Home Đam Mỹ Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai – Chương 147

    Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai – Chương 147

    Thuộc truyện: Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai

    Thời điểm Phó Chân cùng La Hi, Trần Mạt đi ra ngoài chơi, mới biết được Tần Chiêu vì có thể cùng Đường Loan Loan ở bên nhau, liền dọn ra khỏi Tần gia, mà cũng có thể là Tần Chiêu muốn thể nghiệm một chút cuộc sống sinh hoạt của ngươid thường cùng Đường Loan Loan, ông Tần đem Tần Chiêu đuổi ra khỏi công ty, hơn nữa cấm công ty khác thuê Tần Chiêu.

    Bất quá bà Tần không quá mấy ngày liền kiên trì không được, lén lúc ông Tần không để ý đưa tiền cho Tần Chiêu, khi ông Tần biết được việc này tức giận đến quá sức, sau đó đem thẻ tín dụng của bà Tần khóa lại.

    Phó Chân rất có hứng thú mà nhìn La Hi, hỏi hắn: “Cậu sao lại chú ý tới Tần Chiêu như vậy?”

    La Hi lắc đầu: “Cái này không phải là chú ý tới Tần Chiêu, tớ đây gọi là thiên tính nhiệt tình yêu thương đối với chuyện bát quái.”

    Phó Chân ồ một tiếng, nhìn thoáng qua cái bụng to của Trần Mạt cách đó không xa, hỏi La Hi: “Trần Mạt có phải sắp sinh hay không?”

    La Hi nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai Phó Chân: “Còn vài tháng nữa? Tớ là cha ruột còn chưa thấy sốt ruột, người cha nuôi như cậu thế mà nóng nảy trước.”

    Phó Chân cười cười, không nói gì, La Hi chống cằm đánh giá Phó Chân trong chốc lát, hỏi hắn: “Cậu như thế nào còn độc thân a?”

    “Độc thân thì làm sao?” Phó Chân liếc mắt nhìn La Hi một cái.

    “Huynh đệ, cậu đều sắp tốt nghiệp đại học,” vẻ mặt La Hi đau kịch liệt mà nhìn Phó Chân, “Thế mà đến bây giờ chưa có lấy một mảnh tình vắt vai, cái này nói ra ai dám tin? Cậu biết cậu lãng phí biết bao nhiêu thời gian tươi đẹp không? Cậu nghĩ xem, ở trong khuôn viên trường đại học cùng người mình thích cùng nhau đi ——”

    Không đợi La Hi đem lời nói cho hết, Phó Chân liền nhận lấy, “Mưa rơi trong con hẻm cô đơn, tôi hy vọng gặp được một cô gái u sầu như đinh hương.”

    La Hi: “……”

    “Thật không dám tin, cậu FA từ cấp 2 đến bây giờ, thế mà có ngày hòa nhã được như vậy.”

    Phó Chân: “Có cái gì không dám tin, tớ FA nhưng không có nghĩa là tớ học văn không giỏi nha?”

    La Hi ha hả cười một tiếng, hỏi Phó Chân: “Cậu đến bây giờ còn không có thích người nào sao?”

    Phó Chân lắc lắc đầu.

    “Tới, kính cậu một ly,” La Hi giơ chén rượu trong tay lên.

    Phó Chân cầm một chai nước trái cây, “Cụng ly.”

    La Hi: “……”

    Một năm này cũng sắp hết, trong nháy mắt liền tới tháng 12 rồi, Giang Hằng Thù nói cuối tháng này hắn về nước, Phó Chân liền bắt đầu vắt hết óc mà lên kế hoạch chờ sau khi Giang Hằng Thù về liền mang hắn đi ăn gì, chơi cái gì, thuận tiện ở trong điện thoại mà thăm dò sở thích của Giang Hằng Thù.

    Giang Hằng Thù ở trong điện thoại hỏi hắn: “Nhận được món quà chưa?”

    “Nhận được,” Phó Chân nhìn địa chỉ chỗ người gửi là từ G quốc liền đoán được là do Giang Hằng Thù gửi tới, hắn đem gói quà mở ra, bên trong là một bức tượng con voi, thời điểm hắn đi dạo ở G quốc lúc nhìn thấy liền rất thích, nhưng bởi vì kỳ hạn công trình quá dài, cho nên cuối cùng cũng không có mua.

    Phó Chân thực vui vẻ, ở trong điện thoại hỏi: “Như thế nào lại mua quà cho tôi?”

    “Không phải sắp sinh nhật cậu sao?”

    Sinh nhật của hắn vào ngày 6/12, cũng sắp tới rồi, bất quá Phó Chân có điểm tò mò, hắn hỏi Giang Hằng Thù: “Làm sao mà anh biết được?”

    “Thời điểm ở G quốc nhìn thấy trong thẻ ID của cậu.”

    “Chờ anh trở về, tôi……” Phó Chân trong lúc nhất thời cũng không biết nên mang Giang Hằng Thù đi làm gì, chuyện ăn cơm khi hắn ở G quốc cũng đã mời Giang Hằng Thù, còn có chuyện gì khác có thể biểu đạt tấm lòng biết ơn của mình đây, Phó Chân nghĩ nghĩ, vừa lúc mấy ngày hôm trước hắn mới vừa mua một chiếc máy ảnh, hắn hướng Giang Hằng Thù nói: “Tôi chụp ảnh chan dung cho anh.”

    Đài bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười nhẹ của Giang Hằng Thù, chỉ là hắn chưa nói được, hay là không được.

    Phó Chân liền rất lo âu, chính là lại ngượng ngùng hỏi lại Giang Hằng Thù, sau khi tắt mắt với Giang Hằng Thù liền nằm ở trên giường ngủ không yên, ngày hôm sau khi tỉnh lại trên đôi mắt lại treo hai quầng thâm, giống như sợ người khác không biết buổi tối hắn thức đêm.

    Phó Chân trốn Phó Kiến Sâm lén vào phòng bếp luộc hai quả trứng gà, đem lăn lên hai mắt của mình, kết quả phát hiện quầng thâm mắt vẫn còn, không có dấu hiệu biến mất.

    Phó Chân tự cho là mình trộm trứng gà thành công, cũng không biết những vị khác trong Phó gia đều đem hành động của hắn thu vào mắt, Phó Đình nhìn Phó Chân lặng lẽ về tới trong phòng, hướng Phó Kiến Sâm đứng ở bên người hỏi: “Tiểu Chân có phải đang yêu hay không?”

    Phó Kiến Sâm ngồi ở trên sô pha, không cho là đúng: “Hắn còn nhỏ, yêu cái gì a?”

    Gần đây vẫn luôn bị Phó Kiến Sâm bức hôn, Phó Đình quả thực không lời nào để nói, hắn so với Phó Chân lớn hơn bảy tuổi, như thế nào mỗi lần đều bị Phó Kiến Sâm hình dung như lại không kết hôn liền phải cô đơn cả đời, hắn hướng Phó Kiến Sâm nói: “Hai mươi, không nhỏ.”

    Thời học cao trung Phó Chân không nói yêu ai bao giờ, đặc biệt là lúc ấy La Hi thường xuyên cùng Trần Mạt thả bong bóng hồng, thế mà hắn không hề có ý tưởng yêu ai, Phó Đình cũng cảm thấy rất thần kỳ, tuy hiện tại Phó Đình không có bạn gái, nhưng thời điên học cao trung người yêu có thể nói là cả quân đoàn.

    Vì việc này, Phó Kiến Sâm không ít lần bị thầy giáo kêu lên.

    Phó Kiến Sâm gật gật đầu, “Mới hai mươi a.”

    Thời điểm Phó Chân từ trên lầu đi xuống liền nhìn thấy ba cùng anh hai đang ngồi trên sô pha không biết đang nói cái gì, vừa rồi lúc ở trong phòng hắn đã đem, nhưng vẫn là có điểm chột dạ.

    Phó Kiến Sâm nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn hắn một cái, kêu lên: “Tiểu Chân a, lại đây ngồi.”

    Phó Chân nhìn Phó Kiến Sâm, lại nhìn Phó Đình, luôn cảm thấy có cái âm mưu gì đang chờ mình, hắn ngồi xuống bên người Phó Kiến Sâm, mới vừa ngồi xuống không bao lâu, liền nghe được Phó Kiến Sâm hỏi chính mình: “Gần đây có phải quen được bạn mới hay không a?”

    Phó Chân ừ một tiếng: “Quen một người.”

    Phó Đình lập tức hướng Phó Kiến Sâm làm ra một nụ cười rất có thâm ý, biểu đạt ý tứ đại khái là xem con nói đúng rồi, Phó Kiến Sâm ho nhẹ một tiếng, hỏi Phó Chân: “Đối phương năm nay bao nhiêu tuổia? Là bạn học với con sao? Hiện tại đang làm cái gì? Các con quen nhau bao lâu rồi?”

    Phó Chân chớp chớp mắt, không rõ mình kết bạn mới, Phó Kiến Sâm vì cái gì muốn hỏi nhiều vấn đề như vậy, hắn trả lời: “Là Giang Hằng Thù a.”

    Phó Kiến Sâm sửng sốt trong chốc lát, mới nhớ tới Giang Hằng Thù trong miệng Phó Chân là ai, sợ mình nhớ sai, hắn lại hỏi một lần: “Là đứa bé Giang gia sao?”

    Phó Chân gật gật đầu, “Làm sao vậy?”

    Lúc này đến phiên Phó Kiến Sâm hướng Phó Đình cười, “Không có việc gì không có việc gì, nhiều giao lưu một chút a.”

    Phó Chân nghiêng nghiêng đầu, không hiểu Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình đang làm cái gì, hai người bọn họ vừa rồi khẳng định là hiểu lầm cái gì, bằng không không đến mức hỏi mình nhiều vấn đề như vậy, nhưng bọn họ là hiểu lầm cái gì?

    Phó Chân không suy nghĩ cẩn thận, cũng không muốn nghĩ, hắn kéo ba lô lên, hướng hai người bọn họ nói: “Buổi chiều con còn có tiết học, con đi trường học trước.”

    Phó Kiến Sâm gật gật đầu, nhìn bóng lưng Phó Chân nhảy nhót rời đi, hắn lâm vào trầm tư: “Luôn cảm thấy có điểm quái lạ, mấy ngày nay Tiểu Chân là cùng Giang Hằng Thù gọi điện suốt đêm khuya sao?”

    “Đúng là rất lạ ba, ba sẽ cùng Trần thúc gọi điện thoại đến 11 giờ. 12 giờ đêm sao?”

    “Con như thế nào biết bọn nó trò chuyện đến muộn như vậy?”

    Phó Đình trả lời nói: “Buổi tối ngày đó con đi ra uống nước, còn nghe được trong phòng Tiểu Chân có tiếng cười, nó còn không nói thật với con, bảo là đang chơi game.”

    “Xác thật rất kỳ quái,” Phó Kiến Sâm gật gật đầu, “Lại quan sát đi.”

    Bọn họ quan sát, quan sát, liền quan sát tới lúc Giang Hằng Thù trở về, lúc này thì tốt rồi, buổi tối Phó Chân không gọi điện thoại nữa, hắn dứt khoát cùng Giang Hằng Thù đi ra ngoài chơi, đại bộ phận thời gian đều là ở bên ngoài, buổi tối đến 7,8 giờ mới về nhà.

    Giang Hằng Thù rốt cuộc có cái ma lực gì? Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình không khỏi lại bắt đầu cân nhắc lên.

    Phó Kiến Sâm vuốt cằm hỏi: “Tiểu Chân cùng La Hi cũng đi chơi lâu như vậy sao?”

    “La Hi có bạn gái, Tiểu Chân khẳng định ngượng ngùng chiếm dụng quá nhiều thời gian của hắn,” Phó Đình nói có sách mách có chứng mà phân tích, “Giang Hằng Thù cùng Tiểu Chân đều độc thân, hai người bọn nó liền không cố kỵ gì, cho nên chơi khả năng càng chuyên chú.”

    Phó Kiến Sâm ừ một tiếng: “Nói có đạo lý.”

    Phó Đình vỗ vỗ bả vai Phó Kiến Sâm, nói: “Ba, con biết buông tay rất khó, nhưng là Tiểu Chân sớm hay muộn phải có sinh hoạt riêng của mình.”

    Phó Kiến Sâm liếc Phó Đình một cái, “Con biết cái gì? Thời điểm con lớn ta còn không buông tay sao?”

    Phó Đình nghĩ nghĩ, hướng Phó Kiến Sâm nói: “Con cảm thấy lúc con lên cao trung ba liền buông tay.”

    “Nói bừa, lúc con học cao trung mỗi lần bị mời lên gặp mặt phụ huynh không phải đều ta đi sao,” Phó Kiến Sâm đem thân thể về phía sau một ít, tiếp tục giáo huấn Phó Đình, “Thầy của con còn nhiều lần cáo trạng với ba, nói con ở trường học thông đồng với các bạn gái, không lo học tập cho tốt……”

    Phó Đình trăm triệu không nghĩ tới chính mình thuận miệng một câu thế nhưng sẽ thành hậu quả như vậy, vội vàng hướng Phó Kiến Sâm nói: “Ba, con sai rồi, đừng nói nữa được không?”

    “Không được, ta cũng rất kỳ quái a, lúc con học cao trung quen nhiều bạn gái như vậy, thế nào mà bây giờ lại bắt đầu giữ mình trong sạch, bên người một cái đều không có đâu?”

    Phó Đình: “……”

    ……

    Giang Hằng Thù đúng cuối tháng 12 liền từ nước ngoài trở về, Phó Chân là người đầu tiên biết tin này, so bà Giang còn muốn sớm hơn chút, hắn cùng Giang Hằng Thù ước định thời gian đi ra ngoài chơi, chuẩn bị tiền trảm hậu tấu, trực tiếp mang theo Giang Hằng Thù đi phòng làm việc do mình thuê chụp ảnh chân dung.

    Sau khi tới phòng làm việc, Phó Chân đem áo khoác cởi ra, bên trong hắn mặc một chiếc sơmi trắng, ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, lưu lại hai hàng ánh sáng, hắn cúi người đứng ở sau máy ảnh, nhìn chăm chú vào Giang Hằng Thù bên trong máy ảnh, biểu tình đặc biệt chuyên chú.

    Giang Hằng Thù ngồi trên ghế mà Phó Chân yêu cầu, làm bộ dạng trần tư, thập phần phối hợp, chỉ là ánh mắt ngẫu nhiên sẽ bay tới trên người Phó Chân.

    Phó Chân loay hoay cả ngày, chụp tới chụp lui đều thấy không vừa lòng, cuối cùng đóng cameras: “Thôi, tôi trở về vẽ cho anh một tấm đi.”

    Từ phòng làm việc đi ra, gió lạnh thổi tới, Phó Chân ôm cánh tay run lập cập.

    “Quên mất áo khoác.” Giang Hằng Thù một bên nói, một bên đem áo khoác mà Phó Chân vừa mới quên ở phòng làm việc lấy lại đây, khoác ở trên người Phó Chân.

    Phó Chân nghiêng đầu nhìn Giang Hằng Thù, tầm mắt hai người giao triền ở bên nhau, vật nhỏ trong lồng ngực kịch liệt mà nhảy lên, Phó Chân nâng tay che lại ngực.

    “Làm sao vậy?” Giang Hằng Thù hỏi hắn.

    “Tôi quyết định gần đây trái tim có vẻ.không được tốt, cần phải đi bệnh viện kiểm tra một chút.”

    Giang Hằng Thù bật cười.

    Thuộc truyện: Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai