Home Đam Mỹ Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích – Chương 125: Gặp may mắn? Từ khi gặp thiếu niên kia

    Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích – Chương 125: Gặp may mắn? Từ khi gặp thiếu niên kia

    Thuộc truyện: Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

    Sau khi bọn Hàn Ngôn Luật điền xong tư liệu với bảng biểu báo danh của bản thân, tổ hậu cần liền giao cho bọn họ mỗi người một tờ chứng minh tạm thời vào ở với một chiếc chìa khoá, bên trên viết số gian phòng nhà ở của bọn họ. Sau cùng lại báo cho bọn họ biết tờ chứng minh đó có thể đi căn tin lĩnh một phần thức ăn cùng ngày của bọn họ, sau đó nếu cần thức ăn nữa thì nhất định phải đi nơi phát hành nhiệm vụ nhận nhiệm vụ thu được điểm cống hiến rồi đổi thức ăn.

    Biết mới vào ở còn có một hạng ưu đãi như vậy, mấy người đều rất cao hứng, thức ăn của bọn họ đều đã bị cướp đi, những thức ăn này tới quá đúng lúc, giải khẩn cấp của bọn họ a. Bọn họ cảm thụ được doanh địa này rất có nhân tính, suy nghĩ rất chu đáo.

    Bọn họ lập tức đi căn tin dựa vào tấm chứng minh kia lấy được thức ăn, nhìn phân lượng đủ để cho mọi người bọn họ ăn no, không khỏi vui vẻ hiện trên cả đuôi lông mày. Bọn họ dựa theo số gian phòng trên tấm card vào ở, so sánh bản đồ phân bố kiến trúc lớn trong trung tâm nghỉ phép, rất nhanh đã tìm được địa phương, vào ở.

    Khi bọn họ mới cơm nước xong, còn chưa chỉnh lý, chợt nghe thấy ở cửa có người gõ cửa.

    Hàn Ngôn Luật có chút hiếu kỳ, không biết là ai tìm đến, dù sao bọn họ mới tới nơi này, hẳn là không có người quen a.

    Mở cửa ra, Hàn Ngôn Luật liền cảm thấy trước mắt sáng ngời, xuất hiện ở cửa chính là một thanh niên già dặn, anh ta mặc một thân đồng phục chói mắt, Hàn Ngôn Luật bị bộ đồng phục này mê hoặc trong nháy mắt.

    Màu đỏ thẫm đường hoàng, vạt áo khoác cùng loại với hình thức quân trang dài đến đầu gối, một đôi giày quân được lau lóe sáng, có thể thấy được chủ nhân của nó thập phần yêu quý nó, trên thắt lưng cài một nút dây thắt lưng da màu đen, khí thế sắc bén uy vũ đập thẳng vào mặt.

    Hàn Ngôn Luật còn chú ý tới trên cánh tay phải của thanh niên này có một phù hiệu, đồ án cùng loại với bộ dáng thấy ở tổ hậu cần ngày đó. Chẳng qua hơi có chút bất đồng mà thôi. Chẳng lẽ đây là đội viên của tổ chiến đấu? Tim của anh bắt đầu nhảy lên mãnh liệt, mộng quân trang từng có từ hồi còn nhỏ lần nữa dấy lên.

    Thanh niên kia nhìn nhìn Hàn Ngôn Luật, mở ra tư liệu trong tay so sánh một chút ngẩng đầu hỏi: “Hàn Ngôn Luật?”

    Hàn Ngôn Luật vô ý thức ưỡn ngực đứng thẳng nói: “Vâng!”

    “Vậy Chu Sướng, Tô Phỉ, Chu Yến bọn họ ở đâu?” Thanh niên lại lật lật tư liệu phía dưới, chứng thực đích thật là ở cùng một chỗ liền tiếp tục hỏi.

    “Bọn họ ở bên trong.” Hàn Ngôn Luật nhanh chóng quay đầu lại kêu gọi với bên trong. “Cậu nhỏ, Phỉ Phỉ, Tử. Mau ra đây, có người tìm.”

    Nghe thấy tiếng la Chu Sướng mang theo Tô Phỉ với Tử đi ra, nhìn thấy thanh niên ở cửa tránh không được sửng sốt, ông chưa rõ người này tìm bọn họ vì chuyện gì.

    Khi thanh niên thấy Tử, khẽ cau mày. Anh ta lấy ra tư liệu tỉ mỉ của Chu Yến nhìn nhìn, lúc này mới nói: “Chờ lát nữa, cũng chính là buổi chiều hai giờ ngày hôm nay. Mời các vị đến chỗ tổ chiến đấu tiếp nhận phỏng vấn, không nên đến muộn.” Nói xong anh ta lấy ra bốn tờ văn bản thông tri giao cho Hàn Ngôn Luật, bên trên viết địa chỉ cùng thời gian phỏng vấn.

    Thanh niên thấy mọi chuyện đã giao phó rõ ràng, khi muốn rời đi, chợt nghe thấy Hàn Ngôn Luật ở sau người hỏi: “Vị đại ca này. Y phục này là đồng phục thống nhất của tổ chiến đấu các vị sao?”

    Thanh niên quay đầu lại, khó nén sự kiêu ngạo trong lòng gật gật đầu nói: “Đúng vậy, chỉ có gia nhập tổ chiến đấu mới có tư cách mặc vào bộ đồng phục này.” Anh ta nhìn ra sự hâm mộ trong mắt Hàn Ngôn Luật, trong lòng dâng lên một chút hảo cảm, liền cổ vũ: “Hy vọng anh cũng có thể thành công gia nhập chiến đội của chúng tôi.” Nói xong liền xoay người rời đi nơi đây.

    “Cậu nhỏ, Phỉ Phỉ, cháu nhất định phải gia nhập chiến đội.” Hàn Ngôn Luật nắm tay phấn chấn nói, anh cảm thấy anh tới nơi này là đến đúng rồi.

    Bởi vì như thế, vì vậy bốn người bọn họ cứ như vậy xuất hiện ở địa phương phỏng vấn. Chờ đợi phỏng vấn bắt đầu.

    Thời gian phỏng vấn rất nhanh đã tới, phụ trách phỏng vấn chính là phó tổ trưởng tổ chiến đấu Đới Hồng Phi, anh ta vừa xuất hiện, Hàn Ngôn Luật đã biết người này rất mạnh, phỏng đoán đã tới cấp ba, khí thế siêu cường của anh ta khiến cho anh chịu áp lực. Cứ như trước đây anh đối mặt người thức tỉnh hệ khí cấp ba chặn đường cướp đoạt kia vậy, ngôn hành cử chỉ của anh ta hẳn là một quân nhân, điều này làm cho anh suy đoán doanh địa này có phải do quân đội khống chế hay không.

    Đới Hồng Phi bảo trì thói quen của quân nhân, tuyệt không nói nhiều, mở ra tư liệu đội viên bên cạnh đưa tới, sau khi hiểu rõ một chút, làm ra quyết định kêu ngoại trừ Tử, ba người khác lần lượt sử dụng thủ đoạn công kích cường đại nhất công kích anh. . .

    Rất nhanh, kết quả đã ra, Chu Yến đương nhiên bị cự ngoài cửa, dị năng bé thức tỉnh tuyệt không thích hợp ở trong tổ chiến đấu. Mà Chu Sướng với Hàn Ngôn Luật thì thông qua phỏng vấn, tạm thời trở thành đội viên dự khuyết của tổ chiến đấu, muốn trở thành đội viên chính thức, còn phải xem ba nhiệm vụ kế tiếp của bọn họ có thể Full tốt được hay không.

    Mà Tô Phỉ vốn được ký thác kỳ vọng cao, ngược lại bất ngờ rớt tuyển. Tô Phỉ có chút nghĩ không thông, dị năng của bản thân rõ ràng rất hữu dụng, vì sao tổ chiến đấu sẽ cự tuyệt cô? Ánh mắt cô đỏ đỏ khổ sở hỏi thăm đội viên tổ chiến đấu công bố đáp án bên cạnh nguyên nhân.

    Bộ dáng ủy khuất của Tô Phỉ khiến cho đội viên tổ chiến đấu kia tâm sinh không đành lòng, đãi ngộ của mỹ nữ đi đến nơi nào đều sẽ không kém, cho dù ở mạt thế. Anh ta nói cho cô đánh giá sau khảo nghiệm của quan phỏng vấn, cho rằng năng lực công kích với né tránh của cô đều tương đối kém, đồng dạng không thích hợp tổ chiến đấu.

    Thấy bộ dáng uể oải của Tô Phỉ, đội viên tổ chiến đấu kia nhịn không được nhắc nhở: “Không gia nhập tổ chiến đấu của chúng tôi cũng đừng khổ sở, cô còn có cơ hội lần thứ hai, chờ lát nữa tổ hậu cần sẽ thông tri cho các cô thời gian phỏng vấn của họ.”

    Ách? Đây tới cùng là chuyện gì? Tô Phỉ nghe vậy có chút sửng sốt, cô nhìn đội viên tổ chiến đấu kia, chờ mong sự giải thích của anh ta. Mà Chu Sướng bên kia an ủi Tử vì rớt tuyển mà khổ sở, nghe câu nói đó đồng dạng chờ mong sự giải thích của anh ta.

    Đội viên kia cười nói: “Người thức tỉnh bị đánh rớt ở chỗ chúng tôi, tự động sẽ chuyển tới bên tổ hậu cần phỏng vấn, nỗ lực nắm chắc nga, năng lực của cô rất thích hợp ở nơi đó, hơn nữa đãi ngộ của tổ hậu cần không kém hơn so với tổ chiến đấu của chúng tôi đâu.” Người nọ cười một chút, sự cảm kích của mỹ nữ luôn luôn khiến người ta sung sướng.

    Tô Phỉ với Tử quả nhiên rất nhanh được nhân viên công tác tổ hậu cần thông tri kế tiếp đến bên tổ hậu cần phỏng vấn. Tô Phỉ với Tử có chút thấp thỏm đi tới tổ hậu cần.

    Trưởng quan phỏng vấn hậu cần kêu Chân Nhất Long, thái độ của anh rất tốt, thấy dáng vẻ của Tô Phỉ với Tử dường như rất khẩn trương, liền mở miệng an ủi các cô. Sau khi hỏi thăm dị năng của hai người, anh trước tiên kêu Tô Phỉ biểu diễn dị năng của bản thân cho anh xem xem, lại nghiệm chứng năng lực của Tử, tùy cơ gõ nhịp kêu các cô lưu lại, đồng dạng trở thành đội viên dự khuyết của tổ hậu cần.

    Thấy vẻ mặt hai người hưng phấn, anh cười kêu các cô quay về thu thập đồ đạc, chờ sáng mai đến tổ hậu cần báo cáo, chính thức an bài công tác tương quan cho các cô.

    Hai người Tô Phỉ với Tử đi ra điểm phỏng vấn, thấy vẻ mặt anh họ Luật với cậu nhỏ khẩn trương, nét mặt cô tươi cười như hoa, giơ lên một thủ thế thắng lợi, nói cho bọn họ cô với Tử đã thành công gia nhập tổ hậu cần. . .

    Sáng sớm hôm sau, bốn người ăn bữa sáng xong liền đi ra nơi ở, bọn họ phải đi tổ chiến đấu với tổ hậu cần báo cáo, không thể đến muộn. Khi bọn họ đi nửa đường, đột nhiên một đạo khí thế cường đại cuồn cuộn mà đến, bao phủ toàn bộ trung tâm nghỉ phép, một số người sống sót bình thường nhịn không được phát ra tiếng kêu sợ hãi.

    Thực lực của Tử quá kém, bị luồng khí thế này chấn động liền trực tiếp ngất đi, ba người bọn Chu Sướng thì đau khổ vận dụng dị năng, tận lực chống lại luồng uy nghiêm này, trong lòng rất kinh sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì.

    Hàn Ngôn Luật thấy cách đó không xa có một số nhân viên chiến đội phụ trách tuần tra cũng đồng dạng đang chống lại luồng lực áp bách này, đã biết luồng áp lực này tuyệt không phải nhằm vào bọn họ, anh cắn răng, gắng gượng nói: “Cậu nhỏ, chuyện gì xảy ra?”

    “Không biết, khí thế này thật cường đại, chẳng lẽ là tang thi lợi hại nào đó tập kích doanh địa?” Sắc mặt Chu Sướng tái nhợt trả lời, ông đã cấp một đỉnh cấp, vì vậy ứng phó tốt hơn một chút so với Hàn Ngôn Luật chỉ có cấp một trung cấp. Ông lúc này bắt đầu lo lắng cho doanh địa, nếu thực sự có tang thi cường đại như thế tập kích, sợ rằng bọn họ nơi đây sẽ dữ nhiều lành ít. Không thể không nói, doanh địa của Sở Chích Thiên rất biết thu nạp nhân tâm, Chu Sướng vừa mới gia nhập rất tự nhiên xem doanh địa là nhà của bản thân, lòng bắt đầu nóng như lửa đốt.

    Tô Phỉ căn bản không hề nói chuyện, cô đồng dạng cấp một sơ cấp chỉ có thể toàn tâm chống lại mới có thể bảo trì thanh tỉnh trong uy áp này, nghe xong lời nói của cậu nhỏ, trong lòng cô nhịn không được kinh hoảng lên.

    Uy áp bùng nổ một đoạn thời gian, bọn họ cảm thấy hình như đã giảm bớt một chút, ba người bọn họ cuối cùng cũng đứng thẳng lên, nhưng uy áp đầy trời vẫn thời khắc áp bách bọn họ, khiến cho bọn họ không có biện pháp hành động bình thường.

    Lúc này thấy một đám tổ chiến đấu mặc đồng phục màu đỏ xuất hiện, Chu Sướng cảm thụ được những người đó đều đã trên cấp hai, vì vậy có thể tự do hành động trong loại áp lực trước mắt kia. Lúc này bọn họ bắt đầu phân tán ra bốn phía, cứu trợ những người thức tỉnh cấp thấp bị lực áp bách trực tiếp chấn ngất, một người trong đó thấy bọn họ ôm Tử bị ngất, liền đi tới hỏi thăm tình hình.

    Chu Sướng nhịn không được hỏi thăm tình hình: “Vị đại ca này, tới cùng xảy ra chuyện gì? Có phải doanh địa có nguy hiểm hay không?” Tuy rằng tuổi tác của vị đội viên tổ chiến đấu này trẻ tuổi hơn rất nhiều so với ông, nhưng ở trong mạt thế cường giả vi tôn này, không thể không khiến cho ông hạ thấp tư thái, cúi người làm nhỏ.

    Đội viên kia nghe vậy an ủi: “Không có việc gì, không nên khẩn trương, đây chỉ là do thủ lĩnh của chúng ta đang trùng kích cấp năm, chờ lát nữa là có thể khôi phục bình thường.” Vẻ mặt của đội viên là kiêu ngạo, có lão đại cường đại như vậy, bọn họ còn có cái gì phải sợ.

    “Cấp năm!” Lời nói của đội viên kia khiến cho Chu Sướng với Hàn Ngôn Luật nhịn không được bật thốt lên kinh hô.

    Bọn họ bình thường nghe đài tín hiệu vô tuyến trong xe, trước đó không lâu radio quân đội công bố một tin tức, chính là người thức tỉnh nhân loại rốt cục đã thành công đột phá tiến vào cấp bốn, hơn nữa cường giả cấp bốn kia tuyệt không ở nam bộ của bọn họ, mà ở trong căn cứ quân sự nào đó ở bắc bộ. Bọn họ vẫn luôn cho rằng nam bộ có lẽ còn phải đợi một đoạn thời gian nữa mới có thể có được cường giả cấp bốn, không ngờ tới thủ lĩnh của doanh địa này không những sớm đã đạt đến cấp bốn, hơn nữa đã bắt đầu trùng kích cấp năm. . . Tin tức kinh người này khiến cho bọn họ hoài nghi có phải nằm mơ hay không.

    Mấy người nghe xong tâm tình đều kích động, doanh địa của bọn họ có thủ lĩnh cường đại như vậy, bọn họ còn có cái gì phải e ngại? Lúc này bọn họ phi thường cảm kích thiếu niên ngẫu nhiên gặp được kia, nếu không bởi vì cậu, bọn họ sẽ lựa chọn đi căn cứ Huy Hoàng, lại như thế nào có được lần kỳ ngộ hiện tại này. . .

    Ừm, bắt đầu từ khi gặp được thiếu niên kia, hình như bọn họ liền bắt đầu gặp may mắn. . .

    Thuộc truyện: Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích