Nam vu – Chương 47-48

    Thuộc truyện: Nam vu

    Chương 47: Tín đồ đưa tới cửa

    “Bị bộ tộc trục xuất?”

    Nghe lời nói ngắt ngứ của nam nhân trước khi ngất, lại nhìn dấu ấn trên cổ tay họ, các cô nương vốn muốn mang họ về doanh trại lại do dự.

    Người Dorsha phụ thuộc thành Battier, ba nam nhân trước mắt đều là tráng niên, nhưng lại bị trục xuất, nhất định đã phạm đại tội.

    Đáng nghi ngờ hơn nữa là, từ thành Battier tiếp cận biên giới phía đông tới hoang thành trong đại mạc này, bọn họ làm sao sống sót? Người bình thường vào hoang mạc, rời khỏi bộ lạc, không có gia súc, lại không quen thuộc vị trí ốc đảo, căn bản không sống qua được ba ngày!

    “Nadya, sao vậy?”

    Một cô nương chăn thả khác dẫn lạc đà đi tới, âm thanh nam nhân nói rất nhỏ, chỉ có cô nương đứng trước mặt hắn mới có thể nghe thấy.

    “Oni, bọn họ là người Dorsha phụ thuộc thành Battier.” Nadya quay đầu nói, “Nếu tôi đoán không sai, chắc là chiến sĩ bị bộ tộc trục xuất.”

    “Cái gì?” Oni kinh ngạc, “Bọn họ sao lại đi tới đây?”

    “Tôi cũng không biết.” Nadya dùng roi chọt nam nhân vừa nói chuyện, “Nói còn chưa xong đã ngất rồi.”

    “Có cứu bọn họ không?”

    “Tôi không xác định.” Nadya nhíu mày, “Không có sự cho phép của chủ nhân, chúng ta không nên mang bất cứ ai trở về, đặc biệt là bọn họ.”

    “Vậy…” Oni chần chờ một chút, nói: “Giết bọn họ?”

    “Không cần, bỏ họ lại đây, không bao lâu nữa chim ăn thịt thối sẽ tới thôi.”

    Trong hoang mạc, chim ăn thịt thối tụ tập chỉ đại biểu một chuyện, tử vong.

    Oni còn muốn nói gì đó, Nadya đã lên lưng lạc đà, quất roi đi tới đàn gia súc.

    “Không còn sớm nữa, trở về sớm thôi.”

    “Ừm.”

    Hai cô nương lùa dê ba sừng về ốc đảo, không nhìn lại phía sau một cái. Tiếng lục lạc vang lên, âm thanh thanh thúy như gọi tỉnh nam nhân đang hôn mê, ngón tay dính đầy cát vàng nhẹ động một chút.

    Nadya và Oni về tới ốc đảo, lùa đàn dê vào chuồng, thương lượng một chút, tìm tới Miya, nói lại chuyện thấy người Battier cho cô.

    “Xác định sao?” Miya đang nấu canh, cái nồi đang gác trên lửa bốc nhiệt khí ùng ục, thảo dược thêm vào đã hòa vào canh thịt, tỏa ra hương thơm khiến người khó thể kháng cự.

    “Nhìn từ quần áo và vòng cổ, bọn họ chắc là người Battier.”

    “Ta không phải hỏi cái này.” Miya lại thêm vào trong nồi hai loại cỏ khô, không thêm hương liệu nào khác, mùi vị của canh vẫn nồng như cũ, “Các người xác định những người đó sống không tới ngày mai sao?”

    Nadya và Oni quay mặt nhìn nhau, Miya buông muỗng xuống, đứng lên, nghiêm khắc nhìn bọn họ, “Đã quên những gì ta từng nói với các người sao? Đã quên cuộc sống ở thôn bọn cướp rồi sao? Cuộc sống thoải mái khiến đầu óc các người nhét đầy cỏ khô rồi sao?”

    Vẻ mặt hai cô nương lập tức thay đổi, sắc mặt trở nên tái nhợt.

    “Nếu cảm thấy bọn họ đáng nghi, tại sao không giết bọn họ? Hạ thủ không được thì mang bọn họ về, một khi phát hiện không đúng cũng có thể lập tức động thủ!”

    “Miya…”

    “Thu lại lòng đồng tình không tất yếu đi, tất cả của chúng ta đều là chủ nhân cho! Thân phận của chủ nhân đặc biệt, có rất nhiều người đều đang âm thầm rình mò, nếu quên điểm này…” Miya kéo khăn đầu lên, không tiếp tục nói nữa, mà cầm dao găm một bên lên: “Bọn họ đang ở đâu, dẫn ta đi.”

    Nadya và Oni không dám tiếp tục chần chờ, đồng dạng cũng cầm vũ khí lên, dẫn Miya tới chỗ đã phát hiện mấy người thành Battier. Nhưng lại phát hiện nơi đó trống không, mấy nam nhân đã không còn. Dấu vết trên cát không còn rõ ràng, vết chân đã bị cát vàng che lấp. Sắc mặt Miya trở nên rất khó coi, cách hồ bán nguyệt gần như thế, bọn họ rất có khả năng đã trốn vào ốc đảo, chỉ cần trộm một bộ đồ của công thợ, thì có thể trà trộn vào hoang thành.

    Hai cô nương cắn môi, hối hận nắm chặt đoản đao. Nếu thời gian có thể chảy ngược, bọn họ sẽ không chút do dự giết những nam nhân đáng nghi đó, cho dù không giết chết, cũng sẽ làm như Miya đã nói, dẫn bọn họ về doanh trại trông coi. So với Oni, hối hận của Nadya càng sâu, dù sao cô là người ra quyết định.

    “Miya, hiện tại nên làm sao?”

    “Đợi.” Miya cắm dao găm vào thắt lưng, trên gương mặt yêu kiều mang theo lãnh liệt và sát ý, “Cáo sa mạc dù có giảo hoạt, sớm muộn cũng sẽ lộ đuôi ra!”

    Ba cô nương không vào ốc đảo, ốc đảo bên ngoài hoang thành thực vật kín kẽ, có rắn và độc trùng sinh sống rất đông, lại gần lùm cỏ cao ở hồ bán nguyệt là lãnh địa của mèo cát. Miya tin, nếu mấy người lai lịch bất minh đó trốn vào đây, muốn lập tức tìm được bọn họ là không mấy khả năng, không bằng đợi, nhìn xem bọn họ rốt cuộc muốn làm gì.

    “Chỗ chủ nhân ta sẽ đi nói.” Giọng Miya rất lạnh, ánh mắt giống như đao, “Sai lầm như thế đừng phạm vào nữa, cũng đừng để ta hối hận vì đã dẫn các người rời khỏi thôn bọn cướp.”

    “Vâng.”

    Miya như thế mới là vu nữ Mills khiến bọn cướp không dám vượt qua lôi trì nửa bước, cũng là huyết mạch bộ tộc dùng sinh mạng và linh hồn bảo vệ lời thề.

    Cô hiến toàn bộ trung thành và ôn nhu của mình cho Hà Ninh, vì Hà Ninh, cô có thể trở thành một thanh đao, một mũi mâu! Đây vốn không phải là chức trách của vu nữ, nhưng cô lại cam nguyện gánh lấy.

    Nguyên nhân, cô không dám suy nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ.

    Cô chỉ nguyện quy tất cả là lòng trung thành, gương mặt cha mẹ sớm đã mơ hồ trong ký ức, nhưng lời thề của cô từ đầu tới cuối vẫn rõ ràng.

    “Vu nữ Mills trung thành với đại vu, người Mills vĩnh viễn không phản bội!”

    Các cô nương đi rồi, canh Miya nấu còn cần phải hầm một chút, khi cô đi, một cô nương tay nghề không tồi đặc biệt ngồi trông.

    Nadya và Oni đi tới cạnh đống lửa, cùng các cô nương khác chuẩn bị bữa tối, Miya tìm tới đội trưởng kỵ sĩ, đơn giản nói rõ chuyện này, các kỵ sĩ lập tức gia tăng cảnh giới, các công thợ cũng trở nên cẩn thận.

    Ngoài mặt tất cả đều rất bình tĩnh, dưới bình tĩnh lại ẩn chứa sát cơ.

    Dân tộc sinh sống trong đại mạc, các kỵ sĩ được thành Burang ủy thác trọng nhiệm, bất cứ kẻ nào dám mạo phạm người thành chủ muốn bảo vệ, đều sẽ trở thành vong hồn dưới đao của các kỵ sĩ!

    Chuyện an bài xong xuôi, canh cũng hầm xong, Miya đi vào thần điện đưa canh cho Hà Ninh, nhưng lại không thấy người.

    Trong phòng chỉ có bảng đồng chất ở góc tường và cuộn da dê đang trải ra, không thấy bóng dáng Hà Ninh và thằn lằn xanh.

    Miya bưng canh đứng ở trước cửa, biết Hà Ninh lại ra ngoài rồi.

    Thời gian gần đây, Hà Ninh cứ cách mấy ngày sẽ ngồi lên lưng thằn lằn xanh, từ trên không tuần thị lãnh thổ thuộc về y.

    Pháp lệnh Mudy ban bố tuyên bố với bên ngoài, hoang thành và ốc đảo đều là lãnh địa của hắn, trên thực tế, Hà Ninh mới là chủ nhân chân chính của nơi này.

    Thằn lằn xanh mở rộng đôi cánh giữa trời, thanh niên bị thổi bật tóc dài, dưới mặt trời, trong không trung, y giống như sứ giả của thần. Màn đêm buông xuống, lại mang tới cho mọi người một cảm giác chấn động bất đồng.

    Con đường thần côn của Hà Ninh có bước phát triển dài, trừ các cô nương và kỵ sĩ, các công thợ cũng hoàn toàn xem y là người thần dụ.

    Ốc đảo ngày càng mở rộng, dòng sông chảy trong thành, thần điện cao to nguy nga, cơn mưa dân tộc đại mạc chờ đợi mấy trăm năm, tất cả, đều là do người thanh niên tóc đen này mang tới.

    Sinh sống tại đây, quả thật giống như thiên đường.

    Khi nghỉ ngơi, các công thợ luôn sẽ tụ tập lại thảo luận mọi thứ, nếu chủ thành Burang và người thần dụ cho phép, sau khi dựng lại hoang thành, bọn họ hy vọng có thể sinh sống ở đây. Cho dù không phồn hoa như thành Burang, cho dù cách xa ngoại thế, bọn họ vẫn muốn ở lại.

    Tâm tư của các công thợ, Hà Ninh có thể phát giác ít nhiều. Không chỉ là thái độ trở nên càng cung kính, còn có người dâng cống phẩm trước thần điện. Cho dù chỉ là tượng gỗ và trái cây hái được trong ốc đảo, nhưng cũng đủ để biểu đạt thành ý của họ.

    “Ở lại sao?”

    Hà Ninh không xác định được. Những người này là Mudy đưa tới, bất luận thế nào cũng sẽ không mang ác ý với y, lại thêm biểu diễn thần côn trước đó, Hà Ninh tin rằng, chỉ cần tiếp tục dẫn dắt, bọn họ tuyệt đối sẽ trở thành cốt cán cho mình.

    Kiến thiết hoang thành cần người, sau khi xây dựng càng cần người, nếu không có, y dựng những căn nhà đó làm gi?

    Nhớ tới vàng và bảo thạch vào tay rồi mất, mỗi khi nhớ tới ánh vàng lấp lánh đầy phòng đó, Hà Ninh đều không khỏi đau đớn. Y cho Mudy nhiều tiền như thế, đủ để đền bù phí dụng của những công thợ và kỵ sĩ này chứ? Phí phái người lao động này, Mudy cũng kiếm được một món lớn đó chứ?

    Nghĩ tới nghĩ lui, Hà Ninh đều cảm thấy chuyện này mình chịu thiệt.

    Mặt trời lặn, doanh trại ngoài thành nổi lên đống lửa, hương thức ăn trôi xa, Hà Ninh ngồi trên lưng thằn lằn xanh, biểu thị nó bay cao lên một chút.

    Chọn ra ngoài lúc này, một nguyên nhân quan trọng, chính là để tránh Miya tới đưa canh bổ. Nghĩ tới canh đó, mũi liền tê ngứa. Sờ sờ mũi, may mà không chảy máu. Nhất thiết đừng bổ thêm nữa, còn bổ nữa thì không đơn giản chỉ là chảy máu mũi mà thôi.

    Đã nói mấy lần, ngặc nỗi Miya ý chí kiên định vô cùng, không biện pháp, Hà Ninh chỉ đành trốn, có thể trốn một lần thì trốn một lần.

    Thằn lằn xanh đập cánh, mở to miệng gào lên, tiếng gầm truyền đi rất xa.

    Người trên mặt ngẩng đầu lên, nhìn thằn lằn xanh và Hà Ninh trên không, lập tức ném đồ vật trong tay đi, thành khẩn cầu nguyện.

    Bối cảnh là ráng đỏ đầy trời, vây quanh thân là gió đêm hơi se lạnh, Hà Ninh nhắm hai mắt lại, một cơn mưa nhỏ rả rích lại đổ xuống, thấm ướt cỏ xanh và cát vàng.

    Tình cảnh này, người trong hoang thành sớm đã quen thuộc, nhưng lại mang tới chấn động không thể sánh nổi cho người mới tới.

    Ba người Dorsha trốn trong ốc đảo, kinh ngạc nhìn thằn lằn xanh và thanh niên tóc đen bay lượn giữa trời, cho rằng mình nảy sinh ảo giác trước khi chết.

    “Thần linh!”

    Nhớ tới câu chuyện lưu truyền trong phía đông đại mạc, người thần bí mang tới cơn mưa cho thành Burang, thanh niên tóc đen bị đại vu Ortiramhs nói là quái vật, trong lòng ba người nổi lên từng đợt sóng lớn kinh hãi.

    Bọn họ từng cùng người bị trục xuất của bộ tộc khác lang thang trong sa mạc, dựa vào kinh nghiệm chăn thả và truy bắt con mồi, tìm được thức ăn và nước trong cát vàng.

    Bánh trong túi sớm đã ăn hết, túi nước cũng đã trống rỗng, người bên cạnh từng người từng người ngã xuống, rất nhanh sẽ biến thành thức ăn cho chim ăn thịt thối và bộ xương khô dưới cát vàng.

    Không muốn chết, không muốn chết như thế.

    Ban đầu, bọn họ vẫn thành khẩn cầu nguyện với thần điện Ortiramhs, ngày qua ngày, hy vọng đại vu có thể chỉ dẫn cho họ, mang họ ra khỏi khốn cảnh.

    Ôm hy vọng tốt đẹp, sự thật lại luôn luôn bày ra vẻ tàn khốc.

    Thần điện và đại vu Ortiramhs chỉ có thể dùng lời nói dối để xây nên bề ngoài chói sáng, cầu nguyện không nảy sinh bất cứ tác dụng nào, tử vong vẫn không ngừng giáng xuống.

    Vì tín ngưỡng, bọn họ mất đi bộ tộc, mất đi vinh dự trở thành một chiến sĩ, còn sắp mất đi tính mạng.

    Trước mắt là cát vàng mênh mông, ốc đảo chỉ là ảo ảnh, khi đối mặt với tuyệt vọng, một đàn dê ba sừng đã cứu vãn mạng sống của họ. Đi theo đàn dê, bọn họ lại gặp linh dương sừng dài, tiếp theo tìm được ốc đảo. Đi thẳng tới, không cần phí sức phân biệt phương hướng, chỉ muốn có thể sống thêm một ngày.

    Lực chịu đựng của động vật luôn cao hơn nhân loại, dê ba sừng và linh dương sừng dài mấy ngày không uống nước cũng không tới nỗi nào, vẫn có thể ngày đêm không nghỉ di chuyển. Đại khái có thể phát giác được nguy hiểm tới từ phía sâu, tốc độ của đàn dê tăng nhanh, có mấy lần ba người ngã xuống dưới mệt mỏi kiệt quệ, khi tỉnh lại, gần như mất luôn bóng dáng đàn dê.

    Cứ thế, dựa vào nghị lực kiên cường và bản năng cầu sinh, bọn họ đi theo đàn dê tới hoang thành sâu trong hoang mạc, khi còn cách ốc đảo mấy trăm mét thì gặp được cô nương du mục.

    Sau khi cô nương đi, nam nhân duy nhất còn chút sức lực lay tỉnh hai bạn đồng hành, dìu đỡ lẫn nhau lết vào ốc đảo. Trong ốc đảo, nam nhân nói lại cuộc đối thoại đã nghe thấy trong lúc mơ màng cho bạn đồng hành, ba người không dám dễ dàng xuất hiện trước mặt người ở đây.

    Mục dân thất lạc bộ tộc sẽ được giúp đỡ, nhưng kẻ bị bộ tộc trục xuất sớm đã bị đóng dấu kẻ tội đồ.

    Hai bạn đồng hành oán hận nam nhân tiết lộ thân phận, nam nhân lại chỉ cười khổ, thân phận bọn họ không nói thì có thể che giấu sao? Giơ cánh tay lên, dấu vết trên cổ tay đến chết cũng không cách nào xóa đi.

    Ba người trầm mặc, cũng không còn oán trách lẫn nhau, tìm được mấy thực vật có thể ăn làm nhuận lại miệng khô cằn. Bọn họ không dám lại gần bờ nước, cỏ bên bờ hồ tuy rậm rạp, nhưng khó bảo đảm sẽ không bị phát hiện.

    “Hiện tại nên làm sao?”

    “Đợi tối đến, có lẽ có thể nghĩ biện pháp lấy được trường bào và một chút thức ăn.”

    Chủ ý ba người thương lượng không khác với suy nghĩ của Miya bao nhiêu, chẳng qua, bọn họ đối với người nơi này không có địch ý, cũng không mang bất cứ âm mưu nào, chỉ là muốn sống sót.

    Sau khi thương lượng xong, ba người tìm tới một nơi ẩn mật, không quan tâm có thể xuất hiện rắn hay trùng gì không, một người cảnh giác hai người nghỉ ngơi. Lúc này, trên không trung truyền tới tiếng kêu đáng sợ, hai người đang nửa tỉnh nửa mê lập tức mở mắt ra, lại phát hiện bạn đồng hành đang canh gác vẻ mặt ngây dại.

    Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của họ, long ưng và mãnh cầm bay lượn trên trời không hề hiếm lạ, tọa thú của chủ thành Battier rất nhiều người từng thấy qua. Nhưng, bay trên trời là thằn lằn đen?

    Ba người không xác định được, đồng thời nảy ra một suy nghĩ, đó thật sự là thằn lằn đen?

    Đợi khi ba người nhìn thấy Hà Ninh trên lưng thằn lằn đen, đầu càng thêm hỗn loạn, hoàn toàn không có bất cứ phản ứng nào. Cho tới khi ánh lửa chiếu sáng gương mặt, ba người mới hoàn hồn lại. Khi bọn họ phát ra âm thanh, quên mất ẩn giấu, các kỵ sĩ vây quanh ốc đảo, cùng mèo cát đã tìm tới đây.

    Miya có suy nghĩ của cô, các kỵ sĩ cũng vậy.

    So với bị động chờ đợi, bọn họ càng giỏi chủ động xuất kích.

    “Người Battier?”

    Không cần dây thừng, ba nam nhân hư thoát dễ dàng bị tha ra khỏi ốc đảo.

    Trong doanh trại, ánh mắt mọi người nhìn bọn họ cực kỳ không tốt, đặc biệt là các kỵ sĩ lật cổ tay ba người, nhìn thấy đồ án ấn trên cổ tay, ánh nhìn rơi lên người họ càng thêm tràn đầy chán ghét.

    “Người bị trục xuất.” Một thợ sắt khá có địa vị trong số công thợ nói, “Bọn họ là tội nhân, không thể để họ ở lại đây!”

    Các kỵ sĩ không lên tiếng, Hà Ninh trên không chú ý đến tình huống trên mặt đất. Vỗ vỗ lưng thằn lằn xanh, thằn lằn xanh kêu lên một tiếng, từ giữa không chúc xuống, đống lửa trong doanh trại bị gió tán ra, múa may cuồng vũ.

    Hà Ninh nhảy xuống khỏi lưng thằn lằn xanh, đội trưởng kỵ sĩ đặt tay phải trước ngực, “Đại nhân, bắt được ba kẻ xâm nhập đáng nghi.”

    Hà Ninh bảo thằn lằn xanh ở lại tại chỗ, một mình đi qua. Các kỵ sĩ và cô nương không để ý, đa số công thợ thì vẫn vô cùng kính sợ thằn lằn xanh, “Là cướp sao?”

    “Không xác định.” Đội trưởng kỵ sĩ nói: “Bọn họ là tội nhân bị bộ tộc trục xuất.”

    Tội nhân?

    Hà Ninh nhìn ba nam nhân ngồi bệt dưới đất, bọn họ cũng ngẩng đầu lên nhìn Hà Ninh, trong biểu tình tràn đầy kính sợ, chỉ nhìn một cái đã bắt đầu run rẩy. Cho dù các kỵ sĩ cầm đao gác lên cổ, bọn họ cũng không run sợ như thế này.

    Sờ sờ mặt, Hà Ninh không hiểu, mình đáng sợ như vậy sao? Theo thẩm mỹ quan của người bình thường, tướng mạo của y cũng tính là không tồi mà?

    Các kỵ sĩ cũng đồng dạng không hiểu, Miya bưng canh về lại doanh trại ánh mắt lấp láy, giống như hiểu ra cái gì, vượt qua mọi người, đưa canh tới trước mặt Hà Ninh, “Chủ nhân, nên dùng canh rồi.”

    Khóe miệng Hà Ninh giật giật, vẫn trốn không thoát sao?

    Ba nam nhân dưới đất đột nhiên giãy dụa, bổ nhào tới dưới chân Hà Ninh, âm thanh run rẩy mà khàn khàn, “Người thần dụ! Xin cho chúng tôi ở lại, chúng tôi nguyện làm tôi tớ của ngài!”

    Hà Ninh thực sự bị dọa, canh trong tay cũng bị văng ra không ít, mùi vị thơm nồng đặc biệt mê người. Nhưng trong lòng Hà Ninh lại bắt đầu phát khổ, ông trời, Miya lại thêm vào dược thảo gì trong canh?

    “Chủ nhân, xin giao ba người họ cho tôi.” Miya bắt chéo hai tay, hành lễ với Hà Ninh, “Miya sẽ hoàn toàn làm rõ thân phận của họ, tìm ra phương pháp xử lý thỏa đáng nhất.”

    Phương pháp xử lý thỏa đáng nhất? Hà Ninh cúi đầu nhìn nhìn ba nam nhân như tín đồ cuồng, trực giác cho y biết, giao ba nam nhân này cho Miya, khẳng định sẽ mang tới cho y kinh hỉ không phải bình thường.

    Hà Ninh gật đầu rồi, Miya dẫn ba người đó xuống, còn gọi hai kỵ sĩ và Nadya theo. Cô sẽ làm gì, Hà Ninh không hỏi, y tin tưởng Miya, thủ đoạn của cô nương này không phải người bình thường có thể sánh được.

    Các kỵ sĩ trở lại vị trí cảnh giới, các công thợ bắt đầu ăn, Hà Ninh cầm canh, kêu thằn lằn xanh lại dự định về thần điện, canh này y không định ăn, nhưng cũng không thể lãng phí, rốt cuộc nên xử lý thế nào?

    Khóe mắt liếc nhìn thằn lằn xanh, khóe miệng cong lên, giơ canh lên, “Anh bạn, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia.”

    Thân thể thằn lằn xanh cứng lại, mở rộng đôi cánh bay lên, Hà Ninh nhanh hơn nó một bước, nắm lấy chân sau của nó, móng vuốt níu thật chặt, híp mắt lại, “Mày bay thử coi?”

    Bạn đồng hành tốt bị uy hiếp nước mắt đầy mặt, không nên ức hiếp thằn lằn như thế…

    Lúc này, từ xa truyền tới tiếng gào quen thuộc, thằn lằn xanh lại cứng người, vẻ mặt Hà Ninh cũng biến đổi, nói không rõ là kinh hỉ hay là kinh ngạc, đặt vò canh xuống đất, nhanh chóng trèo lên lưng thằn lằn xanh, “Anh bạn, mau bay!”

    Thằn lằn xanh: “…”

    Khi Hà Ninh trèo lên lưng thằn lằn xanh bay lên, các kỵ sĩ và công thợ trong doanh trại cũng nhìn thấy đội ngũ dưới ánh trăng đi tới.

    Vảy của thằn lằn đen nhuộm một tầng sáng lạnh, Mudy đứng trên lưng thằn lằn đen, kéo khăn trên mặt xuống, ý cười chìm sâu vào trong con mắt màu lam, nhìn Hà Ninh ngồi trên lưng thằn lằn xanh, “Ta trở về rồi, đại vu của ta.”

    Chương 48: Trùng phùng

    Hà Ninh xin thề, vốn ý định của y là muốn đi đón Mudy, không nghĩ tới thằn lằn xanh vỗ cánh vài cái, quay đầu bay về hướng ngược lại.

    “Anh bạn, không đúng, đi bên đó.”

    Trong tiếng khuyên khổ sở, tốc độ của thằn lằn xanh càng thêm nhanh. Hà Ninh chưa từng biết nó có thể bay nhanh như thế, giống như sao băng vụt qua chân trời, trong chớp mắt chỉ để lại cho người khác một đường tàn ảnh giữa trời đêm.

    Ngồi trên lưng thằn lằn xanh, Hà Ninh không dám nói chuyện nữa, vừa mở miệng, gió vù vù thổi vào miệng, chỉ có thể liều mạng dán chặt trên lưng thằn lằn xanh, cố gắng mở rộng hai tay, ôm chặt cổ thằn lằn xanh.

    Trừ vảy ra, trên người thằn lằn xanh không có bất cứ chỗ nào mượn lực. Trước kia cũng không phát hiện có gì không thỏa đáng, hiện tại xem ra, phi hành trên không mà không có dây an toàn, vô cùng vô cùng kinh tâm động phách.

    Hà Ninh nhắm chặt hai mắt, tai trái bắt đầu ong ong, tốc độ của thằn lằn xanh quá nhanh, may là ban đêm, nếu là ban ngày, chịu tội không nói, hậu quả quả thật không thể tưởng tượng.

    Dùng biện pháp nào mới có thể khiến vị này dừng lại? Không dừng lại cũng nên giảm tốc độ chút đi? Y không có hứng thú ngồi hỏa tiễn dạo trời đêm đâu.

    Dần dần, cánh tay Hà Ninh bắt đầu tê dại, hơi thở cũng trở nên không thuận, sơ sảy không nắm chặt, xém chút trượt khỏi lưng thằn lằn xanh.

    Trong nguy cấp, khuyên tai trái thoáng chốc phát quang, rọi sáng bầu trời trên hoang thành. Hà Ninh lúc này mới phát hiện, thằn lằn xanh bay thật nhanh, nhưng lại không hề rời khỏi phạm vi hoang thành, mà giống như lạc mất phương hướng, bay vòng tròn giữa không.

    Trong kim quang, cảm xúc của thằn lằn xanh dần ổn định lại, tốc độ cũng chậm xuống. Hà Ninh thở ra một hơi, cẩn thận ngồi dậy, “Không sao chứ? Vừa rồi mày bị sao vậy?”

    Không hỏi còn tốt, vừa mới nói ra, thằn lằn xanh đã gào lên một tiếng, trong miệng phả ra khí tức màu đỏ sậm, quả thật giống như ngọn lửa thiêu đốt trong không khí.

    Hà Ninh xoa mắt, nhìn lầm rồi sao?

    Thằn lằn xanh lại gầm lên một tiếng, khí tức so với lần trước phả ra còn nồng liệt hơn, nhiệt độ xung quanh đột ngột tăng cao.

    Hà Ninh sững sờ, không biết nên phản ứng thế nào. Sau khi mọc cánh rồi, lại mở ra công năng mới?

    Thằn lằn xanh lúc này, khiến Hà Ninh nhớ lại bức tranh nhìn thấy trên đỉnh vòm. Ani bốn trăm năm trước chỉ biết bay, nhưng kỵ thú của những đại vu khác, phun lửa phun nước phun chớp điện đều có.

    Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của thằn lằn xanh cũng đang tăng cao, tiếng kêu lại trở nên nóng nảy.

    “Aya!” Hà Ninh lần đầu tiên nghiêm túc gọi tên thằn lằn xanh như thế, “Trở về, lập tức trở về.”

    Hà Ninh cúi người ôm chặt cổ thằn lằn xanh, kim quang trên người hóa thành từng sợi ánh sáng, dịu dàng vây quanh người thằn lằn xanh, “Có phải mày không thoải mái không? Chúng ta xuống dưới, chắc sẽ có biện pháp.”

    Thằn lằn xanh gầm lên một tiếng, trong âm thanh mang theo rất nhiều ủy khuất và ý vị làm nũng.

    Trong giọng nói của Hà Ninh mang theo an ủi, kim quang càng thêm dịu dàng, “Tao biết, không sao, tao sẽ bảo vệ mày. Xuống dưới thôi, chúng ta không thể bay cả tối chứ? Tối nay không xuống ngày mai cũng phải xuống thôi.’

    Thằn lằn xanh không kêu nữa, cũng không còn phả khí tức như ngọn lửa nữa, đập cánh, luẩn quẩn trên hoang thành một vòng rồi mới chậm rãi đáp xuống, vừa đúng đáp ngay trước thần điện.

    Cảm giác chân chạm đất không phải tốt đẹp bình thường, nhịp tim tăng lên hai trăm lần của Hà Ninh cuối cùng trở lại bình thường. Vuốt vảy của thằn lằn xanh, vẫn còn hơi nóng, không khỏi nhíu mày, “Có cần vào hồ ngâm nước không?’

    Không đợi Hà Ninh nói xong, thằn lằn xanh đã chạy vào thần điện, nhảy vào suối sinh mạng trong đại thính, nước suối lạnh lẽo lập tức sôi lên.

    Đoàn người Mudy đã vào hoang thành, các công thợ trong doanh trại quỳ xuống đất, cảnh tượng phát sinh trên trời đêm thực sự quá chấn động, kim quang rọi sáng chân trời và ngọn lửa đỏ sậm khiến Hà Ninh trở nên dị thường thần bí, cũng càng thêm khí chất của thần côn.

    Các kỵ sĩ thấy Mudy nhảy xuống lưng thằn lằn đen, một tay để lên ngực, cong lưng: “Thành chủ đại nhân!”

    Mudy gật dầu, khăn đầu màu đen bị gió thổi lên, tóc vàng rực rỡ lướt qua mặt, con ngươi lam nhìn thần điện, “Đừng theo vào.”

    “Vâng.”

    Người Mudy dẫn tới được an bày ngoài thần điện, thằn lằn đen đi theo sau lưng Mudy, bước từng bước lên bậc thềm thần điện.

    Trường bào màu vàng nâu bao bọc thân người thon dài, gương mặt tuấn mỹ, biểu tình trang nghiêm, mỗi khi đi một bước, đều giống như đang bước lên năm tháng ngày xưa.

    Ký ức xa xôi trở nên càng rõ ràng, thành chủ tóc vàng và đế vương Aram bốn trăm năm trước, vào lúc này chồng vào nhau.

    Thời gian lưu chuyển, xuyên qua bốn trăm năm, hắn lại trở về nơi này.

    Bóng tối dường như thoáng chốc lui đi, ban ngày rọi sáng đất trời, đại vu tóc đen bào đen đang đứng trước thần điện nghênh đón hắn, hai tay cầm quyền trường màu bạc, nụ cười ôn hòa, đôi mắt màu đen giống như bảo thạch xinh đẹp nhất, trong không khí tỏa hương hoa, đại vu của hắn, là báu vật quý giá nhất thế gian.

    Mudy dừng trên bậc thềm, nhắm hai mắt lại, trên mặt hiện lên một chút hoài niệm.

    “Mudy?”

    Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, cùng là tóc đen mắt đen, cùng một linh hồn, nhưng tính cách đã khác, con người đã khác. Hắn biết, đại vu của hắn không phải là bóng dáng bốn trăm năm trước lưu lại. Hắn hiện nay, cũng không còn là đế vương ngồi trên vương tọa, điên cuồng mà cô độc nữa.

    Nước suối sinh mạng vẫn đang sôi sục, thân hình khổng lồ của thằn lằn xanh vùi vào nước, nước sôi trào qua bệ đá màu trắng, chảy trào như thác nước.

    Trước thần điện, Mudy nhu hòa nhìn Hà Ninh, đôi mắt màu lam thâm sâu như biển, chậm rãi, từ tốn bao trọn lấy cả người Hà Ninh.

    Không có tiếp xúc, nhưng tai Hà Ninh đã nóng lên. Vô thức xoa xoa tai, mặt thì bắt đầu bỏng rát.

    Mudy cười, nụ cười rất đẹp, Hà Ninh tìm không ra bất cứ từ nào có thể hình dung.

    Yêu ma hay là thần linh?

    Tóm lại không phải phàm nhân.

    “Đại vu của ta.”

    Âm thanh thấp trầm lưu chuyển dưới trời đêm, thành chủ tóc vàng đã tới bên cạnh Hà Ninh, nâng cằm y lên, đôi môi đỏ như máu đặt giữa trán, chậm rãi hạ xuống, lướt qua mũi, rồi xoay quanh cọ sát bên môi.

    Hà Ninh đột nhiên kéo khăn đầu của Mudy xuống, nắm lọn tóc vàng của hắn đang rũ trước mắt, nguy hiểm híp mắt lại. “Anh là ai, anh đang gọi ai?”

    Mudy thuận theo lực đạo của Hà Ninh ngẩng đầu lên, nhưng vẫn liếm môi y một cái: “Ta là Mudy, ta thuộc về em, đại vu của ta, Hà Ninh…”

    Lời còn lại toàn bộ bị nụ hôn nóng bỏng nuốt chửng. Hà Ninh chưa từng biết, chỉ âm thanh thôi đã có thể khiến y mất khống chế như vậy.

    Dưới ánh trăng và ánh sao, cổ thành giữa đại mạc hoang vu khắc họa lên cuộn tranh thời gian, trong không khí phiêu đãng hương hoa, tóc đen và tóc vàng quyện vào nhau. Bước qua bốn trăm năm, chủ nhân của Vu thành, đế vương của đại lục Aram, đại vu tóc đen tới từ dị giới, thành chủ tóc vàng thống trị hoang mạc, tất cả vướng mắc, dường như đã tan đi trong lúc hơi thở giao nhau, chỉ còn sự yên tĩnh và an nhiên thuộc về hai người.

    Gió đêm thổi trường bào của Mudy, tay áo rộng rãi, cánh tay mạnh mẽ, ôm kín Hà Ninh.

    Trong tiếng thở dốc, đôi môi tách ra, trán kề nhau, trong giọng nói của Hà Ninh có âm khàn dụ người, mỗi một chữ tràn ra khỏi môi đều giống như có mang ma lực.

    “Tôi rất nhớ anh.”

    Vì sao lại nói ra bốn chữ này, Hà Ninh không rõ, cũng không nghĩ kỹ. Kết quả mang tới lại như đổ dầu vào lửa.

    Đôi ngươi màu lam hoàn toàn biến thành con ngươi dọc màu vàng, vảy vàng phủ lên giữa trán, lời nói tiếp theo, Hà Ninh không còn cơ hội thốt ra, đột ngột bị ôm lên, “Phòng.”

    “Hả?”

    “Ngủ ở đâu?”

    Hà Ninh vô thức chỉ hướng nào đó trong thần điện, Mudy cất bước, ủng bước lên dòng suối đang chảy tràn trong đại thính, tạo nên bọt nước long lanh, bước chân càng lúc càng nhanh.

    Thằn lằn đen theo vào, dừng lại cạnh suối sinh mạng, nhìn thấy thằn lằn xanh nằm trong nước, đôi mắt to màu máu đỏ không chớp lấy một cái, suy nghĩ hai giây, quả đoán nhảy vào.

    “Gào!”

    Thằn lằn xanh bất mãn, thằn lằn đen lại không để ý tới nó, một phát cắn đuôi thằn lằn xanh, quẫy mạnh, thằn lằn xanh lập tức bốn vó chổng trời.

    Thằn lằn đen không tiếp tục động tác, mà dùng chân trước thô ngắn túm một chân sau của thằn lằn xanh lên, cúi đầu nghiên cứu nửa ngày, miễn cưỡng coi như vừa lòng, quay người nhảy ra khỏi hồ.

    Thằn lằn xanh bi phẫn gào lên, phiên dịch lại đại khái có thể cho ra bốn chữ đơn giản: Giở trò lưu manh!

    Dù có phẫn hận, lúc này nó cũng không phải là đối thủ của thằn lằn đen, thằn lằn đen ở bên bờ hồ nhìn nhìn, thằn lằn xanh chỉ có thể tiếp tục ngâm nước lau lệ, bầu không khí hiếm khi được ‘hài hòa’.

    Trong phòng, Hà Ninh được đặt nằm lên thảm mềm mại, áo trên đã kéo xuống vai, đôi môi nóng cháy đảo qua cổ và xương sống, men theo sống lưng đi xuống, nơi lòng bàn tay trượt qua, đều dấy lên ngọn lửa đáng sợ, tựa hồ muốn thiêu cháy cả người y.

    Muốn lật người, lại phát hiện căn bản không làm được, muốn quay đầu, thì lại bị cắn mạnh vào sau gáy. Tóc vàng như sợi tơ quấn lên người y, bị Hà Ninh túm lấy, y có một lỗi giác, đang phủ lên người y, là một con thú hung tàn mà lại xinh đẹp cực điểm.

    “Ưm…”

    Hà Ninh cắn chặt môi, nghẹn hừ lên. Y không theo kịp tốc độ của nam nhân, thân thể lại bị một người khác thao túng toàn bộ, cảm giác vô lực khiến y sợ hãi. Sự khẩn cấp của Mudy hoàn toàn giống như muốn xé nát y, nhai rồi nuốt vào bụng. Không sợ, được sao?

    Đau đớn, đi kèm với hưng phấn không thể diễn tả.

    Ánh mắt lại trở nên mơ hồ, có thứ đang chảy qua mặt, men theo cằm rớt xuống, không biết là mồ hôi hay nước mắt.

    Cổ họng trở nên khàn đi, sau gáy vẫn còn để lại vết bị răng cắn. Chỉ là vết cắn đỏ lên, không bị thương cũng không chảy máu.

    Sức lực dần rút đi, nhiệt tình lại giống như không có điểm ngừng.

    Hai tay chống không nổi thân thể, cánh tay to mạnh mẽ ôm trước người y, cả người được ôm lên, trùng kích đột ngột khiến Hà Ninh không thể khống chế kêu ra tiếng.

    Đêm còn rất dài…

    Trong doanh trại ngoài hoang thành, các công thợ cả đêm không ngủ. Rất nhiều người ra khỏi lều, thành khẩn cầu nguyện dưới ánh trăng, cảm tạ thần linh chăm sóc, để người thần dụ chân chính tới đại lục Aram.

    Các kỵ sĩ tận chức tận trách thủ vệ an toàn cho hoang thành, ba người Dorsha rơi vào tay Miya, đã định sẽ trải qua một đêm cả đời khó quên. Tín ngưỡng kéo dài bốn trăm năm sớm đã dao động, sau đêm nay, thì vỡ nát bấy không còn tồn tại.

    Động vật săn đêm tập trung bên bờ hồ bán nguyệt, không còn như trước đi vào hoang thành. Trực giác nhạy bén cho chúng biết, trong tòa kiến trúc cao to nhất đó, trừ khí tức quen thuộc thân cận, còn có một sự tồn tại đáng sợ, đáng sợ tới mức đủ để hủy diệt tất cả.

    Cá bạc trong hồ bán nguyệt thì không bị chút ảnh hưởng nào, thỉnh thoảng nhảy khỏi mặt nước, vây đuôi xinh đẹp lấp lánh ánh sáng, giống như lưới mỏng màu đỏ.

    Đêm tối tại đại mạc tang thương cô độc, giữa những đồi cát vang vọng tiếng sói sa mạc tru đêm.

    Tại biên cảnh phía đông giao giới đồng hoang, một đội ngũ hơn ba mươi người nhờ trời đêm che giấu vội vã lên đường.

    Sau lưng họ, máu của tộc nhân đã chảy cạn, đói khát nhiều ngày gần như sắp lấy mạng họ, nhưng thù hận và sứ mạng kéo dài huyết mạch bộ tộc lại chống đỡ họ chạy khỏi đồng hoang phía tây.

    Bọn họ là huyết mạch còn tồn tại của Bờm Đen, là nồi giống tộc trưởng và những tộc nhân Bờm Đen khác đã dùng máu tươi và sinh mạng giữ lấy.

    “Ito, phía trước chính là thành Battier.”

    Người Bờm Đen chạy tới đây, nơi thành trì do Sekurus quản hạt mà họ đã từng tấn công vì kẻ đồng minh Canyon.

    “Cẩn thận chút, đừng gây chú ý.”

    Ito và các chiến sĩ Bờm Đen bảo vệ hài tử và nữ nhân ở giữa, yên lặng đi vòng qua thành Battier. Bọn họ rất may mắn, hôm nay thủ vệ tường thành lười biếng, không phát hiện đội ngũ từ phía tây tới này, trước khi trời sáng, bọn họ đã đi sâu vào trong đại mạc, giờ này phút này, không ai biết, nhóm lực lượng nhỏ yếu đến mức gần như có thể bỏ qua không tính, ngày sau sẽ mang tới cho đại lục Aram những gì, bao gồm cả Hà Ninh trong tương lai sẽ ban sức mạnh cho họ.

    Bóng đêm được ánh sáng xua tan, trong doanh trại ngoài hoang thành, các công thợ ăn cơm sáng xong, mang công cụ tiếp tục công trình chưa hoàn thành.

    Các cô nương và mục dân mở chuồng, đàn dê bò được lùa ra, một đêm trôi qua, đàn gia súc bị đói chạy về bãi cỏ còn đọng sương sớm.

    Trong ốc đảo, các cô nương để vò chứa đầy nước lên đầu, trường bào rộng lớn cũng không thể che giấu thân hình uyển chuyển. Tiếng cười thanh thúy như chim hót truyền vào tai các nam nhân, công thợ và kỵ sĩ trẻ tuổi đều không khỏi trở nên thất thường.

    Người mới tới thấy cảnh này, đều sẽ kinh ngạc nói không ra lời.

    Vào ban đêm còn chưa cảm thấy, nhưng hoang thành vào ban ngày, ốc đảo và biển hoa ngoài thành quả thật như tiên cảnh nhân gian. Người từng qua đây cũng không thể tưởng tượng, cổ thành từng lưu lại truyền thuyết đáng sợ trong đại mạc lại trở thành như thế.

    “Alar, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

    Hai kỵ sĩ mới tới gọi bạn được lưu lại hoang thành trước đó, hỏi ra nghi vấn. Bọn họ tới từ cùng một bộ tộc, là bạn từ nhỏ tới lớn, cũng là kỵ sĩ trung thành nhất của thành Burang. Bọn họ tin tưởng, Alar tuyệt đối sẽ không che giấu mình.

    “Đây là kỳ tích do người thần dụ sáng tạo.” Alar cắn bánh do mạch đen làm nên, húp một miếng canh đặc thơm phưng phức, trong canh có thịt bò miếng lớn và củ rễ thực vật, mùi vị ngon tới mức có thể khiến người nuốt luôn cả lưỡi.

    “Thần tích do người thần dụ sáng tạo?”

    “Đúng vậy.” Trong lúc nói, Alar lại cầm một miếng bánh lên, trong bánh có trộn một ít yến mạch, một chút cũng không chát miệng, đây cũng là người thần dụ mang tới, nếu không, những cô nương xuất thân kẻ cướp kia tuyệt đối sẽ không tốt bụng như vậy, yến mạch rất quý báu.

    Hai kỵ sĩ thấy Alar ăn liền năm cái bánh, hoài nghi vị giác của hắn có vấn đề, bánh mạch đen cũng có thể ăn ngon như thế?

    “Nếm thử đi.” Alar đẩy rổ đựng bánh và vại đựng canh qua gần hai người, “Đây là phần của năm người, Maksu và Limu lát nữa mới tới được, nếu không đủ, có thể đi lĩnh thêm.”

    Hai kỵ sĩ đã ăn qua lương khô, là thịt khô do bọn họ mang tới, không đói lắm, nhưng dưới sự kiên trì của Alar cũng cầm một miếng bánh lên, múc một chén canh, ăn vài miếng xong thì không còn dừng lại được nữa, trực tiếp càn quét sạch bánh mạch rồi mới ợ một cái.

    Alar cười rất đắc ý, “Ngon chứ? Trong bánh có yến mạch.”

    “Yến mạch?”

    “Đúng, trong ruộng ngoài thành có trồng một lượng lớn yến mạch, còn có đậu, ngày mai thì có thể ăn rồi.”

    Hai kỵ sĩ ợ một cái, nhìn Alar đi lấy thức ăn, vấn đề muốn hỏi càng nhiều thêm.

    Tình cảnh giống vậy diễn ra trước những lều khác nhau, bánh các cô nương làm ra vốn có thể ăn cả ngày, kết quả sau giờ cơm sáng thì đã tiêu hết hơn một nửa, không thể không dừng công việc dệt thảm, tiếp tục bận rộn làm cơm trưa cho các công thợ và kỵ sĩ.

    Trong thần điện, Hà Ninh nằm sấp trên thảm, trên người phủ trường bào của Mudy, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, miệng nếm được một mùi vị tanh ngọt.

    Chép chép miệng, cảm giác quá mức chân thật, lập tức giật mình tỉnh lại.

    Mở to mắt, không ngờ chạm phải đôi mắt màu lam, khí tức phủ lên môi khiến y cuối cùng hiểu rõ chuyện gì.

    “Ưm…”

    Mudy ngẩng đầu lên, khóe môi chảy xuống một tia máu, ngón tay đè lên miệng Hà Ninh, “Xuỵt, đừng nói chuyện.”

    Giây tiếp theo, Hà Ninh chỉ có thể trân mắt nhìn Mudy liếm qua cổ tay bị cắn rách, ngậm một ngụm máu tươi, lại lần nữa đút vào miệng mình.

    Đầu lưỡi cạy răng ra, hầu kết nhúc nhích, bị bức nuốt vào.

    Tứ chi xuy yếu dần hồi phục sức lực, Hà Ninh nghiêng đầu đi, “Không cần mữa, mau cầm máu đi.”

    Không ngờ cổ tay trắng nõn lại trực tiếp đưa tới bên miệng, “Không cần nữa sao? Em nên thích mới đúng.”

    Nhìn thành chủ đại nhân mặt không đổi sắc, giống như đang nói hôm nay thời tiết thật đẹp, khóe miệng Hà Ninh giật liên tục, chỉ có thể nhận mệnh mở miệng, liếm qua liếm lại vết thương trên cổ tay, cho tới khi máu đông lại, không bất ngờ nhìn thấy đôi mắt màu lam lại thành vàng ròng.

    Môi bị chặn lại, đầu gối bị nâng lên, Hà Ninh cắn môi, ngón tay luồn vào thảm, thật không thể hiểu nổi, mình sao lại nhìn trúng nam nhân này?

    Quả nhiên là mỹ sắc hại người sao?

    Hơi thở trở nên càng lúc càng gấp rút, rất nhanh, Hà Ninh không cách nào suy nghĩ được nữa.

    Thuộc truyện: Nam vu