Home Đam Mỹ Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai – Chương 82

    Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai – Chương 82

    Thuộc truyện: Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai

    Tầm mắt Phó Chân dừng ở trên đồng hồ ở đỉnh tháp, đôi mắt không thể hiểu được mà có chút ươn ướt.

    Hắn nhớ tới đã từng có người nói chờ đến khi hắn thành niên sẽ đưa hắn một tòa lâu đài, chính là tòa trang viên Eston kia cuối cùng lại lấy tên dưới danh nghĩa của Đường Loan Loan, hắn cũng không còn là con của ba.

    Nước mắt không tự chủ được mà chảy xuống, nhỏ giọt ở trên mặt cỏ, hóa thành giọt sương trong suốt, hóa thành tinh quang đất trời, hóa thành ánh sáng hồi ức.

    Giang Hằng Thù giơ tay đem nước mắt trên má Phó Chân lau khô, nhẹ giọng hỏi hắn: “Tại sao lại khóc? Không thích sao? Không thích thì anh còn có trang viên khác.”

    “Thích,” Phó Chân một bên chảy nước mắt một bên gật đầu, hắn ôm lấy Giang Hằng Thù, “Giang Hằng Thù, em rất thích anh a.”

    Giang Hằng Thù ôm lấy Phó Chân, sờ sờ đầu của hắn, “Anh cũng thực thích em, cho nên đừng khóc.”

    Hắn cúi đầu, hôn lên nước mắt trên mặt Phó Chân, trên đầu lưỡi lưu lại vị mặn chát, hắn đem Phó Chân hướng ngực mình đè đè, đối hắn nói: “Anh yêu em.”

    Phảng phất như những vì sao trong đêm rơi vào trong đôi mắt màu lam của Giang Hằng Thù, mà Phó Chân liền chìm đắm trong này đôi mắt như ngọc bích này.

    Giang Hằng Thù bỗng nhiên buông Phó Chân ra, lui về phía sau một bước, hắn cong lưng, tay trái để ở sau người, vươn cánh tay phải, hướng Phó Chân phát ra lời mời: “Tiểu công chúa của anh, em nguyện ý nhảy một đoạn nhạc với anh không?”

    Phó Chân xoa xoa mặt mình, sửa sang lại biểu tình, đứng thẳng thân thể, đem tay mình tay đặt ở trên tay Giang Hằng Thù, cười nói: “Thập phần vinh hạnh.”

    Giang Hằng Thù trên tay hơi hơi dùng sức, đem Phó Chân kéo vào lòng ngực.

    Âm thanh nhẹ nhàng từ chung quanh đài phun nước phát ra, ánh đèn trên mặt cỏ bắt đầu đổi màu, lâu đài phía xa cũng được chiếu lên ánh đèn trở nên mộng ảo, Phó Chân theo từng bước nhảy của Giang Hằng Thù, giống như tiến vào câu chuyện cổ tích, công chúa cùng chàng kỵ sĩ mãi luôn ở bên nhau.

    Sau khi kết thúc điệu nhảy, Giang Hằng Thù hướng Phó Chân nói: “Lâu đài còn chưa có trang trí xong, cho nên ủy khuất công chúa buổi tối hôm nay cùng anh về nhà đi.”

    “…… Vậy được rồi.”

    ……

    Thất Tịch trôi qua không lâu, kịch bản 《 Lâu đài màu trắng 》 đã sửa xong toàn bộ, Phó Chân chờ sinh đứa nhỏ xong liền có thể bắt đầu casting, xác định địa điểm, chuẩn bị khởi động máy, vai nam chính Phó Chân đã có tuyển được vài người, lúc trước cũng đã liên hệ đối phương, chỉ là không biết đối phương có thời gian hay không, có thể đáp ứng hay không.

    Phó Chân từng đã làm biên kịch của Sa Châu ký sự, tự nhận mình làm khá tốt trong lĩnh vực này, nhưng là trong khoảng thời gian này cùng làm việc với La Bình Bình, hắn lại học được rất nhiều điều mà lúc trước chính mình không quá hiểu, thu hoạch được rất nhiều, mà sau khi kịch bản 《 Lâu đài màu trắng》 Full, Phó Chân hỏi La Bình Bình: “La lão sư, lúc trước ngài đã từng làm biên kịch sao?”

    La Bình Bình cũng không có gạt Phó Chân, cười nói: “Đã làm qua, phim truyền hình 《 Lịch sử bí mật cung điện A Phòng》 cùng 《 một quả phụ và hai hán tử》đều do tôi biên kịch.”

    Hai bộ này đều rất hot vào mười mấy năm trước, lượng ratings thập phần cao, mãi cho đến hôm nay vẫn có người nhắc tới, Phó Chân khi còn nhỏ chỉ xem qua 《 Lịch sử bí mật cung điện A Phòng 》, các lời kịch để lại ấn tượng sâu sắc với hắn, rõ ràng là một bộ phim về lịch sử, lời tự thuật lại mang theo một chút hương vị hài kịch của Shakespeare (1), lại ngoài ý muốn phù hợp với toàn bộ bộ phim.

    Phong cách hai bộ kịch khác nhau, đề tài cũng khác nhau rất nhiều, một bộ là đề tài cổ trang lịch sử, một bộ là chuyện tình yêu vùng nông thôn, Phó Chân nhanh chóng lên mạng tra xét tên biên kịch của hai bộ phim này, hai bộ kịch này thật sự cùng một biên kịch, nhưng không phải lấy tên La Bình Bình.

    La Bình Bình hướng Phó Chân giải thích nói: “Sau này tôi đổi tên, ba tôi cảm thấy tên lúc trước của tôi lệ khí quá nặng, không thích hợp tôi.”

    Phó Chân đảo cũng không có

    hoài nghi La Bình Bình, trong khoảng thời gian này hắn thật sự thu hoạch được rất nhiếu thứ từ La Bình Bình: “La lão sư, trong khoảng thời gian này tôi còn có chút việc, không có biện pháp ra cửa, chờ thêm một đoạn thời gian, tôi nhất định mời ngài ăn một bữa cơm.”

    “Được, vừa lúc tôi cũng phải đi Lệ Giang du lịch, phỏng chừng phải tháng 10 mới có thể trở về.”

    Sửa sang lại xong kịch bản 《 Sa Châu ký sự 》 Phó Chân liền hoàn toàn an nhàn, có thể an tâm dưỡng thai, từ lần trước hắn cùng Giang Hằng Thù bị người chụp lén thả lên Weibo, về sau liền không còn có bị theo dõi nữa.

    Hiện tại, mỗi ngày Phó Chân đều đi tản bộ ở tiểu khu, cầm điện thoại xoát tin tức bát quái trong giới giải trí, nhìn xem cao nhân viết truyện cười phun tào Đường Loan Loan, ngày qua ngày sống đến thích ý.

    Ăn dưa của Đường Loan Loan đến không sai biệt lắm, Phó Chân lại chú ý tới động thái gần đây của 《Đêm cuối cùng của gió tây 》, một năm trước liền nói muốn khởi động máy đến bây giờ mới đem vai chính của nam nữ định ra, nữ chủ là do Lâm Tịch Dao người có số phiếu cao nhất đóng, mà nam chủ lại không phải Hoàng Dật, sản xuất phương lựa chọn Liễu Mạnh một tiểu sinh mới nổi gần đây.

    Sau khi đoàn phim đem thanh thế của các minh tinh trong giới giải trí càn quét một vòng, rốt cuộc đem bộ điện ảnh này xào ra nhiệt độ cao.

    Nhưng dù sao cũng là lấy của một tác phẩm đạo văn, nhóm người qua đường đối bộ điện ảnh này cũng không quá thích, các vai chính liên quan cũng bị nhìn với một thái độ khác, mà fan của các diễn viên lại vì giải vây cho idol mình, nói bộ kịch này là do công ty tiếp, bọn họ cũng là thân bất do kỷ, hơn nữa đạo diễn đã nói sẽ đem toàn bộ nội dung đạo văn loại bỏ, hy vọng người qua đường không cần đối bộ điện ảnh này tồn tại thành kiến.

    Phó Chân an tâm ăn dưa, đối với những ngôn luận này chỉ là cười cho qua, hắn buông điện thoại chuẩn bị nghỉ ngơi trong chốc lát, bỗng nhiên cảm giác bụng co rút đau đớn.

    “Giang Hằng Thù……” Phó Chân ngẩng đầu hướng phòng bếp kêu lên, thanh âm thấp thấp, như là mèo kêu.

    “Làm sao vậy?” Giang Hằng Thù chạy nhanh từ trong phòng bếp ra tới.

    “Bụng em có chút đau.”

    Giang Hằng Thù bước nhanh đi tới, một tay đem Phó Chân từ trên sô pha bế lên, dẫn hắn xuống lầu, lái xe, cứ việc Phó Chân mới vừa lên xe liền nói bụng đã không đau nữa, hắn vẫn là tận khả năng dùng tốc độ nhanh nhất đem Phó Chân đưa đến bệnh viện Giang gia.

    Bác sĩ kiểm tra một chút, hướng Giang Hằng Thù nói: “Không có việc gì không có việc gì, chỉ là cơn co thắt bình thường.”

    Giang Hằng Thù thở dài nhẹ nhõm, tiếp theo bác sĩ hướng hắn nói: “Bất quá ngày sinh dự tính cũng sắp tới, muốn xử lý nằm viện sao?”

    “Xử lý.”

    Phó Chân sau khi vào bệnh viện ở, Giang Hằng Thù liền đem toàn bộ sự vụ trong công ty đẩy cho ông Giang, loại thời điểm này ông Giang cũng không có khả năng thoái thác, hơn nữa biết được mình sắp có cháu nội, lúc đi làm còn rất vui vẻ.

    Ngày 12 tháng 9, mây đen dày đặc, không khí trở nên ẩm ướt, cây bạch quả trong bệnh viện co rúm là cây lại, trời sắp mưa.

    Phó Chân đang ăn cơm sáng trong phòng bệnh, bỗng nhiên cảm thấy bụng bắt đầu đau từng cơn, phía dưới có thứ gì đang trào ra, hắn hít một hơi thật sâu, buông chiếc đũa trong tay, ngẩng đầu, bình tĩnh mà hướng Giang Hằng Thù nói: “Giang Hằng Thù, em cảm thấy em sắp sinh.”

    Giang Hằng Thù lại không thể bình tĩnh như Phó Chân, hắn cuống quít đứng dậy, từ phòng bệnh chạy ra, gọi bác sĩ tới, bác sĩ nhìn thoáng qua, lập tức phân phó hộ sĩ nói: “Phòng số 36 sắp sinh, nhanh đi chuẩn bị.”

    Các hộ sĩ thực mau chạy tới, chuẩn bị đem giường bệnh đẩy vào phòng sinh, Giang Hằng Thù gắt gao cầm tay Phó Chân, không ngừng an ủi hắn nói: “Không phải sợ, anh ở bên ngoài chờ em, không có việc gì, không có việc gì, thực mau liền ra……”

    Phó Chân hít hít cái mũi, ừ một tiếng, giường bệnh bị bác sĩ cùng hộ sĩ đẩy đi, ngón tay hai người chậm rãi bị tách ra, Giang Hằng Thù nhìn Phó Chân bị đưa vào phòng sinh, hộ sĩ đóng cửa phòng sinh lại.

    Giang Hằng Thù nôn nóng đi tới lui ngoài phòng sinh, đại khái là bởi vì lựa chọn sinh tự nhiên, trong phòng sinh không ngừng truyền ra tiếng hét thống khổ của Phó Chân, mà người Giang gia khi nghe thấy Phó Chân sắp sinh, cũng buông công tác trong tay chạy tới bệnh viện, cùng bọn họ cùng nhau tới, còn có Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình.

    Vài người đứng ở bên ngoài phòng sinh, thần sắc trên mặt một cái so một cái nôn nóng, sợ bên trong sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng may nữ thần may mắn vẫn luôn chiếu cố bọn họ, hơn một giờ sau, tiếng khóc của trẻ nhỏ từ phòng bệnh cất lên, trên bầu trời dày đặc mây đen bị xé rách, ánh dương xuyên qua tầng mây chiếu xuống nhân gian, cây cối ngoài hành lang run run lá cây, vui mừng khôn xiết mà nghênh đón ánh dương sáng lạn.

    Đèn ngoài phòng sinh tại giờ khắc này tắt đi, sau đó không lâu một hộ sĩ ôm đứa nhỏ từ phòng sinh đi ra, cười nói: “Sinh rồi, mẹ tròn con vuông, là một bé gái.”

    Giang Hằng Thù a một tiếng, nhìn thoáng qua đứa nhỏ trong tay hộ sĩ: “Tôi vào xem hắn”, liền nghiêng người chui vào phòng sinh.

    Bà Giang tiếp nhận đứa nhỏ, đứa nhỏ này di truyền gien của Giang Hằng Thù, cũng có một đôi mắt màu lam giống hắn, đôi mắt không ngừng chớp chớp, giống như đang đánh thế giới này.

    Mà trong phòng bệnh, Phó Chân nằm ở trên giường bệnh, thoạt nhìn chỉ hoi tái nhợt một chút, mặt khác vẫn khỏe mạnh, Giang Hằng Thù đi đến mép giường, nửa ngồi xổm xuống, cầm tay Phó Chân, nhẹ giọng hỏi hắn: “Thế nào?”

    “Không có việc gì,” Phó Chân lắc đầu, trừ bỏ lúc đầu tiêm thuốc tê hơi đau, về sau cơ hồ không có cảm giác gì, hắn nhìn xung quanh, hỏi Giang Hằng Thù: “Con đâu?”

    “Ở bên ngoài.”

    Giang Hằng Thù vừa nói xong, bà Giang liền ôm đứa nhỏ đi vào, nàng đem đứa bé ôm đến trước mặt Phó Chân, nói cho hắn: “Là bé gái.”

    Bé mới sinh ra nên cả người một màu hồng phấn, còn có chút nhăn, cũng không đẹp, nhưng có thể bởi vì huyết mạch tương liên, Phó Chân thích cực kỳ, cảm thấy đây là đứa nhỏ đáng yêu nhất trên đời, hắn vươn tay cấn thận chạm vào khuôn mặt đứa nhỏ, bà Giang đem đứa nhỏ đặt ở bên người Phó Chân.

    Giang Hằng Thù giơ tay xoa xoa mồ hôi trên trán Phó Chân, hỏi nói: “Có mệt hay không? Mệt mỏi liền ngủ một lát đi.”

    Sinh hài tử cũng không có chịu quá nhiều khổ, nhưng có thể là do lúc trước tiên quá nhiều thuốc mê, Phó Chân thấp thấp mà lên tiếng, nhắm mắt lại, Giang Hằng Thù canh giữ ở mép giường hắn.

    Phó Chân cũng không có lập tức đi ngủ, có một ít cảnh tượng ở trong đầu hắn không ngừng du tẩu, vừa rồi hắn mơ mơ màng màng, giống như thấy Phó Kiến Sâm đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn phía hắn, như rất nhiều rất nhiều năm trước kia.

    – ——

    (1) Shakespeare: nhà văn William Shakespeare nổi tiếng của nước Anh, viết nên bộ Romeo và Juliet.

    Thuộc truyện: Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai