Home Đam Mỹ Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích – Chương 115: Cùng giường? Ai ngủ ở chính giữa

    Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích – Chương 115: Cùng giường? Ai ngủ ở chính giữa

    Thuộc truyện: Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

    Không thể không nói, La Hinh Nhi rất có nhân mạch ở căn cứ Huy Hoàng, cùng ngày đã an bài cho ba người Sở Chích Thiên tới một gian phòng nhỏ nghỉ ngơi, cách chiến đội bọn họ tuyệt không xa.

    Không gian gian phòng rất nhỏ, cũng rất đơn sơ, thứ hữu dụng bên trong sớm đã bị căn cứ thanh lý sạch, chỉ để lại một cái giường sáu thước với một cái tủ quần áo. Thứ khác đều trống không, chăn đơn đệm chăn trên giường đều không có, xem ra nếu muốn trải qua tốt hơn một chút, đều phải dựa vào khách trọ tự mình nỗ lực.

    La Hinh Nhi đương nhiên luyến tiếc bạch mã vương tử trong lòng cô chịu tội, vì vậy nhiệt tình đề xuất, đệm chăn đệm giường các loại do cô đến giải quyết, đối mặt ý tốt tự động đưa lên cửa, Sở Chích Thiên lấy không có bất kỳ gánh vác nào. Quả nhiên, không đến nửa canh giờ, trong phòng nhỏ đã tăng thêm không ít đồ vật, tuy rằng bố trí không được coi là có bao nhiêu tốt bao nhiêu dễ chịu, nhưng cũng có vài phần ấm áp, vì thế Sở Chích Thiên không chút nào tiếc rẻ đưa lên nụ cười cảm kích.

    Nhìn La Hinh Nhi một bộ dáng bị mê tâm hồn, vô tri vô giác rời đi, Tiêu Tử Lăng quả quyết khinh bỉ nói: “Sở ca, anh quá vô sỉ.”

    Đạt được đương nhiên là một cái búng trán không chút nào lưu tình của Sở Chích Thiên, nếu không phải vì thuận lợi tiến vào căn cứ Huy Hoàng, anh có cần bán sắc tướng của anh sao? Đàn em nhà mình không những không thương cảm cho anh, trái lại vẻ mặt xem thường, thực sự là một tên nhóc thiếu sửa chữa.

    “Đã như vậy, buổi tối cậu ngủ sàn nhà đi.” Sở Chích Thiên lạnh lùng thốt, nếu đã khinh bỉ anh, vậy đừng mong hưởng dụng chỗ tốt anh dùng sắc tướng lấy được.

    Tiêu Tử Lăng nhìn nhìn cái giường lớn thoạt nhìn ấm áp kia, lại nhìn nhìn sàn nhà băng lãnh, quả quyết bổ nhào lên nịnh nọt nói: “Đại ca, đại ca là đại ca tốt nhất, đại ca quan tâm đàn em nhất, tuyệt đối luyến tiếc đàn em bị khổ.”

    Sở Chích Thiên liếc liếc Tiêu Tử Lăng đã phản ứng lại một cái, cười lạnh nói: “Đại ca nhà cậu không phải rất vô sỉ sao? Vừa vặn anh ta cũng rất thích ý nhìn đàn em của anh ta chịu khổ một lần.”

    “Không có. Tuyệt đối không có, đại ca là đại ca thương cảm chiếu cố đàn em nhất, đại ca là đại ca tốt nhất.” Tiêu Tử Lăng nhanh chóng vỗ mông ngựa, nói sang chuyện khác chính là muốn nói cho tròn lời ban nãy.

    May mắn tâm tình của Sở Chích Thiên rất tốt, tuyệt không làm khó cậu trên chuyện này, vì vậy xem như là Tiêu Tử Lăng đã vượt qua được có kinh không hiểm, bất quá rất nhanh, Tiêu Tử Lăng phát hiện nan đề lớn hơn nữa đã tới. . .

    Cậu đột nhiên phát hiện nằm lên trên giường lớn ấm áp, cũng không phải một ý kiến hay, bởi vì cậu phải cùng giường chung gối với Sở Chích Thiên. Đương nhiên nếu như là nữ nhân kia thì khẳng định mừng rỡ đến mức hỏng luôn rồi, thế nhưng cậu không phải nữ nhân không muốn leo giường của Sở Chích Thiên a, hiện tại cậu rất lo lắng buổi tối có thể bị cái người toàn thân bốc lên khí lạnh bên cạnh này trực tiếp đông lạnh hay không.

    Vì để cho bản thân có giấc ngủ tốt, cậu tìm Sở Tiểu Thất đàm phán.

    “Tiểu Thất, ngày hôm nay nhóc ngủ chính giữa có được không?” Tiêu Tử Lăng cho rằng khí lạnh của Tiểu Thất có thể chống đỡ được khí rét của Sở Chích Thiên, nó ngủ chính giữa thích hợp nhất.

    Sở Chích Thiên ở một bên nghe vậy hơi hơi nhếch mi, không ngờ tới anh cũng có một ngày bị ghét bỏ.

    “Không ngủ!” Tiểu Thất liếc mắt nhìn cậu, quả quyết cự tuyệt, chính giữa khẳng định rất khó chịu, bị hai người lớn kẹp, xoay người cũng trắc trở, nó sẽ không tự mình chuốc lấy cực khổ.

    Tiêu Tử Lăng nhận được sự cự tuyệt của Sở Tiểu Thất, ngược lại cũng không hoảng. Cậu lấy ra kẹo que từ trong túi, mê hoặc nói: “Chỉ cần ngủ chính giữa, anh sẽ cho nhóc ăn cái này nga, đây chính là kẹo que nhóc tâm tâm niệm niệm.” Sở Chích Thiên bên cạnh hắc tuyến, thứ này có vẻ là ban nãy Tiêu Tử Lăng đòi từ chỗ anh, hóa ra là dùng ở chỗ này.

    Tiểu Thất nhìn cây kẹo que kia, khi bắt đầu suy nghĩ có nên tiếp nhận mê hoặc này hay không, thì nghe thấy Sở Chích Thiên bên cạnh nói: “Nam tử hán đại trượng phu không thể vì một chút mê hoặc mà thay đổi lập trường của bản thân.” Anh nhìn không nổi, rõ ràng là Tiêu Tử Lăng dạy hư Sở Tiểu Thất. Cứ bỏ mặc tiếp như thế, tương lai của Sở Tiểu Thất xem như là đã hủy.

    Sở Tiểu Thất nghe xong lời nói của Sở Chích Thiên, cảm thấy rất có đạo lý, vừa định cự tuyệt, chợt nghe thấy Tiêu Tử Lăng nói: “Nam tử hán đích xác không thể vì một chút mê hoặc mà thay đổi lập trường. Nhưng phải xem mê hoặc đó có lớn hay không, có đáng giá hay không. Hơn nữa, nhóc còn nhỏ, không tính là nam tử hán đại trượng phu, những lời này không có quan hệ gì với nhóc. Tiểu Thất, chỉ cần nhóc đáp ứng ngủ chính giữa, kẹo que này sẽ là của nhóc, đối với nhóc mà nói căn bản không có bất kỳ tổn thất nào, vì vậy tiếp nhận mê hoặc này là rất đáng giá nga.”

    Sở Tiểu Thất cảm thấy lời nói của Tiêu Tử Lăng nghe ra hình như cũng có chút đạo lý, nó có chút bồi hồi không định, đành phải nhìn về phía Sở Chích Thiên, nó cho rằng khi bản thân không định được chủ ý, tìm Sở Chích Thiên luôn không sai.

    Sở Chích Thiên vốn đã muốn cứu lại Sở Tiểu Thất, thế nào có thể cho Tiêu Tử Lăng thực hiện được chứ. Vì vậy trong tay anh xuất hiện bốn năm cây kẹo que, nhàn nhạt nói với Sở Tiểu Thất: “Tiểu Thất, tín niệm nhất định phải bồi dưỡng từ nhỏ. Tôi muốn cho cậu biết, có một số thời điểm, chỉ cần cậu kiên định lập trường thì có thể lấy được thứ cậu muốn, thậm chí còn nhiều hơn so với thứ mê hoặc cậu. . .”

    Hai mắt Sở Tiểu Thất sáng lên nhìn kẹo que trong tay Sở Chích Thiên, liên tục gật đầu, quả quyết nương tựa đến trận doanh của Sở Chích Thiên, nói thẳng NO đối với mê hoặc của Tiêu Tử Lăng.

    Thấy kết quả này, Sở Chích Thiên thỏa mãn, anh giao số cây kẹo que trong tay cho Sở Tiểu Thất, khen ngợi vỗ vỗ đầu Sở Tiểu Thất. May mắn, Tiểu Thất không bị Tiêu Tử Lăng dạy hư, mình về sau phải quan tâm nhiều một chút, miễn cho Tiêu Tử Lăng thực sự hủy tương lai của Tiểu Thất. . .

