Nam vu – Chương 45-46

    Thuộc truyện: Nam vu

    Chương 45: Thần tích

    Tiền không thể tiêu không, vàng và bảo thạch không thể cho không.

    Rút kinh nghiệm xương máu, Hà Ninh đột ngột tỉnh ngộ mình đã làm chuyện ngu ngốc, hạ quyết tâm, trước khi thợ tới, việc dựng lại hoang thành không dùng thêm chút vu lực nào nữa.

    Cách nghĩ rất tốt, ngặc nỗi luôn không quản nổi tay của mình.

    Xem qua cuộn da dê để lại trong mật thất, đối diện với hoang thành trước mắt, luôn thấy cái này không thuận mắt cái kia chướng mắt. Mắt không thấy tâm không phiền, nhưng trong lòng thì càng lúc càng bực bội.

    Thần điện nguy nga lộng lẫy, ngay cả tranh khắc cũng được bổ sung hoàn chỉnh, hiện lên sự đối lập rõ ràng với vách tường đổ nát trong hoang thành.

    Giống như một hạt minh châu sáng chói mắt đặt giữa đống ngói vỡ, không chỉ Hà Ninh nhìn không thuận mắt, ngay cả Miya và các kỵ sĩ cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái.

    Nhà cửa gần thần điện chỉ mới xây lại một nửa, đường đi và con sông chảy bên trong cũng chỉ kéo dài tới mấy chục mét thì ngừng lại.

    Nước sông trong mắt thấm vào trong đá vụn và cát đất, tại nơi giao giới hiện lên một tầng bọt xám.

    Hà Ninh mỗi ngày phải đi qua đi lại doanh trại ngoài hoang thành và thần điện, toàn thân đều cảm thấy không thoải mái. Muốn dứt khoát ở lại trong thần điện qua đêm, Miya lập tức khóe mắt đỏ lên, trong ngữ khí tràn đầy tự trách, “Nhất định là Miya làm không tốt, xin chủ nhân trách phạt!”

    Các cô nương cũng tràn đầy sợ hãi, sợ Hà Ninh thật sự nghĩ như thế.

    Hà Ninh câm nín nhìn trời, Miya cô nương, chúng ta dù sao cũng từng là cường phỉ tung hoành rong ruổi giữa các ốc đảo sa mạc, lời thoại như tiểu bạch thế này, thích hợp sao?

    Dựa vào sức một mình Hà Ninh, rốt cuộc không chống lại được hơn ba mươi cô nương, các kỵ sĩ không tham gia, trên thực tế, bọn họ đồng dạng cũng cho rằng Hà Ninh ở lại trong hoang thành qua đêm là không thỏa đáng.

    “Nếu đại nhân nhất ý muốn thế, xin cho phép chúng tôi vào trong hoang thành thủ vệ.”

    Mệnh lệnh các kỵ sĩ nhận được là bảo vệ Hà Ninh, bất luận gì khác, nhiệm vụ đầu tiên chính là bảo vệ an toàn của Hà Ninh. Ban ngày còn tốt, nhưng hoang mạc trong đêm lại tương đối nguy hiểm. Còn về việc Hà Ninh có năng lực có thể sai khiến động vật, thậm chí điều khiển ma mút và địa hành thú tác chiến cho mình, các kỵ sĩ trực tiếp bỏ qua. Chiến sĩ đại mạc chỉ tin vào trường đao và sức mạnh của mình, nếu thành chủ đã hạ lệnh, thì nhất định phải chấp hành.

    Thời gian này sống tại hoang thành, các kỵ sĩ có hiểu biết sâu sắc hơn về năng lực không tầm thường của Hà Ninh, lực phá hoại đáng sợ, sức mạnh phục hồi kinh người, và quan trọng nhất, năng lực có thể đổ mưa giữa đại mạc.

    Đủ năng lực ở trên, khiến tâm lý các dũng sĩ đại mạc dần nảy sinh biến đổi, từ đơn thuần chấp hành mệnh lệnh, biến thành tôn kính và bảo vệ xuất phát từ nội tâm.

    Diện tích ốc đảo ngoài hoang thành không ngừng tăng lớn, mạch đen và lúa mạch các cô nương gieo trồng lục tục nảy mầm, tình hình sinh trưởng tốt đẹp, ông cháu thợ rèn dưới sự giúp đỡ của các kỵ sĩ cũng đã dựng được lò, bày công cụ, căn cứ theo cuộn da dê Hà Ninh mang từ mật thất thần điện ra bắt đầu chế tạo nông cụ, còn tu sửa lại một guồng nước tương đối đơn giản và hệ thống tưới tiêu ngầm dưới đất.

    Công trình này là thành quả Hà Ninh nghiên cứu cuộn da dê hai ngày, nước từ trong thành chảy vào hồ bán nguyệt không ngừng khiến guồng nước xoay chuyển, thông qua ống dẫn không mấy đẹp đẽ nhưng tuyệt đối thực dụng, tưới lên ruộng mạch và ốc đảo.

    Ống phun nước từ dưới đất nhô ra, giống như vòi sen đảo ngược, hạt nước lóng lánh trong suốt, cứ như hoa thủy tinh nở rộ trong cát vàng đại mạc.

    Mùa hoa sớm đã qua, nhưng biển hoa lại nở rộ lần nữa, các cô nương vui vẻ hái đóa hoa đẹp nhất cài lên tóc, còn kết vòng hoa đội lên đầu Hà Ninh.

    Bướm và ong mật bay lợn giữa lùm hoa, Hà Ninh dựa vào thằn lằn xanh ngồi trong biển hoa, nhìn cây chà là sinh trưởng trong ốc đảo, một tổ ong mới đang lủng lẳng trên cành cây.

    Mật ong a.

    Hà Ninh liếm liếm môi, tự nói với mình phải chờ đợi, người ta vừa mới tới đây an gia lập hộ, lại đi dỡ nhà người ta ngay thì không tốt lắm. Đợi khi một ngôi nhà biến thành kiến trúc kiến trúc ghép, bọc thêm nhiều tầng rồi, mới là thời cơ tốt để động thủ.

    Có câu dưỡng mập rồi mổ thịt, mỡ dày rồi mới giết, là có đạo lý nhất định.

    Ong mật bận rộn giữa lùm hoa, căn bản không biết mình đã bị người họ Hà nào đó nhắm vào, thời thời khắc khắc đối diện với nguy hiểm nhà sẽ bị dỡ.

    Ốc đảo tốt tươi và nước hồ trong mát không chỉ thu hút lượng lớn động vật hoang dã, còn dẫn tới vài đàn dê bò không có mục dân chăn thả. Bảy tám con, hoặc là mấy chục con, hình thành một đàn nhỏ, số lượng chiếm ưu thế, nhưng căn bản không tranh lại được linh dương ít hơn nó.

    Trường kỳ được mục dân nuôi dưỡng, thiếu đi năng lực tự sinh tồn trong hoang mạc, con nào con nấy ốm da bọc xương, nhưng đã là kẻ sống sót mạnh nhất trong đàn.

    Gia súc không có mục dân chăn thả tại hoang mạc là tài sản vô chủ, nói cách khác, ai thấy được thì là của người đó.

    Miya và các cô nương đợi hai ngày, xác định không có mục dân lần theo vết chân gia súc tìm tới, liền kéo toàn bộ dê ba sừng và bò chân ngắn vào hàng rào đơn giản mới dựng, đếm lại có hơn ba mươi con, lại thêm số lấy được từ thôn bọn cướp, gia súc đã lên tới sáu trăm.

    “Như vậy tốt không?” Hà Ninh nhìn mấy cô nương thuần thục vung roi, xua dê cừu tới bên bờ hồ uống nước, hỏi Miya, “Vạn nhất chủ nhân tìm tới thì sao?”

    Đến lúc đó trả hay không trả? Nếu trả, nuôi dưỡng chung với nhau, tách được sao?

    “Chủ nhân, những dê cừu này hiện tại đều thuộc về ngài.” Miya cười kéo khăn đầu xuống, “Đây là quy tắc trong hoang mạc.”

    Hoặc là gặp phải bọn cướp sa mạc, hoặc là gặp phải phiền phức khi di chuyển bộ lạc, lâu như vậy còn không tìm tới, các cô nương xuất thân mục dân xác định, chủ nhân của bò dê này có khả năng rất lớn là đã ‘không còn’ nữa rồi. Hoặc là khoảng cách quá xa, muốn tìm cũng không tìm lại được.

    Năng lực sinh tồn của gia súc có yếu, dựa vào bản năng cũng vẫn mạnh hơn người rất nhiều. Dê bò có thể giãy dụa sinh tồn trong hoang mạc, nhưng người đã mất đi lạc đà và gia súc thì chưa chắc. Đương nhiên, Hà Ninh là ngoại lệ.

    Nghe xong Miya giải thích, khóe môi Hà Ninh giật giật, là quy tắc của mục dân hay là quy tắc của bọn cướp?

    Hoang thành ít dấu chân người, những dê bò này lại ốm tới da bọc xương, tính ra đã thất lạc trong hoang mạc thời gian dài rồi, đợi mấy ngày cũng không thấy có người tới tìm, Hà Ninh chỉ có thể tiếp nhận giải thích của Miya, giữ lại toàn bộ những gia súc này.

    Các kỵ sĩ đối với việc này đã thấy riết làm quen, các cô nương bận rộn kiểm kê số lượng bò dê, ngược lại khiến Hà Ninh xoắn xuýt gia súc từ đâu tới rõ ràng trở nên kỳ quái. Dứt khoát không nghĩ nữa, nhập gia tùy tục, nên làm thế nào thì làm thế nấy đi.

    Theo thời gian qua đi, số gia súc đi theo linh dương hoang dã tới thoang thành càng lúc càng nhiều, chuồng gia súc gần như mỗi ngày đều phải mở rộng.

    Ốc đảo mọc kín một phiến cỏ, vừa khéo lại nằm trong chuồng gia súc. Các cô nương cưỡi lạc đà lùa đàn dê và đàn bò, Hà Ninh dựa lên hàng rào, mặc gió thổi khăn đầu màu đen, lộ ra tóc vàng chói mắt trước trán.

    Nhìn cát vàng bị cỏ xanh che phủ, Hà Ninh búng tay một cái, giữa không chảy xuống một thác nước, nước thấm ướt cát vàng, hạt cỏ đã chín sẽ bay theo gió, nơi lan tràn cát vàng sẽ được càng nhiều cỏ xanh bao phủ.

    Từ đại mạc tới thảo nguyên, từ thảo nguyên tới rừng rậm, nhiệm vụ nhìn thì không thể hoàn thành, nhưng Hà Ninh lại từng chút một thực thiện. Dựa vào năng lực hiện tại của y, không thể nào một lần là xong, nhưng Hà Ninh có lòng kiên nhẫn, cũng có lòng tin, chấp niệm bốn trăm năm trước còn lưu lại trong ký ức kế thừa, cho dù tràn đầy hận ý đối với kẻ phản bội, nhưng lại càng yêu mảnh đất này.

    Nhắm hai mắt lại, Hà Ninh luôn có thể nhớ lại cảnh tượng đã thấy trong mộng, cơn hưng trí lại lên, nhảy lên lưng thằn lằn xanh, bảo nó mang y bay lên trời, từ trên không nhìn xuống ốc đảo mới và hoang thành, đụn cát xa xa, tư vị trong lòng rất khó hình dung, chua xót và vui vẻ giao nhau, cúi người nằm trên lưng thằn lằn xanh, tóc vàng cột trên trán mang theo một tia mát lạnh, Hà Ninh cong khóe miệng, hình như có hơi nhớ hắn rồi.

    Nhớ một người, thì ra là cảm giác này sao?

    Y tuyệt đối không thừa nhận, sở dĩ nhớ Mudy, là có quan hệ rất lớn với canh mà Miya nấu cho y mỗi ngày.

    Lượng gia súc tăng lên không thay đổi thời gian nghỉ ngơi làm việc của Hà Ninh mỗi ngày. Sau mới lạ ban đầu, Hà Ninh hồi phục lại cuộc sống mỗi ngày qua lại giữa thần điện và doanh trại. Đá vụn cát vàng ven đường khiến y ngứa mắt, thường xuyên thuận tay chỉnh lý.

    Dưới dòng nước chảy, một con đường đá từ thần điện chảy ra ốc đảo ngoài thành dần được đắp thành, kiến trúc hai bên đường đá cũng dần hình thành, tường vây xung quanh mới dựng lại, mái nhà hình tròn, màu sắc loang lỗ không rõ tô điểm ngoài tường, kết cấu nhà ở một chút cũng không sai lệch.

    Tất cả đều hoàn thành trong lúc bất tri bất giác, hôm nay một chút, ngày mai một chút, đợi Hà Ninh ý thức được mình đã làm những gì, thì cả con đường và kiến trúc phồn hoa ngày xưa đã hoàn thành rồi.

    Đứng ở lối vào, Hà Ninh không biết nên có biểu tình gì.

    “Anh bạn, mày nói xem tao có phải thật sự ngốc không?”

    “…”

    “Bỏ đi, mày không nói tao cũng biết.”

    Hà Ninh cúi người, miệng còn cắn một cọng cỏ xanh, hương cỏ mang theo chút vị ngọt, ngồi trồng nấm nửa ngày, cuối cùng phát thệ, trước khi thợ đến không động thủ gì nữa.

    Năm ngày sau, đội công thợ xuất phát từ thành Burang cuối cùng cũng tới hoang thành.

    Đội ngũ gần tám trăm người, có thợ gạch ngói, thợ mộc, thợ sắt, còn có nông dân và mục dân kinh nghiệm phong phú.

    Các kỵ sĩ đi theo nói với Hà Ninh, trong túi trên lưng lạc đà, phần lớn chứa mạch đen và các hạt giống ngũ cốc khác.

    “Không có gì khác sao?”

    Hà Ninh rất muốn nghe kỵ sĩ cho y biết, Mudy lương tâm đại phát, đưa tới cho y vàng và bảo thạch. Kết quả lại khiến Hà Ninh hiểu, ảo tưởng sở dĩ tốt đẹp như thế, nguyên nhân lớn nhất chính là thoát ly hiện thực.

    Các công thợ tới khiến doanh trại trở nên càng chen chúc, sau khi Hà Ninh suy nghĩ, quyết định để Miya và các cô nương dọn vào trong nhà đã xây tốt tại hoang thành.

    “Chủ nhân, thật sự để chúng tôi dọn vào sao?”

    “Ừ.” Hà Ninh gật đầu, “Nhà xây xong chính là để cho người ở, chỉ có thần điện tạm thời còn chưa thể vào.”

    Các cô nương cao hứng một đêm không ngủ, đối với bọn họ, hành động của Hà Ninh có nghĩa là chân chính tiếp nhận họ, nguyện ý dung nạp họ dưới cánh bảo vệ.

    Đêm cuối cùng trong doanh trại, Miya đổi trường bào và khăn đầu màu xám, mặc lên váy dài màu nâu vàng, dùng một sợi xích bạc buột tóc, trên cổ tay là năm sáu chiếc vòng xuyến, trên chân đeo móc xích tinh tế, khi cô bước ra khỏi lều, ánh mắt tất cả mọi người đều tụ lại.

    Vu nữ của thần điện, đời đời trung thành hầu hạ đại vu, khi các cô khiêu vũ, sẽ trở thành một phong cảnh đẹp nhất đất trời.

    Hà Ninh đang ngồi cạnh đống lửa, mở cuộn da dê, giảng giải bố cục hoang thành cho các công thợ, tuy thời gian này y không rảnh rỗi gì, nhưng phần lớn kiến trúc trong thành vẫn là một đống đổ nát, cần các thợ tới hoàn thành.

    “Trừ nhà ở, đường xá, còn phải chú ý hướng đi của dòng sông trong thành…”

    Hà Ninh giảng giải cẩn thận tỉ mỉ, các công thợ cũng nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng hỏi vài vấn đề, cuối cùng vỗ ngực bảo đảm với Hà Ninh, ngày mai sẽ khai công, chất lượng công trình và tiến độ công trình nhất định khiến Hà Ninh thỏa mãn.

    Nhìn các công thợ ánh đỏ đầy mặt, sức lực như thể xài không hết, Hà Ninh nhịn không được suy đoán, Mudy có phải đã đưa hết vàng dưới núi cho bọn họ không?

    Đột nhiên, tiếng nói chuyện xung quanh ngừng lại, thay vào đó là tiếng hít thở liên tiếp không ngừng.

    Hà Ninh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Miya đang đi về phía y.

    Dung mạo tuyệt lệ, thân hình yêu kiều, làn da màu mạch, dưới ánh lửa tô điểm mê người như mật ong.

    Ánh mắt các nam nhân không rời khỏi cô, Hà Ninh cũng không khỏi kinh diễm một chút, chỉ là tán thưởng đơn thuần. Luận xinh đẹp, chỉ có thành chủ tóc vàng mới có thể khiến tim Hà Ninh đập nhanh, đặc biệt là khi hắn trở nên không giống người.

    Cái gọi là biến hóa thẩm mỹ quan, Hà Ninh đã không định nghiên cứu sâu nữa.

    “Chủ nhân.” Miya dừng lại trước mặt Hà Ninh, hai tay giao nhau đặt trước ngực, cong lưng thật sâu, “Miya đại diện tộc nhân đã mất chân thành cảm tạ ngài, nguyện cả đời hầu hạ ngài.’

    Chưa nói xong, tiếng trống đã vang lên, là hai cô nương vẫn luôn đi bên cạnh Miya. Cùng tiếng trống, Miya bắt đầu xoay chuyển, cổ tay mềm mại, ngón tay thon dài, không ngừng kết thành đồ án tượng trưng cho vu văn, vạt váy phất phơ như hoa quỳnh nở rộ trong bóng đêm, hương thơm thấm lòng người.

    Đây là điệu vũ của vu nữ, vì chúc mừng đại vu đã sắp trở lại Vu thành, vì thần điện đã sắp có chủ nhân mới, hiến lên điệu vũ thành kính nhất.

    Vốn nên là múa đội, nhưng chỉ có mình Miya, các vu nữ và bộ lạc khác có tên trong miếng vải đã không tìm thấy tông tích.

    Miya càng xoay càng nhanh, ngọn lửa như đang nhảy nhót cùng cô, sôi sục như nước.

    Vù!

    Khi điệu vũ lên tới cao trào nhất, ngọn lửa đỏ bừng đột nhiên dâng cao, ánh lửa rọi sáng thân người xinh đẹp.

    Tiếng trống càng lúc càng nhanh, vòng xuyến trên cổ tay và lục lạc trên cổ chân Miya vang lên đinh đang, mồ hôi men theo chiếc cằm xinh đẹp và cổ chảy thẳng xuống, người quan sát gần như muốn nín thở, không ai chớp mắt vào lúc này, sợ sẽ bỏ qua mỗi một khoảnh khắc của điệu vũ.

    Có lẽ Hà Ninh là người duy nhất vẫn còn giữ được bình tĩnh, nhìn phản ứng của các công thợ và kỵ sĩ, y hình như đã hiểu ra được, tại sao các vu nữ bốn trăm năm trước có thể mê hoặc kỵ sĩ và man tộc bảo vệ đại vu.

    Mỹ sắc luôn có thể đánh tan làm suy yếu ý chí, cho dù không phải toàn bộ, cũng là một mắc xích quan trọng giúp âm mưu đạt thành.

    Dần dần, tiếng trống dừng lại, Miya đứng bên đống lửa, lại hành lễ với Hà Ninh.

    Thông qua điệu vũ của Miya, Hà Ninh dường như lại nhìn thấy tất cả những gì xảy ra bốn trăm năm trước. Ánh mắt hơi trầm, trong con ngươi màu đen, một tia tối mờ vụt qua.

    Cuộc sống an tĩnh hài hòa thì cần phải trả giá, rất nhiều chuyện không phải không muốn nghĩ tới thì sẽ không phát sinh, vùi đầu làm một con đà điểu chỉ có thể cầu được bình an nhất thời, muốn tiếp tục sống ở đây, sống càng tốt hơn, thì nhất định phải gánh lấy tất cả những gì ký ức truyền lại, hoàn thành tất cả những gì một đại vu nên làm.

    Hà Ninh đứng lên, mở rộng hai tay, nhắm mắt lại, vu văn mang theo âm điệu cổ xưa chảy bên tai mọi người, một sự tĩnh lặng, hiền hòa, ấm áp như vòng tay của người thân, thấm nhuần trong không khí.

    Gió thổi cát vàng, sao đầy trời đêm bị tầng mây che phủ, mưa đêm tí tách rơi xuống, trong một thoáng kinh ngạc rớt lên mặt, mang theo chút hơi lạnh.

    Các kỵ sĩ và công thợ mới tới ốc đảo đều sững sờ, có người lập tức kinh ngạc kêu lên, mái tóc màu đen, đôi mắt màu đen, thanh niên tóc đen trước mắt từng xuất hiện trên tế đàn, mang tới một cơn mưa lớn cho thành Burang!

    Hạt mưa bay theo gió, Miya phủ phục dưới đất, thành kính cầu nguyện, âm thanh xông qua màn mưa, truyền vào tai mọi người, “Vu vĩ đại, người lắng nghe thần âm, đại vu có thể mang tới cơn mưa thay đổi vận mệnh Aram! Tôi nguyện lấy sinh mạng và linh hồn phát thệ, trung thành với ngài, kính phục ngài!”

    Tiếng gầm của thằn lằn xanh vang vọng trong mưa, đôi cánh khổng lồ đập mạnh, cuốn lên cuồng phong. Nước mưa làm mơ hồ tầm mắt mọi người, không thể không nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, thanh niên tóc đen đã ngồi trên lưng thằn lằn xanh, bay lên không trung. Vòng ánh sáng vàng xoay quanh toàn thân y, ngăn cách nước mưa, trong màn mưa tựa hồ truyền tới tiếng cầu nguyện của tiền dân cổ xưa.

    “Thần linh!” Một người thợ mặt đầy râu giơ hai tay lên, gào lớn, “Xin ban phúc cho Aram!”

    Càng thêm nhiều người quỳ xuống, âm thanh run rẩy cầu nguyện với thần linh.

    Tín ngưỡng duy trì bốn trăm năm, bị sự thật trước mắt đánh vỡ nát. Lời nói dối của Ortiramhs, lại lần nữa bị xé một đường.

    Người thần dụ, đại vu!

    Các công thợ chảy lệ nóng trong màn mưa, Hà Ninh được kim quang vây quanh trên không lại không mấy dễ chịu, muốn dùng vu lực duy trì nước mưa, kim quang trên người chỉ là bài trí, cố nhịn cơn hắt xì xoa xoa mũi, muốn làm một thần côn đủ tiêu chuẩn, cũng không dễ dàng gì.

    Chương 46: Mồi lửa

    Sâu trong đồng hoang phía tây, cát đá lởm chởm, vách núi cao tới trăm mét là lãnh địa của chim ăn thịt thối.

    Bộ tộc Bờm Đen vì tránh né truy sát của người Canyon, đã hai ngày hai đêm không nghỉ ngơi. Trừ lạc đà và địa hành thú để cưỡi, lều và phần lớn những thứ khác đều bị ném đi, chỉ để giảm bớt gánh nặng cho lạc đà, tăng nhanh tốc độ.

    Trên đường chạy trốn, trong bộ tộc không ngừng có người chết, đa số là người già có tuổi và trẻ con yếu ớt, trong đó còn bao gồm tế tự của bộ tộc Bờm Đen.

    Tế tự mới chỉ có tám tuổi, không có chỉ dẫn của tế tự trước, gặp phải hoàn cảnh đáng sợ thế này, người Bờm Đen chung quy khó thoát khỏi vận mệnh chết chóc.

    Mấy chiến sĩ leo lên vách núi, muốn nghĩ biện pháp tránh khỏi hang ổ chim ăn thịt thối, nhìn từ xa, cát bụi cuồn cuộn, có thể thấy kẻ địch sắp tới.

    “Tộc trưởng, là người Canyon!”

    Tộc trưởng Bờm Đen mở miệng cắt miếng thịt lạc đà, tia máu chảy xuống khóe môi hắn, khiến đồ đằng trên mặt trái càng thêm dữ tợn.

    Không có lửa, chỉ có thể ăn sống, thịt một con lạc đà không đủ chia cho toàn tộc nhân, người già còn sống từ bỏ phần của mình, nữ nhân cũng đưa phần thịt được chia cho hài tử. Các chiến sĩ yên lặng không nói, mở miệng cắn thịt, mỗi người đều tự biết rõ, có lẽ đây là bữa ăn cuối cùng của họ.

    “Ito.” Tộc trưởng Bờm Đen ăn xong thịt, cắn nát phần xương còn lại, gọi mấy chiến sĩ cường hãn nhất trong tộc tới, “Các ngươi dẫn hài tử và nữ nhân đi hướng đông.”

    “Tộc trưởng.”

    “Người Canyon sẽ không bỏ qua cho ta.” Tộc trưởng Bờm Đen phun bã xương ra, vẻ mặt hung ác, “Honsu và Sói Trắng đã diệt tộc, Bờm Đen ít nhất cũng phải để lại vài giống nòi!”

    “Tộc trưởng, chúng tôi thà tử chiến với người Canyon!”

    Chiến sĩ man tộc trời sinh dũng mãnh cương nghị, chết trên chiến trường là một vinh quang, bỏ lại tộc nhân chạy trốn là sỉ nhục cả đời.

    “Đây là mệnh lệnh!” Tộc trưởng Bờm Đen đứng lên, siết chặt trường mâu, thân hình thon dài, cơ thịt cứng chắc như đá núi, hắn cũng từng là chiến sĩ mạnh nhất đồng hoang phía tây, nhưng năm tháng lại không nguyện ý cho hắn tiếp tục chiếm cứ bảo tọa dũng sĩ này, sớm đoạt đi sức mạnh và dũng khí của hắn. Là hắn phản bội thề ước đồng minh, hắn nguyện ý thừa nhận hậu quả, nhưng hắn nhất định phải để lại vài giống nòi cho Bờm Đen phục hưng, “Ito, mang họ đi, vào đại mạc phía đông, nghĩ cách sống sót. Khi Kony còn sống, đừng trở về đồng hoang phía tây!”

    Tám chiến sĩ với Ito đi đầu toàn bộ quỳ một gối, toàn thân da thịt căng chặt, gương mặt vì cắn chặt răng mà méo mó. “Vâng, tộc trưởng!”

    Tế tự bộ tộc đi tới bên cạnh tộc trưởng Bờm Đen, trượng mây trong tay là do tế tự đời trước lưu lại, so với vóc dáng của nó còn cao hơn một khúc.

    “Tế tự, ngươi đi cùng Ito.” Tộc trưởng Bờm Đen hạ quyết tâm muốn nghênh chiến Kony tại ngọn núi này, vì giành lấy càng nhiều thời gian cho đám người Ito.

    “Tộc trưởng, thần cho ta biết ở lại chỉ có con đường chết.” Vẻ mặt tế tự rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức không giống đứa trẻ tám tuổi. Tộc trưởng Bờm Đen không nói gì, giao muối quý giá cho Ito, chọn ra mười sáu đứa trẻ mạnh mẽ nhất và nữ nhân có thể tác chiến, phân cho một nửa lạc đà và hai con địa hành thú, thúc giục bọn họ mau chóng lên đường, nhìn bóng lưng họ biến mất trong đồng hoang bốc hơi nóng.

    Nữ nhân và hài tử bị lưu lại không oán trách, không thể có chuyện tất cả mọi người đều chạy trốn, không có nữ nhân và hài tử sẽ khiến người Canyon nghi ngờ, dùng sinh mạng của chính mình đổi lấy sinh tồn của một phần tộc nhân, bọn họ sẽ sợ hãi nhưng tuyệt đối không hối hận, càng sẽ không oán hận.

    Bọn họ giống như bờm thú rong ruổi trên đồng hoang thời kỳ viễn cổ, có người sống sót, Bờm Đen sẽ không bị diệt.

    Một nữ nhân suy yếu ôm chặt hài tử mới vừa có thể bước đi, nhẹ giọng hát bài ca dao cổ xưa lưu truyền đời đời trong bộ tộc.

    Người Bờm Đen là dũng sĩ của đồng hoang, kế thừa bộ tộc ngàn năm, trường mâu trong tay là quà tặng của đại vu, trên chiến trường giác đấu của đế vương, dũng sĩ Bờm Đen luôn vô địch, có vinh quang vô thượng… các dũng sĩ điều khiển địa hành thú truy đuổi con mồi, đại lục phía tây cỏ xanh bát ngát, dã thú thành đàn…

    Âm thanh nữ nhân có chút khàn, không dễ nghe, nhưng người Bờm Đen lại nghe nhập thần.

    Bọn họ là bộ tộc lâu đời nhất, bọn họ từng là chiến sĩ vinh quang nhất của đế quốc, vào thời khắc cuối cùng của sinh mạng, bọn họ không sợ tử vong.

    Khúc ca dao gần kết thúc, mặt đất đột nhiên truyền tới chấn động đáng sợ, tiếng gầm của ma mút vang vọng như âm cái chết tới từ địa ngục. Chiến sĩ Bờm Đen nắm chặt trường mâu, ngồi trên lưng địa hành thú, bày ra đội hình tác chiến, bảo vệ nữ nhân và hài tử, dùng sinh mạng nghênh chiến người Canyon sắp tới.

    Ầm! Ầm! Ầm!

    Tiếng bước chân nặng nề, tiếng gầm đáng sợ, Kony đứng trên lưng ma mút nhìn người Bờm Đen dưới núi, gào lên như sói. Các chiến sĩ Canyon không ngừng dùng trường mâu gõ lên mặt đất, nhìn chăm chăm người Bờm Đen đang nghiêm trận chờ đợi, giống như nhìn miếng thịt tươi sắp vào miệng.

    “Gào!”

    Không giao lưu dư thừa, người Canyon đã đuổi tới nơi này, chính là vì muốn diệt tộc Bờm Đen. Nếu không phải ma mút và địa hành thú cần lượng nước lớn, gặp được ốc đảo nhất định phải dừng lại, người Bờm Đen sẽ không có cơ hội sống tới hôm nay.

    Ma mút vẫy vẫy tai, quất mạnh vòi, địa hành thú há to miệng đỏ máu, lại một bữa thịnh yến.

    Kony giơ trường mâu, các chiến sĩ Canyon gào lên tấn công người Bờm Đen, đi đầu tiên là hơn mười con địa hành thú, chúng vây quanh địa hành thú và lạc đà của người Bờm Đen, ngay cả chiến sĩ Bờm Đen sai khiến chúng cũng cũng bị xé thành thịt vụn.

    Chiến đấu của địa hành thú tàn khốc mà máu tanh, địa hành thú bị bao vây cố sức cắn cổ kẻ địch, nhưng lại không thận trọng bị một con địa hành thú khác cắn đứt xương sống, mệt mỏi khua tứ chi, không thể di chuyển nửa phân, chỉ có thể bị xé banh, nuốt chửng.

    Số lượng và chiến lực của chiến sĩ, người Bờm Đen hoàn toàn nằm ở thế hạ phong.

    Tộc trưởng Bờm Đen cắm trường mâu vào ngực một người Canyon, máu tươi bắn ra làm mơ hồ ánh nhìn của hắn, cho dù sức lực gần cạn cũng không khiến hành động của hắn trở nên chậm đi, tiếng xé không truyền tới, một thanh trường mâu màu đen đâm xuyên vai hắn, hắn không ngã xuống, vô số trường mâu liên tiếp từ bốn phương tám hướng phóng tới, hắn không cảm thấy đau đớn, tiếng máu tươi nhỏ giọt lại không ngừng phóng lớn bên tai.

    Máu liên tục ọc ra từ miệng, vào thời khắc cuối cùng của sinh mạng, ánh mắt ngược lại trở nên rõ ràng. Hắn nhìn thấy chiến sĩ bộ tộc nằm dưới đất, nhìn thấy nữ nhân và hài tử bị người Canyon bức gần, trong đồng hoang lại vang lên bài ca dao của người Bờm Đen, khàn khàn, du dương, theo gió nóng bay đi rất xa, nhưng vào khắc tiếp theo lại đột nhiên ngừng lại, trường mâu xuyên qua thân thể nữ nhân, cô vẫn đang liều mạng bảo vệ đứa con của mình…

    Tộc trưởng Bờm Đen thu ánh mắt lại, rút mạnh trường mâu đang cắm vào người, ngọn lửa sinh mạng không ngừng mất đi theo máu tươi trào ra khỏi vết thương, hắn dùng sức lực cuối cùng nắm chặt trường mâu, bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của chiến sĩ.

    Kony nhảy xuống lưng ma mút, đi tới trước mặt tộc trưởng Bờm Đen, đôi mắt màu hổ phách, thân thể khỏe mạnh, đồ đằng màu xanh phủ lên mặt trái, gương mặt anh tuấn, trong mắt tộc trưởng Bờm Đen giống như ác quỷ tới từ địa ngục.

    “Kẻ phản bội Canyon, nhất định phải chết!”

    Con ngươi của tộc trưởng Bờm Đen bắt đầu khuếch tán, Kony chém đứt trường mâu chống đỡ thân thể hắn, tộc trưởng muốn duy trì tôn nghiêm cuối cùng chậm rãi ngã xuống, đầu bị chém giơ cao, đôi mắt không nhắm lại tựa hồ đang nhìn về hướng đám người Ito chạy đi, đó là hy vọng cuối cùng của bộ tộc.

    Kony cắm đầu tộc trưởng Bờm Đen lên trường mâu, chiến đấu vừa rồi kinh động chim ăn thịt thối, chim ăn thịt thối luẩn quẩn trên không càng lúc càng nhiều, Kony hạ lệnh ly khai.

    Ven đường truy kích, nhìn thấy không ít di thể người Bờm Đen đã chết, người Canyon không tốn sức lực kiểm kê số lượng người Bờm Đen đã chết, cũng cho đám người Ito nắm được cơ hội cuối cùng, trong đồng hoang mênh mông, giãy dụa, lưng gánh hy vọng cuối cùng của tộc nhân, đi về hoang mạc phía đông.

    Chạy vào phía đông rất nguy hiểm, bọn họ một khi bị mục dân phía đông bắt được, sẽ chết rất nhanh, nhưng ở lại phía tây, bọn họ càng chết nhanh hơn.

    Đồ đằng của mỗi bộ tộc đều là độc nhất vô nhị, tại phía tây, không có bộ tộc nào sẽ vui vẻ giúp đỡ họ, người Canyon có thể dễ dàng tìm được họ, giết chết họ.

    “Ito.” Một chiến sĩ gọi Ito lại, cũng gọi người khác, “Nhìn đằng kia.”

    Trong không trung xa xa, chim ăn thịt thối tụ tập kín trời, người Bờm Đen đào vong cắn chặt môi, điều đó có nghĩa là gì, bọn họ đều rất rõ.

    “Mau đi!”

    Không có thời gian cho họ bi thương, nước mắt vào lúc này không có tác dụng gì, tác dụng duy nhất chính là sinh sôi hạt giống thù hận. Ai phản bội ai, ai giết chết ai, hiện tại đều không còn quan trọng, thù hận của người Bờm Đen và người Canyon vĩnh viễn không dứt.

    Ito xin thề, cho dù chỉ còn lại một người Bờm Đen cuối cùng, cũng phải đâm trường mâu vào trong lồng ngực người Canyon!

    Tiếng rống của ma mút truyền đi thật xa, đám người Ito vung roi lên lưng lạc đà, tốc độ của đội ngũ bắt đầu tăng nhanh.

    May là người Canyon đã quay đầu, nếu không, bọn họ tuyệt đối không chạy khỏi đồng hoang này được.

    “Tộc trưởng, nên trở về lãnh thổ bộ tộc rồi.” Tế tự ngồi trên lưng địa hành thú, trượng mây đặt ngang trên chân. “Người Canyon nên tìm đồng minh mới.”

    “Đồng minh mới?” Kony cười, chiến đấu thời gian dài, các chiến sĩ quả thật cần nghỉ ngơi, nếu tế tự đã nói như thế, vậy thì tạm thời làm theo đi.

    Tóc dài đen xõa sau lưng bị gió thổi lên, đôi mắt màu hổ phách nhìn sang phía đông, người Canyon sẽ trở thành chủ nhân phía tây, rất nhanh!

    Honsu, Sói Trắng, Bờm Đen trước sau bị Canyon diệt tộc, phân chia thế lực tại đồng hoang phía tây nhất định phải làm lại, chỉ cần kẻ có não đều biết, liên minh với Canyon không khác nào bảo hổ lột da, nhưng đồng dạng cũng báo trước bộ tộc sẽ đạt được trợ lực càng lớn.

    Liên minh cường đại, chinh chiến huyết tanh, chiến sĩ man tộc trời sinh hiếu sát đang khắp nơi tìm kiếm con mồi, đồng hoang phía tây đã định sắp nghênh đón một trận gió tanh mưa máu kịch liệt hơn.

    Trong đại mạc phía đông, mười hai thành chủ thực lực mạnh nhất, có năm vị đã liên minh với Mudy, hai vị thành chủ là do thần điện Ortiramhs nâng đỡ, căn bản không thể theo Mudy, những người khác thì lại bàng quan.

    Kết quả này nằm trong dự liệu của Mudy, có đồng minh tất nhiên có kẻ địch, muốn khống chế đại mạc phía đông, đã định cần phải có máu tanh.

    Vu nữ của Ortiramhs, tội nhân phản bội đại vu, phải từng chút một cắt đứt móng vuốt của họ, khiến họ đau đớn tận xương, bị bức vào tuyệt cảnh chìm vào điên cuồng, mới sẽ nghênh đón hủy diệt triệt để.

    “Ariel, Holcim.” Trong đôi mắt lam trào lên sát ý, ngu xuẩn cỡ nào, trung thành cho tín ngưỡng giả dối, thì nên dùng máu của mình tẩy sạch tội nghiệt.

    Ngón tay thon dài lướt qua bím tóc trước người, đầu ngón tay vuốt qua lụa đen trong tơ vàng, nhớ tới hỏa nhiệt trong đêm tối đại mạc, bất giác híp mắt lại.

    Có lẽ, trước đó hắn đã quyết định sai lầm, không nên để đại vu của hắn ở lại Vu thành.

    Nghiêng đầu qua, ngón tay nhẹ ấn góc trán, trong đôi mắt lam lóe qua một tia vàng, đầu lưỡi liếm khóe môi, môi đỏ như muốn nhỏ máu, rất rõ ràng, thành chủ đại nhân đang nghĩ tới một vài chuyện nào đó đã cách xa bình thường.

    Thứ cho Musha người đã phụ trách dạy dỗ hắn từ khi Mudy còn nhỏ, nhìn thấy thành chủ đại nhân như thế cũng khó tránh khỏi dao động, lắc đầu, nhẹ ho một tiếng, tận chức tận trách nhắc nhở thành chủ đại nhân, công vụ hôm nay còn chưa xử lý xong.

    Nhìn cuộn da dê chất cao như một ngọn núi nhỏ, lại nhìn Musha vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, Mudy lại lần nữa cảm thấy đau đầu.

    Khi Mudy đau đầu, cuộc sống của Hà Ninh lại càng ngày càng tốt.

    Một buổi diễn thần côn đã tăng thêm mị lực nhân cách cho Hà Ninh không ít, các công thợ làm việc không tiếc sức, khi nghỉ ngơi luôn sẽ không tự chủ nhìn về vị trí thần điện. Ortiramhs sớm đã bị ném ra sau đầu, so với vu nữ không làm được gì, Hà Ninh mới khiến bọn họ chân chính thấy được cái gì là thần tích.

    Miya dẫn các cô nương dọn vào nhà cửa Hà Ninh đã sửa lại, năm mươi kỵ sĩ mà Mudy để lại, dùng danh nghĩa bảo vệ tiến vào ở trong mấy tòa nhà gần thần điện nhất.

    Các công thợ thì vào ở trong lều họ đã để lại, vì sửa lại hoang thành, thợ mộc và thợ sắt bắt đầu chế tạo lượng lớn công cụ, mục dân sẽ lùa gia súc vào chuồng ngoài thành, mỗi ngày cùng các cô nương chăn thả, nông dân tận tâm tận lực chăm sóc ruộng mạch, khai khẩn càng nhiều thửa ruộng gần ốc đảo, không chỉ gieo hạt mạch, còn gieo một phần đậu. Số đậu này cũng quý giá như lúa mạch, Hà Ninh từng ăn một lần, mùi vị rất ngon, giống như đậu Hà Lan đã nấu chín.

    Hà Ninh vào thần điện ở, sau khi Miya được cho phép đi vào thần điện, đích thân dọn dẹp ra một căn phòng ngủ cho Hà Ninh, nhìn vách tường trống trơn, nhíu chặt mày, sau khi trở về, mời các thợ chế tạo ra công cụ cần dùng để kéo sợi và chế tạo thảm lông, tập hợp các cô nương tay nghề khéo léo, bắt đầu dệt thảm lông.

    Ngoài thành nuôi mấy trăm con lạc đà và hơn một ngàn con dê ba sừng, lông lạc đà và lông dê không hề thiếu. Chẳng qua khi công việc thủ công của các cô nương ngày càng thuần thục, rất nhiều lạc đà và dê ba sừng đều xuất hiện tình trạng bị hói, theo như lời Miya là, cho dù cùng một chủng loại, lông trên người cũng không giống, bố trí phòng cho Hà Ninh, phải chọn thứ tốt nhất.

    Hà Ninh không hiểu, Miya cũng không tiếp tục giải thích, chỉ nói đợi thảm dệt ra rồi sẽ hiểu rõ.

    “Thảm đất, thảm vách, chủ nhân thích màu tươi một chút không?”

    Nhớ tới gian phòng màu sắc lòe loẹt trong phủ thành chủ, Hà Ninh vội lắc đầu, ngủ trong căn phòng như thế y hoa mắt.

    Miya tỏ ra đã hiểu, lấy vài miếng thảm nhỏ dùng để trang trí, “Chủ nhân, ngài xem loại này thế nào?”

    “Tôi muốn trắng một chút được không?”

    “Trắng một chút?”

    “Chính là không có nhiều hoa văn như thế, màu sắc cũng đừng lòe loẹt như thế.”

    “Đây đã là hoa văn đơn giản nhất rồi.”

    “Vậy thì lấy màu này, đừng hoa văn.”

    “Chủ nhân, như vậy không xứng với thân phận của ngài.” Miya nhíu mày.

    “Được rồi.”

    Hà Ninh câm nín, chỉ có thể gật đầu.

    Miya là vì tốt cho y, không thì sau này trong phòng không chiếu sáng, trực tiếp ngủ luôn là được.

    Khi Hà Ninh đang cùng Miya thương lượng vấn đề trang trí phòng, mấy mục dân gian nan bôn ba mười mấy ngày trong hoang mạc, ngã ở nơi cách hồ bán nguyệt hai trăm mét. Các cô nương chăn thả phát hiện họ, từ quần áo trên người và vòng trên cổ họ nhận ra được thân phận người tới.

    Một cô nương nhảy xuống lạc đà, một nam nhân trong đó ngẩng đầu lên, tầm nhìn lại chỉ lên tới đùi cô nương.

    “Ngươi là người Battier?”

    Nam nhân mở miệng, trong cổ họng phát ra âm khản đặc: “… Bị trục xuất… Dorsha…”

    Cô nương muốn nghe rõ hơn một chút, nhưng nam nhân nói xong thì ngất đi.

    Thuộc truyện: Nam vu