MỖI NGÀY KHÔNG ĐẾN MẤY PHÁT CÚC HOA LIỀN NGỨA – Chương 34

    Thuộc truyện: MỖI NGÀY KHÔNG ĐẾN MẤY PHÁT CÚC HOA LIỀN NGỨA

    ☆, Chương 34

    Đầu tiên Tần Nghị nhìn Hoa Tiểu Mạc nhiều hơn vài cái, bộ dáng so với mấy quan kỹ trong quân doanh có lẽ xuất sắc hơn, nhưng không sánh bằng tiểu quan của Nam Phong quán ở Biện Châu, có lẽ nói chỗ xuất chúng duy nhất, chắc là sạch sẽ hiếm thấy, mang theo vài phần khí tức linh động.

    Nhưng một khi mở miệng nói chuyện…

    “Phốc ha ha ha.” Hoa Tiểu Mạc nắm tay Lan Thất cười nghiêng ngả: “A Thất, ngươi xem cái tổ chim trên ngọn cây ngoài phòng có con chim sẻ đang xoay vòng vòng.”

    Tần Nghị vươn tay đè lại gân xanh đang giật giật trên trán, ánh mắt đồng cảm mà nghi hoặc xẹt qua trên người ba nam nhân Lạc Cửu Tiêu, Lan Thất, Bạch Thần.

    “Đó là đang tìm nơi thích hợp để đậu.” Lan Thất kiên nhẫn giải thích.

    “Ặc… Ta không thấy rõ.” Tiếng cười của Hoa Tiểu Mạc ngừng lại, bả vai vẫn còn đang run run.

    “Khi nào khởi hành?” Tầm mắt đối nhau, chợt lóe lên, Lan Thất rũ mắt, y chỉ có thể đi đánh cuộc.

    Tần Nghị khẽ nhướng mày: “Sáng sớm ngày mai.”

    “Đi đâu?” Hoa Tiểu Mạc quay đầu hỏi: “A Thất, chúng ta thật phải đi Biện Châu sao?”

    Sờ sờ tóc Hoa Tiểu Mạc, Lan Thất mỉm cười nhàn nhạt: “Tiểu Mạc, không phải ngươi vẫn đòi đi ra ngoài một chút sao, Biện Châu là đô thành, nhân hữu tẫn hữu*.” [muốn cái gì cũng có, hình dung thập phần đầy dủ – dịch từ Baike]

    Lạc Cửu Tiêu cùng Bạch Thần ở một bên như có điều suy nghĩ.

    Không đợi lâu, sau khi đạt được mục đích Tần Nghị liền đứng dậy rời đi, lập tức Bạch Thần cũng rời đi, trước khi đi nói một câu rất dài: “Sáng sớm mai, ta sẽ lại đây, cùng các ngươi đi Biện Châu.” Lời này dọa sợ Hoa Tiểu Mạc, Lan Thất ngược lại cũng tàm tạm, y đã dự liệu được hành trình đi Biện Châu chính là như vậy.

    Lạc Cửu Tiêu không đi, dạo qua một vòng trước sau gian nhà, lúc trở lại sắc mặt càng kém thêm mấy phần.

    “Cầm cái này thoa lên tay.” Đưa qua một bình sứ trắng, Hoa Tiểu Mạc rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Rất nhanh sẽ khỏi hẳn.”

    Lạc Cửu Tiêu nhướng mày, vươn tay tiếp nhận, ngắm nghía trong tay một hồi rồi lại cho vào trong tay áo.

    Im lặng một lúc, Hoa Tiểu Mạc mở miệng, thanh âm thấp hơn vài phần: “Ta chỉ là muốn sống tự do một chút.”

    “Được.” Làn môi sắc sảo phân minh của Lạc Cửu Tiêu hơi hơi cong lên độ cung ưu mỹ, cơ hồ đáp lại không có ngừng nghỉ nào.

    Giương mắt chống lại đôi con ngươi thâm thúy của y, đáy mắt là quang mang mãnh liệt không chút che dấu nào, Hoa Tiểu Mạc không khỏi ngây người chớp mắt một cái.

    “Ngươi đã để y đụng vào ngươi?” Tầm mắt chộp đến nơi nào đó, Lạc Cửu Tiêu đột nhiên gắt gao chế trụ cổ tay Hoa Tiểu Mạc, mắt lạnh âm u, từ kẻ răng rít ra mấy chữ: “Hoa, Tiểu, Mạc.” Đôi mắt hàn lệ như kiếm, giọng nói đông lạnh như băng.

    “Đau.” Hoa Tiểu Mạc hít một hơi khí lạnh, cổ tay bị nắm muốn gãy ra, hắn đang muốn há mồm mắng to, đã thấy nam nhân một khắc trước còn đang phẫn nộ đáng sợ ngã vào trên người hắn, máu tươi nhỏ xuống từ bả vai.

    Hơn nửa canh giờ sau, Hoa Tiểu Mạc ngồi ở trên cánh cửa, áo lam loang lổ vết máu, Lan Thất đứng bên cạnh, hai người đều trầm mặc.

    Sinh mệnh Lạc Cửu Tiêu đã đi tới tận cùng, hiện tại hoàn toàn là mạnh mẽ chống đỡ, Hoa Tiểu Mạc dùng sức vuốt mặt, ba tháng, còn lại ba tháng để sống, đại não nổ ầm ầm, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ qua Lạc Cửu Tiêu sẽ chết, ma quỷ thì sẽ không chết được, tâm tư rối loạn, nửa ngày sau, hắn nghe được thanh âm của chính mình: “A Thất, có hi vọng không?”

    Lan Thất rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm bàn tay Hoa Tiểu Mạc đặt trên đầu gối, trắng nõn non mềm như thân hành, hơi hơi run rẩy.

    “Thiếu một vị thuốc dẫn mấu chốt.” Ngữ khí dừng một chút: “Một giọt máu tươi của Hỏa Hoàng.”

    Hoa Tiểu Mạc sửng sốt, đi đâu để tìm thần thú thượng cổ đây, “Phải làm sao mới có thể giúp y giảm bớt chút thống khổ?”

    “Không có huyết cổ, y đã chết lâu rồi.” Lan Thất nhìn thật sâu vào mắt Hoa Tiểu Mạc, gục đầu xuống sau một lúc trầm mặc thật lâu: “Cổ trong cơ thể y là Nam Cương vu thuật Vong sinh.” [vu thuật: thuật của thầy mo, phù thủy… | vong: quên | sinh: sống, sinh đẻ, sinh trưởng]

    Không đợi Hoa Tiểu Mạc thanh tỉnh lại từ trong mờ mịt, Lan Thất lại một lần nữa mở miệng: “Tiểu Mạc, ngươi nghe qua Luân hồi quyết chưa? Sinh tử luân hồi, hai cái cực đoan, dồn vào tử địa mới có thể sinh.”

    “Chỉ cần y đoạn tình, liền có thể đỡ phải chịu cơn đau trùy tâm.”

    Hoa Tiểu Mạc ngơ ngẩn, Lạc Cửu Tiêu vừa rồi là động tình ư? Bởi vì hắn?

    “Ngày ấy cứu ngươi…” Lan Thất ngưng mắt nhìn Hoa Tiểu Mạc: “Trên người ngươi trừ bỏ những vết thương đó, còn có những dấu vết khác, là y?”

    Nơi ngực giống như bị thót một cái, Hoa Tiểu Mạc đột nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn Lan Thất, muốn giải thích, muốn nói rõ ràng nguyên do trong đó, lại phát hiện có nói đi nói lại cũng không thay đổi được sự thực.

    Thấy Lan Thất muốn đi, Hoa Tiểu Mạc quýnh lên, hô: “A Thất, ngươi đi đâu?”

    Dừng bước lại, Lan Thất xoay người, trong mắt bao hàm nhu ý, che lấp chua sót nơi đáy mắt, an ủi nói: “Ta đi ra ngoài một chút, rất nhanh sẽ về.”

    Lan Thất nói rất nhanh sẽ về, nhưng Hoa Tiểu Mạc chờ đến mặt trời lặn cũng không thấy thân ảnh của y, thẳng đến sáng sớm ngày thứ hai, lúc trời sắp sáng, Lan Thất mới trở về, đi cùng với Tần Nghị, phía sau là một chiếc xe ngựa.

    Chỉ đơn giản mang theo vài kiện y sam để tắm rửa thay đổi, và một ít dược liệu trân quý, Hoa Tiểu Mạc và Lan Thất cùng nhau đi chào từ biệt thôn dân Đào hoa thôn, trên đường mấy lần muốn mở miệng hỏi gì đó cũng đều không thành công.

    Mãi kéo dài tới gần trưa mấy người mới động thân xuất phát, mắt thấy Hoa Tiểu Mạc sẽ lên xe ngựa, Lạc Cửu Tiêu thoáng cái sắc mặt khẽ biến, thân mình nhoáng lên, quanh mình là khí tức ngang ngược, phun ra một ngụm máu tươi.

    Hoa Tiểu Mạc không biết rằng Lạc Cửu Tiêu vì để có thể cùng hắn ngồi xe ngựa, cưỡng chế vận hành chân khí, nghịch chuyển kinh mạch toàn thân, tự tổn hại nội lực.

    Nói kiên quyết, còn không bằng nói là tên điên.

    Vô luận là Bạch Thần, hay là Lan Thất, đều bại bởi ngoan độc của Lạc Cửu Tiêu, sau khi giáo chủ đại nhân tự hại mình, mặt mang ý cười nằm ở trong xe ngựa.

    Liếc mắt nhìn Lạc Cửu Tiêu đang ngồi chữa thương, Hoa Tiểu Mạc từ túi gấm bên hông lấy ra bảo bối của mình: “Ăn cái này vào.” Xong còn nói nhỏ: “Ta tổng cộng chỉ nghiên cứu ra hai viên.” Viên còn lại hắn lỡ ăn mất, đây là viên cuối cùng, bên trong ngoài vài loại được liệu hiếm có, còn cho thêm máu của hắn, lúc ấy tham khảo y thuật gạt A Thất lén nghiên cứu “Huyền nguyên đan”, chích không ít màu từ đầu ngón tay.

    Nhưng hắn chỉ thành công hai lần.

    Tiếp nhận viên thuốc màu vàng, không chút do dự nuốt xuống, một cỗ cảm giác mát lạnh lại ấm áp tràn khắp toàn thân, khí tức lung tung trong cơ thể bị dòng nước ấm kia bao lấy, dần dần bình ổn, trong lòng Lạc Cửu Tiêu hơi kinh ngạc, mặc dù không hiểu điều chế thuốc, nhưng vừa rồi dùng tuyệt đối là cực phẩm đan dược.

    Hơn nữa, nếu y đoán không nhầm, trong đó có trộn lẫn thứ máu mà y quen thuộc tham lam, nhịn xuống dục vọng nơi đáy lòng, Lạc Cửu Tiêu không hé môi.

    Còn tưởng sẽ nhận được vài câu ca ngợi, ai ngờ đối phương trực tiếp khép mắt, cũng không chíp một tiếng, Hoa Tiểu Mạc nắm chặt nắm tay, tự bảo mình nhẫn nại, chân mày vẫn là chế trụ không được mà nhướng cao.

    Phía trước xe ngựa hai con ngựa đi song song.

    “Ánh mắt Lạc Cửu Tiêu nhìn Hoa Tiểu Mạc, giống như là dã lang nhìn thấy thỏ con, tùy thời đều có thể nhào tới.” Tần Nghị liếc xéo qua Lan Thất ở bên cạnh: “Ngươi không lo lắng?”

    “Hắn tự do mà.” Lan Thất đá đá bụng ngựa, nắm chặt dây cương, ánh mắt sâu xa nhu hòa: “Vô luận cuối cùng hắn lựa chọn ai, mọi thứ cũng sẽ không thay đổi.” Y vẫn như cũ sẽ không rời đi. Tốn thời gian một đêm, y đã rõ ràng tất cả mọi tâm tư trong lòng, kết quả có được chính là, mọi thứ so ra đều không bằng Tiểu Mạc vui vẻ.

    Biểu tình trên mặt Tần Nghị có chút không đúng lắm, lộ ra một chút điên cuồng dữ tợn: “Nếu như là đồ của ta, nhất định phải đóng dấu lên, còn sống, là của ta, chết đi, cũng là của ta.”

    Lan Thất nhíu chặt chân mày, không hiểu loại ham muốn chiếm hữu cố chấp này của Tần Nghị, nhưng cũng không mở miệng, chỉ là quay đầu ngựa lại, chạy về phía Bạch Thần đi phía sau xe. [há, bị bo bo xì >”<] Mắt nhìn Bạch Thần, Lan Thất hỏi: “Thanh thành có thể thuận lợi đi qua không?” Bạch Thần hơi hơi ngẩng đầu. “Ngươi khác rất nhiều so với hai mươi năm trước.” Lan Thất cười nhạt: “Sư huynh.” Giang hồ không ai biết, Minh Dương có hai đệ tử, một độc một y. Hai mươi năm không gặp, cuối cùng lại gặp nhau dưới loại cơ duyên này. Bạch Thần nghiêng đầu, con mắt tối đen không gợn sóng, nét lạnh lùng trên mặt vẫn không có bao nhiêu biểu tình, thanh âm thanh lãnh: “Khi nào?” “Hôm qua thấy ngươi cho Tiểu Mạc viên thuốc kia, ta gửi thấy hương niễng*.” Lan Thất trên mặt tươi cười không giảm. [niễng: Niễng trông giống lau, sậy, mọc ở dưới nước hay ở đất nhiều bùn, cao tới 1–2 m, rễ nhiều – Wikipedia] Niễng cực kỳ hiếm thấy, có thể sử dụng trong thuốc ngoại trừ Minh Dương đã chết, chỉ có y cùng sư huynh đã mất tích hai mươi năm, không còn người khác. Trong xe ngựa Hoa Tiểu Mạc ngồi trên ghế kiểm tra đồ vật trong túi một lần, sau khi xác định những dược liệu đó đều mang theo mới làm bộ như tùy ý hỏi: “Mộc Lan Mộc Cận còn sống không? Dung Mặc Vũ, Thanh Vũ thì sao?” “Ngươi thật quan tâm.” Lạc Cửu Tiêu tựa vào trên vách xe miễn cưỡng nói: “Đã truyền tin tức ra, bọn họ sẽ từ một đường khác đi Biện Châu, khi đó ngươi sẽ gặp thôi.” “Sao không mang mặt nạ nữa, còn có, ngươi ra ngoài sao không dịch dung một chút?” Hoa Tiểu Mạc nghiêng người xuống, nhìn thẳng băng vào điểm hồng sắc ở khóe mắt Lạc Cửu Tiêu, than thở một câu: “Vậy mà không sợ khuôn mặt này sẽ gây sự.” “Dong dài.” Ngữ khí không kiên nhẫn, khóe môi lại hơi hơi cong lên. Hoa Tiểu Mạc hít một ngụm khí, trấn định, tên đó là kẻ điên, là một kẻ đáng thương. Thanh thành Trước khi trời tối, một chiếc xe ngựa vào thành, cùng với ba con ngựa, nam tử trên ngựa người nào cũng tướng mạo xuất chúng, một màn này khiến người qua đường kinh ngạc dữ dội, rồi lại rất nhanh tiêu tan, chắc là tới tham gia việc lớn ngày mai. Khách điếm Vãn Lai nằm phía đông đường lớn ở vị trí trung tâm, địa thế tốt, mặt tiền cực lớn, nhìn từ bên ngoài sẽ cho người ta một loại cảm giác lộng lẫy. Thu xếp ngựa xong, năm người Hoa Tiểu Mạc vào khách điếm, ngửa đầu nhìn lên từ bên dưới, cả thảy bốn tầng, bài trí đẹp đẽ, khí phái phi phàm. Khách khứa đầy cả sảnh đường, tiểu nhị qua lại như thoi đưa, tiếng thét to không ngừng, rất náo nhiệt. Nhưng mà năm người Hoa Tiểu Mạc xuất hiện, làm khách khứa trong khách điếm ngẩn người, có lẽ là bởi vì khí tức tỏa ra trên người mấy người này làm cho người ta sợ hãi, bọn họ cũng chỉ lén liếc mắt liền thu hồi tầm nhìn ngay lập tức. Trước quầy là một nam tử trung niên mập mạp, đang gõ bàn tính cạch cạch, giơ tay nhấc chân liền thấy là một thương nhân khôn khéo sắc bén. Tần Nghị đi qua, nói: “Năm gian phòng hảo hạng.” “Thiên kim của thành chủ ngày mai trên lầu ném tú cầu chiêu thân, oanh động cả mấy thành xung quanh, người tới tham dự và vây xem đều rất nhiều.” Đột nhiên bị cắt ngang, biểu tình trên mặt nam tử trung niên nháy mắt từ ngạo mạn biến thành hèn mọn, mơ hồ lộ ra cẩn trọng, gã cố chống lại áp lực cực lớn, nuốt ngụm nước miếng: “Các vị khách quan, thật sự xin lỗi, hiện phòng trống còn lại chỉ có bốn gian.” Hoa Tiểu Mạc đảo đảo mắt tròn, sờ sờ cằm: “Ta cùng A Thất ngủ một phòng, ba người các ngươi mỗi người ngủ một phòng, vừa đủ.” Lời vừa nói ra, không khí liền thay đổi, thực quỷ dị. Tầm mắt nam tử trung niên hữu ý vô ý dừng tại chỗ Bạch Thần, sau khi nhìn thấy động tác mím môi của Bạch Thần, cả thân mình phì nhiêu run lên, cẩn cẩn dực dực thăm dò: “Cũng có thể là ba gian?” Nếu như nói là sợ hãi, càng giống như là thuộc hạ đang trưng cầu ý kiến của chủ tử hơn. Hết chương 34.

    Thuộc truyện: MỖI NGÀY KHÔNG ĐẾN MẤY PHÁT CÚC HOA LIỀN NGỨA