Home Đam Mỹ Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai – Chương 61

    Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai – Chương 61

    Thuộc truyện: Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai

    Phó Chân ngẩn ra một chút, người như Đường Loan Loan mà còn lưu lại chứng cứ, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Giang Hằng Thù, đôi mắt bởi vì giật mình mà trừng lớn, hắn hỏi Giang Hằng Thù: “Chứng cứ gì vậy?”

    Giang Hằng Thù buông điện thoại trong tay, một bên nắm tay Phó Chân đi ra bệnh viện, một bên hướng hắn nói: “Người mà năm đó em mướn đã tìm được, đúng là do hắn động tay lên dây theo treo của Đường Loan Loan.”

    Phó Chân ngây ngẩn cả người, hắn vẫn luôn cho rằng người kia chỉ bỏ sa tế vào hộp cơm của Đường Loan Loan, nguyên lai hắn thật sự động vào dây thép treo của Đường Loan Loan, hắn nhớ rõ ràng mình không để hắn làm như vậy.

    Vậy vì cái gì hắn muốn làm điều thừa đâu? Hay hắn có thù bận gì với Đường Loan Loan nên khi nhận được ủy thác này hắn liền nhân cơ hội làm ra loại sự tình này sao? Nếu không thì ai là người thuê hắn?

    Trong lúc nhất thời trong đầu Phó Chân xẹt qua vô số vấn đề, nhưng hắn lo lắng nhất là Giang Hằng Thù cũng cảm thấy chuyện này là do hắn làm, hắn cầm lấy tay Giang Hằng Thù, thấp giọng lẩm bẩm: “Không phải em……”

    “Anh biết không phải em,” Giang Hằng Thù nhẹ nhàng ôm lấy Phó Chân, “Là do Đường Loan Loan tự mình làm.”

    Phó Chân a một tiếng, thiếu chút nữa tưởng mình xuất hiện ảo giác, sau khi xác định Giang Hằng Thù không phải vì làm mình an tâm mới nói như vậy, hắn chớp chớp mắt, hỏi Giang Hằng Thù: “Khổ nhục kế?”

    Lúc hắn mới bị đuổi ra Phó gia không phải không suy đoán được, nhưng chỗ treo dây thép treo cao như vậy, nếu thật sự do Đường Loan Loan tự mình làm, nàng tự xuống tay cũng quá độc ác quá đi.

    Hắn từng nhìn thấy video Đường Loan Loan ngã xuống từ dây thép treo, nếu không phải vừa lúc phía dưới có cái đệm, nàng chỉ sợ phải rơi vỡ đầu a.

    Nói đến cái đệm, Phó Chân sửng sốt một chút, không phải là nàng đã sớm dự đoán trước được đi?

    Giang Hằng Thù gật đầu, mở cửa xe để Phó Chân ngồi xuống trước.

    Tuy rằng lúc bọn họ thu thập chứng cứ có để ý đến chuyện này, nhưng vì bảo đảm tính nghiêm cẩn vẫn là tìm thêm nhiều chứng cứ hơn nữa, Giang Hằng Thù ngồi vào trên ghế điều khiển, gật gật đầu, chỉ nói: “Chắc vậy.”

    Phó Chân vẫn cảm thấy chuyện này rất khó tin, hắn hỏi Giang Hằng Thù: “Làm sao anh chắc chắn người đó là nàng?”

    Giang Hằng Thù: “Trong tài khoản của hắn có một khoản tiền do Đường Loan Loan gửi tới.”

    Phó Chân lắc đầu, “Chỉ có bút chuyển khoản này cũng không thể chứng minh cái gì, cũng có thể là Đường Loan Loan hy vọng hắn có thể chỉ ra và xác nhận là do em làm.”

    “Đúng vậy,” Giang Hằng Thù gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười tới, “Chính hắn còn ghi âm.”

    “Ghi âm? Lâu như vậy còn không có xóa?” Phó Chân hỏi.

    Giang Hằng Thù ừ một tiếng, đem xe đỗ vào chỗ, “Gần đây hắn định đem đoạn ghi âm kia xóa bỏ, nhưng Đường Loan Loan lại đem chuyện này làm nổi lên, hắn sợ cuối cùng cảnh sát sẽ tra được đến người hắn, cho nên vẫn luôn lưu giữ đoạn ghi âm này trong điện thoại.”

    Người làm loại sự tình này luôn muốn đem đoạn ghi âm lưu giữ lại, đây là một chuyện hết sức bình thường, chỉ là vào hai năm trước không ai đem chuyện này tra ra, mà người này cũng xuất ngoại nên bọ họ cũng không truy cứu nữa, tất cả mọi người liền nhận định người động tay chân lên dây thép treo của Đường Loan Loan treo là hắn.

    Phó Chân trong lòng yên lặng thở dài một hơi, “Anh làm thế nào mà lấy được?”

    Loại đồ vật này, hẳn sẽ không dễ dàng giao cho Giang Hằng Thù đi.

    Giang Hằng Thù cười cười: “Đầu tiên là dụ dỗ, sau là uy hiếp, tóm lại cứ dùng thử mấy thủ đoạn như vậy, yên tâm đi, ghi âm đã giao cho cảnh sát, hiện tại có thể thả ra bất cứ lúc nào.

    Phó Chân đè cái trán có chút phát đau, hướng Giang Hằng Thù nói: “Lại chờ một hồi đi.”

    “Làm sao vậy?” Giang Hằng Thù hỏi.

    “Chờ Đường Loan Loan đem Sa Châu ký sự chụp hai ngày lại đem máy ghi âm cùng nhau thả ra đi.”

    Giang Hằng Thù ừ một tiếng: “Nghe em.”

    Đường Loan Loan đợi thật lâu, đều không có tin tức gì của Phó Chân, liền cho rằng Phó Chân đã hoàn toàn chịu thua, nên thời điểm phóng viên phỏng vấn nàng thừa nhận đang quay chụp Sa Châu ký sự.

    Người muốn giúp Phó Chân tìm được chứng cứ chứng minh hắn trong sạch không chỉ có Giang Hằng Thù, Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình đồng dạng ở khắp nơi tìm kiếm những chứng cứ đã bị bỏ qua, bọn họ hiện tại làm chuyện mà hai năm trước họ chưa làm vì Phó Chân.

    Phó Kiến Sâm luôn nghĩ một ngày nào đó, con trai hắn sẽ nguyện ý trở lại ngôi nhà này, vì thế hắn nguyện ý trả giá bất luận cái gì, nhưng cho dù như vậy, Phó Chân vẫn không trở lại.

    Phó Đình từ bên ngoài trở về, hắn hướng Phó Kiến Sâm nói: “Chúng ta đã muộn một bước, ghi âm đã bị người cầm đi.”

    Trong phòng khách vắng vẻ, tháng hai đã qua hơn phân nửa, tháng ba cũng sắp tới, nhưng mùa xuân vẫn chậm chạp không có xuất hiện trong cái nhà này.

    “Đã muộn một bước, lại đã muộn một bước,” Khóe miệng Phó Kiến Sâm lưu trữ một mạt chua xót, tóc của hắn hoa râm, gần như chỉ trong thời gian một tháng, hắn đã già hơn mười tuổi, hắn phát ra tiếng thở dài, chậm rãi nói, “Chúng ta luôn đến muộn một bước, thời gian sẽ không cho chúng ta cơ hội quay lại.”

    Một bước đến muộn này của họ là đã muộn quá hai năm, hiện giờ đã không cách nào hóa thành rồng vượt về quá khứ.

    “Ba…….” Phó Đình không biết nên an ủi ba như thế nào, trong thâm tam hắn tràn đầy áy náy cùng hối hận, hắn từng trộm chạy tới xem Phó Chân rất nhiều lần, em trai hắn hiện giờ đang được một người nam nhân khác che chở, hắn không biết nam nhân đối xử với nó thế nào, nhưng hắn nhìn ra được, hiện tại Phó Chân thật sự hạnh phúc.

    Hắn là thật sự không còn cần bọn họ.

    Lời này nghe có vẻ làm người thương tâm, nhưng lại là sự thật.

    Hắn đi qua công trường mà Phó Chân từng làm, đi qua nơi hắn từng ở, hướng những người xa lạ hỏi thăm chuyện cũ của hắn, chính là biết càng nhiều, tâm hắn liền càng thêm bị tra tấn.

    Vì cái gì lúc ấy hắn có thể máu lạnh vô tình mà đem em trai mà hắn hứa sẽ đau cả đời đuổi ra gia môn, đem tất cả tình yêu của mình cho một Đường Loan Loan không biết từ nơi nào chạy tới.

    Hắn như một con rối gỗ bị người ta khống chế, hắn cầm một con dao cùn tự mình đâm vào ngực người hắn yêu thương nhất.

    Hiện tại nói cái gì cũng đã muộn, mặc kệ là do cái nguyên nhân gì, những sự tình đó đều là do hắn làm, hiện giờ nghiệt quả này cũng do hắn đến chịu.

    Điều duy nhất mà hắn có thể làm cho Phó Chân là đứng từ xa xa mà nhìn hắn, ở dưới bất cứ tình huống gì cũng không quấy rầy đến hắn, tận khả năng giúp đỡ hắn một phen.

    Phó Chân không muốn nhìn thấy mình, Phó Đình nỗ lực làm mình nhớ kỹ điểm này, làm chính mình không đến quấy rầy hắn.

    Chính là nhìn ba đứng trước mắt, Phó Đình không nhẫn tâm nhìn ông như vậy, hắn nhẹ giọng mở miệng: “Ba, nếu ba nhớ nó……”

    Phó Kiến Sâm nâng tay lên, ngắt lời kế tiếp của Phó Đình, an ủi không có bất luận tác dụng gì, hắn nhẹ nhàng cùng Phó Đình nói: “Cái gì cũng đừng nói nữa, ghi âm là bị Giang Hằng Thù lấy đi?”

    Phó Đình gật đầu: “Hẳn là hắn.”

    “Vậy là tốt rồi.” trong biểu tình chua xót của Phó Kiến Sâm rốt cuộc để lộ ra một tia vui mừng, trừ bỏ bọn họ, bây giờ còn có một người khác nguyện ý vô điều kiện mà che chở Phó Chân.

    Hắn đã nhận quá nhiều quá nhiều đau khổ, Phó Kiến Sâm không muốn lại nhìn thấy biểu tình khổ sở của hắn.

    Phó Đình dời đề tài đi, hỏi Phó Kiến Sâm: “Vậy sự kiện kia khi nào chúng ta công bố?”

    “Lại qua một thời gian đi, nhìn xem Giang Hằng Thù bọn họ khi nào ra tay.”

    ……

    Thượng đế muốn người diệt, thì trước tiên sẽ khiến người điên cuồng, lời nói này dùng ở trên người Đường Loan Loan có thể nói là phi thường thích hợp, có lẽ là con đường xuất đạo của Đường Loan Loan quá thuận lợi, thế cho nên nàng hoàn toàn không có kiêng kị thứ gì, khinh mạn pháp luật, làm lơ quyền uy, chỉ tin tưởng chính mình.

    Phó Chân nhìn nàng lúc tiếp thu phỏng vấn dõng dạc mà thảo luận mình vì chuẩn bị cho bộ phim này đã chuẩn bị bao lâu, bộ phim này nhất định sẽ làm tất cả fans đều vừa lòng.

    Đường Loan Loan ngẫu nhiên cũng sẽ nhắc tới Phó Chân, mỗi một lần đều là không muốn nói đến hắn, nhưng bộ dạng lại y hệt như một bạch liên hoa, thế cho nên các cư dân mạng dần dần cũng cảm thấy phiền chán.

    Ngẫu nhiên thánh mẫu còn có thể, nhưng vẫn luôn thánh mẫu chúng ta liền phải hoài nghi đầu óc ngươi có phải không tốt lắm.

    Phó Chân đã xem chán Đường Loan Loan nhảy nhót, hướng Giang Hằng Thù nói: “Có thể đem ghi âm thả ra.”

    Hắn chính là cố ý, Đường Loan Loan là “Thánh mẫu”, nhưng hắn không phải, hắn chính là muốn để Đường Loan Loan bay cao bảy tấc, rồi mới đạp thẳng nàng xuống đất.

    Giang Hằng Thù ừ một tiếng, gọi điện thoại, sau đó không lâu đoạn ghi âm liền tràn ngập ở trên mạng, tiêu đề lấy được một cái so một cái càng khoa trương.

    —— hai năm trước Đường Loan Loan trong đêm khuya thân mật với một nam nhân xa lạ, thế nhưng là vì hắn?

    —— đoạn ghi âm này công bố cho ngươi một Đường Loan Loan khác

    —— tháng sáu tuyết bay, thiên hạ kỳ oan, hắn thế nhưng bị oan uổng lâu như vậy!

    ……

    Cư dân mạng mới đầu nhìn đến cái tiêu đề này chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng lòng hiếu kỳ của bọn họ rất lớn, bọn họ click mở trên màn hình, sau khi mở đoạn ghi âm, một thanh âm khàn khàn của một nam nhân trung niên xuất hiện ở trong lỗ tai bọn họ.

    “Tiểu thư Đường Loan Loan, ngài…… Ngài thật sự muốn làm như vậy?”

    “Kêu ông làm thì ông cứ làm đi, ông đang sợ cái gì?” Cái thanh âm này vừa nghe chính là Đường Loan Loan, thanh âm của nàng rất có đặc sắc, người bình thường bắt chước không được.

    “Đó là đây thép treo a, làm không tốt chính là muốn mạng người đó.”

    “Lại không phải để ông lên trên đó, ông sợ cái gì?”

    “Chính là nếu cô xảy ra chuyện, cuối cùng cảnh sát khẳng định muốn tra lên người tôi.”

    “Yên tâm, tôi đã chuẩn bị tốt, sẽ không xảy ra chuyện gì, ông chỉ lo làm tốt chuyện của mình là được, sau khi làm xong ông liền xuất ngoại đi, tôi sẽ không để người truy cứu, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không đi tìm ông.”

    Nam nhân kia không nói gì, tựa hồ đang do dự.

    Đường Loan Loan tạm dừng một chút, nói tiếp: “Tôi trước tiên đóng 300 vạn tiền đặt cọc, sau khi Full, lại gửi cho ông 500 vạn, ông có thể cầm số tiền này ra nước ngoài tiêu sái một đoạn thời gian, chờ chuyện này qua đi, ông lại trở về.”

    Sau một đoạn trầm mặc lâu dài qua đi, thanh âm nam nhân rốt cuộc một lần nữa vang lên: “Được, chuyện này tôi nhận.”

    Đoạn ghi âm này liền kết thúc ở đây, khi sự thật được phơi bày, thật sự là quá kinh ngạc, cư dân mạng trong lúc nhất thời còn không thể tiếp thu nổi.

    Nhưng là trải qua một loạt đối lập cùng kiểm tra, bọn họ chứng minh giọng nữ trong đoạn ghi âm này xác thật là từ bản thân Đường Loan Loan phát ra.

    Thuộc truyện: Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai