Home Đam Mỹ Nam Thần – Chương 63: Trên đài Đăng Tiên

    Nam Thần – Chương 63: Trên đài Đăng Tiên

    Thuộc truyện: Nam Thần

    Xuân đi xuân đến, hoa nở hoa tàn, nháy mắt mà ba mươi năm đã trôi qua.

    Ba mươi năm với người tu đạo chỉ là giây lát, nhưng trong ba mươi năm này, giới Tu Chân đã xảy ra nhiều biến hóa.

    Có ba việc thế này.

    Thứ nhất, Mục Sân của Ngọc Thanh Tông đã vượt qua chín chín tám mươi mốt trận sét, Lôi kiếp đã qua, ít ngày nữa sẽ nhập Tiên giới ở đài Đăng Tiên.

    Thứ hai, Yêu Chủ bế quan ba mươi năm, không biết đã tu luyện loại đạo thuật nào, đột nhiên ngộ đạo, tu vi tăng tiến đột biến, tiến vào kỳ Độ Kiếp.

    Thứ ba, đó là Tần Thái Sơ Chân nhân của Tiêu Dao Tiên Tông sắp cùng Dược thần của U Thảo Tông kết duyên đạo lữ, ngày vui chưa định.

    Trên núi Tiểu Trọng.

    “Lôi kiếp tuy vô cùng hung hiểm, nhưng cũng là cảnh giới tối cao của việc tu đạo đối với tu giả. Từng tia, từng tia sét đánh tan chấp niệm, cắt đứt liên hệ với phàm trần, hun đúc nên thân thể Kim Cang. Trong một trăm ngày đó, trời đất tối sầm, cát bay đá chạy, khắp nhân gian như chìm trong bóng tối. Sấm sét ầm ầm như muốn chẻ đôi đỉnh núi. Chín chín tám mươi mốt tia sét, tia sau lại mạnh hơn tia trước. Sấm sét hoành hành suốt trăm ngày, khi tia sét cuối cùng giáng xuống, cảm giác như trời đất hủy diệt. Rồi sau đó mây đen tan đi, ngọn núi mà Ngọc Thanh Tông Mục Sân đang tu luyện dần tỏa ánh hào quang. Mục Chân nhân khoác kim quang từ động phủ bước ra, khắp người tỏa ra chân khí tối thượng, đã là thân thể bán tiên. Đợi khi từ đài Đăng Tiên vào Tiên giới thì sẽ thật sự nhập Tiên tịch.”

    Trên cây Ngọc Long, một lão già vắt vẻo trên nhánh cây, vừa vuốt râu vừa nói.

    Dưới tàn cây, có hai người đang ngồi.

    Một người dựa vào thân cây, hai mắt khép lại, hai tay giao nhau đặt trước người, mái tóc đen xõa xuống, gương mặt tựa tranh vẽ, toát lên một cảm giác an nhàn.

    Một người thì co một chân, nghe lão già nói xong, trên mặt hiện vẻ khinh thường.

    “Xì, nói như thể tự lão thấy không bằng.”

    Mặt lão già râu bạc hơi ửng hồng, tức giận vặc lại: “Là A Hoa ở núi bên kể ta nghe, bà ấy thấy tận mắt mà.”

    “A Hoa đó lừa lão thôi.”

    “A Hoa không bao giờ gạt ta.”

    “Sao lão biết?”

    “Vì bà ấy là nữ Yêu linh.”

    “Ngọc Thanh Tông cách chỗ này ngàn núi ngàn sông, sao bà ta tận mắt thấy được chớ?”

    “A Hoa vốn tu linh ở Ngọc Thanh Tông, chỉ tại tông phái tu chân xô bồ quá, nên bà ấy mới tìm một nơi yên tĩnh ẩn cư.”

    “Yêu linh lão bà thích nhất là phỉnh phờ Yêu linh lão ông.”

    “Nói bậy! Tiểu tử, lão phu sẽ trục xuất mi khỏi sư môn!”

    “Lão có đuổi ta khỏi sư môn, thì Yêu linh lão bà vẫn thích lừa Yêu linh lão ông, nhất là mấy lão đần ấy!”

    Nhạc Chí vừa mơ một giấc mộng, nhưng lúc mở mắt ra đã không còn nhớ việc đã xảy ra trong mộng. Bên tai hắn là một lô một lốc những âm thanh lộn xộn, một già một trẻ kia lại nhặng xị nữa rồi.

    Vài chục năm nay bọn họ vẫn như thế, hắn cũng tập mãi thành quen. Hai người này một ngày không gấu ó nhau thì không chịu nổi mà.

    Suốt năm tháng tu chân, có lẽ cãi nhau ầm ĩ cũng là một cách giết thời gian tốt nhỉ?

    “Mục Chân nhân kia là Mục Sân à?”

    Giữa tiếng cãi lộn ỏm tỏi bỗng có một âm thanh xen vào.

    Bô Lão Trên Cây hừ mũi nhìn Lâm Vô Tranh, rồi nhìn Nhạc Chí, ánh mắt nóng rực: “Đúng là vị Chân nhân đó, nghe nói nửa tháng sau sẽ nhập Tiên giới ở đài Đăng Tiên. Trên đời này, ngàn năm khó thấy một lần đăng tiên, cảnh ấy chắc phải vô cùng choáng ngợp mỹ lệ. Thật là muốn đến nhìn thử xem sao.”

    Vậy mà Mục Sân sắp phi thăng.

    Điều Nhạc Chí nghĩ đến đầu tiên là cô gái tự nguyện ăn Tuyệt Tình Đan lãng quên chân tình, chỉ mong người yêu đạt thành nguyện ước.

    Cô nàng tinh quái như thế, nhìn như không tim không phổi, kỳ thật thâm tình sâu sắc.

    Mục Sân sắp phi thăng, vậy Kỷ Nhược thật sự đã dùng Tuyệt Tình Đan sao?

    Không biết khi y thấy cô gái yêu thương mình lúc gặp lại giống như người xa lạ thì có cảm giác gì.

    Tuy Nhạc Chí thương tiếc Kỷ Nhược, nhưng nghĩ lại thì, đạo tâm của Mục Sân quá vững vàng, hiện giờ rốt cuộc cũng được thành tiên, đối với y chính là Full tâm nguyện, cũng là việc tốt.

    Nhiều năm trước, trong lòng hắn chỉ có mỗi Tất Cảnh, còn Mục Sân là người bạn duy nhất.

    Giờ đây bạn mình sắp phi thăng, lẽ nào hắn lại không đến xem lễ rước.

    Lòng Nhạc Chí đã quyết định.

    Thành Quy Tiên.

    Thành này tọa lạc ở nơi ba tông phái Nhân, Yêu, Ma giao nhau, đài Đăng Tiên được xây bên trong từ thời thần tiên cổ xưa, là con đường duy nhất để người phàm đăng tiên.

    Ba phái tu Nhân, Yêu, Ma khắp tứ phương cùng tụ về đây, cuối cùng phải từ đài Đăng Tiên nhập Tiên giới, nên đài được xây ở đây là có ngụ ý thâm sâu.

    Xung quanh thành Quy Tiên là đất bằng, không có linh sơn linh mạch gì nên trong thành không có thế gia tu tiên, lại vì gần Ma tu nên thường dân bá tánh cũng hiếm thấy.

    Mục Sân sắp phi thăng, tòa thành hoang phế ngàn năm nay lại sống dậy một phen.

    Nên khi Nhạc Chí đến thành Quy Tiên, hắn nhìn thấy một tòa thành phồn hoa nhộn nhịp.

    Hai bên dãy phố dài mọc đầy hàng quán san sát nhau, một bên bán thực phẩm quà vặt phàm thế, một bên bán linh thạch và bùa chú của giới Tu Chân. Việc buôn bán rất tấp nập.

    Người thường, tu giả bậc trung, và tu giả cao cường… nhất thời cùng chen chúc trong thành.

    Lúc Nhạc Chí cưỡi mây đi đến, dung mạo của hắn có thu hút vài ánh nhìn, nhưng cũng không gây quá nhiều sự chú ý.

    Hắn tìm một nhà trọ cách đài Đăng Tiên không xa, nhà trọ này do một lão đạo Trúc Cơ mở, lão này nom cực kỳ gầy yếu hom hem, bộ dạng mỏ chuột tai khỉ.

    “Mục Chân nhân có trong thành không?” Hắn hỏi.

    Lão đạo vồ vập đứng lên, vỗ ngực thình thịch: “Chỉ còn năm ngày nữa là đến lúc đăng tiên, Mục Chân nhân sẽ đến nhanh thôi. Nhà trọ này của lão gần đài Đăng Tiên nhất, chắc chắn ngài ấy sẽ ghé đây nghỉ chân. Khách quan cứ nán lại chờ một, hai ngày, đảm bảo sẽ được mục kích dung mạo của Mục Chân nhân, lão đây cam đoan không gạt ngài.”

    Rất nhiều người ngồi ngoài sảnh hướng ánh mắt sáng quắc nhìn lão, trong mắt rực lên sự tò mò mãnh liệt.

    Xem ra lão đạo dựa vào chiêu này để chào mời khách đây mà.

    Nhạc Chí bèn thuê một phòng, nghỉ ngơi ở đây.

    Hắn và Mục Sân trăm năm khó gặp, đây có thể là lần gặp mặt cuối cùng.

    Trong thành Quy Tiên thật sự quá ít chân khí, Nhạc Chí tập trung mãi một lúc lâu mà vẫn không hấp thụ được gì. Ba mươi năm trước hắn đã hợp nhất đan đạo, tu vi vào kỳ Phân Thần. Từ sau đó, sự hao hụt chân khí mỗi lần luyện đan càng lúc càng ít, linh căn thông suốt, việc tu luyện cũng nhanh chóng hơn.

    Tu vi Phân thần cấp Hai có thể phân tách thần hồn, cưỡi mây lướt gió.

    Tiến vào tiên môn mới chỉ vài trăm năm mà có thể bước vào cảnh giới tu chân cao cường như vậy, đời này của Nhạc Chí hắn… quả là trúng vận may của quỷ mà.

    Nhạc Chí không còn lòng dạ tu luyện nữa, bèn đứng dậy đi về phía cửa sổ, mở nó ra.

    Vì gian phòng có cửa sổ này được lão đạo khen tấm khen tắc, độc nhất vô nhị này nọ, nên hắn mới dùng hai viên thượng phẩm linh thạch đổi lấy.

    Rốt cuộc thì chẳng có cảnh đẹp gì, đập vào mắt toàn là tu với giả, nào ngự kiếm, nào cưỡi linh thú, lâu lâu có người cưỡi mây lướt gió chao liệng, thậm chí còn lướt gần cửa sổ của hắn, rồi chào hỏi hắn nữa chứ.

    Nhạc Chí toan đóng cửa sổ lại, bên tai có tiếng gió giật, một thứ gì đó lao về phía hắn.

    Thân thể hắn giật nảy, thứ kia bay vào cửa sổ, rơi xuống đất, làm vang lên một tiếng “ầm”.

    Là một thứ gì đó đen thui, Nhạc Chí đến gần, giống như… Một con người?

    Người đen thui nọ cũng choáng váng, lăn hai vòng trên sàn mới lóp ngóp bò dậy, cuống cuồng tìm khe hở để chui vào.

    Nhạc Chí nhìn cái người đang cố sức chui vào gầm giường mình, giẫm lên váy cô nàng.

    Người đó chui chui hồi lâu, không tiến thêm được, bèn quay lại nhìn hắn.

    Hai người bốn mắt nhìn nhau, cùng kinh ngạc.

    “Kỷ Nhược?”

    “Nhạc Chí?”

    Dù mặt Kỷ Nhược bám toàn tro, Nhạc Chí vẫn nhận ra nàng.

    “Mau đóng cửa sổ lại.” Nàng vội vã nói.

    Tuy hắn không hiểu gì nhưng vẫn đóng cửa lại.

    Lúc quay đầu lại, Kỷ Nhược đã chui vào gầm giường, không thấy người ngợm đâu cả.

    Nhạc Chí đứng một chút thì nghe tiếng gõ cửa sổ “thình thình”.

    Hắn chưa mở ngay mà lấy trong ngực ra một viên đan dược, bẻ nó ra. Đan dược này không mùi vị, có công dụng đặc biệt là giúp che giấu hơi người. Hắn vung tay, trong phòng xuất hiện một lồng khí, che Kỷ Nhược bên trong.

    Hắn nhìn gầm giường thêm lần nữa rồi mở cửa sổ.

    Ngoài cửa sổ là một người đạp trên mây mù, trường bào đen tuyền, khuôn mặt tuấn tú, rất hợp với mái tóc đỏ, có thể dùng từ “kiều diễm” để hình dung.

    Ánh mắt y lướt qua Nhạc Chí, nhìn vào sau lưng hắn.

    Có thể cưỡi mây lướt gió, ít nhất tu vi đã vào kỳ Phân Thần, Nhạc Chí dùng thần thức kiểm tra nhưng không dò ra trình độ của y. Xem ra là một nhân vật phiền toái, lại do Kỷ Nhược rước đến.

    Lòng Nhạc Chí nảy ra nhiều ý nghĩ, nhưng hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ hỏi: “Đạo hữu có chuyện gì à?”

    Người đó rà soát một lúc vẫn không thấy gì, mới nhìn qua hắn: “Có gặp một cô gái không?”

    Hắn cười nói: “Người trên đời này nếu không phải nam thì là nữ, đừng nói một, ngàn người, vạn người tại hạ cũng đã thấy rồi.”

    Y nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.

    Nhạc Chí vẫn tỉnh queo.

    Hình như y muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn phất tay áo bỏ đi.

    Nhạc Chí thấy y đi xa, mới an tâm đóng cửa sổ lại, rồi đến bên mép giường.

    “Ra đi.”

    Một lúc sau, một cô gái chui từ gầm giường ra.

    Kỷ Nhược sửa sang lại mái tóc rối của mình, nở nụ cười quyến rũ với hắn, nũng nịu: “Đa tạ Nhạc ca ca.”

    Hắn lùi về sau, mặt đen thui: “Sao cô trở thành thế này? Người kia là ai? Sao cô phải trốn gã?”

    “Ta đang lẩn trốn.” Kỷ Nhược nói, rồi đi đến trước gương, nhìn bộ dạng mình trong gương, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, ghét bỏ nói: “Xấu quá!”

    Nàng quay đầu lại: “Ta muốn tắm rửa.”

    “Gã là ai?”

    “Ta muốn tắm rửa.” Kỷ Nhược dẩu môi.

    “Gã bắt cô làm gì?”

    “Ta muốn tắm rửa.” Ánh mắt Kỷ Nhược chuyển thành đáng thương.

    Nhạc Chí chịu thua, đành đi gánh nước thay cô nàng.

    Cách một lớp rèm che, bên trong vang lên tiếng nước, Kỷ Nhược tắm rất vui vẻ, Nhạc Chí thì ngồi bên ngoài đọc sách.

    Qua một lúc sau, Kỷ Nhược khoác một bộ trường bào trắng rộng thùng thình bước ra ngoài. Nàng đang mặc áo của hắn, áo này lớn hơn nàng nhiều, che phủ toàn thân, hoàn toàn che giấu cơ thể yểu điệu.

    Nhạc Chí híp mắt nhìn cô nàng.

    Kỷ Nhược ngồi xuống bên người hắn, phất tay nói: “Người vừa nãy là sư huynh của ta, cũng là môn chủ Quỷ Cốc Môn.”

    “Sao cô phải trốn y?” Nhạc Chí hỏi tiếp.

    “Huynh ấy muốn bắt ta về Quỷ Cốc Môn, cái chỗ khỉ ho cò gáy, còn khuya bà đây mới về!” Cô nàng hậm hực nói.

    “Sao y lại muốn bắt cô về?”

    Kỷ Nhược quay đầu, hung hăng trừng mắt liếc Nhạc Chí: “Hỏi gì hỏi lắm thế?”

    “Vì cô mặc quần áo của ta, nếu ta tháo kết giới, y lập tức bắt được cô.” Hắn chậm rãi đáp.

    Trước đây tu vi của Nhạc Chí không cao, nên không nhìn ra tu vi của Kỷ Nhược, hiện giờ hắn đã biết nàng là Nguyên Anh, cũng là một người xuất sắc trong giới tu đạo.

    Nàng lập tức khoác lên vẻ mặt đáng thương: “Tiểu Nhạc từ bi, nỡ lòng nào thấy chết không cứu.”

    Hắn dùng vẻ mặt vô cảm liếc nàng.

    Kỷ Nhược tức khắc gỡ mặt nạ khổ sở: “Sư huynh biết chuyện của ta, nên không cho ta rời Quỷ Cốc Môn.”

    Một đời lưu luyến si mê, cuối cùng đổi lấy một viên Tuyệt Tình Đan, chẳng trách vị môn chủ nọ lại quyết định như thế.

    Nhạc Chí chần chờ một chút rồi hỏi: “Viên Tuyệt Tình Đan đó, cô dùng rồi sao?”

    Mặt mày Kỷ Nhược lập tức trở nên hớn hở: “Rồi, hương vị không tệ, tiếc là chỉ có một viên, loáng cái đã ăn xong rồi.” Nói xong, cô nàng còn liếm môi, như thể vừa thưởng thức mĩ vị nhân gian.

    Nhìn nàng như thế, lòng Nhạc Chí trĩu nặng muôn vàn cảm xúc: “Sao không ở lại tu luyện ở Quỷ Cốc Môn, lại đến đây hóng chuyện làm gì?”

    Nét cười trên mặt Kỷ Nhược không duy trì nổi nữa, ánh mắt ảm đạm: “Trước khi ăn đan dược ta đã nghĩ, Tuyệt Tình Đan này không thể ăn không trả tiền, ta nhất định phải nhìn Sân ca phi thăng thành tiên, nhìn nguyện vọng của chàng thành sự thực, từ đây mới an tâm tu luyện, không tơ tưởng nữa.”

    Ân ái đã tan, chấp niệm vẫn còn.

    Không biết chấp niệm này có lay động thân thể bán tiên của Mục Sân không.

    Nhiều ngày nay, Kỷ Nhược vẫn trốn trong kết giới Nhạc Chí đã lập, chẳng mấy chốc đã đến ngày Mục Sân đăng tiên.

    Đài Đăng Tiên là một tòa đài cao, đài được nối với những bậc thang vô tận, nhìn từ xa tựa như nối với bầu trời.

    Chỉ cần leo lên từng bậc trên bậc thang kia, leo đến không biết bao năm tuổi, là có thể nhìn thấy tiên nhân dẫn đường cho tu giả.

    Nhạc Chí đứng trong đám người, từ xa xa nhìn lên đài cao. Kỷ Nhược gắt gao ôm chặt tay hắn. Hiện nay Nhạc Chí đã lợi hại hơn nàng, xem như tóm được một chỗ dựa, lỡ có bị sư huynh phát hiện cũng có thể dựa dẫm.

    Dưới đài Đăng Tiên lúc nhúc tu giả.

    Bước lên đài Đăng Tiên là mong muốn cả đời của người tu đạo, hôm nay đông đảo tu giả đứng đây, nhưng không biết mấy ai có ngày được thượng đài.

    Mọi người mở to mắt nhìn chằm chằm đài Đăng Tiên nọ, trong mắt vừa có nét tò mò, vừa có niềm hâm mộ.

    Trong không gian văng vẳng tiếng nhạc.

    Nhạc Chí ngẩng đầu, thấy một người cưỡi mây mù bay đến.

    Dù sắp đăng tiên, y vẫn giữ gương mặt lạnh lùng.

    Thuộc truyện: Nam Thần