Home Đam Mỹ Minh Hà Chi Cao Sí – Chương 70: Trước tĩnh nan [ tam ]

    Minh Hà Chi Cao Sí – Chương 70: Trước tĩnh nan [ tam ]

    Thuộc truyện: Minh Hà Chi Cao Sí

    Khi Chu Cao Sí   nhìn theo Trương Dung Nguyệt  rời đi , đột nhiên thấy phía sau lưng lạnh cả người, tựa hồ có tầm mắt  nóng rực gấp gáp dính vào trên người mình?

    Chậm rãi quay đầu.

    Chỉ thấy cha hắn mặt không chút đổi đang nhìn chằm chằm hắn !

    Chu Cao Sí   bị kiềm hãm, trong lòng giật mình, cha vào … như thế nào ?

    Thính Đào viện của hắn không phải có một cái đại môn sao ?!

    Chẳng lẽ…… Cha leo tường!?

    Chu Cao Sí   bị suy đoán của mình dọa !

    Theo bản năng lắc đầu, sao có khả năng, cha hắn là Yên vương anh minh thần võ , cơ trí dũng mãnh!

    Thấy cha vẫn giữ khuôn mặt không đổi tiến đến gần hắn , Chu Cao Sí   đột nhiên thấy chột dạ, trên mặt nhếch miệng cười ngượng ngùng “Cha…… Ngài đã tới?” Thời cuộc không phải đã bắt đầu biến hóa sao? Mọi chuyện …… Đều xong rồi sao ?

    Chu Lệ  đi đến trước mặt hắn, cúi đầu, nhìn thật sâu vào hắn , đôi mắt tối đen không rõ.

    Chu Cao Sí   trong lòng run lên không hiểu, đột nhiên…… Có loại dự cảm thực xấu!

    Vội ha ha ngây ngô cười “Cha, ngài…… Chuyện của ngài đã xong sao ?”

    Chu Lệ  trầm mặc.

    Tâm Chu Cao Sí  run lên, ngài nói gì đi a ?

    “Cái kia…… Cha, ngài đói không?” Chu Cao Sí   thật cẩn thận mở miệng.

    Chu Lệ  vẫn là trầm mặc.

    Sau một lúc lâu, khi Chu Cao Sí chịu được không được không khí quái dị làm cho người ta kinh hãi đảm chiến như vậy……

    Chu Lệ  đột nhiên xoay người, ở tiếng kinh hô của Chu Cao Sí , mạnh mẽ ôm lấy Chu Cao Sí  , đi nhanh hướng trong phòng.

    Chu Cao Sí   mờ mịt, xấu hổ, trong lòng  bực bội , sao có thể ở trước mặt mọi người mà bế mình như thế chứ ?!

    Vụng trộm nhìn bốn phía, Hiểu Cầm  chỉ lo thu thập đồ đạc trên bàn , người hầu của hắn hoặc là cúi đầu, hoặc là quét rác……

    Chu Cao Sí   trong lòng nghi hoặc, bọn họ không thấy được sao?

    “Ngươi sợ hãi?” Đột ngột một thanh âm thản nhiên vang lên .

    Chu Cao Sí   sửng sốt, quay đầu, nhìn về phía Chu Lễ đã đi vào buồng trong, đưa hắn đặt ở trên tháp  , hai tay chống vào tường đem hắn chặt chẽ vòng trụ .

    “Ngươi sợ mẫu phi ngươi biết? Ngươi sợ những người khác biết? Ngươi sợ danh dự của ta bị hao tổn? Ngươi sợ những người khác sẽ khinh thường cha ngươi ? Ngươi sợ người trong thiên hạ phỉ nhổ ?”

    Chu Cao Sí   trong lòng run lên.

    “Ngươi có biết, Chu Lệ ta không quan tâm những điều đó !”

    Chu Cao Sí   im lặng. Hắn đương nhiên hiểu được……

    “Cho nên, ngươi sợ hãi , kỳ thật là chính ngươi …… Ngươi sợ bị người trong thiên hạ khinh bỉ? Ngươi sợ mẫu phi ngươi thương tâm khổ sở? Ngươi sợ danh dự của mình bị  –”

    “Không phải!! Con cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ tới!” Chu Cao Sí   mở to hai mắt, trong lòng có chút tức giận“Con, con chỉ là –” Há miệng thở dốc, lại sau một lúc lâu nói không ra lời, Chu Cao Sí   trong lòng hoảng hốt.

    Chẳng lẽ …… Kỳ thật, trong tiềm thức, mình thực sợ hãi?

    Chu Lệ  lẳng lặng nhìn hắn.

    Chu Cao Sí   có chút vô thố né tránh im lặng kia, ánh mắt lại lợi hại có thể chọc thủng ý tưởng trong lòng hắn, nhưng phát hiện, không chỗ có thể né tránh, sau một lúc lâu, có chút suy sụp cúi đầu, cười khổ “Cha…… Chẳng lẽ … Con không thể sợ sao ?”

    Chu Lệ  cũng chậm rãi mỉm cười, ngón tay chậm rãi vuốt ve  hai má Chu Cao Sí, ách thanh nói nhỏ “Ngươi đương nhiên có thể sợ hãi, chỉ là, Sí nhi , cha muốn nói cho ngươi , có cha ở, ngươi không chỉ có một người.”

    Chu Cao Sí   ngẩn ngơ.

    Theo bản năng ngẩng đầu, lại đón nhận đôi môi nồng cháy cùng bá đạo ôm của Chu Lệ .

    “Nhưng ngươi là của cha , ngươi vĩnh viễn đều là của cha !”

    ****************

    Ban đêm.

    Gió đêm hiu hiu , bầu trời đầy sao .

    Trương Dung Nguyệt  ngồi ở cửa sổ, trong tay túm nhanh túi hương , vì quá mức dùng sức nên ngón tay trắng bệch.

    Kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ, trong óc Trương Dung Nguyệt  lúc này hiện lên hình ảnh buổi sáng.

    “Kỳ thật…… Trương tiểu thư không nên tới……” Đến cuối cùng, thế tử vẫn thở dài.

    Cho dù chỉ là một chút thở dài, trong lòng Trương Dung Nguyệt  vẫn…… Hiện lên một tia rung động.

    Không nên tới sao?

    Là chỉ việc mình ngay từ đầu nàng không nên tới Bắc Bình sao ?

    Hay là mình không nên tới thăm hắn ?

    Mặc kệ là ý gì , nàng đều…… Chưa từng hối hận !

    Nàng không nên tới Bắc Bình, nhưng nàng đã đến đây. Nàng không có lựa chọn, tiên hoàng tứ hôn, nàng sao kháng chỉ? Nhưng nàng chưa từng hối hận, bởi vì…… Đối phương là hắn a.

    Có lẽ mình không nên tới thăm, lâu như vậy , nàng cũng đã sớm phát hiện, nhìn như hành động của nàng ở Yên Vương phủ không bị ngăn trở, kỳ thật, nơi nàng có thể đi rất giới hạn , Vương phi tuy rằng tươi cười thân thiết, nhưng…… Kỳ thật không tín nhiệm mình.

    Mà khi biết, Yên vương giả trang bệnh, thế tử sau lại trọng thương, trong lòng nàng dần dần hiểu được, hôn sự nàng cùng thế tử , kỳ thật…… Đã sớm chỉ là danh nghĩa.

    Cho nên, hôm nay nàng càng muốn tới!

    Vì…… Muốn gặp , kiếp này nhất định vô duyên với thế tử .

    Đưa túi hương cho hắn, cho thấy tâm ý của mình.

    Cho dù …… Loại hành vi này có bao nhiêu vô liêm sỉ ……

    “Thế tử……” Nàng không biết nên nói cái gì.

    “Chờ thêm vài ngày, ta sẽ cùng phụ vương và mẫu phi thỉnh cầu, đưa ngươi hồiNamKinh……” Nhưng không nghĩ tới thế tử lại nói muốn đưa nàng về ?!

    Nàng không thể trở về! Nàng có thể nào trở về!

    Phụ thân dặn dò nàng còn chưa làm tốt ……

    Nàng đem nàng tuổi già đều gửi vào nơi này …… Nơi này, nơi này…… Có hắn nha……

    Vì thế, nàng chậm rãi mỉm cười , mở miệng “…… Thế tử, có phải đã quên hay không? Ngài và ta là do tiên hoàng tứ hôn ……”

    “Trương tiểu thư, ngươi nên biết, chúng ta…… Căn bản là không có khả năng có chuyện thành hôn!” Thế tử nhíu mày , vẻ mặt hiện lên một tia ngưng trọng.

    Nàng trong lòng tê rần, căn bản là không có khả năng sao?

    Nàng cười, ôn nhu cười, chậm rãi nói “Thế tử…… Tiên hoàng tứ hôn, cho dù là Vương gia sợ cũng không thể cự tuyệt đi. Bởi vì…… Đó là di mệnh của tiên hoàng nha……”

    Không biết nói ra lời như thế sẽ khiến thế tử chán ghét chính mình không ?

    Nhất định là có .

    Quả nhiên, thế tử bình tĩnh nhìn mình, vẻ mặt không ôn hòa thân thiết như vừa nãy , ngược lại mang theo một tia lãnh ngưng .

    Nàng đột nhiên cảm thấy tâm của mình rất lạnh .

    Tựa như rơi vào hầm băng.

    Nhưng nàng không hối hận.

    Từ lúc đem phân tình báo thứ nhất giao cho người kia , nàng cũng đã…… lựa chọn!

    Nàng lựa chọn gia tộc của mình .

    Tựa như Vương phi nói , nữ nhân các nàng có rất nhiều thân bất do kỷ.

    Nàng chỉ có thể tự dứt khoát.

    Chỉ là…… Vì cái gì, vì cái gì, nàng vẫn cảm thấy lạnh như thế ?

    Trong lòng lạnh ……

    Không thể ức chế chua sót cùng đau đớn.

    Ánh nến ảm đạm chiếu không rõ mặt nàng , nhưng kẻ có thể thấy rõ chỉ có nàng , thấy rõ những giọt nước mắt lăn dài ……

    Nhẹ nhàng , lạch tách, lách tách rơi xuống trên túi hương đang được gắt gao nắm chặt ……

    Nàng chậm rãi cúi đầu, vẻ mặt đờ đẫn.

    Nhìn túi hương trên tay, trong đầu xẹt qua, cuối cùng, khi rời đi, thế tử đột ngột mở miệng:

    “Ngươi…… Thật sự không nên tới ……”

    Thanh âm thế tử rất nhẹ, mang theo một loại bất đắc dĩ, cúi đầu cười khổ.

    Khi đó…… Nàng quay đầu, nhìn về phía thế tử, có chút giật mình , phát hiện trên mặt thế tử đã không có cái loại lãnh ngưng , chỉ có bất đắc dĩ, chỉ có thở dài. Nhìn mình bằng đôi mắt khó hiểu cùng hoang mang .

    Thế tử không có lãnh ý ……

    Làm cho lòng của nàng chậm rãi ấm lên .

    Nàng chậm rãi cười, lẳng lặng nhìn thế tử, chỉ là nhẹ nhàng nói một câu “Có hôm nay, chẳng sợ không có ngày mai, Dung Nguyệt cũng hiểu được , không uổng .”

    Nàng thật sự không uổng , nhưng trong lòng lại có loại cảm giác không cam lòng là sao ?

    Còn có…… Thế tử vì sao không muốn nhận lấy túi hương ? Cho dù chỉ là lừa gạt nàng cũng tốt nha.

    Chậm rãi tựa đầu , chôn ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng run run .

    Cắn môi, lại vẫn  cảm thấy không đủ đè ép nỗi đau trong lòng .

    Vì cái gì…… Thế tử thế phải nói như thế ?

    “Không thể, hắn sẽ thực tức giận.”

    Vẻ mặt như vậy , lại còn nghiêm túc , ánh mắt như vậy , chuyên chú ôn nhu, cũng vì người kia sao ?

    Thật sự…… Hảo hâm mộ, hảo hâm mộ…… Người kia…… Người được thế tử yêu thương ……

    ************

    Từ thị  nhìn chằm chằm thư trên bàn , cuối thư viết, viết “Đại ca Huy Tổ chi bút” Từ thị  nhìn chằm chằm đã lâu, đôi mắt lãnh đạm, sau một lúc lâu, vẻ mặt hờ hững , chậm rãi bỏ qua một bên .

    Lại nhẹ nhàng mở ra một phong thơ.

    Nội dung rất đơn giản:

    Tiểu muội, thế tử có khỏe mạnh không ? Thời cuộc nguy hiểm, sau này, ca ca sẽ không gởi thư ……, cuối cùng báo cho muội muội biết, người mà ngươi luôn vướng bận …… Ba ngày trước đã qua đời ……

    Từ thị  ngây dại.

    Ngón tay run run, thư cứ như vậy rơi xuống ……

    Tiểu muội,…… Người kia…… Kỳ thật hắn chưa từng lấy vợ , hắn vẫn đều ở trong miếu mà tu hành ……

    Năm đó, ngươi gả cho Yên vương  là lúc đại ca tiến cử hiền tài để hắn đi làm Huyện lệnh, nhưng hắn cự tuyệt .

    Sau, hắn vẫn ở nơi mà các ngươi gặp nhau lần đâu  – tu hành ở Phương Hoa tự, hắn muốn quy y cửa phật , nhưng phương trượng không chuẩn, nói trong lòng hắn còn hồng trần vạn trượng, hắn nhất quyết muốn tu hành, không chịu rời đi……

    Tiểu muội, ta từng nói với ngươi, hắn đã cưới vợ sinh con , đều là vì lưag ngươi, ta sợ ngươi biết tình hình thực tế của hắn , ngươi sẽ liều lĩnh…… Tình cảm của ngươi cùng Yên vương , ca ca cũng biết, chỉ là, tiểu muội, rất nhiều chuyện cho dù là ca ca cùng đại ca, cũng đều là thân bất do kỷ……

    Đừng oán đại ca, hắn cũng là bất đắc dĩ.

    Năm đó Thánh Thượng tứ hôn, ai dám cãi lời?

    Mắt thấy công thần võ tướng đi theo Thánh Thượng năm đó xuất sinh nhập tử nhiều như vậy, bị giết bị tán nhà , Từ gia cũng không thể không bị nha!

    Nay, ca ca, đại ca, Từ gia, thiếu cả đời hạnh phúc của ngươi, chỉ có thể kiếp sau trả lại.

    Tiểu muội, giữ  gìn sức khỏe .

    Cuối cùng điều ca ca muốn nói cho ngươi là, người kia, hắn mãi cho đến lúc chết cũng quên không được ngươi, trong tay nắm chặt túi hương năm đó ngươi đưa  ……

    Tình thâm cả đời này , tiểu muội, ngươi cũng có thể cảm thấy không uổng đi ?

    ……

    Không uổng sao?

    Từ thị  chậm rãi ngồi xổm xuống , nhặt lên tờ giấy viết thư , che ở trước ngực , chậm rãi nhắm mắt lại, sau một lúc lâu, khóe mắt chảy xuống một giọt, hai giọt, ba giọt……

    Thuộc truyện: Minh Hà Chi Cao Sí