MỖI NGÀY KHÔNG ĐẾN MẤY PHÁT CÚC HOA LIỀN NGỨA – Chương 2

    1947

    Thuộc truyện: MỖI NGÀY KHÔNG ĐẾN MẤY PHÁT CÚC HOA LIỀN NGỨA

    ☆, Chương 2
    Ngày kế tiếp khi trời tờ mờ sáng, trong không khí tràn ngập hơi lạnh ẩm ướt, đêm qua sau khi đống lửa lụi tắt Hoa Tiểu Mạc đã không có ngủ.

    Đại khái là bị cảm, đầu óc hắn mê mê man man, hô hấp không thông thuận lắm, đôi gò má mang theo đỏ ửng không bình thường.

    Sau khi Trương Vô Kỵ tự thu thập xong liền nhìn về phía Hoa Tiểu Mạc, vốn định đề nghị mau chóng lên đường, kết quả lại nhìn thấy đối phương một bộ dáng hơi thở mong manh.

    “Hoa tiểu đệ, ngươi không sao chứ?”

    Hoa Tiểu Mạc hít hít mũi, lui tay vào trong tay áo lắc lắc đầu: “Chỉ là cảm lạnh thôi.”

    “Trương đại ca, chúng ta là muốn đi đâu?”

    Trương Vô Kỵ kinh ngạc há mồm: “Đi Thương Mang sơn a.”

    Hoa Tiểu Mạc ồ một tiếng, xoa xoa huyệt thái dương không yên lòng nói: “Đi vây đánh cái ma giáo kia đúng không.”

    Dùng khóe mắt trạc trạc bạch y nam tử ngồi tĩnh toạ một góc, Hoa Tiểu Mạc hạ giọng hỏi: “Trương đại ca, tên kia không phải là chết rồi chứ?” Cả đêm cũng không nhúc nhích.

    “Hoa tiểu đệ, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.” Trương Vô Kỵ cau mày.

    Hoa Tiểu Mạc bĩu môi, theo Trương Vô Kỵ đi về phía cửa, còn chưa tới chỗ đó đã thấy cửa đột nhiên mở ra.

    “Bạch Thần, ta còn tưởng ngươi đã rời đi rồi.”

    Ngay sau đó liền thấy ngoài cửa là nam tử một thân trường sam gấm vóc màu lam, thắt lưng buộc đai ngọc lam nhạt, khuôn mặt anh tuấn, trong mắt mang theo ý cười nhẹ nhàng, cầm quạt giấy trong tay sải bước tiến vào.

    Vừa nhìn thấy người tới, sắc mặt Trương Vô Kỵ liền biến thành khó coi, gã đề phòng nắm chặt chuôi trường đao, vậy mà lại ở chỗ này gặp phải thiếu chủ Thiên Tâm các lấy ám khí hùng cứ chốn Tây Bắc Kiều Dịch.

    Hoa Tiểu Mạc hoàn toàn không biết chuyện nắm thật chặt áo khoác, tò mò nhìn mỹ nam tử đầu tiên mà hắn gặp được tại thế giới này. Chẳng qua là nụ cười trên mặt đối phương rất đáng khinh.

    Quạt giấy vỗ vỗ trên tay vài cái, Kiều Dịch cũng không có liếc mắt Trương Vô Kỵ một cái, mà là đưa ánh mắt dừng tại trên người Hoa Tiểu Mạc.

    Thiếu niên lớn lên thật đáng yêu này cũng không phải là người tập võ, nhưng mà một đầu tóc ngắn cùng quần áo kỳ quái kia nhìn thế nào cũng thấy quái dị. Tầm mắt đi xuống, Kiều Dịch rút rút khóe miệng, đó là hài? Nhìn lướt qua đôi chân trần cóng đến đỏ bừng kia, lại nhìn hướng đôi mắt to vô tội của thiếu niên, gã nhếch miệng nở nụ cười.

    Hoa Tiểu Mạc liền thấy quạt giấy nhẹ nhàng khẽ động, mấy đạo hàn quang loé lên, Trương Vô Kỵ nhấc trường đao lên hét lớn một tiếng nghênh đón.

    Đánh, đánh nhau rồi! Hoa Tiểu Mạc tay chân cứng ngắc đứng tại chỗ, mất nửa ngày hắn mới phát hiện y phục nửa thân trên của mình đã không còn, cúi đầu nhìn một cái, nhất thời liền oa oa kêu to.

    Vải vóc rách nát cũng không còn là kiện áo sơ mi hồng nhạt đỏm dáng kia của hắn nữa.

    Ôm lấy cánh tay lạnh run, hắn chỉ nghe được một tiếng hét thảm, xoay người nhìn lại, máu đỏ tươi phun ra từ trong miệng Trương Vô Kỵ, vài giọt văng thẳng đến trên mặt của hắn, mùi máu tươi gay mũi bắt đầu lan ra.

    Hắn ngơ ngác chớp chớp mắt, cách một hồi lâu mới nhớ tới máu còn dính trên mặt, vì thế hắn đưa tay lung tung lau lau trên mặt, cũng không dám nhìn tới máu trên tay.

    “Cút!” Kiều Dịch hừ lạnh một tiếng.

    Trương Vô Kỵ lại phun một búng máu, gã gian nan đứng lên nhìn thoáng qua trường đao đã gãy đoạn, lại đem tầm mắt dời về hướng Hoa Tiểu Mạc, nháy mắt ra hiệu một cái liền cầm bọc đồ đi ra ngoài.

    Hoa Tiểu Mạc vươn tay Nhĩ Khang* ra, đừng mà anh bạn, chờ ngươi mang cứu binh đến, chỉ sợ ta đã phiêu đãng dưới địa phủ rồi.

    [tay Nhĩ Khang =.=|||460]

    Đôi mắt khép hờ của Bạch Thần mở ra, nhìn lướt qua Kiều Dịch, đối phương khoanh tay.

    Hai người bọn họ từ vài ngày trước đã hẹn cùng nhau đi Thương Mang sơn, Bạch Thần phải đi lên núi tìm kiếm một gốc độc thảo*, mà Kiều Dịch lại là muốn đi nhìn thử một chút ma giáo giáo chủ Lạc Cửu Tiêu mà người trong thiên hạ đồn đãi có dung mạo khuynh quốc khuynh thành. [độc thảo: cỏ độc]

    Tuy hắn không khoái long dương chi phích*, nhưng mà lòng yêu cái đẹp vẫn phải có chứ. [long dương chi phích = đoạn tụ = BL]

    Đương nhiên bọn họ chạm mặt ở đây là có mục đích chủ yếu khác, nếu như không phải thứ trên người Kiều Dịch mang đến chính là phương thuốc mà Bạch Thần muốn, y theo tính tình độc lai độc vãng của Bạch Thần thì không có khả năng để ý tới gã đâu.

    Kiều Dịch từ trong lòng lấy ra một vật ném cho Bạch Thần, cái gì cũng không nói, nhưng sắc mặt không dễ nhìn lắm, thứ đó lừa gạt người ta mất mấy vạn lượng.

    “Đã đi xa rồi.” Phía sau người, thanh âm Kiều Dịch hứng thú truyền đến.

    Hoa Tiểu Mạc nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà trong lòng hắn trừ bỏ sợ hãi, còn có thê lương, hắn chật vật xoá đi nước mắt trên mặt vì bị dọa mà chảy ra.

    Ở cái thế giới này phàm là người biết võ công giết chết hắn đều là chuuyện trong nháy mắt, mạng cũng giữ không được, còn muốn tìm nam nhân có vết bớt chó má gì chứ, hoặc là nữ nhân, lại có thể là nhân yêu*, đây không phải là giỡn chơi sao. [nhân yêu: nhân vật nam trong thân phận nữ]

    Nhưng mà hắn cũng không biết sau lưng mình hiện ra loại cảnh tượng gì.

    Hai nam nhân mắt thấy một màn này như có điều suy nghĩ, trên chiếc lưng trắng nõn của thiếu niên có một nụ hoa đỏ tươi, cũng chưa có nở rộ, chỉ là nụ hoa chờ ngày nở, lại đỏ khấp huyết, dị thường yêu mị, một khi nở rộ, sợ là càng phát ra xinh đẹp rung động lòng người.

    Kiều Dịch chuyển chuyển tròng mắt, không giống như vẽ lên, cũng không giống như xăm lên, ngược lại như là… mọc ra tươi tốt.

    Con ngươi thanh lãnh trước sau như một của Bạch Thần hiện lên một tia quang mang khó phát giác, ánh mắt dán vào nụ hoa kia, mi tiêm* cau cau thả lỏng, lần thứ hai khôi phục mặt than như trước. [mi tiêm: mày nhọn]

    Nhưng tay trong tay áo bất động thanh sắc thu tóm vài phần, ánh mắt thủy chung không rời thiếu niên.

    Hoa Tiểu Mạc cảm giác sâu sắc được tầm mắt cổ quái phía sau người, hắn xoay người đem mặt trắng bệch của mình đối diện Bạch Thần cùng Kiều Dịch.

    Không ngờ trùng hợp chạm một cái cùng tầm mắt Bạch Thần, hắn lập tức lấy tay che hai khoả màu đỏ trước ngực, nghĩ thầm, người này chẳng lẽ có khẩu vị kia sao? Lẽ nào từ tối hôm qua nằm vùng ở đây? [nằm vùng ở đây ý chỉ ở 1 chỗ chờ đợi nha~~]

    Dư quang len lén liếc máu trên đất một cái, Hoa Tiểu Mạc mồ hôi lạnh chảy ròng, mắt trợn trắng thiếu chút nữa ngất đi.

    Cúc hoa, mạng, hắn hạ quyết tâm, hai tay chầm chậm buông xuống, bắt đầu mở dây kéo quần, chỉ là đầu ngón tay run rẩy lợi hại, nửa ngày cũng chưa cởi xong, trên trán đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. [vâng, em ấy đã chọn mạng, không chọn cúc hoa ^^~]

    Hai người Bạch Thần cùng Kiều Dịch nhìn hành vi cổ quái của thiếu niên, không nói được một lời.

    Hồi lâu sau Hoa Tiểu Mạc mới đem quần lột xuống, toàn thân cao thấp chỉ chừa một cái tứ giác khố hình Hôi Thái Lang*.

    [tứ giác khố hình Hôi Thái Lang =.=|| đây 509a15006a8e20276fa6]

    Hai chân thẳng tắp cân xứng của thiếu niên bởi vì khẩn trương nên kẹp thật chặt, hơn nữa còn đang phát run, y phục kỳ quái bao bọc bộ phận hơi hơi đùn ra, da thịt trắng nõn bóng loáng nhẵn nhụi, nhũ đầu hồng sắc trước ngực lộ ra rực rỡ mê người, môi mím chặt mất đi huyết sắc, khóe mắt phiếm hồng, lông mi thật dài rung rung bất an, bộ dạng yếu ớt thẹn thùng làm cho người ta muốn đi chinh phục chiếm lấy.

    Mà ngay cả Kiều Dịch luôn chỉ yêu thích nữ tử cũng trộm nuốt ngụm nước miếng, nhưng một người đứng xem khác đáy mắt cũng không gợn sóng.

    “Ngươi… ngươi… ngươi sau khi làm xong có thể… có thể đừng… đừng giết ta hay không…” Thanh âm Hoa Tiểu Mạc run rẩy hướng Bạch Thần cầu xin.

    Kiều Dịch hiểu được ôm bụng cười to, cười tới hai mắt cũng sắp rơi lệ. Mà Bạch Thần ở một bên thì bình tĩnh hơn nhiều, chính là khóe miệng mơ hồ hơi kéo lên một chút.

    Mặt Hoa Tiểu Mạc lúc trắng lúc xanh, thân thể nhỏ gầy yếu run rẩy không ngừng, ngượng ngùng tới muốn đào hố tự chôn mình.

    Lão tử cũng cởi hết rồi, còn muốn sao nữa?

    Một lát sau Kiều Dịch vươn ngón trỏ sờ sờ cằm: “Bạch Thần, thiếu niên này so với tiểu sư muội kia của ngươi đáng yêu hơn nhiều.”

    “Tiểu đệ đệ, ngươi nguyện ý đi theo ta không?” Kiều Dịch hắc hắc cười nói: “Cam đoan cho ngươi cật hương hát lạt* luôn, hơn nữa sinh hoạt này đó đều không tốn chi.” [cật hương hát lạt: ăn ngon uống cay (rượu)]

    Kiều Dịch hình dung càng tốt đẹp, ánh mắt Hoa Tiểu Mạc nhìn gã lại càng sợ hãi.

    Chuyện tiện nghi như vậy dựa vào cái gì rơi xuống trên đầu hắn, Hoa Tiểu Mạc trong lòng đếm đầu ngón tay, hắn một tướng mạo không xuất sắc, hai không đủ thể chất nhược thụ, ba không có mị nhãn câu nhân.

    Đếm một mạch, hắn phát hiện mình không đáng giá một đồng tiền, Hoa Tiểu Mạc suy nghĩ thở dài. Nào biết một màn này rơi vào trong mắt ngoại nhân thì là vô cùng đáng thương.

    “Đi đi.” Thanh âm trầm thấp không chút độ ấm nào của Bạch Thần vang lên.

    Hoa Tiểu Mạc mãnh liệt ngẩng đầu nhìn vào trong mắt đối phương, trừ bỏ thực băng lãnh không có gì khác, đi đi? Đây là thả hắn đi? Nhưng mà tươi cười trên mặt Hoa Tiểu Mạc còn chưa kịp hiện ra, câu nói của Kiều Dịch trực tiếp đánh nát hy vọng của hắn.

    “Ngươi đuổi ta đi?” Lông mày Kiều Dịch nhướng lên, ngay sau đó liền cười ha ha: “Bạch Thần, đây là lần đầu tiên ta thấy biểu tình biến hóa trên mặt ngươi.”

    Hoa Tiểu Mạc nghe vậy liền mở to mắt mấy phần, hận không thể trực tiếp dán trên mặt Bạch Thần, hắn nhìn lại nhìn, không a, đây không phải vẫn là mặt than sao.

    Bạch Thần thản nhiên nhìn lướt qua Kiều Dịch.

    “Tiểu đệ đệ, Bạch Thần chính là có người thương nhớ rồi, còn là một đại mỹ nhân nuôi rắn, ngươi phải cẩn thận a.” Kiều Dịch thần kinh cười cười hề hề liền xoay người rời đi.

    Hoa Tiểu Mạc trông thấy y quyết của Kiều Dịch phiêu a phiêu sau đó không còn bóng dáng, hắn ghen tị tới hai mắt phiếm hồng, ngày nào đó mình cũng có thể tùy thời bay lên thì tốt biết bao.

    Trong phá miếu trừ bỏ mùi máu tươi chưa phai cũng chỉ có tiếng hít thở của Bạch Thần cùng Hoa Tiểu Mạc, một cái gấp gáp, một cái bình tĩnh.

    Hoa Tiểu Mạc trợn to hai mắt, ý đồ đe dọa Bạch Thần. [( ̄□ ̄;)!! hắn… hắn…]

    Địch không động, ta không động, địch vừa động, ta liền động đại.

    Bởi vì thời điểm Kiều Dịch đi không tùy tay đóng cửa, không bao lâu Hoa Tiểu Mạc đã lạnh đến nỗi nhảy nhảy tại chỗ.

    Bạch Thần vẫn như cũ một bộ diện vô biểu tình.

    “Ta… ta có thể mặc quần vào trước hay không?” Hoa Tiểu Mạc đánh một cái hắt xì vang dội, xoa cái mũi đỏ bừng la ầm lên: “Lạnh quá.”

    Hết chương 2.

    Thuộc truyện: MỖI NGÀY KHÔNG ĐẾN MẤY PHÁT CÚC HOA LIỀN NGỨA