    Tiêu Tử Lăng thấy tuyệt chiêu của bản thân – mê hoặc kẹo que đã bị lão đại nhà mình vô tình phá hư, nhất thời suy sụp mặt xuống, đêm nay phải làm sao giờ a, bên người có hai khối băng nằm một trái một phải, khẳng định lạnh không có cách nào ngủ.

    Nếu không để cho Sở Chích Thiên ngủ chính giữa? Ánh mắt mong đợi của Tiêu Tử Lăng nhìn về phía Sở Chích Thiên, Sở Chích Thiên trực tiếp cự tuyệt: “Chính giữa quá nóng, không bàn nữa!”

    Nóng sao? Vì sao cậu sẽ cảm thấy là lạnh a. . . Tiêu Tử Lăng không còn cách nào chỉ có thể ủy ủy khuất khuất nằm ở chính giữa, rất nhanh có một lớn một nhỏ nằm bên người, giường lớn sáu thước thoạt nhìn dường như rất lớn, nhưng khi hai người lớn, một đứa trẻ ngủ lên, kỳ thực thực sự rất chật chội.

    Tiêu Tử Lăng nằm ở chính giữa như xác ướp, không dám nhúc nhích. Cậu rất lo lắng cho tướng ngủ của mình không tốt, không cẩn thận quấy rầy đến chỗ lão đại, bệnh tức giận rời giường của Sở Tiểu Thất cậu đã kiến thức qua, vạn nhất Sở Chích Thiên cũng có. . . Cậu cảm thấy khẳng định bản thân sẽ không thấy được mặt trời ngày mai.

    Tiêu Tử Lăng thấp thỏm trong lòng vô ý thức dịch dịch về phía bên Sở Tiểu Thất, quấy rầy Sở Tiểu Thất còn có Sở Chích Thiên áp chế, quấy rầy Sở Chích Thiên, vậy thực sự sẽ hổng có người đến cứu bọn họ.

    Trong lúc miên man suy nghĩ, buồn ngủ đã tới, Tiêu Tử Lăng vốn cho rằng rất khó đi vào giấc ngủ, sự thực chứng minh, khi buồn ngủ đột kích thì bất kỳ chuyện gì cũng không cách nào ngăn cản được, cậu rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.

    Cậu cẩn thận áp sát Sở Tiểu Thất, gần như nhường lại không gian nửa giường cho Sở Chích Thiên. Trong lúc ngủ mơ Sở Tiểu Thất rất chống cự nguồn nhiệt bên người, tay chân phối hợp đã đẩy Tiêu Tử Lăng qua một chút, sự thực chứng minh, Sở Tiểu Thất không chỉ có bệnh tức giận rời giường, tướng ngủ của nó cũng không tốt hơn được chỗ nào, rất nhanh, nó đã chen Tiêu Tử Lăng qua một bên, giang hai tay hai chân đĩnh đạc chiếm cứ nửa cái giường lớn, Sở Tiểu Thất có đầy đủ không gian hoạt động rốt cục trên mặt cũng hiện ra nụ cười thỏa mãn.

    Mà Tiêu Tử Lăng cứ như vậy bị Sở Tiểu Thất đẩy từng chút từng chút đến bên còn lại, không hề biết gì lăn vào trong lòng Sở Chích Thiên, trong nháy mắt làm bừng tỉnh Sở Chích Thiên bên kia. . .

    Hừng đông ngày hôm sau, Sở Tiểu Thất tỉnh lại đầu tiên, nó phát hiện bản thân chiếm cứ nửa cái giường, nó cảm thấy đầu tiên chính là mình gặp rắc rối rồi, vì vậy rất cẩn thận nhìn nhìn bên người, nhìn nhìn có phải có người đã phát hiện hành vi của nó hay không.

    Tiêu Tử Lăng ngủ rất trầm, chỉ thấy cậu gối đầu trên cánh tay Sở Chích Thiên, gần như toàn bộ thân thể đều cuộn mình ở trong lòng Sở Chích Thiên, căn bản không rõ đã xảy ra chuyện gì. Bộ tràng cảnh rất hữu ái này để cho Sở Tiểu Thất hiểu rõ sâu sắc như thế nào là người hôn ước, đãi ngộ là hoàn toàn bất đồng. Phải biết rằng trên tư liệu của Sở Chích Thiên mà nó tìm đọc được từng nói qua một đoạn như thế này, Sở Chích Thiên làm một người bá quyền, khi ngủ căn bản không cho phép có người tới gần anh ta. . . Nữ nhân của Sở Chích Thiên đều muốn công phá điểm này, để chứng minh bản thân không giống người thường, nhưng cuối cùng không có bất kỳ ai thành công, bao gồm cả Giang Khinh Ngữ đại danh đỉnh đỉnh. Nói cách khác, không có nữ nhân nào sau khi làm xong chuyện kia còn có thể nằm ở trên giường của anh ta.

    Dường như cảm thụ được cử động của Sở Tiểu Thất, Sở Chích Thiên mở mắt, ánh mắt băng lãnh bén nhọn như lưỡi đao, khiến cho Sở Tiểu Thất nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn bọn họ tình chàng ý thiếp nữa.

    Người lớn luôn quái đản, đều đã quang minh chính đại làm ở trước mặt nó, còn không cho người ta nhìn. . .

    Sở Chích Thiên rất hài lòng thái độ nhận sai của Sở Tiểu Thất, nếu không phải tướng ngủ của Sở Tiểu Thất quá kém, chen Tiêu Tử Lăng qua, có đến mức khiến cho anh tối hôm qua ngủ không yên không? Anh không quen có người kề sát anh, khi Tiêu Tử Lăng vừa mới lăn vào trong lòng anh, anh liền bừng tỉnh, nhưng thấy lăn tới là Tiêu Tử Lăng, lại thấy Sở Tiểu Thất vung tay vung chân chiếm đi nửa cái giường, biết là chuyện xấu Tiểu Thất làm.

    Tiêu Tử Lăng ngủ rất trầm cuộn tròn thân mình rất đáng yêu, khiến cho anh không đành lòng đánh thức, vì vậy chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận người không mời tự đến trong ngực này, may mắn tướng ngủ của Tiêu Tử Lăng không kém như Sở Tiểu Thất, cả đêm đều ngoan ngoãn cuộn ở trong lòng anh, tuyệt không ảnh hưởng đến anh, bằng không khẳng định anh sẽ trực tiếp vứt Tiêu Tử Lăng lên trên mặt đất, lấy làm trừng phạt.

    Bất quá cho dù như thế, anh cũng không có biện pháp an tâm ngủ, thói quen lâu dài tới nay không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi được, kết quả là anh chỉ có thể nhắm mắt tu luyện đến hừng đông.

    Có lẽ cảm giác được động tĩnh bên người, Tiêu Tử Lăng dụi dụi hai mắt của mình, rốt cục gượng mở hai mắt, một khuôn mặt khối băng gần ngay trước mắt trực tiếp làm chấn kinh vài phần buồn ngủ còn lại chạy mất. . .

    “Sở ca, anh thế nào xâm chiếm đến chỗ em?” Rõ ràng trước khi ngủ cậu đã tựa ở chỗ Tiểu Thất, hơn nữa tướng ngủ của cậu rất tốt, gần như nằm ở nơi nào, khi tỉnh lại liền ở nơi đó.

    “Xâm chiếm? Tôi ngược lại muốn hỏi một chút đến tột cùng là ai xâm chiếm ai?” Sở Chích Thiên nhàn nhạt hỏi, biểu tình yên bình không gợn sóng khiến cho Tiêu Tử Lăng cảm giác được nguy hiểm.

    Tiêu Tử Lăng nhanh chóng đánh giá xung quanh một chút, phát hiện cậu không biết thế nào lại ngủ lên địa bàn của Sở Chích Thiên, đáng sợ hơn chính là, vì cái răng cánh tay của Sở Chích Thiên thành gối đầu của cậu?

    “Sở ca, đại ca, đại ca ruột của em! Là tướng ngủ của em quá kém, tối hôm qua khiến cho anh mệt rồi.” Tiêu Tử Lăng nhanh chóng bò dậy ngồi xổm trên giường, hai tay nịnh nọt nhiệt tình xoa bóp cho cánh tay bị cậu gối một buổi tối kia.

    Sở Chích Thiên nhàn nhạt liếc liếc Tiêu Tử Lăng treo đầy nụ cười lấy lòng trên mặt trước mắt một cái, dùng cánh tay còn lại gối lên sau đầu mình, thân trên anh để trần lười biếng nằm trên giường, rất an tâm hưởng thụ sự phục vụ nhanh nhẹn tha thiết của Tiêu Tử Lăng, nói đến anh cũng đã hiến dâng cánh tay một buổi tối rồi, để Tiêu Tử Lăng giúp anh xoa bóp một chút cũng là hiển nhiên.

    Thuộc truyện: Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích