toàn Hiểu Vũ lại một hồi run rẩy.

    Lúc này chỉ nghe Sở Thiên cười nhẹ nói: “Thì ra là ở đây.”

    Không đợi Toàn Hiểu Vũ cẩn thận suy nghĩ ý nghĩa của những lời này là cái gì, Sở Thiên lại bắt đầu lột quần áo của cậu.

    Cậu nhất thời có một chút bối rối, cậu đại khái biết Sở Thiên muốn làm cái gì, biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng lại không biết mình nên làm cái gì.

    Chân tay lúng túng có chút muốn chống cự, nhưng nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Sở Thiên, lại không dám lộn xộn.

    Cuối cùng chỉ có thể mờ mịt vô thố nhìn Sở Thiên, rất có bộ dáng động lòng người.

    Sở Thiên quả nhiên lập tức kiềm chế không được, hắn đưa tay ôm chầm Toàn Hiểu Vũ, đưa môi tiến đến bên tai cậu thấp giọng nói: “Đem em giao cho anh, có được hay không? ”

    Toàn Hiểu Vũ còn đang mờ mịt, một lúc chưa kịp đáp lại, nhưng mà hai tay lại theo bản năng ôm lấy tấm lưng của Sở Thiên.

    Sở Thiên bất mãn, lại hôn vài cái, hỏi thêm lần nữa: “Đem em giao cho anh, được không?”

    Toàn Hiểu Vũ rốt cục phản ứng kịp, cúi đầu “Được” một tiếng, Sở Thiên lúc này mới vừa lòng cười.

    Kéo rèm!

    Chương 72: Thăm dò không gian lần nữa

    Một tiếng sau.

    Trong phòng, trên mặt đất quần áo hỗn độn ngổn ngang.

    Tiếng thở dốc trong phòng cũng đã ngừng lại, Toàn Hiểu Vũ im lặng nằm ở trong lòng Sở Thiên, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực của hắn, giờ khắc này mới tìm được cảm giác chân thực.

    Sở Thiên một tay ôm đầu Toàn Hiểu Vũ, một tay kia gắt gao cầm tay Toàn Hiểu Vũ, hai người mười ngón lồng vào nhau, dây dưa cùng một chỗ không muốn tách rời.

    Sở Thiên hơi hơi cúi đầu, lại một lần nữa hôn lên đỉnh đầu Toàn Hiểu Vũ.

    “Khó chịu không? ”

    Đầu Toàn Hiểu Vũ đặt ở trước ngực Sở Thiên nhẹ nhàng lắc, sau đó thấp giọng nói: “Không khó chịu, nhưng muốn tắm rửa.” Chứng sạch sẽ của người nào đó lại phác tác.

    “Được.” Đầu Sở Thiên nhẹ nhàng gối lên đôi má Toàn Hiểu Vũ, khiến hai người mặt dán mặt: “Tắm rửa ở con sông nhỏ trong không gian của em đi.” Hắn cười xấu xa nói.

    Từ lúc Toàn Hiểu Vũ ở trước mặt ba người chính thức công khai bí mật không gian, khi đơn độc ở chung đều ngẫu nhiên nhắc tới tình huống trong không gian, cho nên Sở Thiên đối với không gian có chút hiểu biết.

    “Thật sự phải thử sao?” Toàn Hiểu Vũ tiếp tục do dự.

    “Tin tưởng anh. Không có việc gì.” Sở Thiên hôn hôn cậu: “Hiện tại, chúng ta là một khối chỉnh thể, không gian của em theo lý không thể bài xích anh a.”

    Câu nói này khiến thân thể Toàn Hiểu Vũ lại nóng lên, cậu nhanh chóng đem những ý nghĩ đen tối nào đó ném ra khỏi đầu: “Ừm……. Được. Em….. Em nên làm như thế nào?”

    “Anh ôm em. Bình thường em làm sao mang vật khác vào trong không gian, cũng dùng phương pháp đó thử mang anh vào xem sao.” Sở Thiên hướng dẫn nói.

    “Được.” Nói xong, Toàn Hiểu Vũ nhắm hai mắt lại.

    Sau một lát, trong đầu hai người đồng thời có vài giây trống rỗng, khi mở mắt lại lần nữa, hai người đang nằm trong viện tử của không gian, vẫn duy trì tư thế ở trên giường, chỉ là bãi cỏ dưới thân có chút đâm người.

    Trong không gian sáng trưng, hai người không mặc quần áo có điểm xấu hổ.

    Không đúng, xấu hổ có thể chỉ có một mình Toàn Hiểu Vũ, Sở Thiên luôn có vẻ da mặt dày không gì sánh nổi vào loại thời điểm này, hắn làm như không có việc gì kéo Toàn Hiểu Vũ đứng dậy, trước tỉ mỉ nhìn người không có mặc quần áo kia một lần, cho đến khi Toàn Hiểu Vũ ngượng ngùng đem hắn đẩy ra.

    Sở Thiên lúc này cười ha hả đánh giá xung quanh, ánh mắt sắc bén giúp hắn phát hiện ra sông nhỏ ngoài viện tử.

    Hắn còn nhớ rõ khát vọng nho nhỏ của Toàn Hiểu Vũ, cho nên, tức khắc kéo Toàn Hiểu Vũ đi thẳng đến bờ sông.

    “Phù phù” Hai tiếng, hai người nhảy xuống nước, dòng nước thanh sảng mát lạnh tức thì thẩm thấu toàn thân, một loại cảm giác khoan khoái nói không nên lời.

    Kéo Toàn Hiểu Vũ chơi ở trong nước một hồi, Sở Thiên lúc này mới ý thức được một vấn đề: “Đây là nước uống của chúng ta?”

    Toàn Hiểu Vũ cười ha ha, vẻ mặt kia của Sở Thiên như là đột nhiên bị người ta giẫm lên cái đuôi vậy, thành công lấy lòng cậu.

    Cậu chỉ cười cũng không đáp, quay người lại chui vào trong nước, nhanh chóng bơi đi, mặc cho Sở Thiên rối rắm.

    Bởi vậy, Sở Thiên không thèm rối rắm nữa. Cũng lập tức ẩn vào trong nước đi bắt cậu.

    Hai người ở trong nước náo loạn một hồi lâu, cuối cùng lấy việc Toàn Hiểu Vũ bị Sở Thiên giam cầm vào trong ngực làm kết thúc cho trò chơi truy đuổi này.

    Sở Thiên bắt được người rất là khó chịu ở trên cổ Toàn Hiểu Vũ hung hăng cắn một ngụm: “Em học xấu.”

    Toàn Hiểu Vũ cười ha hả tránh né, dù sao cậu cũng không có giống như Sở Thiên và tên bác sĩ có hứng thú ác ý, cuối cùng vẫn nói: “Nước uống của chúng ta không phải ở nơi này cuối cánh rừng có một con suối. Một hồi em dẫn anh đi xem.”

    “Được.” Toàn Hiểu Vũ nói, Sở Thiên lúc này mới chú ý tới cánh rừng kia, tức khắc bị những điểm sáng lấp lánh trên ngọn cây hấp dẫn.

    Hắn ngạc nhiên nhìn ngọn cây: Đó là cái gì?”

    Toàn Hiểu Vũ theo tầm mắt hắn nhìn qua, lúc này mới phát hiện những điểm sáng lấp lánh biến mất lần trước hiện tại lại xuất hiện.

    “Không biết là cái gì, nhưng mà chúng nó hình như đã cứu em. Lần đó ở biệt thự, em thiếu chút nữa biến dị.” Toàn Hiểu Vũ nói.

    “Ừm.” Sở Thiên gật đầu, nhớ rõ có một lần như vậy, Toàn Hiểu Vũ đột nhiên nóng nảy tàn bạo, nhân loại đầu tiên hắn sử dụng tinh thần lực để đối phó chính là Toàn Hiểu Vũ.

    “Thoạt nhìn rất thần kỳ, một chút trở về anh tìm cơ hội xem thử, còn có công hiệu khác hay không. Trong rừng là cái gì? Trái cây? Có thể ăn sao?” Sở Thiên lại phát hiện thứ mới lạ khác.

    Toàn Hiểu Vũ ngượng ngùng, tuy rằng cậu thoạt nhìn như là chủ nhân của không gian này, nhưng mà cậu lại không thể hiểu hết nơi này. Hơn nữa gần nhất trên đường vẫn không có cơ hội một mình đi vào không gian rất nhiều thay đổi ngay cả cậu cũng không biết.

    Ví dụ như, những quả trái cây còn xanh trong rừng lúc trước, hiện tại đã đỏ rực một mảnh trên cành cây, tình hình sinh trưởng tương đối khả quan, hơn nữa thoạt nhìn vô cùng ngon miệng.

    “Không biết, đã lâu không có vào.” Toàn Hiểu Vũ thấp giọng đáp.

    Sở Thiên nhất thời hết chỗ nói rồi, có chút hiểu được cái gì gọi là “Tọa ủng bảo sơn nhi bất tự tri”*. (Ngồi trên núi vàng lại không biết dưới mông có vàng.)

    Hắn thở dài một hơi, kéo Toàn Hiểu Vũ lên bờ, đi thẳng đến những cây ăn quả kia. Sau khi nghiên cứu hình dạng của cây một hồi, Sở Thiên cẩn thận hái hai quả, nhét vào trong tay của Toàn Hiểu Vũ: “Một hồi chúng ta mang ra ngoài nghiên cứu.”

    “Ừm.” Toàn Hiểu Vũ gật gật đầu.

    Vì thế hai người lại đi vào chỗ sâu nhất trong cánh rừng, đi tìm con suối mà Toàn Hiểu Vũ nói.

    Hai người tới chỗ con suối, Sở Thiên liếc mắt một cái liền bị thất thải quả kia hấp dẫn, bỏ qua con suối đi tới bên cạnh cái cây cẩn thận quan sát, tấm tắc lấy làm kỳ.

    Cái cây bên cạnh con suối kết ra thất thải quả thật hoàn toàn khác biệt với mảnh rừng cây ăn quả bên ngoài, vừa nhìn liền biết không phải vật tầm thường.

    Cho nên Sở Thiên chỉ nhìn xem không hề động thủ. Nhưng mà hiện tại hắn vô cùng phấn khởi hoàn toàn khác với biểu hiện không hề hứng thú với nơi này của Toàn Hiểu Vũ, Sở Thiên đối với hết thảy của nơi này đều tràn ngập tò mò.

    Sở Thiên hít sâu một hơi, đi qua lại một lần nữa đem Toàn Hiểu Vũ kéo vào trong lòng: “Em phải đáp ứng anh, chuyện không gian, tuyệt đối không thể để người thứ năm biết.”

    Toàn Hiểu Vũ nghi hoặc mà nhìn Sở Thiên, không rõ hắn vì cái gì lại nhắc lại chuyện cũ.

    Sở Thiên cười khổ giải thích “Nơi này giống như là một cái bảo tàng to lớn, tồn tại năng lực mê hoặc lòng người. Sau khi phát hiện mị lực của nó, anh tin sẽ có rất nhiều người sẽ không tự chủ được sinh ra dục vọng muốn có được nó.”

    Hắn đem mặt vùi thật sâu vào cổ Toàn Hiểu Vũ, buồn bực nói: “Nếu nơi này không phải là của em, có lẽ anh cũng kháng cự không được. Cho nên, có thể không cần mang những người khác vào đây thì tận lực đừng mang vào. Đối mặt với sức hấp dẫn to lớn, không phải ai cũng chịu nổi thử thách.”

    “Cho nên, anh chịu đựng được thử thách sao?” Vẻ mặt Toàn Hiểu Vũ nghiêm túc hỏi hắn.

    Sở Thiên ngẩn ra, hắn mất hồi lâu mạnh mẽ nhắc nhở Toàn Hiểu Vũ bảo vệ bản thân, nhưng mà cái Toàn Hiểu Vũ để tâm tới lại là suy nghĩ của hắn sao?

    Nhìn ánh mắt cố chấp nghiêm túc của Toàn Hiểu Vũ, trái tim Sở Thiên vừa rồi bởi vì bị mê hoặc mà có vẻ có chút táo bạo, lúc này chậm rãi bình tĩnh lại.

    “Đúng vậy. Anh chịu đựng được thử thách!” Như đang nói lời thề hẹn vậy, Sở Thiên nghiêm túc đáp lại, cũng ở bên khóe mắt Toàn Hiểu Vũ hạ xuống một nụ hôn, như đang khắc sâu dấu ấn của lời thề hẹn vậy.

    “Thật tốt.” Toàn Hiểu Vũ nở nụ cười, nụ cười sáng lạn rực rỡ, cậu rất ít khi cười như vậy, giờ phút này lại cười đến mức vô cùng lóa mắt.

    Không biết vì cái gì, tim Sở Thiên lại bị dáng tươi cười này khuấy động mạnh mẽ, hốc mắt quả thực có hơi lên men.

    Tên ngốc này!

    Sở Thiên lúc này mới càng thêm sâu sắc hiểu được, so với những vật ngoài thân này, Toàn Hiểu Vũ càng để ý trái tim của hắn.

    Kỳ thực tình yêu của Toàn Hiểu Vũ hoàn toàn không giống với vẻ bề ngoài lạnh nhạt chất phác của cậu, tình yêu của cậu rất nóng bỏng rất điên cuồng.

    Có thể trả giá hết thảy vì yêu, còn không phải là điên cuồng hay sao?

    “Ai!” Sở Thiên thở dài, gắt gao đem Toàn Hiểu Vũ ôm vào trong lòng: “Em ngốc như vậy, anh nên làm sao để bảo vệ em cho tốt đây!”

    Đây không phải là lần đầu tiên Sở Thiên mắng cậu ngốc, nhưng Toàn Hiểu Vũ không hề để tâm, tựa hồ vẫn đang đắm chìm trong vui sướng vì Sở Thiên “Chịu đựng được thử thách”.

    “Em mang anh đi xem vật tư. Lúc trước em có trộm tồn trữ, đủ cho chúng ta dùng thật lâu.” Toàn Hiểu Vũ vui rạo rực nắm tay Sở Thiên đi về chỗ viện tử.

    Thời điểm lần thứ hai xuống nước lội qua con sông, Sở Thiên nhìn thấy một đám cá không lớn không nhỏ trong nước, thuận miệng hỏi Toàn Hiểu Vũ: “Những con cá này có thể ăn không?”

    “Trong nước không có cá a……” Toàn Hiểu Vũ quay đầu nhìn, lời còn chưa nói hết bị nghẹn lại ở cổ, “Cá…… Sao lại có cá?” Cậu kinh ngạc trừng mắt nhìn một đám cá bơi qua bơi lại trong nước, nghẹn nửa ngày mới nhả ra được một câu như vậy.

    Sở Thiên rất nhanh bắt được trọng điểm trong lời nói của cậu: “Nơi này không có cá?”

    Toàn Hiểu Vũ mở to mắt gật đầu cậu vô cùng chắc chắn, trong con sông này cậu đã nhìn qua rất nhiều lần, nước sông vô cùng trong suốt, nếu thật sự có cá thì cậu đã phát hiện ra từ lâu rồi.

    Nhưng mà hiện tại, quả thật có, cũng không biết từ đâu mà có.

    “Có thể là ban đầu có trứng cá, gần đây trứng mới nở đi.” Sở Thiên đoán mò nói, bây giờ không phải là lúc thích hợp để phân tích cặn kẽ, không gian này quá thần bí, có rất nhiều thứ không biết, không phải trong một thoáng là có thể biết hết toàn bộ.

    Thuộc truyện: Mạt thế trọng sinh chi trọng hoạch tân sinh