Home Đam Mỹ Minh Hà Chi Cao Sí – Chương 48: Cao sí ngây thơ khi [ tứ ]

    Minh Hà Chi Cao Sí – Chương 48: Cao sí ngây thơ khi [ tứ ]

    Thuộc truyện: Minh Hà Chi Cao Sí

    Quân doanh ngoài thành Bắc Bình , rất là cơ mật , Chu Cao Sí   một đường kỵ mã đi theo Chu Lệ  rẽ trái rồi rẽ phải , rốt cục đến quân doanh.

    Hiện ra ở trước mặt Chu Cao Sí là cảnh tượng nhất phái ngay ngắn, sâm nghiêm nghiêm nghị, trong lòng Chu Cao Sí   tán thưởng, quả nhiên không hổ là quân của cha!

    Lúc này, nhóm sĩ tốt đang được  huấn luyện, Chu Cao Sí   đi theo Chu Lệ , chậm rãi tiêu sái tiến quân doanh.

    Sĩ tốt cùng Trương Ngọc và Trương Phụ , Chu Khả thấy, đều vội cung kính hành lễ.

    Chu Lệ  phất tay ý bảo bọn họ đứng dậy, nói “Tốt lắm! Cũng đừng dùng mấy thứ hư lễ ! Nên làm gì liền làm đi ! Trương Phụ, ngươi lại đây!”

    Trương Phụ vội cung kính đáp ứng .

    Chu Cao Sí   nhìn Trương Phụ, ôn hòa cười.

    Hắn cùng với Trương Phụ cũng đã nhiều ngày không thấy.

    Từ lúc Trương Phụ bị Chu Lệ  phái đến chiến trường, bóng dáng Trương Phụ liền ở trong Yên vương phủ tiêu thất, danh hào thư đồng này xem như để không . Bất quá , Chu Cao Sí   không ngại, ấn tượng của hắn đối Trương Phụ rất tốt, Trương Phụ cũng từng nói qua với hắn , hắn muốn làm một tướng quân uy dũng ! Nay Trương Phụ có thể ở trong quân tôi luyện, Chu Cao Sí   cũng thay hắn cao hứng.

    Vì thế, Chu Cao Sí   tiếp tục đối với Trương Phụ cười tủm tỉm , lại không biết trong lòng người nào đó đã muốn nheo lại mắt, âm trầm u ám , không tốn hơi thừa lời, đang nghĩ xem bánh bao luộc có ăn được không , hay là đôn lên ăn mới được ?

    Đi vào doanh trướng, Chu Lệ  bước hướng chủ vị ngồi xuống . Xoay người, thấy Chu Cao Sí   còn chậm rì rì đứng ở bên người Trương Phụ, hí mắt, thản nhiên kêu “Sí nhi , lại đây!”

    Chu Cao Sí   vì thế chậm rãi tiêu sái đi qua.

    Đợi Chu Cao Sí   dừng ở bên người mình, Chu Lệ  mới trầm giọng mở miệng “Trương Phụ, bắt đầu từ hôm nay , ngươi dưới trướng Bạch Hổ quân do thế tử chỉ huy! Bao gồm ngươi, từ hôm nay trở đi , ngươi chỉ cần nghe theo mệnh lệnh thế tử !”

    Trương Phụ chấn động!

    Chu Cao Sí   ngẩn ngơ, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Chu Lệ , đã thấy vẻ mặt Chu Lệ  nghiêm túc, chân thật đáng tin.

    Này, đây chính là binh quyền đó nha !!

    Chu Cao Sí   nhịn không được , thấp giọng mở miệng “ Phụ vương –”

    “Hiểu chưa? Sí nhi ! Từ ngày mai , ngươi liền cùng phụ vương đến xem Bạch Hổ quân huấn luyện!” Chu Lệ  đánh gãy lời nói Chu Cao Sí  , thản nhiên nói, một bên phất tay ý bảo Trương Phụ lui ra.

    Đợi Trương Phụ lui ra, Chu Cao Sí   tế mi hơi nhíu, hỏi “Cha…… Vì cái gì?”

    Hôm qua để cho hắn chưởng quản Ngọc Thạch trai, hôm nay lại cho hắn một chi Bạch Hổ quân, tuy nói có thể giúp lão cha làm việc là chuyện tốt, nhưng là…… Bạch Hổ quân…… Là nhiều hơn hai ngàn người nha!

    Cha…… sẽ yên tâm sao?

    Bệnh đa nghi của cha…… Không còn ?

    Chu Lệ  quay đầu, nhìn chằm chằm Chu Cao Sí  “Sí nhi , ngươi sợ?”

    Chu Cao Sí   sửng sốt, lập tức im lặng một lúc lâu, mới gật đầu , còn nghiêm túc hỏi : “ Cha, như vậy được không? Con không muốn trong tương lai , cảm tình phụ tử của chúng ta rạn nứt ……”

    Chu Lệ  sửng sốt, lập tức dừng ở Chu Cao Sí  .

    Chu Cao Sí   cũng thản nhiên nhìn lại.

    Cha hắn  dã tâm, hắn biết……

    Nhưng từ xưa đến nay, ngoài cái vị trí kia , binh quyền là mẫn cảm nhất!

    Nhớ tới mấy ngày trước, khi mình đến Đại Khánh Thọ tự vấn an hòa thượng lão sư — Đạo Diễn .

    Khi vừa chơi cờ vừa nói chuyện phiếm , Đạo Diễn  cười cười nói “Thế tử, mấy ngày trước khi bần tăng hạ sơn mua đồ, nghe được một câu chuyện thú vị, muốn kể cho thế tử nghe đôi chút .”

    “Nga? Chuyện thú vị gì vậy ? Lão sư thỉnh giảng.”

    “Có một đại tài chủ dưới sự giúp đỡ của thủ hạ trở nên giàu có , muốn lưu cho con cháu hắn, nhưng hắn sợ sau khi hắn chết , thủ hạ của hắn sẽ đến tranh đoạt , bởi vì trong tay bọn họ có một thứ , sẽ uy hiếp đến con cháu hắn, vì thế…… Tiên hạ thủ vi cường , giết vài bằng hữu kia……”

    “Vậy trong tay mấy tên thủ hạ có cái gì vậy ?”

    “Đao! Bọn họ có đao!”

    ……

    Hắn biết hòa thượng lão sư kể chuyện xưa nhưng kỳ thật là ám chỉ hoàng gia gia hắn……

    Năm đó hoàng gia gia hắn vì con cháu đời sau , giết hết công thần võ tướng……

    Lúc ấy, hắn không rõ, Đạo Diễn  vì sao phải cùng mình nói mấy điều này ?

    Nhưng sau lại……

    Đạo Diễn  lại hỏi mình “Thế tử, kỳ thật…… Đại tài chủ kia cũng không phải giết hết tất cả thủ hạ của hắn , có vài người lại không giết , thế tử biết vì cái gì không ?”

    “Bởi vì bị giết thủ hạ có đao, trong tay không có đao sẽ không bị giết.”

    “Thế tử quả nhiên trí tuệ!” Đạo Diễn  cười ha ha, lại rất là cảm khái nhìn mình, thấp giọng lẩm bẩm “Thế tử có thể hiểu được, vậy là tốt nhất……”

    Đao?

    Binh quyền?

    Tuy rằng lúc ấy trong lòng có chút lĩnh ngộ, nhưng đến hôm nay, hắn mới hiểu được, thì ra là thế!

    Hòa thượng lão sư nhất định là đã biết cha muốn đem Bạch Hổ quân cho  mình, cho nên mới uyển chuyển nhắc nhở mình cự tuyệt!

    Nay, lão cha yêu thương mình như vậy, sự tình gì đều nghĩ đến mình, cái gì cũng không đề phòng mình, nhưng …… Vạn nhất trong tương lai có thì sao ?

    Yêu thương mình, là vì mình là con hắn, không có gì xung đột ích lợi, nhưng tương lai thì sao ?

