Home Đam Mỹ Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích – Chương 210: Điều kiện? Một mạng đổi một mạng!

    Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích – Chương 210: Điều kiện? Một mạng đổi một mạng!

    Thuộc truyện: Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

    Lời này khiến cho hết thảy người chưa rõ thân phận của Tiêu Tình Vân đều chú ý. Lúc này Chân Nhất Long cao giọng đáp: “An bài chức vụ của căn cứ chúng ta, sẽ không lấy thức tỉnh hay không làm tiêu chuẩn, chỉ xem người đó có thích hợp hay không, Ngô Khánh Vân, mày không nên tiếp tục bịa đặt thị phi.”

    Ngô Khánh Vân nghe vậy điên cuồng cười lên: “Chân Nhất Long, anh chột dạ? Vì sao không cho tôi công bố ra thân phận chân thực của nữ nhân này?”

    Chân Nhất Long lạnh mặt nói: “Ngô Khánh Vân, không nên để nữ nhân vô tội dính dáng vào, mày có còn là nam nhân hay không?”

    Tay phải túm hàm dưới nữ nhân của Ngô Khánh Vân dùng sức nắm, bởi vì đau đớn, khiến cho Tiêu Tình Vân từ từ tỉnh lại, lúc này cô nửa quỳ dưới đất, vẻ mặt mê mang, thế này là chuyện gì? Cô không phải ngủ trong ký túc xá của mình sao? Vì sao sẽ khó hiểu xuất hiện ở chỗ này?

    Ngô Khánh Vân lạnh lùng nói: “Cô ta là vô tội sao? Nếu không phải là tiểu cô của Tiêu Tử Lăng, cô ta có thể ngồi trên chức trưởng ban vật tư của bộ chữa trị sao?” Hắn cao giọng hô to, “Đây là chứng cứ Tiêu Tử Lăng lạm dụng chức quyền, xếp người thân của mình vào vị trí thực quyền quan trọng, thử nghĩ người sống sót bình thường nào có thể nhận được chức vị thực quyền như vậy?”

    Lời này vừa nói ra, không ít người đều kinh hô lên, chẳng lẽ Tiêu Tử Lăng đó thật là một người như vậy sao? Mà những người tham dự phản loạn lại càng nhao nhao hô: “Tiêu Tử Lăng tiểu nhân đê tiện, lăn ra khỏi căn cứ của bọn tao. . .”

    Thấy hiện trường hỗn loạn một mảnh, Sở Tiểu Thất hừ lạnh một cái, hàn khí toàn thân nổ phát ra, sự băng lãnh bất thình lình khiến cho người xung quanh nhất thời im tiếng, hiện trường đột nhiên tĩnh mịch một mảnh.

    Sở Tiểu Thất lạnh lùng thốt: “Muốn tăng thêm tội, nào lo không cách.”

    Chân Nhất Long lớn tiếng phụ họa: “Không sai, theo như lời mày, Giang Khinh Ngữ cũng là tiểu cô của Tiêu Tử Lăng? Thực sự là hoang đường.”

    Lời nói của Chân Nhất Long để cho mọi người nhớ tới Giang Khinh Ngữ xinh đẹp kia, sự kinh nghi vốn có giảm đi rất nhiều, thấy Chân Nhất Long chỉ dùng một câu nói đã xoay chuyển được cục diện dư luận tốt mà hắn kiệt lực sáng tạo ra, Ngô Khánh Vân nhất thời nổi giận, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh đừng giúp Tiêu Tử Lăng nói chuyện, Giang Khinh Ngữ tính là nhân vật gì, chẳng qua là một bình hoa bị đẩy lên trước sân khấu, một con rối công bố một chút cái gọi là tin tức mà thôi, cô ta có thực quyền gì? Chân Nhất Long, tôi nói chính là thực quyền, căn cứ này có nữ nhân nào có thể lấy được vị trí như vậy? Thế nhưng cô ta lại có được, mà hết thảy điều này đều là do Tiêu Tử Lăng an bài, quả nhiên là hoàng thân quốc thích a!” Mặt hắn lộ trào phúng, nội hàm trong lời đó tất cả mọi người đều nghe hiểu.

    Tay Sở Tiểu Thất đặt phía sau lưng dùng sức nắm, nó không có nắm chắc cứu được Tiêu Tình Vân ở trong tay Ngô Khánh Vân, nó chỉ có thể nhịn.

    Lúc này Chân Nhất Long hổn hển nói: “Bộ chữa trị do tôi phụ trách, chức trách của Tiêu Tình Vân có một tay tôi an bài, cô ấy có thể đảm nhiệm đó là bởi vì có năng lực đó, căn bản không có bất kỳ quan hệ nào tới Tiêu Tử Lăng.”

    “Chân phó tổ trưởng nói không sai, trong khoảng thời gian Tiêu Tình Vân đảm nhiệm chức vụ đó, không hề xuất hiện chỗ sơ xuất nào, vậy biểu thị cô ấy có thể đảm nhiệm được.” Lý Mạc Ngôn lạnh lùng mở miệng hỗ trợ.

    “Không sai, Tiêu trưởng ban làm rất tốt, chúng tôi đều có thể chứng minh!” Một cô gái thủ hạ của Lý Mạc Ngôn phẫn nộ nói. Các cô gái trong căn cứ đều biết Tiêu Tình Vân, cô ấy rất chiếu cố các cô, tựa như một chị cả vậy.

    Lời này vừa ra, các cô gái lần lượt mở miệng tán thành, theo một số thanh âm này xuất hiện, cục diện lần nữa xoay chuyển.

    “Bọn mày đều là một bọn, bọn mày đều cùng cấu kết với Tiêu Tử Lăng làm việc xấu.” Ngô Khánh Vân không cách nào khống chế kêu gào. Sở Chích Thiên công bố Tiêu Tử Lăng làm phó tổ trưởng tổ công kiên, thấy thế nào cũng rất không thỏa, vì sao không có ai đứng ra phản bác chứ, nói đến cùng đều là một đám người ba hoa nịnh hót.

    Thấy tâm tình Ngô Khánh Vân kích động, tay vốn nắm chặt hàm dưới Tiêu Tình Vân đột nhiên buông ra, Sở Tiểu Thất vẫn luôn chuẩn bị công kích đột nhiên ra tay, chỉ thấy Tiểu Thất đột nhiên xuất hiện ở trước người Ngô Khánh Vân, tay trái túm lấy tay phải Ngô Khánh Vân, tay phải dò xuống, khi chuẩn bị bắt lấy Tiêu Tình Vân thuấn di trở về, một đạo quang thuẫn của Ngô Khánh Vân đánh văng tay phải bắt lấy Tiêu Tình Vân của Sở Tiểu Thất ra. Tay trái hắn trực tiếp bắt lấy Tiêu Tình Vân, kéo ra sau, mang Tiêu Tình Vân rời khỏi Sở Tiểu Thất, tay phải thoáng giãy, thoát khỏi tay trái của Sở Tiểu Thất.

    Trong lòng Sở Tiểu Thất căng thẳng, biết lần cứu người này đã thất bại, nó chỉ có thể bất đắc dĩ lần nữa thuấn di về lại vị trí cũ.

    Một chuỗi động tác liên tiếp này chỉ ở trong nháy mắt, có một số người phản ứng chậm căn bản không hề phát hiện Sở Tiểu Thất từng có điện thoại, cho dù ánh mắt nhạy bén cũng chỉ thấy Sở Tiểu Thất đột nhiên biến mất lại xuất hiện rồi biến mất rồi lại xuất hiện, mà trong lúc đó xảy ra chuyện gì tất cả mọi người đều mù mờ, đương nhiên người thức tỉnh trên cấp ba vẫn thấy được tàn ảnh giao thủ trong nháy mắt giữa Sở Tiểu Thất với Ngô Khánh Vân, biết hai người bọn họ trong chớp mắt đã giao thủ một lần.

    Ngô Khánh Vân toát một thân mồ hôi lạnh lần nữa tóm Tiêu Tình Vân trong tay, ban nãy thiếu chút nữa đã bị Sở Tiểu Thất đắc thủ, may mắn hắn có kỹ năng Quang Thuẫn, cách ly hết thảy công kích vật lý, mới ngăn cản được Sở Tiểu Thất.

    Hắn bị làm cho tức giận đột nhiên tay phải xuất hiện một lưỡi dao sắc bén, mặt hắn vặn vẹo nói: “Mày muốn cứu cô ta? Đây là kết quả.”

    Nói xong, lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm về phía bờ vai Tiêu Tình Vân, chỉ nghe thấy Tiêu Tình Vân kêu thảm một tiếng, bờ vai bị lưỡi dao sắc bén trực tiếp xuyên thủng, máu trào ra. Vì sự đau đớn đột nhiên tới này, toàn thân cô run rẩy đôi mắt vốn còn mê mang bắt đầu rõ ràng hơn.

    “Chớ chọc giận tao, bọn mày dám động một lần, tao sẽ cho cô ta một dao, trừ phi bọn mày muốn cho cô ta nhận hết giày vò thống khổ đổ máu mà chết, bằng không đứng ở đó đừng động cho tao.” Ngô Khánh Vân âm lãnh nói, lúc này trong mắt hắn tất cả đều là sự điên cuồng, hắn biết kế hoạch của mình đã tiêu tan, nếu muốn thành công nữa đã rất khó, nhưng hắn không cam lòng thất bại như thế, hắn muốn tuyệt địa phản kích, mà hy vọng đó ngay trên người nữ nhân trước mắt, chỉ cần để cho bọn chúng sợ ném chuột vỡ đồ, hắn vẫn còn có cơ hội.

    Tiêu Tình Vân triệt để tỉnh táo lại thần trí biết tình hình của bản thân thập phần không ổn, sự đau đớn trên vai đã chứng minh điểm ấy.

    “Tiêu Tử Lăng, tiểu cô của mày ở trong tay tao, mày có gan thì đi ra!” Ngô Khánh Vân hô lớn.

    Tiêu Tình Vân cả kinh trong lòng, biết mục tiêu của tên bắt cô là cháu trai của cô, tim của cô thoáng cái nhấc lên, tuyệt đối không hy vọng thấy Tiêu Tử Lăng bởi vì cô mà rơi vào nguy cơ.

    Hai hàng lông mày của Sở Tiểu Thất nhíu chặt, lạnh mặt nhìn Ngô Khánh Vân lớn tiếng muốn Tiêu Tử Lăng đi ra, trong đầu xoay quanh thế nào cứu được tiểu cô của Tiêu Tử Lăng, chỉ có nó với Chân Nhất Long biết, Tiểu Lăng với Trần Cảnh Văn đã đi làm việc rồi.

    Ngô Khánh Vân liên tục kêu mấy tiếng, lại không nhận được đáp trả càng thêm phẫn nộ, Tiêu Tử Lăng không ra mặt, tác dụng của Tiêu Tình Vân sẽ không lớn như vậy nữa, vì nhanh chóng bức Tiêu Tử Lăng ra, Ngô Khánh Vân không chút do dự lần nữa giơ lên lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm về phía bờ vai còn lại của Tiêu Tình Vân.

    “A!” Một tiếng kêu thảm thê lương vang lên từ trong miệng Tiêu Tình Vân. Mọi người bởi vì sự hung ác của Ngô Khánh Vân mà xúc động phẫn nộ đầy mặt, thậm chí những người phản loạn đều kinh ngạc vì Ngô Khánh Vân lại tàn nhẫn giày vò một cô gái yếu đuối như thế.

    Mặt Ngô Khánh Vân không biểu cảm rút lưỡi dao ra, máu đỏ tươi phun ra theo động tác của hắn, nhanh chóng nhuộm đỏ mặt đất.

    Thổi đi một giọt máu tươi cuối cùng trên lưỡi dao, Ngô Khánh Vân đột ngột bạt tai một cái, trực tiếp đánh Tiêu Tình Vân đau sắp ngất đi tỉnh lại, hắn âm lãnh nói: “Tiêu Tình Vân, đừng hận tôi, đây đều là lỗi của cháu trai nhà cô, nếu nó dứt khoát đi ra, cô cũng sẽ không cần chịu giày vò này, muốn hận thì hận cháu trai nhà cô đi. Ai biểu nó là một con rùa đen rút đầu chứ. Không biết đến khi đâm đến dao thứ mấy trên người cô, nó mới ra nhỉ? Lại hoặc là vì chính nó, thờ ơ lạnh nhạt cho cô đổ máu đến chết?”

    Nhịn xuống đau đớn, Tiêu Tình Vân giật nhẹ khóe miệng lộ ra một nụ cười thảm liệt, thanh âm cô khàn khàn nói: “Cháu trai nhà tôi là rùa đen rút đầu? Vậy còn cậu, dùng nữ nhân bình thường tôi đây uy hiếp nó, cậu so với rùa đều không bằng a. . .”

