Home Đam Mỹ Minh Hà Chi Cao Sí – Chương 53: Khi cao sí thức tỉnh [ ngũ ]

    Minh Hà Chi Cao Sí – Chương 53: Khi cao sí thức tỉnh [ ngũ ]

    Thuộc truyện: Minh Hà Chi Cao Sí

    Tại tiểu trù phòng , Chu Lệ  nhìn chằm chằm một đoàn mì sợi trắng trước mặt , xoay người, nhìn phía sau , Chu Cao Sí đang tựa vào trên bàn cười tủm tỉm , hỏi “Sí nhi , nếu không, chúng ta ăn mì vắt đi ?”

    Ngoài tiểu trù phòng , hai sư phó nơm nớp lo sợ nhìn phụ tử hai người đang đứng trong bếp .

    Trong lòng kinh ngạc lại khó hiểu, Vương gia cùng thế tử sao lại chạy tới tiểu trù phòng chứ ?

    Cuối cùng……

    Chu Cao Sí   chậm rãi ăn mì nước , tế mi hơi nhíu, vẫn là…… Mì nước bên ngoài ngon hơn ……

    “Sí nhi , chờ thêm vài ngày, cha sẽ mang ngươi đi ra ngoài ăn.” Một bên , Chu Lệ  nhìn Chu Cao Sí   nhíu mày, liền nói.

    Chu Cao Sí   liếc Chu Lệ … Bên giầy có hạt cát nha , ngẩng đầu, cười tủm tỉm nói “Cha có thể mang con đi ra ngoài sao? Không phải còn phải giả trang bệnh nặng sao? Nếu không, cha chấp nhận cho con , không cần dùng từ gạt trẻ con để lừa con , rất vất vả cho cha …… Cha, ngài có chịu không?”

    Chu Lệ  bị kiềm hãm, được không?!

    Ngươi hỏi cha có chấp nhận việc hôn nhân của ngươi không ư ?!

    Chu Lệ  từ trong lòng phát giận , mạnh mẽ vỗ bàn đứng dậy, đang muốn mắng chửi người, lại thoáng nhìn trên mặt Chu Cao Sí tuy rằng cười tủm tỉm , nhưng trong đôi mắt  cũng là tức giận.

    Không khỏi ngẩn ra.

    Tiểu tử này…… đang sinh khí?

    Trong lòng thoáng bình tĩnh chút, vừa mới…… Tiểu tử này nói cái gì?

    Không cần dùng từ gạt trẻ con để lừa con???

    “Sí nhi …… Cha…… Khi nào thì lừa gạt ngươi?”

    Chu Cao Sí   buông chiếc đũa, từ từ đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, cười tủm tỉm nói“Cha, cát ở hậu viện Tùng Trúc viện khi nào thì chạy đến ngọn núi kia ? Cha nếu không muốn nướng khoai cho con thì nên nói thẳng , sao lại nói dối con chứ ?” Nói xong lời cuối cùng, Chu Cao Sí   tươi cười càng sâu , ngữ khí càng thêm khiêm tốn .

    Tuy rằng nói muốn ăn khoai lang nướng, bất quá là cố ý nói , chỉ muốn nhìn bộ dáng khó xử của cha một chút , trong lòng cũng không quá trông cây cha hắn sẽ nướng được khoai cho mình , ai kêu cha hắn làm ra cái chuyện kinh mã như thế !!

    Chu Cao Sí tuyệt đối sẽ không thừa nhận , khi hắn hồi phủ là lúc lòng tràn đầy chờ mong khoai lang nướng của cha !

    Chu Cao Sí   lại càng không thừa nhận , khi không thấy khoai lang nướng của cha , lòng tràn đầy mất mát !!

    Mà khi cha nói cha đi vào trong quân để lừa hắn ……

    Chu Cao Sí   tuyệt đối tuyệt đối sẽ không thừa nhận , trong lòng có điểm tức giận cùng toan sáp!

    Cha hắn thế nhưng lừa hắn?!

    Chu Lệ  trong lòng lộp bộp, vội thân thủ muốn kéo qua Chu Cao Sí  , Chu Cao Sí lại né tránh, cung kính nghiêm nghị chắp tay “Phụ vương thân thể không khoẻ , phải nghỉ nhiều hơn , con cáo lui .”

    Chu Lệ  nhíu mày, mạnh mẽ đem Chu Cao Sí   kéo qua, vòng ôm vào trong ngực.

    Chu Cao Sí muốn giãy dụa, Chu Lệ  thấp giọng cảnh cáo nói “Sí nhi  là muốn để cho cha ôm ngươi đi ra ngoài sao?”

    Chu Cao Sí   dừng một chút , chậm rãi an tĩnh lại, trong lòng cũng khó chịu, cha hắn mỗi lần hắn không để ý liền vận dụng “Vũ lực” là sao ?

    Chu Lệ  cúi đầu nhìn Chu Cao Sí  rũ đôi mắt, vẻ mặt bình tĩnh, biết tiểu tử này thật sự sinh khí, trong lòng có chút bất đắc dĩ cùng xấu hổ, cái vật đen sì sì kia …… Hắn thật sự không muốn cho tiểu tử này thấy !

    Than nhẹ một tiếng, Chu Lệ  chậm rãi mở miệng “Sí nhi , cha mang ngươi nhìn cái này ……”

    Chu Cao Sí   hơi hơi nâng mắt , nhìn cha hắn một cái .

    Đã thấy bộ dáng cha hắn thực như đang xấu hổ ……

    Ân?

    Đợi đi vào bãi cát ở hậu viện , đợi cha hắn đem đào lên thứ gì đó đen đen sì sì……

    Chu Cao Sí   sửng sốt, lập tức chậm rãi đi đi qua, nhìn vật đen sì trên tay cha hắn một lúc lâu , nâng lên ngón tay trạc trạc, mới giựt mình mở miệng hỏi “Cha…… Đây là…… Khoai lang?”

    Sắc mặt Chu Lệ  ửng đỏ, lập tức trừng mắt “Đây là khoai lang!!”

    Chu Cao Sí  nhìn cha một lúc lâu , nhịn không được nở nụ cười.

    Tế mi loan loan , nhếch miệng cười làm khuôn mặt ngốc ngốc đáng yêu, Chu Lệ  không khỏi nhìn ngắm đến sửng sốt, trong lòng hoảng hốt, thật vất vả lấy lại tinh thần, trong lòng thâm trầm không thôi, tiểu tử này thật sự là càng lớn càng…… xinh đẹp !

    Mà Chu Cao Sí   đã lấy qua khoai lang đen sì sì trên tay cha hắn , chậm rãi bóc vỏ .

    Chu Lệ  vừa thấy, vội đoạt lấy, trừng mắt “Không được ăn!”

    “Cha?” Chu Cao Sí   nhíu mày, đó là khoai lang mà cha nướng cho hắn ăn mà !

    Chu Lệ  ghét bỏ , ném khoai lang nướng trên tay xuống, đối Chu Cao Sí   không hờn giận nói “Không được ăn cái này! Chờ sáng mai , cha nướng cho ngươi một củ khác ngon hơn nhiều  !”

    Chu Cao Sí   sửng sốt, lập tức cười nói “Cha, không cần.”

    Hắn chỉ cần biết cha thật sự có nướng khoai lang cho hắn là đã vui vẻ .

    Chu Lệ  dắt tay Chu Cao Sí , không để ý tới, chuyển mở lời đề , thản nhiên nói “Sí nhi , hôm nay trở đi ngươi liền ở Tùng Trúc viện, biết không?”

    Chu Cao Sí  dừng lại cước bộ , trụ tại  Tùng Trúc viện?

    Cùng cha hắn ngày ngày đêm đêm ở cùng……

    Chỉ nghĩ đến điều này , trong lòng Chu Cao Sí  lại bất an cùng khẩn trương  vô thố lên, trong đầu đột nhiên bính một tiếng, một màn động tình đêm đó lại xuất hiện ở trước mắt……

    Chu Cao Sí   cố gắng trừ bỏ tạp niệm trong đầu , lúc này đột nhiên phát giác tay mình được nắm chặt trong lòng bàn tay ấm áp thô ráp , đôi tay này thực làm cho người ta an tâm……

    Nhịn không được muốn rút ra.

    Nhưng Chu Lệ  theo bản năng nắm nhanh tay Chu Cao Sí , quay đầu liếc Chu Cao Sí   một cái “Hiện tại , lão cha ngươi là ta đang ‘Bệnh’ nằm ở giường, ngươi chẳng lẽ không chiếu cố ta sao?”

    Chu Cao Sí   bị kiềm hãm, bệnh, nằm, ở, giường?!

    ************

    Lúc này…… trong Phương Hoa viện……

    Từ thị  ngồi ngay ngắn ở thượng vị , nhìn Trương gia tiểu thư được nha hoàn nâng vào .

    Tuy rằng chưa thấy rõ khuôn mặt, nhưng nghe Trương gia tiểu thư này nhẹ giọng mở miệng “Dung Nguyệt bái kiến Vương phi.”

    Thanh âm ôn ôn nhu nhu, dáng đi cũng đoan trang tao nhã.

    Từ thị  trong lòng nhẹ nhàng thở dài, nếu không phải thế cục lúc này, Trương gia tiểu thư này làm thê tử của Sí nhi thực không tồi.

    Nhưng trên mặt, Từ thị  ưu sầu thở dài “Ủy khuất Trương tiểu thư .”

    Trương Dung Nguyệt hơi hơi ngẩng đầu, khuôn mặt nghiên lệ, một đôi mắt rất trong trẻo.

    “Vương phi nói quá lời, Dung Nguyệt cũng không cảm thấy ủy khuất.” Trương Dung Nguyệt ôn nhu nói .

    Từ thị  khẽ cười nói “Nghe nói Trương gia tiểu thư hiền đức thục lương, hôm nay vừa thấy, quả thế.” Dừng một chút, Từ thị  nhẹ giọng nói “Trương tiểu thư cứ ở nơi này của ta đi , chỉ cần Vương gia tỉnh lại, hôn sự liền lập tức làm.”

    Trương Dung Nguyệt đứng dậy, hơi hơi xoay người chỉ lễ nói “Dạ , Dung Nguyệt hết thảy đều nghe Vương phi .”

    Từ thị  mỉm cười, nhìn chằm chằm vẻ mặt Trương Dung Nguyệt lúc này bình tĩnh, trong lòng hơi hơi có chút kinh ngạc, Trương Dung Nguyệt này tựa hồ cũng quá bình tĩnh đi ?

    *********

    Tam Bảo vội đi ra Thính Đào viện , đang muốn hướng phương hướng Tùng Trúc viện đi đến, chuyển qua hành lang, đột nhiên thấy đối diện chỗ rẽ đi tới mấy người.

    Đi đầu là quan gia tiểu thư được một nha hoàn chậm rãi đờ đi hướng Phương Hoa viện .

    Tam Bảo sửng sốt.

    Vị quan gia tiểu thư kia chẳng lẽ là Trương tiểu thư mới từ Nam Kinh đến ?

    Nhưng sao lại quen mắt đến thế ?

    Tam Bảo khổ tư , dường như…… Đã gặp qua ở đâu đó nha ?

    Tam Bảo vừa nghĩ vừa hướng Tùng Trúc viện đi đến.

    Khi đi tới Tùng Trúc viện, trong đầu Tam Bảo , linh quang chợt lóe, đúng rồi!!!

    Đó không phải là tiểu thư trong kiệu mà vài năm trước ở Quốc Khánh Thọ tự đã được thế tử nhường đường sao ?!

    Mà khi Tam Bảo chợt nhớ tới Trương gia tiểu thư kia là a , ở trong sương phòng của Phương Hoa viện, Trương Dung Nguyệt thấp giọng hỏi “Ngươi thấy rõ ràng, thế tử kia thật sự chính là vị công tử mà vài năm trước chúng ta thấy ở dưới chân núi sao ?”

    “Tiểu thư, ta thấy rõ nha , chính là vị công tử kia !”

    Trương Dung Nguyệt ngẩn ngơ một hồi lâu, trong đầu chậm rãi hiện ra thiếu niên mười hai, mười ba tuổi đứng ở chân núi, vẻ mặt thản nhiên chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn thiên không, ý cười bên miệng thực ôn hòa……

    Sau một lúc lâu, trương Dung Nguyệt mới chậm rãi có chút chua sót lẩm bẩm nói, “Vì sao…… Lại là hắn?”

    ************

    Ban đêm.

    Chu Cao Sí   nằm ở trên giường , chậm rãi hít sâu , thân thể cứng ngắc, không dám nhúc nhích, e sợ  sẽ làm cha hắn đang dựa vào giường chuyên chú nhìn thư tín lại ở bên cạnh hắn , sẽ phát hiện hắn khác thường .

    Chu Cao Sí   trong lòng phát sầu, hắn sao còn nhớ mãi cái đêm hôm đó nha !!

    Hiện tại hảo rồi , lão cha chỉ  tới gần, hắn liền tay chân vô thố, tim đập nhanh hơn, nếu như bị cha phát hiện thì làm sao bây giờ nha?

    “Sí nhi ?” Xem xong thư tín, Chu Lệ  quay đầu, chỉ thấy Chu Cao Sí   vẫn nằm không nhúc nhích, không khỏi sửng sốt.

    “A?” Chu Cao Sí   lấy lại tinh thần, đáp lời, thuận thế lặng lẽ lăn vào bên trọng .

    Chu Lệ  thoáng nhìn động tác Chu Cao Sí , lại thấy sắc mặt Chu Cao Sí đỏ lên, vẻ mặt có chút cứng ngắc, trong lòng không khỏi buồn cười.

    Tiểu tử này……

    Vẫn lại là thẹn thùng ?

    Thật sự là……

    Làm bộ vô ý miễn cưỡng nằm xuống, thuận thế kéo qua , phát hiện thân thể Chu Cao Sí càng thêm cứng ngắc , Chu Lệ  liền chậm vỗ vỗ, phóng ôn nhu âm , nói “Sí nhi …… Mau ngủ đi……”

    Chu Cao Sí  ở trong lòng kêu khổ, hắn cũng muốn ngủ thiệt nhanh a.

    Nhưng hắn cứ khẩn trương thế này thì làm sao ngủ đây !

    Ngủ không được, liền miên man suy nghĩ, thấy cha hắn nhắm mắt lại mà hai hàng lông mày lại nhíu chặt, nhịn không được vươn hai tay nhẹ nhàng vuốt lên.

    Trong lòng Chu Lệ  lúc này rất là phiền muộn, nhưng khi cảm thấy đôi tay ngắn tròn nhẹ nhè hơi hơi vuốt lông mi mình, phiền muộn trong lòng liền bất giác giảm bớt rất nhiều, bên miệng chậm rãi câu lên một mạt cười .

    Chậm rãi mở to mắt, nhìn Chu Cao Sí  , thấy vẻ mặt Chu Cao Sí lo lắng, liền ách ách nói “Sí nhi , ngủ đi, cha không có việc gì.”

    “Cha…… Là Nam Kinh bên kia……” Chu Cao Sí   thấp giọng hỏi .

    Nghĩ tới việc đột nhiên tứ hôn, trong lòng khẳng định là bên Nam Kinh có vấn đề đi.

    “Ân. Hoàng gia gia ngươi lần này khả năng không trụ được ……” Chu Lệ vừa ôm nhanh Chu Cao Sí  , vừa nói .

    Chu Cao Sí   sửng sốt.

    “Nhưng là……” Thân thể Hoàng gia gia không phải thực khang kiện sao?

    Nghĩ tới lão nhân thích cười sang sảng , lại có điểm bất công, nhưng rốt cuộc vẫn là hoàng gia gia yêu thương mình ……

    Trong lòng Chu Cao Sí   có chút phức tạp.

    “Sí nhi …… Ngươi chán ghét hoàng gia gia ngươi sao?” Chu Lệ  thấp giọng hỏi .

    Chu Cao Sí   lấy lại tinh thần, chậm rãi lắc đầu “Con không chán ghét hoàng gia gia.” Hắn kỳ thật…… Rất thích ……

    Chu Lệ  chậm rãi cười.

    “Cha……?”

    “Người mà Hoàng gia gia ngươi thích nhất vẫn là đại bá, tiếp theo, là Chu Doãn Văn .” Chu Lệ  chậm rãi nói “Ta không phải con trai trưởng, tuy rằng đối bên ngoài nói ta là con của hoàng hậu , nhưng…… Có lẽ ngay cả hoàng gia gia ngươi cũng không biết, ai là mẫu thân ta……” Chu Lệ  chậm rãi nói, thanh âm khàn khàn, mang theo thâm trầm nào đó “Đối với hoàng gia gia ngươi, ta rất kính nể, hắn không đọc qua binh thư sách vở , nhưng hắn đoạt được thiên hạ về tay Chu gia ……. Ta không phải đứa con hắn thích nhất , nhưng hắn từng nói qua, ta tối giống hắn.”

    Chu Cao Sí   oa ở trong lòng Chu Lệ  , im lặng nghe.

    “Không biết vì cái gì, ta hiện tại…… Đột nhiên rất muốn gặp hoàng gia gia ngươi……” Thanh âm Chu Lệ  càng thêm khàn khàn, theo bản năng ôm chặt Chu Cao Sí  im lặng mà ấm áp trong lòng.

    —————————————————————–

    Chú thích ~

    Mì nước 

    Mì vắt Quảng Đông

    sợi mì

    thành phẩm – đồ chay~

    Thuộc truyện: Minh Hà Chi Cao Sí