Nam thê – Chương 33-34

    1008

    Thuộc truyện: Nam thê

    Ôm lấy đầu Lâm Phong, cười khổ:” Nếu có người vào thì làm sao đây?”

    “Cứ mặc cho bọn họ nhìn.”

    “Hắn hôn chỗ nào của ngươi?”

    Lưu Giai lấy tay chỉ chỉ vào chỗ kia.” Chính là nơi này.”

    “Chỉ có nơi này?”

    “Ừ.”

    “Thật sự?”

    “Sao ngươi lại không tin ta vậy hả?!”

    “Đát! Đát!” Vang lên một trận tiếng vó ngựa

    Không biết có phải vì Lưu Giai nói chuyện quá lớn tiếng hay không, cho nên con tuấn mã Liệt Hoả mà Lâm Phong cưỡi cho rằng chủ nhân đang bị quở trách, nó vượt qua rào chắn chạy tới.

    Đến bên cạnh chủ nhân, liếc liếc Lưu Giai còn hướng hắn phì phì đe doạ, sau đó vẫn yên lặng nhìn Lưu Giai. Đem hai tên đang làm chuyện xấu bị một phen giật thót người.

    “A, con ngựa này, mày muốn làm cái gì?” Bị con ngựa trừng Lưu Giai cũng trừng lại nó.

    “Liệt Hoả, làm gì vậy?” Lâm Phong vuốt ve đầu ngựa.

    Con ngựa lập tức quay đầu lại nhìn chủ nhân, đáp lại chủ nhân vuốt ve.

    “Con ngựa chết tiệt, mày đối đãi cũng quá lớn khác biệt đi.”

    Lâm Phong nhảy lên lưng ngựa, đưa cho Lưu Giai một bàn tay.” Đến. Chúng ta hồi quân doanh đi.”

    “Ê, ta không muốn ngồi như vậy, thế này sao tính là cưỡi ngựa được.”

    “Ngươi căn bản không biết cưỡi ngựa, ngồi như vậy an toàn hơn.”

    “Ngồi như vậy, vừa đi ra ngoài, người khác sẽ thấy, rất kỳ quái.”

    “Ngươi cho dù không ngồi như thế, mọi người vẫn sẽ nhìn. Mà cái này có gì kỳ quái đâu.”

    Không để ý tới ý kiến phản đối, đem Lưu Giai kéo lên lưng ngựa, chân khoá ở hai bên sườn ngựa.

    Ở mặt sau Lâm Phong chờ Lưu Giai ngồi ổn liền ôm lấy hắn, đem cằm đặt ở trên bờ vai hắn.” Ngươi như vậy có phải cho ta cơ hội đối với ngươi làm chút gì đó hay không?”

    “Ngươi, không cần náo loạn, ta chỉ không muốn ở lại nơi này, đi thôi.”

    Lâm Phong kẹp chặt bụng ngựa, huy tiên, con ngựa mang theo hai người phóng đi.

    “Tay ngươi còn muốn sờ bao lâu, người khác đang nhìn kìa, ngươi không biết thu liễm một chút sao?”

    “Có sao đâu, hắn là nghĩa đệ của ta, không cần để ý.”

    “Ngươi không ngại, nhưng ta để ý.” Cực lực muốn thoát khỏi người nọ dây dưa.

    “Đại ca, vị này chính là người mà lần trước ngươi nói … Không biết nên xưng hô như thế nào?”

    “Thì kêu……”

    “Kêu Giai là tốt rồi.” Lâm Phong còn chưa nghĩ nên xưng hô ra sao, đã bị Lưu Giai giành nói trước. Sợ y cho mình một cái xưng hô kỳ quái.

    “Thế thì tiểu đệ liền cung kính không bằng tuân mệnh.”

    “Ta đây thì sao? Phải gọi ngươi như thế nào?”

    Mã Liệt vỗ vỗ ngực.” Tiểu đệ họ Mã, tên một chữ Liệt.”

    “Vậy ta đây cũng gọi ngươi là Liệt tốt lắm.”

    “Liệt, ngươi sao không biết thời biết thế như vậy, ngươi còn muốn ở trong này quấy rầy bao lâu, người ta đã muốn giới thiệu cho ngươi, nói các ngươi cũng nên nói đủ đi. Bây giờ là thời điểm làm cho chúng ta một chỗ, bằng không ta sẽ về nhà.”

    “Phong, ngươi đang nói cái gì?!” Lưu Giai tức giận đến mặt xanh hơn phân nửa.

    “Đại ca, ngươi thật đúng là tinh lực tràn đầy, mới sáng sớm mà đã… Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, nơi này là quân doanh. Có rất nhiều người.”

    “Ngươi sẽ giúp ta đuổi bọn họ đi.” Lâm Phong cho rằng đây là nghĩa vụ của gã.

    “Giai, ta cũng không giúp được ngươi rồi. Hôm nay thật vui vì được gặp ngươi. Hai vị chậm dùng.” Nói xong, Mã Liệt liền thật sự cáo từ.

    “Liệt! Ngươi không cần đi! Ngươi không có nghĩa khí, bỏ ta lại một mình!”

    “Hôm nay buổi sáng, ngươi bảo ta hôn ngươi, ta đã làm. Hiện tại ta muốn ôm ngươi, ngươi cũng không thể cự tuyệt.”

    “Ngươi đây là cái gì lý luận!” Muốn đi, ngược lại bị người áp đảo.

    Lâm Phong đứng lên ôm lấy Lưu Giai.

    “Ngươi muốn làm cái gì?!”

    “Còn có thể làm cái gì, không phải đã nói với ngươi rồi sao? Chẳng lẽ ngươi muốn làm trên mặt sàn, ta là lo lắng lưng của ngươi sẽ chịu không nổi, mới cho ngươi nằm ở trên giường. Ngươi mà còn lộn xộn, ta sẽ trực tiếp áp đảo ngươi trên đất luôn.”

    “Ngươi……”

    Đem Lưu Giai đặt ở trên giường lớn không biết vì sao lại xuất hiện ở quân doanh, Lâm Phong giúp Lưu Giai cùng chính mình cởi xuống dây cột tóc, rồi lại cởi áo chính mình, tiếp theo đi đến bên giường, thoăn thoắt hai ba cái đã đem Lưu Giai cởi sạch sẽ. Động tác liên tục, vô cùng sạch sẽ lưu loát.

    “Rất đẹp.”

    “Ngươi nói cái gì?” Lưu Giai lấy tay che lại mắt mình.

    “Ta nói thân thể của ngươi rất đẹp, phát ra hương vị thúc giục tình sự.”

    34

    “Ngươi nói vô liêm sỉ gì đó?!” Lưu Giai muốn ngồi dậy, nhưng rất nhanh lại bị đẩy nằm xuống.

    “Lần này ta sẽ không làm cho ngươi đau nữa.” Nâng lên một chân Lưu Giai gác lên trên vai chính mình.

    “Ngươi có biết là tốt rồi.” Lưu Giai không muốn nhìn thẳng Lâm Phong, quay mặt đi nhắm mắt lại.

    “Lần này ta cũng sẽ không giữa đường buông ra ngươi.”

    “Ngươi muốn làm thì làm nhanh đi! Không cần ở đó nhiều lời!”

    Tiến đến bên tai Lưu Giai, nhẹ nhàng cắn vành tai hắn.” Ngươi đến bây giờ còn thẹn thùng cái gì?”

    “Ưhm, ngươi… đừng dong dài nữa.”

    Ngón tay dính vào trơn tề vừa đủ vẽ loạn ở mật động Lưu Giai.

    Cảm giác lạnh lẽo từ hạ thân phát tán đến các bộ phận toàn thân, mỗi tế bào trong Lưu Giai đều như đông cứng lại.

    “Thả lỏng, ta còn chưa bắt đầu mà.”

    Tuy rằng cái gì cũng chưa làm, nhưng hiện tại toàn thân Lưu Giai một mảnh nóng cháy, dục vọng tiềm tàng trong cơ thể làm hắn rất khó chịu, uốn éo, muốn tìm kiếm thứ gì đó đột phá cửa vào.

    Cảm giác được tiểu huyệt nhắm chặt đã đạt được sự mềm mại dễ chịu, Lâm Phong lấy ra phân thân chính mình đặt ở lối vào, vận sức chờ phân phó.

    “Ta muốn đi vào.”

    “Ừ.”

    Sau khi được người yêu đồng ý, hai đầu gối Lâm Phong dùng sức, một hơi đem phân thân toàn bộ vọt vào trong mật động người yêu.

    “A…… đau……” Lưu Giai nắm chặt bả vai Lâm Phong.

    “Chờ một chút sẽ thoải mái, ngươi phải thả lỏng một ít, thật chặt, ta không động đậy được.”

    “Ta…… Không biết…… phải thả lỏng… như thế nào…. Rất đau.”

    “Thân thể không cần dùng sức. Chậm rãi hô hấp. Thử một lần.”

    Nâng lên thắt lưng Lưu Giai, nâng tới vị trí thích hợp, làm cho phân thân càng thêm dễ dàng ra vào, cũng dễ dàng cho thân thể hai người dung hợp.

    “A……… A………”

    Cùng với tiết tấu hô hấp của Lưu Giai, Lâm Phong chậm rãi rút ra rồi lại tiến vào.

    “Không…… Từ bỏ… sắp… sắp chết… đau.” Thấp giọng khóc cùng vặn vẹo, Lưu Giai muốn thoát đi.

    Đè thấp thân thể, đem bộ phận của mình càng thêm thâm nhập sâu vào thân thể người yêu.

    “A………” Lưu Giai gắt gao ôm lấy cổ Lâm Phong.

    Lâm Phong ra vào biên độ dần dần nhanh hơn.

    “A…… A…… Ah…… Ah……”

    Âm điệu rên rỉ đã muốn thay đổi, biết đã va chạm đến bộ phận mẫn cảm của Lưu Giai, liền cái phương hướng kia, cái vị trí kia, Lâm Phong tiến hành thế công mãnh liệt.

    “A…… Không cần……” Tiếng rên rỉ đứt quãng từ trong miệng Lưu Giai tràn ra.

    “Lập tức sẽ tốt thôi.” Lâm Phong lừa gạt nói.

    “Ừ…… A…”

    Cực nóng bạch trọc doanh đầy nơi hai người tương liên, quấn quanh ở bụng cùng hạ thể hai người.

    Cuối cùng nếm được trái cấm Lâm Phong ôm người yêu, liếm lộng đôi mắt nhắm chặt sưng đỏ của người yêu, rồi sau đó lại tiến đến bên tai Lưu Giai thủ thỉ lời tâm tình.

    Không hề nức nở, nghe nghe, Lưu Giai cuối cùng bật cười.

    “Đứa ngốc.” Xoa xoa khoé mắt.

    Cảm giác được khí quan đang chôn trong cơ thể mình từ mềm biến cứng, thân thể Lưu Giai không khỏi trở nên cứng ngắc, tiến vào trạng thái đề phòng,” Không… Không cần lại đến!”

    “Ta biết.”

    “Nhưng… Nhưng mà… Nó……”

    “Ta sẽ tự xử lý. Ngươi hiện tại thả lỏng, ta phải đi ra.”

    Lại một lần hít sâu,” A……” Dị vật cuối cùng rời khỏi.

    Lấy ôn nhu hôn môi thay thế lời an ủi, Lâm Phong không ngừng ở cần cổ Lưu Giai lưu lại hồng ấn.

    Làm đáp lại, Lưu Giai cũng ôm Lâm Phong.

    “Cái dấu môi son đặc biệt sưng đỏ kia là của hắn?”

    “Chắc vậy, hắn hôn ta rất đau.”

    “Chờ sau này nó biến mất, ta sẽ bồi thường cho ngươi một cái khác.”

    “Tốt.”

    “Ta rất muốn ngủ.”

    “Vậy ngươi ngủ một giấc đi.”

    Cẩn thận vì người yêu tẩy trừ sạch sẽ rồi thay quần áo, nằm bên cạnh Lưu Giai một lần lại một lần thủ thỉ những câu nói biểu đạt tình yêu, được sủng nịch bao vây Lưu Giai ở trong khuỷu tay người yêu thư thái ngủ.

    “Ừhm.” Lưu Giai dụi dụi mắt.

    “Tỉnh? Mới ngủ không lâu.” Lâm Phong siết chặt vòng tay.

    Ánh vào mắt là một đôi môi, Lưu Giai liền tránh được.

    “Không cần ngượng ngùng.”

    “Ta không mặt dày không biết xấu hổ như ngươi, ngu ngốc.”

    “Có không thoải mái hay không?”

    “Lần sau đổi ngươi ở mặt dưới thử xem, ngươi sẽ biết có không thoải mái hay không.”

    Lâm Phong không nói gì.

    Qua một lúc.

    Lâm Phong lại hỏi:” Đói không?”

    “Ta phát hiện ngươi hiện tại đối ta đặc biệt tốt. Vì sao vậy?”

    “Không thích ta đối tốt với ngươi?”

    “Đương nhiên không phải.”

    “Đại khái là vì ngươi hiện tại đã thuộc về ta.”

    “Khó trách ngươi trước kia đều đối ta hung hăng như vậy.”

    “Cho nên nói ngươi nên sớm một chút làm cho ta ăn luôn.”

    Hai người cứ nói qua nói lại, ở trên giường đánh tình mắng tiễu, tận tình hưởng thụ dư vị sau tình sự.

    Thuộc truyện: Nam thê