    Ngô Khánh Vân thấy nữ nhân này thế mà còn nói châm chọc, không cần suy nghĩ, lần nữa giơ lên lưỡi dao đâm xuống, lần này hắn lựa chọn chính là bắp đùi của Tiêu Tình Vân.

    “A!” Thân thể Tiêu Tình Vân run mạnh lên, lần nữa kêu thảm một tiếng.

    “Ngô Khánh Vân, mày đê tiện!!!” Chân Nhất Long phẫn nộ quát, hai mắt anh đỏ đậm, đối với việc mình chỉ có thể trừng mắt nhìn Tiêu Tình Vân chịu giày vò, cảm thấy bất lực mà thống hận vô cùng.

    “Nói đi, mày tới cùng muốn thế nào, mới có thể thả Tiêu Tình Vân.” Đới Hồng Phi một phen kéo Chân Nhất Long muốn bổ nhào lên lại, lạnh lùng hỏi, hiện tại then chốt nhất là cứu Tiêu Tình Vân ra.

    Ngô Khánh Vân lạnh lùng thốt: “Tao muốn Tiêu Tử Lăng chết! Một mạng đổi một mạng.”

    “Tuyệt không thể!” Sở Tiểu Thất không cần suy nghĩ trực giác cự tuyệt.

    “Vậy thì chỉ có cô ta chết!” Ngô Khánh Vân lãnh khốc một tay túm Tiêu Tình Vân lên, lưỡi dao trong tay đặt trên cổ Tiêu Tình Vân, đầu nhọn rất sắc bén, trực tiếp đâm rách da thịt, một sợi máu tươi chảy xuống dọc theo cần cổ trắng nõn.

    Hiện trường lần nữa rơi vào cục diện bế tắc, đám người Sở Tiểu Thất trong lúc nhất thời bó tay không có cách.

    Thấy đến loại thời khắc này, mà còn chưa thấy cái bóng của Tiêu Tử Lăng, Ngô Khánh Vân nhất thời cười lạnh nói: “Tiêu Tình Vân, xem ra cháu trai nhà cô thực sự muốn hi sinh cô, ha ha, tới thời khắc sinh tử tồn vong, cái gọi là tình thân là bạc nhược như thế, phản bội. . .”

    Lúc này, trên mặt mọi người hiện lên vẻ kinh sợ, toàn thể kinh hô, chỉ thấy đột nhiên cả người Tiêu Tình Vân nhào về phía trước, hành vi bắt ngờ này khiến cho Ngô Khánh Vân biến sắc, không cần suy nghĩ liền triệt thoái lưỡi dao trong tay. . . Lưỡi dao sắc bén mang theo một vệt máu tươi rời khỏi cổ Tiêu Tình Vân, mà lúc này, Sở Tiểu Thất lần nữa chợt hiện, Băng Khí trong tay không chút do dự bổ về phía cánh tay bắt lấy Tiêu Tình Vân.

    Tay túm lấy lưng Tiêu Tình Vân của Ngô Khánh Vân đột nhiên đánh ra một kích, Tiêu Tình Vân bởi vì một kích này, cả người ngả về phía Sở Tiểu Thất, Tiểu Thất một phen ôm lấy, thuấn di một cái mang Tiêu Tình Vân trở về, con tin được cướp lại thuận lợi.

    “Chân Nhất Long, mau tới đây!” Tiểu Thất gầm lên, hai mắt ngoan lệ bổ về phía Ngô Khánh Vân, sát ý không chút nào che giấu.

    Chân Nhất Long nhào qua, không cần suy nghĩ, trực tiếp chuyển vận qua kỹ năng trị liệu cường đại nhất, khi dị năng của anh đi vào thân thể Tiêu Tình Vân, sắc mặt thoáng cái trở nên xám trắng, yết hầu của Tiêu Tình Vân đã bị đâm xuyên, không chỉ như thế, một kích đánh sau lưng cuối cùng của Ngô Khánh Vân, đã đánh nát toàn bộ trái tim của Tiêu Tình Vân, hai nơi vết thương trí mạng căn bản không phải thứ Chân Nhất Long hiện tại có thể cứu trị được.

    Thuộc truyện: Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích