Home Đam Mỹ Mộ Khuynh Cuồng Kiêu – Chương 11

    Mộ Khuynh Cuồng Kiêu – Chương 11

    Thuộc truyện: Mộ Khuynh Cuồng Kiêu

    « Nga ? Vậy ngươi định làm ra chuyện gì đâu ? »

    Không biết vì sao ta luôn thích đùa hắn như vậy a !

    « Mộ Quân Duệ, hiện tại có thể bắt đầu bàn chính sự được chưa ? »

    Dận khinh thường liếc ta một cái, tự động bỏ ngoài tai lời nói của ra, thực đáng giận a ! Bất quá như vậy càng làm nổi lên tính khiêu chiến của ta, ta cũng phải kích thích ngươi lên mới được !

    « Chính sự ! Chính sự ! Chúng ta bây giờ không phải đang bàn chính sự sao ? »

    Phóng qua một mạt mị nhãn.

    Dận không để ý, tựa vào lan can khắc hoa văn, uống một chút trà.

    « Ở chỗ này bàn việc không có vấn đề gì sao ? »

    Tuy là hỏi ta, nhưng thế nào lại nghe giống mệnh lệnh, rõ ràng là không muốn ở chỗ này. Nhìn tóc hắn bị gió xuân thổi bay loạn thì rõ. Nếu đã biết mùa xuân gió lớn, cả đầu tóc dài còn không chịu buộc lên, còn làm ra vẻ anh tuấn!

    « Thế nào ? Thích phòng ta như vậy ? »

    Di chuyển, ta ngồi xuống cạnh hắn, mái tóc tung bay phất tại mặt ta, ngứa, rồi lại ẩn ẩn mang theo một mùi hương thơm ngát.

    « Qua vài ngày nghĩ cách đến Cô quốc « .

    Không thèm nhìn khiêu khích của ta một chút, Dận bắt đầu nói chính đề.

    « Nga ? Đi Cô quốc làm gì ? »

    Cái này cùng hợp tác hình như không có liên quan nha ? Hơn nữa hợp tác giữa chúng ta còn chưa chính thức bắt đầu.

    « Đi giúp một người bằng hữu của ta giải độc »

    Ta nhíu mày, nói : « Sao ta phải đi ? Cái này tựa hồ không nằm trong phạm vi hợp tác nha ? »

    « Ngươi là một cao thủ dụng độc, vậy cũng sẽ là một cao thủ giải độc »

    Dận nhìn ta khoanh tay không một chút thay đổi nét mặt, nói tiếp : « Nói điều kiện của ngươi đi ! Chỉ cần ngươi chữa khỏi, chuyện ra có thể làm, ta nhất định giúp ngươi làm được ».

    Quả thật là một điều kiện hấp dẫn a !

    « Nga ? Bất kể điều kiện gì ư ? Thế nhưng nếu ta y thuật không giỏi thì không phải là đi không công sao ?! Nên biết hiện tại ta cũng trong thời gian cấp bách, nói không chừng ngày nào đó lão nhân kia không xong, vậy Ô Vũ không phải thành Hoàng đế rồi sao ? »

    « Hanh ! » Dận hừ nhẹ một tiếng, nói. « Ở trước mặt ta không cần lòng vòng, chuyện ta nhận định tuyệt đối sẽ không sai, hay là ngươi không có tự tin ? »

    « Vậy cũng xin đáp trả, trước mặt ta ngươi cũng đừng kích động ta. Việc này ta đáp ứng, bất quá hẳn là nên cho ta biết ai đáng giá khiến kẻ cao ngạo như ngươi phải làm vậy đi ? »

    Thật là, nhờ vả người khác còn phách lối như vậy !

    Bất quá ta lại tò mò nhìn nam nhân trước mắt.

    « Hảo huynh đệ ta kết bái, được chưa ? »

    « Ai ! Ta ghen tị nha ! »

    Nói thật ta cũng thực sự có chút khó chịu, vậy nên ta muốn hảo hảo bồi thường chính mình.

    « Như vậy trước hết thực hiện lời hứa của ngươi đi ! »

    « Mộ Quân Duệ, ta trước tiên cảnh cáo ngươi, không nên đưa ra yêu cầu quá mức »

    Thật là, vừa rồi còn gọi ta Duệ, lúc này lại như thế xa cách !

    Tiếp nhận lời lẽ nguy hiểm của hắn, ta vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười vô hại.

    « Sẽ không ! Điều kiện này ngươi nhất định làm được ! Thật ra là… để ta bất cứ lúc nào cũng có thể hôn ngươi »

    Vô cùng thân thiết tiến đến kề vào sát bên tai hắn, ta cười ngọt ngào hết mức ! Nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của hắn, gợi cảm a ! Không biết mùi vị là như thế nào…

    Ngôi vị hoàng đế và vân vân các thứ, ngay từ đầu đã nhàm chán, nếu hồn ta đã ở trong thân thể của một hoàng tử, không đi đoạt ngôi vị hoàng đế chẳng lẽ còn chờ người khác tới tiêu diệt ? Bất quá bây giờ, ta đã tìm thấy một thứ thú vị, ví dụ như nam nhân khí phách trước mắt này.

    « Nga ? Là điều kiện như thế ? »

    Dận nghi hoặc nhìn ta, ta không ngừng gật đầu.

    « Đương nhiên ! Đương nhiên ! Ngươi đồng ý rồi ? »

    « Hanh ! Vốn còn tưởng ngươi sẽ nói yêu cầu gì, mặc dù ta không có ham mê về mặt đó, nhưng ngươi trông cũng được, tính ra cũng không có gì bất lợi. Chỉ hôn môi thì không sao, nhưng nếu ngươi nói năng xằng bậy đừng trách ta cắt đầu lưỡi của ngươi »

    Nhìn bộ dáng hắn tỉ mỉ so đo, ta hiện tại tuyệt đối chính là một gian thương không hơn không kém ! Vừa nãy còn nói có lòng tin rất lớn vào ta, lúc này lại rõ ràng uy hiếp, người này !

    « Vậy đến luôn đi ! Come on ! Baby ! »

    Thật sự là gấp gáp muốn nhào qua nếm thử cảm giác đó.

    « Ngươi… »

    Nhìn hắn gương mặt tối đi phân nửa, lời muốn nói bị ta đoạt lấy, cảm giác người dưới thân bị ta tấn công bất ngờ mà nhất thời cứng ngắc, ta vươn tay che lại con mắt mở to của hắn, thật là, như vậy rất không có tình thú.

    Môi chạm môi, ngay lập tức mềm mại, cảm giác rất tuyệt…

    Đầu lưỡi tinh tế vẽ lên bờ môi hắn, qua lại một chút, nhấm nháp, cảm giác ngọt ngào kích thích đầu lưỡi, thực sự kì quái, ngọt ngào, nhàn nhạt, rồi lại khuấy động tâm thần, vừa nãy đụng vào liền nhịn không được run lên một chút, thật sự kích động !

    Hai tay ôm lấy thân thể mềm mại vẫn cứng ngắc như trước, ta không chỉ đơn giản ham muốn một nụ hôn, mà lưỡi còn khéo léo muốn mở ra bờ môi đóng chặt kia. Thực là một kẻ ngoan cố, môi vẫn ngậm chặt không chút ý định hé ra.

    « Mở ! »

    Thanh âm lại trở nên khàn khàn như vậy, khiến ta giật mình.

    « Đủ rồi… »

    Nhân lúc hắn có chút mê hoặc, ta đã tiến vào khoang miệng ôn nhuyễn kia, chiếc lưỡi khéo léo như ngân xà quấn lấy, nước bọt xung quanh, môi mãnh liệt chạm răng. Dựa vào kĩ xảo linh hoạt, ta cật lực lấy lòng nam nhân dưới thân, một lần lại một lần nhấm nháp, kích thích huyệt vị bên trong.

    Nên biết ta đã từng đặc biệt nghiên cứu rất sâu cái này !

    Khi thì cẩn thận mà ngọt ngào liếm lên chân răng, khi thì cuốn lấy đầu lưỡi hắn, khi thì khiêu khích, khi thì thâm nhập…

    Trời ạ… Cảm giác thật sự xuyên sâu vào !

    « Ân… »

    Giữa hơi thở cất lên tiếng rên rỉ rất nhỏ, khiến ta bất giác chấn động, thế nhưng…

    « Oa ! Đau quá ! »

    Sao có thể đẩy ta như thế, ta ngã ngồi dưới đất lại cấp tốc đứng lên áp qua, hai mắt trừng trừng nam nhân vừa thô bạo với mình.

    « Đi ra ! »

    Khoé miệng còn lưu lại tơ bạc ngọt ngào, thanh âm lãnh khốc lại mang theo một tia hỗn loạn, đôi môi bị giày vò rỉ ra huyết sắc, cả đầu tóc cũng tản ra.

    Không được… trời… ta… cư nhiên… có cảm giác… Hơn nữa cảm giác rất mạnh !

    Có cảm giác thì có cảm giác vậy !

    « Uy ! Chúng ta đến làm đi ! »

    —————————————————————

    « Chủ tử, ngươi sao lại bất cẩn như thế a ? »

    Ngọc Diệp từng li từng tí bôi thuốc cho ta, bị ta trừng, lém lỉnh ngậm miệng lại.

    Thật sự là một kẻ không hiểu tình thú ! Chẳng qua chỉ nói câu « Chúng ta làm đi », cư nhiên dám huỷ hoại gương mặt ta !

    Thực đau muốn chết ! Đau cũng không tính, lại còn một quyền đánh trên mặt ta, khuôn mặt đẹp đẽ như thế, vậy mà có thể đánh lên?

    Chậc chậc ! Cũng may y thuật ta rất cao, nếu không nhất định sưng lên như bánh bao, sẽ tổn hại hình tượng !

    Một cơn gió mát thổi qua.

    « Nghê thường tỉ tỉ »

    Theo tiếng Ngọc Diệp nhẹ nhàng gọi, Nghê Thường xuất hiện trước mặt ta.

    « Sự tình làm được thế nào ? »

    « Đã theo chủ tử căn dặn, đem mọi người đến »

    Nghê Thường cúi đầu, tiếp đó lại hơi ngẩng đầu nhìn ta.

    « Chủ tử, nô tì cả gan hỏi một câu, ngàu cần những… tử từ này làm gì ? »

    Ta kéo lại y phục có chút lỏng lẻo, nghiêng người tựa trên nhuyễn tháp, cười thoáng qua.

    « Nghê Thường gần đây hiếu kì như thế sao ? »

    « Nô tì sai rồi »

    Ngọc Diệp bên cạnh trợn lên đôi mắt tròn tròn, vẻ mặt không hiểu.

    Ta vẫy tay với Ngọc Diệp.

    « Ngọc Diệp, ngày mai ta muốn đi Cô quốc, ngươi chuẩn bị đồ đạc cho ta »

    « Ân ? Chủ tử cùng Liên vương quay về Cô quốc sao ? »

    « Không, ta định âm thầm đi, nhân tiện dạo chơi dân gian »

    Ta thản nhiên cười.

    Thật ra là, Dận vốn muốn ta cùng hắn theo Cô Nguyệt trở lại, nhưng ta sẽ không theo ý hắn ! Huống hồ, ta từ lúc tới nơi này cũng chưa từng ra hoàng cung ! Như thế nào cũng phải thoả mãn chút nguyện vọng nho nhỏ đó của ta chứ !

    « Còn không mau đi ? Ngây ngốc cái gì ? »

    « Biết rồi ! Biết rồi ! »

    Ngọc Diệp nhếch miệng, buông thuốc trị thương ta đặc chế xuống rồi rời đi,

    Ta thoáng chuyển hướng sang Nghê Thường đứng một bên.

    « Nghê Thường, ngươi đi xuống, để cho Sơn Nguyệt không lo nghĩ »

    « Vâng »

    Giống như lúc đến, Nghê Thường rời đi như một cơn gió.

    Nhìn bóng lưng nàng rời khỏi, ta không khỏi cảm khái.

    « Ai nha ! Sơn Nguyệt hình như quá mức quan tâm ta ! Làm sao cho tốt đây ? Thực sự là phiền phức ! »

    Còn không muốn diệt trừ nàng sớm như vậy ! Dù sao Nghê thường nha đầu được việc này cũng là nàng đưa cho ! Bất quá nếu đã cho ta, sao có thề tuỳ tiện dùng người của ta đến thám thính ? Sơn Nguyệt a…

    Thuộc truyện: Mộ Khuynh Cuồng Kiêu