Nam thê – Chương 19-20

    1006

    Thuộc truyện: Nam thê

    “Ngươi có biết?’

    “Lão hồ li động thái, ngươi nghĩ rằng ta sẽ không cho người đi điều tra sao? Ta cười, là vì ta thật không ngờ bọn họ thế nhưng đem ngươi trở thành Vịnh Thi, thanh âm rõ ràng không thích hợp, còn đem bí mật nói với ngươi. Xem ra bộ dáng của ngươi thật sự có thể lừa đến không ít người.”

    Thở dài một hơi, Lưu Giai không có tức giận nói:” Vậy ngươi sau này muốn làm như thế nào.”

    “Kia cần nhờ ngươi.”

    “Dựa vào ta cái gì?”

    “Đương nhiên dựa vào ngươi đem bí mật của bọn họ đều lôi ra.”

    “Ta, ta không được, việc này ngươi nên tự mình đi làm.”

    “Ngươi đem sự tình nói cho ta biết, chứng minh là ngươi muốn giúp ta.”

    “Nhưng mà……”

    “Ngươi không có bị bọn họ phát hiện thân phận.”

    “Không có, nhưng mà……”

    “Không có là được rồi.”

    Người này thật đúng là thành thật không khách khí, cho dù như vậy, Lưu Giai cũng không muốn làm không công.” Ta muốn trao đổi điều kiện!”

    “Lại trao đổi điều kiện.”

    “Đúng.”

    “Lần này, ngươi muốn cái gì?”

    “Đi ra ngoài một chút.”

    “Không cần suy nghĩ?”

    “Vì sao?”

    “Ngươi là nghi phạm, không thể tuỳ ý đi lại.”

    Tức giận đến mặt đỏ hơn phân nửa:” Ta nói rồi ta không có giết người! Lại lấy chuyện này áp chế ta!”

    “Ngươi không có chứng cớ.”

    Thật hối hận khi đem sự tình nói cho tên Lâm Phong lấy oán trả ơn này, Lưu Giai hung hăng trừng Lâm Phong.

    “Ta sau này sẽ mang ngươi đi ra ngoài nhiều một chút.”

    “Cái gì?”

    “Nếu có ta bên cạnh, ngươi có thể đi ra ngoài.”

    “Như vậy căn bản là không tính tự do.”

    “Không muốn thì thôi. Ngươi sau này đừng nghĩ có thể lại đi ra.”

    “Ngươi muốn đem ta nhốt tại tướng quân phủ cả đời? Ngươi làm như vậy để cám ơn người đã giúp ngươi?!” Lưu Giai siêu bất mãn.

    “Kỳ thật ta làm vậy là tốt cho ngươi thôi.”

    “Tốt cho ta?” Ngươi vì tốt cho ta, đánh chết ta, ta cũng không tin đâu.

    “Đầu tiên, ngươi là cô nương đã có chồng, thường xuyên đi ra ngoài, khó tránh người ta lời ong tiếng ve. Tiếp theo, phủ Thừa Tướng vẫn phái người theo dõi ngươi, những người đó đều bị thủ hạ của ta đuổi rồi. Trước kia, cũng có một ít cá lọt lưới cùng Vịnh Thi gặp mặt. Ngươi vốn chỉ là giả mạo, thân phận bại lộ kết cục chỉ có một.” Nói xong Lâm Phong lấy tay làm động tác cắt ngang cổ.

    Trừng lớn ánh mắt, hít sâu một hơi, ngay từ đầu nghĩ đến sau khi sự tình bại lộ, nhiều nhất chỉ bị đánh một trận là xong. Thật không ngờ giả mạo thân phận lại liên luỵ tới an nguy tánh mạng của mình, càng nghĩ lại càng cảm thấy làm tướng quân phu nhân đồng thời cũng là con gái Thừa tướng không dễ chút nào, lần này chính mình thật đúng là thiệt thòi lớn.

    Thấy Lưu Giai cúi đầu, hình như đang đắn đo suy nghĩ, trên mặt còn lộ vẻ phức tạp, biết là lời của mình nói có hiệu lực. Liền biết rõ còn cố hỏi:” Vậy ngươi nghĩ thông suốt chưa?”

    “Quên đi, ngươi sau này nhất định phải mang ta đi ra ngoài nhiều một chút. Lần này ngươi nhất định phải tuân thủ hứa hẹn. Kỳ thật ta cảm thấy ngươi cũng sẽ không tuân thủ, nhưng mà không có cách nào.” Nói gì thì nói, tánh mạng quan trọng hơn, cho nên lần này không thể không thoả hiệp.

    Dùng khoé mắt nhìn nhìn Lâm Phong, nói:“Ê, Phong, có một việc ta rất muốn hỏi ngươi.”

    Ngồi xuống, ý bảo Lưu Giai cũng ngồi xuống. Nói:” Ngươi hỏi đi.”

    Cố ý ngồi đối diện với Lâm Phong để quan sát vẻ mặt của y,” Đây là một vấn đề rất nghiêm túc. Ưhm…… Ta cũng không biết nên hỏi như thế nào.”

    “Có cái gì không tiện mở miệng?” Chậm rãi uống trà.

    “Cũng không có cái gì, nhưng không thể không hỏi.”

    “Vậy ngươi rốt cuộc muốn hỏi hay không?”

    ” Ngươi thích ta sao?” Nhìn thẳng vào mắt Lâm Phong,” Ngươi phải thành thật trả lời.”

    Lâm Phong ngừng lại một chút, buông chén trà, nói:” Vì sao lại hỏi như thế?”

    “Ngươi thích ta đúng không? Đây là trực giác của ta.”

    “Vì sao lại cảm thấy như thế?”

    “Ngươi rõ ràng biết ta lai lịch không rõ, còn an bài ta ở bên cạnh ngươi, hơn nữa đối ta lại rất tốt. Còn nữa, ngươi luôn đem ta cột vào cạnh ngươi. Lại còn thường thường hướng ta tỏ tình, tuy rằng biểu hiện của ngươi tuyệt không nhiệt tình, nhưng mà, lại…… rất nghiêm túc. Ta thật là nghĩ như vậy.”

    “Từ xưa đến nay, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu. Này không có gì phải giấu. Thế còn ngươi, ngươi đã biết ý nghĩ của ta. Hiện tại, ta muốn biết suy nghĩ của ngươi.”

    Lần này trái lại, Lâm Phong nhìn thẳng vào mắt Lưu Giai, Lưu Giai lại lảng tránh ánh mắt Lâm Phong. Cúi đầu. Lâm Phong lần này lại vô cùng ôn nhu, y đi đến bên cạnh Lưu Giai, nhẹ nhàng đem hắn ôm vào trong ngực, nói:” Ngươi có thể không cần lập tức đáp lại ta.”

    Không xong, y thật đúng là thừa nhận, ta vừa rồi chỉ là hoài nghi, chẳng lẽ ta thật sự có mị lực như thế, y thật sự thích ta, điều này sao có thể, không bằng hiện tại liền nói với y sự thật, còn tốt hơn so với lúc bị y phát hiện. Lưu Giai tránh khỏi vòng tay Lâm Phong, cùng y bảo trì một khoảng cách.

    “Phong, ta có lời muốn nói với ngươi.”

    “Hảo, ngươi nói.” Định lại một lần nữa ôm Lưu Giai vào lòng, nhưng Lưu Giai lui về phía sau. Hắn vẫn cùng Lâm Phong bảo trì khoảng cách.

    “Ta, kỳ thật, ta…… Ta không phải……”

    Khi Lưu Giai sắp nói ra mọi chuyện, một nha hoàn đến gõ cửa, đối bên trong nói;” Tướng quân, Thừa tướng đại nhân nói muốn cùng ngươi uống rượu, mời ngươi hiện tại đến ’Nguyệt Hiến Các’.”

    “Hảo, ngươi chuyển cáo Thừa tướng, ta sẽ đến ngay.” Rồi Lâm Phong quay đầu, đối Lưu Giai nói;” Chờ ta trở lại rồi nói sau.”

    “Tốt.” Cũng không có biện pháp.

    “Ngươi cứ ở yên trong phòng, không cần đi ra ngoài, cẩn thận một chút.”

    ” Đã biết, ngươi nhanh đi là được.”

    “Nhớ rõ không cần đi ra ngoài.” Nói xong, Lâm Phong liền xuất môn.

    Ai, ta thật vất vả mới cố lấy dũng khí để nói, như bây giờ lại hại ta không dám nói. Lưu Giai bắt đầu chán ghét gã Thừa tướng kia, trách gã luôn phá đám.

    20

    Buổi tối, Lâm Phong mang một chút mùi rượu trở về.

    Bắt đầu chỉ là đối thoại bình thường, tiếp theo là náo loạn bình thường, lại đến chính là tiến công cùng phòng thủ bình thường. Nếu dựa theo diễn biến cũ, kế tiếp chính là ngủ. Nhưng mà, buổi tối hôm nay Lâm Phong tựa hồ tinh lực quá mức sung túc, hoàn toàn không có ý dừng lại, vẫn giống như con đỉa bám lấy Lưu Giai không rời.

    “Ê, không cần.” Ra sức nắm lấy cái tay đang lần mò vào bên trong vạt áo mình.

    “Cần, lần này nên nghe ta. Ta mỗi lần đều nghe ngươi, lần này bất luận như thế nào ta cũng muốn làm đến cuối cùng.” Căn bản là không thèm để ý tới cái tay đang nắm lấy tay mình, cuối cùng vói tay vào trước ngực người kia.” Sao lại bằng phẳng như thế?” Nói xong ngẩng đầu lên, hai hàng lông mày nhíu chặt, oán trách nói: “Cùng của ta không khác biệt lắm, đều bảo ngươi ngày thường ăn nhiều một chút, nhìn ngươi sau này còn dám kén ăn nữa không, bộ ngực bé tí tẹo, sau này ngươi làm sao uy ta ăn no.”

    “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ta đều nói từ bỏ. Ngươi không cần sờ soạng nữa. Bảo ngươi không cần sờ soạng, ngươi còn sờ. Ngươi mau một chút dừng tay! Cứu mạng!”

    “Lần này ngươi hết hy vọng đi. Ngươi kêu cũng vô dụng, cho dù người bên ngoài nghe được thanh âm của ngươi cũng không dám tiến vào. Mà ngươi không cần lo lắng, sau khi đem ngươi ăn luôn, ta sẽ chịu trách nhiệm. Hơn nữa, ở trong mắt mọi người, chúng ta vốn chính là một đôi, dù sao sớm hay muộn đều phải làm. Không cần sợ.”

    “Vậy lần sau hãy làm. Dù sao ta cũng không chạy thoát được đâu, lần này tha cho ta nhé. Tiếp theo, tiếp theo ta nhất định sẽ chiều theo ý của ngươi.”

    “Ngươi mỗi một lần đều nói như vậy, nhưng mỗi một lần cũng không làm cho ta xuống tay. Thật sự sợ như thế?!”

    “Nghe nói lần đầu tiên rất đau. Ta không muốn. Hơn nữa, không có khả năng làm! Buông tay!”

    “Ta sẽ thật ôn nhu, nhất định sẽ không làm đau ngươi.” Vừa nói vừa cởi bỏ áo khoác.

    Lưu Giai không ngừng giãy dụa, vặn vẹo. So lực lượng, hắn tuyệt đối thua tên kia. Nhưng không thể bởi vì vậy mà không phản kháng.

    “Ngươi mà cởi nữa, nhất định sẽ hối hận, mau dừng tay!” Càng thêm dùng sức giãy dụa.

    “Lần này ta nhất định sẽ không nhượng bộ. Ngươi mà giãy dụa nữa, chờ một lát, ta sẽ đối với ngươi thực thô bạo.” Đang biểu lộ chính mình quyết tâm. Nam nhân bắt lấy tay Lưu Giai kéo vào nội khố, ép hắn nắm lấy hung khí của mình. Rồi lại dùng ánh mắt cưỡng bức. Tay Lưu Giai vừa đụng vào hung khí đầu tiên là cả kinh sau đó là run lên, tiếp theo vội vàng muốn rút tay về, dùng sức đẩy ra người đang nằm ở phía trên mình. Lâm Phong ở mặt trên thừa dịp Lưu Giai sơ hở, vạch nội y hắn tìm tòi.

    Tiếp theo một giây, nam nhân dừng hết thảy động tác. Y trợn mắt há hốc mồm, cho đến khi người dưới thân liều mạng khép lại quần áo trên người, nam nhân thế này mới thoáng phục hồi tinh thần lại.

    Kia không phải sự thật, kia không phải sự thật. Trong đầu nam nhân không ngừng vang vọng một câu như thế. Vì chứng minh này không phải sự thật, nam nhân không để ý tới người dưới thân nữa, thô bạo kéo ra đai lưng hắn. Người kia cũng quyết liệt phòng thủ.

    Cuối cùng, áo bị cởi bung ra.

    Thuộc truyện: Nam thê