    Tương lai nếu hắn lên vị trí kia , một khi hối hận vì việc hôm nay , có lẽ…… Hai ngàn Bạch Hổ quân không tính là gì, nhưng là…… Rốt cuộc binh quyền thì sẽ thế nào đây !

    Cho nên, Bạch Hổ quân này, vô luận thế nào , mình cũng không thể nhận !

    Hắn là cha mình ,  cứ như thế làm hảo phụ tử cả đời đi!

    Chu Lệ  chậm rãi đứng dậy, kéo qua Chu Cao Sí  , giữ lại ở trong lòng mình, cúi đầu, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Chu Cao Sí  , sau một lúc lâu, lại cúi đầu nở nụ cười “Đạo Diễn  đi tìm ngươi?”

    Chu Cao Sí   ngẩn ra, lập tức chậm rãi lắc đầu “Cho dù không có câu của Đạo Diễn lão sư , con cũng sẽ cự tuyệt .”

    “Ngươi…… Không tin cha?” Chu Lệ  thở dài, trong lòng có chút ảo não, vì trước đây mình hoài nghi tiểu tử này nên để lại cho nó bóng ma khó bỏ sao ?

    “Cha…… Con không tin là…… Tương lai……” Chu Cao Sí   nhỏ giọng chậm rãi nói.

    Tương lai? Chu Lệ  ngẩn ngơ.

    Nhìn chằm chằm vẻ mặt còn thực thành thực của Chu Cao Sí  , Chu Lệ  chậm rãi cười.

    Nâng tay , ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua hai má Chu Cao Sí   , thanh âm trầm thấp mở miệng “Sí nhi , tương lai, luôn bắt đầu từ hôm nay .”

    “Cho nên , cha, con càng không thể nhận!”

    Vẻ mặt Chu Cao Sí   nghiêm túc.

    Nếu nhận chi Bạch Hổ quân này , tương lai chuyển biến xấu không phải tự tìm chỗ chôn sao ?

    Chu Lệ  cười nhẹ “Sí nhi ! Như vậy đi, cha nói với ngươi, sinh mệnh của cha đều có thể giao cho ngươi ! Ngươi còn sợ hãi tương lai không ?” Chu Lệ  vừa nói vừa nắm lấy tay Chu Cao Sí  , đặt ở trước ngực  mình, trêu tức cười nói “Cho dù hiện tại ngươi lấy bả đao đâm xuống , cha cũng tuyệt đối sẽ không nháy mắt .”

    Chu Cao Sí   nhìn chằm chằm tươi cười trêu tức của cha , trong lòng chấn động, hắn biết cha nghiêm túc  , tươi cười kia tuy rằng trêu tức, nhưng ánh mắt lại gắt gao nhìn mình chằm chằm, lộ ra chấp nhất nào đó!

    Vài lúc này tim đột nhiên đập nhanh hơn , lại càng không nghe lời mà khẩn trương, còn có vui sướng…… Vì thế, theo bản năng rút tay về , Chu Cao Sí   nột nột mở miệng , nói “Cha…… Con đã biết.”

    Chu Lệ  nhìn hai tai Chu Cao Sí hồng hồng , cúi đầu cười, tươi cười có chút đắc ý , có chút ý vị thâm trường, hơi hơi buông lỏng tay ôm Chu Cao Sí   , Chu Lệ  từ trên người lấy ra một khối lệnh bài điêu khắc hình lão hổ , nắm lấy tay Chu Cao Sí  , phóng tới trong tay hắn “Hảo hảo giữ lấy lệnh bài này , biết không?”

    Chu Cao Sí   cúi đầu nhìn chằm chằm lệnh bài trong tay, chậm rãi gật đầu.

    ************

    Ngày hôm nay , Đạo Diễn  đi vào Yên vương  phủ.

    Nhìn lệnh bài màu trắng trên bàn Chu Cao Sí  , Đạo Diễn  ngẩn ra, lập tức than khẽ “Thế tử…… Không phải đã hiểu sao ?”

    Chu Cao Sí   trong lòng cười khổ, cũng không phải chính hắn muốn nhận .

    Nhưng nhìn Đạo Diễn  thở dài, trên mặt Chu Cao Sí   vẫn là ôn hòa cười, trấn an nói “Lão sư, cái gọi là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Cao Sí  làm hết sức là được.”

    Đạo Diễn  chậm rãi lắc đầu.

    Trong lòng thở dài, rốt cuộc thế tử vẫn quá mức nhân hậu cùng thiên chân .

    Trên đời này , thứ khó dò nhất là lòng người .

    Mà khi Đạo Diễn  đi vào Tùng Trúc viện , Chu Lệ  liền đi thẳng vào vấn đề , nói “Đạo Diễn , Bạch Hổ quân kia ta đã giao cho Sí nhi  . Về sau Trương Phụ cũng nghe hiệu lệnh của hắn .”

    “Nhưng là…… Vương gia, cái này……”

    “Đạo Diễn !” ngữ khí Chu Lệ  có chút khinh đạm “Ta sẽ không thương tổn Sí nhi  !”

    Đạo Diễn  đành phải nuốt xuống lời nói đến bên miệng, trong lòng cười khổ, thôi! Hắn sẽ không nhiều lời . Rốt cuộc cũng là chuyện Chu gia bọn họ a. Hắn là ngoại nhân mà can thiệp vào cũng không tốt. Ai.

    “Đạo Diễn , hôm nay ngươi tiến đến là có chuyện gì sao ?” Chu Lệ  trầm giọng hỏi.

    **********

    Vì thế, từ khi nhận Bạch Hổ quân , Chu Cao Sí   bắt đầu kỵ mã đi theo Chu Lệ  , bắt đầu cuộc sống bận rộn……

    Mỗi ngày , khi mặt trời ló rạng , đã bị cha hắn  lôi ra khỏi ổ chăn để luyện võ ……..

    Sau đó, rửa mặt rồi dùng điểm tâm xong , liền đi theo cha đến Ngọc Thạch trai xem sổ sách, làm quen các loại sự vụ……

    Sau đó nữa , lại kỵ mã đi theo cha đến quân danh, làm quen các loại huấn luyện của Bạch Hổ quân……

    Vì thế, ngày sớm đêm muộn ……

    Chu Cao Sí   nằm ở trên ghế dựa , nhìn minh nguyệt trên trời , thở dài, vẻ mặt có chút mờ mịt ,có chút hoang mang.

    Tự ngày ấy, hắn cùng cha nói chuyện sau cũng sẽ không suy nghĩ linh tinh , cha cũng bắt đầu giao từng sự tình một cho mình làm , tỷ như nói , quản lý một ít sinh ý ngầm của vương phủ — Ngọc Thạch trai, còn có đến quân doanh đóng quân ở ngoài Bắc Bình để tuần tra , trong tay còn có một chi Bạch Hổ quân ……

    Nhưng là……

    Hắn cũng chưa từng nghĩ tới rời khỏi cha hắn nha.

    Nhớ tới hôm nay……

    Sau khi hồi phủ , đầu tiên là đến Tùng Trúc viện nghỉ tạm một phen, tính dùng cơm, đã thấy một nữ tử xinh đẹp được quản gia dắt vào , đi vào Tùng Trúc viện.

    Mà cha hắn  nhìn về phía nữ tử xinh đẹp kia , lại nở nụ cười?!

    Cha……

    Ngươi cười lên thực khó xem!

    Để cho hắn không thoải mái vẫn là, cha hắn  lại lấy cớ để cho hắn nghỉ ngơi , đem hắn đuổi ra Tùng Trúc viện!!

    Trong lòng rầu rĩ không thôi, vẫn buồn từ đó đến bây giờ .

    Nhưng hôm nay, tắm rửa xong , gió đêm thổi đến , tâm hắn chậm rãi tỉnh táo lại, rồi lại hoang mang.

    Mình rốt cuộc tức giận vì cái gì ?

    Lão cha muốn nữ nhân thì thực bình thường a!

    Gãi đầu, Chu Cao Sí   thập phần hoang mang.

    Thuộc truyện: Minh Hà Chi Cao Sí