Home Đam Mỹ Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích – Chương 150: Làm việc? Một giờ là cực hạn!

    Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích – Chương 150: Làm việc? Một giờ là cực hạn!

    Thuộc truyện: Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

    Lúc chạng vạng, Đổng Hạo Triết thấy được trên đường cao tốc xuất hiện tiêu chí của trạm dừng chân, liền kêu người thông tri đoàn xe phía sau, ngừng ngay tại chỗ, chờ đợi thông tri bước tiếp theo của bọn anh.

    Đội tuần tra rất nhanh đã truyền tin tức lại cho đoàn xe theo ở phía sau, vì vậy bọn họ chậm rãi dừng lại ở bên đường. Tình hình trạm dừng chân đến tột cùng ra sao, hiện tại còn chưa biết, vì vậy tổ chiến đấu sẽ đi trước điều tra một phen, chỉ cần có nắm chắc thanh lý được, bình thường sẽ trực tiếp thanh lý, sau đó mới an bài đoàn xe tiến vào trạm nghỉ ngơi hồi phục.

    Chỗ trạm dừng chân này do không phải nơi nghỉ ngơi loại hình siêu cấp lớn, vì vậy khi mạt thế giáng lâm xe cộ đậu ở chỗ này cũng không nhiều, bởi vậy số lượng tang thi cũng tương đối thưa thớt. Tổ chiến đấu đã từng trải qua nhiều lần huyết chiến, từng đụng tới tang thi còn nhiều hơn gấp mấy lần so với nơi đây, vì vậy tràng diện nhỏ như thế này căn bản không mang đến cho bọn họ phiền phức gì, không cần dùng bao nhiêu thời gian đã thanh lý xong nơi đây sạch sẽ.

    Trạm dừng chân này chỉ có hai tòa nhà trệt rộng mấy trăm thước vuông, bất quá nội dung bên trong ngược lại rất phong phú, vậy mà có một siêu thị lớn có vật tư phong phú, cùng với một nơi chuyên bán đặc sản khá lớn.

    Tổ chiến đấu vốn tưởng rằng trạm dừng chân này nhỏ như vậy, sợ rằng không có thứ gì tốt, lại không ngờ rằng đã cho bọn họ một kinh hỉ lớn. Trên mặt mỗi người tổ chiến đấu vui mừng tận đuôi lông mày, phải biết rằng vật tư thu thập được, tổ chiến đấu của bọn họ có thể trực tiếp lưu lại một phần hai mươi làm phí vất vả, ai cũng không ngại bên người dự trữ được nhiều thức ăn một chút, tuy rằng doanh địa lo toàn bộ cơm nước cho thành viên tổ chiến đấu, bất quá nhà ai lại không có người nhà trẻ nhỏ, bọn họ đương nhiên không ngại điền thêm chút đồ ăn cho người nhà.

    Tổ chiến đấu lấy đi một phần của mình, thu thập xong toàn bộ thứ khác, chờ đợi sau khi tổ hậu cần tiến vào trạm dừng chân sẽ chuyển giao lại cho bọn họ.

    Đoàn xe dưới sự an bài của tổ chiến đấu tiến vào có trật tự. Sau khi vào bắt đầu công tác xây dựng cơ sở tạm thời của bọn họ, điều này không cần phân phó, công tác nghỉ ngơi hồi phục nhất định phải làm khi chạng vạng mỗi ngày, trong lòng mọi người đều rất rõ ràng. Vì vậy dựng lều thì dựng lều, bắc nồi thì bắc nồi, phụ trách đi lĩnh vật tư thì đi lĩnh vật tư, chuẩn bị nấu cơm thì nấu cơm. . .

    Chỉ có người dị năng hệ thủy được tập hợp lại có chút chân tay luống cuống, ngày hôm nay là ngày đầu tiên làm việc của bọn họ, bọn họ còn chưa rõ nên làm như thế nào.

    Lúc này, Chân Nhất Long mang theo một đám công nhân vận chuyển, nhấc thùng nước trống qua, gọi những người dị năng hệ thủy chân tay luống cuống đó, kêu bọn họ cùng anh tiến vào một tòa nhà trệt. Tùy tiện chỉ một góc trống. Kêu những người dị năng hệ thủy đó ở bên đó chứa đầy những thùng nước trống này.

    Dị năng hệ thủy toàn doanh không nhiều, chỉ có năm người, bốn người đều là nữ sinh, chỉ có một là nam sinh. Bọn họ không nói thêm gì liền bắt đầu chuyên chú dùng dị năng triệu hoán nước rót nước vào trong thùng trống.

    Giữa lúc tất cả mọi người đang bận rộn làm việc, có một người quần áo vẻ mặt đều tương đối bắt mắt xuất hiện ở trước mặt mọi người, khiến người ta ghé mắt.

    Chỉ thấy cậu ta mặc một bộ áo lông màu trắng rất dài, bao cả người cậu đến kín kín kẽ kẽ, đội một chiếc nón len phủ tai màu đỏ trắng giao nhau, cùng với khăn len quàng cổ trùm hết miệng mũi cậu ta, chỉ lộ ra hai ánh mắt thật to đang hiếu kỳ nhìn bọn họ bận rộn làm việc, ánh mắt đó dường như chưa bao giờ thấy qua chuyện mới mẻ thú vị như vậy, một bộ ngây thơ thuần khiết, trong lòng cậu ta còn ôm một con cẩu sủng vật màu trắng. Cẩu sủng vật rất nhỏ, ánh mắt cực kỳ tương tự với chủ nhân cũng đồng dạng hiếu kỳ nhìn hoàn cảnh xung quanh. Cho dù không thấy được toàn bộ diện mạo của người này, nhưng chỉ vẻ mặt này thôi đã khiến cho người ta hiểu rõ đây chỉ sợ là một đứa trẻ. Cậu ta lúc này đang dùng bước tiến không nhanh không chậm đi về phía tổ hậu cần.

    Tất cả mọi người kinh ngạc đứa trẻ này là con nhà ai, thế mà xa xỉ như vậy, bộ áo lông màu trắng kia vừa nhìn đã biết là mới, huống hồ đứa trẻ này còn ôm một con cẩu sủng vật. Mạt thế này, còn có người nguyện ý lãng phí thức ăn nuôi con cẩu sủng vật trăm điều mà không có lấy một tác dụng sao? Trừ phi là phần tử có chút đặc quyền.

    Đứa trẻ đó dường như không tìm được người muốn tìm, vì vậy liền hỏi một ông cụ đang buộc dây thừng dựng lều: “Vị bác trai này, cháu tìm Chân Nhất Long ca ca, ngài biết anh ấy ở đâu không?”

    Lời này vừa hỏi, những người đặt tâm tư ở trên người đứa trẻ này đều hoàn toàn hiểu rõ, quả nhiên là phần tử đặc quyền, chỉ sợ là con trai của cao tầng nào đó của doanh địa đi, nghe xưng hô đã biết quan hệ của cậu ta với Chân Nhất Long rất tốt, phải biết rằng Chân Nhất Long chính là cánh tay thứ hai của tổ hậu cần, phó tổ trưởng a. Chỗ bọn họ ngoại trừ Trần phó đội hô thẳng tên họ của Chân Nhất Long, người khác nào dám a.

    Bất quá bọn họ có chút nghi hoặc, nói đến tam đại đầu sỏ của bọn họ hình như tuổi tác đều không lớn đi, tuy rằng nghe đồn người lớn nhất có một đứa con riêng, bất quá thấy thế nào cũng không có khả năng có đứa con lớn như vậy đi, vậy người này tới cùng là thần thánh phương nào?

    Ông cụ vừa nghe là tìm Chân phó tổ trưởng, nhanh chóng chỉ đường: “Chân phó tổ trưởng đi phòng ở chỗ đó, cháu đến đó tìm xem.”

    Đứa trẻ đó nghe xong, hai mắt cong thành một vầng trăng rằm, cười tủm tỉm nói lời cảm tạ với ông cụ kia, lúc này mới đi đến phòng ở kia.

    Mọi người khó nhịn hiếu kỳ, ồ một tiếng nghị luận lên, nhao nhao suy đoán đó là con cái nhà ai, đáng yêu hữu lễ như thế, hơn nữa hẳn là một đứa trẻ xinh đẹp, không thấy được ánh mắt của cậu ta hữu thần như thế sao, đứa trẻ có ánh mắt hữu thần khẳng định trông không kém.

    Lúc này chợt nghe thấy một tiếng ho khan lạnh lùng truyền đến, một giọng nữ mang chút tức giận vang lên ở phía sau mọi người: “Thời gian làm việc, xin không nên nói chuyện phiếm.” Theo một tiếng nhắc nhở này, tất cả mọi người cúi đầu làm việc không dám nghị luận gì nữa. Nữ nhân này không dễ chọc, hơn nữa rất nghiêm, chỉ cần có chút không đúng liền trực tiếp giáo huấn.

    Thấy mọi người bắt đầu làm việc có trật tự, lúc này Giang Khinh Ngữ mới đặt ánh mắt phức tạp trên thân ảnh màu trắng kia, cô thế nào sẽ nhìn không rõ đó là ai. Tiêu Tử Lăng, không ngời tới Tiêu Tử Lăng được Sở Chích Thiên yêu thích như thế, cô rất rõ ràng, một thân y phục kia là do chính cô trong lúc bữa trưa tự mình đưa qua, bởi vì đó là do Sở Chích Thiên chính miệng yêu cầu.

    Không ngờ tới bộ y phục đó là Sở Chích Thiên lấy cho Tiêu Tử Lăng, cô vốn tưởng rằng là Sở Chích Thiên muốn, vì vậy đặc biệt lựa chọn một bộ áo lông tốt nhất.

    Nắm tay Giang Khinh Ngữ nắm lại chặt chẽ, tâm lý mà cô rất vất vả mới kiến thiết được khi nhìn thấy một màn này lần nữa bị đánh tan, cô đố kị phát cuồng, Giang Khinh Ngữ cho rằng sở dĩ Sở Chích Thiên lãnh đạm với cô, hết thảy đều là do Tiêu Tử Lăng giở trò quỷ, là Tiêu Tử Lăng đoạt đi hết thảy những thứ vốn thuộc về cô, sau đó còn không bỏ qua mà bôi nhọ cô, quấy nhiễu cô tiếp cận Sở Chích Thiên. Phải biết rằng người Sở Chích Thiên sủng ái hẳn là cô a.

    Tiêu Tử Lăng, mày quả nhiên là kẻ địch lớn nhất kiếp này của tao! Ánh mắt Giang Khinh Ngữ thâm độc nhìn bóng lưng kia, hận không thể dùng ánh mắt giết chết người đó.

    Vì sao Tiêu Tử Lăng mặc bộ quần áo này xuất hiện ở chỗ này? Chuyện này phải bắt đầu nói đến từ ngày hôm qua.

    Chạng vạng ngày hôm qua mới dừng xe chuẩn bị nghỉ ngơi. Trần Cảnh Văn liền tới tìm Sở Chích Thiên thương lượng chuyện, nói chuyện tài nguyên nước khan hiếm cho Sở Chích Thiên, lại đề xuất kiến nghị của anh ta, tập hợp người dị năng hệ thủy toàn doanh đến tổ hậu cần dự trữ tài nguyên nước uống cho người của doanh địa.

    Sau khi Sở Chích Thiên nghe xong liền đồng ý kiến nghị của Trần Cảnh Văn. Bất quá việc an bài đối với Tiêu Tử Lăng thì hai người lại có sự bất đồng.

    Trần Cảnh Văn hy vọng Tiêu Tử Lăng tạm thời thoát ly tổ công kiên, ngược lại tiến vào tổ hậu cần, chờ sau khi tài nguyên nước dự trữ đến lượng nhất định, rồi trở lại tổ công kiên. Đối với kiến nghị của Trần Cảnh Văn, Sở Chích Thiên không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp cự tuyệt.

    Bất quá, Sở Chích Thiên không để cho Tiêu Tử Lăng đặc thù hóa, nếu hết thảy dị năng hệ thủy của doanh địa đều tập hợp đến tổ hậu cần, Tiêu Tử Lăng làm người dị năng hệ thủy đương nhiên không thể không đi, bất quá Sở Chích Thiên chỉ an bài cậu vào lúc chạng vạng mỗi ngày khi đoàn xe nghỉ ngơi hồi phục đến tổ hậu cần làm việc một giờ.

    Trần Cảnh Văn phi thường khó hiểu đối với điều này, dù sao dự trữ tài nguyên nước quan hệ đến sự sinh tồn của bọn họ, mà Tiêu Tử Lăng ở tổ công kiên gần như không có việc gì, chỉ biết làm tổ ở trên xe của Sở Chích Thiên chơi đừa với sủng vật nhà mình (Được rồi, khi Trần Cảnh Văn đến, Tiêu Tử Lăng đang tựa lên sô pha cầm một cây chân giò hun khói đùa Tiếu Tiếu. . . ). Một màn đó thực sự rất chói mắt, khiến cho trong lòng Trần Cảnh Văn thập phần không thích.

    Sự nghi hoặc của Trần Cảnh Văn đương nhiên Sở Chích Thiên biết. Vì vậy anh vẫn tận lực giải thích một chút với bạn bè của anh, nói Tiêu Tử Lăng ở chỗ anh còn có nhiệm vụ khác, rút ra một giờ đã là cực hạn.

    Trần Cảnh Văn nghe xong lời nói của Sở Chích Thiên thì không nói gì nữa, hai người dời đi chủ đề nói một số chuyện khác, sau khi giao lưu một phen Trần Cảnh Văn mới cáo lui.

    Sở Chích Thiên hiểu rất rõ Trần Cảnh Văn nên biết lần giải thích này của anh xem như là đã uổng phí, kỳ thực Trần Cảnh Văn tuyệt không tin, chẳng qua là tôn trọng quyết định của anh nên ép xuống dị nghị, chỉ sợ trong lòng cậu ta đã nhận định anh đang bao che Tiêu Tử Lăng. Lần này chỉ sợ ấn tượng của cậu ta đối với Tiêu Tử Lăng càng kém.

    Sở Chích Thiên có chút khổ não đỡ trán, không biết vì sao từ trường của hai người Trần Cảnh Văn với Tiêu Tử Lăng lại không hợp nhau.

    Trần Cảnh Văn luôn có điều phòng bị đối với Tiêu Tử Lăng, anh muốn cho Trần Cảnh Văn hiểu rõ được một số ưu điểm của Tiêu Tử Lăng, thế nhưng vẫn nhất mực rất nhiều chuyện anh không có biện pháp nói rõ với Trần Cảnh Văn, tỷ như nói đến chuyện anh cùng với Tiêu Tử Lăng hợp tác tu luyện. . . Chuyện này thực sự quá mức quỷ dị, ngay cả anh cũng thấy có chút khó tin, thế nhưng sự thực chính là sự thực. Anh cùng tu luyện với Tiêu Tử Lăng thì tốc độ gia tăng rõ ràng từ ba đến năm lần.

    Sau khi phát hiện tốc độ tiến hóa của tang thi cùng với các loại giống biến dị xung quanh trở nhanh hơn, anh căn bản không cách nào bỏ qua loại đường tắt này, vì vậy anh không có biện pháp để cho Tiêu Tử Lăng rời khỏi anh thời gian dài như vậy, một giờ đã là nhượng bộ lớn nhất mà anh cân nhắc cuối cùng rồi.

    Vì vậy nói Tiêu Tử Lăng rất vô tội, không phải cậu không chịu đi tổ hậu cần làm việc, mà là lão đại nhà cậu thực sự không thể rời khỏi cậu! (Hình như lời này có chút nghĩa khác)

    Từ khi Sở Chích Thiên biết được Tiêu Tử Lăng ở bên ngoài “trêu hoa ghẹo nguyệt” từ trong miệng Đổng Hạo Triết, lần này lại phải đi tổ hậu cần, lo lắng cậu ở bên ngoài làm ra chuyện gì, vì vậy kêu tổ hậu cần an bài bộ quần áo này, che Tiêu Tử Lăng kín kín kẽ kẽ, nếu không phải buổi tối mang kính râm tương đối khoa trương, tin tưởng Sở Chích Thiên sẽ không bỏ qua món đó.

    Thế nhưng cho dù như thế, anh vẫn lo lắng chiếu cố một câu, ít gây phiền phức cho anh.

    Lời này khiến cho Tiêu Tử Lăng phiền muộn a, cậu cũng không phải đi trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ là đi thả nước một giờ, có cần bao ba tầng trong ba tầng ngoài thế này không? Còn có cậu ở trong mắt lão đại nhà cậu chính là một người gây sự sao? Lão đại rõ ràng là đang phỉ báng.

    Tiêu Tử Lăng đi vào trong phòng, liền thấy Chân Nhất Long đang chỉ huy người đưa từng thùng trống đến một góc nào đó trong phòng, cậu thấy một đống thùng trống chất cao cao, nhịn không được líu lưỡi: “Cần chứa đầy nhiều thùng như vậy? Nhất Long ca, thiệt hay giả vậy?”

    Chân Nhất Long nghe thấy thanh âm của Tiêu Tử Lăng quay đầu nhìn qua, liền cười nói: “Tiểu Lăng, em đã đến rồi, chỉ còn thiếu mình em thôi. Đương nhiên không phải cho bọn em thoáng cái chứa đầy hết những thùng này, có thể chứa bao nhiêu thì được bấy nhiêu. Bất quá chỉnh lý ra, dùng không xong thì vứt vào trong xe, về sau thì không cần lôi ra nữa.”

    Lần này tâm của Tiêu Tử Lăng trở lại chỗ cũ, cậu còn tưởng rằng phải Full hết những cái này chứ, hù chết cậu rồi. Nghĩ lại, không phải cậu chỉ làm một giờ sao? Mấy thùng trống kia nhiều hay không hình như không liên quan đến cậu nhỉ. Nghĩ lại như thế, mặt Tiêu Tử Lăng nhất thời giãn ra.

    Chân Nhất Long thấy bộ dạng của Tiêu Tử Lăng, có chút hiếu kỳ hỏi: “Em thế nào mặc như vậy, nếu không phải thanh âm của em, anh thiếu chút nữa đã không nhận ra em rồi.”

    Tiêu Tử Lăng nhướng mắt, cậu cũng không muốn mặc dày như thế có được không, bất quá quyết định của lão đại nhà cậu là không cho phép phản đối, vì vậy cậu đành phải như thế.

    Lúc này, bên cạnh có người tìm đến Chân Nhất Long, nói Trần phó đội tìm anh, Chân Nhất Long liền vội vã nói lời tạm biệt với Tiêu Tử Lăng, trước khi rời đi chỉ chỉ chỗ người dị năng hệ thủy, tỏ ý địa điểm làm việc của Tiêu Tử Lăng cậu ở đó.

    Sau khi Tiêu Tử Lăng nói lời tạm biệt với Chân Nhất Long, mới ôm Tiếu Tiếu tiếp tục đi vào trong, đi tới địa phương cậu tạm thời phải làm việc một giờ.

    Thuộc truyện: Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích