MỖI NGÀY KHÔNG ĐẾN MẤY PHÁT CÚC HOA LIỀN NGỨA – Chương 75

    Thuộc truyện: MỖI NGÀY KHÔNG ĐẾN MẤY PHÁT CÚC HOA LIỀN NGỨA

    ☆, Chương 75

    Nhân viên phục vụ há to mồm nhìn… đĩnh bạc trước mắt.

    Hoa Tiểu Mạc cũng há miệng, nhanh chóng lấy đi lượng bạc trong tay Lê Dục, hắn ha ha cười gượng mấy tiếng, “Đây là giả thôi.”

    Khách khứa xung quanh thấy một màn như vậy đều hiếu kỳ ra mặt.

    Lê Dục nhíu nhíu mày, vừa muốn mở miệng đã nghe thấy trong đầu có một giọng nói, y lé lé mắt nhìn người bên cạnh, lộ ra biểu tình ra là như vậy.

    Một khắc sau, Hoa Tiểu Mạc và nhân viên phục vụ lại thấy trong tay Lê Dục đột nhiên xuất hiện một cuộn giấy vệ sinh…

    “Bạn của tui là nhà ảo thuật đó.” Nụ cười trên mặt Hoa Tiểu Mạc sắp rút gân rồi.

    Hắn cảm thấy trứng rất đau, chỉ là bảo người này lấy tiền trên người của người trong tiệm, sao mà thành giấy vệ sinh, lẽ nào miêu tả của hắn có vấn đề?

    Tờ giấy, tờ tờ giấy đó, cứng cứng đó, trong cái túi trên người, địa phương bí ẩn, không sai mà.

    Hoa Tiểu Mạc lại đưa tay lấy đi giấy vệ sinh, đề phòng người này còn lấy ra thứ gì ly kỳ hơn.

    Lần này là hắn tự mình làm phép từ chỗ người đàn ông ở đối diện cầm ví tiền đang định thanh toán lấy đi một tờ năm mươi đồng, trả tiền xong liền kéo Lê Dục đi nhanh.

    Trở về Thần giới, Hoa Tiểu Mạc liền đem hai mươi đồng tiền còn dư lại đưa cho Hoa Vô Cữu, “Đây là đặc sản nhà bên kia của cha ngươi.”

    Hoa Vô Cữu nhìn tờ giấy kỳ quái, đột nhiên ngước mắt, “Tiểu Mạc, có phải là ngươi căn bản quên mua đồ cho ta?”

    Kẻ làm cha bị nói trúng tim đen, lúng túng sờ sờ mũi, ánh mắt né tránh, “Không… không có a!”

    Nhìn ánh mắt hoài nghi của tiểu thiếu niên, Hoa Tiểu Mạc đột nhiên rất xấu hổ, quả thật là quên mất, hắn chỉ nhớ mua đồ cho mấy người Bạch Thần.

    “Tiểu Mao à, cha lớn tuổi rồi, trí nhớ không tốt lắm, nhưng cái này cũng không có nghĩa là cha không thương ngươi.”

    Hoa Vô Cữu xốc mí mắt một chút, nhìn chăm chăm kẻ hễ mỗi lần nói xạo là không dám nhìn nó trước mắt, hồi lâu sau, nó thu hồi tầm mắt, vật trong tay biến mất tiêu.

    “Mấy ngày nữa là sinh nhật ta, muốn ăn loại mì mà ngươi nấu nọ.” Nói xong thì phi thường quả quyết biến mất tại chỗ.

    Hoa Tiểu Mạc ngẩng đầu nhìn trời, “Lần này muốn chết rồi, quên mua tương ngọt tương ớt.”

    Trở về thế giới hiện thực một chuyến, Hoa Tiểu Mạc còn chưa làm được, bởi vì thần lực của hắn còn đang trong trạng thái khôi phục, cả tam giới, có thể xé mở vết nứt không gian cũng chỉ có một mình Lê Dục.

    Hôm sinh nhật Hoa Vô Cữu, Hoa Tiểu Mạc dậy thật sớm, bận rộn trong phòng bếp cho tới trưa, nấu cho nó một chén mì sợi, đồng thời cam nguyện lấy nguyên thần tinh lọc nghìn vạn cô linh trong trời cao biển rộng để cầu phúc lành cho Hoa Vô Cữu.

    Hôm đó, thần thụ Bặc Hoa Lâm kết ba quả, con dân Thần giới náo động.

    Lê Dục đứng dưới tàng cây, chắp tay mà đứng, thần tình quái dị nói không nên lời, lại mang theo thương cảm không dễ phát giác, dường như năm tháng vội vã, đến cuối cùng giữ không được thứ muốn giữ, chỉ có thể trơ mắt nhìn phần tơ lòng đó dần dần hóa cát bụi, mãi đến khi không còn thuộc về y nữa.

    “Lê Dục, sao ngươi lại khóc?” Hoa Tiểu Mạc ngửa đầu, nhìn đôi mắt phượng phiêu lượng chứa đầy nước mắt của nam tử áo tím, hắn có chút mù mờ.

    Không biết vì sao, đứng bên cạnh nam nhân này, hắn đột nhiên có loại cảm giác cô đơn lạnh lẽo, theo bản năng thốt ra, “Lê Dục, ngươi nên thành gia rồi.”

    “Vương, Lê Dục có thể hôn người một lần không.” Lê Dục phất tay áo, hết thảy đều khôi phục về nguyên dạng, loại thương cảm nọ trên mặt cũng trút đi sạch sẽ, ngoại trừ vành mắt còn có chút đỏ.

    Hoa Tiểu Mạc chớp chớp mắt, sau đó hắn vươn tay đặt trên cổ Lê Dục, ôm lấy y, nhắm mắt lại tiến tới.

    Nụ hôn rất nhẹ nhàng rơi lên mái tóc, trán, đi dọc theo mi tâm Hoa Tiểu Mạc, thẳng đến khi chạm vào cánh môi có chút ướt át của hắn.

    Một khắc này, đôi mắt hơi rũ của Lê Dục có ánh sáng tím u trầm xẹt qua, tình tự nơi đáy mắt như đặt lên một tầng quang mang tím, không nhập vào thần thụ sau lưng, vài chiếc lá khẽ khàng rơi, chỉ trong chớp mắt lại sóng yên gió lặng.

    Từ lần đó về sau, Lê Dục vẫn tiếp tục cưng chìu bảo vệ Hoa Tiểu Mạc, chỉ có điều y có nhà, có thê tử.

    Nữ tử là hoa đỗ quyên của Hoa giới tu luyện thành hình, dịu dàng trang nhã, rất đẹp, nhưng lại không mảy may mang lại cảm giác quá mức yêu diễm, mà là rực rỡ vừa đủ, xán lạn như ráng chiều.

    Nhân giới, Thương Mang sơn.

    Trên thềm đá uốn lượn quanh co, Hoa Tiểu Mạc đi chậm rãi, trên mặt tuyết đọng phía sau không lưu lại một chút dấu vết, tựa như hắn chưa từng đi qua.

    Lạc Cửu Tiêu suốt ngày ngoại trừ tu luyện thì chính là tu luyện, hắn đã đến xem mấy lần, trong thạch thất phong bế dưới lòng đất tràn đầy mùi máu tanh, vẫn như kiếp trước, vừa đi vào đã trông thấy một cái huyết trì đặt nơi đó, trên mặt máu đặc nổi bọt máu.

    Đầu ngón tay lóe kim quang, huyết trì đột nhiên nổi lên một cơn xoáy mãnh liệt, như là dưới đáy ao có vật đang gầm thét, sau đó rất nhanh lắng xuống, hết thảy tựa như đều chưa từng phát sinh qua.

    Hoa Tiểu Mạc thở ra một hơi, đây không tính là bóp méo gì chứ? Hắn chỉ là không hi vọng Lạc Cửu Tiêu nhập vào ma đạo, trở thành một ma đầu giết người không chớp mắt mà thôi…

    Một thanh niên hồng bào ngồi xếp bằng trên giường đá, gương mặt tuyệt sắc có vài tia hắc khí quỷ dị lay động, thanh niên mím chặt khóe môi tái nhợt, thân thể khẽ run rẩy, có chút mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra từ giữa trán.

    “Lạc Cửu Tiêu, mau mở mắt ra.” Hoa Tiểu Mạc bò lên giường đá, tiến tới dán lên bên tai thanh niên thì thầm.

    Hết chương 74.

    Thuộc truyện: MỖI NGÀY KHÔNG ĐẾN MẤY PHÁT CÚC HOA LIỀN NGỨA