Home Đam Mỹ Minh Tinh PR – Chương 31

    Minh Tinh PR – Chương 31

    Thuộc truyện: Minh Tinh PR

    “Bạch tiên sinh?” Hội trưởng Tuyên có vẻ hơi nghi hoặc, “Bạch tiên sinh nào…?”

    Dung Quân Tiện cũng không biết phải trả lời thế nào, lại hỏi: “Trước đó anh cho tôi mượn dù, tôi đã nhờ người trả rồi.”

    “Đúng, tôi đã nhận được rồi.” Hội trưởng Tuyên trả lời.

    Bạch Duy Minh cũng không trực tiếp trả lại dù ngay trước mặt, mà giao cho quản lý khách sạn, nói đây là dù che mưa của hội trưởng Tuyên. Quản lý khách sạn đã trả lại cây dù cho hội trưởng Tuyên.

    “Nhận là tốt rồi.” Dung Quân Tiện gật đầu, lại nói, “Nghe nói cây dù kia rất đắt. Sao anh tiện tay cho mượn luôn vậy, cũng không sợ người khác không trả à?”

    Hội trưởng Tuyên đáp: “Tôi cũng không biết cây dù kia đáng giá bao nhiêu.” Nói đoạn, hội trưởng Tuyên lại nghĩ tới tình hình lúc đó, nhớ đến khi đó trên mặt Dung Quân Tiện điểm đầy hạt mưa, hội trưởng Tuyên lại bổ sung một câu: “Tôi chỉ không muốn cậu dầm mưa.”

    Dung Quân Tiện kinh ngạc nói: “Chính anh cũng không biết bao nhiêu tiền ư?”

    “Được người khác tặng.” Hội trưởng Tuyên trả lời.

    “Người khác tặng?” Dung Quân Tiện dường như không cảm thấy mình đang dò xét riêng tư của người khác, thuận miệng hỏi, “Ai vậy?”

    Hội trưởng Tuyên cũng không giấu giếm, thản nhiên trả lời: “Lúc đó tôi đã kết thúc cuộc họp với mấy doanh nghiệp, đi ra từ một nơi khác, đúng lúc trời mưa. Doanh nhân kia đã đưa cho tôi hai cái dù. Đây là một trong hai cái.”

    Trong lúc nói chuyện, xe của họ đã đến bên ngoài nhà hàng tư nhân. Hai người xuống xe, hội trưởng Tuyên vẫn bung dù lên, che mưa cho Dung Quân Tiện. Dung Quân Tiện là một nghệ sĩ, xưa nay không thiếu người bung dù cho cậu, giờ phút này hình như cũng không cảm thấy hội trưởng Tuyên bung dù cho mình thì có vấn đề gì.

    Hai người sóng vai đi vào, hội trưởng Tuyên lại nói: “Cậu có thể dựa gần tôi một chút, để khỏi dính mưa.”

    Dung Quân Tiện tới gần hội trưởng Tuyên.

    Một cơn gió ẩm ướt, mang theo hạt mưa nhỏ bé thổi tới, mùi nước hoa trên người hội trưởng Tuyên theo đó rơi lên mặt Dung Quân Tiện. Dung Quân Tiện chỉ cảm thấy có một làn gió thơm, bèn nói: “Wow, trên người anh thơm quá.”

    Hội trưởng tuyên hơi ngẩn ra, nói: “Đừng nói năng tùy tiện như thế, làm cho người khác cảm thấy ngượng ngùng đấy.”

    Dung Quân Tiện lại phì cười một tiếng, nói: “Xin lỗi, đúng là có lỗi.”

    Hội trưởng Tuyên lại im lặng.

    Dung Quân Tiện cho rằng anh ta tức giận, vội vàng nói: “Tôi không cố ý.”

    “Không sao, ” Hội trưởng Tuyên chậm rãi nói, “Cho dù cố ý, cũng không sao.”

    Hai người lên tầng hai khách sạn, đến một phòng riêng bên cạnh lan can. Liên Xuân Huyên và hai người trợ lý đã đợi từ sớm, thấy hai người đến rồi, vội cười khanh khách đứng lên, hỏi mưa to không, đường trơn không, hai người dễ đi đường chứ?

    Vừa hỏi, lại kéo ghế ra, Liên Xuân Huyên vừa vươn tay đưa khăn ấm lên.

    Liên Xuân Huyên là một sếp tổng của công ty lớn, ân cần đối xử với người khác như vậy, cũng là chuyện hiếm thấy. Nhưng hai người được cân cần tiếp đãi này đều không cảm thấy được sủng ái mà sợ. Hai người họ đều là người lập dị, một người là hội trưởng Tuyên, từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, anh ta đã tập mãi thành quen; một người là Dung Quân Tiện, cũng đã quen được người khác đối xử tốt với cậu, lại là người thần kinh thô, không có suy nghĩ gì.

    Đợi Dung Quân Tiện và hội trưởng Tuyên ngồi xuống, Liên Xuân Huyên lại cùng hai người trợ lý nói vài chuyện cười, để làm nóng bầu không khí. Đáng tiếc, dường như chuyện cười của hai trợ lý không hợp với hội trưởng Tuyên và Dung Quân Tiện, hai người nghe khá vô vị, cũng không đáp lời. Liên Xuân Huyên thấy hai người như có điều suy nghĩ, hơi hơi lúng túng, lại cười hỏi Dung Quân Tiện: “Anh Quân Tiện này, anh đang nghĩ gì vậy?”

    Dung Quân Tiện nói: “Tôi đang nghĩ lúc nào sườn chua ngọt mới đưa lên?”

    Liên Xuân Huyên vội vàng cười nói: “Tôi đã bảo họ lên thức ăn rồi, nhanh thôi.” Nói xong, Liên Xuân huyên lại hỏi hội trưởng Tuyên: “Còn anh? Hội trưởng Tuyên đang nghĩ gì vậy?”

    Hội trưởng Tuyên quay lại từ trong thất thần, đáp: “Vừa nãy tôi đang nghĩ vấn đề N P hoàn toàn.”

    ——  lại dám nói thẳng chuyện dâm loạn như vậy ra khỏi miệng?

    “Vấn đề N P hoàn toàn?” Liên Xuân Huyên rất muốn nói: Chỉ cần anh thích N P hoàn toàn không có vấn đề gì!

    Dung Quân Tiện cũng đần mặt, lại hỏi: “N P, là N P mà tôi đang nghĩ đó hả?”

    “Tôi không biết N P cậu nghĩ là cái nào. Nhưng N P tôi nói là viết tắt của Non-deter ministic Polynomial[1],” Hội trưởng Tuyên đáp, “Vấn đề Non-deter ministic Polynomial, là vấn đề không xác định của độ phức tạp đa thức.”

    [1] Trong lý thuyết độ phức tạp tính toán, NP là viết tắt của “nondeterministic polynomial time” (thuật toán bất định trong thời gian đa thức). Cụ thể hơn, NP là tập hợp các bài toán quyết định giải được trong thời gian đa thức bởi máy Turing bất định. Một định nghĩa khác của NP là tập hợp các bài toán quyết định mà trong trường hợp câu trả lời là “có”, tồn tại một chứng minh có độ dài đa thức có thể kiểm chứng được trong thời gian đa thức bởi máy Turing tất định. (đọc thêm ở Wikipedia)

    Mặc dù Dung Quân Tiện không biết hội trưởng Tuyên đang nói gì, nhưng Dung Quân Tiện biết chắc là mình hiểu lầm rồi, bỗng cảm thấy xấu hổ, lại cảm thấy đầu óc của mình thực sự quá thất bại, cầm lấy coca, tự phạt ba cốc.

    Hội trưởng Tuyên giải thích với Dung Quân Tiện, vấn đề N P hoàn toàn này là một vấn đề liên quan đến phép tính và logic, có ý nghĩa rất quan trọng với khoa học máy tính. Dung Quân Tiện giống như nghe thiên thư, hoàn toàn không biết đối phương đang nói gì. Liên Xuân Huyên cũng thế. Liên Xuân huyên lúng túng gật đầu, mỉm cười, luân phiên nói ra top ba câu cổ động vàng —— “À?”, “Thật hả?”, “Giỏi quá!”

    Hội trưởng Tuyên hình như phát hiện mình nói chuyện không có ai hiểu, bèn nói: “Có phải mọi người không biết tôi đang nói gì không?”

    Liên Xuân Huyện chỉ nói: “Hả?”

    Hội trưởng Tuyên nói: “Liên tổng, anh làm ở công ty công nghệ, cũng không hiểu cái này?”

    Liên Xuân Huyên ho khan hai tiếng, nói: “Tôi chủ yếu nắm vững ở phương diện quản lý.” Thấy hội trường Tuyên có vẻ như không hài lòng lắm, Liên Xuân Huyên vội vàng nói: “Nhưng tôi rất sẵn lòng học tập, N P này, tôi chắc chắn học khi về nhà!”

    “Tôi muốn hỏi —— ” Dung Quân Tiện hơi do dự chen miệng nói.

    Hội trưởng Tuyên hỏi Dung Quân Tiện: “Cậu muốn hỏi gì?”

    Dung Quân Tiện đáp: “Tôi muốn hỏi khi nào sườn chua ngọt được đưa lên.”

    Cuối cùng sườn chua ngọt cũng lên, Dung Quân Tiện cầm đũa khuấy động, ăn một cách vô cùng vui vẻ. Trong bữa cơm, Liên Xuân Huyên giả vờ như một người ham học, hỏi hội trưởng Tuyên một vấn đề. Hội trưởng Tuyên cũng đã không muốn nói chuyện, chỉ chậm rãi ăn cơm. Liên Xuân Huyên cũng không tiện văng nước miếng nữa, để tránh làm phiền người ta. Hắn cũng yên tĩnh dùng bữa. Đợi thử hết mỗi món ăn, đồ ngọt sau bữa ăn được đưa lên. Liên Xuân Huyên lại hỏi Dung Quân Tiện: “Anh Quân Tiện thấy ăn ngon không?”

    “Rất ngon.” Dung Quân Tiện cũng rất hài lòng, “Nhà hàng này đúng là rất tuyệt.”

    “Vậy lần sau lại đến?”

    “Được!” Đầy trong đầu Dung Quân Tiện đều là đồ ăn.

    Nhận được câu trả lời chắc chắn của Dung Quân Tiện, Liên Xuân Huyên lại hỏi hội trưởng Tuyên: “Thế anh cảm thấy thế nào?”

    “Có thời gian, có thể đến nữa.” Hội trưởng Tuyên trả lời.

    Liên Xuân Huyên yên tâm vài phần, lại mạnh dạn hỏi thăm: “À, đúng rồi, liên quan đến đánh giá kỹ thuật của Công nghệ Sáng Tư —— – ”

    “Các công việc liên quan đang được tiến hành theo quy trình liên quan.” Hội trưởng Tuyên nói, “Những cái khác tôi không thể trả lời.”

    Công nghệ Sáng Tư là công ty công nghệ, nếu muốn đưa ra thị trường, mấy kết quả đánh giá kỹ thuật của sản phẩm độc quyền cực kỳ quan trọng.

    Liên Xuân Huyên gượng cười nói: “Tất nhiên, tất nhiên.”

    Dạo này trong đầu Liên Xuân Huyên đều là chuyện Sáng Tư đưa ra thị trường. Sáng Tư với tư cách là doanh nghiệp niêm yết đổi mới công nghệ, phải thêm một cửa xét duyệt so với doanh nghiệp bình thường —— đó là trước tiên phải trải qua phê chuẩn của tổ xét duyệt công nghệ. Đưa ea thị trường của Sáng Tư bị cản trở, hóa ra là hội trưởng Tuyên trong tổ xét duyệt công nghệ cho rằng công ty Công nghệ Sáng Tư tồn tại các vấn đề như sức cạnh tranh của nhóm R&D[2] yếu kém, đầu tư R&D hơi thấp, tỉ suất lợi nhuận gộp thấp của các sản phẩm công nghệ cốt lõi, vì lẽ đó nên cho kẹt lại.

    [2] R&D – Research & Development: nghiên cứu và phát triển

    Liên Xuân Huyên ù ù cạc cạc về phương diện kỹ thuật, lại nghĩ rằng cứ cho là mình thông thạo, nhưng muốn giải quyết vấn đề đổi mới công nghệ trong thời gian ngắn cũng không có khả năng, thế là muốn đi “Đường tắt” để giải quyết vấn đề.

    Liên Xuân Huyên mời hai người họ ăn bữa cơm này, lại cảm thấy tính sẵn nhiều rồi.

    Dung Quân Tiện lại không nghĩ nhiều đến vậy, cũng không biết mình đã bị xem như là “Nhân tình” bị đưa ra, còn cảm thấy bữa cơm này ăn khá ngon, ăn xong rồi còn hỏi có thể đóng gói không.

    Liên Xuân Huyên thầm nghĩ, minh tinh này còn tham món lợi nhỏ như vậy, ăn rồi thì thôi lại còn muốn đóng gói?

    Nghĩ thì nghĩ vậy, Liên Xuân Huyên vẫn đặc biệt nhiệt tình nói: “Tất nhiên có thể chứ! Anh thích món nào? Tôi bảo đầu bếp nấu một phần cho anh mang về?”

    Dung Quân Tiện nói: “Không cần nấu! Tốn kém quá! Tôi đóng gói đồ ăn còn dư về là được rồi.”

    Dung Quân Tiện đóng gói đồ ăn thừa lại, định trở về. Liên Xuân Huyên lại nói: “Đã muộn thế này rồi à! Nếu hội trưởng Tuyên đưa anh tới, không bằng cũng để cho hội trưởng Tuyên đưa anh về đi?”

    Dung quân Tiện lại nói: “Không cần. Tôi tự về được. Không tiện làm phiền hội trưởng Tuyên.”

    Hội trưởng Tuyên lại nói trước: “Không phiền.”

    Dung Quân Tiện cũng không từ chối nữa, lên xe hội trưởng Tuyên, lại nói với tài xế: “Tôi sẽ không về nhà trước, muốn đến thăm một người bạn. Anh tài, anh cho tôi xuống ở cửa khách sạn căn hộ Phong Diệp là được rồi.”

    Hóa ra, Dung Quân Tiện nhớ Bạch Duy Minh, muốn lấy cớ đưa thức ăn đến gặp anh một lát. Trước khi đến căn hộ, Dung Quân Tiện lại gửi tin nhắn cho Bạch Duy Minh, chỉ nói: “Anh có ở nhà không? Tôi đưa bữa ăn khuya cho anh.”

    Vì tin nhắn này, Bạch Duy Minh lập tức thoát ra khỏi bữa tiệc, khẩn cấp kêu tài xế lái xe đưa anh về khách sạn chung cư, để chào đón đại minh tinh Dung Quân Tiện đưa bữa ăn khuya.

    Thư ký vừa mở cửa xe cho Bạch Duy Minh, vừa cười nhạo Bạch Duy Minh: “Boss à mấy bữa nay có biệt thự lớn không ngủ, chỉ toàn vội vàng chạy đến một cái căn hộ nhỏ, chẳng lẽ kim ốc tàng kiều hả?”

    Bạch Duy Minh lườm anh ta một cái: “Cậu lại lắm miệng.”

    Thư ký nhìn sắc mặt Bạch Duy Minh, nghe giọng nói của Bạch Duy Minh, thì chắc chắn: Tám phần là thế.

    Bạch Duy Minh lên xe riêng, chạy về khách sạn căn hộ trước khi Dung Quân Tiện đến.

    Dung Quân Tiện nói với hội trưởng Tuyên và tài xế trước khi xuống xe: “Cảm ơn hội trưởng Tuyên và anh tài đưa tôi về, tôi xuống trước.”

    Hội trưởng Tuyên yên lặng gật đầu, cũng không nói nhiều lời. Đổi lại là tài xế không nhịn nổi, nói: “Úi chà, tôi thấy hai anh ăn ý như thế, sao không trao đổi phương thức liên lạc gì đó nhỉ? Cũng tiện kết bạn mà!”

    Dung Quân Tiện hơi ngẩn ra, lại nói với hội trưởng Tuyên: “Anh muốn trao đổi phương thức liên lạc với tôi không?”

    “Cũng không phải không thể.” Nói rất lạnh nhạt, có phần miễn cưỡng, nhưng hội trưởng Tuyên đã nhanh chóng mở mã QR ra.

    Dung Quân Tiện trao đổi phương thức liên lạc với hội trưởng Tuyên, rồi nhảy xuống xe, mang theo hộp cơm chạy vào căn hộ. Dung Quân Tiện vội vội vàng vàng chạy đến nhà Bạch Duy Minh, gõ cửa đi vào. Bạch Duy Minh đã ở nhà pha trà ngon, đang đợi Dung Quân Tiện đến thôi. Dung Quân Tiện cười nói: “Tôi vừa đi ăn cơm, mang cho anh chút đồ ăn ngon.”

    Bạch Duy Minh cười nói: “Thật không? Vừa nãy ở ban công tôi nhìn thấy cậu chạy tới.”

    “Thế à?” Dung Quân Tiện cười tủm tỉm, “Anh đứng ở ban công nhìn tôi?”

    Bạch Duy Minh cười đến là thản nhiên: “Sao còn lái xe hơi hạng S?”

    Dung Quân Tiện cười nói: “Tôi nào có lái được con xe như thế? Là xe của hội trưởng Tuyên.”

    “À?” Bạch Duy Minh lắc lắc trà trong chén, nhìn chằm chằm một lá trà nát nổi lơ lửng trên nước trà, “Sao lại là anh ta?”

    Dung Quân Tiện lại nói: “Cùng nhau ăn cơm.”

    Bạch Duy Minh không vui nói: “Tôi là quản lý quan hệ công chúng của cậu, cậu ra ngoài ăn cơm, nên nói cho tôi biết trước.”

    “Hả?” Dung Quân Tiện cảm thấy ngoài ý muốn, “Thật sao? Lịch trình riêng tư cũng phải báo cáo ư?”

    “Đúng vậy, bao nhiêu nguy cơ quan hệ công chúng đều xuất hiện ở lịch trình riêng tư!” Bạch Duy Minh nghiêm túc nói, “Nhất là nghệ sĩ, lịch trình riêng tư cũng rất dễ dàng xuất hiện chỗ sơ suất.”

    “À, cũng đúng.” Dung Quân Tiện cảm thấy Bạch Duy Minh nói rất có lý, “Rất nhiều minh tinh bị bắt được tin tức xấu, đều nằm trong các buổi gặp riêng tư.”

    “Đúng, cho nên tôi phải biết chi tiết.” Bạch Duy Minh nói rất nghiêm túc, “Các cậu đã hẹn thế nào?”

    “Chúng tôi không hẹn, là trùng hợp thôi!” Dung Quân Tiện đáp.

    “Thật không”? Bạch Duy Minh không tin trùng hợp, “Liên Xuân Huyên cũng ở đó à?”

    Dung Quân Tiện cảm thấy kinh ngạc: “Anh biết coi bói đấy à?”

    Bạch Duy Minh biết ngay, đây quả nhiên không phải trùng hợp, bèn nói: “Liên Xuân Huyên đã tìm cậu? Sao không nói với tôi.”

    “Chuyện này cũng phải nói với anh…” Dung Quân Tiện gãi gãi ót, “Tôi cũng không biết phải nói với anh mà.”

    “Về sau đều phải nói với tôi.” Bạch Duy Minh nói rất đứng đắn.

    Dung Quân Tiện cũng nghiêm túc hẳn, vội vàng gật đầu: “Được, được, chắc chắn, chắc chắn.”

    Bạch Duy Minh lại nói: “Cậu đi đâu, gặp ai, tôi cũng phải biết.”

    “Ừ ừ.” Dung Quân Tiện gật đầu như giã tỏi.

    “Các cậu ăn cơm à? Tán gẫu chuyện gì?”

    “Tán gẫu chuyện gì…” Dung Quân Tiện nhíu mày nghĩ lại, nghĩ cả buổi, chỉ nhớ đến một cái, “Tán gẫu vấn đề N P.”

    Thuộc truyện: Minh Tinh PR